Thời tiết càng ngày càng lạnh, thời tiết Nam thành luôn là như thế, vào thu, lá cây rụng rất nhanh, ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, sáng sớm cũng có chút se se, giữa trưa sẽ có chút nắng, một ngày giống như trải qua ba mùa, như một đứa trẻ hay thay đổi không ai nói trước được.
Tri Hiểu nghỉ mấy hôm, Cố Hoài mỗi ngày đi sớm về trễ, khi rảnh sẽ lập tức tới chỗ cô, cô kiên trì học nấu cơm không ngừng, mỗi ngày đều đem phòng bếp làm đến chướng khí mù mịt.

Cuối cùng Cố Hoài dạy cô một chút, một bên đau lòng cô hay bị mỡ bắn vào tay, một bên trách cứ cô mãi không nghe lời.
Tay cô bị mỡ bắn đỏ lên mấy nốt nhỏ, Cố Hoài nhíu chặt mày bôi thuốc cho cô.

Chân Tri Hiểu gác trên đùi anh, cảm giác có chút bất tiện, cô dịch ra một chút, Cố Hoài ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng nhúc nhích!”
Tai Tri Hiểu đỏ lên: “Anh để em ngồi tử tế đã!”
Cố Hoài buông tăm bông và lọ thuốc xuống, dứt khoát đem cô ôm vào trong lòng, bờ ngực săn chắc áp sát vào sau lưng cô, cằm Cố Hoài gác ở trên vai cô, nhẹ giọng nói: “Đã nói về sau cơm sẽ do anh làm, sao em cứ không nghe lời vậy?”
“Vậy không được!”, Tri Hiểu nhìn anh lại nghiêm túc bôi thuốc cho mình, nước thuốc mát lạnh, xoa lên vết thương rất thích, Tri Hiểu dựa vào trong lòng anh: “Em muốn học.”
Cô lớn như vậy, thứ duy nhất học mãi không được là nấu nướng, cô cũng từng nghĩ, dù sao ba mẹ nấu ăn ngon, Tri An nấu ăn ngon, cô còn học làm cái gì?
Chỉ là khi cùng Cố Hoài ở bên nhau, nhìn anh vì mình làm nhiều chuyện như vậy, Tri Hiểu lại muốn làm cho anh cái gì đó, yêu một người chính là khiến bản thân muốn thay đổi, cô nguyện ý vì anh sắn tay áo nấu cơm, dù là những việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng đối với Cố Hoài ý nghĩa lại phi phàm, đối với cô cũng là như thế!
Người yêu nhau, chính là cam tâm tình nguyện vì đối phương mà làm rất nhiều những việc nhỏ bé không đáng kể đó!
Tri Hiểu mím môi cười, nghiêng đầu tới sát mặt anh: “Bởi vì thích anh.”.

ngôn tình hay
Gần đây miệng của cô rất ngọt, thường nói thích anh, Cố Hoài đôi khi sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đôi khi cũng không biết phải làm sao, nhưng phần lớn khi cô nói vậy anh đều rất hưởng thụ.
Anh cười cười, ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng cắn vành tai cô: “Ngoan, đừng nhúc nhích!”

Hứa Sơ Dương và Diệp Đàn rủ nhau tới nhà Tri Hiểu, hai người tay xách túi lớn túi bé, thấy Tri Hiểu, Diệp Đàn kéo cô ngó trái ngó phải: “Cô đúng là dọa sợ chúng tôi rồi!”
Cố Hoài lấy áo khoác định đi bệnh viện, vừa vặn ba Tri, mẹ Tri với Tri An cũng đến chung cư, trong phòng trở nên vô cùng náo nhiệt, Tri An đẩy đẩy Tri Hiểu: “Đi tiễn em rể đi, đừng làm phiền bọn chị!”
Cố Hoài vẫn ở dưới lầu, Tri Hiểu đuổi theo gọi: “Tối nay anh về sớm chút, mọi người chờ anh về ăn cơm!”
Anh vẫy tay với cô, Tri Hiểu bước nhanh tới, giơ tay chỉnh cà vạt cho anh: “Anh quên một thứ rồi!”
Cố Hoài nhướng mày cười: “Cái gì?”
Tri Hiểu nhón mũi chân, cánh môi mềm mại chạm vào môi anh: “Quên hôn em!”
Cô cực lực che dấu mình đang đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, Cố Hoài đem áo khoác bỏ vào trong xe, cúi xuống ôm cô: “Xin lỗi, một lần nữa được không?”
Tri Hiểu lui một bước: “Vừa mới hôn rồi, anh mau đi đi!”
Cố Hoài kéo tay cô, một bàn tay cố định ở sau cổ cô, cúi đầu hôn.
*
Cố Ninh đã mất tích hai ngày hai đêm, nhưng Cố Nho Sinh không báo án, cũng không cho Tần Hải Lan báo án.
Làm một người mẹ, tuy rằng đôi lúc bà không hài lòng về Cố Ninh, nhưng dù sao vẫn là con gái ruột, bà nhìn Cố Nho Sinh đạm nhiên bên cạnh, áp lực sốt ruột vẫn phải ôn nhu hỏi: “Nho Sinh, vì sao không thể báo án?”
Báo án đồng nghĩa với đem chuyện rắc rối của Cố gia phô bày ra, huống chi Cố Ninh không biết lựa lời, đối mặt với truyền thông lại không biết giữ miệng, như vậy bảo ông ta làm sao giữ được cái mặt già này nữa?
Cố Nho Sinh không cần nghĩ cũng biết chuyện này là Cố Hoài làm, nó đã tính trước cả, muốn cứu Cố Ninh thì ông ta phải tự mình xin lỗi Tri Hiểu, không cứu, Cố Ninh nhiều nhất cũng chỉ bị một ít vết thương da thịt, không ảnh hưởng quá lớn.
Ông ta quá hiểu Cố Hoài, nó sẽ không hại mạng người, mục đích của nó rất đơn giản, chính là muốn bọn họ xấu mặt, cũng là vì Tri Hiểu hết giận.
Cố Nho Sinh buông bút: “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật Cố Ninh?”
“Vâng.”
Ông xoa xoa mi tâm: “Em tự mình đi đưa thư mời, đưa cho Cố Hoài với cô gái tên Tri Hiểu kia, anh muốn gặp cô ta.”
“Nhưng Cố Ninh…”

“Nó sẽ không có việc gì!”, Cố Nho Sinh xụ mặt: “Ai bảo nó làm việc không sạch sẽ, để Cố Hoài bắt được, nếu báo án còn liên lụy người khác, em đừng nói mình không hiểu.”
“Em biết, em đi ngay!”, Tần Hải Lan không dám cãi lời ông ta, bà sẽ ngoan ngoãn thuận theo, điểm này cũng thực sự làm Cố Nho Sinh bớt lo không ít, đây là điểm Quý Minh Y thua kém từ trước tới nay.
Tần Hải Lan vừa quay người đi, ánh mắt ôn nhu lập tức trở nên ác độc, bà đứng dậy trở về phòng, thay quần áo ra ngoài, ở trước mặt Cố Nho Sinh xoay một vòng, trên gương mặt mỹ lệ nở nụ cười tươi, giống như đã đem Cố Ninh vứt ra sau đầu, bà cười hỏi: “Nho Sinh, như vậy đẹp không?”
Cố Nho Sinh nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, nhấc bút tiếp tục kí văn kiện: “Mau đi đi!”
Mỗi khi như vậy Tần Hải Lan liền biết, tâm trí của Cố Nho Sinh căn bản không đặt ở trên người mẹ con bọn họ, ông ta lựa chọn cùng bà ở bên nhau, bất quá là bởi vì Quý Minh Y chưa bao giờ yêu ông ta.
Nụ cười trên mặt bà khẽ biến, xoay người ra cửa, hôm nay nắng lên khá sớm, chiếu vào mắt bà, chói tới có chút muốn khóc, người hầu đi theo một bên không dám lên tiếng, trầm mặc giúp bà kéo cửa xe: “Phu nhân mời vào.”
Tri Hiểu không ở bệnh viện, Tần Hải Lan tất nhiên không thể về tay không, bà hỏi y tá bệnh viện địa chỉ chung cư Tri Hiểu, dựa theo địa chỉ tìm tới thì gặp cô ở siêu thị gần đó.
Đây là lần đầu tiên Tần Hải Lan gặp Tri Hiểu, cô mặc rất đơn giản, tóc dài mềm mại rũ ở bên hông, làn da rất trắng, dưới ánh mặt trời giống như còn tỏa sáng, ánh mắt trong suốt, như một viên pha lên tỏa sáng trong nước, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Thoạt nhìn như vậy, cỏ vẻ là một cô gái ngoan hiền, Tần Hải Lan không thể đem người trên video đánh con gái bà với cô gái trước mắt coi là một.
Nghĩ đến mục đích chuyến này tới, bà đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ bả vai Tri Hiểu, Tri Hiểu xoay người, trong tay còn ôm rất nhiều đồ ăn vặt, đôi mắt trong sáng nhìn bà: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Tần Hải Lan nhướng mày: “Tôi là mẹ Cố Ninh, tìm cô có chút việc.”
Tri Hiểu đề phòng nhíu mày, Tần Hải Lan lập tức ôn hòa cười: “Đừng lo lắng, tôi không phải tới gây phiền phức!”
“Vậy phu nhân tới làm gì?”
Cố Ninh là con gái tư sinh của Cố Nho Sinh, người phụ nữ trước mắt chắc chắn là người tình của Cố Nho Sinh, Cố Hoài nói người này không đơn giản, Tri Hiểu thanh toán tiền xong định đi, Tần Hải Lan cũng không nóng nảy: “Cô không muốn biết Cố Hoài là người thế nào sao?”
Tri Hiểu dừng bước chân lại, xoay người, ánh mắt cô trầm tĩnh: “Phu nhân muốn nói cái gì?”
Tần Hải Lan sửa tóc, cười không chút để ý: “Đối diện có quán cà phê, chúng ta tới đó đi!”
Hai người ngồi đối diện nhau trong quán cafe, bốn mắt nhìn nhau không ai bắt chuyện trước.

Tần Hải Lan đúng là ưu nhã mê người, còn mang theo già dặn của thời gian, mà Tri Hiểu, điển hình cho tinh hoa của ông trời, xinh đẹp mỹ lệ, dù là trang điểm đơn giản nhất, cũng như là nhân vật trong truyện, Tần Hải Lan bỗng nhiên nhớ tới gương mặt của Cố Hoài, cảm thấy hai người này cũng đích xác xứng đôi.
Bà không tiếc lời khen: “Tri Hiểu, cô thật xinh đẹp!”
Tri Hiểu nhăn mày: “Phu nhân không phải tới nói cái này với tôi, ở nhà tôi còn chút việc, phu nhân có thể nói chuyện chính được rồi!”
“Cô có biết Cố Ninh mất tích không?”, Tần Hải Lan đặt ly cà phê xuống.
“Tôi không biết.”
Phải nói cô không muốn biết.

Về Cố Ninh, Tri Hiểu không có lòng quan tâm, cô chỉ muốn biết chuyện về Cố Hoài: “Nói về Cố Hoài đi!”
“Cậu ta à?” Tần Hải Lan cười: “Là một người đặc biệt thâm trầm không đơn giản, mười lăm tuổi đã cùng cha mẹ quyết liệt, mười mấy năm qua một mình dựng sự nghiệp, có tiền có thế càng có địa vị, tôi thật không hiểu cậu ta sao lại chọn cô.”
Mặt trời dần bị mây che khuất, không trung có mây đen kéo về, một cơn gió thổi tới, mang theo sự lạnh lẽo.
Tri Hiểu không nhìn thấu ý đồ trong mắt Tần Hải Lan, bà nhoẻn miệng cười: “Có lẽ cậu ta căn bản không thích cô, nhiều lắm… là một sủng vật!”
Tri Hiểu cũng không có biểu tình gì, lãnh đạm mở miệng: “Phu nhân là tới nói cái này sao? Vậy cũng quá nhàm chán rồi!”
Cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như cũng không để ý sự trào phúng và trêu ngươi trong lời nói đối phương, Tần Hải Lan từ trong túi lấy ra hai thiếp mời: “Cha Cố Hoài nói tôi đưa cô, nếu cô cảm thấy Cố Hoài thích cô, vậy cô nên đi gặp cha cậu ta xem, xem ông ta có đồng ý hay không!”
Tần Hải Lan đứng lên: “Cố Ninh là bị Cố Hoài bắt đi, cha cậu ta lại lựa chọn che chở đứa con trai này, có thể thấy được Cố Hoài đối với Cố Nho Sinh rất quan trọng, cô tự lượng sức mình đi, rốt cuộc, cửa lớn Cố gia không dễ vào đâu!”
Bình tĩnh nhìn thoáng qua hai thiếp mời kia, Tri Hiểu bỗng nhiên đem chúng cất vào trong túi, Tần Hải Lan cong môi, tựa hồ rất vừa lòng.
Tri Hiểu một lần nữa nhìn kỹ vị phu nhân ưu nhã trước mặt, chậm rãi nói: “Nếu phu nhân cảm thấy tình cảm của tôi và Cố Hoài chỉ cần dăm ba câu nói của bà là có thể bị tan vỡ, vậy phu nhân không khỏi quá coi thường tôi rồi.

Tri Hiểu tôi có thể sống đến bây giờ, chính là dựa vào sự kiên định của mình.

Tần phu nhân, tôi muốn cùng ai ở bên nhau, có thể quyết định chỉ có tôi và Cố Hoài, những người khác không liên quan tới chúng tôi, có thể nhận được lời chúc phúc của cha mẹ thì tốt, nếu không cũng không phải không thể bên nhau, còn cửa lớn Cố gia…”
Cô cười khẽ, trong mắt sáng rực rỡ lung linh, nhiều thêm vài phần trào phúng: “Tôi cũng sẽ không như bà, không từ thủ đoạn, không tiếc phá hoại gia đình người khác cũng phải chen vào, phu nhân nói phải không?”
Nếu không phải Tần Hải Lan liên tục tự nhủ phải giữ vẻ ưu nhã thì bà muốn tiến lên tát cho Tri Hiểu một cái, cho cô ta im cái miệng lại.


Nhưng bà nhịn xuống, ở xã hội thượng lưu ngây người mười mấy năm, tâm tư gần như đã che giấu hoàn toàn, bà chỉ cười cười ý vị không rõ: “Cô thật ra cũng rất có cốt khí, vậy chúng ta chờ xem!”
Khi Tri Hiểu vể chung cư đã là một tiếng về sau, Tri An chạy xuống dưới lầu đón cô, nhận mấy túi đồ trong tay cô: “Chạy đi đâu vậy, mua chút đồ ăn vặt mà lâu như vậy, ba mẹ đều tưởng em lại bị bắt cóc đấy!”
Cô đang mải nghĩ về Cố Hoài, có chút thất thần: “Không có việc gì, tùy tiện đi dạo một chút thôi.”
Ba mẹ đã làm xong cơm, Tri Hiểu từng hứa mời Hứa Sơ Dương và Diệp Đàn ăn cơm, hai cái đồ tham ăn này vẫn luôn nhớ kỹ, ân cần phụ giúp ba mẹ cô.
Khi Cố Hoài trở về vừa kịp giờ cơm, Tri Hiểu lấy thêm chén đũa cho anh, ăn xong, tiễn ba mẹ và Tri An về, Hứa Sơ Dương, Diệp Đàn cũng đã rời đi, Cố Hoài kéo cô nhìn trái nhìn phải một lần: “Anh nghe chị em nói, vừa rồi em đi ra ngoài rất lâu, là đi gặp ai sao?”
“Tần Hải Lan tìm em.”
Cố Hoài nhăn mày lại, càng thêm khẩn trương kiểm tra cô, Tri Hiểu vội nói: “Bà ta không làm cái gì, chỉ đưa em cái này!”
Cô đem thư mời đưa qua, Cố Hoài nhận lấy ném một bên: “Không đi.”
Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay Tần Hải Lan nói với em, nói anh không thích em, nhiều lắm chỉ là nhất thời mới mẻ thôi!”
Cố Hoài hoảng hốt, vội ôm lấy cô: “Em tin sao?”
Tri Hiểu chớp chớp mắt: “Em muốn nghe anh nói!”
Ngoài cửa sổ trăng vừa lên, dưới ánh trăng cây cối phiếm quang mang nhàn nhạt, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng xe chạy nơi xa, Cố Hoài vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng thở dài: “Anh yêu em, em phải tin anh!”
Tri Hiểu ôm chặt anh: “Em tin, em vẫn luôn tin anh!”
Cố Hoài thả lỏng một chút, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng: “Vậy vì sao lại nói thế?”
“Bởi vì em muốn nghe!”
Cố Hoài cười khẽ tựa đầu vào sườn mặt cô, khi nói chuyện hơi thở phả vào cổ cô, anh ôn nhu lặp lại: “Anh yêu em, Hiểu Hiểu!”
Yêu một người chính là, mặc kệ người đó nói yêu bạn bao nhiêu lần, bạn đều sẽ như lần đầu tiên nghe được mà rung động từ tận trái tim.
Tri Hiểu được anh ôm trong lòng, tim thình thịch nhảy loạn, cô hít một hơi, thấp giọng nói: “Em cũng yêu anh.”
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Cố Hoài nghe thấy được..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện