Trong hạo kiếp hủy thiên diệt địa, hắn đứng trên Tụ linh chi, huyền quang không ngừng trút xuống, thấy một đôi bóng dáng đang sóng vai đứng cách đó không xa, nhưng ánh mắt của hắn chỉ dừng trên một người.
“Kiêu ngạo như ngươi sẽ không quên ngày hôm nay. Lăng Lạc Viêm, là ngươi nợ ta!” Hắn cười to, tiếng cười xuyên thấu chín tầng mây, sau đó hắn nhảy xuống.
Cuối cùng hắn lựa chọn cách này.
Đối với những thứ mà hắn không có được cũng hủy không xong, duy nhất chỉ có thể dứt bỏ, đem tất cả liên hệ hoàn toàn cắt đứt. Yêu không được, mà hận cũng không xong, còn người nào có thể làm cho hắn rơi xuống tình cảnh như vậy?
Lăng Lạc Viêm, vẫn là Lăng Lạc Viêm.
Rơi vào Tụ linh chi, bị hào quang vây quanh, linh lực không ngừng bị hút sạch, Phong Trần Tuyệt dường như quên hết thảy những việc ngoài thân, tất cả hình ảnh xuất hiện trong đầu đều là thiếu niên mặc hồng y với vẻ mặt lạnh như băng, cố gắng kiên cường, thật cẩn thận che giấu sự yết ớt bên trong, biết hắn có dã tâm là lúc thiếu niên thẳng thừng cự tuyệt, thậm chí không ngại cùng hắn động thủ.
Thiếu niên nói, đừng ép ta….
Đừng ép ta, ta sẽ không phản bội tông tộc, dù sao ta cũng là tông chủ của Xích Diêm tộc.
Đó là Lăng Lạc Viêm, là thiếu niên đã nói ra những lời này, kể từ đó hắn không bao giờ được gặp lại. Lăng Lạc Viêm hiện giờ không phải là thiếu niên, tuy dung mạo giống nhau nhưng tuyệt nhiên hiển lộ phong thái bất đồng. Lúc này Lăng Lạc Viêm là tông chủ Xích Diêm tộc được mọi người thành tâm kính sợ.
Mặc dù chỉ là hồng y, nhưng thường xuyên làm cho người ta cảm giác màu đỏ trên người rực lửa như viêm hỏa, đó là một ngọn lửa diễm lệ trong bầu trời đêm, cám dỗ hết thảy mọi người đắm chìm vào đó, mặc dù thịt nát tan xương hóa thành tro bụi cũng không ngại, chỉ mong được gần bên cạnh hồng y nam nhân.
Hắn Phong Trần Tuyệt cũng nằm trong số đó, cũng miễn không được mà nhớ kỹ đôi mắt mị hoặc kia, muốn nhìn thấy trong đôi mắt ấy phản chiếu hình bóng của chính mình. Lăng Lạc Viêm, đây là tình hay là báo ứng?
Hắn không thể trả nợ tình cảm của thiếu niên, nhưng bây giờ lại lâm vào ngọn lửa đầy mị sắc này, mãi cho đến bây giờ….
Cảm thụ Tụ linh chi chấn động, nghe được động tĩnh bên ngoài, Phong Trần Tuyệt khép mắt lại, không còn bận tâm linh lực bị hút đi mãnh liệt, hắn mặc kệ kết cục như thế nào, hắn đã làm hết thảy những gì có thể.
Ta làm sao có thể quên địch nhân của ta.
Hồng y như hỏa, nam nhân tràn đầy mị sắc phong lưu đã nói như vậy.
Vì thế, kiêu ngạo như ngươi sẽ oán hận vì được địch nhân cứu giúp….Tiếng cười của Phong Trần Tuyệt không còn vang lên, cảm giác lực lượng đã gần cạn kiệt, nhưng lúc này hắn thật sự rất muốn cười to một trận.
Nhưng vào lúc này, âm thanh ồn ào bên ngoài cùng tiếng nổ kịch liệt của Tụ linh chi không ngừng vang lên bên tai, bỗng nhiên Tụ linh chi phóng thích vô số năng lượng, rồi bất thình lình vỡ tung, giống như bị sóng biển đập vào, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng thật lớn đang tiến đến.
Đối với cái chết, hắn đã sớm chuẩn bị rất tốt. Hắn là Phong Trần Tuyệt, chữ Tuyệt là tuyệt tình mà cũng có nghĩa là quyết tuyệt, hắn có thể đối với người khác tàn nhẫn nhưng đối với chính mình cũng không hề lưu tình, hắn không chuẩn bị đường lui cho chính mình.
Một luồng linh lực cuồng bạo đập vào người, hắn bị cuốn đi mấy vòng, rốt cục trước mắt trở nên tối sầm.
Bên ngoài, Tụ linh chi đã tiêu tán, Phong Trần Tuyệt hiển nhiên không hề biết điểm này, thiên địa bị hủy đi hết thảy rốt cục được trùng sinh trong tay của hai người đang đứng thẳng ở phía chân trời. Khi tất cả đã được bình ổn, Phong Trần Tuyệt chậm rãi mở mắt, lúc này hắn mới phát giác toàn bộ xung quanh đều đã thay đổi.
Hắn đương nhiên nghe thấy những âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, hắn cũng nhìn thấy thiên địa được trùng sinh, hắn biết bản thân mình bị rơi vào trong bụi cây, dừng ở một nơi hẻo lánh giống như sơn cốc nào đó, hiện giờ Sa thành cũng có cỏ cây muông thú, có núi non sông hồ, đây là lực lượng của thần nhân? Vì sao hắn không hề cảm thấy kinh ngạc.
Hắn chỉ kinh ngạc vì mình lại không chết.
Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, hắn tiếp tục nằm, cho đến khi tất cả mọi người rời đi thì hắn mới chậm rãi đứng dậy. Phía nơi chân trời, hắn không còn nhìn thấy bóng người đã đi xa, thở dài một tiếng không rõ nguyên do, hắn xoay người sang hướng khác rồi rời đi.
Ai có thể nghĩ rằng tông chủ của Kiền Kì tộc hiển hách một thời lại có ngày hôm nay. Không còn Kiền Kì tộc, tộc nhân đã bị diệt vong, số còn lại thì ly tán, hết thảy những việc này đều liên quan đến Lăng Lạc Viêm, là hồng y nam nhân đã sai người làm. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần liên quan đến ba chữ này thì phần bất lợi luôn luôn thuộc về hắn.
Không biết chính mình đang cảm thán điều gì, Phong Trần Tuyệt quay về tổng điện của Kiền Kì tộc trước đây. Nơi này không còn một bóng người, nhưng làm cho hắn nhớ đến không phải là thời khắc huy hoàng của năm xưa mà lại chính là ba chữ kia, là hồng y nam nhân với cái tên Lăng Lạc Viêm.
“Tông chủ?!” Kinh hỉ hét lớn một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Trần Tuyệt.
“Các ngươi là ai?” Ánh mắt sắc bén che giấu tâm tư đang phập phồng, lướt mắt nhìn đám người ở những xó xỉnh đang từ từ bước ra.
Đám người tiến lên hành lễ, trong đó có một tên cung kính trả lời, “Tông chủ chưa từng gặp qua chúng ta, nhưng chúng ta đã từng nhìn thấy tông chủ, chúng ta là thuộc hạ của tông chủ, là người của Kiền Kì tộc.”
“Thuộc hạ của ta?” Phong Trần Tuyệt quan sát một phen, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi mấy người này.
Đám người ngượng ngùng cúi đầu, “Chúng ta chỉ là tiểu tốt trong tộc, tông chủ có lẽ chưa từng gặp qua, bên trên còn rất nhiều đại nhân, linh lực của chúng ta không đủ mạnh nên chỉ ở trong tộc hỗ trợ làm những việc tạp sự.”
Bởi vì chỉ làm tạp sự nên mới có thể bình yên ở lại nơi này trong khi toàn bộ Kiền Kì tộc cơ hồ đã bị diệt tuyệt, đám người nói như vậy thì Phong Trần Tuyệt lập tức hiểu được. Có lẽ vì nghe thấy tiếng nói chuyện nên từ bên trong lại càng nhiều người lục tục đi ra, tất cả đều là những người còn lưu lại trấn giữ trong tộc.
“Tông chủ” Một đám người cung kính, không hẹn mà cùng hành lễ bái kiến.
Bọn hắn không có linh lực cao thâm, khi đối chiến đều là vô dụng, cho nên đã ở lại xử lý tạp vụ trong tộc, mặc dù thuộc hạ của Phong Trần Tuyệt đa số đều có thể chiến đấu, rất nhiều người có huyết thống của ma vật, là bán nhân bán ma, nhưng cũng không phải tất cả đều có thể lực phi phàm, cũng có vài người có thể xem là khác biệt so với người tầm thường nhưng tư chất lại trung bình, những người này đều ở lại trong tộc để trấn giữ.
“Đứng lên đi.”
Những người đó đứng dậy, ánh mắt đều nhìn Phong Trần Tuyệt, tông chủ quay trở về, Kiền Kì tộc của bọn hắn có phải vẫn còn hy vọng hay không? Nhưng mấy ngày trước đây, rõ ràng đã nghe nói….
“Còn có chuyện gì?” Phong Trần Tuyệt ngồi xuống, tựa hồ mới từ bên ngoài quay trở về tổng điện, dường như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì.
“Tông chủ……” Có người lưỡng lự, muốn mở miệng hỏi điều gì đó thì lại đón nhận đôi mắt lạnh lùng tàn bạo đang nhìn xuống, cho dù Kiền Kì tộc không còn, nhưng đôi mắt kia vẫn như ngày xưa, vẫn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Lui xuống” Lạnh lùng phân phó, Phong Trần Tuyệt xoay người, bóng dáng đứng thẳng bên khung cửa sổ.
“Dạ”
Đám người bước ra, vừa cẩn thận lui về phía sau, vừa nhịn không được mà lại liếc nhìn bóng dáng đang đứng bên khung cửa sổ. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại nhịn không được mà dưới chân và trong lòng bắt đầu trở nên run rẩy.
Phong Trần Tuyệt vẫn nhìn ra ngoài, ánh sáng phản chiếu vào trong đại điện, lúc trước bọn hắn liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, lúc này rốt cục đã nhìn thấy rõ, chính là tóc.
Mái tóc ngắn đến đầu vai rất đặc biệt so với những người khác, vốn là màu đỏ sậm nhưng bây giờ dưới những tia nắng lại trở thành màu hồng bụi, màu sắc nhàn nhạt u ám, tựa như đã hao hết tất cả, trên người hoàn toàn mất đi linh lực.
“Ta sẽ không chết” Phong Trần Tuyệt quay đầu lại, lúc đầu hắn cũng nghĩ chính mình ắt hẳn sẽ chết, e rằng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, bao gồm cả Lăng Lạc Viêm.
“Ta không chết thì Kiền Kì tộc sẽ tiếp tục tồn tại” Quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói âm trầm lạnh lùng làm bừng tỉnh mấy người đang ngốc lăng đứng nhìn, bóng dáng đứng trước cửa sổ xem ra vẫn giống như trước kia, ngoại trừ mái tóc….
Đám người cẩn thận lui ra, nhớ kỹ những lời này, đồng thời cũng phát hiện phương hướng mà tông chủ của bọn hắn đang dõi mắt trông ra chính là Xích Diêm tộc. Mấy ngày gần đây nhận được tin tức hai vị thần nhân của Xích Diêm tộc sắp sửa lập khế, bọn hắn biết tông chủ và Xích Diêm tộc có mối bất hòa, lại có gút mắc với vị Viêm chủ kia, không biết tông chủ có biết việc này hay không?
Vài ngày sau đó, cuối cùng cũng đến ngày mà thiên hạ đón mừng, những tộc nhân còn sót lại trong Kiền Kì tộc phát hiện tông chủ của bọn hắn đã biến mất.
Phong Trần Tuyệt đứng giữa khe núi, hắn thường bất giác nhìn lên ngọn núi này, phía trên đỉnh núi chính là tổng điện của Xích Diêm tộc, hôm nay là ngày thần nhân lập khế, cũng chính là ngày mà Lăng Lạc Viêm và Long Phạm chiếu cáo thiên hạ, quyết ý tương thân tương ái, phó thác hết thảy cho đối phương.
Hắn né qua lính gác của Xích Diêm tộc, từ sớm đã đứng ở nơi này, nhìn lên chỗ cao, hắn không biết chính mình đến đây để làm gì, thậm chí không rõ cảm giác trong lòng của hắn là như thế nào. Đối với tình cảm này, hắn dường như có một chút không quen, hắn quen chiếm đoạt và chinh phục, nhưng đối với Lăng Lạc Viêm thì lại vô dụng, bởi vì Lăng Lạc Viêm cũng là người như vậy.
Chẳng qua Lăng Lạc Viêm lại gặp phải tế ti Long Phạm, là một người càng có sở trường dùng thủ đoạn để dụ dỗ và che giấu bản chất chiếm đoạt. Đối với Long Phạm, Phong Trần Tuyệt thủy chung cảm thấy chướng mắt và chán ghét, nhưng bất luận hắn cảm thấy thế nào thì hôm nay hai người cũng sẽ lập khế.
Trải qua mấy ngày rối loạn tâm tư, giờ khắc này Phong Trần Tuyệt đứng ở nơi đây lại cảm thấy bản thân mình dường như thực sự bình tĩnh, nếu trong lòng quá rối loạn có thể khiến bản thân lộ ra hơi thở thì hai người ở trên đỉnh núi sẽ phát hiện sự tồn tại của hắn.
Hắn không muốn làm cho bất luận kẻ nào phát hiện. Hắn đến nơi này chỉ để nhìn xem hai người kia lập khế như thế nào, hắn vẫn nhớ rõ những lời nói của Lăng Lạc Viêm dành cho hắn.
Phong Trần Tuyệt, ngươi dừng lại. Lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi liền muốn giết ta, cho dù không có Long Phạm thì người ta muốn cũng không phải là ngươi…..Ta sẽ không động tình với người gây bất lợi cho ta…..
Đôi khi hắn không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu lúc trước hắn không chấp nhất muốn chiếm đoạt Xích Diêm tộc, không động thủ với Lăng Lạc Viêm thì sẽ thế nào, nếu hắn không làm thiếu niên bị thương, không dùng huyền hỏa đánh trúng thiếu niên thì quan hệ của hắn và Lăng Lạc Viêm sẽ ra sao? Có khác biệt với bây giờ hay không?
Lúc này hắn đã biết người nọ kiêu ngạo, xảo quyệt, lại vô cùng cảnh giác đa nghi, hơi có một chút bất lợi thì sẽ bị Lăng Lạc Viêm xem là địch nhân không một chút do dự, cũng không hề lưu tình. Mà ngay từ ban đầu, hắn đã phạm sai lầm, cũng kể từ đó hắn và Lăng Lạc Viêm đã ở hai phương đối lập.
Về sau, đến khi hắn nhận ra thì đã muộn. Sai một bước, lại sai thêm bước nữa, làm sao còn có thể nói đến chữ tình?
Hắn có dã tâm, Lăng Lạc Viêm cũng vậy, nhưng tế ti lại bất đồng. Long Phạm đứng phía sau Lăng Lạc Viêm, mặc cho bóng dáng rực lửa chói mắt bễ nghễ chúng sinh. Dã tâm của Long Phạm có lẽ chính là giữ chặt bóng dáng đỏ rực này, ngay cả một khe hở cũng không lưu cho người khác.
Khi hắn vẫn chưa phát hiện thì khóe môi đã lộ ra một nụ cười khổ, bất luận hắn và Lăng Lạc Viêm có liên lụy như thế nào thì cũng không thể vượt qua tế ti Long Phạm.
Đứng ở nơi này, Phong Trần Tuyệt bỗng nhiên thấy rõ điều mà Lăng Lạc Viêm muốn không phải là có người dẫn dắt, Lăng Lạc Viêm không cần người khác nói cho hắn biết phải làm như thế nào, điều mà hắn muốn chính là có người hỗ trợ vô điều kiện, bất luận làm chuyện gì cũng có người có thể làm cho hắn toàn tâm tín nhiệm, buông tay mà hành xử, không hề kiêng kị.
Người đó chính là Long Phạm
Hắn không làm được, vì vậy hắn chỉ có thể là địch nhân của Lăng Lạc Viêm.
Không biết có phải hay không sau khi trải qua cảm giác sinh tử mới có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ, Phong Trần Tuyệt không biết, hắn vẫn không thể khống chế mà phóng mắt nhìn lên đỉnh núi, phía trên cao lộ ra mái tóc bạch kim cùng hồng sam như vầng mây đỏ rực, dưới ánh mặt trời càng trở nên phi thường đoạt mắt, chỉ cần một thân y phục cũng đủ khiến cả chân trời đều hóa thành màu hồng diễm lệ.
Lăng Lạc Viêm, trong lòng đọc thầm ba chữ, hắn cảm thấy cái tên này thật sự thích hợp với Lăng Lạc Viêm.
Sợ người ở phía trên phát hiện sự tồn tại của hắn, Phong Trần Tuyệt lại nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi. Hắn đã nhìn thấy nghi thức lập khế, thấy hai người ôm nhau, hắn quyết định không tiếp tục nhìn nữa, như vậy đã quá đủ.
Nghe từ trên cao truyền xuống lời nói chuyện, sau đó còn có tiếng cười to, hắn tiếp tục bước đi xuống núi.
Cuộc đời này hắn sẽ nhớ kỹ một cái tên, hắn sẽ tiếp tục dõi theo, dõi theo bóng dáng đỏ sẫm cao cao tại thượng, mê hoặc chúng sinh. Chẳng qua không biết chủ nhân của cái tên đó có còn nhớ hắn hay không….
“Kiêu ngạo như ngươi sẽ không quên ngày hôm nay. Lăng Lạc Viêm, là ngươi nợ ta!” Hắn cười to, tiếng cười xuyên thấu chín tầng mây, sau đó hắn nhảy xuống.
Cuối cùng hắn lựa chọn cách này.
Đối với những thứ mà hắn không có được cũng hủy không xong, duy nhất chỉ có thể dứt bỏ, đem tất cả liên hệ hoàn toàn cắt đứt. Yêu không được, mà hận cũng không xong, còn người nào có thể làm cho hắn rơi xuống tình cảnh như vậy?
Lăng Lạc Viêm, vẫn là Lăng Lạc Viêm.
Rơi vào Tụ linh chi, bị hào quang vây quanh, linh lực không ngừng bị hút sạch, Phong Trần Tuyệt dường như quên hết thảy những việc ngoài thân, tất cả hình ảnh xuất hiện trong đầu đều là thiếu niên mặc hồng y với vẻ mặt lạnh như băng, cố gắng kiên cường, thật cẩn thận che giấu sự yết ớt bên trong, biết hắn có dã tâm là lúc thiếu niên thẳng thừng cự tuyệt, thậm chí không ngại cùng hắn động thủ.
Thiếu niên nói, đừng ép ta….
Đừng ép ta, ta sẽ không phản bội tông tộc, dù sao ta cũng là tông chủ của Xích Diêm tộc.
Đó là Lăng Lạc Viêm, là thiếu niên đã nói ra những lời này, kể từ đó hắn không bao giờ được gặp lại. Lăng Lạc Viêm hiện giờ không phải là thiếu niên, tuy dung mạo giống nhau nhưng tuyệt nhiên hiển lộ phong thái bất đồng. Lúc này Lăng Lạc Viêm là tông chủ Xích Diêm tộc được mọi người thành tâm kính sợ.
Mặc dù chỉ là hồng y, nhưng thường xuyên làm cho người ta cảm giác màu đỏ trên người rực lửa như viêm hỏa, đó là một ngọn lửa diễm lệ trong bầu trời đêm, cám dỗ hết thảy mọi người đắm chìm vào đó, mặc dù thịt nát tan xương hóa thành tro bụi cũng không ngại, chỉ mong được gần bên cạnh hồng y nam nhân.
Hắn Phong Trần Tuyệt cũng nằm trong số đó, cũng miễn không được mà nhớ kỹ đôi mắt mị hoặc kia, muốn nhìn thấy trong đôi mắt ấy phản chiếu hình bóng của chính mình. Lăng Lạc Viêm, đây là tình hay là báo ứng?
Hắn không thể trả nợ tình cảm của thiếu niên, nhưng bây giờ lại lâm vào ngọn lửa đầy mị sắc này, mãi cho đến bây giờ….
Cảm thụ Tụ linh chi chấn động, nghe được động tĩnh bên ngoài, Phong Trần Tuyệt khép mắt lại, không còn bận tâm linh lực bị hút đi mãnh liệt, hắn mặc kệ kết cục như thế nào, hắn đã làm hết thảy những gì có thể.
Ta làm sao có thể quên địch nhân của ta.
Hồng y như hỏa, nam nhân tràn đầy mị sắc phong lưu đã nói như vậy.
Vì thế, kiêu ngạo như ngươi sẽ oán hận vì được địch nhân cứu giúp….Tiếng cười của Phong Trần Tuyệt không còn vang lên, cảm giác lực lượng đã gần cạn kiệt, nhưng lúc này hắn thật sự rất muốn cười to một trận.
Nhưng vào lúc này, âm thanh ồn ào bên ngoài cùng tiếng nổ kịch liệt của Tụ linh chi không ngừng vang lên bên tai, bỗng nhiên Tụ linh chi phóng thích vô số năng lượng, rồi bất thình lình vỡ tung, giống như bị sóng biển đập vào, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng thật lớn đang tiến đến.
Đối với cái chết, hắn đã sớm chuẩn bị rất tốt. Hắn là Phong Trần Tuyệt, chữ Tuyệt là tuyệt tình mà cũng có nghĩa là quyết tuyệt, hắn có thể đối với người khác tàn nhẫn nhưng đối với chính mình cũng không hề lưu tình, hắn không chuẩn bị đường lui cho chính mình.
Một luồng linh lực cuồng bạo đập vào người, hắn bị cuốn đi mấy vòng, rốt cục trước mắt trở nên tối sầm.
Bên ngoài, Tụ linh chi đã tiêu tán, Phong Trần Tuyệt hiển nhiên không hề biết điểm này, thiên địa bị hủy đi hết thảy rốt cục được trùng sinh trong tay của hai người đang đứng thẳng ở phía chân trời. Khi tất cả đã được bình ổn, Phong Trần Tuyệt chậm rãi mở mắt, lúc này hắn mới phát giác toàn bộ xung quanh đều đã thay đổi.
Hắn đương nhiên nghe thấy những âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, hắn cũng nhìn thấy thiên địa được trùng sinh, hắn biết bản thân mình bị rơi vào trong bụi cây, dừng ở một nơi hẻo lánh giống như sơn cốc nào đó, hiện giờ Sa thành cũng có cỏ cây muông thú, có núi non sông hồ, đây là lực lượng của thần nhân? Vì sao hắn không hề cảm thấy kinh ngạc.
Hắn chỉ kinh ngạc vì mình lại không chết.
Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, hắn tiếp tục nằm, cho đến khi tất cả mọi người rời đi thì hắn mới chậm rãi đứng dậy. Phía nơi chân trời, hắn không còn nhìn thấy bóng người đã đi xa, thở dài một tiếng không rõ nguyên do, hắn xoay người sang hướng khác rồi rời đi.
Ai có thể nghĩ rằng tông chủ của Kiền Kì tộc hiển hách một thời lại có ngày hôm nay. Không còn Kiền Kì tộc, tộc nhân đã bị diệt vong, số còn lại thì ly tán, hết thảy những việc này đều liên quan đến Lăng Lạc Viêm, là hồng y nam nhân đã sai người làm. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần liên quan đến ba chữ này thì phần bất lợi luôn luôn thuộc về hắn.
Không biết chính mình đang cảm thán điều gì, Phong Trần Tuyệt quay về tổng điện của Kiền Kì tộc trước đây. Nơi này không còn một bóng người, nhưng làm cho hắn nhớ đến không phải là thời khắc huy hoàng của năm xưa mà lại chính là ba chữ kia, là hồng y nam nhân với cái tên Lăng Lạc Viêm.
“Tông chủ?!” Kinh hỉ hét lớn một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Trần Tuyệt.
“Các ngươi là ai?” Ánh mắt sắc bén che giấu tâm tư đang phập phồng, lướt mắt nhìn đám người ở những xó xỉnh đang từ từ bước ra.
Đám người tiến lên hành lễ, trong đó có một tên cung kính trả lời, “Tông chủ chưa từng gặp qua chúng ta, nhưng chúng ta đã từng nhìn thấy tông chủ, chúng ta là thuộc hạ của tông chủ, là người của Kiền Kì tộc.”
“Thuộc hạ của ta?” Phong Trần Tuyệt quan sát một phen, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi mấy người này.
Đám người ngượng ngùng cúi đầu, “Chúng ta chỉ là tiểu tốt trong tộc, tông chủ có lẽ chưa từng gặp qua, bên trên còn rất nhiều đại nhân, linh lực của chúng ta không đủ mạnh nên chỉ ở trong tộc hỗ trợ làm những việc tạp sự.”
Bởi vì chỉ làm tạp sự nên mới có thể bình yên ở lại nơi này trong khi toàn bộ Kiền Kì tộc cơ hồ đã bị diệt tuyệt, đám người nói như vậy thì Phong Trần Tuyệt lập tức hiểu được. Có lẽ vì nghe thấy tiếng nói chuyện nên từ bên trong lại càng nhiều người lục tục đi ra, tất cả đều là những người còn lưu lại trấn giữ trong tộc.
“Tông chủ” Một đám người cung kính, không hẹn mà cùng hành lễ bái kiến.
Bọn hắn không có linh lực cao thâm, khi đối chiến đều là vô dụng, cho nên đã ở lại xử lý tạp vụ trong tộc, mặc dù thuộc hạ của Phong Trần Tuyệt đa số đều có thể chiến đấu, rất nhiều người có huyết thống của ma vật, là bán nhân bán ma, nhưng cũng không phải tất cả đều có thể lực phi phàm, cũng có vài người có thể xem là khác biệt so với người tầm thường nhưng tư chất lại trung bình, những người này đều ở lại trong tộc để trấn giữ.
“Đứng lên đi.”
Những người đó đứng dậy, ánh mắt đều nhìn Phong Trần Tuyệt, tông chủ quay trở về, Kiền Kì tộc của bọn hắn có phải vẫn còn hy vọng hay không? Nhưng mấy ngày trước đây, rõ ràng đã nghe nói….
“Còn có chuyện gì?” Phong Trần Tuyệt ngồi xuống, tựa hồ mới từ bên ngoài quay trở về tổng điện, dường như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì.
“Tông chủ……” Có người lưỡng lự, muốn mở miệng hỏi điều gì đó thì lại đón nhận đôi mắt lạnh lùng tàn bạo đang nhìn xuống, cho dù Kiền Kì tộc không còn, nhưng đôi mắt kia vẫn như ngày xưa, vẫn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Lui xuống” Lạnh lùng phân phó, Phong Trần Tuyệt xoay người, bóng dáng đứng thẳng bên khung cửa sổ.
“Dạ”
Đám người bước ra, vừa cẩn thận lui về phía sau, vừa nhịn không được mà lại liếc nhìn bóng dáng đang đứng bên khung cửa sổ. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại nhịn không được mà dưới chân và trong lòng bắt đầu trở nên run rẩy.
Phong Trần Tuyệt vẫn nhìn ra ngoài, ánh sáng phản chiếu vào trong đại điện, lúc trước bọn hắn liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, lúc này rốt cục đã nhìn thấy rõ, chính là tóc.
Mái tóc ngắn đến đầu vai rất đặc biệt so với những người khác, vốn là màu đỏ sậm nhưng bây giờ dưới những tia nắng lại trở thành màu hồng bụi, màu sắc nhàn nhạt u ám, tựa như đã hao hết tất cả, trên người hoàn toàn mất đi linh lực.
“Ta sẽ không chết” Phong Trần Tuyệt quay đầu lại, lúc đầu hắn cũng nghĩ chính mình ắt hẳn sẽ chết, e rằng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, bao gồm cả Lăng Lạc Viêm.
“Ta không chết thì Kiền Kì tộc sẽ tiếp tục tồn tại” Quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói âm trầm lạnh lùng làm bừng tỉnh mấy người đang ngốc lăng đứng nhìn, bóng dáng đứng trước cửa sổ xem ra vẫn giống như trước kia, ngoại trừ mái tóc….
Đám người cẩn thận lui ra, nhớ kỹ những lời này, đồng thời cũng phát hiện phương hướng mà tông chủ của bọn hắn đang dõi mắt trông ra chính là Xích Diêm tộc. Mấy ngày gần đây nhận được tin tức hai vị thần nhân của Xích Diêm tộc sắp sửa lập khế, bọn hắn biết tông chủ và Xích Diêm tộc có mối bất hòa, lại có gút mắc với vị Viêm chủ kia, không biết tông chủ có biết việc này hay không?
Vài ngày sau đó, cuối cùng cũng đến ngày mà thiên hạ đón mừng, những tộc nhân còn sót lại trong Kiền Kì tộc phát hiện tông chủ của bọn hắn đã biến mất.
Phong Trần Tuyệt đứng giữa khe núi, hắn thường bất giác nhìn lên ngọn núi này, phía trên đỉnh núi chính là tổng điện của Xích Diêm tộc, hôm nay là ngày thần nhân lập khế, cũng chính là ngày mà Lăng Lạc Viêm và Long Phạm chiếu cáo thiên hạ, quyết ý tương thân tương ái, phó thác hết thảy cho đối phương.
Hắn né qua lính gác của Xích Diêm tộc, từ sớm đã đứng ở nơi này, nhìn lên chỗ cao, hắn không biết chính mình đến đây để làm gì, thậm chí không rõ cảm giác trong lòng của hắn là như thế nào. Đối với tình cảm này, hắn dường như có một chút không quen, hắn quen chiếm đoạt và chinh phục, nhưng đối với Lăng Lạc Viêm thì lại vô dụng, bởi vì Lăng Lạc Viêm cũng là người như vậy.
Chẳng qua Lăng Lạc Viêm lại gặp phải tế ti Long Phạm, là một người càng có sở trường dùng thủ đoạn để dụ dỗ và che giấu bản chất chiếm đoạt. Đối với Long Phạm, Phong Trần Tuyệt thủy chung cảm thấy chướng mắt và chán ghét, nhưng bất luận hắn cảm thấy thế nào thì hôm nay hai người cũng sẽ lập khế.
Trải qua mấy ngày rối loạn tâm tư, giờ khắc này Phong Trần Tuyệt đứng ở nơi đây lại cảm thấy bản thân mình dường như thực sự bình tĩnh, nếu trong lòng quá rối loạn có thể khiến bản thân lộ ra hơi thở thì hai người ở trên đỉnh núi sẽ phát hiện sự tồn tại của hắn.
Hắn không muốn làm cho bất luận kẻ nào phát hiện. Hắn đến nơi này chỉ để nhìn xem hai người kia lập khế như thế nào, hắn vẫn nhớ rõ những lời nói của Lăng Lạc Viêm dành cho hắn.
Phong Trần Tuyệt, ngươi dừng lại. Lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi liền muốn giết ta, cho dù không có Long Phạm thì người ta muốn cũng không phải là ngươi…..Ta sẽ không động tình với người gây bất lợi cho ta…..
Đôi khi hắn không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu lúc trước hắn không chấp nhất muốn chiếm đoạt Xích Diêm tộc, không động thủ với Lăng Lạc Viêm thì sẽ thế nào, nếu hắn không làm thiếu niên bị thương, không dùng huyền hỏa đánh trúng thiếu niên thì quan hệ của hắn và Lăng Lạc Viêm sẽ ra sao? Có khác biệt với bây giờ hay không?
Lúc này hắn đã biết người nọ kiêu ngạo, xảo quyệt, lại vô cùng cảnh giác đa nghi, hơi có một chút bất lợi thì sẽ bị Lăng Lạc Viêm xem là địch nhân không một chút do dự, cũng không hề lưu tình. Mà ngay từ ban đầu, hắn đã phạm sai lầm, cũng kể từ đó hắn và Lăng Lạc Viêm đã ở hai phương đối lập.
Về sau, đến khi hắn nhận ra thì đã muộn. Sai một bước, lại sai thêm bước nữa, làm sao còn có thể nói đến chữ tình?
Hắn có dã tâm, Lăng Lạc Viêm cũng vậy, nhưng tế ti lại bất đồng. Long Phạm đứng phía sau Lăng Lạc Viêm, mặc cho bóng dáng rực lửa chói mắt bễ nghễ chúng sinh. Dã tâm của Long Phạm có lẽ chính là giữ chặt bóng dáng đỏ rực này, ngay cả một khe hở cũng không lưu cho người khác.
Khi hắn vẫn chưa phát hiện thì khóe môi đã lộ ra một nụ cười khổ, bất luận hắn và Lăng Lạc Viêm có liên lụy như thế nào thì cũng không thể vượt qua tế ti Long Phạm.
Đứng ở nơi này, Phong Trần Tuyệt bỗng nhiên thấy rõ điều mà Lăng Lạc Viêm muốn không phải là có người dẫn dắt, Lăng Lạc Viêm không cần người khác nói cho hắn biết phải làm như thế nào, điều mà hắn muốn chính là có người hỗ trợ vô điều kiện, bất luận làm chuyện gì cũng có người có thể làm cho hắn toàn tâm tín nhiệm, buông tay mà hành xử, không hề kiêng kị.
Người đó chính là Long Phạm
Hắn không làm được, vì vậy hắn chỉ có thể là địch nhân của Lăng Lạc Viêm.
Không biết có phải hay không sau khi trải qua cảm giác sinh tử mới có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ, Phong Trần Tuyệt không biết, hắn vẫn không thể khống chế mà phóng mắt nhìn lên đỉnh núi, phía trên cao lộ ra mái tóc bạch kim cùng hồng sam như vầng mây đỏ rực, dưới ánh mặt trời càng trở nên phi thường đoạt mắt, chỉ cần một thân y phục cũng đủ khiến cả chân trời đều hóa thành màu hồng diễm lệ.
Lăng Lạc Viêm, trong lòng đọc thầm ba chữ, hắn cảm thấy cái tên này thật sự thích hợp với Lăng Lạc Viêm.
Sợ người ở phía trên phát hiện sự tồn tại của hắn, Phong Trần Tuyệt lại nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi. Hắn đã nhìn thấy nghi thức lập khế, thấy hai người ôm nhau, hắn quyết định không tiếp tục nhìn nữa, như vậy đã quá đủ.
Nghe từ trên cao truyền xuống lời nói chuyện, sau đó còn có tiếng cười to, hắn tiếp tục bước đi xuống núi.
Cuộc đời này hắn sẽ nhớ kỹ một cái tên, hắn sẽ tiếp tục dõi theo, dõi theo bóng dáng đỏ sẫm cao cao tại thượng, mê hoặc chúng sinh. Chẳng qua không biết chủ nhân của cái tên đó có còn nhớ hắn hay không….
Danh sách chương