Quá trình yêu
Có đôi khi Nguyễn Niệm cảm thấy nhờ có Lương Tây Văn, cuộc sống hỗn loạn của cô dường như đã có tổ chức trở lại, cô không giỏi xử lý nhiều việc cùng một lúc.
Chẳng hạn như Quý Sương bị bệnh, sửa đổi bản thảo dịch thuật, công việc ngập đầu, thậm chí bố mẹ có dấu hiệu ly hôn, tất cả cùng ập tới.
Cô và Quý Sương không có thù hận sâu xa nào, nhiều nhất chỉ là mẹ con không cùng quan điểm khó nói chuyện với nhau.
Có lần Nguyễn Niệm không giữ được bình tĩnh, nhất là với Quý Sương, cô nhớ có một hôm mình khóc rất nhiều, nói rất nhiều, Quý Sương lại không hề an ủi, vào ngày hôm sau bình tĩnh lại cô vô cùng xấu hổ.
"Lúc em còn nhỏ bà ấy cứ mắng em không có chính kiến, hôm qua em còn khóc, đúng là mất mặt mà." Mấy hôm nay Nguyễn Niệm đã được rảnh rỗi một chút, cô biết Quý Sương ở đâu, vốn dĩ nên đi thăm nhưng lại không biết đi thăm sẽ nói gì với bà ấy.
"Bà ấy là mẹ em, sao có thể chê em được?" Lương Tây Văn cười nói, "Bây giờ dù em có khóc trước mặt anh, anh cũng không chê em, buổi chiều tan làm đi thăm đi, sợ mất mặt thì anh đi cùng em."
Nguyễn Niệm nhai cơm, hàm hồ đáp vâng, đây hình như là lần đầu tiên cô và Lương Tây Văn cùng đi thăm Quý Sương.
Nguyễn Niệm không biết đến lúc đó phải làm gì, chỉ cảm thấy có Lương Tây Văn ở bên, cô thoải mái hơn rất nhiều.
Thời gian đó công việc của Nguyễn Niệm không quá bận, nhưng Hoắc Yên nói cô biết gần đây bên kinh doanh đã đàm phán được một số hợp đồng hợp tác, mấy ngày nữa phải tăng ca làm.
Khi đi làm, tâm trạng Nguyễn Niệm vẫn không tốt lắm, cứ tự hỏi mới phẫu thuật, Quý Sương có ổn không, bảo cô nấu nướng đi giao đồ ăn cô lại không giỏi, có lẽ chỉ có thể đến căn tin bệnh viện mua cơm hộp.
Đến giờ cô vẫn chưa nói cho Nguyễn Văn Lâm biết tình hình của Quý Sương, cũng không định nói cho Nguyễn Văn Lâm biết.

Khi mối quan hệ của bố mẹ có vấn đề, con cái đứng ở giữa thường rất khó xử.
Vất vả lắm mới đến giờ tan làm, Nguyễn Niệm mang tâm trạng rối rắm xuống lầu, Lương Tây Văn đã đợi cô ở cửa công ty từ lâu, thấy cô không vui liền hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Niệm buồn bực: "Em nghĩ mình nên làm gì đó cho mẹ, nhưng em không biết nấu cơm nên em định mua cơm mang đến cho mẹ.

Ngày xưa còn có bố em, bây giờ mẹ em bị bệnh ông ấy lại không biết, em cũng không biết có cần nói cho ông ấy không, em vẫn lo chuyện bố mẹ em ly hôn, tuy có những lời không nên nói nhưng em nghĩ bố mẹ em ly hôn cũng tốt."
Lương Tây Văn mở cửa xe giúp cô, Nguyễn Niệm vào trong ngồi, nghiêng đầu hỏi Lương Tây Văn: "Anh thấy thế nào?"
Hình như cô đã quen thảo luận với anh mọi việc, luôn cảm thấy ý kiến của Lương Tây Văn sẽ giúp mình thấy yên tâm hơn, dù gì anh cũng trưởng thành hơn cô rất nhiều.
Lương Tây Văn không nói gì cả, chỉ chỉ hàng ghế sau.
Nguyễn Niệm quay đầu, phát hiện đằng sau có một túi xách lớn, liền tò mò hỏi: "Gì vậy?"
"Em trằn trọc cả đêm, sáng nay anh vội đưa em đi làm nên chưa kịp nói với em.

Thời gian làm việc của anh tự do hơn nên anh tranh thủ về nhà sớm nấu cơm, em muốn mọi người cùng ăn cơm thì chúng ta vào bệnh viện ăn, em muốn về nhà thì chúng ta về nhà.

Anh có gọi điện cho bên trung tâm tìm hộ lý, có thể dành toàn bộ thời gian ở bệnh viện, như thế em cũng có thể yên tâm, nếu mẹ em có hỏi chuyện dì hộ lý, anh sẽ nói đó là tiền lương em kiếm được từ công việc phiên dịch."
Nguyễn Niệm ngồi bên ghế phụ lái ngơ ngác nhìn Lương Tây Văn mấy giây mới phát hiện Lương Tây Văn đã chu đáo lo liệu mọi việc, thậm chí còn nhường "công lao" này cho cô.
Nguyễn Niệm mềm lòng: "Lương Tây Văn..."
Lương Tây Văn ngắt lời: "Được rồi, lúc này không được khóc, em khóc là lát nữa mẹ sẽ nhìn ra, còn tưởng chúng ta cãi nhau đấy."
Nguyễn Niệm nghe lời hít sâu một hơi, sau đó nhìn Lương Tây Văn.

Lương Tây Văn hiểu ý đồ của cô, liền chủ động nhích lại gần.
Nguyễn Niệm lập tức hôn anh một cái, nhỏ giọng: "Lương Tây Văn, cảm ơn anh."
"Hai chúng ta kết hôn, anh có thêm ông bà nội, anh có thêm một người mẹ, việc này anh nên làm mà.

Đi thôi, nếu còn không đi sẽ bị kẹt xe mất."
Nguyễn Niệm gật đầu, thắt dây an toàn.
Lương Tây Văn có một khả năng vô cùng thần kỳ, dù có bao nhiêu việc chồng chất, anh luôn có thể xếp mọi thứ một cách hợp lý và có trật tự.


Anh cũng không bao giờ có lúc mất kiểm soát.

Còn cô chưa có quá nhiều kinh nghiệm sống, không hề suy nghĩ phức tạp, việc gì cũng vội vội vàng vàng.

Có khi Nguyễn Niệm cảm thấy Lương Tây Văn không chỉ là một người chồng, anh còn là "tri kỷ" để cô gửi gắm tất cả cảm xúc.
Có anh bên cạnh, cô dường như yên tâm hơn nhiều.
Hơn 18 giờ hai người đến bệnh viện, Lương Tây Văn đi đỗ xe, cùng Nguyễn Niệm đến phòng bệnh của Quý Sương, phòng bệnh có ban công và nhà vệ sinh riêng có thể xem là môi trường tốt, khi đó đơn vị muốn sắp xếp chỗ tốt hơn nhưng Quý Sương cảm thấy bản thân ở bệnh viện cũng không lâu, ở đâu cũng được.
Lúc hai người đến, Quý Sương đang đeo kính đọc báo.
Nghe tiếng động, bà ngẩng đầu: "Sao hai đứa lại đến đây?"
"Mẹ, Niệm Niệm nói muốn đến thăm mẹ nên giúp con làm chút cơm mang tới, mọi người cùng ăn." Lương Tây Văn xách cái túi to đặt lên bàn, sau đó hàn huyên vài câu với Quý Sương.
Quý Sương biết rõ công phu mèo ba chân của Nguyễn Niệm, nhiều nhất là phụ rửa chén, bà vừa nghe liền biết Lương Tây Văn đang bảo vệ cô.
Nguyễn Niệm xấu hổ sờ mũi, chạy đi rót nước, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Quý Sương cố tình nói cho cô nghe: "Con đừng có che chở nó mãi, không thể để nó kết hôn rồi còn nằm ở nhà hưởng thụ."
Lương Tây Văn chỉ cười: "Cô ấy đi làm bận rộn, con có nhiều thời gian hơn, việc có thể làm thì sẽ làm, không cần phân chia quá rõ, hơn nữa lúc có thời gian Niệm Niệm có giúp con dắt chó di dạo và thu dọn quần áo."
Nguyễn Niệm càng xấu hổ, nói thẳng ra là sau khi kết hôn cô gần như không hề làm việc nhà, nếu để Quý Sương biết, nhất định sẽ lại mắng cô.
Lương Tây Văn đã giúp cô còn khen cô trước mặt Quý Sương, điều này khiến cô thật sự chột dạ.
Quý Sương đương nhiên rất hài lòng về Lương Tây Văn, lúc đầu ba còn lo lắng, dù sao hai người họ không có nền tảng tình cảm, bà chỉ muốn tìm một gia đình tốt cho Nguyễn Niệm, ít nhất nhà họ Lương có Lương Chính Khanh và Liêu Chi, anh hẳn cũng giống được mấy phần.
Bây giờ xem ra, phần lớn lo lắng chôn giấu trong lòng bà đã biến mất, Quý Sương đã gặp nhiều người, vừa nhìn liền biết Lương Tây Văn thật lòng đối tốt với Nguyễn Niệm.
Lương Tây Văn nấu ăn rất giỏi, anh nấu ba món mặn một món canh, có thịt có rau, có canh diếc cá, tất cả được đựng trong hộp thủy tinh cách nhiệt, Quý Sương vừa nhìn liền biết bữa cơm này chẳng liên quan gì đến Nguyễn Niệm.
Quý Sương và Lương Tây Văn ngồi trò chuyện, Nguyễn Niệm chỉ biết cúi đầu ăn, Lương Tây Văn vừa nói vừa nhặt xương cá, sau đó múc chén canh đưa cho cô, thì thầm: "Không đủ thì nói với anh, anh hầm hai con lận."
Nguyễn Niệm vội gật đầu.
Thấy hai người như vậy, Quý Sương cũng thấy nhẹ lòng.
Nguyễn Niệm cực kỳ thích ăn canh cá diếc do Lương Tây Văn nấu, bên trong còn có kỷ tử, táo đỏ và gừng thái lát, cá diếc được chiên trong dầu cho đến khi có màu hơi nâu rồi mới cho nước vào nấu sôi.

Canh cá có màu trắng đục, mùi vị rất tuyệt vời.
Anh nấu ăn rất giỏi, mà Nguyễn Niệm trước giờ cũng không phải người kén ăn, thế nên khoảng thời gian này đã được anh nuôi cho có da có thịt, không còn phờ phạc như trước.
Anh không chỉ biết nấu ăn mà còn biết nướng bánh, Nguyễn Niệm vốn tưởng bắt anh thức dậy sớm nướng bánh mì sẽ rất phiền phức, nhưng rồi lại phát hiện Lương Tây Văn đã chuẩn bị bột trước một ngày, để trong lò nướng giữ ấm, sáng hôm sau trước khi dắt Thập Nhất đi dạo sẽ tranh thủ nướng, trở về liền có bánh mì nóng để ăn.
Nguyễn Niệm cực kỳ mong đợi những bữa sáng.
Ăn xong, Nguyễn Niệm dọn dẹp bàn, Lương Tây Văn nhường lại không gian cho họ, nói mình đến trạm y tá lấy nước nóng.
Lương Tây Văn đi rồi, Quý Sương muốn nói gì đó, lại không muốn bản thân quá cằn nhằn, chỉ có thể nói: "Cố gắng sống cho tốt."
Nguyễn Niệm đang cất hộp cơm, nghe Quý Sương nói vậy, trong lòng chua xót vô cớ.
Trước nay cô không hề có cảm giác gì về cuộc sống hôn nhân, mãi cho đến khi nghe Quý Sương nhắc nhở như thế.
"Vâng." Nguyễn Niệm đáp.
Quý Sương không nói nữa, im lặng một lúc mới nói: "Tháng sau mẹ và bố của con sẽ ly hôn, bên học viện ngoại giao đã cấp nhà cho mẹ, mẹ định để lại nhà của chúng ta cho con."
"Con có nhà rồi."
"Mẹ biết."
Nguyễn Niệm không biết phải nói gì, lặng lẽ thu dọn.
Nghe thấy những lời của Kỷ Sương, trong lòng vô cớ chua xót.
"Giờ mẹ về đó không tiện."

Nguyễn Niệm biết thật ra mẹ cô không muốn quay về đó.
Dù sao trong nhà vẫn còn đồ của Nguyễn Văn Lâm và dấu vết cuộc sống ngày xưa của họ.
Nguyễn Niệm hỏi bà: "Nhà mới xa không?"
"Không xa, ở ngay trong trường."
"À vâng."
"Đầu tháng sau mẹ sẽ xuất việc, mẹ không giỏi mấy việc này, đến lúc đó ăn cơm căn tin trường là được, con muốn làm gì thì cứ làm đi."
"Vâng."
Quý Sương không nói nữa, bầu không khí giữa hai người lại trở nên vi diệu.
Cuối cùng Nguyễn Niệm cũng mở lời nói: "Lương Tây Văn đối xử với con rất tốt."
Quý Sương nói ừ, như vậy là tốt rồi.
Hình như khoảng cách gần mười mấy năm giữa hai mẹ con đã tiêu tan đi rất nhiều.
Lúc quay đầu, Nguyễn Niệm phát hiện tóc bên tai Quý Sương lại bạc thêm.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Quý Sương vén tóc ra sau, hóa ra dưới lớp tóc đen là một lớp tóc bạc.
Ở trên TV Nguyễn Niệm luôn thấy hình ảnh Quý Sương mặc đồ vest chỉnh tề với mái tóc ngắn được chải chuốt tỉ mỉ.
"Bạc từ lâu rồi, mỗi tháng nhuộm một lần."
"Nếu đã bạc thì cứ để bạc đi, nhuộm tóc không tốt cho sức khỏe."
"Ừ."
Quý Sương vừa dứt lời, Lương Tây Văn đã từ bên ngoài trở về.
"Mau về đi nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn đi làm, mẹ không sao, phẫu thuật xong nghỉ ngơi mấy ngày là được." Quý Sương nói.
Lương Tây Văn gật đầu: "Ngày mai dì hộ lý sẽ đến, nếu mẹ có gì không thoải mái thì cũng có người giúp đỡ."
Quý Sương biết ý tốt của hai người, bản thân từ chối cũng không hợp tình lắm, vì thế cũng nhận lời: "Mấy ngày nữa là ổn, đừng tiêu pha nhiều thế."
Lúc hai người rời khỏi bệnh viện đã là 19 giờ 30, Nguyễn Niệm cảm thấy đã nhẹ lòng hơn nhiều, nhưng tâm trạng vẫn còn chua chát.
Cô vẫn không thể nói chuyện bình thường hơn với Quý Sương.
"Anh đã đi hỏi thăm, không quá nghiêm trọng, chỉ là công việc quá nhiều áp lực, cộng thêm tuổi lớn nên nhiều bệnh vặt, có người ở bên chăm sóc sẽ không sao." Lương Tây Văn nói, "Có lẽ về hưu rồi sẽ thoải mái hơn."
Nguyễn Niệm gật đầu, tinh thần Quý Sương bây giờ rất tốt, thoạt nhìn đã khôi phục, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô không cần nói nhiều với Quý Sương, so với tưởng tượng của cô Quý Sương bình tĩnh hơn nhiều.
Hai người về nhà tuy còn sớm nhưng cũng đã hơn 20 giờ, trước đây giờ này Nguyễn Niệm sẽ ở phòng khách đọc tiểu thuyết, Lương Tây Văn ngồi bên cô, đây được coi là thời gian thư giãn hiếm hoi trong ngày.
Lần này, Nguyễn Niệm không kìm lòng được mà ôm lấy anh.
Lương Tây Văn đang định cởi áo khoác, đột nhiên có người ôm anh từ phía sau.
"Lương Tây Văn, gả cho anh thật tốt." Nguyễn Niệm cảm thấy trong cuộc sống mình không giúp được gì, ít nhất có thể cho anh chút giá trị tình cảm, vì thế không kìm được mà khen, "Anh nấu ăn ngon, làm việc có trình tự, mỗi sáng thức dậy đều làm bữa sáng, còn chủ động giặt đồ giúp em, tuy rằng mấy tháng kết hôn này em không làm được gì nhiều nhưng em sẽ để giành tiền lương, tháng sau nếu anh rảnh, em dẫn anh đi uống trà sữa."
Lương Tây Văn bị cô chọc cười, vỗ vỗ eo cô: "Có em thèm uống trà sữa đấy."
"Đó không phải món nước anh muốn uống thời đại học hả?" Nguyễn Niệm hậm hực, "Chứ anh đòi uống món đồ đắt tiền em không mua nổi đâu."
Lương Tây Văn ôm cô: "Đi, tháng sau đi uống trà sữa."
Nguyễn Niệm lại bắt đầu tính toán: "Vậy đặt vé máy bay khoang hạng một, còn lâu mới về hưu, em vẫn muốn tiêu xài tiền lương của mình một chút."
Lương Tây Văn mỉm cười: "Vậy ở khách sạn năm sao, anh tiêu tiền với em."
Nguyễn Niệm hài lòng: "Thế thì không lỗ."
"Từ lúc kết hôn anh vẫn chưa em đi chơi đâu, tuần trăng mật còn nợ em, lãi suất gắp đôi, sau này có thời gian em muốn đi đâu chúng ta đi đó."
"Anh nói đấy!"

"Muốn đi đâu hả?"
"Em muốn đi chỗ nào có biển, em muốn đi Bangkok, em thấy bạn bè em ai cũng đi Bangkok du lịch."
"Vậy thì đi mùa này, mùa hè sợ nóng quá." Lương Tây Văn nhìn vào mắt cô, đột nhiên nhích lại gần, "Biết bơi không?"
Nguyễn Niệm lắc đầu: "Không biết, nhưng không phải không thể đứng bên bờ ngắm biển."
Lương Tây văn khẽ cười, cái tay hư dọc theo eo cô di chuyển xuống, môi kề sát tai cô: "Nhớ mua bộ đồ bơi đẹp một chút."
Nguyễn Niệm đỏ mặt: "Để sau rồi nói."
Lương Tây Văn ôm cô, khom người đặt nụ hôn xuống, Thập Nhất ở ngay bên cạnh vẫy đuôi, Nguyễn Niệm có cảm giác bị nhìn trộm, hơi đẩy Lương Tây Văn ra: "Nó nó..."
Người nào đó hơi buông lỏng, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô toát lên nét gợi cảm.
Nguyễn Niệm ho nhẹ.
Thập Nhất cứ như sợ mọi người không biết sự tồn tại của nó, ngồi dưới sàn ngửa đầu kêu gâu gâu.
Lương Tây Văn bật cười, liếc nhìn Thập Nhất: "Ra ngoài đi."
Thập Nhất lập tức đứng dậy, hớn hở vẫy đuôi chạy ra ngoài.
"Sao anh lại bắt nạt nó chứ?"
"Anh không bắt nạt nó." Lương Tây Văn kéo cô vào lòng, anh chỉ muốn bắt nạt em."
"Em muốn đi thay đồ."
Lương Tây Văn không buông cô ra, thấp giọng hỏi: "Ngày mai tăng ca à?"
Nguyễn Niệm cố gắng xua đuổi những suy nghĩ tạp nham ra khỏi đầu, tưởng Lương Tây Văn đang quan tâm đ ến công việc của mình, vì thế trả lời thành thật: "Ngày mai em không cần tăng ca, em đoán là chỉ bận mấy ngày cuối tháng thôi."
"Gần đây có cần dịch tiểu thuyết không?"
"Em vẫn chưa quyết định sẽ dịch tiếp cuốn tiểu thuyết nào...!Này!"
Nguyễn Niệm nghiêm túc trả lời, lúc này mới phát hiện hai tay Lương Tây Văn vòng qua eo đã mò tới váy cô, anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô như vậy.
Anh cố tình kéo khóa váy thật chậm.
Thì ra là hỏi cô bận hay không không phải vì quan tâm công việc của cô.
Nguyễn Niệm nhắm mắt: "Ban ngày đi làm bị áp bức, tối về nhà cũng bị áp bức, em đúng là thành phần đáng thương của xã hội này mà."
Lương Tây Văn cười trêu chọc: "Ban ngày em không có thời gian rảnh lướt web sao? Hôm nay em đã gửi hơn 30 video vào wechat của anh rồi đấy."
Nguyễn Niệm bình tĩnh đáp lại: "Đó là chia sẻ cuộc sống, em thấy nó hay nên gửi anh xem."
Lương Tây Văn lần nữa hôn cô: "Quay lại chủ đề chính đi."
"Ưm." Nguyễn Niệm bị anh hôn cho lảo đảo.

Lương Tây Văn ở trước mặt, sau lưng là góc sô pha, cô đành theo bản năng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Cho em nghỉ ngơi nửa tháng." Lương Tây Văn có lòng tốt nhắc nhở, "Em thì hay rồi."
"Em làm sao?" Nguyễn Niệm giả ngốc.
"Còn gạt anh nói công việc của mình bận rộn." Lương Tây Văn vừa nói vừa cụp mắt, tập trung hôn cô, "Rõ ràng là cố ý tránh né."
Nguyễn Niệm hơi nâng cằm, rụt bả vai lại, nói thẳng: "Em sắp chịu không nổi rồi, nếu còn không được nghỉ ngơi em sẽ..."
Như muốn trừng phạt Nguyễn Niệm, Lương Tây Văn hôn thật mạnh lên cổ cô.
"Lương Tây Văn, đã sắp hè rồi, em không thể mặc áo cao cổ nữa!"
Lương Tây Văn cười khúc khích: "Ai bảo em nói dối anh."
"..."
"Ngày mai đổi sang đeo khăn lụa." Lương Tây Văn đè cô xuống sô pha, "Phối chung với áo sơ mi và váy âu phục rất đẹp."
Cách ăn mặc như vậy hết sức bình thường, nhưng khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu cô lại không hề đứng đắn.
Đầu óc Nguyễn Niệm trống rỗng: "Lên lầu."
"Sao thế?" Lương Tây Văn tập trung hôn cô, hàm hồ hỏi.
Nguyễn Niệm ậm ừ nửa ngày, Lương Tây Văn ngẩng đầu thấy Thập Nhất đang chạy vòng vòng ngoài cửa sổ.
Như một đứa bé ngây thơ.
Ai cũng nói giống Border Collie rất thông minh, IQ như đứa bé bảy tám tuổi, rõ ràng biết nó là chó nhưng Nguyễn Niệm vẫn xấu hổ, cứ cảm thấy có thêm đôi mắt nhìn, vì vậy lần nào cô cũng ra lệnh Lương Tây Văn phải khóa cửa.
Lương Tây Văn cười trêu chọc: "Trước khi kết hôn với em, Thập Nhất không có thói quen lên lầu đâu, có em chiều hư nó, nó sẽ che chở em."
"Nó bảo vệ em làm gì?" Nguyễn Niệm được Lương Tây Văn bế lên lầu, đầu óc choáng váng.

"Em thấy thế nào?" Lương Tây Văn cười hỏi, "Nói xem."
Nguyễn Niệm lúc này mới hoàn hồn, vội duỗi tay bịt miệng anh: "Anh đừng nói nữa."
Lương Tây Văn hôn lên lòng bàn tay cô, ánh mắt nhìn cô luôn dịu dàng và mê muội.
Bọn họ rõ ràng rất hợp nhau.
Nguyễn Niệm không biết bắt đầu từ khi nào nhưng Lương Tây Văn cực kỳ thích hôn cô, anh cũng từng cố gắng khắc chế, ít nhất sẽ không để lại dấu tích trên cổ.
Lúc vào phòng tắm Nguyễn Niệm liếc nhìn một cái, làn da cô trắng nõn, thế nên dấu vết anh để lại ở phía bên phải cổ vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Niệm vừa xấu hổ vừa tức giận, thời tiết này đeo khăn lụa chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

Nguyễn Niệm phẫn nộ cắn bả vai Lương Tây Văn một cái: "Không được có lần sau nữa!"
Lương Tây Văn ngồi trước mặt cô, kéo cô qua bồn tắm, bồn tắm rất lớn, nước chảy lăn tăn, sàn nhà cũng có vệt nước.
Lương Tây Văn ôm cô vào lòng, cô vừa dứt lời, anh liền hôn lên bải vai cô.
Nguyễn Niệm sợ nhột: "Ngày xưa toàn là em bám lấy anh, sao bây giờ anh cũng bắt đầu bám lấy em thế hả?"
"Bởi vì đây là quá trình của tình yêu." Lương Tây Văn không hành hạ cô nữa, chỉ ôm cô vào lòng.
Nguyễn Niệm bật cười: "Anh nói nghe văn chương thật đấy."
"Chứ em đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lương Tây Văn nhéo má cô một cái, "Đâu phải suốt ngày ở trên giường với em đâu."
"Hình như là vậy."
Mấy ngày nay mọi thứ hình như rất có quy luật.
Thỉnh thoảng Lương Tây Văn dẫn cô ra ngoài ăn, buổi tối xem phim, mua bỏng ngô và trà sữa mà Nguyễn Niệm thích, tuy trong cuộc sống đầy quy tắc của Lương Tây Văn không có những thứ rác rưỡi này nhưng anh vẫn dung túng cô, Nguyễn Niệm uống không hết đều đưa cho anh.
Lương Tây Văn còn an ủi cô rằng đâu phải ngày nào cũng uống, uống một chút cũng không sao.
Cả hai còn thường xuyên hẹn hò, lúc thì chỉ đơn thuần đi siêu thị, nghĩ xem buổi tối nên mua sườn hay nạc bò, ăn xong sẽ ăn sầu riêng hay dưa hấu tráng miệng, kem vị dâu hay oreo.
Đôi khi Lương Tây Văn cùng cô dắt Thập Nhất đi dạo, lúc đi ngang đại học Yến Kinh, Nguyễn Niệm sẽ đòi ăn đồ nướng, anh sẽ mua mớ mực cho cô vừa đi vừa ăn.
Nguyễn Niệm rất thích cùng anh dắt Thập Nhất đi chơi.
Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, Nguyễn Niệm cũng thích vào những quán nước từ pha, rất ngon.
Trong nửa tháng, Nguyễn Niệm đã được ăn mực nướng, trà chanh tự làm, bánh bao chiên, bánh mì với rau, còn cả khoai tay chiên.
Có lúc Nguyễn Niệm không nhịn được mà hỏi: "Sao anh cũng thích mấy món bậy bạ này vậy?"
"Không phải do ở với em sao?" Lương Tây Văn nói, "Em ăn đồ bậy bạ anh cũng ăn với em, vợ chồng cùng chung hoạn nạn."
Nguyễn Niệm bật cười: "Anh đừng có thế, làm như đồng sinh cộng tử vậy."
"Ừ, là đồng sinh cộng tử mà."
Nguyễn Niệm đưa ly trà chanh cho Lương Tây Văn, sau đó vỗ lưng ăn: "Anh không ăn cay lần sau em cũng không ăn nữa."
"Lâu lâu ăn một chút cũng không sao."
Có khi hai người ở nhà cả ngày, Nguyễn Niệm đọc tiểu thuyết, Lương Tây Văn chơi đàn, thỉnh thoảng lại đàn bài mới cho cô nghe.
Có khi hai người xem phim, Lương Tây Văn luôn nhớ chuẩn bị cho cô vài món ăn vặt.
Hoặc có khi hai người sẽ ở trên giường suốt đêm.
Những mảnh ghép mỏng manh kết nối thành khoảng thời gian ấm áp.
"Tình yêu giống như giải một bài toán vậy, anh không thể chỉ cho em một đáp án anh yêu em, anh phải cho em thấy cả quá trình." Lương Tây Văn ôm cô vào lòng, "Mệt không?"
"Mệt muốn chết." Nguyễn Niệm điều chỉnh tư thế, "Bóp vai cho em đi."
Lương Tây Văn lập tức mát xa cho cô.
Nguyễn Niệm nhắm mắt dựa vào lòng anh.
"Cưới em không phải để ngủ với em." Lương Tây Văn nhớ lại chuyện Nguyễn Niệm đã chạy trốn nửa tháng mà đau lòng, "Chẳng qua làm hơi lâu thôi."
Nguyễn Niệm bật cười: "Anh cũng biết hả?"
"Việc này đâu trách anh được."
"..."
"Lần nào anh cũng hỏi em còn muốn nữa không? Em mặc kệ anh, anh nhớ ngày xưa em từng nói anh không được hỏi em nữa."
Mặt Nguyễn Niệm nóng lên, coi như không nghe thấy.
Lương Tây Văn vẫn không chịu buông tha: "Năm tiếng đồng hồ có được không?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện