Nhà họ Cố.

Hiếm khi Cố Minh Huy được nghỉ, từ bộ đội về nhà. Cố Minh Hiên cũng ra khỏi phòng nghiên cứu, Cố Minh Cảnh đẩy bớt công việc, về nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Cố Minh Vi vừa đến đã hỏi: “Anh nhỏ, đồ anh đã hứa với em đâu?”

Cố Minh Cảnh bất đắc dĩ, đẩy tấm ảnh có chữ ký qua, vẻ mặt vô cùng ấm ức: “Bên cạnh em có minh tinh lớn thế này rồi, vậy mà em còn theo đuổi người khác. Có suy xét đến cảm nhận của anh hay không? Do anh không đẹp trai bằng anh ta, hay là anh không nổi tiếng bằng anh ta?”

“Sao có thể giống nhau, anh là người nhà, theo đuổi cái gì.” Cố Minh Vi vui mừng ôm lấy ảnh chụp, hôn chụt một cái.

Cố Minh Cảnh rất buồn bực: “Em là con gái đó, rụt rè một chút có được không?”

“Em không rụt rè chỗ nào?”

“Em thấy em rụt rè chỗ nào? Em đã mười lăm tuổi rồi, đã là thiếu nữ rồi, sao có thể tùy tiện hôn người ta như vậy?”

“Em chỉ hôn ảnh chụp, đâu phải hôn người thật!”

Cố Minh Cảnh há to miệng: “Em còn định hôn người thật?”

Cố Minh Vi chớp chớp mắt: “Nếu có cơ hội, nói không chừng…”

Sắc mặt Cố Minh Cảnh như bị táo bón, vô cùng khó coi. Cậu ta quay đầu nhìn Cố Nam Sóc: “Chú Ba, chú không quản à?”

Cố Nam Sóc nhún vai: “Kỳ phản nghịch, không dễ quản.”

Cậu ta lại quay sang Tống Giai: “Thím Ba!”

Tống Giai cũng nhún vai: “Chú Ba cháu nói đúng.”

Cố Minh Cảnh:……

Cố Nam Sóc vỗ vai cậu ta: “Đừng lo lắng, theo đuổi thần tượng mà thôi, hành vi này của thiếu nữ có thể thông cảm được. Đợi con bé trưởng thành rồi, sẽ biết hành vi mình từng làm xấu hổ đến mức nào.”

Cố Minh Vi trừng mắt: “Còn lâu con mới xấu hổ.”

Cố Nam Sóc cười ha hả: “Đừng nói trước bước không qua, cẩn thận bị vả mặt. Con nghĩ lại những việc con từng làm khi còn bé xem, bây giờ có cảm thấy xấu hổ không?”

Đột nhiên cô nhớ lại, khi ba tuổi mình từng theo đuổi anh chàng bán vẻ đẹp trai trong công viên giải trí, năm năm tuổi, từng theo đuổi một bạn nam cùng nhà trẻ, nói muốn gả cho cậu ấy. Năm mười tuổi, quá mê phim cung đấu, đã thu một đống đàn em trong lớp, nói cha cô đã đánh hạ một mảnh giang sơn cho cô, cô sẽ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, đàn em đi theo cô đều được phong hầu phong tướng… Còn rất nhiều việc như thế.

Cố Minh Vi:…… Thật sự rất xấu hổ!

“Cha! Đời người gian nan có những việc đừng vạch trần!”

Cố Nam Sóc: “Được được được! Không vạch trần, không vạch trần!”

Cố Minh Vi:……!

Phía bên kia, Cố Minh Huy đã kéo Cố Minh Cảnh tới gần: “Sao em không nói cho anh chuyện Lâm Thục Tuệ?”

“Nói cho anh làm gì? Với quy củ trong quân đội các anh, anh có thể về gấp được sao?”

Cố Minh Huy:…

Cố Minh Hiên: “Vậy sao không nói cho anh, anh ở ngay thủ đô.”

“Thôi đi! Anh vừa tiến vào trạng thái nghiên cứu, là mất ăn mất ngủ, không quan tâm tới chuyện gì. Tự anh tính xem, anh đã ngốc ở viện nghiên cứu bao lâu rồi chưa về nhà? Chờ anh, rau kim châm cũng đã lạnh!”

Cố Minh Hiên:…

“Được rồi! Dù sao chuyện đã giải quyết xong! Ngụy Quốc Đống đã ngồi tù, Lâm Thục Tuệ bị luật sư em phái tới dọa sợ muốn chết, mấy đứa con riêng nhà họ Ngụy còn nói đều do bà ta hại bọn họ, bà ta bây giờ… Ha hả. Nhà họ Ngụy đã bỏ mặc bà ta, cô con gái ruột kia vẫn đang học đại học, còn không tự lo được cho bản thân. Nhà họ Lâm cũng không chịu giúp đỡ, tìm vài công việc đều không xong, muốn làm bảo mẫu cho người khác cũng bị đuổi, bây giờ…”

Cố Minh Cảnh bĩu môi: “Đang đi nhặt rác đó!”

Cố Nam Sóc đi tới, Cố Minh Cảnh lập tức ngậm miệng.

Cố Nam Sóc vỗ vai cậu ấy: “Cháu đã hai sáu hai bảy rồi, trong giới giải trí nhiều con gái xinh đẹp như vậy, đã tìm được bạn gái chưa?”

Cố Minh Cảnh ngẩng đầu: “Chú Ba, anh Cả anh Hai đều lớn hơn cháu, đều đầu ba đ.í.t chơi vơi rồi, sao chú không hỏi hai anh ấy?”

Cố Minh Hiên nhắc nhở: “Anh vừa qua tuổi ba mươi!”

Cố Minh Huy: “Anh cũng mới ba mươi ba.”

“Không phải đều là người qua ba mươi rồi sao? Đầu ba đ.í.t chơi vơi có gì không đúng?”

Cố Minh Huy & Cố Minh Hiên:…… Em thay đổi rồi! Khi còn nhỏ rõ đáng yêu, không biết bắt bẻ người khác như bây giờ.

Cố Nam Sóc xua tay: “Hai đứa nó, một đứa hàng năm trong quân đội, chú không quản được. Một đứa coi viện nghiên cứu là nhà, cháu cũng nói trông cậy vào nó, rau kim châm cũng lạnh còn gì. Nó vào phòng thí nghiệm, nhanh thì dăm ba bữa, lâu thì dăm ba tháng. Loại người này, cưới vợ về sống đời quả phụ sao? Đừng gieo tai họa cho con gái người ta, trực tiếp kết hôn với thiết bị thực nghiệm, sống với nhau cả đời đi.”

Cố Minh Hiên gật đầu: “Cháu đã quyết định phụng hiến cả đời mình cho quốc gia rồi.”

Cố Nam Sóc:…… Hắn chỉ lắm miệng trêu đùa một câu thôi mà, cần nghiêm túc như vậy không?

Cố Minh Huy & Cố Minh Cảnh:……

“Cháu nghiêm túc?”

“Đương nhiên rồi!”

Khóe miệng Cố Nam Sóc run rẩy, sau khi trầm mặc một lúc lâu, mới phun ra mấy chữ: “Cháu vui là được!”

Sau đó hắn lại nhìn về phía Cố Minh Huy: “Cháu sẽ không bán mình cho tổ quốc chứ?”

Cố Minh Huy vội giơ tay: “Tạm thời vẫn chưa!”

Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra, lại nhòm sang Cố Minh Cảnh/

Cố Minh Cảnh: “Dù cháu muốn, quốc gia cũng không cần cháu. Cháu chỉ là một diễn viên bình thường, chỉ có thể cố gắng quay phim cống hiến cho nước nhà, năng lực có hạn, không bán mình cho quốc gia được.”

Cố Nam Sóc:……

Tống Giai bê đồ ăn qua, khẽ cười: “Anh đừng hỏi nữa, càng hỏi càng đau tim, tội gì tự tìm buồn bực cho mình. Trông cậy vào bọn họ kết hôn, em thấy thà trông cậy vào Vi Vi trưởng thành kết hôn còn đáng tin hơn.”

Cố Nam Sóc nhíu mày: “Vi Vi nhà chúng ta không kết hôn!”

Tống Giai:… Không kết hôn thì không kết hôn thôi! Dù sao anh cũng không quyết định được.

********

Bộ đội.

“Liền trường, liền trường! Em vừa mới nhìn đến một đại mỹ nữ!”

Cố Minh Huy cười nhạo: “Cậu hoa mắt à, trong bộ đội chúng ta lấy đâu ra con gái, lại còn đại mỹ nữ.”

“Thật đó! Không lừa anh đâu! Nghe nói là đội y tế!”

Nếu là đội y tế, vậy thì có khả năng.

“Được rồi, đừng suốt ngày nghĩ tới phụ nữ, mau huấn luyện tử tế đi!”

Văn phòng yên tĩnh, Cố Minh Huy xoa trán, bắt đầu sửa sang lại nhiệm vụ cấp trên giao xuống.

Cộc cộc..

“Liền trường Cố, nhân viên số xxxx đội y tế đến báo cáo.

Cố Minh Huy ngẩng đầu, người tới khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, mắt ngọc mày ngài, diễm lệ động lòng người, đúng là đại mỹ nữ. Chỉ là hắn có chút nghi hoặc: “Cô thuộc đội y tế, đến đội y tế báo cáo là được, không cần qua chỗ tôi. Chị Hồ của đội y tế sẽ xử lý hồ sơ, nói với cô về quy định.”

“Tôi biết! Tôi tới đây để nói lời cảm ơn!”

Cố Minh Huy:???

“Tôi tên Đường Niệm, liền trường Cố còn nhớ tôi không?”

“Đường Niệm?” Cố Minh Huy suy nghĩ một lúc lâu, mới bừng tỉnh: “Cô chính là cô gái năm đó bị người ta lừa bán?”

Đó là chuyện nhiều năm về trước, khi đó hắn vừa tốt nghiệp trường quân đội, bị phân tới bộ đội chưa lâu. Vì biểu hiện xuất sắc, được sắp xếp đi theo lính cũ chấp hành nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trên được quay về gặp phải hai đối tượng khả nghi trên xe lửa, đã lên kế hoạch bắt bọn họ, nhờ đó giải cứu được vài cô gái bị lừa bán, Đường Niệm chính là một trong số đó.

Sở dĩ cậu có thể nhớ lại, có lẽ là vì Đường Niệm là cô gái xinh đẹp nhất trong nhóm người kia. Dung mạo của cô ấy, khiến người gặp khó quên. Nghe mấy kẻ buôn người kia nói, Đường Niệm là do bọn họ mua về, bọn họ định dẫn tới Bằng Thành, bán giá cao.

“Liền trường Cố! Năm đó vì quá sợ hãi, tôi vẫn chưa kịp nói với anh câu cảm ơn. Sau khi bình tĩnh lại, muốn tìm anh, anh đã quay về đơn vị rồi. Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm! Anh không chỉ cứu tôi, còn cứu cả cha tôi. Mẹ tôi mất sớm, tôi do cha mình một tay nuôi lớn. Tôi bị bạn mình lừa bán, cha tôi gần như phát điên. Không tìm thấy tôi, ông ấy cũng không muốn sống nữa. Khi nhận được điện thoại của cảnh sát, nói đã giải cứu được tôi, ông ấy đã đứng trên ban công. Nếu không phải nghe thấy chuông điện thoại, sợ là đã nhảy xuống rồi. Liền trường Cố, cảm ơn anh.”

Hai mắt Đường Niệm rưng rưng, khom lưng rất sâu.

Dáng vẻ trịnh trọng như vậy, khiến Cố Minh Huy hơi luống cuống: “Cô… Cô đừng như vậy. Tôi là quân nhân, đều là tôi nên làm.”

Đường Niệm: “Đúng! Anh là quân nhân! Cho nên từ đó, tôi cũng quyết chí phải làm quân nhân. Đáng tiếc thể năng của tôi không đủ tiêu chuẩn, chỉ có thể tìm đường tắt, đi làm quân y. Quân y cũng là quân nhân.”

Cố Minh Huy gật đầu: “Cô nói đúng! Quân y cũng là quân nhân!”

Hai người nhìn nhau cười.

***

Phía bên kia, trong khách sạn.

Đạo diễn hẹn Diêu Phỉ Phỉ và Cố Minh Cảnh cùng nhau tới: “Hai người là nam nữ chính của bộ phim này, trong phim có rất nhiều cảnh diễn tình cảm. Tranh thủ thời gian còn nửa tháng nữa mới bấm máy, hai người làm quen với nhau trước đi.”

“Vâng!”

Hai người đồng thanh đáp.

Cố Minh Cảnh vươn tay ra: “Chào cô! Minh Cảnh, tên thật Cố Minh Cảnh!”

Diêu Phỉ Phỉ nắm lấy tay cậu ấy: “Chào anh! Diêu Phỉ Phỉ, tên thật cũng là Diêu Phỉ Phỉ!”

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Moah moah!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện