Đầu đông mang đến cảm giác lạnh lẽo, đầu đường cuối phố đều trở nên yên tĩnh hơn, những chiếc xe vụt qua trên giao lộ rộng lớn tạo thành làn gió buốt, người qua đường kéo chặt áo khoác bước nhanh đi về.

Khi xe ngừng ở bên ngoài biệt thự Cố Ninh liền vội vàng đi lên đón, Cố Nho Sinh từ trên xe bước dưới cũng không liếc cô ta một cái, Cố Ninh thân mật nắm tay Mục Ngôn Uyển, nhỏ giọng hỏi thăm: “Ngôn Uyển, chuyến này hai người đi thế nào?”
Mục Ngôn Uyển nhìn thoáng qua Cố Nho Sinh đang trầm mặc, lại cúi đầu nhìn Cố Ninh đang nắm chặt tay mình, ra vẻ thất vọng lắc đầu: “Không thành công.


Thanh âm không lớn không nhỏ vừa đủ để Cố Nho Sinh nghe thấy, ông vốn tức giận về thái độ của Cố Hoài và Tri Hiểu, một đường trở về không nói lời nào, bây giờ Cố Ninh còn đâm vào họng súng, nếu không vì sao từ trước tới nay ông ta không bao giờ thích Cố Ninh?
Chính là bởi vì quá không thuận mắt!
Quả nhiên, Cố Nho Sinh quay đầu trừng mắt Cố Ninh một cái: “Cô còn ở chỗ này làm gì, trở về phòng cho tôi!”
Cố Ninh cảm thấy thật mất mặt, ngoan cố không chịu đi, Cố Nho Sinh nhất thời càng thêm tức giận: “Con còn không đi?”
Mục Ngôn Uyển gật đầu với cô ta, Cố Ninh không tình nguyện rời đi, phòng khách chỉ còn lại hai người, Cố Nho Sinh gọi Mục Ngôn Uyển ngồi xuống: “Ngôn Uyển, ngại quá, bác nghĩ, cháu ưu tú như vậy, Cố Hoài sớm hay muộn sẽ thích cháu!”
“Không cần đâu bác, người Cố Hoài thích không phải cháu, bác hôm nay chắc cũng thấy rõ rồi chứ ạ.

Chúng ta vẫn là đừng làm khó người khác nữa.


Cố Nho Sinh bật cười: “Làm khó người khác? Chẳng lẽ cháu không hy vọng Mục gia các cháu ở thương giới này được nâng cao một bước?”
Mục Ngôn Uyển gật đầu: “Đó là tất nhiên, nhưng tình huống Mục gia bây giờ đã đỡ hơn, cháu đang từ từ quen thuộc với công ty, bất luận xảy ra cái gì cháu cũng sẽ đồng lòng với cha mẹ, đồng lòng với công ty, nhưng phá hỏng tình cảm của người khác, chuyện này cháu không muốn làm, bác nếu có hứng thú thì có thể tìm người khác.


“Làm càn!”, ông xụ mặt: “Cháu nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Vậy cháu với cô Tri Hiểu kia có gì khác nhau?”.

Xin hãy đọc truyện tại -- tru mtruyen.

c o m --
Khác biệt giữ bọn họ quá lớn, Tri Hiểu sống bình yên hơn cô, có lẽ là do tâm tình, cô rất thưởng thức người như Tri Hiểu, rất muốn cùng cô ấy quen biết, nhưng bị cự tuyệt cũng là chuyện trong dự kiến.


Mục Ngôn Uyển đứng dậy: “Bác, nếu không có gì thì cháu về trước, lần sau có cái gì về Cố Hoài và Tri Hiểu bác không cần báo cho cháu đâu, vẫn là câu nói kia, Ngôn Uyển dù sao chỉ là người mới, mong bác chỉ bảo nhiều hơn!”
Cố Nho Sinh nhắm mắt lại không để ý, một tiểu bối mà sống còn thấu đáo nhân tình hơn ông, giống như là ông đã quá cổ hủ trong chuyện này, ông không thích chuyện mọi thứ vượt qua khỏi tầm tay của mình.

Cố Ninh từ con đường nhỏ đi xuyên qua hậu hoa viên, trên đường gặp hầu gái khom lưng với mình cô ta căn bản không để ý tới, lập tức tiến vào phòng Tần Hải Lan, bà đang ngắm bộ móng tay mới làm của mình, bộ dáng vô cùng phúc hậu.

Thấy Cố Ninh nổi giận đùng đùng ngồi ở một bên, bà tâm tình tốt hỏi: “Làm sao vậy? Ai lại trêu chọc con?”
“Trừ Cố Hoài và Tri Hiểu còn có thể là ai!”
Tần Hải Lan không thèm để ý cười: “Đứa nhỏ ngốc, bọn họ là đá cứng, con đừng đi cứng đối cứng, trước mắt quan trọng nhất chính là làm ba con vui.


Cố Ninh nhìn bên ngoài, không có ai, cô ta tới gần Tần Hải Lan nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, Cố Nho Sinh rốt cuộc khi nào mới chết?”
Tần Hải Lan nhăn mày: “Câm miệng!”
Cố Ninh lẩm bẩm: “Bây giờ không có ai…”
“Mẹ nói con câm miệng có nghe thấy không!”
Để tránh có người nghe được! Tần Hải Lan khẩn trương mở cửa nhìn xung quanh, xác nhận thật sự không ai mới yên lòng: “Ở trong cái nhà này, không cho con nhắc lại chuyện này.


“Nhưng chúng ta đều đã làm rồi, vì sao không thể nói?”
Tần Hải Lan hung hăng trừng mắt nhìn Cố Ninh một cái, Cố Ninh rụt cổ gật đầu: “Vâng, mẹ nói cái gì thì là cái đó, về sau con không bao giờ hỏi nữa.


Chuyện mạo hiểm như vậy Tần Hải Lan lần đầu tiên làm, từ lúc bắt đầu quyết tâm đến bây giờ hơn phân nửa đều là khẩn trương và chột dạ, có đôi khi đối mặt với đôi mắt khôn khéo của Cố Nho Sinh, bà thậm chí cảm thấy ông đã nhìn thấu tất cả ý nghĩ của bà.

Bà nhẹ nhàng thở ra một hơi, nắm lấy tay Cố Ninh vỗ vỗ: “Chuyện này con không cần nhọc lòng, mẹ sẽ làm tốt, con chỉ cần nỗ lực lấy lòng ông ta, sớm ngày đi công ty hỗ trợ, như vậy mẹ con chúng ta mới có địa vị.



Cố Ninh nhớ tới Cố Nho Sinh, có chút không tình nguyện khi phải đi lấy lòng ông, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Tần Hải Lan nhìn, cô ta không thể không gật đầu.

*
Tri Hiểu không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Tô Dập, cô ôm mèo ngồi ở tiệm cà phê chờ Cố Hoài, Tô Dập ôm hai cô gái xinh đẹp lảo đảo lắc lư đi tới, thấy cô, nha một tiếng: “Đây là ai vậy? Bác sĩ Tri nổi danh à?”
Tô Dập vươn tay chạm vào con mèo trong lòng Tri Hiểu: “Sao lại một mình ở chỗ này?”
Tri Hiểu dù bận vẫn ung dung liếc hắn một cái: “Tôi đang đợi Cố Hoài, anh có thể rời đi trước.


Tô Dập nhăn mày, phất tay để hai cô gái đi trước, hắn ngồi xuống đối diện cô: “Đừng nói về Cố Hoài với tôi!”
Tri Hiểu ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, bình tĩnh trả lời: “Anh uống say rồi, đi về trước đi.


“Tôi càng không!”, Tô Dập nhìn chằm chằm cô, hùng hổ doạ người: “Con mèo này, là Cố Hoài đưa cho cô?”
Tay cô tinh tế xinh đẹp, nhẹ nhàng vuốt ve mèo nhỏ trong lòng, Tô Dập xem đến ngây người, ngữ khí cũng bình tĩnh hơn không ít: “Tôi cũng có thể tặng cô…”
Tri Hiểu bật cười, đây là lần thứ ba, Tô Dập cảm thấy hắn bị nụ cười này làm đảo lộn cuộc sống, trái tim không chịu khống chế đập càng lúc càng nhanh, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua, hắn rõ ràng biết như vậy có ý nghĩa gì, cũng biết rõ ràng bọn họ không có khả năng, cho nên mới ngày ngày mua say.

Tri Hiểu là người phụ nữ của Cố Hoài, sự thật này làm hắn đau lòng.

Tri Hiểu hận hắn, sự thật này càng làm cho hắn muốn phát điên.

Hắn mới đầu cảm thấy rất phiền, vì sao Tri Hiểu cứ cho hắn cảm giác rất quen thuộc, như là đồ vật mất đi nhiều năm đột nhiên tìm lại được, cô không thèm để ý hắn, tức giận mắng thậm chí chán ghét hắn đều làm hắn bắt đầu để ý.

Trước kia hắn không phải như thế, đến tột cùng là tại sao lại bị cô mê hoặc?

Cảm tình này xuất hiện như thế làm hắn không kịp chuẩn bị, hắn ban đầu đúng là không quen biết cô, nhưng tiếp xúc một hai lần liền quên mất mục đích ban đầu, vì vậy sau đó, hắn dùng lý do tìm phiền toái để lừa dối chính mình, kỳ thật chính là muốn gặp cô mà thôi.

Tô Dập cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nổi giận đùng đùng rót một cốc rượu vang uống hết, Tri Hiểu nhìn hắn không nói lời nào, quay đầu ra ngoài cửa sổ, vuốt ve mèo nhỏ, không để ý tới Tô Dập.

Tô Dập phiền muộn đạp chân bàn: “Cô nói chuyện đi chứ!”
Tri Hiểu nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Nói cái gì?”
Hắn cũng không biết phải nói cái gì, nhưng chính là muốn nghe giọng cô, mặc kệ cô nói cái gì cũng được.

Mặc kệ hắn nghe xong là tức giận hay là cao hứng, hắn đều muốn nghe.

Mèo nhỏ trong lòng Tri Hiểu sắp ngủ rồi, Tô Dập lần đầu tiên có chút hâm mộ con vật nhỏ này, lấy bộ dáng yếu đuối dễ dàng chiếm được sự yêu thích của chủ nhân.

Hắn rót nửa ly rượu vang cho cô: “Uống đi.


Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng chiếc cốc lên, Tri Hiểu quơ quơ cốc rượu, nhìn hắn một cái: “Tô Dập, sao anh lại kỳ quái như vậy?”
Hắn có chút mặt đỏ: “Kỳ quái ở đâu, rượu này đáng quý gì chứ, cô ngày thường không uống được, mau thử đi.


Tri Hiểu mất hứng thú thu hồi tay: “Không cần, tôi vốn chính là người thường, thứ tốt như vậy vô phúc hưởng thụ.


Tô Dập trong lòng căng thẳng, trên mặt lại là bày ra vẻ thất thần: “Thích uống không uống, không uống thì thôi!”
Hai cô gái rời đi lúc trước đã quay lại: “Tô thiếu gia anh làm gì vậy? Có phải quên mất chúng em rồi không?”
Tri Hiểu đứng dậy: “Anh cứ bận đi, tôi đi trước.


Cô ôm mèo đi ra ngoài, Tô Dập không kịp suy nghĩ liền đuổi theo, tay vừa định kéo tay Tri Hiểu thì bả vai đã bị một người giữ lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tri Hiểu đã được Cố Hoài ôm vào lòng, ánh mắt anh sắc bén: “Có việc gì sao?”
Tô Dập xấu hổ thu hồi tay: “Không có việc gì.



Cố Hoài lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, che chở Tri Hiểu lên xe, cài dây an toàn cho cô rồi lái xe rời đi, chàng trai ngồi trên ghế lái bày ra một bộ lạnh lùng.

Tri Hiểu vỗ vỗ chân anh, Cố Hoài phanh gấp một cái, nắm tay cô đặt ở ngực, Tri Hiểu cảm nhận được nhịp đập dồn dập nơi đó, nhẹ hỏi: “Ghen?”
Anh kéo Tri Hiểu vào lòng: “Hiểu Hiểu, về sau đừng nói chuyện cùng người đàn ông khác được không?”
Không chờ người trong lòng trả lời, Cố Hoài nâng cằm cô lên hôm một cái, có ý trừng phạt khẽ cắn môi cô, cánh môi Tri Hiểu bị anh mút đến tê dại, cầm lòng không được than nhẹ một tiếng, cả người Cố Hoài cứng đờ, đỡ lấy eo cô ôm lấy cô, đồng thời đem cửa sổ xe kéo lên kín.

Mèo ở trên ghế sau kêu vài tiếng, bộ dáng nghiêng đầu ngây thơ mờ mịt, Tri Hiểu đỏ mặt: “Trở về rồi nói được không, có mèo nhìn kia!”
Cố Hoài hô hấp nặng nề cởi áo khoác ra, giơ tay đem áo khoác ném hướng mèo nhỏ, che lại kín mít.

Tay anh men theo eo cô đi xuống: “Chúng ta tiếp tục!”
Trong xe truyền ra một chút thanh âm, mèo nhỏ thi thoảng sẽ mê mang kêu một tiếng, nhưng Cố Hoài cảm thấy Tri Hiểu trong lòng mê người hơn nhiều, giọng cô mang theo khắc chế lẫn kiều mị, mỗi một lần than nhẹ đều làm loạn tâm trí anh, Cố Hoài khẽ cắn vành tai cô: “Bảo bối, anh yêu em.


……
Tô Dập say rượu tới ngày thứ ba, Phương Tư Lâm rốt cuộc nhìn không được cho người mở ra đi vào phòng, trong phòng mùi rượu ngập trời, mép giường đặt rất nhiều bình rượu, rèm cửa kéo kín, Tô Dập nằm ở trên giường ngủ mê man.

Phương Tư Lâm sai người đem rèm cửa kéo ra, ánh sáng chói mắt làm Tô Dập nhăn mày, phiền muộn mở mắt, thấy là Phương Tư Lâm thì lại nhắm mắt vào: “Mẹ làm gì vậy?”
“Làm gì? Mẹ thà rằng con làm hoa hoa công tử như trước kia cũng không muốn để con biến thành bộ dáng kẻ si tình như thế này!”
Tô Dập trở mình tiếp tục ngủ: “Cái gì mà kẻ si tình, nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì?”
“Con biến thành như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì cô Tri Hiểu kia sao?”
Tô Dập không muốn nghe thấy cái tên này, dùng gối che kín lỗ tai: “Không có!”
“Không tiền đồ! Thích thì đi theo đuổi! Trốn ở chỗ này làm rùa đen rút đầu cái gì?”
Nếu là trước kia thì hắn đã sớm đi theo đuổi rồi, nhưng đến tối hôm qua hắn mới nhớ tới, Tri Hiểu giống một người, người kia là người hắn cả đời cũng không có tư cách thích, mà Tri Hiểu và người ấy đều từng nói qua một câu.

“Tô Dập, tôi hận anh! Cả đời đều sẽ không tha thứ cho anh!”
Đó là ác mộng mười hai năm trước của hắn, nay hình bóng hai người chồng lên nhau, trong đầu Tô Dập loạn thành một đoàn, chỉ muốn tự mê hoặc chính mình.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện