Trữ Nhiễm không hề xem mình là người ngoài, bởi cô hiểu Tần Tỉnh, nếu cô không chủ động mua hoa thì thể nào anh cũng sẽ lạnh nhạt cho qua chuyện.
Cô cũng có chút “kiến thức” về lòng tự ái bị giấu kín của đàn ông.
Anh chịu xuống xe vào tiệm hoa cùng cô thì hẳn cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô, chỉ cần yêu cầu đó không đến mức quá đáng là được.
Trữ Nhiễm lay lay tay áo của anh, “Em muốn hoa hồng, một cành thôi là đủ rồi.”
Ánh mắt nài nỉ của cô khiến anh không tài nào từ chối được.
Nhưng Tần Tỉnh mang kính râm nên cô không biết được liệu anh đang nhìn cô, hay là đang nghĩ xem có nên mua hoa hồng tặng cô không.
“Mấy loại hoa khác em không thích đâu.” Trữ Nhiễm triệt luôn đường lui không cho anh có cơ hội lựa chọn.
Tần Tỉnh hỏi cô, “Chỉ một cành thôi à?”
Trữ Nhiễm nghe ra anh có ý khác, có khi hôm nay cô sẽ có cơ hội nhận được 99 đóa hoa hồng, nếu không thì cũng phải được mười một đóa.
Nghe thiên hạ đồn rằng, thái tử Tần gia luôn vung tay hào phóng.
Cô chỉ cười, không trả lời anh mà đá trái bóng lại cho anh, “Có phải anh cũng thấy tặng một cành thì keo lắm đúng không?”
Tần Tỉnh gật đầu, “Đúng là keo thật.” Anh nghiêng đầu nhìn nhân viên bán hàng, “Cho tôi hai cành hoa hồng, không cần gói lại đâu. Cám ơn.”
Trữ Nhiễm, “…”
Tần Tỉnh cầm điện thoại quét mã trả tiền, hỏi nhân viên bao nhiêu, anh còn nhấn mạnh, “Chỉ tính hai cành hoa hồng thôi, còn bó hoa kia để cô ấy trả tiền.”
Anh vừa nói vừa hất cằm về phía Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm cầm hai đóa hoa hồng che trước cặp kính râm của anh.
Trước mắt Tần Tỉnh chợt tối sầm, không nhìn thấy gì hết.
“Cô làm gì thế?” Anh khẽ đẩy cành hoa hồng ra.
Nhưng một giây sau, Trữ Nhiễm lại cầm hoa che khuất kính râm của anh.
Tần Tỉnh đang thanh toán, bị cô giở trò nghịch ngợm nên không nhìn thấy được gì.
Nói nhiều cũng chẳng nghe, anh bắt lấy cổ tay của Trữ Nhiễm, kéo cô sang một bên.
Trữ Nhiễm chợt yên lặng hẳn, anh cúi đầu nhìn điện thoại nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Tần Tỉnh trả tiền, cất điện thoại vào, bấy giờ mới buông tay.
Song, trên cổ tay của cô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Tần Tỉnh có kính râm làm lá chắn nên không cần phải quay mặt sang chỗ khác. Trữ Nhiễm gom hai đóa hồng lại cầm trên một tay, còn tay kia bắt lấy cổ tay anh, sau đó siết thật chặt.
Anh nhìn cô, vô thức định rút tay lại.
“Vừa nãy anh nắm tay em hơn bốn mươi giây, mà em xưa giờ không thích bị thua thiệt nên nhất định phải đòi lại.” Trữ Nhiễm hùng hồn đáp, nắm chặt tay anh không buông.
“49, 48, 47…”
Cô nhỏ giọng bắt đầu đếm ngược, còn cố tình đếm cho anh nghe.
Dù Tần Tỉnh mang kính râm nhưng vẫn phải quay mặt sang chỗ khác, vờ như đang kiểm tra xem nhân viên có gói lại bó hoa cát cánh mà Trữ Nhiễm đã mua hay không.
Anh không ngờ cô lại biết trêu người đến thế.
Thế mà anh lại như bị ma ám, cứ thế để mặc cô làm trò, không hất tay cô ra.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng chắc chắn đã quá năm mươi giây.
Tần Tỉnh nhân lúc nhân viên đi tiếp khách hàng mới, anh thử rút tay mình về một lần nữa, “Đủ rồi chứ?”
Trữ Nhiễm không đáp, trong miệng vẫn còn đang đếm ngược, “19, 18…”
Anh bất lực nhìn cô, song, vẫn để cho cô đếm tiếp.
Đến khi bó hoa cát cánh được gói xong, Trữ Nhiễm vẫn còn đang đếm, “6, 5…”
Cô lưu luyến buông tay, “Nể tình hôm nay là lễ Tình nhân nên em giảm cho anh bốn giây đấy.”
Tần Tỉnh lặng thinh, ôm lấy bó hoa được tặng xoay người rời đi.
Kể từ lúc cô bắt đầu đếm ngược đến bây giờ đã quá ba phút rồi.
Trữ Nhiễm vội trả tiền, từ tiệm hoa chạy ra đuổi theo cười nói, “Anh chờ em với.” Giọng điệu vui vẻ còn pha lẫn chút được nước lấn tới.
Ngồi vào xe, Trữ Nhiễm đặt hoa lên cánh tay Tần Tỉnh, “Anh ngồi yên nhé, để em chụp ảnh.” Cô biến anh thành phông nền để chụp ảnh, chỉ lộ ra một phần cánh tay. Đến tấm cuối cùng, Trữ Nhiễm đưa ống kính lên cao, hoa trở thành nền còn cả người Tần Tỉnh đều lọt vào ống kính.
“Bộ phim em đang quay đến cuối tháng là đóng máy rồi.” Trữ Nhiễm thoát app chụp ảnh, yên lặng một lát rồi chủ động bắt chuyện với anh, “Chị Lỵ nói sau khi phim đóng máy, công ty sẽ tổ chức liên hoan.”
Đây vốn là chuyện vui, nhưng chị Lỵ lại nói với cô, Tần Tỉnh khá bận nên đến lúc đó chưa chắc anh sẽ rảnh. Cô biết chị Lỵ nói thế là vì sợ làm cô buồn.
Thật ra Tần Tỉnh từ chối không tham gia tiệc liên quan cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy cô.
“Anh không đi thật hả?” Trữ Nhiễm vẫn chưa từ bỏ ý định, tự mình hỏi lại anh lần nữa.
Trải qua một ngày hòa bình như hôm nay, biết đâu anh sẽ đổi ý thì sao. Lúc trước anh từ chối thẳng thừng như thế, bây giờ cô cũng sẵn sàng cho anh cơ hội gỡ gạc.
Nhưng cô đã đoán sai rồi, Tần Tỉnh vẫn kiên quyết từ chối, “Mọi người liên hoan đi, tôi không rảnh.”
Trữ Nhiễm đưa đóa hoa quét qua chóp mũi, hương hoa hồng thoang thoảng thấm đượm vào xoang mũi.
“Ông chủ không đến thì tiệc liên hoan kia nào còn ý nghĩa gì.”
Tần Tỉnh, “Tôi không có ở đó chẳng phải đúng ý để mọi người nói xấu tôi, ăn càng thêm ngon miệng hay sao?”
Trữ Nhiễm nhìn anh, “Nếu anh chỉ là ông chủ của em thì đúng là em chẳng muốn nhìn mặt anh, mong anh tránh mình càng xa càng tốt. Nhưng bây giờ thì khác, em chỉ mong cả một ngày suốt hai mươi bốn tiếng đều có thể gặp anh.”
Tần Tỉnh nhìn cô vài giây, cô càng thẳng thắng thì anh lại càng không biết nói gì,
Trữ Nhiễm thừa thắng xông lên, “Đi đi mà, nếu vắng anh thì em cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Anh cứ yên tâm, ở trường hợp công khai, em biết giữ chừng mực, không cố ý đến bắt chuyện với anh đâu.”
Tần Tỉnh đổi giọng, “Cuối tháng này tôi đi công tác, có thể về không kịp.”
“Anh đi đâu?”
“Paris.”
“Vậy thì để em nói với chị Lỵ và sếp Thẩm, xem xem có thể dời ngày liên hoan lại không, dù sao cũng không nhất định phải tổ chức liên hoan vào hôm đó.”
Lần này Tần Tỉnh không từ chối cô nữa, hẳn là anh đã ngầm đồng ý với đề nghị của cô.
Trữ Nhiễm vui vẻ nhanh tay nhắn tin cho chị Lỵ, kể sơ lược mọi chuyện cho chị nghe.
Thoát khung chat, Trữ Nhiễm chợt nhớ ra. “Tần tổng, em định học tiếng Anh, anh có đề xuất gì không?”
Tần Tỉnh nhìn cô, không nói năng gì.
Tính nết nóng nảy cáu bẩn của Trữ Nhiễm đã bị Tần Tỉnh mài mịn ra, cũng chẳng còn kiêu ngạo như ngày xưa.
Cô tỏ thái độ, “Em đây là đang nghiêm túc xin lời khuyên của anh mà.”
Dạo gần đây, Viên Viên đang học tiếng Tây Ban Nha, nghe nói vô cùng khổ cực, mỗi lần giở cuốn giáo trình vừa mua ra là cô nàng lại xếp giáo lui về biên giới.
Cô lại không có ý định tự ngược đãi bản thân như thế. Cô chọn chuyên môn mà mình khá am hiểu, để đến lúc đó sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
“Em vẫn nắm được chút căn bản, tiếng Anh hồi cấp ba cũng không đến nỗi tệ, anh tư vấn cho em đi.”
Tần Tỉnh nhìn cô chăm chú, còn cô lại chân thành xin anh chỉ bảo, không giống như đang kiếm chuyện, anh hỏi, “Cô muốn học đến trình độ nào?”
Trữ Nhiễm, “Giao tiếp tiếng Anh lưu loát.”
Tần Tỉnh không hề nể mặt cô, “Hai năm trước, khi cô tham gia một chương trình được quay ở nước ngoài, lúc cô hỏi đường người ta, đúng là không hề nhận ra cô bị chướng ngại giao tiếp tiếng Anh đấy.”
Trữ Nhiễm không hề lúng túng khi bị vạch trần lời nói dối, cô luôn có thể bắt lấy những điểm quan trọng khiến mình hài lòng, kích động hỏi lại anh, “Anh cũng thích chương trình kia à? Tập nào anhcũng xem hay chỉ xem mỗi tập có em làm khách mời thôi?”
Tần Tỉnh bình tĩnh hỏi ngược lại cô, “Cô nói xem?”
Trữ Nhiễm mỉm cười, “Thế thì chắc chắn là anh chỉ xem tập có em làm khách mời rồi.” Cô đưa cành hoa hồng đặt lên môi anh, “Không được nói, không được phản bác, em nói sao thì là vậy.”
Tần Tỉnh đẩy tay cô đưa cành hoa ra xa.
Anh không biết Trữ Nhiễm sẽ còn đào hố chờ mình ở đâu, để phòng ngừa, anh mở phần mềm phát nhạc của điện thoại hòng đổi lấy sự yên tĩnh.
Nhạc dạo vang lên, là bài Lạnh lẽo mà anh từng dùng để cứu bồ Tưởng Thành Duật.
Trữ Nhiễm hỏi anh, “Anh thích bài này à?”
Tần Tỉnh chỉ ừ một tiếng, không nhiều lời.
Trữ Nhiễm đáp, “Em chợt nhớ ra một bài hát.” Vừa nói cô vừa mở phần mềm phát nhạc của mình lên, để âm lượng còn to hơn của anh.
Là một bài hát đối lập với Lạnh lẽo – chính là Ấm áp.
Tần Tỉnh sắp “trầm cảm” tới nơi rồi, anh bấm dừng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trữ Nhiễm bật cười, cô ghé vào ô cửa sổ bên cạnh, lắng nghe giai điệu vui tươi từ bài hát kia.
Bài hát lặp lại hai lần, chiếc xe đã chạy đến trước cửa nhà hàng.
Trữ Nhiễm ăn rất ít, chưa từng đòi hỏi đồ ăn thế nào, nhưng cô lại thích dùng cơm ở những nơi yên tĩnh, tốt nhất là không bị ai quấy rầy.
Tần Tỉnh hiểu cô, vì thế đã đặt chỗ ở nhà hàng này.
Hôm nay là lễ Tình nhân nên nhà hàng nào cũng đông khách, bàn đều đã được đặt kín từ trước, anh phải nhờ bạn giúp mới đặt được bàn.
Người bạn kia hỏi anh đón lễ Tình nhân với ai, là bạn gái cũ hay là mới quen cô nào khác.
Anh trả lời, “Trữ Nhiễm.”
Người bạn kia tặc lưỡi vài tiếng, “Thằng nào từng bảo không ăn lại cỏ thế nhỉ? Tôi thấy cậu thiếu điều muốn giật đứt dây thừng để chạy về ăn luôn thì có.”
Anh chẳng thèm quan tâm đến lời trêu chọc của thằng bạn, cúp ngang điện thoại.
Trữ Nhiễm đang gọi món, trước đây cô luôn chú trọng đến hoàn cảnh bữa ăn, nhưng giờ đây, tất cả đều bị cô ném ra sau đầu, chỉ chú ý đến người đàn ông trước mặt mình.
Trong phòng không có người ngoài nên cô ngồi vô cùng thoải mái, hai tay chống cằm chăm chú nhìn Tần Tỉnh đang ngồi đối diện, chỉ khi nào quay phim cô mới có thể tập trung như thế.
“Ăn gì thì gọi đi.” Tần Tỉnh đưa menu cho cô.
Trữ Nhiễm không nhận, “Gì cũng được, anh ăn gì thì em ăn đó.”
Tần Tỉnh biết khẩu vị của cô, gọi thêm vài món.
Cô vẫn còn nhìn anh, ánh mắt nóng rực không chút che giấu.
Tần Tỉnh trợn mắt trừng cô một cái, im lặng không lên tiếng.
“Trước đây em chưa từng nói chuyện đàng hoàng với anh.” Trữ Nhiễm áy náy, “Cũng không để những lời anh nói ở trong lòng.”
Cô không thèm đặt anh vào mắt chứ đừng nói là nghe lời anh. Có vài chuyện dù anh dặn đi dặn lại biết bao lần nhưng cô cứ xem như gió thoảng bên tai, có khi nói lại lần hai cô còn thấy phiền. Thế thì làm sao nói chuyện đàng hoàng với anh được.
Tần Tỉnh rót cho cô nửa ly rượu vang, về chuyện trước đây, anh chỉ giữ im lặng.
Trữ Nhiễm gọi thẳng tên anh, “Tần Tỉnh, anh nhìn em đi.”
Tần Tỉnh vô thức ngẩng đầu lên.
Trữ Nhiễm mở to đôi mắt của mình, “Anh nhìn vào mắt em đi, đều là anh cả.”
Bình thường Tần Tỉnh dẻo mồm dẻo miệng là thế, nhưng hôm nay khi đối mặt với Trữ Nhiễm, anh bỗng dưng lại bị nghèo vốn từ.
Trong bữa ăn, hai người trò chuyện câu được câu không. Trên cơ bản là Trữ Nhiễm nói, Tần Tỉnh thỉnh thoảng mới đáp lại.
Trữ Nhiễm chạm ly với anh, “Năm sau em muốn một bó hồng thật to.”
Cô nói xong còn buộc Tần Tỉnh phải tỏ thái độ, “Anh nói mấy câu đi, đoán xem sang năm ước nguyện của em có thành sự thật hay không. Nếu không thành cũng không sao, thế thì em ước năm sau có thể nhận thêm nhiều hoa hơn một chút.”
Tần Tỉnh uống rượu, không thèm đáp lại mấy câu hỏi lãng nhách của cô.
Dùng cơm xong, hai người thanh toán rồi ra về.
Chiều nay Tần Tỉnh còn phải về công ty họp, “Cô muốn cô về khách sạn hay muốn đến công ty với tôi?
Hiển nhiên là Trữ Nhiễm chọn vế sau rồi.
Đi được nửa đường, Trữ Nhiễm thấy khát nên hỏi Tần Tỉnh có nước không cho cô một chai.
Nước thì có, nhưng không phải hiệu cô thích.
Tần Tỉnh đáp, “Không có.” Anh bảo tài xế dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi.
Trữ Nhiễm ngồi trên xe cũng thấy chán nên cùng anh xuống xe vào cửa hàng.
Tần Tỉnh mua nước, cô lại sang khu đồ ăn vặt dạo một vòng.
Anh cầm hai chai nước đến tìm cô, “Không phải cô không ăn đồ ăn vặt sao?”
“Đúng vậy, em không ăn.” Trữ Nhiễm chỉ một loạt món vặt trên kệ, “Anh ăn không? Em mua hết cho anh.”
Tần Tỉnh, “…”
Cô cũng có chút “kiến thức” về lòng tự ái bị giấu kín của đàn ông.
Anh chịu xuống xe vào tiệm hoa cùng cô thì hẳn cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô, chỉ cần yêu cầu đó không đến mức quá đáng là được.
Trữ Nhiễm lay lay tay áo của anh, “Em muốn hoa hồng, một cành thôi là đủ rồi.”
Ánh mắt nài nỉ của cô khiến anh không tài nào từ chối được.
Nhưng Tần Tỉnh mang kính râm nên cô không biết được liệu anh đang nhìn cô, hay là đang nghĩ xem có nên mua hoa hồng tặng cô không.
“Mấy loại hoa khác em không thích đâu.” Trữ Nhiễm triệt luôn đường lui không cho anh có cơ hội lựa chọn.
Tần Tỉnh hỏi cô, “Chỉ một cành thôi à?”
Trữ Nhiễm nghe ra anh có ý khác, có khi hôm nay cô sẽ có cơ hội nhận được 99 đóa hoa hồng, nếu không thì cũng phải được mười một đóa.
Nghe thiên hạ đồn rằng, thái tử Tần gia luôn vung tay hào phóng.
Cô chỉ cười, không trả lời anh mà đá trái bóng lại cho anh, “Có phải anh cũng thấy tặng một cành thì keo lắm đúng không?”
Tần Tỉnh gật đầu, “Đúng là keo thật.” Anh nghiêng đầu nhìn nhân viên bán hàng, “Cho tôi hai cành hoa hồng, không cần gói lại đâu. Cám ơn.”
Trữ Nhiễm, “…”
Tần Tỉnh cầm điện thoại quét mã trả tiền, hỏi nhân viên bao nhiêu, anh còn nhấn mạnh, “Chỉ tính hai cành hoa hồng thôi, còn bó hoa kia để cô ấy trả tiền.”
Anh vừa nói vừa hất cằm về phía Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm cầm hai đóa hoa hồng che trước cặp kính râm của anh.
Trước mắt Tần Tỉnh chợt tối sầm, không nhìn thấy gì hết.
“Cô làm gì thế?” Anh khẽ đẩy cành hoa hồng ra.
Nhưng một giây sau, Trữ Nhiễm lại cầm hoa che khuất kính râm của anh.
Tần Tỉnh đang thanh toán, bị cô giở trò nghịch ngợm nên không nhìn thấy được gì.
Nói nhiều cũng chẳng nghe, anh bắt lấy cổ tay của Trữ Nhiễm, kéo cô sang một bên.
Trữ Nhiễm chợt yên lặng hẳn, anh cúi đầu nhìn điện thoại nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Tần Tỉnh trả tiền, cất điện thoại vào, bấy giờ mới buông tay.
Song, trên cổ tay của cô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Tần Tỉnh có kính râm làm lá chắn nên không cần phải quay mặt sang chỗ khác. Trữ Nhiễm gom hai đóa hồng lại cầm trên một tay, còn tay kia bắt lấy cổ tay anh, sau đó siết thật chặt.
Anh nhìn cô, vô thức định rút tay lại.
“Vừa nãy anh nắm tay em hơn bốn mươi giây, mà em xưa giờ không thích bị thua thiệt nên nhất định phải đòi lại.” Trữ Nhiễm hùng hồn đáp, nắm chặt tay anh không buông.
“49, 48, 47…”
Cô nhỏ giọng bắt đầu đếm ngược, còn cố tình đếm cho anh nghe.
Dù Tần Tỉnh mang kính râm nhưng vẫn phải quay mặt sang chỗ khác, vờ như đang kiểm tra xem nhân viên có gói lại bó hoa cát cánh mà Trữ Nhiễm đã mua hay không.
Anh không ngờ cô lại biết trêu người đến thế.
Thế mà anh lại như bị ma ám, cứ thế để mặc cô làm trò, không hất tay cô ra.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng chắc chắn đã quá năm mươi giây.
Tần Tỉnh nhân lúc nhân viên đi tiếp khách hàng mới, anh thử rút tay mình về một lần nữa, “Đủ rồi chứ?”
Trữ Nhiễm không đáp, trong miệng vẫn còn đang đếm ngược, “19, 18…”
Anh bất lực nhìn cô, song, vẫn để cho cô đếm tiếp.
Đến khi bó hoa cát cánh được gói xong, Trữ Nhiễm vẫn còn đang đếm, “6, 5…”
Cô lưu luyến buông tay, “Nể tình hôm nay là lễ Tình nhân nên em giảm cho anh bốn giây đấy.”
Tần Tỉnh lặng thinh, ôm lấy bó hoa được tặng xoay người rời đi.
Kể từ lúc cô bắt đầu đếm ngược đến bây giờ đã quá ba phút rồi.
Trữ Nhiễm vội trả tiền, từ tiệm hoa chạy ra đuổi theo cười nói, “Anh chờ em với.” Giọng điệu vui vẻ còn pha lẫn chút được nước lấn tới.
Ngồi vào xe, Trữ Nhiễm đặt hoa lên cánh tay Tần Tỉnh, “Anh ngồi yên nhé, để em chụp ảnh.” Cô biến anh thành phông nền để chụp ảnh, chỉ lộ ra một phần cánh tay. Đến tấm cuối cùng, Trữ Nhiễm đưa ống kính lên cao, hoa trở thành nền còn cả người Tần Tỉnh đều lọt vào ống kính.
“Bộ phim em đang quay đến cuối tháng là đóng máy rồi.” Trữ Nhiễm thoát app chụp ảnh, yên lặng một lát rồi chủ động bắt chuyện với anh, “Chị Lỵ nói sau khi phim đóng máy, công ty sẽ tổ chức liên hoan.”
Đây vốn là chuyện vui, nhưng chị Lỵ lại nói với cô, Tần Tỉnh khá bận nên đến lúc đó chưa chắc anh sẽ rảnh. Cô biết chị Lỵ nói thế là vì sợ làm cô buồn.
Thật ra Tần Tỉnh từ chối không tham gia tiệc liên quan cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy cô.
“Anh không đi thật hả?” Trữ Nhiễm vẫn chưa từ bỏ ý định, tự mình hỏi lại anh lần nữa.
Trải qua một ngày hòa bình như hôm nay, biết đâu anh sẽ đổi ý thì sao. Lúc trước anh từ chối thẳng thừng như thế, bây giờ cô cũng sẵn sàng cho anh cơ hội gỡ gạc.
Nhưng cô đã đoán sai rồi, Tần Tỉnh vẫn kiên quyết từ chối, “Mọi người liên hoan đi, tôi không rảnh.”
Trữ Nhiễm đưa đóa hoa quét qua chóp mũi, hương hoa hồng thoang thoảng thấm đượm vào xoang mũi.
“Ông chủ không đến thì tiệc liên hoan kia nào còn ý nghĩa gì.”
Tần Tỉnh, “Tôi không có ở đó chẳng phải đúng ý để mọi người nói xấu tôi, ăn càng thêm ngon miệng hay sao?”
Trữ Nhiễm nhìn anh, “Nếu anh chỉ là ông chủ của em thì đúng là em chẳng muốn nhìn mặt anh, mong anh tránh mình càng xa càng tốt. Nhưng bây giờ thì khác, em chỉ mong cả một ngày suốt hai mươi bốn tiếng đều có thể gặp anh.”
Tần Tỉnh nhìn cô vài giây, cô càng thẳng thắng thì anh lại càng không biết nói gì,
Trữ Nhiễm thừa thắng xông lên, “Đi đi mà, nếu vắng anh thì em cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Anh cứ yên tâm, ở trường hợp công khai, em biết giữ chừng mực, không cố ý đến bắt chuyện với anh đâu.”
Tần Tỉnh đổi giọng, “Cuối tháng này tôi đi công tác, có thể về không kịp.”
“Anh đi đâu?”
“Paris.”
“Vậy thì để em nói với chị Lỵ và sếp Thẩm, xem xem có thể dời ngày liên hoan lại không, dù sao cũng không nhất định phải tổ chức liên hoan vào hôm đó.”
Lần này Tần Tỉnh không từ chối cô nữa, hẳn là anh đã ngầm đồng ý với đề nghị của cô.
Trữ Nhiễm vui vẻ nhanh tay nhắn tin cho chị Lỵ, kể sơ lược mọi chuyện cho chị nghe.
Thoát khung chat, Trữ Nhiễm chợt nhớ ra. “Tần tổng, em định học tiếng Anh, anh có đề xuất gì không?”
Tần Tỉnh nhìn cô, không nói năng gì.
Tính nết nóng nảy cáu bẩn của Trữ Nhiễm đã bị Tần Tỉnh mài mịn ra, cũng chẳng còn kiêu ngạo như ngày xưa.
Cô tỏ thái độ, “Em đây là đang nghiêm túc xin lời khuyên của anh mà.”
Dạo gần đây, Viên Viên đang học tiếng Tây Ban Nha, nghe nói vô cùng khổ cực, mỗi lần giở cuốn giáo trình vừa mua ra là cô nàng lại xếp giáo lui về biên giới.
Cô lại không có ý định tự ngược đãi bản thân như thế. Cô chọn chuyên môn mà mình khá am hiểu, để đến lúc đó sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
“Em vẫn nắm được chút căn bản, tiếng Anh hồi cấp ba cũng không đến nỗi tệ, anh tư vấn cho em đi.”
Tần Tỉnh nhìn cô chăm chú, còn cô lại chân thành xin anh chỉ bảo, không giống như đang kiếm chuyện, anh hỏi, “Cô muốn học đến trình độ nào?”
Trữ Nhiễm, “Giao tiếp tiếng Anh lưu loát.”
Tần Tỉnh không hề nể mặt cô, “Hai năm trước, khi cô tham gia một chương trình được quay ở nước ngoài, lúc cô hỏi đường người ta, đúng là không hề nhận ra cô bị chướng ngại giao tiếp tiếng Anh đấy.”
Trữ Nhiễm không hề lúng túng khi bị vạch trần lời nói dối, cô luôn có thể bắt lấy những điểm quan trọng khiến mình hài lòng, kích động hỏi lại anh, “Anh cũng thích chương trình kia à? Tập nào anhcũng xem hay chỉ xem mỗi tập có em làm khách mời thôi?”
Tần Tỉnh bình tĩnh hỏi ngược lại cô, “Cô nói xem?”
Trữ Nhiễm mỉm cười, “Thế thì chắc chắn là anh chỉ xem tập có em làm khách mời rồi.” Cô đưa cành hoa hồng đặt lên môi anh, “Không được nói, không được phản bác, em nói sao thì là vậy.”
Tần Tỉnh đẩy tay cô đưa cành hoa ra xa.
Anh không biết Trữ Nhiễm sẽ còn đào hố chờ mình ở đâu, để phòng ngừa, anh mở phần mềm phát nhạc của điện thoại hòng đổi lấy sự yên tĩnh.
Nhạc dạo vang lên, là bài Lạnh lẽo mà anh từng dùng để cứu bồ Tưởng Thành Duật.
Trữ Nhiễm hỏi anh, “Anh thích bài này à?”
Tần Tỉnh chỉ ừ một tiếng, không nhiều lời.
Trữ Nhiễm đáp, “Em chợt nhớ ra một bài hát.” Vừa nói cô vừa mở phần mềm phát nhạc của mình lên, để âm lượng còn to hơn của anh.
Là một bài hát đối lập với Lạnh lẽo – chính là Ấm áp.
Tần Tỉnh sắp “trầm cảm” tới nơi rồi, anh bấm dừng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trữ Nhiễm bật cười, cô ghé vào ô cửa sổ bên cạnh, lắng nghe giai điệu vui tươi từ bài hát kia.
Bài hát lặp lại hai lần, chiếc xe đã chạy đến trước cửa nhà hàng.
Trữ Nhiễm ăn rất ít, chưa từng đòi hỏi đồ ăn thế nào, nhưng cô lại thích dùng cơm ở những nơi yên tĩnh, tốt nhất là không bị ai quấy rầy.
Tần Tỉnh hiểu cô, vì thế đã đặt chỗ ở nhà hàng này.
Hôm nay là lễ Tình nhân nên nhà hàng nào cũng đông khách, bàn đều đã được đặt kín từ trước, anh phải nhờ bạn giúp mới đặt được bàn.
Người bạn kia hỏi anh đón lễ Tình nhân với ai, là bạn gái cũ hay là mới quen cô nào khác.
Anh trả lời, “Trữ Nhiễm.”
Người bạn kia tặc lưỡi vài tiếng, “Thằng nào từng bảo không ăn lại cỏ thế nhỉ? Tôi thấy cậu thiếu điều muốn giật đứt dây thừng để chạy về ăn luôn thì có.”
Anh chẳng thèm quan tâm đến lời trêu chọc của thằng bạn, cúp ngang điện thoại.
Trữ Nhiễm đang gọi món, trước đây cô luôn chú trọng đến hoàn cảnh bữa ăn, nhưng giờ đây, tất cả đều bị cô ném ra sau đầu, chỉ chú ý đến người đàn ông trước mặt mình.
Trong phòng không có người ngoài nên cô ngồi vô cùng thoải mái, hai tay chống cằm chăm chú nhìn Tần Tỉnh đang ngồi đối diện, chỉ khi nào quay phim cô mới có thể tập trung như thế.
“Ăn gì thì gọi đi.” Tần Tỉnh đưa menu cho cô.
Trữ Nhiễm không nhận, “Gì cũng được, anh ăn gì thì em ăn đó.”
Tần Tỉnh biết khẩu vị của cô, gọi thêm vài món.
Cô vẫn còn nhìn anh, ánh mắt nóng rực không chút che giấu.
Tần Tỉnh trợn mắt trừng cô một cái, im lặng không lên tiếng.
“Trước đây em chưa từng nói chuyện đàng hoàng với anh.” Trữ Nhiễm áy náy, “Cũng không để những lời anh nói ở trong lòng.”
Cô không thèm đặt anh vào mắt chứ đừng nói là nghe lời anh. Có vài chuyện dù anh dặn đi dặn lại biết bao lần nhưng cô cứ xem như gió thoảng bên tai, có khi nói lại lần hai cô còn thấy phiền. Thế thì làm sao nói chuyện đàng hoàng với anh được.
Tần Tỉnh rót cho cô nửa ly rượu vang, về chuyện trước đây, anh chỉ giữ im lặng.
Trữ Nhiễm gọi thẳng tên anh, “Tần Tỉnh, anh nhìn em đi.”
Tần Tỉnh vô thức ngẩng đầu lên.
Trữ Nhiễm mở to đôi mắt của mình, “Anh nhìn vào mắt em đi, đều là anh cả.”
Bình thường Tần Tỉnh dẻo mồm dẻo miệng là thế, nhưng hôm nay khi đối mặt với Trữ Nhiễm, anh bỗng dưng lại bị nghèo vốn từ.
Trong bữa ăn, hai người trò chuyện câu được câu không. Trên cơ bản là Trữ Nhiễm nói, Tần Tỉnh thỉnh thoảng mới đáp lại.
Trữ Nhiễm chạm ly với anh, “Năm sau em muốn một bó hồng thật to.”
Cô nói xong còn buộc Tần Tỉnh phải tỏ thái độ, “Anh nói mấy câu đi, đoán xem sang năm ước nguyện của em có thành sự thật hay không. Nếu không thành cũng không sao, thế thì em ước năm sau có thể nhận thêm nhiều hoa hơn một chút.”
Tần Tỉnh uống rượu, không thèm đáp lại mấy câu hỏi lãng nhách của cô.
Dùng cơm xong, hai người thanh toán rồi ra về.
Chiều nay Tần Tỉnh còn phải về công ty họp, “Cô muốn cô về khách sạn hay muốn đến công ty với tôi?
Hiển nhiên là Trữ Nhiễm chọn vế sau rồi.
Đi được nửa đường, Trữ Nhiễm thấy khát nên hỏi Tần Tỉnh có nước không cho cô một chai.
Nước thì có, nhưng không phải hiệu cô thích.
Tần Tỉnh đáp, “Không có.” Anh bảo tài xế dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi.
Trữ Nhiễm ngồi trên xe cũng thấy chán nên cùng anh xuống xe vào cửa hàng.
Tần Tỉnh mua nước, cô lại sang khu đồ ăn vặt dạo một vòng.
Anh cầm hai chai nước đến tìm cô, “Không phải cô không ăn đồ ăn vặt sao?”
“Đúng vậy, em không ăn.” Trữ Nhiễm chỉ một loạt món vặt trên kệ, “Anh ăn không? Em mua hết cho anh.”
Tần Tỉnh, “…”
Danh sách chương