Lịch trình dạo gần đây của Thẩm Đường vô cùng bận rộn, mỗi khi về đến nhà đều trong tình trạng kiệt sức. Thế nên cô vẫn chưa có cơ hội tặng Tạ Quân Trình bức tranh tĩnh vật kia.

Chờ đến sốt ruột, Tạ Quân Trình đành tự lê thân tìm đến tận cửa.

Anh quan sát nhà của Thẩm Đường một lượt, một căn hộ hai phòng, nhìn đâu cũng thấy nhỏ. Trong phòng khách chỉ bày ghế sofa và bàn trà, dù thế cũng thấy có hơi chật chội. Cũng may đây là căn hộ mới, sáng sủa, sạch sẽ, trông khá thoải mái và dễ chịu.

“Sao em lại thuê nhà nhỏ thế?” Tạ Quân Trình thay giày bước vào.

“Thuê nhà lớn quá thì phí, em ở Bắc Kinh nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai ba tuần thôi.” Thẩm Đường pha cho anh một ly cà phê.

Tạ Quân Trình có biệt thự ở đây, một năm cũng chẳng ở được mấy ngày, “Thế em chuyển đến ở với anh đi, ít ra vẫn có người chăm sóc cho em.”

“Em không đi đâu.” Cô không thích nơi đông người, ở một mình là tốt nhất.

Biết tính cô không thích nghe người ta khuyên bảo, Tạ Quân Trình không ép cô nữa, nói lảng sang chuyện khác, “Nếu anh không đến Bắc Kinh thì em tính khi nào mới tặng bức tranh đó cho anh?”

“Em định đến tháng Tư sẽ bay sang New York thăm anh.”

Tạ Quân Trình được để ý mà lo sợ, “Thế em mua quà gì cho Hà Sở Nghiêu?”

“Không mua gì cả.”

“Vậy mới đúng.”

“…”

Thẩm Đường đưa ly cà phê cho anh, “Còn anh thì sao, dạo này quen được bao nhiêu cô bạn gái nữa rồi? Có còn dự định “lang thang” tiếp không?”

“Anh tính tu thân dưỡng tính một khoảng thời gian, nếu không thì sao lại rảnh rỗi đến chơi với em chứ.” Tạ Quân Trình tìm đá bỏ vào ly cà phê, anh tựa vào cái bàn kính cao hơn một mét, “Sáng mấy hôm trước, anh vừa mở mắt ra bất chợt không biết mình đang ở đâu, nằm trên giường của người nào, bỗng thấy cuộc sống lưu lạc này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Anh nhấp một ngụm cà phê đá, không muốn nhắc đến mấy món nợ phong lưu của mình nữa, “Đường Đường, em về New York với anh đi.”

Thẩm Đường rót thêm nửa ly trà vào ly cà phê của anh, “Nếm thử xem vị thế nào.”

Tạ Quân Trình bất lực, “Em đừng ngắt lời anh có được không? Tối qua anh đã đọc được tin tức mới nhất của em, nghe nói em sắp tham gia vào bộ phim của Trần Nam Kính. Có phải đầu óc em bị ngâm nước không hả?”

Thẩm Đường không trả lời, lại rót vào ly của anh thêm chút sữa bò.

Tạ Quân Trình có khẩu vị “hiếm có khó tìm”, cà phê kiểu này mà anh vẫn uống được như thường.

“Ông nội của em không còn sống được bao lâu nữa.”

Tạ Quân Trình sững sờ, bỗng nhiên lặng thinh.

Sự yên lặng này cứ thế mà lan tràn ra tận bên ngoài ô cửa sổ.

Đầu xuân, trên chạc cây lặng lẽ nhú ra vài chồi non.

Và chẳng còn ai nhớ đến đám lá rơi vào mùa đông năm ngoái nữa.



Tối hôm sau, Thẩm Đường nhận lời tham gia một bữa tiệc của một tạp chí thời trang.

Khách mời đều là những nhân vật quen mặt, Trữ Nhiễm đã đóng máy Duyên mỏng nên cũng xuất hiện trong bữa tiệc hôm nay.

Cô còn nhìn thấy Điền Thanh Lộ.

Nhờ gia thế hiển hách, Điền Thanh Lộ được mọi người vây quanh, chiễm chệ giành lấy vị trí trung tâm.

Thẩm Đường vốn không thích hòa đồng với mọi người, cộng thêm quan hệ giữa Ôn Địch và Điền Thanh Lộ, cô cũng lười sang đó thảo mai.

Sau khi phần đi thảm đỏ và phỏng vấn kết thúc, Thẩm Đường cầm ly rượu cất bước đến khu nghỉ ngơi.

Một mình cô yên lặng nhâm nhi ly rượu, không cần phải trò chuyện với bất kỳ ai.

Nếu có nghệ sĩ nào khác vừa lạnh lùng vừa tỏ ra bất cần như thế thì hôm sau nhất định sẽ được tế lên đầu đề.

Nhưng vì là cô, nên mọi người cũng thấy bình thường.

Phóng viên giải trí cũng đã quen với cái tính này của cô.

Thỉnh thoảng, Điền Thanh Lộ lại mắt lướt qua đám đông nhìn về phía cô, cả Trữ Nhiễm cũng thế.

Sau đó, Trữ Nhiễm bắt đầu không chịu ngồi yên, vờ vĩnh bước tới chạm ly bắt chuyện với cô.

Trữ Nhiễm khẽ nghiêng người sang, thì thầm nói, “Vẫn còn một vị khách quý nữa chưa đến. Người đó có bối cảnh giống với Điền Thanh Lộ, là đối tượng kết hôn của Tưởng Thành Duật. Cô ta tên là Lục Tri Phi, sinh viên xuất sắc của đại học Oxford.”

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Trữ Nhiễm đang nói, phía bên kia bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, thậm chí chủ biên tạp chí thời trang phải đích thân ra đón.

Thẩm Đường phát hiện ra Lục Tri Phi rất thích màu đen. Tối nay cô ta lại mặc một chiếc váy dài màu đen, vẫn không đeo bất kỳ trang sức nào, chỉ có mỗi một chiếc đồng hồ đeo tay, xắc tay cũng khá đơn giản, không nhận ra là của nhãn hiệu nào.

“Dáng người cũng đẹp lắm đúng không?” Trữ Nhiễm nở nụ cười giả tạo với Thẩm Đường, “Xin lỗi nhé, không tiếp cô được.”

Công việc tối nay của Thẩm Đường cũng đã hòm hòm, cô đang tính ra về sớm. Nhưng vừa đặt ly xuống, Lục Tri Phi lại lướt qua chủ biên và nhóm người đang vây quanh mà đi thẳng về phía cô.

Người còn chưa đến, Lục Tri Phi đã nâng ly làm động tác chạm ly trên không trung với cô, “Hello, lại gặp nhau rồi.”

Thẩm Đường cười nhạt đáp lại, “Chào cô.”

Chủ biên ngạc nhiên, “Cô biết Thẩm mỹ nhân của chúng tôi à?” Chị ta còn tưởng Lục Tri Phi muốn đến làm quen với Thẩm Đường, không ngờ hai người đã biết nhau từ trước.

Lục Tri Phi đáp, “Tôi và Thẩm mỹ nhân đây là bạn cùng trường đại học. Lúc ấy tôi là nghiên cứu sinh, còn cô ấy học khoa chính quy.”

Mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Nụ cười trên gương mặt Trữ Nhiễm cứng đờ, Thẩm Đường tốt nghiệp đại học Oxford ư?

Chuyện này chắc hẳn không sai. Lục Tri Phi là tình địch của Thẩm Đường, không lý nào chị ta lại nói láo giúp Thẩm Đường, mà cũng chẳng có lý do gì để nói láo.

Cô ta cứ tưởng Thẩm Đường không có bằng đại học, công ty không thể mang ra để lăng xê nên trên mạng mới không có những tin tức liên quan đến trình độ đại học của cô.

Khó trách.

Nếu không thì sao con em họ “chuộng người tài” của cô ta lại làm fan của Thẩm Đường được chứ?

Nhưng bản thân cô ta cũng có tâm lý “chuộng người tài”. Vừa nghe Thẩm Đường tốt nghiệp Oxford, Trữ Nhiễm chợt thấy Thẩm Đường bình thường chảnh chọe như thế đều có lý do cả. Tính ra thì cô ta còn từng đánh nhau với sinh viên xuất sắc đấy.

Vậy chắc là Thẩm Đường giỏi toán lắm.

Trữ Nhiễm cố gắng buộc bản thân không được suy nghĩ liên miên, cô ta thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.

Cô ta giả vờ nhấp vài ngụm rượu vang hòng che giấu sự thất thố của bản thân. Sau đó, Trữ Nhiễm lại vô thức nhìn sang phía Thẩm Đường và Lục Tri Phi, mấy người ưu tú đúng là không giống người thường. Rõ ràng là quan hệ tình địch, nhưng hai người bọn họ vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện như không có chuyện gì.

Những người còn lại vội vàng tránh mặt, nhường lại không gian cho hai người bạn học cũ tâm sự với nhau.

Lục Tri Phi mở lời trước, “Không ngờ cô và Tạ Quân Trình là người yêu.”

Thẩm Đường đáp, “Bọn tôi chỉ là bạn thôi, vì muốn giúp tôi nên anh ấy mới nói thế. Cô hẳn cũng đã nhìn ra.”

Lục Tri Phi cười, hoảng hốt nuốt xuống ngụm rượu vang.

Cô ta nói rõ hơn, “Tôi cũng nghi hai người không phải là người yêu, mấy ngày trước tôi có gặp Tạ Quân Trình trong một bữa tiệc ở Manhattan. Lúc ấy anh ta đưa có bạn gái đi theo. Nhưng không ngờ Tạ Quân Trình lại kể chuyện chân thật đến thế, ngay cả tôi cũng tin anh ta. Tôi còn tưởng cô và Tạ Quân Trình là kiểu đối tượng kết hôn không can thiệp đến cuộc sống riêng tư của đối phương ấy chứ.”

Thẩm Đường tích chữ như vàng, “Chỉ là bạn thân thôi.”

“Có thể làm bạn thân lâu năm của Tạ Quân Trình thì hẳn không tầm thường. Anh ta hiếm khi thật lòng với người khác, nhưng một khi đã thật lòng thì chính là moi tim móc phổi.” Lục Tri Phi chạm ly với Thẩm Đường lần nữa, “Cám ơn cô đã trút giận giúp tôi.”

Thẩm Đường khó hiểu nhìn cô ta.

Lục Tri Phi giải thích, “Chẳng cần biết cô và Tạ Quân Trình có phải là người yêu hay không, nhưng tối hôm đó hai người đã khiến Tưởng Thành Duật phải ăn trái đắng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hả hê như thế.”

Thẩm Đường không muốn nói nhiều về Tưởng Thành Duật, dù thế nào thì đó cũng là người cô yêu đầu tiên, chia tay là do lý tưởng kết hôn của hai người khác nhau. Cô không thích nói xấu sau lưng anh.

Thẩm Đường ngửa đầu nhấp rượu, không bình luận gì với lời Lục Tri Phi vừa nói.

Lục Tri Phi cũng hiểu, trái lại nói tiếp, “Mấy năm trước tôi đã từng tỏ tình với Tưởng Thành Duật nhưng bị anh ta từ chối. Vì thế tôi rất hâm mộ cô, có thể quyết tâm chia tay với anh ấy, người bình thường khó mà làm được.”

Cô ta đứng dậy, “Không quấy rầy cô nữa, tôi đi tìm bạn cũ trò chuyện đây.”

Thẩm Đường gật đầu, “Cô cứ bận đi.”

Người phụ nữ như Lục Tri Phi làm bạn bè thì không tệ, nhưng nếu là tình địch thì có hơi khó đối phó.

Thẩm Đường uống cạn ly rượu trong tay, không định nán lại đây lâu, sau khi trò chuyện vài câu với chủ biên thì cô rời khỏi bữa tiệc.

Chiếc xe lại theo lộ trình chạy về phía căn hộ cô thuê, cảnh đêm dọc đường sao mà xa lạ đến thế.



Đầu tháng Tư, Thẩm Đường kết thúc tất cả các hoạt động ở Bắc Kinh.

Chị Lỵ đã mua vé máy bay về Thâm Quyến cho cô, chuyến bay vào sáng mai. Tạ Quân Trình đang rảnh nên một hai đòi về thôn Hải Đường chơi mấy ngày.

[Có thật là Tạ Quân Trình chỉ là bạn của em không?] Chị Lỵ không tin, cứ liên tục xác nhận lại với cô.

Thẩm Đường, [Vâng, thân hơn bạn bè một chút, thiên về tình cảm anh em hơn, bọn em quen nhau đã được mười năm rồi.]

Chị Lỵ thở phào nhẹ nhõm, [Là bạn bè thì tốt rồi, nếu là bạn trai thì tên này không đáng tin cậy. Hôm nay còn anh anh em em, ngày mai đã thông báo chia tay. Chị già rồi, trái tim không chịu nổi kích thích đâu.]

Giống như Tưởng Thành Duật vậy, cô bảo chia tay là chia tay ngay, khiến quản lý là chị đây trở tay không kịp, còn thấy đau lòng hơn cả mình thất tình năm xưa, phải mất một đoạn thời gian mới bình thường trở lại.

[Lúc trước em nói với chị em có át chủ bài, là Tạ Quân Trình ư?]

Thẩm Đường, [Át chủ bài chính là em đây.]

Chị Lỵ làm thinh, đúng là quá ngông cuồng.

Thẩm Đường, [Bây giờ em đã đánh lên đỉnh của giới giải trí, em chính là Joker bomb.]

*Vương nổ: là thế bài mạnh nhất trong trò Đấu địa chủ với sự kết hợp của một lá Joker màu và một lá Joker đen trắng.

Chị Lỵ không biết thân thế và quá khứ của Thẩm Đường, chị chỉ hiểu cái Joker bomb đó theo một nghĩa đen đơn giản nhất, [Em khiêm tốn lại chút đi. Em chưa lấy được giải thưởng đắt giá nào hết mà còn đòi Joker bomb hả?]

Sợ Thẩm Đường đắc ý vênh váo, chị giội cho cô một xô nước lạnh, [Bây giờ chúng ta chỉ có thể chiến đấu một mình, em vẫn nên tém tém cái tính của mình lại. Nhưng cũng còn may, bây giờ có Tạ Quân Trình đứng cạnh em, để em cáo mượn oai hùm cũng được. Ít ra thì sẽ chặt đứt những suy nghĩ không an phận của một số người.]

Lúc trước cũng có một phó tổng của một công ty điện ảnh có tình ý với Thẩm Đường, nhưng cô không để ý đến ông ta. Thế là người kia âm thầm ra tay ngáng chân Thẩm Đường không ít lần.

Thẩm Đường không nhắc đến chủ đề “Át chủ bài” nữa, [Chị yên tâm đi, sau khi vào đoàn em sẽ cố gắng kiềm chế, không gây phiền phức đến cho chị.]

Cô và công ty quản lý cũ đã hết hợp đồng, công việc bây giờ đều do phòng làm việc của mình tự quản lý.

Tuy nhiên, ông chủ cũ đối xử với cô không tệ, cho nên hiện giờ cô vẫn còn hợp tác với công ty cũ.

Ngày mai phải rời Bắc Kinh nên chiều nay Thẩm Đường hẹn Ôn Địch đi xem phim, đây là bộ phim do Cố Hằng đảm nhận vai chính.

Cô và Cô Hằng sẽ diễn vai người yêu trong Đầu hạ năm ấy, tình đầu chớm nở, yêu hận chia xa, trùng phùng rồi lại ngược nhau, có không ít cảnh tương tác giữa người yêu với nhau, từ thanh xuân đến khi trong tay sở hữu cả chục tỷ.

Cô và Cố Hằng chưa hợp tác với nhau lần nào, nên cần phải xem phim của anh ta để làm quen dần.

Thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, lúc ra khỏi nhà thì trời đổ mưa.

Thẩm Đường tự mình lái xe, Tạ Quân Trình để lại xe của anh cho cô dùng.

Chiếc xe kẹt cứng trong dòng xe cộ đông đúc, cô tắt cần gạt nước. Nước mưa nện vào kính xe bung nở thành từng đóa hoa.

Ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ, không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Cũng giống như khi đi ngủ cô phải trùm đầu, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn.

Cô thích đưa bản thân vào một nơi mà mình không nhìn thấy người khác, mà người ta cũng không nhìn thấy mình.

Ôn Địch gọi điện đến, “Cậu đi đến đâu rồi?” Cô ấy vừa nhai vừa nói, “Mình mua cho cậu một xô bắp rang lớn đây, nếu không tới là nguội mất đấy.”

Thẩm Đường đáp, “Mình sắp tới rồi.”

Ôn Địch chợt khựng bước, cô ấy ngoái đầu lại nhìn, xác định mình không hề nhìn lầm nhưng lại do dự không biết có nên nói với Thẩm Đường hay không.

Thẩm Đường không nghe Ôn Địch nói chuyện bèn hỏi, “Sao cậu không nói gì?”

Ôn Địch quyết định thẳng thắn, “Đoán xem mình thấy ai?”

“Nghiêm Hạ Vũ?”

“Bạn nối khố của anh ta.”

“…”

Tưởng Thành Duật đến rạp chiếu phim ư?

“Có phải cậu nhìn nhầm rồi không, biệt thự tư nhân của anh ấy có rạp chiếu phim mini, được kết nối đồng bộ với rạp chiếu phim.” Để tiện cùng cô xem phim, Tưởng Thành Duật đã đặc biệt trang bị rạp chiếu phim gia đình.

Anh cũng không phải là người thích chỗ ồn ào, nếu không có tình huống đặc biệt thì anh sẽ không đến rạp xếp hàng xem phim.

Ôn Địch ngồi trong góc của khu nghỉ ngơi nên Tưởng Thành Duật không thấy cô ấy.

Sao cô ấy nhìn nhầm cho được, Tưởng Thành Duật đang xếp hàng mua bắp rang kia kìa.

“Anh ta đến xem phim cùng một cô gái.”

Cô gái kia còn đang kéo cánh tay Tưởng Thành Duật, nhưng vì đưa lưng về phía Ôn Địch nên cô ấy không nhìn ra dáng dấp của cô gái kia thế nào.

Nhưng dáng người cao ráo, nhìn bóng lưng thôi cũng biết là người đẹp.

Ôn Địch nhìn chằm chằm về hướng đó, đột nhiên cô ấy hiểu ra hành vi bất thường dạo gần đây của Thẩm Đường.

Vì cô ấy đang thất tình nên không nghĩ gì nhiều, bây giờ nghĩ lại thì thấy không thích hợp. Thẩm Đường thuê nhà ở khu chung cư nhà cô ấy, còn nói thỉnh thoảng Tưởng Thành Duật sẽ đi công tác, cô ở căn hộ nhỏ này có cảm giác an toàn hơn.

Không ngờ lúc ấy cô lại tin ba cái chuyện hoang đường này của Thẩm Đường.

“Cậu và Tưởng Thành Duật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Quan điểm hôn nhân không hợp nên chia tay rồi.”

“!!”

“Không liên quan đến cậu đâu. Anh ấy không kết hôn, còn mình lại muốn cưới, dễ hợp thì dễ tan thôi.”

“Hai người chia tay hồi nào?”

“Cuối tháng trước.”

“Mới được mấy ngày đâu, anh ta lại tìm người yêu mới ngay à?”

Thẩm Đường tỉnh táo phân tích cho Ôn Địch nghe, “Có lẽ là anh ấy đi xem phim cùng cháu gái của mình. Cháu anh ấy là fan của Cố Hằng, mấy cô nhóc thì thích nơi đông người, không muốn xem ở nhà.”

Ôn Địch chưa từng nhìn thấy cháu gái của Tưởng Thành Duật, hiển nhiên cũng hi vọng đó là cháu gái của anh, nếu không thì đó chính là một nhát dao găm thẳng vào tim Thẩm Đường.

Bọn họ đến vào lúc này, hẳn là mua suất chiếu gần với suất chiếu của hai người bọn cô.

Cầu mong cho không phải cùng một phòng chiếu.

“Cậu tới đâu rồi.”

“Đang tìm chỗ đậu xe, mình lên ngay.” Thẩm Đường cúp điện thoại.

Ôn Địch cất điện thoại vào, nhưng vẫn quan sát Tưởng Thành Duật và người bên cạnh không chớp mắt.

Tưởng Thành Duật mua một xô bắp rang và hai ly nước, cô gái kia cuối cùng cũng xoay người, đúng là trông rất trẻ, có nét khá giống Tưởng Thành Duật.

Hẳn là cháu gái của anh ta.

Tưởng Thành Duật đang tìm chỗ trống ở khu vực chờ, đưa bắp rang cho Lê Tranh, “Mua một xô to như thế con có ăn hết không?”

Lên Tranh nhón một hạt bỏ vào miệng, “Có khi còn không đủ ăn ấy.”

Cô nhóc nhích lại gần Tưởng Thành Duật, nhỏ giọng hỏi, “Chú đi xem phim với thím út của con bao giờ chưa?”

Tưởng Thành Duật không nói chuyện mình và Thẩm Đường đã chia tay, “Không phải trong nhà có rạp chiếu phim mini ư?”

Lê Tranh, “Vô vị, chẳng lãng mạn tí nào cả.”

Tưởng Thành Duật búng lên trán cô nhóc, “Con bớt nói lại đi.”

Nhân viên bắt đầu soát vé cho suất chiếu tiếp theo.

Hai người đứng dậy đi sang bên đó.

Điện thoại của Tưởng Thành Duật rung lên, tin nhắn trong nhóm nhanh chóng lên đến (99+)

Anh mở ra kiểm tra, trong nhóm Hoa hoa công tử lại có người mới vào.

“Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi” đã đổi biệt danh ở trong nhóm thành Tạ Quân Trình.

Trong suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên có thành viên mới tham gia vào nhóm.

Tạ Quân Trình lớn lên ở nước ngoài, mạng lưới quan hệ cũng chỉ ở Âu Mỹ.

Song, tập đoàn MK mở rộng nghiệp vụ ở trong nước đã được vài năm nay, cũng dần dần hợp tác với không ít người ở trong nhóm này.

Bởi vì Thẩm Đường, nên bây giờ nhìn thấy cái tên Tạ Quân Trình này là anh lại có một cảm giác khó nói thành lời.

“Đi thôi chú út.” Lê Tranh nhận cuống vé của nhân viên trả lại, kéo Tưởng Thành Duật đi vào phòng chiếu phim.

Tưởng Thành Duật cài đặt sang chế độ tắt thông báo tạm thời, sau đó dặn Nghiêm Hạ Vũ, [Nếu trong nhóm có tin tức gì quan trọng thì cậu báo với tôi một tiếng. Dạo gần đây tôi bận, không có thời gian vào nhóm.]

Kể từ bữa tiệc tri ân tư nhân hôm đó đến nay, anh và Thẩm Đường vẫn chưa liên lạc lại với nhau.

Trong điện thoại vẫn còn lưu lại câu nói kia của cô, “Nếu không thì em bồi thường tổn thất thanh xuân của anh trong ba năm qua nhé.”



“Cậu nói đi, sao lại chia tay với anh ta thế?”

Ôn Địch thở dài, tiếc thay cho cô, “Đâu phải cậu không biết hiện giờ cậu khó khăn thế nào, biết bao người đang nhắm vào cậu. Còn có biết bao người có ý đồ với cậu, cậu có đối phó được hết không? Muốn làm quen với người trong hội của Tưởng Thành Duật là một chuyện vô cùng khó khăn. Có anh ta ở bên cạnh cậu, mình cũng an tâm hơn. Hơn nữa anh ta và Nghiêm Hạ Vũ vốn dĩ không phải cùng một loại người.”

“Anh ta tốt với cậu như thế, sao cậu lại có thể cam tâm từ bỏ?”

Thẩm Đường lặng thinh, ăn bắp rang trong tay.

Cô khẽ khàng kéo đeo khẩu xuống, nhét một hạt bắp vào miệng.

Tưởng Thành Duật là ảo ảnh không chân thực, sau khi phát hiện mình yêu anh, càng lúc càng lún sâu vào, cô hà tất phải mua dây buộc mình.

Cuối cùng người đau khổ cũng chỉ có mình.

Ôn Địch kéo nón Thẩm Đường xuống, bất lực không biết phải làm sao.

Cô ấy nhìn đồng hồ, đã đến giờ chiếu rồi, “Đèn tắt rồi đấy. Chúng ta có thể vào trong rồi. À đúng rồi, anh ta xem cùng suất chiếu với chúng ta, đúng là đến xem với cháu gái, lúc soát vé mình nghe cô gái kia gọi anh ta là chú út.”

Ánh sáng trong phòng chiếu phim khá tối, không ai để ý đến bọn cô.

Thẩm Đường vô thức nhìn lướt qua một vòng, vì khách quá đông nên cô không nhìn thấy Tưởng Thành Duật ngồi ở chỗ nào.

Cô và Ôn Địch ngồi ở hàng ghế số bảy, sau khi ngồi xuống mới nhìn thấy góc nghiêng quen thuộc cách đó không xa, đúng lúc anh đang quay sang đưa nước cho cháu của mình.

Lần đầu tiên cùng anh xem phim ở rạp, nhưng lại dựa vào phương thức thế này.

Xem phim mà cô cứ phân tâm mãi.

Lúc hết phim, cô và Ôn Địch ở lại cuối cùng, cố gắng tránh mặt Tưởng Thành Duật, đến khi rời khỏi rạp chiếu phim cũng không chạm mặt anh.

“Tối nay muốn ăn gì?” Ôn Địch hỏi cô.

Thẩm Đường hoàn hồn, “Gì cũng được, buổi tối mình ăn kiêng.”

Ôn Địch chọn một nhà hàng khá yên tĩnh, không cần phải xếp hàng.

Cô ấy không bàn về bộ phim vừa xem, không cần nghĩ cũng biết Thẩm Đường không tập trung xem phim, “Đầu hạ năm ấy vừa thông báo thêm mấy vai phụ, hình như Phàn Nhất Thước đảm nhận vai nam thứ ba. Xem ra thời gian sắp tới của cậu trong đoàn phim không dễ chịu rồi, nhưng dù sao đó cũng là sân nhà của cậu, không cần phải ép dạ cầu toàn.”

Phàn Nhất Thước là cháu của Phàn Ngọc.

Thẩm Đường không quan tâm, “Dù có là Phàn Nhị Thước thì mình cũng chẳng sợ, dám đụng vào mình thì mình khử hắn ta luôn.”



“Chú út nhìn gì thế?” Lê Tranh tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy người hay chiếc xe nào quen mắt cả.

“Không có gì.” Tưởng Thành Duật đẩy đầu cô nhóc buộc cô ngồi yên.

Anh vừa mới nhìn thấy Thẩm Đường bước lên một chiếc xe việt dã. Biển số chiếc xe kia là của Tạ Quân Trình, vì số đuôi khá đặc biệt nên anh nhớ rất rõ.

Cô đến đây hẳn là xem phim cùng Tạ Quân Trình, hai người xem xong thì tách ra xuống lầu, thế nên lúc nãy anh mới không nhìn thấy Tạ Quân Trình.

Ba năm yêu anh, cô không đến rạp chiếu phim một lần, còn nói là sợ bị phóng viên chụp lén.

Bây giờ ở bên cạnh Tạ Quân Trình thì không sợ nữa rồi.

“Chú út, đoạn phim cuối cùng chú xem có hiểu gì không?”

“Không hiểu gì cả.” Tưởng Thành Duật nổ máy, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe.

Bóng đêm dần buông, mưa vẫn chưa chịu tạnh.

Lê Tranh nói suốt một đường, con nhóc kích động thảo luận về kịch bản đặc sắc và khả năng diễn xuất của Cố Hằng.

Tưởng Thành Duật chỉ đáp qua loa, anh vốn không hề biết bộ phim nói về cái gì.

Xe dừng lại trong sân vườn của nhà ba mẹ anh.

Lê Tranh đẩy cửa xe bước xuống, dì giúp việc bung dù sẵn đứng ngoài đón cô. Cô nhóc vẫy vẫy tay với Tưởng Thành Duật, “Tạm biệt chú út, chú về nhà với thím út của con đi, chắc là chị ấy sắp tan làm rồi.”

Tưởng Thành Duật không bung dù, vừa mở cửa xe liền chạy thẳng vào biệt thự.

Mưa không to mấy nên chỉ có tóc và bả vai của anh bị thấm nước mưa.

Lê Tranh theo sau vào nhà, “Chú không về nhà à?”

Tưởng Thành Duật nói dối, “Hôm nay Đường Đường bận rồi.”

Lê Tranh chợt nhớ ra gì đó, vội vàng chạy lên lầu.

Tưởng Thành Duật cầm khăn lau tóc, mở TV lên.

Đúng lúc TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, phân đoạn này khá hợp với tình hình hiện tại, nhân vật chính vô tình biến thành tiểu tam, vợ của người ta tìm đến tận cửa.

Đoạn phim này chỉ kéo dài khoảng vài phút, nhưng anh lại tua lại xem thêm lần nữa.

Bà Tưởng đứng trên lầu nhìn thấy xe con trai đỗ trong sân nhà, bà bước xuống lầu, đúng lúc thấy anh đang xem lại, “Phim gì mà con xem tận hai lần thế hả?”

Tưởng Thành Duật tắt TV, “Con xem đại thôi.”

Bà Tưởng ngồi xuống bên cạnh con trai. Lâu rồi Tưởng Thành Duật không về nhà, bà cũng không có cơ hội hỏi chuyện anh và Lục Tri Phi tiến triển tới đâu rồi.

“Con và Tri Phi…”

“Mẹ à.” Tưởng Thành Duật ngắt lời bà, anh nhìn mẹ mình, “Sau này mẹ đừng gán ghép con với Lục Tri Phi nữa. Con không phải là Nghiêm Hạ Vũ mà hy sinh cuộc đời của mình để sống cùng với một người mà con không thích.”

Bà Tưởng nói, “Con định lôi lý do không kết hôn ra lên lớp mẹ à?”

Tưởng Thành Duật không thể nói rõ ràng với mẹ, đành đứng dậy đi rót cà phê.

Bà Tưởng quyết định hôm nay phải nói chuyện với con trai cho rõ ràng, “Nói với mẹ đi, trong lòng con rốt cuộc nghĩ thế nào?”

Tưởng Thành Duật cầm ly cà phê, rót thêm cho mẹ một ly nước ấm.

Anh không trả lời mẹ mình ngay, uống được một nửa ly cà phê mới đáp, “Mẹ, con có người mình thích rồi. Sau này mẹ đừng nhắc đến Lục Tri Phi ở trước mặt con nữa.”

Bà Tưởng trừng mắt nhìn con trai cứ như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm.

Cái từ “thích” này lại được thốt ra từ miệng con trai mình, đúng là hiếm thấy.

“Có người mình thích là tốt rồi. Mẹ chỉ sợ con không chịu yêu đương, nếu thế thì cuộc sống này chẳng có ý nghĩ gì nữa.” Bà rất muốn chiêm ngưỡng mắt thẩm mỹ của con trai mình, “Khi nào dẫn người ta về nhà đi, cô gái mà con thích thì chắc chắn là rất tốt.”

Tưởng Thành Duật nhấp ngụm cà phê đen, nhưng trong miệng chỉ cảm thấy chua xót, “Có lẽ không còn cơ hội ấy đâu.”

Hôm nay Tạ Quân Trình gia nhập nhóm chat, điều này có ý nghĩa rằng anh ta sẽ tập trung làm ăn trong nước.

Vì ai thì hẳn đã quá rõ ràng.

Cô và Tạ Quân Trình tan rồi lại hợp hơn chín năm trời vẫn không thể dứt khoát, sau này tỷ lệ chia tay có lẽ là bằng không.

“Sao lại không có cơ hội?” Bà Tưởng không ưa cái thái độ lập lờ nước đôi này của anh.

“Cô ấy có cuộc sống của riêng mình.”

Con trai nói thế càng khiến bà Tưởng tò mò hơn, rốt cuộc là cô gái thế nào mà lại từ chối nó.

“Mẹ có biết không? Hay là bạn làm ăn của con?”

Tưởng Thành Duật không muốn nói thêm, “Mẹ không biết đâu.”

Lê Tranh ngâm nga một bài hát chạy xuống lầu, trong tay cô nhóc còn xách theo một túi giấy đựng mỹ phẩm. Bà Tưởng không để ý cô mang gì, vì bà đang thất thần suy nghĩ làm sao để bắt con trai mình khai ra.

Lê Tranh chen vào chỗ bên cạnh còn lại của Tưởng Thành Duật rồi ngồi xuống, cô đặt túi giấy sang một bên, đưa tay chọt vào người Tưởng Thành Duật ra dấu lát nữa anh về thì mang theo về luôn.

Tưởng Thành Duật đưa mắt nhìn theo, là bộ mỹ phẩm dưỡng trắng da, lúc trước anh từng trộm một bộ của cô nhóc mang cho Thẩm Đường.

Con bé này lại cố ý mua cho anh một bộ để anh tặng cho người ta, nhưng bây giờ đã không cần dùng đến nữa rồi.

Lê Tranh tiếp tục ngâm nga bài hát vừa nãy, tung tăng đi lên lầu.

Bà Tưởng không thể kiềm được lòng tò mò, “Con trai à, con kể cho mẹ nghe về cô gái ấy đi, mẹ giúp con theo đuổi con gái người ta về tay.”

“Mẹ, mẹ đừng xen vào. Con về đây, lát nữa còn có cuộc họp.”

Lúc gần đi, Tưởng Thành Duật vẫn xách theo túi mỹ phẩm kia.

Mưa bên ngoài vẫn không tạnh, tí tách tí tách rơi.



Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh.

Thẩm Đường bay về Thâm Quyến. Cô và Tạ Quân Trình ngồi cách xa nhau giả vờ như là hai người xa lạ. Cô ngủ được một giấc thì máy bay cũng hạ cánh.

Thâm Quyến đã vào hè, trời nóng oi ả.

Tạ Quân Trình xắn tay áo sơ mi lên, lần đầu tiên trong đời anh ngồi xe buýt chính là chuyến xe về thôn Hải Đường.

Anh và Thẩm Đường lại tách nhau ra, cô ngồi ở hàng ghế phía trước, đội mũ che nắng rộng vành nên không ai nhận ra cô.

Trong nhóm có tin nhắn mới, có người tag anh vào rủ tối nay ra ngoài uống rượu.

Xe buýt đúng lúc dừng ở trạm, hành khách lục tục lên xe xuống xe.

Tạ Quân Trình chụp trạm xe buýt bên ngoài cửa sổ, sau đó gửi vào nhóm, “Tôi đang ở Thâm Quyến, chờ khi nào về Bắc Kinh tôi sẽ mời mọi người sau.”

Khi gửi ảnh đi anh mới phát hiện bóng lưng của Thẩm Đường lọt vào ống kính của mình, nhưng nếu không phải là người quen thì sẽ không nhận ra cô.

Nghiêm Hạ Vũ, [Anh đang ở trên xe buýt ư, định đến thôn Hải Đường hả?]

Tạ Quân Trình, [Ừ, sang đây thăm ông cụ, tiện đường du lịch luôn.]

Lại là thôn Hải Đường, trong ảnh lại có bóng lưng của Thẩm Đường, Nghiêm Hạ Vũ khẽ nhíu mày, nhớ đến chuyện Tưởng Thành Duật dặn anh ta nếu trong nhóm có tin tức quan trọng thì hãy thông báo cho anh.

Chuyện có liên quan đến Thẩm Đường có lẽ cũng quan trọng giống tin tức làm ăn.

Anh ta trực tiếp chụp ảnh màn hình đoạn đối thoại này, lưu lại ảnh Tạ Quân Trình chụp rồi gửi sang cho Tưởng Thành Duật.

Đoạn đối thoại và tấm ảnh này như đâm thêm vài nhát vào vết sẹo của Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật xóa ảnh chụp đi, anh không vào nhóm đọc tin nhắn là muốn tránh mặt Tạ Quân Trình, kết quả Nghiêm Hạ Vũ lại nói đến chuyện không nên nói.

Nghiêm Hạ Vũ không biết “ân oán tình thù” giữa Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình, [Tạ Quân Trình quen thân với Thẩm Đường từ khi nào thế?]

Tưởng Thành Duật vờ như không thấy, tắt điện thoại rồi đặt nó sang một bên.

Nhóm Hoa hoa công tử bắt đầu spam tin nhắn.

Tạ Quân Trình nhắn lại, [Có lẽ tôi sẽ ở lại đây vài ngày, chờ tôi về nhé.]

Trong lúc nói chuyện, xe buýt đã đến trạm thôn Hải Đường, anh bước xuống theo đám đông.

Thẩm Đường kéo vali đi đằng trước, còn anh đi theo sau như khách du lịch cách cô một khoảng cách không xa, thỉnh thoảng nhìn trái rồi lại ngó phải.

Phong cảnh nơi đây cũng không thua gì hòn đảo tư nhân của anh.

Trước khi đến đây, Thẩm Đường đã đặt giúp anh căn phòng mà nhà anh Thẩm không cho người ngoài thuê. Biết anh đến, ông nội đã thay mới toàn bộ vật dụng trong phòng.

Ông cụ biết Tạ Quân Trình, lúc trước khi cháu gái ở nước ngoài đều nhờ có anh chăm sóc.

Tạ Quân Trình mất hơn nửa tiếng để dọn xong đồ trong vali, Thẩm Đường đưa trái cây đến cho anh, “Phòng này không thể nào so với phòng tổng thống được, anh chịu khó ở tạm nhé.”

“Tốt hơn anh nghĩ rồi.” Tạ Quân Trình ngồi bên mép giường, nhắc đến Tưởng Thành Duật, “Không lẽ anh ta có thành kiến với anh từ đêm đó, cho nên sau khi anh vào nhóm mới không để ý đến anh ư.”

Thẩm Đường nhíu mày, cô biết tính của Tưởng Thành Duật, “Không phải đâu, anh ấy không phải là người nhỏ nhen như thế, anh giải thích với anh ấy thế nào?”

Tạ Quân Trình chẳng hiểu gì, “Giải thích cái gì?”

Thẩm Đường, “… Giải thích chuyện anh nói chúng ta quen nhau chín năm không phải là thật, mà là anh muốn giải vây cho em.”

Tạ Quân Trình chẳng nhớ nổi chuyện này, “Em bảo anh giải thích hả? Sao anh chẳng có ấn tượng gì hết thế?”

Anh ta yên lặng nhón một miếng trái cây bỏ vào miệng.

Thẩm Đường lặng thinh, lúc ấy cô cứ tưởng Tưởng Thành Duật và Lục Tri Phi yêu nhau, để cô gọi điện cho tiền nhiệm thì không thích hợp lắm. Vì thế trên đường về cô có nói với Tạ Quân Trình, dặn anh hôm sau tìm cơ hội thích hợp để giải thích rõ ràng với Tưởng Thành Duật, tránh ảnh hưởng đến khả năng hợp tác giữa hai công ty trong tương lai.

“Sao anh chẳng đáng tin chút nào hết vậy?”

Tạ Quân Trình, “Lúc đó anh say quá nên ngày hôm sau chẳng nhớ gì.”

“Vừa nãy anh lỡ “đâm” anh ta một dao ở trong nhóm rồi.” Anh ta nhịn cười, hất cằm, “Em tranh thủ gọi điện giải thích với anh ta đi.”

Thẩm Đường đặt đĩa trái cây xuống, quay về phòng gọi điện cho Tưởng Thành Duật.

Nhẩm tính thì cũng đã được mười lăm ngày trôi qua kể từ bữa tiệc tối đêm đó.

Tưởng Thành Duật đang họp, thấy dãy số của Thẩm Đường thì anh dặn dò thư ký vài câu, sau đó cầm điện thoại rời khỏi phòng họp.

Câu đầu tiên sau khi anh nhận máy chính là, “Định bồi thường phí tổn thất thanh xuân cho anh à?”

Thẩm Đường, “…” Cái giọng điệu này của anh, đúng là vừa lạnh lùng vừa tức tối.

Không chờ cô đáp lại, Tưởng Thành Duật hỏi tiếp, “Thẩm Đường, em cảm thấy em trả nổi hay là anh thiếu chút tiền này của em hả?”

Đúng là anh giận thật rồi, ngay cả phong độ bình thường cũng bay đi đâu mất tiêu.

Thẩm Đường không tranh cãi với anh, “Tối đó anh say, nên những lời em nói có lẽ anh chỉ nhớ mấy câu bất lợi với mình, còn lại thì không nhớ gì.”

Cô giải thích chuyện hiểu lầm tối hôm đó cho anh nghe, “Xin lỗi anh, không phải em không giải thích, mà lúc nãy em và Tạ Quân Trình có nhắc đến chuyện này mới biết được. Em cứ tưởng anh ấy đã giải thích với anh rồi.”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng thật lâu.

Thẩm Đường không biết anh đang nghĩ gì, vẻ mặt hiện giờ ra sao.

Hai phút trôi qua, anh vẫn không ừ hử gì.

“A lô? Tưởng Thành Duật anh nói gì đi chứ?”

“Nói gì bây giờ?” Giọng anh trầm thấp như chất chứa bao cảm xúc không thể nói thành lời, “Nói rằng ngày nào anh cũng nhớ đến em? Ngày ngày suy nghĩ vì sao em lại nguyện ý phân rồi lại hợp với anh ta trong suốt chín năm, nhưng chỉ ở bên anh ba năm?”

Lúc này đổi lại là Thẩm Đường im lặng.

Tưởng Thành Duật muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Đường thật lòng nói, “Em xin lỗi.”

Hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, cũng đã xin lỗi rồi, cô nói, “Thế em cúp máy đây.”

Tưởng Thành Duật lên tiếng, “Hiểu lầm suốt mười lăm ngày mà em chỉ nói một câu xin lỗi là bỏ qua à?”

Thẩm Đường thấu hiểu cảm giác dằn vặt suốt mấy ngày qua của Tưởng Thành Duật. Đối với anh, chuyện hiểu lầm mình là kẻ thứ ba hẳn đã khiến lòng tự tôn của đàn ông bị đả kích nặng nề.

“Không phải em đã giải thích với anh rồi sao. Hơn nữa em cũng đâu cố ý trêu đùa anh.”

“Xin lỗi không thì không đủ.”

“Thế anh nói em phải làm sao đây?”

Im lặng một lúc, Tưởng Thành Duật đáp, “Quay về bên anh, những tổn thương kia sẽ được xí xóa.”

Thẩm Đường, “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện