Chuyển ngữ: Trần
Các bạn độc giả thân mến, chúng ta đều biết rằng phần thịt tươi non nhất đều mọc trên vết thương, chỉ khi rạch mổ nhân tính xấu xa ra mới có thể thấy được bản chất lương thiện nhất. Về phần này, thầy Ôn làm rất tốt, tôi tự thẹn không bằng.
Từ khi tôi bắt đầu viết lách đến giờ, tôi vẫn luôn mặc sức tung hoành từ góc độ lập trường của mình, thậm chí để thỏa mãn hư vinh chủ nghĩa anh hùng mà khắc họa người xung quanh đến độ khó coi thậm tệ. Đặc biệt là thầy Ôn, dưới ngòi bút của tôi đã biến thành một tên đàn ông khôi ngô ích kỷ vụ lợi, bộp chộp nóng nảy, kiêu căng tự đại lại còn hay ghen ghét, như thể trừ cái mã ngoài ra thì chẳng có ưu điểm gì sất.
Nhưng thực tế có thật vậy chăng? Tôi phải thừa nhận là tôi có thêm mắm dặm muối.
Nội dung dưới đây là do thầy Ôn viết. Cậu ấy sẽ trình bày câu chuyện của chúng tôi dưới một góc độ khác. Tôi cũng chưa được xem, bởi vì cậu ấy kiên quyết không cho tôi xem... Chắc hẳn lại nghĩ ra được phép ví von đặc sắc tuyệt vời nào đó sợ bị tôi sao chép đây mà, hoặc không thì lại xài cả tá từ hiếm gặp tối nghĩa lắt léo nào đó để tỏ vẻ mình học nhiều hiểu rộng, rồi thêm vào một ít từ thô bỉ làm bộ kệch cỡm để phủi sạch quan hệ của mình với cánh văn nhân cổ hủ "kênh kiệu", chứng tỏ mình thuộc trường phái tả thực, đặt chân đến đất làng đất quê, có gì viết nấy, bám sát đời sống nhân dân... Đương nhiên cũng có thể là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi. Nói không chừng, cậu ấy chỉ là túm được cơ hội để chiếu tướng tôi một nước, thỏa thú tận hưởng việc bôi nhọ tôi. Trước giờ tôi cũng chẳng thích đọc những thứ cậu ấy viết, không đọc thì thôi, tiếp sau đây đành xin kính nhờ các bạn độc giả cho tôi biết cậu ấy viết ra sao.
- ----
Không ai có thể phủ nhận Phạm Chiếu là một người đàn ông rất nam tính. Lúc tôi ghét anh cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc tôi đồng thời thích anh. Anh không đẹp trai kiểu ngũ quan tinh xảo, mà là kiểu du đãng giữa chính nghĩa và tà ác, giữa xấu xí và khôi ngô... Là vẻ đẹp thêm một chút hay bớt một chút đều sẽ làm mất đi hiệu quả cuối cùng.
Cặp mày đen rậm, lông mi vừa ngắn vừa dày đè lên đuôi mắt, tựa như vệt nước để lại khi con đò lướt qua. Lúc ngẩng đầu nhìn người khác, mí mắt gập thành một cái rãnh sâu, tựa hồ có vẻ gì đó chín chắn chẳng chút cân xứng với bộ óc đơn bào của anh.
Sống mũi rất cao, gần như đổ thẳng từ lông mày xuống. Lúc cười lên, hơi thở từ lỗ mũi phả ra, vừa mang vẻ bất cần lại có phần chân thành, khiến tôi thường xuyên mê mệt.
Tôi thích anh, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc tôi đồng thời ghét anh.
Người thích anh quá nhiều, tôi không thể dò ra rồi đấu lại từng người được. Tuy rằng người thích tôi cũng nhiều, nhưng tôi chẳng thèm để mắt đến họ. Phạm Chiếu thì khác, chỉ cần người ta thích anh, anh sẽ lập tức thích lại người ta, phân phát yêu thương khắp bốn bể, mũi chó lại còn thính.
Tôi chỉ đành phải giữ chặt chân anh. Hễ mà lơ đễnh, anh sẽ chạy đông chạy tây, chạy khỏi thế giới của tôi... Tôi không chịu nổi.
Phần lớn thời gian, Phạm Chiếu đều rất dịu dàng, cá biệt vài tình huống lại rất bặm trợn. Thực ra tôi lại rất mê dáng vẻ hung hãn lúc anh quẳng tôi lên giường, cây gậy th*t chà bá bên dưới cắm thẳng vào trong, xác thịt căng lên mang theo vẻ gợi cảm nguyên thủy. Đôi tay mạnh mẽ túm lấy mông tôi, hơi thở dồn dập phả ra từ mũi vô cùng quyến rũ. Anh sẽ bực vì tôi lề mề, nhưng nhịn không nói, dồn hết sức vào chỗ đó, trước giờ chưa từng lần khần ở lối vào mà toàn một phát lút cán. Mặc cho tôi gào khóc thế nào cũng vô dụng, lần nào cũng bị làm cho chảy máu. Sau này tôi tìm hiểu rất nhiều nghiên cứu nước ngoài, mới hay rằng có lẽ mình có chút khuynh hướng khổ dâm. Tôi chìm đắm trong đớn đau anh đem tới, cũng hệt như nghiện dùng lời lẽ cay nghiệt chọc ngoáy anh.
Thường thì anh sẽ cãi lại, đôi khi lại chỉ nhìn về phía tôi bằng cặp mắt ngời sáng ấy, mỉm cười cúi đầu lấy điếu thuốc trên đầu giường.
Phần kế tiếp miêu tả cảnh quan hệ thể xác nam x nam, không hoan nghênh độc giả dưới 18 tuổi.
Xem tại: https://denhongamsao.com/truyen/oi-be-cho-cai-cua-toi/
Vui lòng tự cân nhắc đến yếu tố người lớn trước khi đọc.Chăn ga gối nơi đây đều có mùi của anh - mùi của bột giặt lẫn với mùi thuốc lá, hình như còn thoang thoảng mùi dầu máy... Tôi trôi nổi trong đó chẳng thể nào thoát ra.
Lúc này, anh đột nhiên nói: "Chẳng lẽ cậu không có tim ư, Ôn Bất Câu?"
Giọng nói lạnh lùng đến thế, tựa như từ ngày đông quét tới.
Tôi bị đông cóng tại chỗ, chẳng dám quay đầu. "Anh nói tim ư? Tim gì cơ? Nếu anh nói trái tim dành cho anh, vậy em nói cho anh biết mục đích em tới đây... Là bởi em yêu anh, mỗi một ngày rời xa anh đều là giày vò đối với em. Tâm trí em không một khắc nào ngừng nghĩ đến việc anh đi bên người khác, nắm tay người khác, hôn môi người khác, ** lỗ hậu người khác, làm người khác có chửa... Vậy thì anh sẽ vĩnh viễn thuộc về người khác, sẽ không còn yêu em nữa, không bao giờ!"
Em hiểu anh quá mà. Nếu một người đàn bà sinh con cho anh, anh sẽ mãi mãi yêu cô ta. Nếu một người đàn ông sinh con cho anh, anh cũng sẽ mãi mãi yêu anh ta. Một con chó sinh con cho anh, anh sẽ mãi mãi yêu con chó đó... có phải không?
Chỉ nghĩ đến thôi em đã ganh ghét đến chết. Tim như bị anh móc ra chà xát đánh bóng vậy, đau đến độ chẳng thể chợp mắt.
Còn nếu anh nói là trái tim hướng về các con, vậy thì thôi đừng nói gì nữa cả, em không muốn nói.
Anh giật tóc tôi lên, ép tai tôi dán sát vào miệng anh, "Cậu dựa vào đâu mà không muốn nói!"
"Vậy anh muốn nghe em nói gì đây, Phạm Chiếu?"
Linh hồn tôi như bị xé tan, cười gằn đáng sợ, thốt ra những lời chẳng xuất phát từ bản thân tôi nữa.
"Bọn chúng là do em sinh ra! Chẳng lẽ em đau đớn còn ít hơn anh sao? Nếu anh không tin thì kéo rách mặt sau ra xem em có chảy máu không!"
Rốt cuộc em là gì hả? Phạm Chiếu! Anh rốt cuộc coi em là gì? Em là đàn ông hay đàn bà? Em là người hay là chó!
Em thường hay nằm mơ bụng mình lại to ra, lại biến thành một con chó cái có chửa. Thế nhưng anh lại chẳng ở bên em... Em chỉ có thể bới củ cải trong tuyết ăn. Đến lúc tỉnh dậy, phát hiện thực ra em là người, nhưng anh vẫn không ở bên em, em chỉ có thể đứng ngẩn ngơ ngoài ban công...
Rốt cuộc em là cái thứ gì, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây cho anh **! Em là cái giống gì mà hễ nghĩ đến bốn con chó lại đau đến cào gan xé ruột, đầu v* nhức nhối... Mẹ kiếp em là thứ quái vật!!! Quái vật! Quái vật! Là thứ kinh tởm nhất trần đời này!
Thế giới khép kín của tôi bị anh đục ra một cái lỗ, ký ức tựa như nước lũ theo đó ùa vào. Thế giới quan hỗn loạn khiến tôi đọa vào cơn rồ dại, điên cuồng tráo đổi giữa chế độ hành vi của chó và người. Tôi đã không còn nhớ gì về chuyện sau đó nữa, chỉ nhớ mình quỳ trên đất, một chân gác lên giường, đái một bãi, hệt như một con chó thật sự.
Tôi thường xuyên lẫn lộn thân phận của mình, như thể đem đổ nước sôi vào nước lạnh, đầu tiên là dừng lại điểm sôi, nhưng cũng chỉ là tạm thời, rồi sau đó lại sa vào một vòng hỗn mang mới. Có điều đa phần đều vào khi chỉ có một mình, vậy nhưng lần này, tôi lại phơi bày bộ mặt tởm lợm, khó coi nhất của mình ra cho Phạm Chiếu xem, cũng hệt như vô số lần trước kia.
Lúc tỉnh lại, Phạm Chiếu đang đè lên người tôi, cố định hai tay tôi trên đỉnh đầu. Một tay khác ôm lấy eo tôi, lòng bàn tay ấm áp mơn trơn xương cùng của tôi, "Đừng sợ... đừng sợ, anh ở đây."
Tôi dốc sức bình sinh đẩy anh ra, "Cút! Cút! Cút!" Tôi giãy giụa kịch liệt như con cá trong chảo dầu. Anh đậy nắp vung lại, chèn ép tôi trong lồng ngực nóng rẫy, "Ổn rồi ổn rồi ổn rồi..."
Tôi ngửa mặt lên trời, hốc mắt khô cong, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên bắp chân tựa như nhành liễu quất lên người. Đau, nhưng lại chẳng còn sức đâu mà rụt lại.
Phạm Chiếu... anh là đồ dối trá. Không phải chúng ta đã hứa trước rồi sao? Biến trở về thì giả bộ không quen biết, cũng đừng nói gì nữa cả. Tại sao anh còn đến tìm em? Tại sao lúc em tìm anh, anh lại không khước từ? Tại sao lại khiến em càng lúc càng lún sâu? Tại sao em đi rồi, anh lại hận em... Không phải chúng ta đã hứa trước rồi sao?
Em muốn quên anh, quên các con đi biết bao, quên khoảng hồi ức ấy đi, bắt đầu lại cuộc sống mới. Nhưng không thể! Anh biết vì sao không?
Anh nhíu mày.
Bởi vì Tiểu Tể và Huyền Đức đã đầu thai trở lại rồi, ngay trong bụng em đây, anh sờ đi, bọn chúng muốn làm người rồi... Ngày nào em cũng nói chuyện với chúng...
Ha ha ha ha ha ha, biểu cảm của Phạm Chiếu lúc đó tôi chưa từng thấy bao giờ, đó là tổ hợp của bi thương, đau đớn, phẫn nộ, thất kinh. Tôi đột nhiên cảm thấy mình chẳng còn yêu anh đến vậy nữa. Không nên yêu kẻ có biểu cảm quá phức tạp, bởi chẳng thể nào biết được anh ta đang nói thật hay nói dối.
Phạm Chiếu ôm chặt lấy tôi, ép dẹp tôi như nghiền mì sợi, đưa tôi vào một vòng ôm thiêu đốt nóng rực...
Anh nói: "Ôn Bất Câu, về sau sống cùng anh đi."
Kết thúc.
***
Lời kếtMở đầu, ngay từ tên truyện đã khiến mình lầm tưởng đây là một bộ truyện giải trí đơn thuần, nhưng đọc rồi mới biết hóa ra thiết lập chó và người tráo đổi linh hồn này hoàn toàn chẳng phải viết chơi. Dưới những câu chữ tưởng chừng như lảm nhảm điên khùng lại ẩn chứa nội dung sắc bén đầy tính mỉa mai châm biếm. Xuyên suốt truyện là những tình tiết mượn chó nói người, mượn chuyện chó châm biếm chuyện người. Nhưng tại sao lại là chó mà không phải mèo thỏ bò lợn gà? Thiết nghĩ, có lẽ bởi vì chó là loài động vật sở hữu sẵn trong mình bản tính trung thành và phục tùng. Vậy nên mình cho rằng, câu chuyện này cũng có thể lý giải thành một cuộc chiến giữa phần con và phần người, giữa vùng dậy phản kháng hay thuận theo bản tính nô lệ.
Về Phạm Chiếu, mình không thể phủ nhận, anh là một người đàn ông rất có sức hút. Thoạt trông thì có vẻ như một kẻ lêu lổng, đầu óc đơn giản, trải qua Đại Cách mạng Văn hóa, sống giữa thời cuộc xoay vần, anh ta dễ dàng thỏa hiệp với việc bỏ thi đại học, nằm không hưởng lộc, thỏa hiệp với rất nhiều thực trạng hoang đường, bất công. Nhưng khi hóa thành chó, Phạm Chiếu vẫn luôn tự nhắc nhở mình là ai, đồng thời thể hiện vị thế người chồng, người cha một cách hết mực chu đáo, tận tụy và đầy trách nhiệm. Có thể nói, Phạm Chiếu là dạng nhân cách có thể thích nghi và hòa hợp được với nhiều mô hình xã hội, dù ở đâu cũng dễ dàng được mọi người yêu mến. Không những thế, chính bản thân anh cũng tìm được niềm vui trong đó, kể cả khi bị đọa làm kiếp chó vẫn có thể tận hưởng những gì mà trời ban cho mình.
Có người nói, khóc lóc đối mặt với bi kịch là việc bất kỳ ai cũng có thể làm được, kẻ có thể lấy bi kịch của mình ra làm trò cười, tiêu sái nếm trải, ấy mới là nghệ thuật gia. Chiếu theo đó, Phạm Chiếu ắt phải là một nghệ thuật gia vĩ đại. Nội dung nặng nề ẩn chứa nhiều hàm nghĩa sâu sắc, khắc họa một thời đại hỗn loạn mờ mịt thế nhưng dưới góc nhìn "con chó tiêu sái" của Phạm Chiếu lại không hề đem lại cảm giác bức bách, ngột ngạt, trái lại còn có thể khiến người khác bật cười, đậm đà mùi vị của hài kịch đen.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể tiêu sái được như Phạm Chiếu vậy, mà Ôn Bất Câu chính là một ví dụ điển hình.
Trái ngược hẳn với Phạm Chiếu, Ôn Bất Câu luôn là một người kiêu ngạo, cố chấp vì lý tưởng, vì theo đuổi tự do, không dễ bị thao túng, là người mang trong mình sự phản kháng hiện trạng rất mạnh mẽ. Cậu ấy phản kháng với việc bị đưa về nông thôn, phản kháng việc bị bó hẹp tư tưởng, tri thức trong mô hình hợp tác xã vô sản cũng như chống cự lại số mệnh bị biến thành chó cái. Vì thế, bản thân cậu ấy không có cách nào thoải mái tận hưởng được như Phạm Chiếu, cậu ấy bị việc buộc phải đồng hóa thành chó cái, dần đánh mất chính mình ám ảnh đến rồ dại. Vậy nên, mình cảm thấy, Ôn Bất Câu không chỉ bị ràng buộc với Phạm Chiếu bởi "bản năng động vật" hay bốn chú chó con, mà thật sự là bị hấp dẫn, sùng bái, đồng thời cũng lại đố kỵ ganh ghét với bản chất phóng khoáng của Phạm Chiếu, bởi không có được mà luôn tìm cách so bì tị nạnh. Có thể nói, sự tiêu sái của Phạm Chiếu đã cứu rỗi Ôn Bất Câu theo một cách rất riêng, khiến cậu ấy sinh lòng nương tựa, ỷ lại vào đó.
Thú thực, chương cuối cùng này bị ngâm lâu như vậy cũng bởi chuyển sang góc nhìn của Ôn Bất Câu khiến mình cảm nhận rõ sự nặng nề và tuyệt vọng của một thời đại u tối. Từ đầu đến cuối, cậu ấy vẫn luôn chới với thoi thóp giữa tư tưởng lý tính và hiện thực hoang đường, giữa tình ái và tình dục, sau cùng, cậu ấy chỉ còn biết bám lấy tình yêu, tình máu mủ để vật vã sống qua ngày, thậm chí nguyện lấy nó ra làm "xích chó" tròng lên cổ mình. Tình yêu của họ có lẽ không thuần túy hoàn mỹ vô khuyết, cũng không cao cả vĩ đại, nhưng, như Phạm Chiếu viết từ những dòng đầu: "Chỉ khi rạch mổ nhân tính xấu xa ra mới có thể thấy được bản chất lương thiện nhất", yêu thương vẫn luôn tồn tại dưới muôn hình vạn trạng, phải không nào?
Bên trên là lý giải của mình về tác phẩm, có lẽ còn có nhiều thiếu sót, cũng như bản dịch này có thể còn đôi chỗ truyền tải chưa được trọn vẹn, hy vọng nhận được chia sẻ và góp ý từ các cao nhân.
Bộ tiếp theo đây mà mình sẽ đào - "Lưu lạc đất Cảng" của cùng tác giả với "Ôi~ Bé chó cái của tôi" là một câu chuyện về những người tị nạn tới HongKong trong chiến tranh, theo mình cũng là một bộ truyện rất đáng để thưởng thức đó! Hẹn gặp lại mọi người trong những dự án tiếp theo nhé~
Các bạn độc giả thân mến, chúng ta đều biết rằng phần thịt tươi non nhất đều mọc trên vết thương, chỉ khi rạch mổ nhân tính xấu xa ra mới có thể thấy được bản chất lương thiện nhất. Về phần này, thầy Ôn làm rất tốt, tôi tự thẹn không bằng.
Từ khi tôi bắt đầu viết lách đến giờ, tôi vẫn luôn mặc sức tung hoành từ góc độ lập trường của mình, thậm chí để thỏa mãn hư vinh chủ nghĩa anh hùng mà khắc họa người xung quanh đến độ khó coi thậm tệ. Đặc biệt là thầy Ôn, dưới ngòi bút của tôi đã biến thành một tên đàn ông khôi ngô ích kỷ vụ lợi, bộp chộp nóng nảy, kiêu căng tự đại lại còn hay ghen ghét, như thể trừ cái mã ngoài ra thì chẳng có ưu điểm gì sất.
Nhưng thực tế có thật vậy chăng? Tôi phải thừa nhận là tôi có thêm mắm dặm muối.
Nội dung dưới đây là do thầy Ôn viết. Cậu ấy sẽ trình bày câu chuyện của chúng tôi dưới một góc độ khác. Tôi cũng chưa được xem, bởi vì cậu ấy kiên quyết không cho tôi xem... Chắc hẳn lại nghĩ ra được phép ví von đặc sắc tuyệt vời nào đó sợ bị tôi sao chép đây mà, hoặc không thì lại xài cả tá từ hiếm gặp tối nghĩa lắt léo nào đó để tỏ vẻ mình học nhiều hiểu rộng, rồi thêm vào một ít từ thô bỉ làm bộ kệch cỡm để phủi sạch quan hệ của mình với cánh văn nhân cổ hủ "kênh kiệu", chứng tỏ mình thuộc trường phái tả thực, đặt chân đến đất làng đất quê, có gì viết nấy, bám sát đời sống nhân dân... Đương nhiên cũng có thể là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi. Nói không chừng, cậu ấy chỉ là túm được cơ hội để chiếu tướng tôi một nước, thỏa thú tận hưởng việc bôi nhọ tôi. Trước giờ tôi cũng chẳng thích đọc những thứ cậu ấy viết, không đọc thì thôi, tiếp sau đây đành xin kính nhờ các bạn độc giả cho tôi biết cậu ấy viết ra sao.
- ----
Không ai có thể phủ nhận Phạm Chiếu là một người đàn ông rất nam tính. Lúc tôi ghét anh cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc tôi đồng thời thích anh. Anh không đẹp trai kiểu ngũ quan tinh xảo, mà là kiểu du đãng giữa chính nghĩa và tà ác, giữa xấu xí và khôi ngô... Là vẻ đẹp thêm một chút hay bớt một chút đều sẽ làm mất đi hiệu quả cuối cùng.
Cặp mày đen rậm, lông mi vừa ngắn vừa dày đè lên đuôi mắt, tựa như vệt nước để lại khi con đò lướt qua. Lúc ngẩng đầu nhìn người khác, mí mắt gập thành một cái rãnh sâu, tựa hồ có vẻ gì đó chín chắn chẳng chút cân xứng với bộ óc đơn bào của anh.
Sống mũi rất cao, gần như đổ thẳng từ lông mày xuống. Lúc cười lên, hơi thở từ lỗ mũi phả ra, vừa mang vẻ bất cần lại có phần chân thành, khiến tôi thường xuyên mê mệt.
Tôi thích anh, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc tôi đồng thời ghét anh.
Người thích anh quá nhiều, tôi không thể dò ra rồi đấu lại từng người được. Tuy rằng người thích tôi cũng nhiều, nhưng tôi chẳng thèm để mắt đến họ. Phạm Chiếu thì khác, chỉ cần người ta thích anh, anh sẽ lập tức thích lại người ta, phân phát yêu thương khắp bốn bể, mũi chó lại còn thính.
Tôi chỉ đành phải giữ chặt chân anh. Hễ mà lơ đễnh, anh sẽ chạy đông chạy tây, chạy khỏi thế giới của tôi... Tôi không chịu nổi.
Phần lớn thời gian, Phạm Chiếu đều rất dịu dàng, cá biệt vài tình huống lại rất bặm trợn. Thực ra tôi lại rất mê dáng vẻ hung hãn lúc anh quẳng tôi lên giường, cây gậy th*t chà bá bên dưới cắm thẳng vào trong, xác thịt căng lên mang theo vẻ gợi cảm nguyên thủy. Đôi tay mạnh mẽ túm lấy mông tôi, hơi thở dồn dập phả ra từ mũi vô cùng quyến rũ. Anh sẽ bực vì tôi lề mề, nhưng nhịn không nói, dồn hết sức vào chỗ đó, trước giờ chưa từng lần khần ở lối vào mà toàn một phát lút cán. Mặc cho tôi gào khóc thế nào cũng vô dụng, lần nào cũng bị làm cho chảy máu. Sau này tôi tìm hiểu rất nhiều nghiên cứu nước ngoài, mới hay rằng có lẽ mình có chút khuynh hướng khổ dâm. Tôi chìm đắm trong đớn đau anh đem tới, cũng hệt như nghiện dùng lời lẽ cay nghiệt chọc ngoáy anh.
Thường thì anh sẽ cãi lại, đôi khi lại chỉ nhìn về phía tôi bằng cặp mắt ngời sáng ấy, mỉm cười cúi đầu lấy điếu thuốc trên đầu giường.
Phần kế tiếp miêu tả cảnh quan hệ thể xác nam x nam, không hoan nghênh độc giả dưới 18 tuổi.
Xem tại: https://denhongamsao.com/truyen/oi-be-cho-cai-cua-toi/
Vui lòng tự cân nhắc đến yếu tố người lớn trước khi đọc.Chăn ga gối nơi đây đều có mùi của anh - mùi của bột giặt lẫn với mùi thuốc lá, hình như còn thoang thoảng mùi dầu máy... Tôi trôi nổi trong đó chẳng thể nào thoát ra.
Lúc này, anh đột nhiên nói: "Chẳng lẽ cậu không có tim ư, Ôn Bất Câu?"
Giọng nói lạnh lùng đến thế, tựa như từ ngày đông quét tới.
Tôi bị đông cóng tại chỗ, chẳng dám quay đầu. "Anh nói tim ư? Tim gì cơ? Nếu anh nói trái tim dành cho anh, vậy em nói cho anh biết mục đích em tới đây... Là bởi em yêu anh, mỗi một ngày rời xa anh đều là giày vò đối với em. Tâm trí em không một khắc nào ngừng nghĩ đến việc anh đi bên người khác, nắm tay người khác, hôn môi người khác, ** lỗ hậu người khác, làm người khác có chửa... Vậy thì anh sẽ vĩnh viễn thuộc về người khác, sẽ không còn yêu em nữa, không bao giờ!"
Em hiểu anh quá mà. Nếu một người đàn bà sinh con cho anh, anh sẽ mãi mãi yêu cô ta. Nếu một người đàn ông sinh con cho anh, anh cũng sẽ mãi mãi yêu anh ta. Một con chó sinh con cho anh, anh sẽ mãi mãi yêu con chó đó... có phải không?
Chỉ nghĩ đến thôi em đã ganh ghét đến chết. Tim như bị anh móc ra chà xát đánh bóng vậy, đau đến độ chẳng thể chợp mắt.
Còn nếu anh nói là trái tim hướng về các con, vậy thì thôi đừng nói gì nữa cả, em không muốn nói.
Anh giật tóc tôi lên, ép tai tôi dán sát vào miệng anh, "Cậu dựa vào đâu mà không muốn nói!"
"Vậy anh muốn nghe em nói gì đây, Phạm Chiếu?"
Linh hồn tôi như bị xé tan, cười gằn đáng sợ, thốt ra những lời chẳng xuất phát từ bản thân tôi nữa.
"Bọn chúng là do em sinh ra! Chẳng lẽ em đau đớn còn ít hơn anh sao? Nếu anh không tin thì kéo rách mặt sau ra xem em có chảy máu không!"
Rốt cuộc em là gì hả? Phạm Chiếu! Anh rốt cuộc coi em là gì? Em là đàn ông hay đàn bà? Em là người hay là chó!
Em thường hay nằm mơ bụng mình lại to ra, lại biến thành một con chó cái có chửa. Thế nhưng anh lại chẳng ở bên em... Em chỉ có thể bới củ cải trong tuyết ăn. Đến lúc tỉnh dậy, phát hiện thực ra em là người, nhưng anh vẫn không ở bên em, em chỉ có thể đứng ngẩn ngơ ngoài ban công...
Rốt cuộc em là cái thứ gì, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây cho anh **! Em là cái giống gì mà hễ nghĩ đến bốn con chó lại đau đến cào gan xé ruột, đầu v* nhức nhối... Mẹ kiếp em là thứ quái vật!!! Quái vật! Quái vật! Là thứ kinh tởm nhất trần đời này!
Thế giới khép kín của tôi bị anh đục ra một cái lỗ, ký ức tựa như nước lũ theo đó ùa vào. Thế giới quan hỗn loạn khiến tôi đọa vào cơn rồ dại, điên cuồng tráo đổi giữa chế độ hành vi của chó và người. Tôi đã không còn nhớ gì về chuyện sau đó nữa, chỉ nhớ mình quỳ trên đất, một chân gác lên giường, đái một bãi, hệt như một con chó thật sự.
Tôi thường xuyên lẫn lộn thân phận của mình, như thể đem đổ nước sôi vào nước lạnh, đầu tiên là dừng lại điểm sôi, nhưng cũng chỉ là tạm thời, rồi sau đó lại sa vào một vòng hỗn mang mới. Có điều đa phần đều vào khi chỉ có một mình, vậy nhưng lần này, tôi lại phơi bày bộ mặt tởm lợm, khó coi nhất của mình ra cho Phạm Chiếu xem, cũng hệt như vô số lần trước kia.
Lúc tỉnh lại, Phạm Chiếu đang đè lên người tôi, cố định hai tay tôi trên đỉnh đầu. Một tay khác ôm lấy eo tôi, lòng bàn tay ấm áp mơn trơn xương cùng của tôi, "Đừng sợ... đừng sợ, anh ở đây."
Tôi dốc sức bình sinh đẩy anh ra, "Cút! Cút! Cút!" Tôi giãy giụa kịch liệt như con cá trong chảo dầu. Anh đậy nắp vung lại, chèn ép tôi trong lồng ngực nóng rẫy, "Ổn rồi ổn rồi ổn rồi..."
Tôi ngửa mặt lên trời, hốc mắt khô cong, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên bắp chân tựa như nhành liễu quất lên người. Đau, nhưng lại chẳng còn sức đâu mà rụt lại.
Phạm Chiếu... anh là đồ dối trá. Không phải chúng ta đã hứa trước rồi sao? Biến trở về thì giả bộ không quen biết, cũng đừng nói gì nữa cả. Tại sao anh còn đến tìm em? Tại sao lúc em tìm anh, anh lại không khước từ? Tại sao lại khiến em càng lúc càng lún sâu? Tại sao em đi rồi, anh lại hận em... Không phải chúng ta đã hứa trước rồi sao?
Em muốn quên anh, quên các con đi biết bao, quên khoảng hồi ức ấy đi, bắt đầu lại cuộc sống mới. Nhưng không thể! Anh biết vì sao không?
Anh nhíu mày.
Bởi vì Tiểu Tể và Huyền Đức đã đầu thai trở lại rồi, ngay trong bụng em đây, anh sờ đi, bọn chúng muốn làm người rồi... Ngày nào em cũng nói chuyện với chúng...
Ha ha ha ha ha ha, biểu cảm của Phạm Chiếu lúc đó tôi chưa từng thấy bao giờ, đó là tổ hợp của bi thương, đau đớn, phẫn nộ, thất kinh. Tôi đột nhiên cảm thấy mình chẳng còn yêu anh đến vậy nữa. Không nên yêu kẻ có biểu cảm quá phức tạp, bởi chẳng thể nào biết được anh ta đang nói thật hay nói dối.
Phạm Chiếu ôm chặt lấy tôi, ép dẹp tôi như nghiền mì sợi, đưa tôi vào một vòng ôm thiêu đốt nóng rực...
Anh nói: "Ôn Bất Câu, về sau sống cùng anh đi."
Kết thúc.
***
Lời kếtMở đầu, ngay từ tên truyện đã khiến mình lầm tưởng đây là một bộ truyện giải trí đơn thuần, nhưng đọc rồi mới biết hóa ra thiết lập chó và người tráo đổi linh hồn này hoàn toàn chẳng phải viết chơi. Dưới những câu chữ tưởng chừng như lảm nhảm điên khùng lại ẩn chứa nội dung sắc bén đầy tính mỉa mai châm biếm. Xuyên suốt truyện là những tình tiết mượn chó nói người, mượn chuyện chó châm biếm chuyện người. Nhưng tại sao lại là chó mà không phải mèo thỏ bò lợn gà? Thiết nghĩ, có lẽ bởi vì chó là loài động vật sở hữu sẵn trong mình bản tính trung thành và phục tùng. Vậy nên mình cho rằng, câu chuyện này cũng có thể lý giải thành một cuộc chiến giữa phần con và phần người, giữa vùng dậy phản kháng hay thuận theo bản tính nô lệ.
Về Phạm Chiếu, mình không thể phủ nhận, anh là một người đàn ông rất có sức hút. Thoạt trông thì có vẻ như một kẻ lêu lổng, đầu óc đơn giản, trải qua Đại Cách mạng Văn hóa, sống giữa thời cuộc xoay vần, anh ta dễ dàng thỏa hiệp với việc bỏ thi đại học, nằm không hưởng lộc, thỏa hiệp với rất nhiều thực trạng hoang đường, bất công. Nhưng khi hóa thành chó, Phạm Chiếu vẫn luôn tự nhắc nhở mình là ai, đồng thời thể hiện vị thế người chồng, người cha một cách hết mực chu đáo, tận tụy và đầy trách nhiệm. Có thể nói, Phạm Chiếu là dạng nhân cách có thể thích nghi và hòa hợp được với nhiều mô hình xã hội, dù ở đâu cũng dễ dàng được mọi người yêu mến. Không những thế, chính bản thân anh cũng tìm được niềm vui trong đó, kể cả khi bị đọa làm kiếp chó vẫn có thể tận hưởng những gì mà trời ban cho mình.
Có người nói, khóc lóc đối mặt với bi kịch là việc bất kỳ ai cũng có thể làm được, kẻ có thể lấy bi kịch của mình ra làm trò cười, tiêu sái nếm trải, ấy mới là nghệ thuật gia. Chiếu theo đó, Phạm Chiếu ắt phải là một nghệ thuật gia vĩ đại. Nội dung nặng nề ẩn chứa nhiều hàm nghĩa sâu sắc, khắc họa một thời đại hỗn loạn mờ mịt thế nhưng dưới góc nhìn "con chó tiêu sái" của Phạm Chiếu lại không hề đem lại cảm giác bức bách, ngột ngạt, trái lại còn có thể khiến người khác bật cười, đậm đà mùi vị của hài kịch đen.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể tiêu sái được như Phạm Chiếu vậy, mà Ôn Bất Câu chính là một ví dụ điển hình.
Trái ngược hẳn với Phạm Chiếu, Ôn Bất Câu luôn là một người kiêu ngạo, cố chấp vì lý tưởng, vì theo đuổi tự do, không dễ bị thao túng, là người mang trong mình sự phản kháng hiện trạng rất mạnh mẽ. Cậu ấy phản kháng với việc bị đưa về nông thôn, phản kháng việc bị bó hẹp tư tưởng, tri thức trong mô hình hợp tác xã vô sản cũng như chống cự lại số mệnh bị biến thành chó cái. Vì thế, bản thân cậu ấy không có cách nào thoải mái tận hưởng được như Phạm Chiếu, cậu ấy bị việc buộc phải đồng hóa thành chó cái, dần đánh mất chính mình ám ảnh đến rồ dại. Vậy nên, mình cảm thấy, Ôn Bất Câu không chỉ bị ràng buộc với Phạm Chiếu bởi "bản năng động vật" hay bốn chú chó con, mà thật sự là bị hấp dẫn, sùng bái, đồng thời cũng lại đố kỵ ganh ghét với bản chất phóng khoáng của Phạm Chiếu, bởi không có được mà luôn tìm cách so bì tị nạnh. Có thể nói, sự tiêu sái của Phạm Chiếu đã cứu rỗi Ôn Bất Câu theo một cách rất riêng, khiến cậu ấy sinh lòng nương tựa, ỷ lại vào đó.
Thú thực, chương cuối cùng này bị ngâm lâu như vậy cũng bởi chuyển sang góc nhìn của Ôn Bất Câu khiến mình cảm nhận rõ sự nặng nề và tuyệt vọng của một thời đại u tối. Từ đầu đến cuối, cậu ấy vẫn luôn chới với thoi thóp giữa tư tưởng lý tính và hiện thực hoang đường, giữa tình ái và tình dục, sau cùng, cậu ấy chỉ còn biết bám lấy tình yêu, tình máu mủ để vật vã sống qua ngày, thậm chí nguyện lấy nó ra làm "xích chó" tròng lên cổ mình. Tình yêu của họ có lẽ không thuần túy hoàn mỹ vô khuyết, cũng không cao cả vĩ đại, nhưng, như Phạm Chiếu viết từ những dòng đầu: "Chỉ khi rạch mổ nhân tính xấu xa ra mới có thể thấy được bản chất lương thiện nhất", yêu thương vẫn luôn tồn tại dưới muôn hình vạn trạng, phải không nào?
Bên trên là lý giải của mình về tác phẩm, có lẽ còn có nhiều thiếu sót, cũng như bản dịch này có thể còn đôi chỗ truyền tải chưa được trọn vẹn, hy vọng nhận được chia sẻ và góp ý từ các cao nhân.
Bộ tiếp theo đây mà mình sẽ đào - "Lưu lạc đất Cảng" của cùng tác giả với "Ôi~ Bé chó cái của tôi" là một câu chuyện về những người tị nạn tới HongKong trong chiến tranh, theo mình cũng là một bộ truyện rất đáng để thưởng thức đó! Hẹn gặp lại mọi người trong những dự án tiếp theo nhé~
Danh sách chương