Ban đầu Kỷ Linh tưởng Tùy Xán Nùng nói mớ.
Bởi những lời anh vừa thốt nên phải nói là vô cùng vớ vẩn và phi logic. Gì mà “Anh biết cuộc sống rất khó khăn với em”, gì mà “Tại sao em lại không muốn sống nữa”. Nếu không phải Tùy Xán Nùng đã gọi tên mình rất rõ ràng, có khi Kỷ Linh còn nghĩ anh đang nói về một ai khác.
Kỷ Linh không ngờ thì ra Tùy Xán Nùng cũng là người sau khi say rượu sẽ nói mê sảng đủ thứ như đứa trẻ con thế này.
Kỷ Linh lấy làm lạ lẫm lắm, nhưng ban đầu cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng nói linh tinh nữa, anh nằm xuống ngủ một giấc trước đi đã, dậy rồi nói sau…”
Nhưng khi ngước lên nhìn biểu cảm trên mặt Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh lại cảm thấy có gì đó sai sai.
—— Vẻ mặt Tùy Xán Nùng không giống như đang nói đùa, anh không hề cười, trái lại, Tùy Xán Nùng còn đang nhìn cậu đăm đăm với nét mặt thoạt trông vừa lo lắng vừa buồn phiền.
Cậu nghe Tùy Xán Nùng nói: “Anh không nói linh tinh.”
Kỷ Linh chớp mắt, cậu nhìn Tùy Xán Nùng, nụ cười trên gương mặt cứ thế nhạt dần. Kỷ Linh biết rõ sắc mặt Tùy Xán Nùng có nghĩa là gì. Cậu biết lúc cười đùa Tùy Xán Nùng trông ra sao, khi nghiêm túc nói chuyện về một vấn đề nào đó anh lại như thế nào.
Sau khi say rượu, người ta cơ bản chỉ biết nói hai điều – nói thật và mê sảng. Vì vậy, dẫu muộn màng, Kỷ Linh vẫn nhận ra rằng những lời Tùy Xán Nùng vừa nói rất có khả năng không phải câu đùa vui gì, mà là suy nghĩ thực sự trong lòng anh.
Anh như… vừa nói ra hết những gì đã giấu giếm trong lòng từ rất lâu rồi.
Kỷ Linh nhớ lại những câu nói không những chẳng có logic mà thậm chí còn có phần hơi thái quá mà Tùy Xán Nùng vừa bật ra, cậu thấy rất hoang mang, cũng rất khó hiểu.
Kỷ Linh khẽ hé môi, cậu nói: “Em đâu có…”
Tùy Xán Nùng yên lặng, lát sau, Kỷ Linh nghe anh hỏi ngược lại, nhịp điệu rất nhanh: “Em không ư?”
Hiếm lắm có bao giờ Tùy Xán Nùng lại nói chuyện với Kỷ Linh bằng cái ngữ điệu sắc bén và hùng hổ ấy.
Kỷ Linh ngỡ ngàng nhìn anh, một lúc sau, cậu thấy Tùy Xán Nùng ủ rũ đánh mắt đi, lồng ngực phập phồng khẽ khàng. Tùy Xán Nùng không nhìn Kỷ Linh nữa, trông anh ỉu xìu.
Rồi Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng hỏi: “Kỷ Linh, em có biết… cho đến tận bây giờ anh đã lo lắng cho em đến mức nào không?”
Đầu óc Kỷ Linh bắt đầu rối tung, cậu hoàn toàn không hiểu Tùy Xán Nùng đang nói gì nữa. Kỷ Linh thấy vừa hoang đường vừa hoảng loạn, cậu mở to mắt nhìn Tùy Xán Nùng, mãi mới có thể lắc đầu, mở miệng khó nhọc cất tiếng: “Chắc anh nhầm rồi, em không ——”
“Mấy tháng nay ngày nào trước khi đi ngủ, trong đầu anh cũng phát đi phát lại những gì em từng nói.” Tùy Xán Nùng ngắt lời cậu, “Gì mà sau này không cần quặng nữa, gì mà ăn lẩu lần này là đủ rồi, sau này không còn cơ hội…”
Kỷ Linh mù mờ nhìn Tùy Xán Nùng.
Rõ ràng rượu khiến con người ta phản ứng chậm hơn, nhưng dường như Tùy Xán Nùng đang dần đạt đến đỉnh điểm.
Tùy Xán Nùng nằm trên giường, anh nhìn thẳng lên trần nhà, kí ức trào về như thác lũ, tốc độ nói cũng càng lúc càng nhanh. Dần dà, hình như anh cũng quên mất mình đang nói chuyện với người khác.
Lo âu tràn trề mấy ngày nay chất chồng trong lồng ngực, cuối cùng cũng có một chỗ để trút lòng, thế là Tùy Xán Nùng cứ nói mãi, cuối cùng thành ra như nói cho mình nghe thì hơn.
“Còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở quán cà phê không? Sau khi ra về, anh thấy em đứng bên thành cầu, rồi em nhoài hơn nửa người ra dò bên ngoài cầu…” Tùy Xán Nùng lẩm bẩm, “Cả lần cốc chịu nhiệt trong phòng thí nghiệm phát nổ nữa, anh lại thấy em lén cười với vết thương trên cổ tay…”
“Em tặng anh hết quặng, còn nói với anh sau này chắc em không cần nữa.” Anh nói tiếp, “Một lần sau đó nữa, tự dưng em tặng chậu nguyệt quý em chăm bao nhiêu lâu nay cho anh, bảo rằng bỗng không còn muốn chăm nên phải tìm cho nó một người chủ mới.”
Tùy Xán Nùng cười rầu rĩ, đoạn nói: “Em nghĩ anh sẽ tin thật sao?”
Xúc cảm hơi bị kích động, Tùy Xán Nùng nhắm mắt, khó khăn dừng lại một thoáng.
“Trước đây… đúng là anh cũng chỉ suy đoán vậy thôi.” Tùy Xán Nùng chỉ mải nói, “Cho đến ngày hội bảo vệ môi trường hôm ấy, em uống say, nói với anh rằng có một việc em vẫn luôn muốn làm mà không có can đảm để thực hiện, nhưng em không muốn chờ đợi thêm nữa…”
“Kể từ ngày hôm ấy, đến một giấc ngủ ngon anh cũng không có nổi.” Anh nói.
“Một con người đang sống bình thường kia mà.” Giọng Tùy Xán Nùng nhẹ tênh, anh cất tiếng đứt quãng, “Một người còn trẻ tuổi, ưu tú như thế, anh thực sự không biết… không biết rốt cuộc mình nên làm gì đây.”
“Anh thực sự không thể nghĩ ra nổi một nguyên do hợp lý nào khác để giải thích được những hành động đó của em.” Tùy Xán Nùng thủ thỉ, “Nếu không, vì lí gì một người lại suốt ngày nói những lời như thế, đã chẳng có kế hoạch cho tương lai lại còn luôn muốn tự làm tổn thương bản thân chứ? Rõ ràng không biết bơi mà còn muốn đi bơi, còn lén xuống khu vực nước sâu một mình, hôm Halloween, em còn nói với anh… rằng em thấy làm ma cũng thích…”
Tùy Xán Nùng không nhìn biểu cảm trên gương mặt Kỷ Linh, anh cứ tiếp tục nói một mình như thế.
“Hồi mới đầu anh… nghĩ rất đơn giản, anh tưởng chỉ cần có một người ở bên em, đưa em đi làm những việc tích cực và lạc quan là có thể… có thể em cũng sẽ tốt dần lên.” Tùy Xán Nùng nở nụ cười mà khó coi hơn cả khóc, “Nhưng vẫn không có tác dụng… Gửi những video ngắn truyền tải năng lượng tích cực cho em không có tác dụng, đưa em đi xem phim, trồng nấm cũng không có tác dụng, dường như làm gì cũng không có tác dụng.”
Anh nói: “Nhưng anh… thục sự rất muốn giúp em mà.”
“Sau này em nói em muốn hẹn hò, em muốn tìm… một người có thể giúp em mở lòng.” Tùy Xán Nùng dừng lại giây lát rồi mới chậm rãi nói tiếp, “Anh cho rằng đây sẽ là một cơ hội tốt.”
Trước khi Tùy Xán Nùng nói câu này, sắc mặt Kỷ Linh vẫn trống rỗng đầy mông lung. Thế nhưng ngay khi nghe được câu nói ấy, cậu cứng người.
Kỷ Linh lẳng lặng nhìn Tùy Xán Nùng.
“…Nhưng dù anh với em đã hẹn hò, rõ ràng giờ chúng ta đã gần gũi với nhau đến thế rồi, anh cảm giác mình vẫn chưa thể bước vào trong lòng em.” Anh buồn bã nói.
“Thật ra việc em không muốn nói thật với anh cũng chẳng sao cả, bởi vì chỉ cần em tốt lên là đã đủ lắm rồi.” Giọng Tùy Xán Nùng khẽ như tiếng mớ, “Nhưng về sau anh lại phát hiện ra… Em lạibắt đầu đánh dấu những kế hoạch mà em đã lập ra.”
“Em vẫn luôn có ý định… có ý định muốn tiến thêm một bước nữa.” Anh nói, “Thì ra từ trước đến nay không có một tác dụng gì cả.”
Tùy Xán Nùng đã buồn ngủ không mở nổi mắt, anh nằm yên, một lúc sau lại lên tiếng, giọng nhè nhè, “Thì ra dù anh có làm gì thì cũng vô dụng hết…”
Thời gian như đóng băng tại khoảnh khắc ấy, Tùy Xán Nùng không nói nữa, bầu không khí trong phòng tức thì yên tĩnh hẳn.
Kỷ Linh ngơ ngác nhìn góc nghiêng khuôn mặt Tùy Xán Nùng.
Cậu cảm giác hình như mình nghe không hiểu gì cả, ngực ngộp thắt, rõ ràng vẫn đang hô hấp được mà tưởng như không thể thở nổi.
Từng chi tiết nhỏ vô lý đã từng bị Kỷ Linh xem nhẹ lần lượt hiện lên trong trí óc. Một lần nữa, chúng xếp thành tổ hợp, rồi được chắp nối thành một sự thực vô cùng phi lý mà Kỷ Linh chưa bao giờ nghĩ đến.
Nếu nghĩ theo chân tướng này, vậy thì tất thảy nghi vấn và những sự bất hợp lý trước đây đều trở nên rõ ràng ngay lập tức.
Thực chất đây là một hiểu lầm quá đỗi buồn cười và hoang đường.
Thế nhưng khi đã hiểu thấu mọi chuyện, Kỷ Linh lại có cảm giác trái tim mình như bị dìm trước làn nước giá lạnh thẳm sâu. Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi tên Tùy Xán Nùng.
Tùy Xán Nùng đã lăn vào trạng thái thiêm thiếp, anh mơ màng hừm khẽ như đáp lại, nhưng giọng thì nhỏ đến gần như chẳng nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Kỷ Linh hỏi khẽ: “…Sao anh lại hẹn hò với em?”
Tùy Xán Nùng không để cho cậu bất cứ câu trả lời nào, nhịp thở của anh dần đều.
Thế là Kỷ Linh ôm đầu gối, ngồi ngây người trên giường rất lâu.
Cậu xuống giường, đắp kín chăn cho Tùy Xán Nùng.
Rồi xoay người, chầm chậm rời khỏi nhà.
–
Tùy Xán Nùng mơ một giấc mơ rất kinh hoàng.
Một giấc mơ chân thực đến mức anh không phân biệt nổi đâu là mơ hay thực: Anh mơ thấy cuối cùng cũng có một lần mình cố chấp dốc hết can đảm đến to tiếng chất vấn thẳng mặt Kỷ Linh tại sao lại cứ muốn tự hại bản thân như thế.
Sau đó tầm nhìn tối om lộn xộn, hình như Tùy Xán Nùng thấp thoáng thấy Kỷ Linh đứng trong bóng tối, quay lưng về phía mình.
Mãi sau, cuối cùng Kỷ Linh cũng quay người lại.
Cậu không đưa ra bất cứ câu trả lời nào, trên mặt cũng chẳng có cảm xúc, nhưng ánh mắt cậu rất lạnh lẽo, chỉ như đang nhìn một người xa lạ.
Rồi Tùy Xán Nùng tỉnh giấc.
Đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp. Da đầu anh tê dại, bởi những lời anh bật thốt chất vấn trong giấc mơ ấy… thật sự quá rõ ràng. Tùy Xán Nùng khó mà miêu tả được cảm giác của mình bây giờ, nếu buộc phải nói thì hẳn nó chẳng khác nào cảm giác phải ăn hết một rổ đầy nấm độc.
—— Trần nhà trong mắt anh xiêu vẹo, trước mắt lửng lơ những hạt cặn hồng hồng xanh xanh, đầu thì choáng, Tùy Xán Nùng biết đây là cảm giác tỉnh dậy sau khi uống say quên trời quên đất.
Tùy Xán Nùng nhắm mắt lại cho lắng một lúc, khi mở mắt ra lần nữa và thấy mình đã bình tĩnh hơn phần nào, anh mở điện thoại lên xem giờ.
Bây giờ là mười giờ sáng, và sau đó Tùy Xán Nùng cũng phát hiện ra bên cạnh mình không có ai.
Tùy Xán Nùng thở hắt ra. Anh rời khỏi phòng ngủ, thấy Kỷ Linh đang ngồi trên sô pha đọc sách. Kỷ Linh chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng, cậu cúi đầu, để lộ cái gáy mảnh khảnh. Nghe tiếng động, Kỷ Linh ngước lên.
Cậu nhìn Tùy Xán Nùng, giây lát sau thì nói: “Anh dậy rồi à.”
Kỷ Linh cầm sách, sắc mặt rất bình thường. Tùy Xán Nùng ngẩn người, rất nhanh sau đó, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi giấc mơ khi nãy thực sự thật đến mức đáng sợ.
Thế nhưng khi đến gần hơn, Tùy Xán Nùng phát hiện ra viền mắt và đuôi mắt cậu ửng hồng. Tùy Xán Nùng khựng người, chần chừ hỏi: “Mắt em sao thế?”
Kỷ Linh hơi sửng sốt, Tùy Xán Nùng thấy cậu đánh mắt nhìn đi.
“Hôm qua về nhà muộn quá.” Kỷ Linh nói, “Thể chất em vậy đấy, nếu làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật hoặc ngủ muộn quá thì sẽ bị như thế.”
Kỷ Linh đáp rất nhanh, logic rõ ràng, giữa câu không hề ngắt nghỉ, trơn tru như học thuộc đáp án.
Nhưng cũng vì câu trả lời của cậu hoàn hảo quá mà Tùy Xán Nùng lại thấy dường như có gì đó không được đúng cho lắm.
Tùy Xán Nùng do dự gật đầu.
Dạ dày và đầu óc anh hiện tại đang trong tình trạng lộn tùng phèo, rửa mặt xong đi ra vẫn thấy khắp mình mẩy không một chỗ nào thoải mái.
Cảm giác bị phân rã trí nhớ rất khó chịu, đầu óc hỗn độn như bát cháo đặc, kí ức cũng loạn xạ theo, nhưng Tùy Xán Nùng lựa chọn tin tưởng vào bản thân mình khi say. Hơn hết, tối qua anh còn có Kỷ Linh đi cùng, hẳn sẽ không gây nên bê bối đáng xấu hổ gì đâu.
“Hôm qua chúng ta… về thế nào vậy?” Tùy Xán Nùng ngồi cạnh Kỷ Linh, thấy đầu đau như búa bổ, “Anh trả tiền đúng không? À phải rồi, hình như chưa đem quà về…”
Đầu tiên Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh lật một trang sách.
Sau đó, anh nghe Kỷ Linh nói, rất điềm tĩnh: “Em đỡ anh gọi xe về, thanh toán rồi.”
“Quà đặt trên bàn ăn, cờ chúc em cuộn lại cho anh rồi.” Kỷ Linh nói, “Đặt trong ngăn tủ nhỏ cạnh giá sách ấy, anh có thể đi xem.”
Tùy Xán Nùng thở phào nhẹ nhõm, anh cảm giác rằng mình luôn luôn có thể tin tưởng Kỷ Linh, bởi cậu làm việc gì cũng đầy tin cậy. Kỷ Linh ngồi cạnh yên lặng không nói gì, nhưng khi Tùy Xán Nùng ngẩng đầu lên, anh lại phát hiện ra cậu không đang đọc sách mà nhìn mình đăm đăm.
Kỷ Linh lẳng lặng nhìn Tùy Xán Nùng chằm chú, đến khi chạm mắt anh lại cứng nhắc nhìn đi nơi khác, chuyển về quyển sách cầm trên tay.
Tùy Xán Nùng bỗng thấy rất bất thường.
Anh hỏi: “Em sao thế?”
Hàng mi run khẽ, Kỷ Linh không nói gì.
Tùy Xán Nùng càng dám chắc với suy nghĩ trong lòng, anh nhìn kĩ khóe mắt ửng đỏ của Kỷ Linh, nhạy bén chất vấn: “Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Kỷ Linh cứng người, Tùy Xán Nùng thấy cậu chầm chậm khép cuốn sách lại.
Lát sau, anh nghe cậu nói: “Em xin lỗi.”
“…Lần trước em hứa sẽ tặng quà cho anh.” Kỷ Linh ngẩng lên nhìn Tùy Xán Nùng, nói, “Nhưng bây giờ quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh bỗng xảy ra một số vấn đề.”
“Cho em thêm một ít thời gian, em sẽ từ từ đền bù cho anh nhé, được không?” Cậu nói.
Tùy Xán Nùng hơi sửng sốt.
Tuy đúng là Tùy Xán Nùng đã âm thầm đợi mong món quà của Kỷ Linh từ rất lâu rồi nên việc không được nhận cũng gây nuối tiếc ít nhiều, nhưng anh nghĩ mình vẫn có thể hiểu được.
Có thể món quà đã phát sinh một số hư hại trong vấn đề vận chuyển, mà đây là một trong số ít những trường hợp bất khả kháng khó mà lường trước được.
Tùy Xán Nùng để ý hơn hết đến cảm xúc của Kỷ Linh, bởi vì với tính cậu, xảy ra việc như vậy sẽ khiến cậu tự trách mình một thời gian dài.
“Ôi dào, không sao không sao, em đừng áp lực.” Tùy Xán Nùng bật cười, “Trước đó anh đã nói rồi, quà tặng vốn dĩ chỉ là hình thức thôi, thật sự không quan trọng đến vậy đâu.”
“Thật ra em ở bên anh đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất rồi.” Sợ cậu có gánh nặng tâm lý, Tùy Xán Nùng bèn bổ sung, “Tấm lòng quan trọng nhất, một câu sinh nhật vui vẻ là đủ.”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, lát sau, cậu đáp tiếng “Ừ” khẽ, lẳng lặng chuyển tầm nhìn xuống trang bìa cuốn sách cầm trên tay.
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh miết ngón trỏ trên góc nhọn cuốn sách.
Rồi anh nghe Kỷ Linh nói, nhẹ tênh: “…Sinh nhật vui vẻ.”
Bởi những lời anh vừa thốt nên phải nói là vô cùng vớ vẩn và phi logic. Gì mà “Anh biết cuộc sống rất khó khăn với em”, gì mà “Tại sao em lại không muốn sống nữa”. Nếu không phải Tùy Xán Nùng đã gọi tên mình rất rõ ràng, có khi Kỷ Linh còn nghĩ anh đang nói về một ai khác.
Kỷ Linh không ngờ thì ra Tùy Xán Nùng cũng là người sau khi say rượu sẽ nói mê sảng đủ thứ như đứa trẻ con thế này.
Kỷ Linh lấy làm lạ lẫm lắm, nhưng ban đầu cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng nói linh tinh nữa, anh nằm xuống ngủ một giấc trước đi đã, dậy rồi nói sau…”
Nhưng khi ngước lên nhìn biểu cảm trên mặt Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh lại cảm thấy có gì đó sai sai.
—— Vẻ mặt Tùy Xán Nùng không giống như đang nói đùa, anh không hề cười, trái lại, Tùy Xán Nùng còn đang nhìn cậu đăm đăm với nét mặt thoạt trông vừa lo lắng vừa buồn phiền.
Cậu nghe Tùy Xán Nùng nói: “Anh không nói linh tinh.”
Kỷ Linh chớp mắt, cậu nhìn Tùy Xán Nùng, nụ cười trên gương mặt cứ thế nhạt dần. Kỷ Linh biết rõ sắc mặt Tùy Xán Nùng có nghĩa là gì. Cậu biết lúc cười đùa Tùy Xán Nùng trông ra sao, khi nghiêm túc nói chuyện về một vấn đề nào đó anh lại như thế nào.
Sau khi say rượu, người ta cơ bản chỉ biết nói hai điều – nói thật và mê sảng. Vì vậy, dẫu muộn màng, Kỷ Linh vẫn nhận ra rằng những lời Tùy Xán Nùng vừa nói rất có khả năng không phải câu đùa vui gì, mà là suy nghĩ thực sự trong lòng anh.
Anh như… vừa nói ra hết những gì đã giấu giếm trong lòng từ rất lâu rồi.
Kỷ Linh nhớ lại những câu nói không những chẳng có logic mà thậm chí còn có phần hơi thái quá mà Tùy Xán Nùng vừa bật ra, cậu thấy rất hoang mang, cũng rất khó hiểu.
Kỷ Linh khẽ hé môi, cậu nói: “Em đâu có…”
Tùy Xán Nùng yên lặng, lát sau, Kỷ Linh nghe anh hỏi ngược lại, nhịp điệu rất nhanh: “Em không ư?”
Hiếm lắm có bao giờ Tùy Xán Nùng lại nói chuyện với Kỷ Linh bằng cái ngữ điệu sắc bén và hùng hổ ấy.
Kỷ Linh ngỡ ngàng nhìn anh, một lúc sau, cậu thấy Tùy Xán Nùng ủ rũ đánh mắt đi, lồng ngực phập phồng khẽ khàng. Tùy Xán Nùng không nhìn Kỷ Linh nữa, trông anh ỉu xìu.
Rồi Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng hỏi: “Kỷ Linh, em có biết… cho đến tận bây giờ anh đã lo lắng cho em đến mức nào không?”
Đầu óc Kỷ Linh bắt đầu rối tung, cậu hoàn toàn không hiểu Tùy Xán Nùng đang nói gì nữa. Kỷ Linh thấy vừa hoang đường vừa hoảng loạn, cậu mở to mắt nhìn Tùy Xán Nùng, mãi mới có thể lắc đầu, mở miệng khó nhọc cất tiếng: “Chắc anh nhầm rồi, em không ——”
“Mấy tháng nay ngày nào trước khi đi ngủ, trong đầu anh cũng phát đi phát lại những gì em từng nói.” Tùy Xán Nùng ngắt lời cậu, “Gì mà sau này không cần quặng nữa, gì mà ăn lẩu lần này là đủ rồi, sau này không còn cơ hội…”
Kỷ Linh mù mờ nhìn Tùy Xán Nùng.
Rõ ràng rượu khiến con người ta phản ứng chậm hơn, nhưng dường như Tùy Xán Nùng đang dần đạt đến đỉnh điểm.
Tùy Xán Nùng nằm trên giường, anh nhìn thẳng lên trần nhà, kí ức trào về như thác lũ, tốc độ nói cũng càng lúc càng nhanh. Dần dà, hình như anh cũng quên mất mình đang nói chuyện với người khác.
Lo âu tràn trề mấy ngày nay chất chồng trong lồng ngực, cuối cùng cũng có một chỗ để trút lòng, thế là Tùy Xán Nùng cứ nói mãi, cuối cùng thành ra như nói cho mình nghe thì hơn.
“Còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở quán cà phê không? Sau khi ra về, anh thấy em đứng bên thành cầu, rồi em nhoài hơn nửa người ra dò bên ngoài cầu…” Tùy Xán Nùng lẩm bẩm, “Cả lần cốc chịu nhiệt trong phòng thí nghiệm phát nổ nữa, anh lại thấy em lén cười với vết thương trên cổ tay…”
“Em tặng anh hết quặng, còn nói với anh sau này chắc em không cần nữa.” Anh nói tiếp, “Một lần sau đó nữa, tự dưng em tặng chậu nguyệt quý em chăm bao nhiêu lâu nay cho anh, bảo rằng bỗng không còn muốn chăm nên phải tìm cho nó một người chủ mới.”
Tùy Xán Nùng cười rầu rĩ, đoạn nói: “Em nghĩ anh sẽ tin thật sao?”
Xúc cảm hơi bị kích động, Tùy Xán Nùng nhắm mắt, khó khăn dừng lại một thoáng.
“Trước đây… đúng là anh cũng chỉ suy đoán vậy thôi.” Tùy Xán Nùng chỉ mải nói, “Cho đến ngày hội bảo vệ môi trường hôm ấy, em uống say, nói với anh rằng có một việc em vẫn luôn muốn làm mà không có can đảm để thực hiện, nhưng em không muốn chờ đợi thêm nữa…”
“Kể từ ngày hôm ấy, đến một giấc ngủ ngon anh cũng không có nổi.” Anh nói.
“Một con người đang sống bình thường kia mà.” Giọng Tùy Xán Nùng nhẹ tênh, anh cất tiếng đứt quãng, “Một người còn trẻ tuổi, ưu tú như thế, anh thực sự không biết… không biết rốt cuộc mình nên làm gì đây.”
“Anh thực sự không thể nghĩ ra nổi một nguyên do hợp lý nào khác để giải thích được những hành động đó của em.” Tùy Xán Nùng thủ thỉ, “Nếu không, vì lí gì một người lại suốt ngày nói những lời như thế, đã chẳng có kế hoạch cho tương lai lại còn luôn muốn tự làm tổn thương bản thân chứ? Rõ ràng không biết bơi mà còn muốn đi bơi, còn lén xuống khu vực nước sâu một mình, hôm Halloween, em còn nói với anh… rằng em thấy làm ma cũng thích…”
Tùy Xán Nùng không nhìn biểu cảm trên gương mặt Kỷ Linh, anh cứ tiếp tục nói một mình như thế.
“Hồi mới đầu anh… nghĩ rất đơn giản, anh tưởng chỉ cần có một người ở bên em, đưa em đi làm những việc tích cực và lạc quan là có thể… có thể em cũng sẽ tốt dần lên.” Tùy Xán Nùng nở nụ cười mà khó coi hơn cả khóc, “Nhưng vẫn không có tác dụng… Gửi những video ngắn truyền tải năng lượng tích cực cho em không có tác dụng, đưa em đi xem phim, trồng nấm cũng không có tác dụng, dường như làm gì cũng không có tác dụng.”
Anh nói: “Nhưng anh… thục sự rất muốn giúp em mà.”
“Sau này em nói em muốn hẹn hò, em muốn tìm… một người có thể giúp em mở lòng.” Tùy Xán Nùng dừng lại giây lát rồi mới chậm rãi nói tiếp, “Anh cho rằng đây sẽ là một cơ hội tốt.”
Trước khi Tùy Xán Nùng nói câu này, sắc mặt Kỷ Linh vẫn trống rỗng đầy mông lung. Thế nhưng ngay khi nghe được câu nói ấy, cậu cứng người.
Kỷ Linh lẳng lặng nhìn Tùy Xán Nùng.
“…Nhưng dù anh với em đã hẹn hò, rõ ràng giờ chúng ta đã gần gũi với nhau đến thế rồi, anh cảm giác mình vẫn chưa thể bước vào trong lòng em.” Anh buồn bã nói.
“Thật ra việc em không muốn nói thật với anh cũng chẳng sao cả, bởi vì chỉ cần em tốt lên là đã đủ lắm rồi.” Giọng Tùy Xán Nùng khẽ như tiếng mớ, “Nhưng về sau anh lại phát hiện ra… Em lạibắt đầu đánh dấu những kế hoạch mà em đã lập ra.”
“Em vẫn luôn có ý định… có ý định muốn tiến thêm một bước nữa.” Anh nói, “Thì ra từ trước đến nay không có một tác dụng gì cả.”
Tùy Xán Nùng đã buồn ngủ không mở nổi mắt, anh nằm yên, một lúc sau lại lên tiếng, giọng nhè nhè, “Thì ra dù anh có làm gì thì cũng vô dụng hết…”
Thời gian như đóng băng tại khoảnh khắc ấy, Tùy Xán Nùng không nói nữa, bầu không khí trong phòng tức thì yên tĩnh hẳn.
Kỷ Linh ngơ ngác nhìn góc nghiêng khuôn mặt Tùy Xán Nùng.
Cậu cảm giác hình như mình nghe không hiểu gì cả, ngực ngộp thắt, rõ ràng vẫn đang hô hấp được mà tưởng như không thể thở nổi.
Từng chi tiết nhỏ vô lý đã từng bị Kỷ Linh xem nhẹ lần lượt hiện lên trong trí óc. Một lần nữa, chúng xếp thành tổ hợp, rồi được chắp nối thành một sự thực vô cùng phi lý mà Kỷ Linh chưa bao giờ nghĩ đến.
Nếu nghĩ theo chân tướng này, vậy thì tất thảy nghi vấn và những sự bất hợp lý trước đây đều trở nên rõ ràng ngay lập tức.
Thực chất đây là một hiểu lầm quá đỗi buồn cười và hoang đường.
Thế nhưng khi đã hiểu thấu mọi chuyện, Kỷ Linh lại có cảm giác trái tim mình như bị dìm trước làn nước giá lạnh thẳm sâu. Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi tên Tùy Xán Nùng.
Tùy Xán Nùng đã lăn vào trạng thái thiêm thiếp, anh mơ màng hừm khẽ như đáp lại, nhưng giọng thì nhỏ đến gần như chẳng nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Kỷ Linh hỏi khẽ: “…Sao anh lại hẹn hò với em?”
Tùy Xán Nùng không để cho cậu bất cứ câu trả lời nào, nhịp thở của anh dần đều.
Thế là Kỷ Linh ôm đầu gối, ngồi ngây người trên giường rất lâu.
Cậu xuống giường, đắp kín chăn cho Tùy Xán Nùng.
Rồi xoay người, chầm chậm rời khỏi nhà.
–
Tùy Xán Nùng mơ một giấc mơ rất kinh hoàng.
Một giấc mơ chân thực đến mức anh không phân biệt nổi đâu là mơ hay thực: Anh mơ thấy cuối cùng cũng có một lần mình cố chấp dốc hết can đảm đến to tiếng chất vấn thẳng mặt Kỷ Linh tại sao lại cứ muốn tự hại bản thân như thế.
Sau đó tầm nhìn tối om lộn xộn, hình như Tùy Xán Nùng thấp thoáng thấy Kỷ Linh đứng trong bóng tối, quay lưng về phía mình.
Mãi sau, cuối cùng Kỷ Linh cũng quay người lại.
Cậu không đưa ra bất cứ câu trả lời nào, trên mặt cũng chẳng có cảm xúc, nhưng ánh mắt cậu rất lạnh lẽo, chỉ như đang nhìn một người xa lạ.
Rồi Tùy Xán Nùng tỉnh giấc.
Đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp. Da đầu anh tê dại, bởi những lời anh bật thốt chất vấn trong giấc mơ ấy… thật sự quá rõ ràng. Tùy Xán Nùng khó mà miêu tả được cảm giác của mình bây giờ, nếu buộc phải nói thì hẳn nó chẳng khác nào cảm giác phải ăn hết một rổ đầy nấm độc.
—— Trần nhà trong mắt anh xiêu vẹo, trước mắt lửng lơ những hạt cặn hồng hồng xanh xanh, đầu thì choáng, Tùy Xán Nùng biết đây là cảm giác tỉnh dậy sau khi uống say quên trời quên đất.
Tùy Xán Nùng nhắm mắt lại cho lắng một lúc, khi mở mắt ra lần nữa và thấy mình đã bình tĩnh hơn phần nào, anh mở điện thoại lên xem giờ.
Bây giờ là mười giờ sáng, và sau đó Tùy Xán Nùng cũng phát hiện ra bên cạnh mình không có ai.
Tùy Xán Nùng thở hắt ra. Anh rời khỏi phòng ngủ, thấy Kỷ Linh đang ngồi trên sô pha đọc sách. Kỷ Linh chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng, cậu cúi đầu, để lộ cái gáy mảnh khảnh. Nghe tiếng động, Kỷ Linh ngước lên.
Cậu nhìn Tùy Xán Nùng, giây lát sau thì nói: “Anh dậy rồi à.”
Kỷ Linh cầm sách, sắc mặt rất bình thường. Tùy Xán Nùng ngẩn người, rất nhanh sau đó, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi giấc mơ khi nãy thực sự thật đến mức đáng sợ.
Thế nhưng khi đến gần hơn, Tùy Xán Nùng phát hiện ra viền mắt và đuôi mắt cậu ửng hồng. Tùy Xán Nùng khựng người, chần chừ hỏi: “Mắt em sao thế?”
Kỷ Linh hơi sửng sốt, Tùy Xán Nùng thấy cậu đánh mắt nhìn đi.
“Hôm qua về nhà muộn quá.” Kỷ Linh nói, “Thể chất em vậy đấy, nếu làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật hoặc ngủ muộn quá thì sẽ bị như thế.”
Kỷ Linh đáp rất nhanh, logic rõ ràng, giữa câu không hề ngắt nghỉ, trơn tru như học thuộc đáp án.
Nhưng cũng vì câu trả lời của cậu hoàn hảo quá mà Tùy Xán Nùng lại thấy dường như có gì đó không được đúng cho lắm.
Tùy Xán Nùng do dự gật đầu.
Dạ dày và đầu óc anh hiện tại đang trong tình trạng lộn tùng phèo, rửa mặt xong đi ra vẫn thấy khắp mình mẩy không một chỗ nào thoải mái.
Cảm giác bị phân rã trí nhớ rất khó chịu, đầu óc hỗn độn như bát cháo đặc, kí ức cũng loạn xạ theo, nhưng Tùy Xán Nùng lựa chọn tin tưởng vào bản thân mình khi say. Hơn hết, tối qua anh còn có Kỷ Linh đi cùng, hẳn sẽ không gây nên bê bối đáng xấu hổ gì đâu.
“Hôm qua chúng ta… về thế nào vậy?” Tùy Xán Nùng ngồi cạnh Kỷ Linh, thấy đầu đau như búa bổ, “Anh trả tiền đúng không? À phải rồi, hình như chưa đem quà về…”
Đầu tiên Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh lật một trang sách.
Sau đó, anh nghe Kỷ Linh nói, rất điềm tĩnh: “Em đỡ anh gọi xe về, thanh toán rồi.”
“Quà đặt trên bàn ăn, cờ chúc em cuộn lại cho anh rồi.” Kỷ Linh nói, “Đặt trong ngăn tủ nhỏ cạnh giá sách ấy, anh có thể đi xem.”
Tùy Xán Nùng thở phào nhẹ nhõm, anh cảm giác rằng mình luôn luôn có thể tin tưởng Kỷ Linh, bởi cậu làm việc gì cũng đầy tin cậy. Kỷ Linh ngồi cạnh yên lặng không nói gì, nhưng khi Tùy Xán Nùng ngẩng đầu lên, anh lại phát hiện ra cậu không đang đọc sách mà nhìn mình đăm đăm.
Kỷ Linh lẳng lặng nhìn Tùy Xán Nùng chằm chú, đến khi chạm mắt anh lại cứng nhắc nhìn đi nơi khác, chuyển về quyển sách cầm trên tay.
Tùy Xán Nùng bỗng thấy rất bất thường.
Anh hỏi: “Em sao thế?”
Hàng mi run khẽ, Kỷ Linh không nói gì.
Tùy Xán Nùng càng dám chắc với suy nghĩ trong lòng, anh nhìn kĩ khóe mắt ửng đỏ của Kỷ Linh, nhạy bén chất vấn: “Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Kỷ Linh cứng người, Tùy Xán Nùng thấy cậu chầm chậm khép cuốn sách lại.
Lát sau, anh nghe cậu nói: “Em xin lỗi.”
“…Lần trước em hứa sẽ tặng quà cho anh.” Kỷ Linh ngẩng lên nhìn Tùy Xán Nùng, nói, “Nhưng bây giờ quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh bỗng xảy ra một số vấn đề.”
“Cho em thêm một ít thời gian, em sẽ từ từ đền bù cho anh nhé, được không?” Cậu nói.
Tùy Xán Nùng hơi sửng sốt.
Tuy đúng là Tùy Xán Nùng đã âm thầm đợi mong món quà của Kỷ Linh từ rất lâu rồi nên việc không được nhận cũng gây nuối tiếc ít nhiều, nhưng anh nghĩ mình vẫn có thể hiểu được.
Có thể món quà đã phát sinh một số hư hại trong vấn đề vận chuyển, mà đây là một trong số ít những trường hợp bất khả kháng khó mà lường trước được.
Tùy Xán Nùng để ý hơn hết đến cảm xúc của Kỷ Linh, bởi vì với tính cậu, xảy ra việc như vậy sẽ khiến cậu tự trách mình một thời gian dài.
“Ôi dào, không sao không sao, em đừng áp lực.” Tùy Xán Nùng bật cười, “Trước đó anh đã nói rồi, quà tặng vốn dĩ chỉ là hình thức thôi, thật sự không quan trọng đến vậy đâu.”
“Thật ra em ở bên anh đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất rồi.” Sợ cậu có gánh nặng tâm lý, Tùy Xán Nùng bèn bổ sung, “Tấm lòng quan trọng nhất, một câu sinh nhật vui vẻ là đủ.”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, lát sau, cậu đáp tiếng “Ừ” khẽ, lẳng lặng chuyển tầm nhìn xuống trang bìa cuốn sách cầm trên tay.
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh miết ngón trỏ trên góc nhọn cuốn sách.
Rồi anh nghe Kỷ Linh nói, nhẹ tênh: “…Sinh nhật vui vẻ.”
Danh sách chương