Tưởng Thành Duật cũng không vì Triệu Trì Ý đang tỏ tình mà tránh mặt đi, anh tháo kính râm xuống, ánh mắt thẳng thừng khóa chặt lên chiếc khăn lụa đang quấn trên cổ Thẩm Đường.

Thẩm Đường thật sự không thể cưỡng lại được sự dịu dàng của Tưởng Thành Duật, cô ghét bản thân mình thế này, cũng ghét anh như thế.

Trong hộp còn lại hai trái nho xanh không hạt, cô lại nhón thêm một trái, tiếp tục lật xem kịch bản trong tay.

Có trời mới biết, cô vốn không nhét được một chữ nào vào đầu.

Những lời tỏ tình ban nãy của Triệu Trì Ý không phải là nói bừa, hôm nay anh ta đã có chuẩn bị từ trước.

“Thẩm Đường, mỗi một lời tiếp theo sau đây đều là những lời thật lòng thật dạ của anh, không phải mang em ra làm trò đùa, cũng không phải anh ăn nói ngông cuồng.”

Thẩm Đường nhìn anh ta, “Triệu tổng, hiện giờ tôi rất bận, lại càng không có tâm tư yêu đương.” Cô huơ huơ cuốn kịch bản trong tay, “Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung quay bộ phim này cho thật tốt.”

Triệu Trì Ý gật đầu, anh ta hiểu ý của cô, vì anh ta biết cô không những phải đối phó với Tiêu Chân, mà còn biết sức khỏe của ông nội cô đã yếu lắm rồi.

Trước đó anh ta có gặp ông cụ ở trước cổng nhà nghỉ, đúng lúc đến giờ uống thuốc, ông cụ lại cầm theo chai thuốc bên người. Trên thân chai toàn là tiếng anh, ông xem không hiểu, nhưng anh ta thì hiểu.

Liều lượng lớn thế, xem ra tình trạng của ông đã trở xấu rồi.

“Cũng chính vì thế nên tôi càng muốn bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn một chút.”

Triệu Trì Ý không quan tâm bên cạnh có người hay không, tiếp tục lời thổ lộ bị cắt ngang ban nãy, “Dù em không muốn đến công ty giải trí Thường Thanh thì tôi cũng không ép. Tất cả những thứ em muốn, tôi đều có thể cho em, bao gồm chính tôi.”

Tưởng Thành Duật đứng cách đó vài mét, âm thầm quan sát Triệu Trì Ý.

Thẩm Đường vuốt ve cuốn kịch bản, “Triệu tổng…”

“Em hãy nghe tôi nói hết đã.” Triệu Trì Ý ngắt ngang lời cô, “Tình cảm của tôi đối với em không phải chỉ là rung động nhất thời. Thật ra mỗi lần tôi đến Hoành Điếm thăm đoàn đều là đến thăm em. Em có bao nhiêu cái đồng hồ đeo tay, phối với lễ phục nào, tôi đều có thể kể vanh vách.”

Tưởng Thành Duật xoay xoay kính râm trong tay.

Tất cả đồng hồ và lễ phục của Thẩm Đường đều là do anh chọn.

Ánh mắt Triệu Trì Ý xoáy thẳng vào cô, đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với phụ nữ. Trước đây toàn được người khác theo đuổi, đến bây giờ anh ta vẫn không ngờ rằng, rồi sẽ có một ngày mình cũng sẽ bị động, sẽ trở nên tầm thường như thế này.

“Thẩm Đường, xin em hãy thử tin tôi một lần, đừng tự cô lập mình ở đảo hoang nữa. Sau này mặc kệ khó khăn thế nào, hãy để tôi giúp em. Chỉ cần em không nói chia tay, tôi cũng sẽ không rời đi trước. Mặc kệ là tình yêu hay hôn nhân, đều vẫn luôn chờ em gật đầu.”

“Tôi chỉ muốn để em biết tâm ý của tôi chứ không ép em phải trả lời ngay bây giờ. Và tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em đến khi nào em cảm thấy tôi đáng giá để em giao phó bản thân mình.”

Lời tỏ tình ngày hôm nay là để cho cô chuẩn bị tâm lý, anh ta muốn theo đuổi cô.

Trong hộp chỉ còn một trái nho xanh, Triệu Trì Ý nhón bỏ vào miệng, “Có lẽ tôi sẽ ở lại thôn Hải Đường một thời gian ngắn, em cứ yên tâm đóng phim, tôi sẽ giúp em chăm sóc ông nội.”

Anh ta đứng dậy, “Em đọc kịch bản tiếp đi.”

Triệu Trì Ý gật đầu chào Tưởng Thành Duật, trên chuyện làm ăn thì có thể có chỗ để cò kè mặc cả, nhưng trên chuyện tình cảm, chẳng ai nhường ai.

Thời gian nghỉ trưa của Thẩm Đường xem như đã bị bốc hơi.

Tưởng Thành Duật nhấc ghế đổi hướng, ngồi song song với Thẩm Đường.

Anh ngắm nhìn một bên mặt của Thẩm Đường, cô trang điểm rất nhạt, có thể xem là để mặt mộc quay phim, quần áo trên người cũng là kiểu dáng thời trước, “Hôm qua khi em quay cảnh phim kia, anh cũng vừa mơ thấy em.”

Thẩm Đường lật kịch bản sang trang khác.

Ánh mắt Tưởng Thành Duật rơi xuống phần cổ đang giấu trong chiếc khăn lụa của cô, anh hạ giọng khẽ nói, “Đường Đường, cho anh xem thử vết thương có nặng hay không.”

“Không có gì đáng ngại cả.” Thẩm Đường học lời thoại không vào, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Em có cho Triệu Trì Ý cơ hội không?”

Thẩm Đường đọc thầm ba lần mới thuộc lời thoại này, sau đó trả lời anh, “Có cho Triệu Trì Ý cơ hội hay không thì hiện giờ em vẫn chưa biết. Nhưng em biết chắc một điều, chính là chuyện giữa anh và em sẽ không có kết quả.”

Tưởng Thành Duật thẳng thắn đáp, “Nếu bảo anh kết hôn ngay bây giờ thì đến chính anh cũng thấy viển vông. Nhưng mà Thẩm Đường à, chúng ta hãy lấy kết hôn làm tiền đề để yêu nhau nhé em. Đợi đến khi tình cảm chín muồi thì hiển nhiên sẽ tiến tới hôn nhân.”

Hôn nhân của nhị công tử nhà họ Tưởng đúng là rất có sức hấp dẫn.

Nếu như là trước kia, cô sẽ chẳng thèm do dự mà dứt khoát đồng ý tìm hiểu đối phương, thử yêu nhau với anh một lần, dù không đi đến bước cuối cùng thì cô cũng sẽ không hối hận.

Nhưng bây giờ, cô lại không dám.

Đã từng nói lời chia tay. Cô không muốn nếm trải cảm giác đau thấu tim gan đó thêm một lần nào nữa.

Đứng trước những tổn thương trong quá khứ, lời hứa hẹn của anh hoàn toàn không có chút trọng lượng nào.

Thẩm Đường quay đầu đối mặt với anh, “Lại tiếp tục yêu đương với anh thêm năm ba năm nữa, sau đó anh lại nói anh vẫn không muốn kết hôn. Anh nói đi, đến lúc đó em phải tìm ai để đòi lại công bằng đây?”

“…”

Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý là cùng một loại người, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian cho những lời chót lưỡi đầu môi.

“Anh không bắt em phải quay về bên anh ngay bây giờ.”

Anh bày tỏ tâm ý của mình, “Anh sẽ nghiêm túc theo đuổi em, tìm hiểu em, nhân dịp này anh cũng sẽ có thời gian để thích ứng với suy nghĩ kết hôn. Ngày em gả cho anh chính là ngày chúng ta quay về bên nhau.”

Anh cũng không nỡ khiến cô lo được lo mất thêm lần nào nữa.

Thổ lộ chỉ đến đây thôi, nói nhiều quá lại biến khéo thành vụng.

“Cho anh xem vết thương trên cổ em đi, không nhìn thấy thì anh không yên tâm.” Anh vẫn còn chấp nhất với vết bầm bên dưới lớp khăn lụa.

Thẩm Đường đóng nắp hộp lại, “Anh đừng tưởng anh vừa mới nói muốn theo đuổi em là sẽ có đặc quyền.”

Cô không kéo khăn lụa ra, giao cái hộp lại cho trợ lý, còn mình thì cầm kịch bản đi tìm Cố Hằng.

Phim trường đông người, Tưởng Thành Duật không đuổi theo dây dưa.

Trợ lý báo với Tưởng Thành Duật, “Tưởng tổng, vừa nãy bên đoàn làm phim có hỏi anh là ai, tôi nói anh là người phụ trách bên nhà đầu tư đến hỏi thăm thương thế của Đường Đường.”

“Cám ơn cô, tôi biết rồi.” Tưởng Thành Duật vẫn không thể yên lòng, đành hỏi trợ lý vết thương trên cổ của Thẩm Đường có nghiêm trọng không.

Trợ lý đi theo Thẩm Đường bao lâu nay, đã học được cách nói chuyện, “Chị Đường Đường không cho anh xem là vì không muốn để anh lo lắng. Hôm qua chị ấy bị Phàn Nhất Thước bóp cổ kéo lê từ ngoài hành lang vào trong văn phòng, vào văn phòng rồi còn bị quăng lên tường, mà sức đàn ông thì rất mạnh.”

Cô nàng nói được một nửa, đến lúc thích hợp thì dừng.

Tưởng Thành Duật đưa mắt lướt qua đám đông tìm kiếm Thẩm Đường.

Thẩm Đường đang cùng Châu Minh Khiêm thảo luận về sự chuyển biến tâm lý trong phân cảnh tình cảm chiều nay, sau khi Trần Nam Kính nhận điện thoại, ông ta đứng bật dậy, “Tôi đến ngay.”

Cúp điện thoại, ông ta quay sang nhìn Thẩm Đường bên cạnh, “Con có muốn đến bệnh viện cùng với ba không?”

Châu Minh Khiêm đoán ra có lẽ Tiêu Chân đã đến, anh ta để trợ lý đưa những người khác rời đi.

Không còn người ngoài ở đây, Thẩm Đường nói chuyện không chút kiêng kỵ, “Sao, để tôi xin lỗi cháu của ông ư?”

Trần Nam Kính không để tâm đến lời mỉa mai của cô, “Mẹ con tới rồi, đang ở trong bệnh viện. Con với ba sang đó thăm bà ấy một lúc đi.”

“Ồ.” Thẩm Đường cười khẩy.

Trần Nam Kính, “Bà ấy đến đây vì con đấy.”

“Ông đang tranh công dùm bà ta và ông đấy à?” Thẩm Đường cầm cuốn kịch bản khẽ gõ vào thành ghế, “Bà ấy thích đến là chuyện của bà ấy, ông che chở cho tôi trước mặt vợ ông là chuyện của ông. Các người đừng nghĩ chỉ dựa vào chút việc làm giả tạo này mà bắt tôi phải mang ơn, đừng có mà mơ.”

Cô gọi Cố Hằng, “Cố ảnh đế, anh rảnh không, tập lời thoại với tôi đi.”

Trần Nam Kính chỉ đành thở dài, ông ta dặn dò Châu Minh Khiêm vài câu rồi cầm điện thoại vội vàng đến bệnh viện.

Bệnh viện cách phim trường không xa, chỉ mất khoảng hơn mười phút đi đường.

Phàn Nhất Thước đang nằm trên giường bệnh truyền nước biển, với tình hình trước mắt thì cô hắn ta đang ở thế hạ phong.

Hắn ta muốn gọi cho Nhất Nặc, nhưng điện thoại lại bị vệ sĩ của Tiêu Chân tịch thu, nói rằng phòng ngừa ghi âm, trước khi đi bọn họ sẽ trả điện thoại lại.

Tiêu Chân hoàn toàn không thèm e dè hắn ta, tựa lên bậu cửa sổ trong phòng bệnh, từ trên cao nhìn xuống hai cô cháu hắn ta.

Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tiêu Chân bằng xương bằng thịt, bất kể là khí chất hay là ánh mắt đều mang theo sự sắc sảo, giống hệt cái dáng vẻ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của Thẩm Đường.

Phàn Nhất Thước không biết rõ chuyện giữa cô dượng mình và Tiêu Chân hồi còn trẻ thế nào, hắn ta chỉ biết đến sự tồn tại của Thẩm Đường. Mỗi lần nghe ba mẹ nói chuyện, hắn biết được cô mình thường xuyên bị Thẩm Đường chọc tức đến mất ăn mất ngủ.

Tiêu Chân gấp kính râm, hai tay nhẹ nhàng khoanh lại đặt trước ngực.

Hai mươi năm đã trôi qua, nhưng những ân oán tình thù năm xưa lại cứ tựa như vừa mới xảy ra vào hôm qua.

“Năm xưa cô hao tổn tâm tư giành lấy Trần Nam Kính, chẳng lẽ cô còn không rõ trong lòng ông ta đối với cô ra sao? Mấy năm nay cô hận Đường Đường thấu xương, nhưng đâu phải cô không biết sự quan trọng của mình ở trong lòng ông ta thế nào.”

Sắc mặt Phàn Ngọc tái xanh.

Giẫm vào nỗi đau của Phàn Ngọc, Tiêu Chân quả thật đã giẫm rất đúng chỗ.

“Chẳng lẽ cô không biết Trần Nam Kính đã để lại một nửa tài sản của mình cho Đường Đường ư?”

Bà cười, “Nhưng đáng tiếc, Đường Đường nó không thèm, số tiền mà ông ta chu cấp cho nó hồi nhỏ, con bé đã trả lại gấp mười lần. Những thứ cô mong mà không được, Trần Nam Kính lại vắt nát óc muốn đưa cho con gái tôi. Thế nhưng con gái tôi lại không thèm, cô nói xem có phải cô thất bại lắm không. Thế mà ngày nào cũng lên mạng khoe chồng cô yêu mình nhiều thế nào, cô không thấy chột dạ à?”

Mặc kệ cháu trai đang ở bên cạnh, Phàn Ngọc chẳng thèm đoái hoài đến hình tượng của mình, “Tiêu Chân, đây không phải là nơi cho cô giương oai, mau cút ra ngoài cho tôi.”

Tiêu Chân, “Cô gấp làm gì, tôi cũng đâu đến đoạt Trần Nam Kính.”

“Cô…” Phàn Ngọc giận đến nói không ra hơi.

Sự xuất hiện của Tiêu Chân khiến bà ta bối rối, trở tay không kịp.

Dù Phàn Ngọc có thừa nhận hay không thì ở trước mặt Tiêu Chân, bà ta luôn bị yếu thế, kém hơn Tiêu Chân hẳn một bậc.

“Chỉ cần cô giữ lại chút ranh giới cuối cùng của tình người, tôi đã không cần phải đến thôn Hải Đường trừng trị cô.” Tiêu Chân nghiêng người, trông ra bãi biển xa xa qua ô cửa sổ.

Nơi đó, hẳn là Đường Đường rất thích đến chơi khi còn bé.

“Suýt nữa quên mất…”

Tiêu Chân quay sang nhìn bà ta, “Chẳng lẽ mắt cô kém đến nỗi không nhìn ra nguyên mẫu nhân vật Khương Sơ trong Đầu hạ năm ấy là ai à? Là con gái của tôi đấy.”

Móng tay Phàn Ngọc như muốn bấm thẳng vào lòng bàn tay, nhưng lại không có sức phản bác lại, “Tôi chưa thấy ai ti tiện vô sĩ như cô.”

Tiêu Chân không hề giận, ngược lại nhếch môi cười, “Như nhau cả thôi. Chẳng có ai cao quý hơn ai, đừng giẫm đạp lẫn nhau nữa.”

Bà cúi đầu nhìn đồng hồ, “Nhiều nhất là mười phút nữa, chồng cô sẽ đến đây.”

Phàn Ngọc chợt biến sắc, “Cô muốn làm gì.”

“Xem cô căng thẳng chưa kìa.” Tiêu Chân đeo kính râm lên, “Tôi để ông ta đến làm nhân chứng, hôm nay cô phải đi xin lỗi con gái tôi. Nếu cô còn tỏ thái độ thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Phàn Ngọc cảm thấy nực cười, “Cô nghĩ cô là ai?”

Tiêu Chân lại phóng tầm mắt ra ngoài bãi biển, không thèm nhìn Phàn Ngọc thêm lần nào, bà chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, “Tôi là đại cổ đông của công ty cô, đáp án này đã hài lòng cô chưa?”

“Cô có ý gì?” Nụ cười trên môi Phàn Ngọc cứng đờ, không hiểu sao lại thấy hoang mang.

“Ý tôi chính là, người nắm giữ cổ phần nhiều nhất hiện giờ của công ty điện ảnh do cô và Trần Nam Kính quản lý chính là tôi, đã nghe rõ chưa?” Tiêu Chân thu hồi ánh mắt, ra hiệu thư ký đưa văn kiện cho Phàn Ngọc xem.

“Cổ đông công ty ngoại trừ cô và Trần Nam Kính ra, những cổ đông còn lại đều do tôi nhọc lòng sắp xếp suốt bao nhiêu năm qua.”

Phàn Ngọc không dám tin vào mắt mình, một chồng văn kiện dày ở trước mặt, bà ta làm gì có tâm trạng xem hết.

“Tôi bỏ ra mười lăm năm trời chỉ để khiến công ty của cô trở thành của tôi.” Tiêu Chân hỏi bà ta, “Bất ngờ không?”

Phàn Ngọc cầm văn kiện trong tay toan đập lên người Tiêu Chân, nhưng vệ sĩ của Tiêu Chân đã nhanh tay cản lại.

Hôm nay Tiêu Chân đến đây không mang theo nhiều đồ, chỉ có vệ sĩ là bà dẫn theo bốn người.

Phàn Ngọc híp mắt, trái tim thắt lại.

“Cô tưởng rằng chỉ dựa vào một cái công ty là có thể khiến tôi cúi đầu xin lỗi Thẩm Đường ư? Cô nằm mơ đi! Tiêu Chân à, cô một vừa hai phải thôi, đừng có được nước lấn tới, nếu không hậu quả tôi không dám cam đoan liệu chồng cô có biết đến quá khứ của cô hay không đấy.”

“Cũng học được cách uy hiếp rồi nhỉ.”

Giọng Tiêu Chân vẫn bình tĩnh như ban đầu, “Tôi đã dám đến đây thì dĩ nhiên sẽ không sợ cô. Quên nói cho cô biết, hồi đầu tháng này công ty của tôi đã trở thành đại cổ đông của công ty anh trai và chị dâu của cô rồi. Chút tiền ném vào công ty của các người, đối với tôi mà nói thì cũng như con bò rụng cọng lông mà thôi. Nếu cô không sợ táng gia bại sản, không sợ nợ nần chồng chất, không sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của Trần Nhất Nặc, tôi cũng không ngại chơi lớn với mấy người đâu.”

Phàn Ngọc chợt trừng mắt nhìn về phía Tiêu Chân, bà ta không ngờ Tiêu Chân lại độc ác đến thế, thủ đoạn tàn nhẫn giống hệt ba của mình.

“Tiêu tổng, đạo diễn Trần đã lên lầu.” Thư ký nhận điện thoại, sau đó báo lại với Tiêu Chân.

Tiêu Chân gật đầu tỏ ý đã biết.

Phàn Ngọc tự giễu trong lòng, Trần Nam Kính đây là vội vàng chạy thẳng đến đây sao?

Trước mặt Tiêu Chân, bà ta thua thảm hại.

“Cô nên nghĩ xem phải xin lỗi Đường Đường thế nào đi, phải xin lỗi đến khi nào con bé hài lòng mới thôi.”

Tiêu Chân đứng thẳng người dậy, trước khi đi lại nói với Phàn Ngọc, “Mấy năm nay không phải tôi không biết cô đã làm gì với Đường Đường, chẳng qua là tôi mắt nhắm mắt mở với cô thôi, vì tôi cũng không mong con bé ở lại giới giải trí này. Nhưng bây giờ cô lại dám động tới nó, tôi nghĩ cô đã không còn biết mình họ gì nữa rồi.”

Cả đoàn người rời khỏi phòng bệnh.

Phàn Ngọc nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, tựa như một giấc mộng dài.



Buổi chiều ở thôn Hải Đường, trời có gió nên cũng mát mẻ hơn.

Phân đoạn thứ hai là cảnh tình cảm của Cố Hằng và Thẩm Đường, trong kịch bản, hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên sau khi thổ lộ tình cảm với nhau.

Phim trường ngày hôm nay hơi đông người, Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý đều có mặt.

Nhưng người bị ảnh hưởng không phải là Thẩm Đường, mà là Cố Hằng.

Trong lúc tập thoại, Cố Hằng hỏi nhỏ Thẩm Đường, “Cô nói xem, nếu lát nữa tôi hôn cô thật thì liệu tôi có thể sống qua ngày mai không?”

Thẩm Đường cười, “Anh sợ bọn họ à?”

Cố Hằng nói đùa, “Đấu tay đôi thì không sợ, nhưng nếu hai người đó cùng nhào lên thì tôi đánh không lại thật.” Khóe mắt anh ta lướt qua vị trí trước màn hình giám sát, Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý đang nhìn chằm chằm về phía bên này.

“Hai người bọn họ chắc hẳn rất tự hào về vẻ ngoài của mình, chưa bao giờ đoái hoài đến người khác. Nhưng có lẽ hôm nay bọn họ chỉ hận không thể đếm xem trên mặt tôi có bao nhiêu sợi lông mày ấy chứ.”

Thẩm Đường không nhịn được bật cười.

Trợ lý đứng cách đó không xa đang cầm điện thoại quay phim lại, đã lâu lắm rồi cô nàng không nhìn thấy Thẩm Đường cười tươi như thế.

Cô nàng đã chèo thuyền couple Cố Hằng và Thẩm Đường từ rất lâu rồi.

Hai người này không những xứng đôi về nhan sắc, mà chiều cao cũng hoàn toàn hợp nhau nữa.

Lúc trước, khi thấy thông báo Cố Hằng và Thẩm Đường là diễn viên chính, nhóm fan couple vui đến nỗi suýt nữa là bật khóc.

Về tư tâm, cô nàng càng thích Thẩm Đường yêu một người đàn ông vừa ấm áp lại vừa ga lăng như Cố Hằng vậy.

Không giống Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý có gia thế hiển hách, ở hai người này đều toát ra một cảm giác “vượt trội” từ bên sâu trong, vô hình trung nó đã tạo ra một khe rãnh không cách nào vượt qua ở trước mặt Thẩm Đường.

Tiếng clapboard vang lên.

Trợ lý yên lặng đứng một bên chiêm ngưỡng cảnh hôn giữa Thẩm Đường và Cố Hằng.

Phân đoạn tình cảm bốn mươi năm trước, vừa phải kiềm chế vừa phải ẩn nhẫn.

Cố Hằng điều chỉnh biểu cảm căng thẳng trên gương mặt, khi cúi đầu xuống chuẩn bị hôn, quả táo adam liên tục trượt lên trượt xuống, hơi thở như chực ngừng lại.

Đây là một pha quay chậm, nhưng cũng là một sự dày vò đối với anh ta.

Vào khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, hai người chợt bật cười thành tiếng.

Cố Hằng cảm giác sau lưng như có hàng vạn mũi tên đang chực chờ nhắm thẳng đến mình.

Châu Minh Khiêm ngả người vào lưng ghế, hết ngó Tưởng Thành Duật rồi lại nhìn sang Triệu Trì Ý, “Tôi thấy hình như hai người có khuynh hướng tự ngược có đúng không?”

Anh ta nói với trợ lý, “Mời những người không liên qua ra khỏi đây hết.”

Thế là ba phút sau, Tưởng Thành Duật và Tưởng Thành Duật đều bị “mời” ra khỏi khu vực quay phim.

Triệu Trì Ý mời Tưởng Thành Duật một điếu thuốc, dù là tình địch thì vẫn phải tỏ ra phong độ.

Tưởng Thành Duật không khách sáo, đưa tay nhận lấy.

Hai người vốn dĩ cũng không quen thân nhau, bây giờ càng không có gì để trò chuyện.

Làn khói xám xanh cứ thế mà tản ra xung quanh hai người.

Giữa tình địch với nhau thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện âm thầm so kè ưu thế của nhau, Tưởng Thành Duật hiện giờ cũng đã gia nhập vào hàng ngũ này.

Anh không có cách nào phớt lờ tên tình địch Triệu Trì Ý này cả.

Về thời gian, anh bại dưới tay Triệu Trì Ý.

Tập đoàn Thường Thanh có ba của Triệu Trì Ý trấn giữ, anh ta chỉ cần chăm lo cho công ty giải trí Thường Thanh đã được lên sàn này thôi, vì thế anh ta có rất nhiều thời gian để ở cạnh Thẩm Đường.

Còn anh phải bận tâm đến tập đoàn Kinh Húc.

Đi công tác là chuyện thường ngày ở huyện, thậm chí còn phải bay sang nước khác, dù muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải tính từng phút từng giây.

Một điếu thuốc thắm thoắt đã tàn.

Tưởng Thành Duật chỉ về phía bờ biển, “Tôi sang đó đây.”

Triệu Trì Ý gật đầu, anh ta biết Tưởng Thành Duật muốn đi thăm ông nội của Thẩm Đường.

Bốn năm giờ chiều, mặt trời như vừa rơi xuống mặt biển, mặt phẳng màu xanh thẫm ấy bỗng chốc như được phủ thêm một lớp vàng óng.

Gió biển mơn man, hoa trên cổng cũng đong đưa theo làn gió.

Nom tinh thần của ông nội khá tốt, ông đang cắt tỉa cây trong vườn nhà nghỉ.

“Ông nội, để con giúp ông.”

Tưởng Thành Duật tháo khuy măng sét ra, xắn tay áo lên.

Ông nội cười, “Gặp Đường Đường rồi hả?”

“Dạ con gặp rồi, cô ấy đang quay phim, con ở đó sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.” Dứt lời, anh ngồi xổm xuống, gom gọn hết đống cỏ được nhổ sang một bên.

Ông nội ngại hỏi anh sao vẫn chưa theo đuổi cháu mình thành công, nếu mà hỏi sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của anh.

Có thể chạy đến thôn Hải Đường hai lần, kiên trì theo đuổi cũng đã được nửa năm, xem ra cậu thanh niên này không phải giỡn chơi.

Ông cân nhắc một lúc lâu mới hỏi, “Tiểu Tưởng à, ông có vài lời muốn nói với con.”

“Ông nội cứ nói đi ạ.” Tưởng Thành Duật lắng tai nghe ông nói.

Ông cụ thấy hơi mệt, tháo bao tay ra, “Hẳn là Đường Đường chưa từng đề cập chuyện ba mẹ con bé với con nhỉ?”

“Dạ chưa.” Tưởng Thành Duật đổi giọng, “Nhưng cũng có nói sơ qua rồi ạ, cô ấy chỉ nói sau khi ly hôn thì bọn họ đều có gia đình mới, không ở Thâm Quyến, còn lại thì cô ấy không kể.”

Ông cụ mở miệng mà cổ họng chát ngầm, “Ba mẹ Đường Đường không cần con bé nữa. Con bé lớn lên cùng với ông, đã hơn hai mươi năm rồi nó chưa bao giờ gặp ba của mình.”

Tưởng Thành Duật sững sờ, “Ăn Tết chú ấy cũng không về sao ạ?”

Ông cụ lắc đầu, “Không ai chịu nhận nó hết.”

Anh cứ nghĩ rằng dù ba mẹ ly hôn, dù không liên lạc thường xuyên, nhưng một năm ít nhất bọn họ cũng phải liên lạc mấy lần, ăn Tết cũng phải về nhà sum họp.

Cùng lắm thì cô chỉ không thân thiết với ba mẹ mà thôi.

“Đường Đường là một đứa bé ngoan, chỉ là có gì nó cũng giấu ở trong lòng, nếu tính tình nó không tốt, con phải khoan dung một chút nhé.” Ban đầu ông không muốn nói với Tưởng Thành Duật những chuyện này, Đường Đường đã từng dặn ông không được nói, không được nhắc đến với ai bởi vì lòng người khó dò. Nhưng ông lại thấy Tưởng Thành Duật là một người đàn ông tốt.

Về phần ba mẹ ruột của Đường Đường là ai, ông không lắm miệng, chờ Đường Đường tự mình nói với Tưởng Thành Duật.

Ông cụ lấy chai thuốc ra, “Con xem cái này đi, đây là thuốc của ông, sau khi phẫu thuật xong ông vẫn luôn uống thuốc, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đến bênh viện tái khám. Đây là thuốc bác sĩ vừa đổi cho ông hồi tháng trước. Thật ra, dù bọn họ giấu giếm ông, ông vẫn có thể đoán ra được mình chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa, chỉ mong mình có thể sống lâu thêm một năm. Ông không biết liệu chuyện Đường Đường không chấp nhận con có phải là do hiện giờ nó không muốn yêu đương hay không? Thế thì con ráng chờ nó một thời gian, cũng xem như đây là thỉnh cầu của ông nội nhé.”

“Ông nội đừng nói thế.” Tưởng Thành Duật cầm chai thuốc trong tay, biết bao nhiêu lời muốn nói đều như xương cá mắc tại cổ họng.

Cơn gió thổi qua, mang theo vị mặn của biển.



“Cắt!”

Không có Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý ở phim trường, việc quay phim diễn ra vô cùng thuận lợi.

Đến chạng vạng, phân cảnh thứ sáu của chiều hôm nay đã được quay xong.

Còn hai cảnh đêm nữa.

Trợ lý nhân lúc được nghỉ giải lao giữa giờ vội lấy trái cây ra cho Thẩm Đường, nhưng lại có đến hai hộp trái cây.

“Chị Đường, trái cây trong hộp màu xanh là của Tưởng tổng đưa, còn hộp màu hồng là của Triệu tổng mang tới. Em đã nghía qua rồi, tất cả đều có sáu loại trái cây, có lẽ là mua cùng một tiệm. Chị muốn ăn hộp nào trước?”

Thẩm Đường, “…” Cô bỗng không còn thấy đói bụng nữa.

Trợ lý đang bối rối không biết phải xử lý hai hộp trái cây này thế nào, Trần Nhất Nặc lại đi về phía này.

“Chị Đường Đường, giờ em lựa loại chị thích ăn ra trước nhé.” Trợ lý ôm hai hộp đựng trái cây đi.

Thẩm Đường mở chai nước uống một hớp, ngay từ đầu ông trời đã định cô và Trần Nhất Nặc không thể sống hòa hợp với nhau, vì thế lúc nào cô cũng thể hiện sự hờ hững trước mặt cô ta.

“Cô Thẩm.” Trần Nhất Nặc cầm cuốn kịch bản trong tay đi tới, mọi người đều nghĩ cô ta sang đây để tìm Thẩm Đường tập kịch bản. Nhưng kịch bản trong tay đã sớm bị cô ta cuộn chặt.

“Tôi đã biết quan hệ giữa chị và ba tôi rồi.”

Thẩm Đường chỉ đáp lại một tiếng, tiếp tục uống nước.

Trần Nhất Nặc mất cả một ngày một đêm nhưng vẫn không thể nào chấp nhận chuyện ba mình từng kết hôn, còn có một đứa con riêng.

Từ nhỏ cô ta đã là cô công chúa nhỏ trong mắt người khác, là con gái của nghệ sĩ, là hòn ngọc quý trên tay ba, dù ông đi đâu cũng đều dẫn cô ta theo.

Càng may mắn hơn chính là ba mẹ cô ta đều yêu thương nhau. Một người đàn ông đẹp trai như ba lại chưa từng có bất cứ tin đồn xấu nào, hơn nữa ông vẫn luôn đối xử với mẹ cô ta như thuở ban đầu.

Nhưng vào tối hôm qua, giấc mộng ấy đã tan thành mây khói.

Trên bờ biển, ba nói với cô ta rằng, cô ta và Thẩm Đường đều là con gái của ông ấy, ông ta đều yêu thương hai người như nhau.

Cảm giác rơi từ thiên đường đến địa ngục cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thẩm Đường không có thời gian để lãng phí, “Nếu không có gì thì tôi tìm Cố Hằng tập kịch bản đây.”

Trần Nhất Nặc hoàn hồn, “Hôm nay mẹ chị đến bệnh viện bảo mẹ tôi phải xin lỗi chị.”

Thẩm Đường không bất ngờ khi Tiêu Chân làm thế, “Cô muốn nói gì?”

Lúc này Trần Nhất Nặc mới nhìn vào mắt Thẩm Đường, “Mấy ngày gần đây mẹ tôi đã chịu đả kích không nhỏ, hôm qua bà ấy ở bệnh viện cả đêm không thể chợp mắt, bây giờ đã tiều tụy đi rất nhiều. Tôi có thể thay mặt bà xin lỗi chị được không?”

Thẩm Đường chậm rãi vặn nắp chai nước lại, chất liệu thủy tinh trong suốt, đây là trà giải nhiệt mà ông nội nấu cho cô.

“Từ trước đến nay, chuyện giữa tôi với bọn họ không hề liên quan đến cô.”

Về điểm này, Trần Nhất Nặc vẫn rất biết ơn Thẩm Đường, rõ ràng Thẩm Đường có rất nhiều cơ hội, chỉ cần cô muốn nói thì có lẽ cô ta đã biết chuyện này từ sớm.

Thẩm Đường lại nói, “Tương tự, bây giờ cô cũng đừng nhúng tay vào chuyện giữa tôi và bọn họ.”

Trần Nhất siết chặt cuốn kịch bản trong tay, “Ba mẹ tôi vừa cãi nhau một trận ầm ĩ, nếu không phải bất đắc dĩ thì tôi cũng sẽ không khiến chị khó xử thế này.”

Thẩm Đường nói thẳng, “Nợ nần giữa tôi và mẹ cô còn nhiều hơn cô nghĩ, sau này tôi sẽ tính từng món nợ một với bà ta. Trong mắt cô thì bà ta rất đáng thương, nhưng trong mắt tôi thì bà ta không đáng để cảm thông. Cô chỉ thấy mẹ cô chăm sóc anh họ mình cả đêm, nhưng cô nào cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi khi bị người ta bóp cổ đến suýt chết.”

Trần Nhất Nặc cắn môi, “Xin lỗi chị.”

“Không liên quan đến cô, cô không cần phải xin lỗi.”

Trần Nhất Nặc nhắm mắt nói, “Cô Thẩm, xin chị hãy nể mặt ba tôi, đừng so đo với mẹ tôi lần này được không? Tôi thay mặt bà xin lỗi chị, viết thư tay xin lỗi cũng được. Bây giờ trong nhà tôi vô cùng hỗn loạn, tôi sợ ba mẹ đường ai nấy đi mất.”

Thẩm Đường xoay người cầm cuốn kịch bản trên ghế, đi đến đưa chai nước cho trợ lý cầm.

Điện thoại di động của cô rung lên, là cuộc gọi thoại của Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi.

“Khi nào em quay xong? Quay xong rồi thì mau mau về nhà đấy.”

Thẩm Đường nghe thấy tiếng xoa mạt chược, “Anh đang ở đâu thế?”

“Anh đang chơi mạt chược với ông nội trong phòng khách nhà em đây, còn có cả Tưởng tổng và Triệu tổng nữa.”

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện