Edit & Beta: Hann

Người đời dễ đổi thay, nhưng Chu Nham thì không.

Ánh mắt của anh đang nói cho cô biết điều này.

Yến Tinh Nghi chợt không biết nên đối mặt với anh như thế nào, chẳng lẽ cô phải để cho anh biết quãng thời gian mình sống không bằng heo bằng chó kia sao? Đến bản thân cô cũng cảm thấy cuộc sống đó thật ghê tởm, huống gì Chu Nham?

Ngoại trừ rước phiền phức và mệt mỏi về cho anh, cô còn làm được gì nữa?

Rời đi là cách tốt nhất cô có thể nghĩ đến.

Chu Nham nhìn ra sự do dự của cô, anh không thúc giục gì. Chu Nham sang đây không phải để nhận được câu trả lời ngay, anh biết Yến Tinh Nghi gặp chuyện khó giải quyết. Mặc dù không rõ đó là chuyện gì, nhưng có thể khiến cô trở nên bất thường như vậy, nhất định không phải việc nhỏ. Cô không muốn nói thì anh sẽ không miễn cưỡng.

Hai người đều bình tĩnh lại, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau. Yến Tinh Nghi không dám nhúc nhích vì dù sao cũng đang ngồi trên đùi anh. Người đàn ông dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, như thể đang tận hưởng khoảng thời gian hòa hợp ngắn ngủi này.

Lúc này bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Yến Hồi gọi “Chị ơi” thật lớn rồi xông vào, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, chị gái nhà mình ngồi trên đùi của người đàn ông đáng ghét. Cậu nhóc ngẩn người, lập tức phẫn nộ: “Anh buông chị tôi ra!”

Cậu bước từng bước nhỏ đến lay lay cánh tay của Chu Nham, anh thì hờ hững nhìn cậu, dễ dàng kiểm soát được cậu nhóc. Chu Nham đưa mắt nhìn sang Yến Tinh Nghi: “Em trai của em, có chút đáng ghét.”

Yến Tinh Nghi: “…”

Thật ra cô muốn rời khỏi vòng tay của anh, thế nhưng anh lại dùng tay kia ôm chặt eo mình. Yến Tinh Nghi cứ luôn cảm thấy người đàn ông này muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt Yến Hồi.

“Anh buông nó ra trước đi.”

“Không buông.” Giọng nói trầm thấp hơi buồn bực.

“Nó còn nhỏ.”

Chu Nham nhíu mày, vốn không để ý đến Yến Hồi đang đánh mình: “Không phải từ trước đến giờ em ghét đứa em trai này sao? Anh thay em dạy dỗ nó.”

Đương nhiên, Chu Nham biết Yến Tinh Nghi không ghét Yến Hồi. Nếu thật sự ghét thì cậu đã không xuất hiện trước mặt cô từ lâu rồi.

Anh nhìn ra, Yến Hồi cũng khá quan trọng trong lòng Yến Tinh Nghi, chỉ là tính tình của cô gái này quá khó gần, không biết thể hiện tình cảm, luôn lạnh như băng. Mọi người cho rằng cô không dễ chọc vào, nhưng Chu Nham hiểu, đây là cách cô bảo vệ mình, rõ ràng cô rất quan tâm Yến Hồi, vậy nên cô cũng đang dùng cách của mình để bảo vệ cậu nhóc.

Quả nhiên, Yến Tinh Nghi nhíu mày lại: “Tính toán với một đứa nhóc làm gì chứ.”

Trái lại Yến Hồi ngẩn người ra, cậu bé đầm đìa nước mắt nhìn cô, có chút tủi thân và lên án nói: “Chị ơi, anh ta nói thật sao? Chị không thích em sao?”

Yến Tinh Nghi: “…”

Nãy giờ cô không hề nói rằng cô không thích cậu.

Câu hỏi của Yến Hồi khiến Chu Nham nhíu mày, anh quyết không cho phép Yến Tinh Nghi nói thích người khác, dù là con nít cũng không được.

“Tôi nhớ chị cậu không thích mấy đứa bé ngốc nghếch, nghe bố cậu bảo gần đây cậu học Lịch sử rất tệ.”

Yến Tinh Nghi nhìn cậu.

Yến Hồi lập tức lo lắng, trên thế giới này ngoại trừ bố mẹ, người cậu thích nhất chính là chị Tinh Nghi. Đương nhiên cậu không muốn chị Tinh Nghi nghĩ rằng mình ngốc, bèn nảy sinh cảm giác muốn học tập, nhưng cũng không thể để Chu Nham được như ý. Cậu nhóc bỗng ôm lấy đầu Yến Tinh Nghi rồi hôn nhẹ lên gò má của cô, sau đó lè lưỡi với Chu Nham, vui sướng chạy đi.

“…”

Yến Tinh Nghi cảm thấy bầu không khí như bị đè nén lại, Chu Nham đặt tay lên nơi Yến Hồi vừa hôn cô, dùng sức lau đi. Cuối cùng anh vẫn cảm thấy không cam lòng, bỗng nhiên ôm chặt eo Yến Tinh Nghi rồi hôn thật sâu.

Nụ hôn này khiến cô trở nên mơ màng, nhớ không lầm thì bọn họ đã chia tay rồi, sao anh vẫn thích động tay động chân vậy?

Tâm tư hỗn loạn, lòng rối như tơ vò, đôi môi bị anh cắn mút hơi đau nhói, kể cả cái eo bị anh ôm chặt cũng hơi nhức.

Anh thật sự dùng sức, cứ như muốn đòi lại công bằng.

Sau đó, cô bị đè xuống ghế sô pha, vóc dáng của người đàn ông rất cao to, hoàn toàn khống chế được cô, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc quanh quẩn bên mình, trái tim đập nhanh hỗn loạn. Lúc Yến Tinh Nghi suýt nữa sa vào, cô chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Nham: “Rất ngoan.”

Yến Tinh Nghi mở mắt, đẩy anh ra, sửa sang lại áo quần bị nhàu.

Chu Nham cười nhạt, vuốt chóp mũi của cô: “Cho em thời gian suy nghĩ, anh chỉ nhận câu trả lời khẳng định.”

“Cái gì?”

“Về chuyện muốn tiếp tục yêu đương với anh hay không.” Dừng một chút, anh xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi nói: “Nếu không muốn yêu đương nữa thì chúng ta có thể tiến tới hôn nhân.”

Yến Tinh Nghi ngẩn người, đương nhiên cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngôi nhà.

Chu Nham nghiêm túc sao?

Có lẽ vẻ mặt hoài nghi của cô quá rõ ràng, Chu Nham cúi người, đối mặt Yến Tinh Nghi rồi giữ lấy cằm của cô, giọng nói đầy cưng chiều: “Anh rất nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.”

Ánh mắt của Chu Nham rất đỗi dịu dàng: “Yến Tinh Nghi, anh muốn cưới em.”

Yến Tinh Nghi nghe rõ âm thanh đổ nát trong lòng mình, bức tường thành cao ngất bỗng nhiên bị san thành bình địa. Bức tường thật cao trong lòng cô, chỉ vì một câu nói của anh mà hoàn toàn sụp đổ.

“Những lời như vậy, không được nói lung tung.” Cô cật lực giữ bình tĩnh, lãnh đạm quay mặt sang chỗ khác.

“Anh không nói lung tung.”

Tâm tư của Yến Tinh Nghi cực kỳ hỗn loạn, không tìm ra cách ứng phó với câu nói của anh. Chu Nham cũng không cần cô đáp lại, anh biết hôm nay bản thân mình đã khiến lòng cô đủ loạn rồi, sau này cứ từ từ. Nói chung, anh tuyệt đối sẽ không buông tay!

Chu Nham lại kéo cô vào lòng: “Suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xong rồi thì nói cho anh biết.”

Yến Tinh Nghi đáp ừ qua loa lấy lệ.

Chu Nham không ở lại nhà họ Yến nữa, anh là người bận rộn, lại quay về công ty.

Yến Tinh Nghi bỗng nhận ra đã nhiều năm trôi qua, Chu Nham luôn bận rộn chạy tới chạy lui giữa cô và công ty, mà thời gian dành cho cô lại rất nhiều. Anh xử lý mọi chuyện rất tốt, duy chỉ có cô luôn khiến anh tiêu hao quá nhiều sức lực.

Yến Tinh Nghi hơi ngây người, cô vô tình nhìn thấy một chiếc điện thoại khác trên ghế sô pha, là của Chu Nham.

Chiếc điện thoại màu đen, đường nét sắc sảo mạnh mẽ, cực giống với phong cách của anh.

Cô nhìn chằm chằm nó, bỗng nhiên thấy hơi tò mò, liệu điện thoại của Chu Nham sẽ có gì trong đó?

Bật sáng màn hình điện thoại lên, ảnh màn hình khóa khiến cô sửng sốt.

Đó là hình của cô, cô mặc một chiếc váy màu xanh lục bảo, trên hẹp dưới xòe ra, tôn vòng eo và đường cong một cách hoàn hảo. Cô đang xoay người dưới ánh đèn sân khấu, làn váy tung bay, tia sáng rọi vào váy, lúc xoay tròn vẽ nên đường nét rất xinh đẹp.

Cô múa dưới ánh sáng, đẹp đẽ như vị thần không nhiễm chút bụi trần, nhìn bản thân như vậy, Yến Tinh Nghi cũng không thể tin nổi.

Yến Tinh Nghi nhớ rõ, đây là sân khấu kịch đầu tiên của cô, cách đây đã rất lâu rồi, lẽ nào… anh vẫn còn giữ đến bây giờ sao?

Điện thoại có mật mã khóa, Yến Tinh Nghi thử sinh nhật của Chu Nham trước, không đúng, sau lại thử thêm vài mốc thời gian quan trọng với anh, đều không đúng. Cuối cùng cô nảy ra ý tưởng, bấm thử thời gian họ quen nhau, màn hình điện thoại đột nhiên mở ra, Yến Tinh Nghi hơi sững người, vậy mà lại mở được rồi.

Màn hình điện thoại vẫn là hình của cô, Chu Nham không muốn ứng dụng che mất mặt cô nên đã chuyển hết vào trong thư mục.

Cô mở WeChat ra trước, phát hiện tài khoản của cô được ghim lên đầu, nhưng không ghi chú gì cả.

Tin nhắn WeChat của anh rất ít ỏi, vì không ai rảnh rỗi dám tìm anh nói chuyện phiếm, vậy nên Yến Tinh Nghi là người duy nhất trong WeChat của anh không dính đến công việc làm ăn, hơn nữa cũng là người tán gẫu với anh nhiều nhất.

Xem lại những lần nói chuyện với nhau, Yến Tinh Nghi mới nhận ra dường như giữa bọn họ, lần nào Chu Nham cũng là người chủ động tìm chủ đề nói chuyện.

Lòng cô thấy hơi khó chịu, mở tin nhắn thường ra, phát hiện có rất nhiều cửa hàng xa xỉ gửi tin nhắn cảm ơn, đều là đồ dùng cho nữ.

Những món đồ trong tin nhắn cô đều biết hết, bởi vì Chu Nham đã tặng những thứ ấy cho cô. Nhưng cô không ngờ rằng, Chu Nham sẽ ghi lại những sở thích của cô, cẩn thận đưa ra ý kiến thay đổi với người ta.

Yến Tinh Nghi không nghĩ Chu Nham thấy vui khi làm mấy chuyện này, nhưng anh đã làm chỉ vì… cô.

Lòng cô man mác buồn, có chút chua xót, nghĩ đến chuyện Chu Nham nói đã yêu cô từ rất lâu rồi, rốt cuộc lâu bao nhiêu vậy chứ? Anh đã làm bao nhiêu chuyện mà cô không hề hay biết vậy?



Mãi đến lúc họp, Chu Nham mới nhận ra mình mất điện thoại.

Bầu không khí trong phòng họp vẫn rất bức bách và nghiêm túc, lông mày của cấp trên thì ngày một nhíu chặt lại khiến tất cả nhân viên sợ hãi, rối rít tự ngẫm trong lòng xem xem gần đây mình có làm gì khiến ông chủ tức giận không, ngay cả Dương Lâm cũng ngồi ngay ngắn, nghĩ ngợi xem gần đây mình có làm gì sai hay không.

Chu Nham bỗng đập lên mặt bàn, Dương Lâm hết hồn, vội vàng nói: “Anh có gì phân phó.”

“Mất điện thoại rồi.”

Dương Lâm sửng sốt, mất thì mua cái mới thôi, với một người cao quý như anh thì muốn điện thoại gì mà không được chứ? Nhưng nghĩ lại, nếu đó chỉ là chiếc điện thoại bình thường thì Chu tổng sẽ nóng lòng như vậy ư? Sắc mặt lạnh lùng tột độ.

Dương Lâm lập tức xem việc tìm kiếm điện thoại thành mục tiêu quan trọng nhất: “Chu tổng đừng lo, tôi sẽ lên xe kiểm tra lại thử.”

Chu Nham ừ, bảo mọi người tiếp tục cuộc họp, quản lý chi nhánh nhanh chóng tiếp tục công việc còn dang dở, nhưng ai đấy đều nhận ra Chu tổng không yên lòng, mất điện thoại mà cứ như mất hồn vậy, lẽ nào trong điện thoại có bí mật gì đó sao?

Khoảng chừng hai tiếng, Yến Tinh Nghi đã xem xong hết các ứng dụng trong điện thoại của Chu Nham, nói chung anh không phải người thích chơi điện thoại, trong đó chẳng có ứng dụng trò chơi nào, chỉ có ứng dụng dùng để làm việc thôi.

Cuối cùng Yến Tinh Nghi mở album ảnh của anh ra, nhìn thấy hình bên trong, cô hoàn toàn sửng sốt.

Bên trong có mười album nhỏ, phân loại từ năm đầu tiên bọn họ quen biết nhau, trong đó có rất nhiều ảnh chụp. Nơi bọn họ từng đi qua, phong cảnh từng ngắm nhìn cùng nhau, những việc từng trải qua cùng nhau, anh đều dùng cách chụp hình để ghi lại.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Yến Tinh Nghi sẽ không thể tin nổi đây là chuyện Chu Nham làm, anh phải ôm ấp tâm tình như thế nào mới chụp được những bức ảnh này? Tình cảm của anh lớn bao nhiêu mới giữ được tất cả ảnh nhiều năm như vậy? Sao cô lại chưa từng phát hiện ra?

Bỗng nhiên có cuộc gọi đến, Yến Tinh Nghi bắt máy, nghe thấy giọng nói của Dương Lâm: “Xin chào, cho hỏi có phải người đã nhặt được điện thoại không vậy?”

“Dương Lâm.”

Dương Lâm hơi bất ngờ: “Tiểu thư.”

Anh ấy phản ứng lại: “Điện thoại của Chu tổng ở chỗ cô sao?”

“Ừ, rơi ở nhà họ Yến.”

“Bây giờ tôi đến lấy ngay.”

“Được, nhưng đừng bảo là tôi nhặt được.”

Dương Lâm không hiểu lắm, nhưng dù sao anh ấy cũng là trợ lý của Chu Nham, bèn lắm miệng hỏi một câu: “Sao vậy ạ?”

“Không vì gì cả, cứ làm theo lời tôi nói.”

“… Được.”

Dù sao Chu tổng cũng hết cách với cô gái này, anh ấy thân là cấp dưới biết làm sao được? Đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì cứ để Chu tổng đi giải quyết vậy.

Anh ấy đến nhà họ Yến lấy điện thoại, lúc mang về cho Chu Nham anh ấy chỉ bảo là nhặt được trên xe. Bởi vì ít khi nói dối Chu Nham nên anh ấy thấy hơi sợ, cũng may Chu Nham không hỏi đến.

Sau khi đưa điện thoại cho Dương Lâm, Yến Tinh Nghi lập tức đến nhà của Chu Nham, đương nhiên quản gia Trình và dì Hồ chào đón rất nhiệt liệt.

Yến Tinh Nghi tùy tiện tìm một cái cớ: “Dì Hồ, tôi muốn ăn điểm tâm ngọt do dì làm.”

Dì Hồ rất thương cô nên đương nhiên đồng ý ngay: “Tôi đi làm ngay đây, tiểu thư cứ đi dạo chơi xung quanh đi.”

Yến Tinh Nghi đang chờ câu này của bà.

Cô đến phòng sách của anh trước, không tìm được dấu vết gì, nhưng cô không sốt ruột mà đi xung quanh biệt thự, lúc lên lầu hai, cô đưa mắt nhìn sang cầu thang lên lầu ba.

Cô chưa từng đi lên lầu ba, Chu Nham nói trên đó là phòng chứa đồ lặt vặt, không cho phép cô lên đó. Cô cũng không hứng thú mấy nên chẳng bao giờ đặt chân vào đó, bây giờ nghĩ lại mới thấy có gì đó không đúng, có phòng chứa đồ nào mà lại ở vị trí xa như thế không?

Càng đến gần lầu ba cô càng ngửi thấy rõ một mùi hương, cái mùi này rất quen thuộc, là nước hoa cô thường xài.

Cô đứng bên ngoài, sau đó đẩy cửa vào, cánh cửa mở ra, Yến Tinh Nghi nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng.

Không gian bên trong đó rất lớn, bày biện trang trí rất tinh xảo tao nhã, không giống với phòng chứa đồ chút nào. Nơi này giống một viện bảo tàng cuộc sống hơn, nhiều thứ bày trí linh tinh xung quanh rất đỗi bình thường.

Nhưng mấy thứ này, Yến Tinh Nghi rất thân thuộc.

Tất cả đều được bày ra, Yến Tinh Nghi yên lặng nhìn kỹ.

Nhìn lại vô số năm tháng đã qua gợi lên trong cô rất nhiều hồi ức.

Vậy là, mười năm nay của Chu Nham đều là cô sao?

Yến Tinh Nghi nhìn chậu bông xinh đẹp trên bàn, đó là thứ cô thuận tay mua, lúc đó cô rất thích nhưng nuôi được hai ngày đã nản lòng. Sau đó Chu Nham mang đi, bảo là đã xử lý xong rồi. Cô cho rằng “Xử lý” là vứt đi, nào ngờ anh lại trồng nó, còn chăm sóc tốt như vậy, bây giờ chậu bông đã xanh um tươi tốt, dồi dào sức sống.

Kế đến, cô nhìn thấy cái ô đã bị hư, chuôi ô có chút quen mắt, đây là công cụ cô dùng để đánh nhau với người ta.

Cô còn nhớ rõ khi đó đánh nhau với người ta, Chu Nham đến mang cô đi rồi dùng cái chuôi ô này để đánh vào tay cô.

Đánh xong, hình như anh thấy hơi đau lòng, vì không thích cái ô này nên cô đã ném đi, không ngờ sau đó Chu Nham lại mang trở về.

Cô dời mắt, nhìn thấy một tờ giấy có viết chữ bút lông trên đó, hai chữ “Chu Nham” nguệch ngoạc.

Lúc còn nhỏ tuổi cô hay làm càn, Chu Nham đã nghĩ rất nhiều cách để giúp cô trở thành người có quy củ hơn. Có một quãng thời gian, anh dẫn cô đi học viết bút lông, bảo là có thể tĩnh tâm.

Lần đầu tiên lên lớp, cái tên đầu tiên cô viết chính là anh, viết xong cô vui mừng mang về cho anh xem. Chu Nham dạy dỗ bảo cô viết chữ xấu, ra vẻ ghét bỏ, nhưng không ngờ anh lại cho vào cái khung đẹp mắt lộng lẫy như vậy, còn giữ cẩn thận như thế.

Nhưng sau này cô không còn viết tên của anh nữa, dù chữ viết bút lông đã đẹp hơn nhưng Yến Tinh Nghi lại không nghĩ đến việc viết thêm chữ cho anh.

Dù vậy, từ trước đến giờ Chu Nham cũng không hề tính toán gì.

Đôi mắt cô cay cay, vội vàng đưa mắt nhìn những món đồ khác, đó là cái cúp thưởng đầu tiên của cô, sở dĩ cô đưa cho anh là vì muốn anh vui lòng, như một cách khiến cuộc sống của cô dễ chịu hơn.

Có lẽ Chu Nham cũng không ngờ cô sẽ tặng mình cái cúp quan trọng như vậy, thế nên sau đó một khoảng thời gian, dù cô phiền hà ầm ĩ thế nào, anh cũng cực kỳ dễ tính, không hề giận dỗi chút nào.

Trong phòng còn rất rất nhiều thứ khác, chứa đựng hồi ức của mười năm qua, mỗi một món đồ, Chu Nham đều cố ý dùng những vật trưng bày đắt giá nhất để bày trí. Bên trên còn đánh dấu thời gian và sự kiện, cực kỳ trịnh trọng, dù chỉ là một cái dây buộc tóc bình thường.

Những món đồ nhỏ nhặt không đáng kể với cô đều được Chu Nham rất quý trọng.

Yến Tinh Nghi chợt nhớ đến một câu mình từng hỏi Chu Nham rất nhiều năm về trước.

Cô hỏi anh thích mẫu con gái như thế nào.

Chu Nham chỉ nhìn cô, không trả lời.

Nếu cô thông minh một chút thì sẽ đọc được tâm sự trong ánh mắt của anh, nhưng cô lại chẳng quan tâm, vậy nên bọn họ đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Yến Tinh Nghi bỗng chạy nhanh xuống lầu, không để ý đến dì Hồ đang gọi mình. Cô ra khỏi biệt thự, đón xe đi thẳng đến công ty của Chu Nham.

Việc Du Ngưng uy hiếp dường như không còn quan trọng nữa, những chuyện trong quá khứ cũng vậy. Chu Nham đã nỗ lực lâu đến thế, cô không có lý do từ chối, cũng không thể từ chối.

Lúc xe lái đến công ty trời đã tối, vừa kịp giờ, Chu Nham và Dương Lâm đang ra khỏi công ty. Dương Lâm thấp giọng nói chuyện công việc với anh, Chu Nham thì vừa đi vừa hút thuốc, nhìn thấy Yến Tinh Nghi, anh bỗng dừng chân lại khiến Dương Lâm suýt chút nữa va phải lưng anh.

Cách một con đường, Yến Tinh Nghi đứng dưới ánh đèn sáng rực, trong làn khói mờ làn váy của cô khẽ phấp phới, nụ cười xinh đẹp, yêu kiều đứng đó nhìn anh.

Chu Nham luôn cảm thấy ngày hôm nay Yến Tinh Nghi hơi khác thường, anh biết cô xinh đẹp, nhưng vẻ xinh đẹp ấy giờ đây lại tăng thêm nhiều bậc, ánh sáng ấm áp khiến anh không tài nào rời mắt được.

Lúc đèn xanh, cô cười cười đi đến.

Chu Nham nhìn cô tới gần.

Cô gái dừng chân trước mặt anh, vẫn nở nụ cười nhưng không nói lời nào.

Chu Nham bảo Dương Lâm đi trước, một lúc sau mới hỏi: “Sao lại đến đây?”

“Nhớ anh, muốn gặp anh.”

Trái tim Chu Nham khẽ thắt lại, nhìn cô chằm chằm, không hề nhúc nhích, tàn thuốc cháy rơi xuống tay. Yến Tinh Nghi nắm chặt tay anh kiểm tra, phát hiện đầu ngón tay của Chu Nham hơi run rẩy.

Chu Nham nhìn thẳng vào cô, muốn nói chuyện nhưng lại không thể cất lời, một lúc lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Em nói cái gì?”

Yến Tinh Nghi ngước mắt, dịu dàng cười: “Em nói em nhớ anh.”

Giọng nói đầy ngọt ngào, cô đang làm nũng.

Chu Nham không giữ bình tĩnh nổi, rút ra một điếu thuốc khác, tâm tư loạn cả lên, phải đánh bật lửa nhiều lần mới châm thuốc được, sau khi hít một hơi, anh mới hờ hững nhìn cô: “Lại nghĩ cách chơi anh thế nào đây?”

Cô luôn nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy, sau đó bỏ mặc, còn anh thì tâm loạn như ma.

Yến Tinh Nghi nhón chân lên, ngọt ngào tươi cười: “Em không chơi anh, em biết cả rồi.”

Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng chọt chọt vào ngực anh: “Về chuyện anh yêu thầm em mười năm qua.”

Chu Nham bị sặc thuốc, thấp giọng ho khan.

“Nhưng mà sao anh biến thái thế? Có sở thích cất giấu sao?”

“… Không có.” Nếu cô đã biết thì anh cũng không cần lừa gạt nữa. Sở dĩ từ trước đến nay anh gạt cô vì sợ cô thấy mình biến thái rồi rời xa anh, nhưng bây giờ thoạt nhìn Yến Tinh Nghi có vẻ không tức giận mấy, trông giống vui vẻ hơn.

Ánh mắt Chu Nham nóng rực: “Đồ của em, đối với anh mà nói chúng rất đáng quý.”

“Anh không sợ em sẽ tức giận sao?”

Anh cắn thuốc lá, vẻ mặt bình tĩnh ung dung: “Giận thì giận, cuối cùng cũng phải gả cho anh.”

“Yến Tinh Nghi.”

Anh bá đạo nói: “Anh nói cho em biết, đời này của anh không phải em thì không cưới.”

Yến Tinh Nghi ngẩng đầu tươi cười với anh, Chu Nham không chịu đựng nổi, hô hấp trở nên khó khăn hơn, anh cầm thuốc lá trên tay: “Em đừng câu dẫn anh.”

“Cứ câu dẫn anh đấy.”

Vầng trăng đêm ấy hơi cong, gió thổi nhè nhẹ, cô gái anh thích tươi cười cực kỳ ngọt ngào, Chu Nham không uống rượu nhưng đầu óc lại quay cuồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện