Năm Đào Tư Khả học năm cuối, Chương Đình Quân đã đặt một nhà hàng, hai gia đình gặp nhau một lần.
Đào Tư Khả đứng trước tủ quần áo, lo lắng về bữa tối, không biết nên chọn chiếc váy nào. Chương Đình Quân bước ra từ phòng tắm, thấy cô ngồi trong tủ quần áo, không khỏi bật cười nhướng mày: "Em đang làm gì vậy, Tư Khả?"
Đào Tư Khả chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nói xem em mặc cái nào đẹp?"
Chương Đình Quân từ từ cúi người xuống, quay mặt cô lại, hôn lên môi cô, nói: "Không mặc gì là đẹp nhất, em yêu."
Đào Tư Khả giơ tay ôm lấy cổ anh, nháy mắt một cách nghịch ngợm, nói đùa: "Anh muốn em đi ăn mà không mặc gì sao? Vậy thì có lẽ người ta sẽ nghĩ em là kẻ điên rồi bắt em lại, không lẽ sau này anh muốn thăm bạn gái của anh ở trong tù?"
Chương Đình Quân đặt tay lên eo cô, ngón tay lướt xuống hông cô, ôm lấy mông cô, bế cô ra ngoài. Anh không chú ý đến gì khác, hôn lên làn da sau tai cô, giọng nói mơ hồ: "Chọn đại một cái đi, em đã gặp họ rồi mà, chẳng có gì phải lo lắng cả."
Đào Tư Khả gặp bố mẹ của Chương Đình Quân vào năm hai đại học. Ban đầu theo kế hoạch của Chương Đình Quân, anh dự định gặp ông của cô trước rồi mới đưa cô quay về, nhưng Đào Tư Khả không muốn. Cô cảm thấy không cần thiết phải gặp sớm như vậy, hơn nữa cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần.
Chương Đình Quân cũng nghe theo ý cô, kéo dài đến năm hai đại học, cũng tức là năm Chương Đình Quân 30 tuổi, Đào Tư Khả mới cùng anh về nhà gặp bố mẹ anh.
Hôm đó là đêm Giáng sinh, trên đường phố phủ đầy tuyết trắng.
Đào Tư Khả vốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ lần này có thể sẽ là một bữa tối khiến cô cảm thấy căng thẳng như ngồi trên đống gai. Cô đã lén chuẩn bị một vỉ thuốc tiêu hóa, nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng của cô. Mẹ Chương Đình Quân dịu dàng chu đáo, là một người phụ nữ hiền hòa tao nhã. Bố Chương Đình Quân mặc dù trông có vẻ nghiêm túc hà khắc, nhưng lại thể hiện thái độ thân thiện, trò chuyện vài câu với cô.
Nói chung, bữa ăn đó không khắc nghiệt như Đào Tư Khả tưởng tượng. Khi rời đi, bố mẹ Chương Đình Quân đã tặng cô một bao lì xì nặng trĩu.
Đào Tư Khả ngồi trong xe, cầm hai bao lì xì trên tay, cô thì thầm một câu: "May mà bữa tối nay không tính là quá tệ, anh có báo trước cho bố mẹ anh không?"
Chương Đình Quân lắc đầu, vuốt tay cô, nói: "Không, em nên tin rằng em là một cô gái khiến người lớn yêu thích."
"Đương nhiên rồi." Cô nói, "Nếu không, chú Chương, anh cũng sẽ không thích em, đúng không?"
Chương Đình Quân cười bất lực, anh lịch sự tao nhã nói: "Em có thể gọi anh như vậy khi anh muốn em, chắc sẽ ổn hơn."
Đào Tư Khả đỏ mặt, hất tay anh ra, thì thầm: "Lưu manh."
...
"Bữa tối hôm nay không giống những bữa ăn khác, dù sao đây là bữa cơm của hai gia đình để bàn về chuyện kết hôn, nên em phải thật xinh đẹp mới được." Cô kiên quyết nói, lại nhắc anh, "Hôm nay em đang đến tháng."
Chương Đình Quân vùi mặt vào hõm vai cô, anh nhíu mày chậc khẽ một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi người cô, anh nói với cô: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Đào Tư Khả ngồi dậy khỏi giường, cô giơ tay vuốt mái tóc rối, cố tình nghiêm mặt, nhắc nhở anh: "Chỉ được hút một điếu thôi."
"Anh biết rồi, quản gia nhỏ ạ." Chương Đình Quân cười cười, xoa đầu cô, "Nhanh chóng chuẩn bị, lát nữa phải đi rồi."
Anh rời khỏi phòng ngủ, lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn trà, ra ban công hút một điếu thuốc.
Cuối cùng Đào Tư Khả chọn chiếc váy len nỉ màu cam, cô lại trang điểm cho mình, tô son màu mận chín. Khi cô đi ra ngoài, Chương Đình Quân đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, Đào Tư Khả nghe thấy anh nói: "Chọn ngày vào hôm Valentine đi."
Lúc anh xoay người nhìn thấy cô, rõ ràng anh hơi ngạc nhiên. Đào Tư Khả có thể đoán được anh đang nói về chuyện gì, cô bám một tay vào cửa kính, hỏi: "Đi chưa anh?"
Chương Đình Quân nhìn cô, gật đầu rồi cúp điện thoại, anh nhét điện thoại vào túi quần dài, nói: "Hôm nay em trang điểm cũng không lâu lắm."
"Dù sao hôm nay cũng ăn cơm với người lớn, em đâu thể để họ đợi em được." Cô nhíu mày nói, "Hơn nữa bà nội em đã gọi cho em hai lần rồi, bảo em không được thất lễ."
Chương Đình Quân lấy áo khoác trên sofa, cười nói: "Đi thôi."
Hai gia đình đã đặt trước một khách sạn năm sao ở thành phố Dương Giang. Những người đến hôm nay ngoài ông bà nội Đào ra còn có Lâm Hải Thanh và Đào Thành Văn.
Đào Tư Khả lo lắng bố mẹ cô sẽ cãi nhau trong bữa ăn, nhưng may là hai người đều hòa thuận, có lẽ bây giờ Lâm Hải Thanh cũng đã có cuộc sống riêng, nên oán giận đối với Đào Thành Văn đã giảm bớt.
Đào Tư Khả và Chương Đình Quân ngồi cùng nhau, cả buổi cô không nói nhiều, chuyên tâm ăn những món mà Chương Đình Quân gắp vào bát cho cô. Đào Tư Khả đột nhiên nhớ đến chuyện Nhiếp Kiều Kiều kể về việc gặp mặt gia đình của chị họ và anh rể cô ấy, hai gia đình ngồi ở bàn ăn thảo luận về sính lễ, cuối cùng kết thúc không vui vẻ.
Sau bữa tối, hai người lái xe trở về nơi ở, Đào Tư Khả nhắc đến chuyện của chị họ Nhiếp Kiều Kiều, Chương Đình Quân cười nói: "Ban nãy em lo lắng chuyện này à?"
"Không phải." Đào Tư Khả lắc đầu, nói, "Em chỉ lo lắng không biết bố mẹ em có cãi nhau lần nữa không thôi."
"Họ đều là người trưởng thành, hiểu rằng trong những hoàn cảnh như thế này, nếu cãi vã thì chỉ tổ làm tổn thương em thôi." Anh nói.
Đào Tư Khả nhìn vào dòng xe cộ phía trước, như thể nhớ ra điều gì đó, cô nói: "Lần trước anh đến bệnh viện thăm ông nội em, chứng kiến họ cãi nhau, chắc hẳn cũng cảm thấy rất ngượng ngùng đúng không?"
"Anh chỉ nhớ lần trước đến bệnh viện thăm thầy Đào, có một cô gái nhỏ nhờ anh châm thuốc cho cô ấy." Anh nhìn cô, nhắc lại chuyện cũ.
"Ồ, đó cũng là anh dạy em hút thuốc, nếu truy cứu thì anh mới là nguồn gốc." Cô nói.
"Được rồi, là lỗi của anh." Chương Đình Quân cười cười, lại nói tiếp, "Ngày kia là Valentine, chúng ta cùng ăn tối nhé, anh sẽ đến công ty em đón em."
Đào Tư Khả hiện đang thực tập tại một đài truyền hình. Thật ra Chương Đình Quân đã định để cô thực tập ở đài của mình, nhưng cô gái nhỏ rất có ý chí, tuyên bố không muốn đi theo mối quan hệ gia đình, vì vậy Chương Đình Quân cũng tôn trọng quyết định của cô.
"Được." Đào Tư Khả không để lộ cảm xúc, nhưng cô đoán rằng có lẽ liên quan đến cuộc gọi trước đó.
Đến ngày Valentine, Đào Tư Khả đứng dưới tòa nhà công ty đợi Chương Đình Quân. Anh vừa gọi điện, nói rằng anh đang trên đường đến.
Những cây đông thanh trên phố phủ một lớp tuyết mỏng, lấp ló vài chiếc lá xanh non. Đào Tư Khả đứng trên vỉa hè, nhai kẹo cao su, cô tháo găng tay ra chạm nhẹ vào lớp tuyết trên lá.
Đột nhiên, một chiếc Porsche màu đen từ xa lái tới, từ từ dừng lại trước mặt cô. Bong bóng phòng trong miệng cô vỡ tan, dính đầy miệng Đào Tư Khả.
Đào Tư Khả bước tới, giơ tay mở cửa xe, trên ghế có chiếc áo vest màu xám của Chương Đình Quân. Khi anh vươn tay định lấy, Đào Tư Khả đã nhanh tay lấy chiếc áo vest trước.
Cô ngồi vào ghế lái phụ, đặt áo vest lên đùi, Chương Đình Quân hỏi: "Sao không đợi bên trong?"
"Em sợ anh không tìm thấy em." Cô nhai kẹo cao su nói.
Trong xe đang phát bài hát The Girl của Bertie Higgins.
Her green eyes would go grey,
Đôi mắt cô vốn ánh lên màu xanh lá giờ trở nên mờ tối,
When she ran out of things to say,
Khi cô không còn gì để nói,
Just before the foreplay,
Ngay trước khi màn dạo đầu bắt đầu,
After the wine,
Sau khi uống rượu,
It was a certain look,
Đó là một cuốn sách đặc biệt.
Đào Tư Khả nghịch nghịch tay áo vest, ngón tay vô tình chạm phải một chiếc hộp vuông có cạnh sắc nhọn trong túi áo của anh. Đôi mắt cô sáng lên, cô quay đầu nhìn anh, nói: "Anh Chương, anh định hôm nay cầu hôn em sao?"
Chương Đình Quân ngẩn người, sau đó, trên mặt anh hiện lên vẻ bất lực, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười. Anh nói: "Em yêu, em có thể giả vờ không biết chuyện này không?"
"Có thể, nhưng em có một câu hỏi cần anh trả lời." Cô nói.
"Gì vậy?"
"Anh có quỳ một chân cầu hôn không?" Cô có chút tò mò.
"Nếu em muốn, anh sẽ làm vậy." Chương Đình Quân cười đáp.
"Ồ, em không muốn để quá nhiều người nhìn thấy anh cầu hôn em. Chúng ta ăn xong bữa tối, về nhà rồi anh hãy cầu hôn em được không?"
"Được." Anh đáp, "Nhưng anh phải gọi điện thoại, bảo người ta hủy bỏ tất cả kế hoạch anh đã sắp xếp trước đó."
Phía trước là đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.
Chương Đình Quân lấy điện thoại từ bệ tì tay, chuẩn bị gọi cho quản lý nhà hàng, nhưng Đào Tư Khả ngăn anh lại, nói: "Trước khi anh gọi, em muốn hôn anh, được không?"
"Được." Anh mỉm cười.
Trong xe vẫn đang phát nhạc.
I heard her young heart beat,
Tôi nghe thấy nhịp đập của trái tim cô ấy,
Like a gypsy tambourine,
Giống như tiếng trống của người dân du mục,
Oh how I miss the girl,
Ôi, tôi nhớ cô gái ấy biết bao,
Miss her kiss and her island world,
Nhớ nụ hôn của cô ấy và thế giới đảo của cô ấy.
Đào Tư Khả chống một tay lên bệ tì tay, cô nghiêng người về phía anh, đặt môi mình lên môi anh, cô nói: "Valentine vui vẻ, anh Chương."
"Valentine vui vẻ, Tư Khả." Anh dịu dàng đáp lại.
~Hết chương 67~
HẾT.
Đào Tư Khả đứng trước tủ quần áo, lo lắng về bữa tối, không biết nên chọn chiếc váy nào. Chương Đình Quân bước ra từ phòng tắm, thấy cô ngồi trong tủ quần áo, không khỏi bật cười nhướng mày: "Em đang làm gì vậy, Tư Khả?"
Đào Tư Khả chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nói xem em mặc cái nào đẹp?"
Chương Đình Quân từ từ cúi người xuống, quay mặt cô lại, hôn lên môi cô, nói: "Không mặc gì là đẹp nhất, em yêu."
Đào Tư Khả giơ tay ôm lấy cổ anh, nháy mắt một cách nghịch ngợm, nói đùa: "Anh muốn em đi ăn mà không mặc gì sao? Vậy thì có lẽ người ta sẽ nghĩ em là kẻ điên rồi bắt em lại, không lẽ sau này anh muốn thăm bạn gái của anh ở trong tù?"
Chương Đình Quân đặt tay lên eo cô, ngón tay lướt xuống hông cô, ôm lấy mông cô, bế cô ra ngoài. Anh không chú ý đến gì khác, hôn lên làn da sau tai cô, giọng nói mơ hồ: "Chọn đại một cái đi, em đã gặp họ rồi mà, chẳng có gì phải lo lắng cả."
Đào Tư Khả gặp bố mẹ của Chương Đình Quân vào năm hai đại học. Ban đầu theo kế hoạch của Chương Đình Quân, anh dự định gặp ông của cô trước rồi mới đưa cô quay về, nhưng Đào Tư Khả không muốn. Cô cảm thấy không cần thiết phải gặp sớm như vậy, hơn nữa cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần.
Chương Đình Quân cũng nghe theo ý cô, kéo dài đến năm hai đại học, cũng tức là năm Chương Đình Quân 30 tuổi, Đào Tư Khả mới cùng anh về nhà gặp bố mẹ anh.
Hôm đó là đêm Giáng sinh, trên đường phố phủ đầy tuyết trắng.
Đào Tư Khả vốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ lần này có thể sẽ là một bữa tối khiến cô cảm thấy căng thẳng như ngồi trên đống gai. Cô đã lén chuẩn bị một vỉ thuốc tiêu hóa, nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng của cô. Mẹ Chương Đình Quân dịu dàng chu đáo, là một người phụ nữ hiền hòa tao nhã. Bố Chương Đình Quân mặc dù trông có vẻ nghiêm túc hà khắc, nhưng lại thể hiện thái độ thân thiện, trò chuyện vài câu với cô.
Nói chung, bữa ăn đó không khắc nghiệt như Đào Tư Khả tưởng tượng. Khi rời đi, bố mẹ Chương Đình Quân đã tặng cô một bao lì xì nặng trĩu.
Đào Tư Khả ngồi trong xe, cầm hai bao lì xì trên tay, cô thì thầm một câu: "May mà bữa tối nay không tính là quá tệ, anh có báo trước cho bố mẹ anh không?"
Chương Đình Quân lắc đầu, vuốt tay cô, nói: "Không, em nên tin rằng em là một cô gái khiến người lớn yêu thích."
"Đương nhiên rồi." Cô nói, "Nếu không, chú Chương, anh cũng sẽ không thích em, đúng không?"
Chương Đình Quân cười bất lực, anh lịch sự tao nhã nói: "Em có thể gọi anh như vậy khi anh muốn em, chắc sẽ ổn hơn."
Đào Tư Khả đỏ mặt, hất tay anh ra, thì thầm: "Lưu manh."
...
"Bữa tối hôm nay không giống những bữa ăn khác, dù sao đây là bữa cơm của hai gia đình để bàn về chuyện kết hôn, nên em phải thật xinh đẹp mới được." Cô kiên quyết nói, lại nhắc anh, "Hôm nay em đang đến tháng."
Chương Đình Quân vùi mặt vào hõm vai cô, anh nhíu mày chậc khẽ một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi người cô, anh nói với cô: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Đào Tư Khả ngồi dậy khỏi giường, cô giơ tay vuốt mái tóc rối, cố tình nghiêm mặt, nhắc nhở anh: "Chỉ được hút một điếu thôi."
"Anh biết rồi, quản gia nhỏ ạ." Chương Đình Quân cười cười, xoa đầu cô, "Nhanh chóng chuẩn bị, lát nữa phải đi rồi."
Anh rời khỏi phòng ngủ, lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn trà, ra ban công hút một điếu thuốc.
Cuối cùng Đào Tư Khả chọn chiếc váy len nỉ màu cam, cô lại trang điểm cho mình, tô son màu mận chín. Khi cô đi ra ngoài, Chương Đình Quân đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, Đào Tư Khả nghe thấy anh nói: "Chọn ngày vào hôm Valentine đi."
Lúc anh xoay người nhìn thấy cô, rõ ràng anh hơi ngạc nhiên. Đào Tư Khả có thể đoán được anh đang nói về chuyện gì, cô bám một tay vào cửa kính, hỏi: "Đi chưa anh?"
Chương Đình Quân nhìn cô, gật đầu rồi cúp điện thoại, anh nhét điện thoại vào túi quần dài, nói: "Hôm nay em trang điểm cũng không lâu lắm."
"Dù sao hôm nay cũng ăn cơm với người lớn, em đâu thể để họ đợi em được." Cô nhíu mày nói, "Hơn nữa bà nội em đã gọi cho em hai lần rồi, bảo em không được thất lễ."
Chương Đình Quân lấy áo khoác trên sofa, cười nói: "Đi thôi."
Hai gia đình đã đặt trước một khách sạn năm sao ở thành phố Dương Giang. Những người đến hôm nay ngoài ông bà nội Đào ra còn có Lâm Hải Thanh và Đào Thành Văn.
Đào Tư Khả lo lắng bố mẹ cô sẽ cãi nhau trong bữa ăn, nhưng may là hai người đều hòa thuận, có lẽ bây giờ Lâm Hải Thanh cũng đã có cuộc sống riêng, nên oán giận đối với Đào Thành Văn đã giảm bớt.
Đào Tư Khả và Chương Đình Quân ngồi cùng nhau, cả buổi cô không nói nhiều, chuyên tâm ăn những món mà Chương Đình Quân gắp vào bát cho cô. Đào Tư Khả đột nhiên nhớ đến chuyện Nhiếp Kiều Kiều kể về việc gặp mặt gia đình của chị họ và anh rể cô ấy, hai gia đình ngồi ở bàn ăn thảo luận về sính lễ, cuối cùng kết thúc không vui vẻ.
Sau bữa tối, hai người lái xe trở về nơi ở, Đào Tư Khả nhắc đến chuyện của chị họ Nhiếp Kiều Kiều, Chương Đình Quân cười nói: "Ban nãy em lo lắng chuyện này à?"
"Không phải." Đào Tư Khả lắc đầu, nói, "Em chỉ lo lắng không biết bố mẹ em có cãi nhau lần nữa không thôi."
"Họ đều là người trưởng thành, hiểu rằng trong những hoàn cảnh như thế này, nếu cãi vã thì chỉ tổ làm tổn thương em thôi." Anh nói.
Đào Tư Khả nhìn vào dòng xe cộ phía trước, như thể nhớ ra điều gì đó, cô nói: "Lần trước anh đến bệnh viện thăm ông nội em, chứng kiến họ cãi nhau, chắc hẳn cũng cảm thấy rất ngượng ngùng đúng không?"
"Anh chỉ nhớ lần trước đến bệnh viện thăm thầy Đào, có một cô gái nhỏ nhờ anh châm thuốc cho cô ấy." Anh nhìn cô, nhắc lại chuyện cũ.
"Ồ, đó cũng là anh dạy em hút thuốc, nếu truy cứu thì anh mới là nguồn gốc." Cô nói.
"Được rồi, là lỗi của anh." Chương Đình Quân cười cười, lại nói tiếp, "Ngày kia là Valentine, chúng ta cùng ăn tối nhé, anh sẽ đến công ty em đón em."
Đào Tư Khả hiện đang thực tập tại một đài truyền hình. Thật ra Chương Đình Quân đã định để cô thực tập ở đài của mình, nhưng cô gái nhỏ rất có ý chí, tuyên bố không muốn đi theo mối quan hệ gia đình, vì vậy Chương Đình Quân cũng tôn trọng quyết định của cô.
"Được." Đào Tư Khả không để lộ cảm xúc, nhưng cô đoán rằng có lẽ liên quan đến cuộc gọi trước đó.
Đến ngày Valentine, Đào Tư Khả đứng dưới tòa nhà công ty đợi Chương Đình Quân. Anh vừa gọi điện, nói rằng anh đang trên đường đến.
Những cây đông thanh trên phố phủ một lớp tuyết mỏng, lấp ló vài chiếc lá xanh non. Đào Tư Khả đứng trên vỉa hè, nhai kẹo cao su, cô tháo găng tay ra chạm nhẹ vào lớp tuyết trên lá.
Đột nhiên, một chiếc Porsche màu đen từ xa lái tới, từ từ dừng lại trước mặt cô. Bong bóng phòng trong miệng cô vỡ tan, dính đầy miệng Đào Tư Khả.
Đào Tư Khả bước tới, giơ tay mở cửa xe, trên ghế có chiếc áo vest màu xám của Chương Đình Quân. Khi anh vươn tay định lấy, Đào Tư Khả đã nhanh tay lấy chiếc áo vest trước.
Cô ngồi vào ghế lái phụ, đặt áo vest lên đùi, Chương Đình Quân hỏi: "Sao không đợi bên trong?"
"Em sợ anh không tìm thấy em." Cô nhai kẹo cao su nói.
Trong xe đang phát bài hát The Girl của Bertie Higgins.
Her green eyes would go grey,
Đôi mắt cô vốn ánh lên màu xanh lá giờ trở nên mờ tối,
When she ran out of things to say,
Khi cô không còn gì để nói,
Just before the foreplay,
Ngay trước khi màn dạo đầu bắt đầu,
After the wine,
Sau khi uống rượu,
It was a certain look,
Đó là một cuốn sách đặc biệt.
Đào Tư Khả nghịch nghịch tay áo vest, ngón tay vô tình chạm phải một chiếc hộp vuông có cạnh sắc nhọn trong túi áo của anh. Đôi mắt cô sáng lên, cô quay đầu nhìn anh, nói: "Anh Chương, anh định hôm nay cầu hôn em sao?"
Chương Đình Quân ngẩn người, sau đó, trên mặt anh hiện lên vẻ bất lực, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười. Anh nói: "Em yêu, em có thể giả vờ không biết chuyện này không?"
"Có thể, nhưng em có một câu hỏi cần anh trả lời." Cô nói.
"Gì vậy?"
"Anh có quỳ một chân cầu hôn không?" Cô có chút tò mò.
"Nếu em muốn, anh sẽ làm vậy." Chương Đình Quân cười đáp.
"Ồ, em không muốn để quá nhiều người nhìn thấy anh cầu hôn em. Chúng ta ăn xong bữa tối, về nhà rồi anh hãy cầu hôn em được không?"
"Được." Anh đáp, "Nhưng anh phải gọi điện thoại, bảo người ta hủy bỏ tất cả kế hoạch anh đã sắp xếp trước đó."
Phía trước là đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.
Chương Đình Quân lấy điện thoại từ bệ tì tay, chuẩn bị gọi cho quản lý nhà hàng, nhưng Đào Tư Khả ngăn anh lại, nói: "Trước khi anh gọi, em muốn hôn anh, được không?"
"Được." Anh mỉm cười.
Trong xe vẫn đang phát nhạc.
I heard her young heart beat,
Tôi nghe thấy nhịp đập của trái tim cô ấy,
Like a gypsy tambourine,
Giống như tiếng trống của người dân du mục,
Oh how I miss the girl,
Ôi, tôi nhớ cô gái ấy biết bao,
Miss her kiss and her island world,
Nhớ nụ hôn của cô ấy và thế giới đảo của cô ấy.
Đào Tư Khả chống một tay lên bệ tì tay, cô nghiêng người về phía anh, đặt môi mình lên môi anh, cô nói: "Valentine vui vẻ, anh Chương."
"Valentine vui vẻ, Tư Khả." Anh dịu dàng đáp lại.
~Hết chương 67~
HẾT.
Danh sách chương