Cuối thu mười hai năm trước, thời tiết ở Nam Thành vẫn phân chia rõ ràng như vậy, lúc này trời đã trở lạnh, Tống Tử Du đứng phía trước cửa sổ nhìn lá rụng, người làm bên dưới quét là gom lại một chỗ, dùng sọt tre hót đi, một sân đầy lá phong giờ đã hoàn toàn sạch sẽ.

Mẹ Tống từ ngoài phòng đẩy cửa tiến vào, mang đến mấy bộ váy xinh đẹp đặt ở trên giường: “Con thay một bộ con thích đi, hôm nay chúng ta đi gặp một cô rất xinh đẹp, còn có con trai mới về nước của cô ấy!”
Tiểu cô nương mười tuổi chỉ cao ngang người mẹ, gương mặt lại tinh xảo tựa búp bê phương Tây, đôi mắt sáng trong lẳng lặng nhìn mẹ mình, ngữ khí xin lỗi: “Mẹ, con không muốn đi!”
Lạc Tinh xoa tóc con gái: “Vì sao vậy?”
“Không biết!”
Từ hôm qua khi mẹ nói muốn đưa cô đi gặp bạn tốt của mình thì trong lòng cô cứ luôn cảm thấy bất an, cả đêm đều không ngủ được, suy nghĩ cô hỗn loạn, không muốn ra ngoài chút nào.

Lạc Tinh cong lưng đối diện cô: “Tử Du từ trước đến nay rất ngoan ngoãn mà, lần này làm sao vậy? Cô Quý rất muốn gặp con, nhà bọn họ còn có một anh trai, tên là Cố Hoài, lớn hơn con mấy tuổi, mới từ nước ngoài trở về, nghe nói rất ưu tú, mẹ muốn để các con làm quen.


Tống Tử Du nhíu mày: “Vâng!”
Tuy rằng là tiểu thư được nuông chiều từ bé nhưng cô không hề kiêu kì, luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Thay quần áo xuống lầu, Tô Minh Hòa và Phương Tư Lâm đã ở dưới, Tô Minh Hòa với Tống Lâm Mộ- bố cô là bạn tốt nhiều năm, còn là bạn trên thương trường, bởi mối quan hệ này, Phương Tư Lâm phu nhân và mẹ cũng trở thành bạn thân khuê mật.

Như vậy Tô Dập và cô, tự nhiên cũng là thanh mai trúc mã.

Tô Minh Hòa đánh giá Tống Tử Du, gật gật đầu: “Gặp nhiều danh viện tiểu thư rồi, vẫn là Tử Du của chúng ta xinh đẹp nhất, hiểu chuyện nhất, hai người thật có phúc.


Phương Tư Lâm đem Tô Dập mười hai tuổi gọi lại đây: “Không phải con vẫn nhắc mãi muốn tới gặp em Tử Du sao, đi chơi đi!”
Tô Dập kéo Tống Tử Du ra cửa, cô nhíu mày, tránh khỏi tay hắn: “Tô Dập, anh có chuyện gì?”
Tuy rằng là quen biết từ nhỏ, Tô gia có ý gì cô cũng biết, nhưng Tống Tử Du đối với Tô Dập lại không yêu thích như vậy.

Tô Dập là quý công tử đúng nghĩa, kéo kéo mái tóc dài của cô: “Trang điểm xinh đẹp như vậy, có phải muốn đi gặp họ Cố kia hay không?”

“Không cần anh quản!”
Từ nhỏ đến lớn, Tống Tử Du đều là bộ dạng đại nhân, sẽ không làm nũng hay chơi xấu, đối với hắn cũng không thân cận, Tô Dập bĩu môi: “Anh nói cho em biết, em không được gặp cậu ta, anh khuyên em hôm nay tốt nhất đừng ra cửa, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Anh có ý gì?”
Tô Dập ác liệt cười: “Em đoán xem!”
Tống Tử Du nhíu mày, không thèm để ý, thấy cô dứt khoát xoay người rời đi, Tô Dập đá rơi mấy chậu hoa bên người, người làm vội chạy tới: “Tô thiếu gia đừng làm vậy, đây là chậu hoa tiểu thư nhà tôi yêu thích nhất.


Vừa nghe lời này, Tô Dập lại đá càng hăng, hắn thậm chí còn cười nhỏ, ở trong ánh mắt hoảng loạn của người làm đem chậu hoa đạp nát.

Người Tô gia ở lại ăn xong cơm chiều mới rời đi, khi Tô Dập rời đi liền chỉ chỉ mấy chậu hoa vỡ: “Ngại quá, xuống tay hơi nặng, nếu em thích, hôm nào anh cho người đưa tới mấy chậu, so với mấy loại hoa này đẹp hơn nhiều.


Tống Tử Du đứng yên nhìn mấy chậu hoa kia, Tô Minh Hòa với Phương Tư Lâm không có vẻ gì là áy náy, ấn tượng của Tống Tử Du với gia đình này lại rơi xuống một bậc, nhàn nhạt cười nói: “Không phiền Tô thiếu gia.


Tô Dập nhíu mày, giống như hắn làm cái gì cũng không thể khiến cho Tống Tử Du coi trọng, bất cứ hành động nào của hắn đều bị Tống Tử Du cười nhạt cho qua, hận ý trong lòng hắn càng ngày càng nhiều, rõ ràng muốn nói cho cô một việc, nhưng lúc này nội tâm hắn kêu gào một thanh âm.

Đều đi tìm chết đi!
Người Tô gia sau khi rời đi, Tống Lâm Mộ cùng Lạc Tinh liền chuẩn bị đi tới Cố gia, giờ đã là 10 rưỡi đêm, nhiệt độ giảm sâu xuống.

Tống Lâm Mộ lái xe, Lạc Tinh ngồi ở ghế phụ, Tống Tử Du ngồi ở ghế sau đọc sách, ba mẹ ân ái nhiều năm, thi thoảng sẽ nói mấy đề tài thú vị rồi cùng bật cười với nhau, nghe thấy tiếng cười này, Tống Tử Du cũng cong môi cười theo.

Lạc Tinh quay đầu nhìn cô một cái: “Tử Du, mẹ nghe nói tính cách cậu Cố Hoài kia rất giống con, đều là người văn tĩnh, chắc chắn các con sẽ dễ nói chuyện.

Cô Quý và mẹ là bạn tốt nhiều năm, sau khi tốt nghiệp đại học thì ít khi có dịp gặp mặt, hôm nay con phải nghe lời, được chứ?”
Tống Tử Du ngẩng đầu nhìn mẹ: “Con sẽ nghe lời!”
Trên xe bật mấy bài nhạc nhẹ, cha mẹ nói đến những ngày trong quá khứ, Tống Tử Du dựa vào cửa sổ xe lẳng lặng nghe, Lạc Tinh cười với cô: “Trước kia lúc đọc sách, mẹ và cô Quý còn nói muốn kết làm thông gia với nhau, mẹ biết con không thích Tô Dập, không bằng con xem xem có thích Cố Hoài hay không.



Cô không đáp lời, thời gian trôi qua, bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Tống Tử Du nhìn thời gian, đã 12 giờ.

Trong xe tắt nhạc đi, Tống Lâm Mộ nói với con gái: “Con ngủ đi đã, ba nhìn lộ trình rồi, còn phải một giờ nữa!”
“Vâng.

”, giọng nói nhỏ nhẹ trả lời, cô gái nhỏ ôm bất an trong lòng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

*
Trên bàn là một tấm ảnh, một nhà ba người, cô con gái đứng giữ ba mẹ mình cười xán lạn, cô mặc chiếc váy tinh xảo, mái tóc dài nhu thuận rũ bên hông, như công chúa nhỏ vô tư vô lự.

Cố Hoài liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, Quý Minh Y cười hỏi: “Thích con bé sao?”
“Đây là ai?”, giọng nói chẳng có mấy cảm xúc, bộ dạng ông cụ non làm Quý Minh Y vui mừng cười: “Đây là con gái duy nhất của Tống gia- Tống Tử Du, chính là vị khách sắp đến của nhà chúng ta, mẹ của con bé với mẹ là bạn tốt nhiều năm, nhà bọn họ làm ăn phát đạt, hai nhà liên hôn cũng có lợi cho Cố gia chúng ta ở thương giới, con suy xét xem.


Cố Hoài không nghĩ tới mình bị ba mẹ vội vã kêu trở về là vì việc này.

Từ trước đến nay, đối với phương diện này anh không có hứng thú, có lẽ là những việc trải qua cùng kinh nghiệm sống đã làm anh không còn cái tính trẻ con mà tuổi này nên có, ngược lại như một ông lão lõi đời.

Anh hiểu bản thân sau này rồi sẽ kết hôn với một người xa lạ, nếu đây là chuyện sớm hay muộn, vậy là ai cũng không sao cả.

Cố Hoài vắt chéo hai chân, nhàn nhạt trả lời: “Vậy cô ấy đi!”
Anh lại nhìn thoáng qua tấm ảnh kia, có lẽ là cảm thấy nụ cười của cô bé vô cùng đẹp, lòng Cố Hoài có một chút phập phồng, ma xui quỷ khiến cầm bức ảnh lên.

Ngay lúc ấy, điện thoại đột nhiên vang lên, Quý Minh Y nhìn màn hình báo là Tống Tử Du, làm trò với Cố Hoài rồi bật loa.


Điện thoại kết nối, đầu tiên là một trận thanh âm ồn ào, tiếp theo vang lên giọng một cô bé run rẩy khẩn cầu: “Là cô Quý ạ? Cháu là Tử Du, cô Quý ơi, cô cứu ba mẹ cháu với!”
Quý Minh Y ngây ngẩn cả người, ngay cả Cố Hoài cũng ngồi ngay ngắn lên, còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, cánh tay Tống Tử Du đã bị người khác kéo lên, một thanh âm vô tình tuyên bố: “Cháu bé, ba mẹ cháu chết rồi.


Di động trong tay cô rơi xuống đất, mà Quý Minh Y cùng Cố Hoài bên này rõ ràng nghe thấy được thanh âm ồn ào hỗn loạn đầu kia, có lẽ là tiếng khóc bất lực của Tống Tử Du, tiếng khóc bi thương khẩn cầu, xuyên tấu qua điện thoại lạnh băng, Cố Hoài giống như có thể thấy được cảnh tượng ở đó.

Cô bé mảnh khảnh cả người đầy máu lôi kéo quần áo bác sĩ và cảnh sát ở đó, lặp đi lặp lại một câu: “Cầu xin các chú cứu ba mẹ cháu với! Họ chưa chết mà! Cầu xin các chú!”
Quý Minh Y cắt đứt điện thoại, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi mẹ nói với con coi như không nghe thấy đi, mẹ sẽ tìm cho con một vị hôn thế khác.


Trên mặt Quý Minh Y không có chút bi thương khi bạn thân qua đời, lẳng lặng rời khỏi phòng khách, Cố Hoài đơn độc ngồi trên sô pha, trong túi còn nắm tấm hình cô bé kia, vừa rồi, anh thật sự đã nghe thấy cô khóc.

Đối với một cô gái xa lạ như vậy, cảm giác này làm anh nói không ra là cái gì, nhưng nghe thấy cô khóc, lần đầu tiên anh có loại xúc động muốn xuất hiện bên cạnh cô ngay lập tức.

Trên đường phố là dấu vết hỗn độn của vụ tai nạn giao thông, Tống Tử Du ngồi yên ở bên cạnh thi thể ba mẹ hồi lâu.

Nửa giờ trước, bọn họ vẫn đang hoà thuận vui vẻ, nhưng khi xe vừa đi xuống sườn núi, phanh lại hỏng mất, Tống Lâm Mộ không dám nói, dẫm mạnh chân phanh, nhưng xe vẫn không thay đổi tốc độ, lao nhanh xuống dưới.

Lạc Tinh hoảng sợ: “Làm sao vậy!?”
“Phanh có vẫn đề!”
Những lời này làm Tống Tử Du cứng đờ cả người, lực chú ý của Tống Lâm Mộ hoàn toàn tập trung trên chân phanh, không chú ý trước mắt, khi xe sắp đụng vào vách đồi, Lạc Tinh cuống quít kêu lên: “Mau! Sắp đụng rồi!”
Nhưng lúc này, tới cả tay lái cũng không điều khiển được, mặc kệ xoay như thế nào cũng không có tác dụng, Tống Tử Du cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tới cực điểm.

Tiếng vang lớn vọng ra khắp nơi, đầu xe lao thẳng vào vách sườn đồi, hết thảy lại quay về yên tĩnh!
Tống Tử Du khó khăn bò từ ghế sau ra, cô bị thương nặng, máu dính tóc bết trên mặt nhưng cô không quan tâm, vội mở cửa xe, tốn nửa ngày mới kéo được ba mẹ ra.

Cô khóc lóc thử hô hấp của ba mẹ, tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn còn sống, cô lập tức gọi cấp cứu, sau lại báo cảnh sát.

Khi cảnh sát và bác sĩ đuổi tới đã là nửa tiếng sau, cô khóc lóc cầu xin bác sĩ cứu mạng, xong lại nhớ tới bản thân lẻ loi một mình, bất lực gọi cho Quý Minh Y cầu cứu, đúng lúc này lại nghe tin ba mẹ qua đời.


Tống Tử Du luôn rất ngoan ngoãn, căn bản sẽ không gây phiền toái cho người khác, nhưng giờ phút này, cô khóc lóc, thậm chí là ngang ngược quấn lấy bác sĩ, bất luận thế nào cũng không thể làm cô tin rằng ba mẹ đã qua đời, đó là ba mẹ thân sinh của cô.

Cô ngây ngốc ngồi ở bên cạnh ba mẹ, như con búp bê phương Tây bị hỏng, giữa cơn gió đêm, tóc cô bay trong bóng tối, tuyệt vọng lại bất lực.

Khi nhà Tô Minh Hòa tới, trời đã sáng rồi, cô vẫn không nhúc nhích ngồi tại chỗ, tưởng chừng cũng chẳng còn sống nữa, đờ đẫn nhìn chằm chằm hai thi thể dưới đất.

Cảnh sát nói với Tô Minh Hòa: “Mấy người mau khuyên nhủ đi, đứa bé này quá cứng đầu, ai cũng không được chạm vào ba mẹ con bé!”
Tô Dập có chút không dám nhìn hai thi thể đáng sợ kia, cũng không nói được cái gì an ủi Tống Tử Du, cứng nhắc lên tiếng: “Tử Du, ba mẹ em chết rồi.


Đây là lời mà từ đêm qua đến bây giờ Tống Tử Du nghe được nhiều nhất, lời nói này đáng sợ hơn bất cứ thứ gì cô từng nghe trong quá khứ.

Cô bỗng nhiên nhớ lại lời Tô Dập nói hôm qua, đột nhiên đứng lên giữ chặt tay Tô Dập: “Có phải các người hay không? Có phải các người làm hại chúng tôi hay không!”
Tô Dập bị cô dọa sợ, đột nhiên đem cô đẩy ngã trên mặt đất: “Em điên rồi à!”
Tống Tử Du nhìn thoáng qua Tô Minh Hòa và Phương Tư Lâm vẻ mặt thờ ơ: “Là các người! Là các người hại chúng tôi!”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Tô Dập, lạnh giọng hỏi: “Có phải hay không?”
Tô Dập bị ánh mắt của cô dọa sợ tới mức rụt cổ, ngữ khí rốt cuộc có một chút xin lỗi: “Đã nói mấy người đừng có ra cửa…”
“Tô Dập!”, câu nói kế tiếp bị Tô Minh Hòa đánh gãy, hắn đi đến bên cạnh Tống Tử Du, ngồi xổm xuống nhìn cô: “Tử Du, cùng bác về nhà được không? Về sau bác sẽ chiếu cố cháu!”
“Cút, các người cút cho tôi!”
Phương Tư Lâm kéo tay Tô Dập, từ trên cao nhìn xuống nhìn Tống Tử Du: “Minh Hòa, chúng ta vẫn là đi về trước đi, để Tử Du bình tĩnh đã.


Bi thương trên mặt bọn họ đều là dối trá cả, Tống Tử Du thậm chí có thể nhìn đến hưng phấn ở đáy mắt hai vợ chồng này, bọn họ liếc qua hai thi thể dưới đất, nghênh ngang mà đi.

Tống Tử Du nắm cục đá trên đất ném qua: “Cả đời này, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha các người!”
Cố Hoài đứng ở chỗ đầu gió thấy hết cảnh vừa rồi, trong tay anh còn nắm chặt tấm ảnh của cô, chính là cô bé này, nhưng trên mặt lại tuyệt vọng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cừu hận.

Hôm nay anh có lẽ có chút đa sầu đa cảm, vậy mà cảm thấy rất đau lòng.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện