Cách chứng minh có rất nhiều, nhưng hiển nhiên Chu Nham đã nói rất rõ một cách, đương nhiên Yến Tinh Nghi cũng không để anh phải thất vọng.
Cũng không biết bao lâu, trên sàn phòng tắm lênh láng đầy nước, đều do nước trong bồn tắm tràn ra ngoài.

Yến Tinh Nghi nằm trong lòng Chu Nham để ổn định hơi thở, trông cứ như vừa trải qua một trận chiến khổ cực mệt mỏi vậy, cô cực kỳ kiệt sức.
Anh cười, càng thêm thích thú không nỡ buông tay.
Yến Tinh Nghi có chút tức giận gỡ tay anh ra: “Em mệt quá.”
“Hửm?”
“Không có dễ chịu gì cả.”
“Trách anh sao?”
“Sao không trách anh được.” Cô cắn vai anh, cái răng nhỏ cắn lên da thịt có chút đau nhưng cũng chịu được.

Chu Nham không đẩy ra, trái lại còn dịu dàng sờ tóc cô: “Xem ra em hơi mệt một chút.” Không còn sức lực gì cả.
Yến Tinh Nghi mở đôi mắt ướt át nhìn anh, Chu Nham đứng lên trước, anh không ôm cô lên giường ngay mà lót hai cái khăn tắm trên bệ bồn tắm rồi bế cô ngồi lên trên, dùng khăn lông lau sạch nước trên người cô.
Lúc làm xong, anh cũng không sờ loạn nhìn loạn, tỉ mỉ cứ như đang lau chùi tác phẩm nghệ thuật vậy, Tinh Nghi có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của anh.
Có những lúc Chu Nham rất xấu xa, nhưng cũng có lúc cực kỳ nghiêm chỉnh, như bây giờ biết cô đã mệt nên anh tuyệt đối sẽ không dày vò cô.

Nhưng vì anh hiểu rằng mình không thể chịu nổi bất kỳ cám dỗ nào của cô, vậy nên lúc lau người cho cô, nếu có thể không nhìn thì anh sẽ không nhìn.
Yến Tinh Nghi quyết định trêu chọc anh một chút, cô đưa một chân ra đặt lên trên đầu gối của anh.

Chu Nham ngừng động tác lại một lát, anh chậm rãi ngước mắt nhìn cô, một hồi lâu không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt trầm ổn nhìn cô, rất có uy lực.
Yến Tinh Nghi bỗng cảm thấy không cười nổi nữa, cô có tật giật mình rút chân về nhưng vẫn không phục, bèn đạp anh một cái: “Anh nhanh lên chút, em lạnh.”
Chu Nham lại rủ mắt tiếp tục lau cho cô, giúp cô mặc áo choàng tắm vào rồi sấy tóc.
Ngón tay thon dài của anh, là bàn tay được sống trong nhung lụa nên khớp xương rất rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt.

Từng ngón xuyên qua sợi tóc, làn gió từ mấy sấy tóc lướt qua đầu ngón tay của anh thổi vào mái tóc của cô.
Anh tắt máy sấy tóc đi, ngón tay hơi ấm do bị gió của máy sấy thổi nhẹ nhàng vân vê lỗ tai cô.

Cũng chẳng biết tại sao, giọng nói của anh rất khàn: “Nhiệt độ vậy ổn chưa?”
“Ổn rồi anh.”
Anh tiếp tục sấy, ngón tay gảy gảy khiến Yến Tinh Nghi thấy rất thoải mái, cô hơi mơ màng buồn ngủ.

Sấy tóc khô xong, Chu Nham cúi người ôm cô, Yến Tinh Nghi ôm lấy cổ anh theo bản năng, cảm nhận được người đàn ông đã đặt mình lên giường nhưng lại không tắt đèn mà cởi đai lưng áo choàng tắm của cô ra.


Gáy của Yến Tinh Nghi chợt bị anh cắn, cô hơi giật mình đẩy anh ra, làm bộ khóc lóc: “Em mệt quá, em buồn ngủ rồi.”
Chu Nham nắm lấy bàn tay phản kháng của cô, giọng nói khàn khàn cực kỳ bình tĩnh: “Xem hành động vừa nãy của em thì có lẽ em không hề mệt chút nào nhỉ.”
Anh không cho cô cơ hội giải thích, chặn đường nói chuyện của cô.
Anh tắt đèn lớn, mở đèn ngủ nhỏ lên, ánh sáng có chút mập mờ phản chiếu cả căn phòng màu trắng tinh.

Hóa ra phòng ngủ của bọn họ trông huyền ảo như vậy, cô hơi ngây người ngắm nhìn, rồi chợt nghe thấy tiếng nói khàn khàn mất bình tĩnh của Chu Nham lọt vào tai mình: “Tặng cho em.”
“Để em ở nhà cũng có thể ngắm sao sao?”
Anh cười, hôn cô: “Ừ.”
Rất lâu sau Chu Nham mới cho cô ngủ, trước đó, anh phải cho cô hưởng thụ từng phút từng giây.
Cô ngủ rất say, nhưng Chu Nham không buồn ngủ chút nào, anh đắp chăn kín giúp cô rồi ra ban công phòng ngủ hút thuốc.

Thấy giọt nước mắt còn vương lại khi đã ngủ say của cô, anh khẽ búng tay hất tàn tro thuốc lá.
Không cẩn thận, lại chọc cô khóc rồi.
Nghĩ đến việc cô vừa mắng chửi anh là cầm thú các kiểu, Chu Nham khẽ cười.
Cô nào có hiểu, như vậy chỉ càng khiến anh muốn làm chuyện xấu hơn thôi.
Hút thuốc xong, Chu Nham chờ mùi thuốc lá phai hết, đánh răng rồi mới lên giường.

Anh cẩn thận ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Ánh đèn mập mờ tắt đi, trong bóng tối, Yến Tinh Nghi không nghe thấy câu nói dịu dàng “Anh yêu em” kia nhưng vẫn yên tâm chui vào trong lồ|\|g ngực của anh.

Dù vẫn còn đang mơ màng không có chút ý thức gì, cô cũng biết người đàn ông này là bến đỗ của mình.
Chu Nham vỗ nhẹ lưng cô, càng thấp giọng hơn: “Mãi mãi.”

Sáng sớm, Yến Tinh Nghi vừa đến căn cứ vũ đoàn đã được báo rằng có một nhân vật rất tài giỏi vừa đến vũ đoàn… Lục Nguyệt của nhà họ Lục.
Lúc biết tin tức này Yến Tinh Nghi thấy hơi bất ngờ, không phải Lục Nguyệt đang phát triển bên nước ngoài sao? Sao lại đột nhiên quay về nước chứ?
Tổng quản lý tập họp tất cả mọi người đến hội trường để hoan nghênh thành viên mới này, Yến Tinh Nghi cũng cần phải đi.
Yến Tinh Nghi vừa đến hội trường đã bị Lạc Trầm Hương kéo vào ngồi cùng, tỏ ý bảo cô nhìn trên sân khấu đi.

Yến Tinh Nghi thuận mắt nhìn sang, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng trên sân khấu, tổng quản lý đang nói chuyện với cô ta.


Cô ta không yên lòng đứng nghe mà hơi hất cằm, tỏ vẻ kiêu căng tìm kiếm gì đó dưới khán đài.
Lạc Trầm Hương hơi bận tâm hỏi: “Mình nghe nói quan hệ của hai người không tốt lắm hả?”
Yến Tinh Nghi ừ một tiếng, chuyện cô với Lục Nguyệt có quan hệ không tốt chẳng phải bí mật gì.

Nhà họ Chu và nhà họ Lục thân nhau mấy đời, trưởng bối nhà họ Chu có ý định cho Lục Nguyệt và Chu Nham cưới nhau nhưng Chu Nham vẫn luôn lẩn quẩn quanh Yến Tinh nghi.

Trong lòng Lục Nguyệt đương nhiên sẽ thấy không vui, cứ luôn đối nghịch với Yến Tinh Nghi.

Mấy năm trước cô ta bị Chu Nham tiễn ra nước ngoài nên cô mới yên tĩnh được một chút.
Cuối cùng Lục Nguyệt cũng nhìn thấy Yến Tinh Nghi ở khán đài, cô ta khinh thường cười lạnh, kiêu căng nhìn sang chỗ khác.

Trông cô ta cứ như đang nói nói gì đó với tổng quản lý vậy, tổng quản lý thì cúi người gật đầu.
Lạc Trầm Hương nắm chặt tay Yến Tinh Nghi: “Cô ta nhìn cậu kia, không lẽ muốn gây phiền phức cho cậu sao!”
“Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Cô còn lạ gì việc Lục Nguyệt gây phiền phức cho mình sao?
Chẳng lẽ cô lại sợ cô ta?
Kế đến tổng quản lý vui vẻ nịnh nọt phát biểu, nội dung phát biểu đương nhiên vẫn là giới thiệu Lục Nguyệt.

Lục Nguyệt cũng không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc cũng như kiêng dè của người khác, cô ta chỉ cười khanh khách nhìn Yến Tinh Nghi, cứ như đang nói… “Tôi trở lại rồi đây.”
Yến Tinh Nghi lười để ý cô ta.
Sự coi thường của Yến Tinh Nghi khiến Lục Nguyệt rất tức giận, cô ta trực tiếp đoạt lấy mic của tổng quản lý, nhìn về phía Yến Tinh Nghi nói: “Yến Tinh nghi, tôi trở lại rồi, cô có muốn nói gì với tôi không?”
Cô ta ra sức muốn khơi mào chiến tranh, các thành viên của vũ đoàn đều nhìn sang Yến Tinh Nghi.
Vũ đoàn Senna cũng như vô số vũ đoàn khác, cũng chỉ tỏ vẻ hòa hợp thôi.

Đối với thiên chi kiêu nữ như Yến Tinh Nghi, đương nhiên có rất nhiều người muốn nhìn cô rớt đài, vậy nên ai cũng có vẻ mặt hóng hớt xem chuyện vui.
Yến Tinh Nghi có chút cạn lời với hành động của Lục Nguyệt, ở cùng với Chu Nham một khoảng thời gian dài, cô cũng học được cách bình tĩnh không sợ hãi khi gặp biến cô, cô vô cùng lãnh đạm hỏi ngược lại: “Tôi có nên nói gì đó không?”
“…”
“Tôi sẽ không để Chu Nham cho cô đâu!”
Hội trường lập tức yên tĩnh lại, rất nhiều người nín thở chờ câu trả lời của Yến Tinh Nghi.

Ai cũng biết quan hệ của Yến Tinh Nghi và Chu Nham không tầm thường, mặc dù lúc trước hai người họ xào xáo nhau nhưng hình như bây giờ đã tốt lại rồi.

Yến Tinh Nghi không thay đổi vẻ mặt nhưng chỉ có cô biết cô tức giận nhiều đến mức nào, phiền não đến cỡ nào.

Mười năm qua, cô thấy rất nhiều người phụ nữ điên cuồng vì Chu Nham.

Anh mạnh mẽ giàu có, trưởng thành chín chắn lại còn biết giữ mình, được công nhận là nam thần, có cô gái nào không thích anh được chứ?
Lúc trước tình cảm của Yến Tinh Nghi dành cho anh chưa rõ ràng lắm nhưng cô cũng đã biết ghen rồi chứ đừng nhắc đến chuyện bây giờ anh còn là chống của cô, sớm chiều sống cùng cô, cưng chiều yêu thương cô nhưng vẫn bị người khác nhòm ngó mơ mộng.

Nỗi ưu phiền này ngày càng tăng lên.
“Có bản lĩnh thì cô đến cướp đi.” Cô bình tĩnh trả lời, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào Lục Nguyệt.

Sự kiêu ngạo trong ánh mắt của cô nhiều hơn Lục Nguyệt chứ không ít, mặc dù Lục Nguyệt có gia thế tốt hơn cô nhưng nhà họ Yến vẫn còn Yến Phi Bạch.

Dù Yến Phi Bạch không giúp cô đi chăng nữa thì cô vẫn còn Chu Nham, có Chu Nham rồi, dù cô ta có là thần hay là quỷ đi nữa cô cũng không sợ.
Lạc Trầm Hương ngồi bên cạnh cứ cảm thấy mình được diện kiến một cảnh tượng tàn sát khốc liệt, rõ ràng hai người họ cách xa nhau như vậy nhưng cứ như thể đã giao chiến đối chọi nhau rồi vậy.
Lục Nguyệt ghét Yến Tinh Nghi không chỉ vì Chu Nham mà còn vì quá khứ của cô, nhưng mà nó đã bị Du Ngưng đạp nát rồi.

Ha! Có tư cách gì mà cướp của cô ta!
“Cô chỉ biết ỷ lại vào Chu Nham thôi!”
Thậm chí Yến Tinh Nghi còn không phủ nhận: “Cô biết là tốt rồi.”
Ỷ lại thì sao?
Cũng phải xem Chu Nham có can tâm tình nguyện cho cô ỷ lại không.
Lục Nguyệt căm ghét dáng vẻ cho rằng mọi chuyện là hiển nhiên này của cô, suýt chút nữa nghiến nát cả răng.

Dù hội trường có rất nhiều người nhưng cô ta vẫn cầm mic mắng Yến Tinh Nghi, bỗng nhiên một cánh tay ở bên cạnh giơ sang, mạnh mẽ đoạt lấy mic của cô ta.
Lục Nguyệt quay đầu muốn giở tính đại tiểu thư nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông trưởng thành tao nhã trước mặt, cô ta bỗng sửng sốt, ngây người một hồi lâu rồi mới thận trọng nở nụ cười: “Chu Nham…”
Chu Nham lấy mic sang, tổng quản lý vũ đoàn và Dương Lâm đều đưa tay ra nhận lấy.

Chu Nham lạnh lùng liếc nhìn tổng quản lý, trong lòng tổng quản lý nhảy lộp bộp cả lên, có dự cảm chẳng lành, sau đó tổng quản lý nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dương Lâm: “Anh có thể tan làm rồi, sau này không cần đến nữa.”
Không ngăn Lục Nguyệt nổi điên được, để Lục Nguyệt có cơ hội bắt nạt vợ của ông chủ, sao ông chủ có thể để anh ta làm việc ở đây nữa chứ?
Tổng quản lý vũ đoàn tức giận ngồi xuống, nhưng lại không dám cầu xin tha thứ.
Lục Nguyệt vốn chẳng để ý gì đến người khác, cô ta vẫn luôn ngơ ngạc nhìn Chu Nham dù anh chẳng nhìn cô ta lấy một cái.

Cô ta đưa tay muốn đụng vào anh nhưng còn chưa kịp chạm vào áo anh thì đã bị Dương Lâm ngăn lại.
Dương Lâm cười nói: “Cô Lục, không thích hợp lắm thì phải.”
“Anh bị gì vậy!” Lục Nguyệt lập tức gắt gỏng.
Dương Lâm mỉm cười, nhưng vẫn chặn cô ta lại.
Đùa vui thật, để cho cô ta chạm vào Chu Nham sao? Anh ấy còn muốn chức trợ lý này nữa không? Lúc chưa kết hôn Chu Nham đã không thích bị người phụ nữ nào ngoài Yến Tinh Nghi chạm vào rồi, chứ đừng nhắc đến chuyện bây giờ đã kết hôn.

Chu Nham lùi về sau hai bước, vốn dĩ anh rất cao, ngoại trừ lúc nói chuyện với Yến Tinh Nghi anh sẽ cố ý khom lưng hạ thấp đầu, còn lại lúc nào anh cũng lãnh đạm nhìn từ trên xuống.
“Dẫn đi.”
Dương Lâm lập tức kéo Lục Nguyệt đi, cô ta tức giận nhìn anh ấy, thế mà anh ấy lại dám kéo cô ta đi! Lại dám vô lễ như vậy: “Anh có tin tôi khiến anh cút ra khỏi nhà họ Chu không?”
Dương Lâm cười cười kéo cô ta ra khỏi hội trường, đi ra bãi đậu xe bên ngoài, mở cửa xe rồi mạnh tay ném người vào trong.

Từ đầu đến cuối anh ấy vẫn luôn duy trì nụ cười châm biếm này, đi theo Chu Nham lâu vậy rồi, người có thể gây khó dễ cho anh ấy chỉ có Chu Nham, mà anh ấy cũng chỉ nghe mỗi lời căn dặn của Chu Nham thôi.
Lúc rời đi Chu Nham nhìn sang Yến Tinh Nghi, cô cứ cảm thấy ánh mắt của anh hơi khó lường, không rõ buồn vui, có lẽ anh đã nghe được câu “Có bản lĩnh thì cô tới cướp đi.” kia rồi.

Có lẽ cô nên nói mấy lời như muốn chiếm anh làm của riêng một chút, nhưng cô lại không, chẳng qua là do cô tin rằng Chu Nham tuyệt đối sẽ không rời xa mình.
Vậy nên anh thấy không vui rồi sao?
Yến Tinh Nghi nhìn anh rời đi, cô cũng không đuổi theo.

Hội trường yên lặng như tờ giống như trở về lúc ban nãy.

Tổng quản lý vũ đoàn bỗng chạy đến cầu xin Yến Tinh Nghi tha thứ, anh ta không muốn bị đuổi việc.

Yến Tinh Nghi cười khổ đẩy anh ta ra, bây giờ cô cũng thế, bảo toàn bản thân cô thôi cũng khó rồi.

Sau khi lên xe Lục Nguyệt bị Dương Lâm trói lại, tránh việc cô ta hùng hổ gây phiền hà cho Chu Nham.

Dương Lâm còn dùng băng keo dán miệng cô ta lại nữa.

Cô ta ngồi ngọ nguậy bên cạnh Chu Nham, toan tính xích gần đến anh một chút.

Dù người đàn ông này rất lạnh nhạt với mình, dù rằng từ trước đến nay anh chỉ để ý mỗi Yến Tinh Nghi, nhưng cô ta vẫn rất thích anh.
Cô ta cố gắng xích lại gần Chu Nham, cuối cùng anh cũng chậm rãi quay đầu nhìn cô ta, xé miếng băng keo ra.
Lục Nguyệt lập tức vội vàng nói: “Em biết hết tất cả bí mật của Yến Tinh Nghi!”
Sao cô ta lại không chú ý đến Yến Tinh Nghi được? Cô cướp đi người đàn ông mà cô ta yêu nhất! Mấy năm nay cô ta đều cố nắm thóp cô, cuối cùng cũng điều tra ra được một bí mật động trời.
“Anh muốn biết không?” Cô ta kiềm chế nỗi hưng phấn của mình, dùng sức dẫn dụ anh: “Ở bên em đi, em sẽ không công khai chuyện này.”
Chu Nham nhíu chân mày: “Nói xem là bí mật thế nào.”
Anh ra vẻ như đang thấy hứng thú, lười biếng ngả người ra sau, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Dưới sự mong đợi của Lục Nguyệt, cuối cùng anh cũng đưa mắt nhìn cô ta, thậm chí anh còn cong môi, cười ôn hòa.
Lục Nguyệt ít khi thấy Chu Nham như vậy, cô ta chỉ thấy anh đang cười với mình mà không phát hiện ra rằng ánh mắt của anh lạnh căm.

Cô ta mê mệt khoảnh khắc này, không nghĩ ngợi mà nói ngay: “Yến Tinh Nghi vốn không phải là con gái nhà họ Yến, cô ta chính là một đứa con dã chủng không biết đến từ đâu!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện