Edit & Beta: Hann

Sau khi dừng lại một lúc, ý cười của Yến Tinh Nghi ngày một nhiều hơn, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng: “Vậy thì anh trai, em phải làm gì để dỗ anh đây?”

Chu Nham nhìn chằm chằm nụ cười mệt mỏi của cô, lông mày nhíu chặt lại.

Anh biết Yến Tinh Nghi không còn là cô gái nhỏ của mười năm trước nữa. Mấy năm nay, cô đã dần dần thay đổi. Hai năm trước, cô vẫn còn là một người hoạt bát vui vẻ, nhưng giờ đây đã thay đổi khó tin.

Dường như cô không để ý đến người nào hay thứ gì cả, ngay cả bản thân mình cũng không quan tâm, bằng không, sao cô lại không thấy đau đớn chứ? Tại sao lại làm bộ làm tịch trước mặt anh?

Chu Nham hy vọng cô có thể tùy ý ngông cuồng, anh vốn không cần cô dỗ dành, anh không nỡ.

Người đàn ông nhắm mắt lại, đẩy cô ra.

Yến Tinh Nghi cười cười ngồi thẳng người, Chu Nham đứng dậy, bước đi mấy bước rồi xoay người đến trước mặt cô.

Yến Tinh Nghi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Sao vậy?”

“Lên giường ngủ.”

“Em sẽ ngủ.” Cô vẫn cười.

Chu Nham biết lâu nay Yến Tinh Nghi không thích cười, nhưng cô vẫn cười với anh. Rõ ràng ánh mắt không hề vui vẻ, như vậy chẳng có nghĩa lý gì cả.

Chu Nham cúi người bế cô lên giường, dùng tay xoa xoa bàn chân vừa đi trên nền đất của cô.

Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh giường, nhìn xuống cô rồi nói: “Có việc thì gọi điện.”

Không đợi cô trả lời, anh đã rời đi. Lần này anh không quay đầu lại, trông rất vội vã. Yến Tinh Nghi chán chường nằm trên giường, cô biết nhất định Chu Nham đang đi xử lý chuyện còn lại, người đàn ông làm cô bị thương xui xẻo rồi.

Không phải Yến Tinh Nghi tự luyến, mà do mười năm nay, những ai không tôn trọng cô đều bị Chu Nham xử lý một phen, chứ đừng nhắc đến chuyện làm cô bị thương.

Quả nhiên anh đã làm đúng lời hứa, anh sẽ che chở cô, điều kiện tiên quyết là, cô phải thuộc về anh.

Yến Tinh Nghi bỗng nhớ lại cả hai của nhiều năm về trước.

Tiệc tùng giao lưu giữa những người giàu có nhiều vô số kể, mười năm trước Yến Tinh Nghi cũng là một trong số những người tham gia. Điểm khác biệt chính là, người khác muốn hưởng thụ vui chơi, còn cô đến vì mục đích khác.

Chu Nham cũng xuất hiện trong yến hội, đó là lần đầu tiên Yến Tinh Nghi gặp anh. Anh không quá giống người bản xứ, có lẽ vì mẹ ruột là người nước Anh. Ngũ quan của anh rất anh tuấn và sắc sảo, đường nét thanh nhã, y hệt một quý tộc chân chính.

Bọn họ đều được tiếp thu sự giáo dục tốt nhất, nhưng từ đầu đến cuối Chu Nham không hề giống cô. Thí dụ như người xung quanh luôn đặc biệt thận trọng, nịnh bợ anh không thôi.

Có lẽ Yến Tinh Nghi đã gặp quỷ rồi, thế mà lại chọn trúng Chu Nham trong rất rất nhiều người. Đại thiếu gia bất cần đời trong mắt người khác này, người cầm quyền nhà họ Chu trong tương lai, thực sự sẽ rủ lòng thương sao?

Cô quyết định đánh cược một lần.

Một đêm nọ, Yến Tinh Nghi không hề rời mắt khỏi Chu Nham. Chu Nham đã phát hiện ra điều này, bèn nhìn sang cô. Thế nhưng cô luôn tránh né ánh mắt, uống rượu để che giấu sự bất an của mình.

Lúc ngước mắt lên lần nữa, Chu Nham đã biến mất. Cô điên cuồng tìm kiếm, nhưng lại bị người ta tóm vào trong phòng tại một góc tối không người.

Chu Nham ngồi ở bên trong, có người cung kính đang đứng phía sau anh. Đôi mắt lạnh nhạt của anh nhìn chằm chằm vào cô, thực sự có chút đáng sợ.

Cuối cùng, Chu Nham lười nhác hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Trong lòng Yến Tinh Nghi hốt hoảng.

Mắt quan sát của người đàn ông này quá chuẩn!

Cô không do dự nữa, mặc dù cô là con gái lớn kiêu ngạo của nhà họ Yến, nhưng không ai biết rằng, cô và Yến Phi Bạch đều không có tôn nghiêm cũng như phẩm chất, kém rất xa Chu Nham có một không hai của nhà họ Chu.

Yến Tinh Tinh chậm rãi hạ đầu gối xuống, đến tận hôm nay cô vẫn còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó. Cô quỳ trước đôi giày da quý giá của Chu Nham, khóc không thành tiếng cầu xin anh cứu anh trai ruột của mình.

Lúc đó Chu Nham vẫn còn là một cậu thiếu gia thích đùa giỡn, anh cười cười cân nhắc: “Có thể.”

Yến Tinh Nghi kinh ngạc nhìn anh.

Người đàn ông cúi người xuống, đê hèn nắm lấy cằm cô rồi quan sát: “Nhưng mà, cô muốn báo đáp tôi thế nào đây?”

Cô báo đáp anh như thế nào?

Mười năm qua luôn dịu dàng ngoan ngoãn, dù cho cô lạnh lùng vô tình với người khác thì cũng không bao giờ tỏ vẻ không vui với Chu Nham, bởi vì anh là ân nhân cứu mạng hai anh em cô.



Đúng như những gì Yến Tinh Nghi suy nghĩ, nam diễn viên làm cô bị thương buộc phải chấm dứt sự nghiệp, trước khi bị phong sát, anh ta rất ngang ngược. Cả thiên hạ đều biết vụ bê bối xâm hại nữ diễn viên của hắn ta, sau khi nhận được vô số lời chửi rủa, anh ta hoàn toàn thân bại danh liệt.

Yến Tinh Nghi không tiếp tục ở lại nhà Chu Nham, Yến Triệt phái người đến đón cô về.

Bên ngoài trang viên nhà họ Yến, Yến Hồi mặc một bộ vest có dây đeo, nhìn xung quanh chờ cô. Yến Triệt và vợ ông Quế Dung cũng ở đây.

Sau khi xe dừng lại, Yến Hồi vội vã chạy đến mở cửa xe cho cô. Cậu không dám mắt đối mắt với Yến Tinh Nghi mà nhìn vào bàn tay đã được băng bó của cô trước. 

“Chị còn đau không?”

Trêu chọc Yến Hồi đã sớm trở thành thói quen của Yến Tinh Nghi. Nhưng lúc này, nhìn thấy sự chân thành trong mắt cậu, cô lại không nỡ lắm. Cô không nói lời gì khó nghe, điềm đạm đáp: “Không đau.”

Nhưng khi Yến Tinh Nghi vừa xuống xe, cậu bé lập tức nhào vào lòng cô, ôm eo cô rồi khóc lớn. Yến Tinh Nghi sửng sốt đôi chút, nhíu mày nhìn vợ chồng Yến Triệt, Quế Dung cười nói: “Yến Hồi biết con bị thương nên rất lo lắng cho con.”

Yến Tinh Nghi kéo cậu bé trong lòng mình ra, trên áo quần dính nước mắt nước mũi của cậu. Cô nhíu chặt lông mày, Yến Hồi lén liếc nhìn cô một cái, xấu hổ không dám khóc nữa.

“Con về phòng nghỉ ngơi trước.”

Cô cũng không dỗ dành Yến Hồi đang khóc thầm. Mặc dù biết rõ cậu lo lắng cho mình, nhưng bọn họ không giống nhau. Yến Hồi khóc thì có bố mẹ dỗ dành, cô khóc thì có gì? Chỉ nhận được một trận roi.

Trở về phòng ngủ, Yến Tinh Nghi cởi áo quần bị bẩn ra. Khi sờ đến chỗ bị ướt, cô chợt nhớ đến dáng vẻ khóc lóc đáng thương của Yến Hồi, lông mày lại nhíu chặt.

Lúc đêm khuya, Yến Tinh Nghi đi đến bên ngoài phòng ngủ của Yến Hồi, đặt món đồ mình mang về ở đó. Thật ra cũng chẳng phải thứ gì to tát, chỉ là một món đồ chơi, trên đường trở về cô đã tiện tay mua.

Lần đầu tiên làm chuyện kiểu vậy, Yến Tinh Nghi cảm thấy ngây ngốc đến lạ. Lúc xoay người, cô thấy Yến Triệt đang đứng cười ở đó.

“Chú biết con thương Yến Hồi.”

“Con không có.”

“Món đồ chơi kia?”

Yến Tinh Nghi cười nhạt: “Lừa gạt đứa bé mà thôi, chú cho là thật sao?”

Yến Triệt thở dài: “Tinh Nghi, với chú cũng như vậy sao?”

Yến Tinh Nghi không có hứng trò chuyện tiếp, đột nhiên Yến Triệt nói: “Hai ngày nữa có khách đến nhà dùng bữa, nếu có thể ở lại đây vài ngày thì con đi tiếp khách với chú đi.”

Yến Tinh Nghi cười cười, ngày thường cô thật sự rất xinh đẹp, một sức hấp dẫn vừa đẹp đẽ vừa cao quý, hệt như đóa mẫu đơn ngào ngạt, khiến người khác phải kinh diễm. Nhưng nụ cười này không hề vui vẻ hay cam tâm tình nguyện, chỉ có chế giễu.

“Giá trị của con cũng chỉ như vậy.” Có khác biệt gì với gái lầu xanh chứ?

Yến Triệt hiểu rõ tâm trạng của cô, ông nhíu lông mày không nói gì. Ông rất muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng thân là con gái lớn nhà họ Yến, có những chuyện buộc phải làm.

“Yên tâm, con sẽ chuẩn bị tốt, không thất lễ với khách của chú đâu.”

Cô thật sự đã quen với chuyện này, từ nhỏ đến lớn chịu đòn chịu đói nhiều đến thế, không phải là vì thể hiện một nhà họ Yến hoàn hảo nhất sao? Cô ghi nhớ rất kỹ chuyện này ở trong lòng.



Yến Hồi có món đồ chơi mới nên rất vui vẻ. Yến Triệt bảo đây là quà của Yến Tinh Nghi tặng, cậu bèn sung sướng chạy đi tìm cô để xác thực.

Yến Tinh Nghi nhìn cậu bé luống cuống tay chân ôm món đồ chơi, vui vẻ đứng bên ngoài cửa. Một cảm giác không nói nên lời, giọng điệu của cô vẫn hờ hững như trước: “Không phải tôi.”, sau đó không hề do dự đóng cửa lại.

Yến Tinh Nghi tựa vào cửa, thở dài một hơi. Cô bằng lòng khiến Yến Hồi chán ghét mình, bằng lòng để Yến Triệt và Quế Dung ghét mình, vậy thì cô có thể sống dễ chịu hơn một chút.

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, Yến Tinh Nghi tắm rửa sửa soạn, mặc lễ phục dạ hội đứng bên cạnh Yến Triệt, chuẩn bị tiếp đón khách quý.

Chiếc xe sang trọng có rèm che trực tiếp lái vào trang viên, dừng lại bên ngoài cửa. Yến Tinh Nghi nở một nụ cười hoàn hảo không thể chê vào đâu được, sau khi nhìn người đàn ông bước xuống khỏi xe, nụ cười ấy dần trở nên cứng đờ.

Bộ âu phục đắt đỏ màu xám tro làm bật lên vóc dáng cao lớn, đôi mắt thâm trầm, khí chất lịch lãm anh tuấn, ánh mắt anh lướt qua Yến Triệt và Yến Tinh Nghi. Anh nhìn trang phục mà cô mặc một chút rồi chậm rãi rời mắt, bắt tay với Yến Triệt, được ông mời vào trong.

Yến Tinh Nghi không đuổi theo sau ngay, cô không thể ngờ rằng vị khách cần tiếp đón tối nay lại là Chu Nham.

Chu Nham phát hiện cô đang ngây người, bèn dừng lại nhìn.

“Không đi?”

Yến Tinh Nghi cười dịu dàng: “Thì ra khách quý tối nay là Chu tổng sao.” Cô uể oải đi từng bước một đến, nụ cười phong nhã tài hoa.

Đối với sự khách sáo lạ lùng này của cô, Chu Nham khẽ nhíu mày lại. Anh biết Yến Tinh Nghi không thích việc bị coi như gái lầu xanh, phải tiếp đón giới thượng lưu như thế này. Trước khi đến đây, anh cũng không nói muốn gặp cô, rõ ràng Yến Triệt đã tự mình quyết định.

Chu Nham nhìn sang Yến Triệt, trùng hợp chạm mắt với ông: “Chu tổng, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Yến Tinh Nghi đi đến chỗ ngồi, chủ động rót rượu cho Chu Nham, nụ cười đúng chuẩn nhưng lại rất giả tạo: “Chu tổng, mời.”

Chu Nham cực kỳ không thích cô như vậy, anh bình tĩnh nhìn cô một lát rồi nói: “Cô Yến, tôi có việc muốn nói với ông Yến đây, cô nghỉ ngơi trước đi.”

Ông lớn lên tiếng, đương nhiên Yến Triệt không dám ý kiến. Yến Tinh Nghi thì ung dung bình thản, lúc nhìn sang Chu Nham, cô nhìn thấy sự áy náy trong ánh mắt của anh. Cô ngây người, nghi ngờ rời đi.

Lúc trở về phòng ngủ cô rất mệt mỏi, Yến Tinh Nghi quyết định xem phim kinh dị, hơn nữa còn là bộ “Vòng tròn oan nghiệt” kinh điển. Thời gian bất giác trôi qua, cô cũng dần nhập tâm vào bộ phim.

“Vòng tròn oan nghiệt” là bộ phim kinh dị nổi tiếng của Nhật. Trong phim, bất cứ ai xem qua đoạn băng đều sẽ nhận được cuộc gọi thần bí vào lúc nửa đêm. Nếu như không tìm được người kế tiếp xem băng thì sẽ bị Sadako bò ra từ điện thoại lấy mạng.

Khi xem tới cảnh Sadako bò ra từ điện thoại để giết người, bỗng nhiên điện thoại di động bên cạnh đổ chuông. Người bình tĩnh như cô cũng khẽ run lên.

Là cuộc gọi đến của Chu Nham.

Cô bắt máy, giọng nói vô thức trở nên cáu giận: “Em đang xem phim kinh dị, muốn dọa chết em sao?” Cô vốn không ý thức được rằng giọng điệu của mình có chút hờn dỗi, nghe rất thân thiết.

Người đàn ông không đáp lại ngay, anh im lặng một lúc lâu, tiếng nói khàn khàn trầm thấp trong điện thoại truyền đến.

“Đến phòng anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện