Ngoại truyện 8.2: Hứa Phù x Trình Kính Đình (4)
Đúng như lời Trì Kính Đình nói, một tuần sau, anh đã đi Đức.
Sau khi Trì Kính Đình đi Đức, cuộc sống của Hứa Phù vẫn diễn ra như thường lệ, có anh hay không cũng vậy.
Nhưng cũng có sự khác biệt.
Đó là Hứa Phù không còn chơi đồ chơi nữa.
Cô cảm thấy rất vô vị.
Ngay cả khi cô đã cẩn thận lựa chọn những bộ phim lãng mạn, tăng thêm cảm giác lãng mạn, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vô vị.
Mỗi ngày cô đều tan làm đúng giờ, khi rảnh rỗi sẽ rủ Hoài Niệm đi ăn, nhưng Hoài Niệm không phải lúc nào cũng có thể đi cùng cô.
Vì vậy, Hứa Phù làm theo lời Trì Kính Đình, khi buồn chán thì đến quán bar giết thời gian.
Quán bar mà cô đến đương nhiên là quán bar của Trì Kính Đình. Nhớ lại lúc đó, sau khi xác định ngày cưới, Trì Kính Đình đã dẫn Hứa Phù đi tham quan tất cả các quán bar dưới tên anh, để tất cả nhân viên trong quán bar đều biết đến bà chủ này.
Giữa tháng Mười hai, Hứa Phù mặc áo khoác phao bên ngoài, bên trong là áo hai dây và váy ngắn mát mẻ.
Cô đến quán bar, cất áo khoác phao ở phòng nghỉ ngơi trên lầu trước, sau đó mới xuống lầu.
Quán bar được chia thành lầu trên và lầu dưới, khi đến một mình, cô thích ngồi ở quầy bar uống rượu.
Một người phụ nữ trẻ đẹp, uống rượu một mình.
Tất nhiên không thể thiếu những người đàn ông đến làm quen.
Bên cạnh đột nhiên phả đến một luồng mùi rượu, một người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh cô: "Người đẹp, một mình sao?"
Hứa Phù nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt long lanh, quyến rũ: "Anh đẹp trai, tôi đã kết hôn rồi."
Cô đưa tay cho người đàn ông xem chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình.
Chiếc nhẫn kim cương rất lấp lánh, là cô và Trì Kính Đình cùng nhau lựa chọn, cô vừa ý chiếc nhẫn này, Trì Kính Đình không chút do dự liền mua nó, nói với vẻ bất cần: "Vợ anh thật có mắt nhìn, vừa chọn đã chọn được chiếc nhẫn kim cương đắt nhất trong cửa hàng, may mà chồng em có tiền."
Trì Kính Đình thực sự đã nắm bắt mọi cơ hội trong cuộc sống để khoe khoang bản thân.
Rất kiêu ngạo, rất tự luyến, rất vô liêm sỉ.
"Kết hôn rồi thì có sao đâu," Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ thờ ơ, anh ta búng tay với nhân viên pha chế ở quầy bar, "Cho tôi một ly Four Loko."
Những người thường xuyên lui tới quán bar đều biết Four Loko, loại rượu này có một biệt danh khác.
Rượu thất thân.
Nói cách khác, người đàn ông này không quan tâm Hứa Phù đã có gia đình hay chưa, anh ta chỉ muốn qua đêm với Hứa Phù.
Hứa Phù lạnh nhạt nhếch mép, thu hồi ánh mắt, tự mình uống rượu trong tay, không thèm để ý đến người đàn ông nữa.
Người đàn ông vẫn nhiệt tình làm quen: "Người đẹp, anh đã để ý em từ lâu rồi, một mình đến quán bar uống rượu giải sầu sao? Chẳng lẽ chồng ở nhà làm em không vui sao? Đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, anh thấy em còn trẻ, tại sao lại vội vàng kết hôn?"
"Anh không giống chồng em, anh có thể rất dịu dàng, tuyệt đối sẽ không lơ là em. Em thấy anh thế nào?"
Nghe vậy, Hứa Phù thật sự quay đầu lại, nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ra kết luận: "Dáng người không đẹp bằng chồng tôi, cũng không đẹp trai bằng chồng tôi, hơn nữa chồng tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện trái đạo đức, sẽ không làm bồ nhí của người khác."
"..."
Lời vừa dứt, sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.
"Cô…"
"Này anh bạn." Đột nhiên, một giọng nam trong trẻo chen vào, "Nhường đường được không?"
Hứa Phù nhìn theo tiếng nói, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Hà Chí Kiêu.
Hà Chí Kiêu mỉm cười với Hứa Phù, sau đó nói với người đàn ông: "Đây là vợ tôi, có thể đừng ve vãn cô ấy trước mặt tôi được không?"
Người đàn ông liền lúng túng bỏ đi.
Sau đó, Hà Chí Kiêu ngồi vào vị trí bên cạnh Hứa Phù thay cho người đàn ông.
Hứa Phù thản nhiên nói: "Tuy cậu đến giúp tôi, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt đâu."
Hà Chí Kiêu nói: "Ai bảo Trì Kính Đình không có ở đây, tôi chỉ có thể thay anh ta làm hộ hoa sứ giả của em thôi."
Hứa Phù cười cười đầy ẩn ý, không nói gì.
Hà Chí Kiêu bảo nhân viên phục vụ lấy một chai sữa tươi Want Want.
Hứa Phù nhìn thoáng qua, bật cười: "Cậu có lẽ là người duy nhất đến quán bar uống sữa tươi."
"Thật sao?" Hà Chí Kiêu cũng cười, "Tôi lái xe đến, uống rượu rồi còn phải gọi tài xế thuê, tôi không thích người khác lái xe của mình."
Lại một hồi im lặng.
Hà Chí Kiêu lên tiếng: "Trì Kính Đình đâu, sao chồng em không đi cùng em?"
Hứa Phù: "Đều là người trưởng thành rồi, có gì mà phải đi cùng?"
Hà Chí Kiêu: "Hai người là vợ chồng, anh ta thật sự yên tâm để em một mình đến quán bar uống rượu sao? Hay là hai người thật sự cãi nhau rồi?"
Hứa Phù liếc nhìn anh ta: "Đây là quán bar của anh ấy, anh ấy có gì mà không yên tâm? Nhân viên trong quán bar đều đang nhìn kìa." Nói đến đây, Hứa Phù hất hàm về phía nhân viên pha chế ở quầy bar, nhân viên pha chế cười ngại ngùng: "Bà chủ, vừa rồi tôi suýt chút nữa gọi bảo vệ đấy."
Hứa Phù: "Thấy chưa."
Hà Chí Kiêu mím môi: "Có vẻ mối quan hệ của hai người rất tốt."
Hứa Phù: "Tôi và anh ấy là vợ chồng."
Hà Chí Kiêu buồn bã nói: "Bất cứ ai kết hôn với em, em cũng sẽ có quan hệ tốt với người đó sao?"
Nói đến đây, Hứa Phù chỉ còn biết bất lực: "Đúng vậy, bất kể chồng tôi là ai, tôi cũng sẽ có quan hệ tốt với anh ấy. Bởi vì tôi và anh ấy là cộng đồng lợi ích."
"Tôi cũng đã giúp em rất nhiều." Ánh mắt Hà Chí Kiêu trong veo, hỏi thẳng thừng: "Em có thể ly hôn với anh ta không?"
"..."
Nhân viên pha chế bên cạnh căng thẳng đến mức đổ mồ hôi trán.
Cậu ta run run lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ông chủ.
[Ông chủ, có người cầu hôn bà chủ rồi.]
Nửa phút sau, Trì Kính Đình lại nhận được một tin nhắn: [Ông chủ, hình như bà chủ muốn ly hôn với anh rồi.]
Đức và Trung Quốc chênh lệch bảy tiếng.
Ba giờ chiều, Trì Kính Đình và Đoàn Hoài Ngạn vẫn đang khảo sát tại nhà máy, bất ngờ nhận được hai tin nhắn này, mí mắt Trì Kính Đình giật giật.
Trì Kính Đình: [Nói tiếng người.]
Nhân viên pha chế: [Hình như bà chủ muốn bỏ trốn với trai trẻ rồi.]
Nhân viên pha chế: [Không đúng, cô ấy đã bỏ trốn với trai trẻ rồi.]
Nhân viên pha chế: [Ông chủ, có cần tôi gọi người chặn hai người họ lại không?]
Trì Kính Đình: [?]
Trì Kính Đình: [Cậu là cảnh sát à?]
Nhân viên pha chế: [Bà chủ sắp ly hôn với anh rồi! Ông chủ, anh có thể căng thẳng lên được không!]
Trì Kính Đình: [Cô ấy sẽ không ly hôn với tôi đâu.]
Nhân viên pha chế: [Anh tự tin quá đấy.]
Nhân viên pha chế: [Trai trẻ rất đẹp trai.]
Trì Kính Đình: [Đẹp trai bằng tôi không?]
Nhân viên pha chế: [Ông chủ, anh ta trẻ hơn anh, anh ta còn gọi bà chủ là "chị".]
Nhân viên pha chế: [Không có người phụ nữ nào có thể từ chối một tiếng "chị ơi" của trai trẻ.]
Trì Kính Đình: [Cũng không có người phụ nữ nào có thể từ chối một tiếng "vợ yêu" của trai đẹp này.]
Nhân viên pha chế: [...]
Nhân viên pha chế: [Tôi nói đến đây thôi! Vợ anh bỏ trốn rồi thì đừng đến quán bar giải sầu!]
Trì Kính Đình tặc lưỡi, anh liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn, thầm nghĩ anh đâu phải Đoàn Hoài Ngạn, thất tình liền chạy đến quán bar uống rượu, còn gây sự nữa.
Như cảm nhận được ánh mắt mỉa mai của Trì Kính Đình, Đoàn Hoài Ngạn quay đầu liếc nhìn anh: "Ánh mắt của cậu là sao?"
Trì Kính Đình cười giả tạo: "Giống ánh mắt của vợ tôi, ra nước ngoài lâu như vậy rồi, cũng không biết vợ tôi có nhớ tôi không."
Đoàn Hoài Ngạn: "Vợ cậu có nhớ cậu hay không tôi không biết, nhưng Hoài Niệm có nhớ tôi."
Nói xong, Đoàn Hoài Ngạn lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại hướng về phía Trì Kính Đình.
Hiện ra trước mắt là lịch sử trò chuyện của Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm.
Nội dung đầu tiên mà Trì Kính Đình nhìn thấy là: "Gái lớn 1m67 ngây thơ? Cậu đặt cái chú thích gì vậy?"
Mặt Đoàn Hoài Ngạn không đổi sắc: "Chú thích tình nhân, Hoài Niệm rất thích, sao, cậu có ý kiến?" Lông mày hơi nhướng lên, cảm giác áp bức ập đến, lạnh lùng xâm chiếm.
"..." Trì Kính Đình nào dám có ý kiến, "Hai người thích là được."
Trì Kính Đình thực sự không chịu nổi dáng vẻ yêu đương của Đoàn Hoài Ngạn, quá sến súa, lại còn rất trẻ con, giống như học sinh tiểu học.
Anh lẩm bẩm: "Nếu hai người bắt đầu yêu nhau từ cấp hai, có phải sẽ mở không gian tình nhân không?"
Giọng anh rất nhỏ, Đoàn Hoài Ngạn không nghe rõ: "Lẩm bẩm cái gì đấy?"
Trì Kính Đình thật sự không dám nói ra câu này, anh sợ bây giờ Đoàn Hoài Ngạn cũng có thể mở không gian tình nhân với Hoài Niệm, "Không có gì, không có gì."
Đến khi khảo sát xong nhà máy, trở về khách sạn, Trì Kính Đình tắm rửa xong, ngồi trên ghế sofa trong khách sạn, anh cầm điện thoại, liên tục bật sáng màn hình.
Màn hình sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Trì Kính Đình ra vẻ không quan tâm lắm gọi điện cho Hứa Phù.
Tút tút tút.
Đổ chuông ba tiếng.
Hứa Phù nghe máy: "Gì đấy?"
Giọng Trì Kính Đình nhàn nhạt: "Quan tâm vợ yêu của anh một chút."
Hứa Phù: "Em cứ tưởng anh gọi kiểm tra em."
Trì Kính Đình tặc lưỡi: "Anh rất yên tâm về em mà?"
Hứa Phù: "Thật sao? Bây giờ em đang ở nhà với trai trẻ, ngay trên giường của anh đấy, chồng yêu, anh thật tốt, còn nhường chỗ cho chúng em lén lút, yêu anh moah moah."
"..." Trì Kính Đình khẽ hít vào một hơi, "Được, em bảo trai trẻ nghe máy."
Đột nhiên im lặng.
Rồi cả hai lại đột nhiên bật cười.
Hứa Phù cười khanh khách: "Trì Kính Đình, anh thật là giỏi."
Trì Kính Đình cũng cười: "Gọi Trì Kính Đình gì chứ, gọi là chồng yêu."
Hứa Phù: "Chồng yêu cái gì chứ, kết hôn đến giờ cũng chẳng làm tình được mấy lần."
Trì Kính Đình nói: "Nói gì vậy? Lần nào anh không làm em sướng?"
Hứa Phù cố ý chọc anh: "Em quên rồi, không nhớ nữa."
Trì Kính Đình: "Đợi tuần sau anh về, sẽ làm em không xuống giường được."
Hứa Phù: "Bớt chém gió đi."
Trì Kính Đình: "Anh không bao giờ chém gió, anh chỉ chơi thật."
Cũng không biết tại sao, hai người bọn họ không có chút nền tảng tình cảm nào, nhưng cứ nói chuyện là không dừng lại được.
Một cuộc điện thoại kéo dài đến nửa đêm, may mà ngày hôm sau là cuối tuần, Hứa Phù không cần dậy sớm đi làm.
Ngủ đến giữa trưa, Hứa Phù mơ màng thức dậy, mở cửa phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ nhà bếp, phản ứng đầu tiên của cô là tưởng nhà có trộm. Ngay lập tức giật mình, cô cầm điện thoại sẵn sàng gọi 110, cẩn thận từng li từng tí lo lắng đi đến phòng ăn, nhưng sau khi nhìn rõ người trong bếp, cô sững người lại.
"Mẹ?"
Là mẹ của Trì Kính Đình.
Mẹ Trì thấy Hứa Phù đã tỉnh, dịu dàng mỉm cười: "A Phù, con dậy rồi à, mẹ đang nấu cơm trưa, nửa tiếng nữa là có thể ăn cơm rồi."
Hứa Phù nhất thời không hiểu tình hình trước mắt: "Sao mẹ lại đến đây?"
"Là Kính Đình, nó nói con ở nhà một mình, chắc là ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, nên bảo mẹ đến nấu cho con một bữa cơm, tiện thể ở cùng con."
"Anh ấy..."
"Bản thân nó thì suốt ngày ăn đồ ăn ngoài, không ngờ kết hôn rồi lại khác hẳn, còn biết quan tâm người khác."
"À..."
"Biết sớm nó kết hôn rồi sẽ như vậy, mẹ đã cho hai đứa kết hôn lâu rồi."
"..."
Hứa Phù nhất thời không biết nói gì, chỉ biết cười.
Cô vẫn chưa rửa mặt, nhân lúc mẹ Trì nấu cơm, Hứa Phù về phòng rửa mặt.
Khi rửa mặt, cô nhắn tin cho Trì Kính Đình.
Hứa Phù: [Sao anh lại gọi mẹ đến đây?]
Bên Trì Kính Đình đang là buổi sáng, nhưng anh vẫn trả lời ngay lập tức: [Nói lại lần nữa, đó là mẹ của chúng ta.]
Hứa Phù: [Được, mẹ của chúng ta.]
Hứa Phù: [Sao anh lại sai khiến mẹ, để mẹ lặn lội từ xa đến nấu cơm cho em chứ?]
Trì Kính Đình: [Mẹ anh thích như vậy, bà ấy chăm sóc người khác, có cảm giác thành tựu.]
Trì Kính Đình: [Nếu em nói một câu, mẹ ơi, mẹ có thể ở lại đây nấu bữa tối cho con không? Mẹ anh chắc chắn sẽ vui đến phát điên.]
Hứa Phù: [Thật hay giả vậy?]
Trì Kính Đình: [Lừa em làm gì.]
Trì Kính Đình: [Hơn nữa mẹ anh ở đó cũng chán, nếu em không chê, thì khi nào rảnh rỗi rủ bà ấy đi chơi.]
Trì Kính Đình: [Chồng sẽ thanh toán, chồng giàu mà.]
Hứa Phù bị câu nói cuối cùng của anh chọc cười.
Hứa Phù phát hiện, tuy Trì Kính Đình nói chuyện luôn không đâu vào đâu, nhưng anh chưa bao giờ nói dối cô một câu nào.
Dù là mẹ kế thì sao chứ?
Mẹ Trì đối xử rất tốt với Trì Kính Đình, cũng đối xử rất tốt với Hứa Phù.
Còn cách Trì Kính Đình gọi bà là mẹ cũng rất tự nhiên và chân thành.
Cô không muốn truy tìm nguyên nhân kết quả trong đó, lý do không quan trọng, cô chỉ biết mẹ Trì là một người mẹ chồng rất tốt, còn Trì Kính Đình là một người chồng rất giàu có.
-
Hai ngày cuối tuần, Hứa Phù dẫn mẹ Trì đi dạo các trung tâm thương mại lớn.
Hứa Phù khoác tay mẹ Trì, hai người thân thiết không giống mẹ chồng nàng dâu mà giống mẹ con hơn. Ngay cả nhân viên bán hàng cũng nói như vậy.
Hứa Phù cười tươi: "Đúng không, tôi cũng thấy mẹ chồng tôi không giống mẹ chồng, giống mẹ ruột tôi hơn, bà ấy đối xử với tôi rất tốt, còn tốt hơn cả chồng tôi."
Mẹ Trì lại lập tức nói giúp Trì Kính Đình: "Nó bận rộn công việc, nhưng ngày nào cũng gọi điện cho mẹ, bảo mẹ ở cùng con nhiều hơn."
Hứa Phù: "Anh ấy chỉ giỏi nói miệng thôi, có giỏi thì tự anh ấy ở cùng con."
Thật ra cô cũng chỉ nói bâng quơ.
Kết quả tối hôm đó, Trì Kính Đình liền gọi cho cô: "Anh nghe mẹ nói rồi, mẹ nói em muốn anh ngày nào cũng ở bên cạnh em?"
"..." Hứa Phù bực mình, "Sao mẹ lại nói linh tinh vậy!"
"Nhớ anh đến vậy sao?" Trì Kính Đình đắc ý vô cùng, "Cũng đúng, chồng em quyến rũ như vậy, em nhớ anh là điều đương nhiên."
"Cảm ơn anh rất nhiều." Hứa Phù hừ lạnh, "Xung quanh em thiếu gì đàn ông quyến rũ."
Trì Kính Đình nói: "Ngày mai anh về nước, em tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đợi anh."
Qua điện thoại, Hứa Phù trợn mắt: "Anh về nước chỉ để lên giường với em thôi sao?"
Trì Kính Đình thật sự thừa nhận: "Không thì sao? Vợ yêu, gần đây ngày nào anh cũng gọi cho em, em biết anh khó chịu như thế nào không? Anh muốn tự mình giải quyết, nhưng nghĩ lại quyết định nhịn, đợi về nước rồi đều dành cho em."
Hứa Phù: "Anh bị bệnh à."
Trì Kính Đình: "Ồ, em không thích anh như vậy sao?"
"..." Hứa Phù im lặng một lúc, nhỏ giọng nói, "Tốt nhất anh nên như vậy."
Hứa Phù thực sự thèm thân thể anh từ lâu rồi.
Giọng Trì Kính Đình mang theo ý cười: "Tối mai mười giờ anh đến, em ngoan ngoãn nằm trên giường đợi đi."
Hứa Phù ngẩn ra, hơi khó xử: "Tối mai em có một buổi tiệc rượu, có thể sẽ kết thúc muộn."
Trì Kính Đình: "Ở đâu?"
Hứa Phù nói tên câu lạc bộ.
Trì Kính Đình: "Câu lạc bộ đó à, anh là cổ đông, em cứ nói tên anh là được."
Hứa Phù: "Oa, chồng yêu, anh còn có gì mà em không thể ngờ tới nữa không?"
Trì Kính Đình lại đắc ý: "Còn nhiều lắm, chồng em là chàng trai bảo bối đấy!"
Hứa Phù không nể mặt anh: "Cút."
...
Tối hôm sau, Hứa Phù rất đau đầu vì buổi tiệc rượu tối nay.
Bởi vì trong buổi tiệc rượu có hai gương mặt quen thuộc.
Một là trai trẻ Hà Chí Kiêu, còn một... lại là anh trai của Trì Kính Đình, Trì Cảnh.
Hứa Phù vừa vào phòng VIP, nhìn thấy hai gương mặt này, rất muốn trợn mắt nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống. Trong phòng VIP chỉ còn lại một chỗ ngồi, thật trùng hợp, lại ngay giữa Trì Cảnh và Hà Chí Kiêu.
Hứa Phù thầm nghĩ, đều tại Trì Kính Đình đáng chết.
Nếu không phải Trì Kính Đình, cô cũng sẽ không quen biết Trì Cảnh.
Nếu không phải Trì Kính Đình, cô thật sự sẽ yêu đương với trai trẻ.
Trì Kính Đình đáng chết.
Thật đáng chết.
Hứa Phù chậm rãi ngồi xuống.
Hà Chí Kiêu bên trái: "A Phù."
Trì Cảnh bên phải: "Em dâu."
Hứa Phù mỉm cười.
Chủ nhân của buổi tiệc rượu tối nay chính là vị đại gia mà cô quen biết thông qua Trì Kính Đình trước đó, nhưng đại gia cũng không nể mặt Hứa Phù lắm, dù sao Trì Kính Đình cũng không có mặt, mà trong trường hợp này, người muốn nịnh bợ ông ta nhiều lắm. Hứa Phù không chen vào được.
Phòng VIP có cấu trúc bàn ăn kết hợp với karaoke, sau khi mọi người ăn xong, liền chuyển sang hát karaoke.
Tám mươi phần trăm những người có mặt đều là nam giới, trong nháy mắt, căn phòng đầy khói thuốc, Hứa Phù không chịu nổi mùi thuốc lá, bèn tìm đại một lý do ra khỏi phòng.
Cô vừa bước ra khỏi phòng VIP, Hà Chí Kiêu liền đi theo ra.
"A Phù."
"..." Hứa Phù vừa nghe thấy giọng nói này liền đau đầu, "Dừng lại…"
Vẻ mặt Hà Chí Kiêu bối rối.
Hứa Phù nói: "Tôi đã từ chối cậu rõ ràng rồi mà, Hà Chí Kiêu."
Hà Chí Kiêu cười như bị phụ tình: "Sao em lợi dụng xong tôi rồi bỏ chạy vậy?"
Hứa Phù nói: "Không thì sao? Mọi người trên đời này đều như vậy mà?"
Hà Chí Kiêu: "Vậy Trì Kính Đình thì sao?"
Hứa Phù bất lực: "Cậu nhất định phải so sánh với anh ấy sao? Nếu cậu thật sự muốn so sánh với anh ấy, tôi chỉ có thể nói rằng, Hà Chí Kiêu, những gì Trì Kính Đình cho tôi vượt xa những gì cậu cho tôi, chỉ riêng mảnh đất ở bệnh viện, cậu biết bên trong đó có bao nhiêu ân tình không? Trì Kính Đình không nhắc đến với tôi dù chỉ một chữ, cũng không yêu cầu tôi báo đáp."
Hà Chí Kiêu: "Em đã là vợ anh ta rồi, anh ta còn muốn báo đáp gì nữa? Nếu em là vợ tôi, tôi cũng không mong báo đáp!"
Hứa Phù cười: "Cậu thích tôi đến vậy sao?"
Anh ta buồn bã: "Ừ."
Hứa Phù cảm thấy dáng vẻ này của anh ta thật sự giống một chú cún con, cô không nhịn được đưa tay xoa đầu anh ta, bất lực thở dài: "Tiếc quá, tôi đã kết hôn rồi, nếu không thế này, đợi kiếp sau, kiếp sau tôi sẽ kết hôn với cậu, được không?"
"Em bớt dùng những lời này để lừa tôi đi, có ma mới biết em đã nói những lời này với bao nhiêu người đàn ông rồi."
"..." Bất ngờ bị vạch trần, Hứa Phù hơi lúng túng.
Hứa Phù hắng giọng, bối rối nói: "Quay lại thôi, ra ngoài lâu quá, người khác sẽ nghi ngờ."
Hà Chí Kiêu nói: "Hay là em ôm tôi một cái, coi như là báo đáp cho tôi."
Hứa Phù: "Nếu tôi chưa kết hôn, đừng nói ôm, hôn cậu một cái cũng được. Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, tôi phải giữ khoảng cách với người khác giới."
"Trì Kính Đình có giữ khoảng cách với người khác giới vì em không?" Hà Chí Kiêu bất mãn, "Anh ta suốt ngày ăn chơi trác táng."
"Anh ấy có đấy." Hứa Phù thản nhiên nói, "Trì Kính Đình đối xử với tôi khá tốt, giàu có lại hào phóng, còn đẹp trai nữa." Ngoài việc tự luyến và cái tính ngớ ngẩn ra, thực sự không có khuyết điểm nào.
Hứa Phù nói xong, xoay người đi về phía phòng VIP, chỉ là vừa xoay người liền chạm phải một ánh mắt như cười như không.
Là Trì Cảnh.
Không biết anh ta đã đứng ở đây từ lúc nào.
Nghĩ đến đám người nhà họ Trì nói xấu sau lưng Trì Kính Đình như thế nào, Hứa Phù không nể mặt Trì Cảnh, coi anh ta như không khí mà lướt qua.
Trở lại phòng VIP.
Mọi người trong phòng đang chơi trò chơi.
Hứa Phù quay lại, đương nhiên cũng bị lôi vào trò chơi.
Là trò chơi quen thuộc nói Thật hay Thách.
Hứa Phù may mắn, liên tiếp vài vòng đều không rút trúng cô.
Cho đến khi trong ánh sáng mờ ảo, cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trì Cảnh đang nhìn mình với vẻ không có ý tốt, trong lòng cô bỗng dưng hoảng hốt.
Ngay lúc đó.
Hứa Phù bị rút trúng.
Thật hay Thách.
Hứa Phù nói: "Thật đi."
Người rút trúng cô vừa khéo là Trì Cảnh.
Trì Cảnh chậm rãi nói: "Vậy thì hỏi một câu đơn giản nhé, em dâu."
Mọi người xung quanh la ó: "Không được như vậy, không thể vì cô ấy là em dâu của anh mà anh lại dịu dàng như thế."
Vì vậy, Trì Cảnh thuận theo nói: "Vậy tôi phải làm khó em dâu của mình thôi."
Hứa Phù nhún vai: "Tùy ý."
Trì Cảnh: "Vậy đổi trò chơi khác đi? Nói thật không có gì làm khó cả, hay là chúng ta đổi thành thách đi."
Mọi người xung quanh lại lập tức la ó: "Thách đi! Thách đi!"
Đều là ra ngoài chơi, Hứa Phù luôn rất thoải mái.
Cô tùy ý nói: "Vậy thì thách."
Thật là do người rút trúng hỏi, còn thách thì rút bài.
Hứa Phù rút ra một lá bài, lật lên.
[Chọn ngẫu nhiên một người khác giới có mặt, hôn nồng nhiệt với anh ta trong ba mươi giây.]
Nhìn thấy nội dung của thử thách, tiếng reo hò vang lên, suýt chút nữa xuyên thủng trần nhà.
Hứa Phù cười gượng gạo: "Không hay lắm đâu, tôi đã kết hôn rồi."
Tất cả mọi người đều là người xem náo nhiệt chỉ mong lớn chuyện.
"Chồng cô cũng không có ở đây, không sao đâu."
"Chỉ là hôn thôi, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Trì Kính Đình rất hào phóng, hơn nữa chỉ là trò chơi thôi, tôi nghĩ anh ta có thể hiểu được."
Sau đó, Hứa Phù nhìn thấy trong đám người đang la ó, duy nhất một người đang rục rịch, muốn "anh hùng cứu mỹ nhân".
Hứa Phù: "..."
Tiếng la ó ngày càng lớn, Hứa Phù bị mọi người ép buộc.
Sắc mặt của cô ngày càng khó coi, nhưng không ai để ý.
Đúng lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra.
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Người đến đứng đó với vẻ phong trần mệt mỏi, trên trán vẫn còn mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng cả người vẫn toát lên vẻ phóng khoáng bất cần. Trì Kính Đình khẽ nhếch mép, ánh mắt lướt qua từng gương mặt, giọng điệu nhẹ nhàng: "Sao mọi người đều nhìn tôi vậy?"
Ngay sau đó, anh lại nói: "Vợ yêu, không đến chào đón chồng em sao?"
Hứa Phù hít sâu một hơi, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Trì Kính Đình: "Sao anh lại đến đây?"
Trì Kính Đình nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Vừa xuống máy bay đã nhìn thấy ảnh em và trai trẻ ngồi ăn cơm cùng nhau, vợ yêu, anh đau lòng lắ đấy."
"..." Hứa Phù không nhịn được cười, "Đều là xã giao thôi."
"Nhưng anh thấy sắc mặt em không tốt, làm sao vậy? Có ai bắt nạt em à."
"Đều tại anh." Hứa Phù nói, "Tên khốn Trì Cảnh đó, làm em thấy ghê tởm."
"Tại anh," Trì Kính Đình ôm vai Hứa Phù, động tác thân mật tự nhiên, chậm rãi nói, "Tất cả đều tại anh, cho nên anh đến chuộc tội đây."
"May mà anh đến kịp lúc." Hứa Phù đột nhiên nhón chân lên, "Chấp nhận hình phạt đi, chồng yêu."
Trì Kính Đình: "Hình phạt gì?"
Hứa Phù nói: "Hình phạt vì đến muộn."
Lời vừa dứt, Hứa Phù trực tiếp hôn Trì Kính Đình ngay trước mặt mọi người.
Trì Kính Đình nhanh chóng phản ứng lại, lập tức chiếm thế chủ động, hôn Hứa Phù say đắm.
Không ai biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng chắc chắn là quá ba mươi giây.
Hứa Phù kiễng chân, cô quay người lại, nhìn mọi người: "Thử thách kết thúc rồi, mọi người xem đủ chưa?"
Mọi người vội vàng gật đầu.
Sau đó, Hứa Phù nắm tay Trì Kính Đình ra khỏi phòng VIP.
Bước chân của cô rất nhanh, Trì Kính Đình gần như bị cô kéo đi, đến khi xuống lầu, Trì Kính Đình cười: "Xem ra vợ anh rất tức giận."
Hứa Phù: "Anh còn có vẻ hả hê nữa?"
Trì Kính Đình: "Anh nào có hả hê, vợ anh vừa nhìn thấy anh đã chủ động như vậy, anh đang vui mừng quá trớn mà."
Hứa Phù bĩu môi: "Nếu anh không đến, đối tượng chủ động của em chính là trai trẻ rồi."
Trì Kính Đình: "Không phải anh đã đến rồi sao? Chỉ là đến muộn một chút thôi."
Hứa Phù ngước lên nhìn anh: "Anh không thể đến sớm hơn sao?"
Trì Kính Đình cúi đầu nhìn lại cô: "Anh còn chưa sớm sao? Năm anh năm tuổi đã đến trước mặt em rồi, Hứa Phù."
Anh không gọi cô là "vợ yêu", mà gọi cô là Hứa Phù.
Cổ họng Hứa Phù nghẹn lại, "...Trì Kính Đình."
Trì Kính Đình nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hứa Phù móc tay anh: "Về nhà thôi, chồng yêu."
Trì Kính Đình nắm lấy tay cô: "Về nhà làm chuyện chính sự thôi, vợ yêu."
Hứa Phù: "Anh có thể nghiêm túc một chút không?"
Trì Kính Đình: "Về nhà làm chuyện chính sự, sao lại không nghiêm túc chứ?"
Hứa Phù bị dáng vẻ bất cần đời này của anh chọc cười.
Trì Kính Đình: "Vợ yêu, sao em vừa nhìn thấy anh đã cười?"
Hứa Phù: "Có lẽ là vì anh đẹp trai."
Trì Kính Đình khẽ thở dài: "Vì câu nói này của em, cả đời này anh đều phải nỗ lực chăm sóc bản thân, cố gắng mãi mãi là trai đẹp."
Hứa Phù: "Cả đời này sao? Anh nghĩ cũng xa vời đấy."
Trì Kính Đình: “Nhất định phải là kiếp này, dù sao kiếp này chúng ta cũng là vợ chồng.”
Hứa Phù: “Thế kiếp sau thì sao?”
Trì Kính Đình: “Kiếp sau kiếp trước gì kệ em, anh chỉ có ký ức của kiếp này, kiếp này em là vợ anh là được rồi.”
Hứa Phù chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cô gật đầu: “Ừ, kiếp này là được rồi.”
Kiếp này, ở bên anh, dường như rất vui, dường như rất thoải mái, dường như rất hạnh phúc.
Kiếp sau…
Không biết cô đã ước hẹn kiếp sau với bao nhiêu người, lần nào cũng chẳng thật lòng.
Chỉ có Trì Kính Đình.
Anh chỉ muốn kiếp này của cô.
Thôi được.
Vậy chúng ta cứ làm đôi vợ chồng hôn nhân thương mại của kiếp này đi.
Tuy có hơi giả tạo, nhưng anh đối xử với em rất tốt, anh còn vì em mà giữ gìn nhan sắc, còn vì em mà tập cơ bụng.
Hứa Phù nghĩ, Trì Kính Đình cũng khá ổn đấy chứ.
Hết ngoại truyện
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Đúng như lời Trì Kính Đình nói, một tuần sau, anh đã đi Đức.
Sau khi Trì Kính Đình đi Đức, cuộc sống của Hứa Phù vẫn diễn ra như thường lệ, có anh hay không cũng vậy.
Nhưng cũng có sự khác biệt.
Đó là Hứa Phù không còn chơi đồ chơi nữa.
Cô cảm thấy rất vô vị.
Ngay cả khi cô đã cẩn thận lựa chọn những bộ phim lãng mạn, tăng thêm cảm giác lãng mạn, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vô vị.
Mỗi ngày cô đều tan làm đúng giờ, khi rảnh rỗi sẽ rủ Hoài Niệm đi ăn, nhưng Hoài Niệm không phải lúc nào cũng có thể đi cùng cô.
Vì vậy, Hứa Phù làm theo lời Trì Kính Đình, khi buồn chán thì đến quán bar giết thời gian.
Quán bar mà cô đến đương nhiên là quán bar của Trì Kính Đình. Nhớ lại lúc đó, sau khi xác định ngày cưới, Trì Kính Đình đã dẫn Hứa Phù đi tham quan tất cả các quán bar dưới tên anh, để tất cả nhân viên trong quán bar đều biết đến bà chủ này.
Giữa tháng Mười hai, Hứa Phù mặc áo khoác phao bên ngoài, bên trong là áo hai dây và váy ngắn mát mẻ.
Cô đến quán bar, cất áo khoác phao ở phòng nghỉ ngơi trên lầu trước, sau đó mới xuống lầu.
Quán bar được chia thành lầu trên và lầu dưới, khi đến một mình, cô thích ngồi ở quầy bar uống rượu.
Một người phụ nữ trẻ đẹp, uống rượu một mình.
Tất nhiên không thể thiếu những người đàn ông đến làm quen.
Bên cạnh đột nhiên phả đến một luồng mùi rượu, một người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh cô: "Người đẹp, một mình sao?"
Hứa Phù nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt long lanh, quyến rũ: "Anh đẹp trai, tôi đã kết hôn rồi."
Cô đưa tay cho người đàn ông xem chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình.
Chiếc nhẫn kim cương rất lấp lánh, là cô và Trì Kính Đình cùng nhau lựa chọn, cô vừa ý chiếc nhẫn này, Trì Kính Đình không chút do dự liền mua nó, nói với vẻ bất cần: "Vợ anh thật có mắt nhìn, vừa chọn đã chọn được chiếc nhẫn kim cương đắt nhất trong cửa hàng, may mà chồng em có tiền."
Trì Kính Đình thực sự đã nắm bắt mọi cơ hội trong cuộc sống để khoe khoang bản thân.
Rất kiêu ngạo, rất tự luyến, rất vô liêm sỉ.
"Kết hôn rồi thì có sao đâu," Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ thờ ơ, anh ta búng tay với nhân viên pha chế ở quầy bar, "Cho tôi một ly Four Loko."
Những người thường xuyên lui tới quán bar đều biết Four Loko, loại rượu này có một biệt danh khác.
Rượu thất thân.
Nói cách khác, người đàn ông này không quan tâm Hứa Phù đã có gia đình hay chưa, anh ta chỉ muốn qua đêm với Hứa Phù.
Hứa Phù lạnh nhạt nhếch mép, thu hồi ánh mắt, tự mình uống rượu trong tay, không thèm để ý đến người đàn ông nữa.
Người đàn ông vẫn nhiệt tình làm quen: "Người đẹp, anh đã để ý em từ lâu rồi, một mình đến quán bar uống rượu giải sầu sao? Chẳng lẽ chồng ở nhà làm em không vui sao? Đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, anh thấy em còn trẻ, tại sao lại vội vàng kết hôn?"
"Anh không giống chồng em, anh có thể rất dịu dàng, tuyệt đối sẽ không lơ là em. Em thấy anh thế nào?"
Nghe vậy, Hứa Phù thật sự quay đầu lại, nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ra kết luận: "Dáng người không đẹp bằng chồng tôi, cũng không đẹp trai bằng chồng tôi, hơn nữa chồng tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện trái đạo đức, sẽ không làm bồ nhí của người khác."
"..."
Lời vừa dứt, sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.
"Cô…"
"Này anh bạn." Đột nhiên, một giọng nam trong trẻo chen vào, "Nhường đường được không?"
Hứa Phù nhìn theo tiếng nói, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Hà Chí Kiêu.
Hà Chí Kiêu mỉm cười với Hứa Phù, sau đó nói với người đàn ông: "Đây là vợ tôi, có thể đừng ve vãn cô ấy trước mặt tôi được không?"
Người đàn ông liền lúng túng bỏ đi.
Sau đó, Hà Chí Kiêu ngồi vào vị trí bên cạnh Hứa Phù thay cho người đàn ông.
Hứa Phù thản nhiên nói: "Tuy cậu đến giúp tôi, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt đâu."
Hà Chí Kiêu nói: "Ai bảo Trì Kính Đình không có ở đây, tôi chỉ có thể thay anh ta làm hộ hoa sứ giả của em thôi."
Hứa Phù cười cười đầy ẩn ý, không nói gì.
Hà Chí Kiêu bảo nhân viên phục vụ lấy một chai sữa tươi Want Want.
Hứa Phù nhìn thoáng qua, bật cười: "Cậu có lẽ là người duy nhất đến quán bar uống sữa tươi."
"Thật sao?" Hà Chí Kiêu cũng cười, "Tôi lái xe đến, uống rượu rồi còn phải gọi tài xế thuê, tôi không thích người khác lái xe của mình."
Lại một hồi im lặng.
Hà Chí Kiêu lên tiếng: "Trì Kính Đình đâu, sao chồng em không đi cùng em?"
Hứa Phù: "Đều là người trưởng thành rồi, có gì mà phải đi cùng?"
Hà Chí Kiêu: "Hai người là vợ chồng, anh ta thật sự yên tâm để em một mình đến quán bar uống rượu sao? Hay là hai người thật sự cãi nhau rồi?"
Hứa Phù liếc nhìn anh ta: "Đây là quán bar của anh ấy, anh ấy có gì mà không yên tâm? Nhân viên trong quán bar đều đang nhìn kìa." Nói đến đây, Hứa Phù hất hàm về phía nhân viên pha chế ở quầy bar, nhân viên pha chế cười ngại ngùng: "Bà chủ, vừa rồi tôi suýt chút nữa gọi bảo vệ đấy."
Hứa Phù: "Thấy chưa."
Hà Chí Kiêu mím môi: "Có vẻ mối quan hệ của hai người rất tốt."
Hứa Phù: "Tôi và anh ấy là vợ chồng."
Hà Chí Kiêu buồn bã nói: "Bất cứ ai kết hôn với em, em cũng sẽ có quan hệ tốt với người đó sao?"
Nói đến đây, Hứa Phù chỉ còn biết bất lực: "Đúng vậy, bất kể chồng tôi là ai, tôi cũng sẽ có quan hệ tốt với anh ấy. Bởi vì tôi và anh ấy là cộng đồng lợi ích."
"Tôi cũng đã giúp em rất nhiều." Ánh mắt Hà Chí Kiêu trong veo, hỏi thẳng thừng: "Em có thể ly hôn với anh ta không?"
"..."
Nhân viên pha chế bên cạnh căng thẳng đến mức đổ mồ hôi trán.
Cậu ta run run lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ông chủ.
[Ông chủ, có người cầu hôn bà chủ rồi.]
Nửa phút sau, Trì Kính Đình lại nhận được một tin nhắn: [Ông chủ, hình như bà chủ muốn ly hôn với anh rồi.]
Đức và Trung Quốc chênh lệch bảy tiếng.
Ba giờ chiều, Trì Kính Đình và Đoàn Hoài Ngạn vẫn đang khảo sát tại nhà máy, bất ngờ nhận được hai tin nhắn này, mí mắt Trì Kính Đình giật giật.
Trì Kính Đình: [Nói tiếng người.]
Nhân viên pha chế: [Hình như bà chủ muốn bỏ trốn với trai trẻ rồi.]
Nhân viên pha chế: [Không đúng, cô ấy đã bỏ trốn với trai trẻ rồi.]
Nhân viên pha chế: [Ông chủ, có cần tôi gọi người chặn hai người họ lại không?]
Trì Kính Đình: [?]
Trì Kính Đình: [Cậu là cảnh sát à?]
Nhân viên pha chế: [Bà chủ sắp ly hôn với anh rồi! Ông chủ, anh có thể căng thẳng lên được không!]
Trì Kính Đình: [Cô ấy sẽ không ly hôn với tôi đâu.]
Nhân viên pha chế: [Anh tự tin quá đấy.]
Nhân viên pha chế: [Trai trẻ rất đẹp trai.]
Trì Kính Đình: [Đẹp trai bằng tôi không?]
Nhân viên pha chế: [Ông chủ, anh ta trẻ hơn anh, anh ta còn gọi bà chủ là "chị".]
Nhân viên pha chế: [Không có người phụ nữ nào có thể từ chối một tiếng "chị ơi" của trai trẻ.]
Trì Kính Đình: [Cũng không có người phụ nữ nào có thể từ chối một tiếng "vợ yêu" của trai đẹp này.]
Nhân viên pha chế: [...]
Nhân viên pha chế: [Tôi nói đến đây thôi! Vợ anh bỏ trốn rồi thì đừng đến quán bar giải sầu!]
Trì Kính Đình tặc lưỡi, anh liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn, thầm nghĩ anh đâu phải Đoàn Hoài Ngạn, thất tình liền chạy đến quán bar uống rượu, còn gây sự nữa.
Như cảm nhận được ánh mắt mỉa mai của Trì Kính Đình, Đoàn Hoài Ngạn quay đầu liếc nhìn anh: "Ánh mắt của cậu là sao?"
Trì Kính Đình cười giả tạo: "Giống ánh mắt của vợ tôi, ra nước ngoài lâu như vậy rồi, cũng không biết vợ tôi có nhớ tôi không."
Đoàn Hoài Ngạn: "Vợ cậu có nhớ cậu hay không tôi không biết, nhưng Hoài Niệm có nhớ tôi."
Nói xong, Đoàn Hoài Ngạn lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại hướng về phía Trì Kính Đình.
Hiện ra trước mắt là lịch sử trò chuyện của Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm.
Nội dung đầu tiên mà Trì Kính Đình nhìn thấy là: "Gái lớn 1m67 ngây thơ? Cậu đặt cái chú thích gì vậy?"
Mặt Đoàn Hoài Ngạn không đổi sắc: "Chú thích tình nhân, Hoài Niệm rất thích, sao, cậu có ý kiến?" Lông mày hơi nhướng lên, cảm giác áp bức ập đến, lạnh lùng xâm chiếm.
"..." Trì Kính Đình nào dám có ý kiến, "Hai người thích là được."
Trì Kính Đình thực sự không chịu nổi dáng vẻ yêu đương của Đoàn Hoài Ngạn, quá sến súa, lại còn rất trẻ con, giống như học sinh tiểu học.
Anh lẩm bẩm: "Nếu hai người bắt đầu yêu nhau từ cấp hai, có phải sẽ mở không gian tình nhân không?"
Giọng anh rất nhỏ, Đoàn Hoài Ngạn không nghe rõ: "Lẩm bẩm cái gì đấy?"
Trì Kính Đình thật sự không dám nói ra câu này, anh sợ bây giờ Đoàn Hoài Ngạn cũng có thể mở không gian tình nhân với Hoài Niệm, "Không có gì, không có gì."
Đến khi khảo sát xong nhà máy, trở về khách sạn, Trì Kính Đình tắm rửa xong, ngồi trên ghế sofa trong khách sạn, anh cầm điện thoại, liên tục bật sáng màn hình.
Màn hình sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Trì Kính Đình ra vẻ không quan tâm lắm gọi điện cho Hứa Phù.
Tút tút tút.
Đổ chuông ba tiếng.
Hứa Phù nghe máy: "Gì đấy?"
Giọng Trì Kính Đình nhàn nhạt: "Quan tâm vợ yêu của anh một chút."
Hứa Phù: "Em cứ tưởng anh gọi kiểm tra em."
Trì Kính Đình tặc lưỡi: "Anh rất yên tâm về em mà?"
Hứa Phù: "Thật sao? Bây giờ em đang ở nhà với trai trẻ, ngay trên giường của anh đấy, chồng yêu, anh thật tốt, còn nhường chỗ cho chúng em lén lút, yêu anh moah moah."
"..." Trì Kính Đình khẽ hít vào một hơi, "Được, em bảo trai trẻ nghe máy."
Đột nhiên im lặng.
Rồi cả hai lại đột nhiên bật cười.
Hứa Phù cười khanh khách: "Trì Kính Đình, anh thật là giỏi."
Trì Kính Đình cũng cười: "Gọi Trì Kính Đình gì chứ, gọi là chồng yêu."
Hứa Phù: "Chồng yêu cái gì chứ, kết hôn đến giờ cũng chẳng làm tình được mấy lần."
Trì Kính Đình nói: "Nói gì vậy? Lần nào anh không làm em sướng?"
Hứa Phù cố ý chọc anh: "Em quên rồi, không nhớ nữa."
Trì Kính Đình: "Đợi tuần sau anh về, sẽ làm em không xuống giường được."
Hứa Phù: "Bớt chém gió đi."
Trì Kính Đình: "Anh không bao giờ chém gió, anh chỉ chơi thật."
Cũng không biết tại sao, hai người bọn họ không có chút nền tảng tình cảm nào, nhưng cứ nói chuyện là không dừng lại được.
Một cuộc điện thoại kéo dài đến nửa đêm, may mà ngày hôm sau là cuối tuần, Hứa Phù không cần dậy sớm đi làm.
Ngủ đến giữa trưa, Hứa Phù mơ màng thức dậy, mở cửa phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ nhà bếp, phản ứng đầu tiên của cô là tưởng nhà có trộm. Ngay lập tức giật mình, cô cầm điện thoại sẵn sàng gọi 110, cẩn thận từng li từng tí lo lắng đi đến phòng ăn, nhưng sau khi nhìn rõ người trong bếp, cô sững người lại.
"Mẹ?"
Là mẹ của Trì Kính Đình.
Mẹ Trì thấy Hứa Phù đã tỉnh, dịu dàng mỉm cười: "A Phù, con dậy rồi à, mẹ đang nấu cơm trưa, nửa tiếng nữa là có thể ăn cơm rồi."
Hứa Phù nhất thời không hiểu tình hình trước mắt: "Sao mẹ lại đến đây?"
"Là Kính Đình, nó nói con ở nhà một mình, chắc là ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, nên bảo mẹ đến nấu cho con một bữa cơm, tiện thể ở cùng con."
"Anh ấy..."
"Bản thân nó thì suốt ngày ăn đồ ăn ngoài, không ngờ kết hôn rồi lại khác hẳn, còn biết quan tâm người khác."
"À..."
"Biết sớm nó kết hôn rồi sẽ như vậy, mẹ đã cho hai đứa kết hôn lâu rồi."
"..."
Hứa Phù nhất thời không biết nói gì, chỉ biết cười.
Cô vẫn chưa rửa mặt, nhân lúc mẹ Trì nấu cơm, Hứa Phù về phòng rửa mặt.
Khi rửa mặt, cô nhắn tin cho Trì Kính Đình.
Hứa Phù: [Sao anh lại gọi mẹ đến đây?]
Bên Trì Kính Đình đang là buổi sáng, nhưng anh vẫn trả lời ngay lập tức: [Nói lại lần nữa, đó là mẹ của chúng ta.]
Hứa Phù: [Được, mẹ của chúng ta.]
Hứa Phù: [Sao anh lại sai khiến mẹ, để mẹ lặn lội từ xa đến nấu cơm cho em chứ?]
Trì Kính Đình: [Mẹ anh thích như vậy, bà ấy chăm sóc người khác, có cảm giác thành tựu.]
Trì Kính Đình: [Nếu em nói một câu, mẹ ơi, mẹ có thể ở lại đây nấu bữa tối cho con không? Mẹ anh chắc chắn sẽ vui đến phát điên.]
Hứa Phù: [Thật hay giả vậy?]
Trì Kính Đình: [Lừa em làm gì.]
Trì Kính Đình: [Hơn nữa mẹ anh ở đó cũng chán, nếu em không chê, thì khi nào rảnh rỗi rủ bà ấy đi chơi.]
Trì Kính Đình: [Chồng sẽ thanh toán, chồng giàu mà.]
Hứa Phù bị câu nói cuối cùng của anh chọc cười.
Hứa Phù phát hiện, tuy Trì Kính Đình nói chuyện luôn không đâu vào đâu, nhưng anh chưa bao giờ nói dối cô một câu nào.
Dù là mẹ kế thì sao chứ?
Mẹ Trì đối xử rất tốt với Trì Kính Đình, cũng đối xử rất tốt với Hứa Phù.
Còn cách Trì Kính Đình gọi bà là mẹ cũng rất tự nhiên và chân thành.
Cô không muốn truy tìm nguyên nhân kết quả trong đó, lý do không quan trọng, cô chỉ biết mẹ Trì là một người mẹ chồng rất tốt, còn Trì Kính Đình là một người chồng rất giàu có.
-
Hai ngày cuối tuần, Hứa Phù dẫn mẹ Trì đi dạo các trung tâm thương mại lớn.
Hứa Phù khoác tay mẹ Trì, hai người thân thiết không giống mẹ chồng nàng dâu mà giống mẹ con hơn. Ngay cả nhân viên bán hàng cũng nói như vậy.
Hứa Phù cười tươi: "Đúng không, tôi cũng thấy mẹ chồng tôi không giống mẹ chồng, giống mẹ ruột tôi hơn, bà ấy đối xử với tôi rất tốt, còn tốt hơn cả chồng tôi."
Mẹ Trì lại lập tức nói giúp Trì Kính Đình: "Nó bận rộn công việc, nhưng ngày nào cũng gọi điện cho mẹ, bảo mẹ ở cùng con nhiều hơn."
Hứa Phù: "Anh ấy chỉ giỏi nói miệng thôi, có giỏi thì tự anh ấy ở cùng con."
Thật ra cô cũng chỉ nói bâng quơ.
Kết quả tối hôm đó, Trì Kính Đình liền gọi cho cô: "Anh nghe mẹ nói rồi, mẹ nói em muốn anh ngày nào cũng ở bên cạnh em?"
"..." Hứa Phù bực mình, "Sao mẹ lại nói linh tinh vậy!"
"Nhớ anh đến vậy sao?" Trì Kính Đình đắc ý vô cùng, "Cũng đúng, chồng em quyến rũ như vậy, em nhớ anh là điều đương nhiên."
"Cảm ơn anh rất nhiều." Hứa Phù hừ lạnh, "Xung quanh em thiếu gì đàn ông quyến rũ."
Trì Kính Đình nói: "Ngày mai anh về nước, em tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đợi anh."
Qua điện thoại, Hứa Phù trợn mắt: "Anh về nước chỉ để lên giường với em thôi sao?"
Trì Kính Đình thật sự thừa nhận: "Không thì sao? Vợ yêu, gần đây ngày nào anh cũng gọi cho em, em biết anh khó chịu như thế nào không? Anh muốn tự mình giải quyết, nhưng nghĩ lại quyết định nhịn, đợi về nước rồi đều dành cho em."
Hứa Phù: "Anh bị bệnh à."
Trì Kính Đình: "Ồ, em không thích anh như vậy sao?"
"..." Hứa Phù im lặng một lúc, nhỏ giọng nói, "Tốt nhất anh nên như vậy."
Hứa Phù thực sự thèm thân thể anh từ lâu rồi.
Giọng Trì Kính Đình mang theo ý cười: "Tối mai mười giờ anh đến, em ngoan ngoãn nằm trên giường đợi đi."
Hứa Phù ngẩn ra, hơi khó xử: "Tối mai em có một buổi tiệc rượu, có thể sẽ kết thúc muộn."
Trì Kính Đình: "Ở đâu?"
Hứa Phù nói tên câu lạc bộ.
Trì Kính Đình: "Câu lạc bộ đó à, anh là cổ đông, em cứ nói tên anh là được."
Hứa Phù: "Oa, chồng yêu, anh còn có gì mà em không thể ngờ tới nữa không?"
Trì Kính Đình lại đắc ý: "Còn nhiều lắm, chồng em là chàng trai bảo bối đấy!"
Hứa Phù không nể mặt anh: "Cút."
...
Tối hôm sau, Hứa Phù rất đau đầu vì buổi tiệc rượu tối nay.
Bởi vì trong buổi tiệc rượu có hai gương mặt quen thuộc.
Một là trai trẻ Hà Chí Kiêu, còn một... lại là anh trai của Trì Kính Đình, Trì Cảnh.
Hứa Phù vừa vào phòng VIP, nhìn thấy hai gương mặt này, rất muốn trợn mắt nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống. Trong phòng VIP chỉ còn lại một chỗ ngồi, thật trùng hợp, lại ngay giữa Trì Cảnh và Hà Chí Kiêu.
Hứa Phù thầm nghĩ, đều tại Trì Kính Đình đáng chết.
Nếu không phải Trì Kính Đình, cô cũng sẽ không quen biết Trì Cảnh.
Nếu không phải Trì Kính Đình, cô thật sự sẽ yêu đương với trai trẻ.
Trì Kính Đình đáng chết.
Thật đáng chết.
Hứa Phù chậm rãi ngồi xuống.
Hà Chí Kiêu bên trái: "A Phù."
Trì Cảnh bên phải: "Em dâu."
Hứa Phù mỉm cười.
Chủ nhân của buổi tiệc rượu tối nay chính là vị đại gia mà cô quen biết thông qua Trì Kính Đình trước đó, nhưng đại gia cũng không nể mặt Hứa Phù lắm, dù sao Trì Kính Đình cũng không có mặt, mà trong trường hợp này, người muốn nịnh bợ ông ta nhiều lắm. Hứa Phù không chen vào được.
Phòng VIP có cấu trúc bàn ăn kết hợp với karaoke, sau khi mọi người ăn xong, liền chuyển sang hát karaoke.
Tám mươi phần trăm những người có mặt đều là nam giới, trong nháy mắt, căn phòng đầy khói thuốc, Hứa Phù không chịu nổi mùi thuốc lá, bèn tìm đại một lý do ra khỏi phòng.
Cô vừa bước ra khỏi phòng VIP, Hà Chí Kiêu liền đi theo ra.
"A Phù."
"..." Hứa Phù vừa nghe thấy giọng nói này liền đau đầu, "Dừng lại…"
Vẻ mặt Hà Chí Kiêu bối rối.
Hứa Phù nói: "Tôi đã từ chối cậu rõ ràng rồi mà, Hà Chí Kiêu."
Hà Chí Kiêu cười như bị phụ tình: "Sao em lợi dụng xong tôi rồi bỏ chạy vậy?"
Hứa Phù nói: "Không thì sao? Mọi người trên đời này đều như vậy mà?"
Hà Chí Kiêu: "Vậy Trì Kính Đình thì sao?"
Hứa Phù bất lực: "Cậu nhất định phải so sánh với anh ấy sao? Nếu cậu thật sự muốn so sánh với anh ấy, tôi chỉ có thể nói rằng, Hà Chí Kiêu, những gì Trì Kính Đình cho tôi vượt xa những gì cậu cho tôi, chỉ riêng mảnh đất ở bệnh viện, cậu biết bên trong đó có bao nhiêu ân tình không? Trì Kính Đình không nhắc đến với tôi dù chỉ một chữ, cũng không yêu cầu tôi báo đáp."
Hà Chí Kiêu: "Em đã là vợ anh ta rồi, anh ta còn muốn báo đáp gì nữa? Nếu em là vợ tôi, tôi cũng không mong báo đáp!"
Hứa Phù cười: "Cậu thích tôi đến vậy sao?"
Anh ta buồn bã: "Ừ."
Hứa Phù cảm thấy dáng vẻ này của anh ta thật sự giống một chú cún con, cô không nhịn được đưa tay xoa đầu anh ta, bất lực thở dài: "Tiếc quá, tôi đã kết hôn rồi, nếu không thế này, đợi kiếp sau, kiếp sau tôi sẽ kết hôn với cậu, được không?"
"Em bớt dùng những lời này để lừa tôi đi, có ma mới biết em đã nói những lời này với bao nhiêu người đàn ông rồi."
"..." Bất ngờ bị vạch trần, Hứa Phù hơi lúng túng.
Hứa Phù hắng giọng, bối rối nói: "Quay lại thôi, ra ngoài lâu quá, người khác sẽ nghi ngờ."
Hà Chí Kiêu nói: "Hay là em ôm tôi một cái, coi như là báo đáp cho tôi."
Hứa Phù: "Nếu tôi chưa kết hôn, đừng nói ôm, hôn cậu một cái cũng được. Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, tôi phải giữ khoảng cách với người khác giới."
"Trì Kính Đình có giữ khoảng cách với người khác giới vì em không?" Hà Chí Kiêu bất mãn, "Anh ta suốt ngày ăn chơi trác táng."
"Anh ấy có đấy." Hứa Phù thản nhiên nói, "Trì Kính Đình đối xử với tôi khá tốt, giàu có lại hào phóng, còn đẹp trai nữa." Ngoài việc tự luyến và cái tính ngớ ngẩn ra, thực sự không có khuyết điểm nào.
Hứa Phù nói xong, xoay người đi về phía phòng VIP, chỉ là vừa xoay người liền chạm phải một ánh mắt như cười như không.
Là Trì Cảnh.
Không biết anh ta đã đứng ở đây từ lúc nào.
Nghĩ đến đám người nhà họ Trì nói xấu sau lưng Trì Kính Đình như thế nào, Hứa Phù không nể mặt Trì Cảnh, coi anh ta như không khí mà lướt qua.
Trở lại phòng VIP.
Mọi người trong phòng đang chơi trò chơi.
Hứa Phù quay lại, đương nhiên cũng bị lôi vào trò chơi.
Là trò chơi quen thuộc nói Thật hay Thách.
Hứa Phù may mắn, liên tiếp vài vòng đều không rút trúng cô.
Cho đến khi trong ánh sáng mờ ảo, cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trì Cảnh đang nhìn mình với vẻ không có ý tốt, trong lòng cô bỗng dưng hoảng hốt.
Ngay lúc đó.
Hứa Phù bị rút trúng.
Thật hay Thách.
Hứa Phù nói: "Thật đi."
Người rút trúng cô vừa khéo là Trì Cảnh.
Trì Cảnh chậm rãi nói: "Vậy thì hỏi một câu đơn giản nhé, em dâu."
Mọi người xung quanh la ó: "Không được như vậy, không thể vì cô ấy là em dâu của anh mà anh lại dịu dàng như thế."
Vì vậy, Trì Cảnh thuận theo nói: "Vậy tôi phải làm khó em dâu của mình thôi."
Hứa Phù nhún vai: "Tùy ý."
Trì Cảnh: "Vậy đổi trò chơi khác đi? Nói thật không có gì làm khó cả, hay là chúng ta đổi thành thách đi."
Mọi người xung quanh lại lập tức la ó: "Thách đi! Thách đi!"
Đều là ra ngoài chơi, Hứa Phù luôn rất thoải mái.
Cô tùy ý nói: "Vậy thì thách."
Thật là do người rút trúng hỏi, còn thách thì rút bài.
Hứa Phù rút ra một lá bài, lật lên.
[Chọn ngẫu nhiên một người khác giới có mặt, hôn nồng nhiệt với anh ta trong ba mươi giây.]
Nhìn thấy nội dung của thử thách, tiếng reo hò vang lên, suýt chút nữa xuyên thủng trần nhà.
Hứa Phù cười gượng gạo: "Không hay lắm đâu, tôi đã kết hôn rồi."
Tất cả mọi người đều là người xem náo nhiệt chỉ mong lớn chuyện.
"Chồng cô cũng không có ở đây, không sao đâu."
"Chỉ là hôn thôi, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Trì Kính Đình rất hào phóng, hơn nữa chỉ là trò chơi thôi, tôi nghĩ anh ta có thể hiểu được."
Sau đó, Hứa Phù nhìn thấy trong đám người đang la ó, duy nhất một người đang rục rịch, muốn "anh hùng cứu mỹ nhân".
Hứa Phù: "..."
Tiếng la ó ngày càng lớn, Hứa Phù bị mọi người ép buộc.
Sắc mặt của cô ngày càng khó coi, nhưng không ai để ý.
Đúng lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra.
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Người đến đứng đó với vẻ phong trần mệt mỏi, trên trán vẫn còn mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng cả người vẫn toát lên vẻ phóng khoáng bất cần. Trì Kính Đình khẽ nhếch mép, ánh mắt lướt qua từng gương mặt, giọng điệu nhẹ nhàng: "Sao mọi người đều nhìn tôi vậy?"
Ngay sau đó, anh lại nói: "Vợ yêu, không đến chào đón chồng em sao?"
Hứa Phù hít sâu một hơi, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Trì Kính Đình: "Sao anh lại đến đây?"
Trì Kính Đình nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Vừa xuống máy bay đã nhìn thấy ảnh em và trai trẻ ngồi ăn cơm cùng nhau, vợ yêu, anh đau lòng lắ đấy."
"..." Hứa Phù không nhịn được cười, "Đều là xã giao thôi."
"Nhưng anh thấy sắc mặt em không tốt, làm sao vậy? Có ai bắt nạt em à."
"Đều tại anh." Hứa Phù nói, "Tên khốn Trì Cảnh đó, làm em thấy ghê tởm."
"Tại anh," Trì Kính Đình ôm vai Hứa Phù, động tác thân mật tự nhiên, chậm rãi nói, "Tất cả đều tại anh, cho nên anh đến chuộc tội đây."
"May mà anh đến kịp lúc." Hứa Phù đột nhiên nhón chân lên, "Chấp nhận hình phạt đi, chồng yêu."
Trì Kính Đình: "Hình phạt gì?"
Hứa Phù nói: "Hình phạt vì đến muộn."
Lời vừa dứt, Hứa Phù trực tiếp hôn Trì Kính Đình ngay trước mặt mọi người.
Trì Kính Đình nhanh chóng phản ứng lại, lập tức chiếm thế chủ động, hôn Hứa Phù say đắm.
Không ai biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng chắc chắn là quá ba mươi giây.
Hứa Phù kiễng chân, cô quay người lại, nhìn mọi người: "Thử thách kết thúc rồi, mọi người xem đủ chưa?"
Mọi người vội vàng gật đầu.
Sau đó, Hứa Phù nắm tay Trì Kính Đình ra khỏi phòng VIP.
Bước chân của cô rất nhanh, Trì Kính Đình gần như bị cô kéo đi, đến khi xuống lầu, Trì Kính Đình cười: "Xem ra vợ anh rất tức giận."
Hứa Phù: "Anh còn có vẻ hả hê nữa?"
Trì Kính Đình: "Anh nào có hả hê, vợ anh vừa nhìn thấy anh đã chủ động như vậy, anh đang vui mừng quá trớn mà."
Hứa Phù bĩu môi: "Nếu anh không đến, đối tượng chủ động của em chính là trai trẻ rồi."
Trì Kính Đình: "Không phải anh đã đến rồi sao? Chỉ là đến muộn một chút thôi."
Hứa Phù ngước lên nhìn anh: "Anh không thể đến sớm hơn sao?"
Trì Kính Đình cúi đầu nhìn lại cô: "Anh còn chưa sớm sao? Năm anh năm tuổi đã đến trước mặt em rồi, Hứa Phù."
Anh không gọi cô là "vợ yêu", mà gọi cô là Hứa Phù.
Cổ họng Hứa Phù nghẹn lại, "...Trì Kính Đình."
Trì Kính Đình nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hứa Phù móc tay anh: "Về nhà thôi, chồng yêu."
Trì Kính Đình nắm lấy tay cô: "Về nhà làm chuyện chính sự thôi, vợ yêu."
Hứa Phù: "Anh có thể nghiêm túc một chút không?"
Trì Kính Đình: "Về nhà làm chuyện chính sự, sao lại không nghiêm túc chứ?"
Hứa Phù bị dáng vẻ bất cần đời này của anh chọc cười.
Trì Kính Đình: "Vợ yêu, sao em vừa nhìn thấy anh đã cười?"
Hứa Phù: "Có lẽ là vì anh đẹp trai."
Trì Kính Đình khẽ thở dài: "Vì câu nói này của em, cả đời này anh đều phải nỗ lực chăm sóc bản thân, cố gắng mãi mãi là trai đẹp."
Hứa Phù: "Cả đời này sao? Anh nghĩ cũng xa vời đấy."
Trì Kính Đình: “Nhất định phải là kiếp này, dù sao kiếp này chúng ta cũng là vợ chồng.”
Hứa Phù: “Thế kiếp sau thì sao?”
Trì Kính Đình: “Kiếp sau kiếp trước gì kệ em, anh chỉ có ký ức của kiếp này, kiếp này em là vợ anh là được rồi.”
Hứa Phù chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cô gật đầu: “Ừ, kiếp này là được rồi.”
Kiếp này, ở bên anh, dường như rất vui, dường như rất thoải mái, dường như rất hạnh phúc.
Kiếp sau…
Không biết cô đã ước hẹn kiếp sau với bao nhiêu người, lần nào cũng chẳng thật lòng.
Chỉ có Trì Kính Đình.
Anh chỉ muốn kiếp này của cô.
Thôi được.
Vậy chúng ta cứ làm đôi vợ chồng hôn nhân thương mại của kiếp này đi.
Tuy có hơi giả tạo, nhưng anh đối xử với em rất tốt, anh còn vì em mà giữ gìn nhan sắc, còn vì em mà tập cơ bụng.
Hứa Phù nghĩ, Trì Kính Đình cũng khá ổn đấy chứ.
Hết ngoại truyện
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Danh sách chương