Hắn bị người đời xưng là ma vật. Cái gọi là ma vật đều là những thứ hại dân, ăn thịt hút máu người, hấp thu hồn phách, xâm nhập cơ thể người, làm hại nhân gian, tóm lại đối với nhân loại trên đời này mà nói tất cả ma vật đều đáng bị diệt trừ.

Đối với quan điểm này hắn không có cảm giác gì đặc biệt, nhân loại trong mắt hắn chính là thức ăn, ai lại đi để ý đến quan điểm của một vật bị ăn.

Mãi cho đến một ngày, hắn ở cấm kỵ giới bị phong ấn, gần như đã ăn hết tất cả những vật có thể ăn, cuối cùng vì để sinh tồn mà hắn bị ép phải lập ước định với một người, sau đó hắn còn có một cái tên —- Dạ Dực.

Sau đó đủ loại xảy ra đều ngoài dự kiến của Dạ Dực. Người nọ quả nhiên trở thành chủ nhân của hắn, không chỉ khiến lực lượng của hắn tăng lên, còn làm ra rất nhiều chuyện mà không người nào có thể ngờ tới, làm cho cả thiên hạ đều trở nên khuynh đảo.

Mặc dù chủ nhân của hắn ngang ngược phóng khoáng, không chịu gò bó, phong lưu gợi tình, thích đùa nghịch kẻ khác, không để bất luận người nào ở trong lòng, dường như đối với chủ nhân của hắn tất cả mọi người đều không quan trọng. Nhưng sau đó lại làm cho một người động tâm, người nọ chính là tế ti của Xích Diêm tộc, một người mà ngay cả hắn cũng bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi và lo lắng cho tánh mạng của mình.

Sau khi chủ nhân và tế ti của hắn có quan hệ, hắn vốn nghĩ rằng sẽ có sự bất đồng, nhưng kết quả vẫn là giống nhau, tựa như trước mắt…..

“Thế nào, Tiểu Dạ Dực? Nếu ngươi không làm thì có thể lựa chọn những người khác đến làm, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người phi thường vui mừng làm cho con bán yêu này hoàn toàn hiểu được tình dục là gì.”

Bên môi nhếch lên một đường cong ái muội, rõ ràng là ác ý trêu chọc, nhưng Dạ Dực biết loại trêu chọc này không phải trò đùa, nếu hắn cự tuyệt thì hồng y nam nhân trước mắt quả thật sẽ làm đúng như vậy, làm cho thiếu niên ngốc nghếch không biết gì về tình dục phải chịu đựng bao nhiêu lần thống khổ.

Cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt màu hồng phấn kia, hắn nghĩ đến chính là bộ dáng mờ mịt của thiếu niên bị khơi dậy tình dục ở trên người kẻ khác, thân là yêu, không biết lúc đó sẽ như thế nào? (=.=, cái đầu đen tối)

Đang do dự, bỗng nhiên một đoàn viêm hỏa hiện lên, thiếu niên bị ngọn lửa thiêu sạch y phục trên người, môt thân xích lõa bị ném ra ngoài cửa sổ, “Nếu ngươi chậm một chút thì ngươi cũng biết kết quả sẽ như thế nào, trong Viêm Lạc cung không chỉ có mỗi một mình Xích Diêm tộc của chúng ta.”

Vừa cười vừa nói, dường như đây chỉ là một trò chơi, Dạ Dực lại nghe thấy dưới lầu truyền đến những âm thanh hít thở của mấy người, không hề lưỡng lự, hắn nhảy xuống, giang hai tay ôm lấy thân thể của thiếu niên sắp sửa rớt xuống đất.

Sắc mặt vốn đã lạnh như băng nhưng khi nhìn thấy đám người đang bu lại thì hàn ý càng trở nên lãnh liệt. Thân thể xích lõa của thiếu niên bị hắn ôm ở trước người. Trốn dưới bóng râm trên người hắn, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy cảnh giới, có người tiến lên muốn chạm vào thiếu niên thì ngay lúc ấy những móng vuốt sắc bén nhô ra, “Các ngươi muốn chết.”

Linh Thư vốn là Yêu tộc. Yêu tộc có dung mạo mê hoặc lòng người, có thể thông qua giao hợp để đem linh lực truyền cho người khác, nhưng không có nghĩa Yêu tộc chỉ dựa vào bề ngoài để quyến rũ con người, mà hoàn toàn ngược lại, đó là một trong những vũ khí của bọn chúng, hành động rất nhanh nhẹn, khi lòng người bị mê hoặc thì trong nháy mắt sẽ bị dí vào chỗ chết.

Nếu có người nào bởi vì dung mạo của bọn chúng mà khinh thường, nghĩ rằng bọn chúng chỉ trông vào sắc đẹp để mê hoặc lòng người thì hoàn toàn sai lầm, kết cục sẽ chỉ có chết, tình hình trước mắt đúng là như vậy. Đám người chỉ nhìn thấy thiếu niên từ trên trời giáng xuống, toàn thân trong suốt như tuyết trắng, đôi mắt màu hồng phấn long lanh như mặt nước hồ thu đang chuyển động, nhưng không người nào nhìn thấy móng vuốt sắc bén của hắn ở trong lòng hắc y nhân.

Không nhìn thấy thì chỉ có chết.

Khi móng vuốt xuyên qua thân thể một người, thiếu chút nữa đã lấy ra nội tạng thì đám người đang bu lại nhất thời bị hù dọa mà lùi về phía sau vài bước, nhìn thấy người kia ngã xuống đất, lúc này mới tỉnh ngộ. Vẻ đẹp mị hoặc như thế nhưng lại làm ra thủ đoạn khiến cho người ta sợ hãi, chẳng phải đó chính là con bán yêu mà mấy ngày trước đã dẫn đến phân tranh, được Viêm chủ thu phục lại khiến cho mấy tông tộc bị thảm sát hay sao?!

Vừa tỉnh ngộ, nhìn thấy sắc đẹp trước mặt mà hồn phách đang chu du nhất thời đã quay trở về, lại nhìn thấy hắc y nhân đang ôm thiếu niên. Khuôn mặt lạnh như băng không có một chút nhân khí, toàn thân toát ra hơi thở u ám của ma vật, giống như bước ra từ thánh địa tử thần, đôi mắt trắng dã dần dần chuyển sang màu đỏ, tựa hồ hút lấy hết thảy máu tươi vào trong đó, một thân lạnh lẽo mang theo hơi thở u ám tràn đầy sát khí, như là muốn đem bọn hắn cắn nuốt nhấn chìm vào bên trong bóng đêm.

“Đi mau!” Có người đối với người bên cạnh hô một câu, thụt lùi lại vài bước.

Đến lúc này hắn mới nhớ đến thân phận của hắc y nhân, đó chính là con ma vật được Viêm chủ sử dụng, Dẫn Hồn tộc!

“Nhưng lão Tam hắn….” Có người vẫn chưa tỉnh ngộ, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, hiện giờ không phải vì sắc đẹp trước mắt mà là nhìn thấy đồng bọn bị giết chết nên cảm thấy không cam tâm. Bọn hắn đâu làm gì sai, người nam nhân nào nhìn thấy mỹ nhân mà lại không động tâm?

Vẫn chưa nói xong thì đã có người kéo đi, “Ngu xuẩn, đó là ma vật cùng bán yêu dưới tay Viêm chủ, hai thứ kia đều không phải để chúng ta trêu chọc, lão Tam chỉ có thể tự trách hắn có mắt không tròng, chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm Viêm chủ để báo thù….Bán yêu kia….mấy ngày trước đây vì hắn…..mà bọn họ đều chết….ngươi nghĩ rằng ngươi có bản lĩnh….”

Ngay cả chào hỏi cũng không có can đảm, đám người vội vàng ly khai, động tác cơ hồ là hoảng hốt mà chạy, dọc đường còn có thể nghe được một người không ngừng cảnh cáo mang theo sự sợ hãi và kính nể.

Người nằm trên mặt đất vẫn còn chảy máu, nội tạng vỡ tan, da tróc thịt bong, gần như đã chết. Linh Thư nâng tay hấp lấy linh lực của người nọ, lại ngẩng đầu, vừa cười vừa nhìn Dạ Dực, “Tặng cho ngươi?”

Hắn nói tặng, tất nhiên là yêu lực của chính mình, mà yêu lực chỉ có thể dựa vào một loại phương thức để chuyển giao. Đây là Yêu tộc thể hiện lòng thành với ma vật, Dạ Dực nhíu mày, thâm trầm không nói một câu nào rồi hấp đi hồn phách của người nọ. Bị móng vuốt xé rách, lại bị mất đi linh lực rồi tiếp theo bị đoạt mất hồn phách, thi thể trên mặt đất xem như hoàn toàn chết triệt để.

Nếu Dạ Dực không ôm Linh Thư, che chắn ánh sáng cho thiếu niên thì người này sẽ không bị Linh Thư tấn công, căn bản sẽ không có cơ hội chết trong tay Dẫn hồn tộc, hiện giờ thảm trạng như vậy, ngã xuống đất, nhưng không người náo dám đến liếc mắt một cái.

Người hầu trong Viêm Lạc cung đã sớm được phân phó, trong cung không được nhìn thấy máu, không khí càng không thể có một chút mùi máu tanh, đó là mệnh lệnh của tế ti đại nhân. Chỉ trong chốc lát đã có người tiến đến thu dọn thi thể, rửa sạch vết máu trên mặt đất. Một lát sau, nơi này lại bình thường như trước, tựa hồ chưa từng có chuyện gì phát sinh. (o_o con rồng chăm chút tỉ mỉ cho vợ đến thế sao, cảm động ghệ)

Dạ Dực và Linh Thư đã sớm rời đi, ôm thiếu niên không một mảnh vải vào lòng, thân là Dẫn Hồn tộc hắn đang suy nghĩ Yêu tộc có thật sự cần hắn dạy dỗ hay không? Dù sao Linh Thư lúc trước vừa cười vừa muốn hắn nhận lấy yêu lực.

Linh Thư quả thật đơn thuần không biết dục vọng của nhân loại hay sao? Hoặc là quá mức hiểu rõ mới có thể không hề để ý, không hề cố kị mới dám đánh gảy chuyện tốt của chủ nhân và tế ti mà vẫn điềm nhiên như bình thường.

Bất giác cau mày lại, khuôn mặt lạnh lùng chuyển thành băng hàn, Dạ Dực đặt thiếu niên ở trong lòng xuống giường, nhìn thấy Linh Thư liếm máu tươi trên những móng vuốt vô cùng hưởng thụ, thân thể xích lõa bình yên ngồi ở trên giường, không biết là chờ đợi Dạ Dực đi làm cái gì hay là hấp dẫn Dạ Dực làm cái gì.

Yêu tộc quả thật không hổ danh là Yêu tộc, mái tóc trắng như tuyết, xõa dài trên làn da trong suốt, dưới bóng râm của trướng mạn hiện lên một hình ảnh hấp dẫn kinh người. Bàn tay dính máu, móng vuốt đã được thu hồi, màu đỏ tươi dính trên đầu ngón tay càng điểm xuyến vẻ mị hoặc lòng người, bị đầu lưỡi ướt át liếm đi.

Dạ Dực tuy thân là ma vật nhưng giờ khắc này đã là hình người, đối với hình ảnh trước mắt tự nhiên sẽ không thể không có phản ứng, ngược lại phản ứng của hắn thực trực tiếp. Đi đến bên giường, đứng trước mặt Linh Thư, một nơi trên thân thể tản mát ra nhiệt độ nóng rực đối diện với Linh Thư đang ngồi ở trên giường, mặc dù cách một tầng y phục nhưng vẫn có thể nhìn thấy vật đó nhô lên rõ ràng.

Hai đôi mắt màu hồng phấn như hoa anh đào, lấp lánh như làn thu thủy trong không gian nửa sáng nửa tối. Cảm giác sự vật khác thường ở trước mắt, Linh Thư ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt lạnh lùng lại tràn ngập màu đỏ ngầu của máu tươi, hắn nghi hoặc nâng tay lên, đặt trước vật phát ra nhiệt độ nóng rực ngay trước mặt hắn.

“Ngươi muốn tặng ta Yêu lực?” Lời nói lạnh lùng của Dạ Dực từ phía trên truyền xuống, hoàn toàn ngược lại so với ngữ thanh lạnh nhạt, Linh Thư cảm giác vật đang được hắn bao trùm dưới tay càng lúc càng nóng lên.

“Ngươi có biết phải tặng như thế nào không? Có biết cách hay không? Ngươi đã từng tặng lực lượng của mình cho bao nhiêu người?” Dạ Dực cúi đầu nhìn Linh Thư, giọng nói vẫn băng lãnh như trước, nhưng hắn không hề phát hiện điều này, ma vật không cần cảm xúc, bọn hắn chỉ cần dựa vào bản năng mà sống, mặc dù hóa thân thành người nhưng hắn tự nhận bản thân mình cũng không có gì thay đổi, vậy mà đứng trước mặt Linh Thư lại làm cho hắn có loại cảm xúc cổ quái xuất hiện ở trong đầu.

“Ngươi không cần? Bọn hắn đều thích, người nào cũng đều muốn, vì sao ngươi không cần?” Đôi mắt trong veo màu hồng phấn tràn đầy nghi hoặc, hắn thủy chung không hiểu vì sao đến nơi này, hắn vốn là vật mà mọi người đều muốn nhưng không ai nguyện ý thu nhận.

Hồng y nam nhân kia dường như hoàn toàn không cần đến lực lượng của hắn, thu nhận hắn nhưng không yêu cầu hắn phải làm bất luận điều gì, những người khác cũng như vậy. Thủ hạ của hồng y nam nhân tựa hồ đối với hắn tránh còn không kịp, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn hắn một cái, chỉ có Dạ Dực trước mặt, tuy lúc nào cũng lạnh lùng nhưng lại thường xuyên giúp đỡ hắn.

“Bọn hắn đều thích vì sao ngươi không cho bọn hắn?” Bàn tay của Linh Thư đang tiếp xúc ở dưới hạ thân, dường như là thăm dò, động tác chậm rãi, nhưng lại khiêu khích nhiệt độ ở nơi ấy càng dâng cao. Dạ Dực kéo tay còn lại của Linh Thư đặt ở dưới thân, nhìn thấy bàn tay còn dính máu đang vuốt ve bên ngoài y hạ của hắn.

Thiếu niên vẫn chưa cho hắn đáp án, hắn cũng không hỏi lại, bàn tay trắng như tuyết đang mơn trớn dưới hạ thân của hắn, so với chủ nhân của hắn và vị tế ti kia thì động tác của Linh Thư giống như một đứa trẻ đang đùa nghịch một món đồ chơi, mặc dù linh hoạt nhưng lại hơi ngây ngô. (con quạ xấu, dám nhìn lén Long Viêm o_o, sao ko cho ta xem ké)

“Lăng đã từng nói, nếu là không muốn thì bất luận có bao nhiêu người muốn lực lượng trên người của chúng ta đều không thể đáp ứng, Yêu tộc không phải dụng cụ để cho người khác tiết dục.” Trả lời hết sức tự nhiên, Linh Thư nhìn trước mắt, bộ phận nổi lên trên người của Dạ Dực thì hắn đã sớm nhìn thấy vô sô lần, rất nhiều người cũng có phản ứng giống như Dạ Dực, hắn đã quen với việc này, nhưng không quen tự tay chạm vào để cảm giác, bất quá lúc này hắn lại không hề cảm thấy chán ghét.

“Nếu là ngươi thì ta có thể tặng lực lượng cho ngươi.” Cần cổ trắng như tuyết ngưỡng thành một đường cong, sợi tóc lấp lánh ở phía sau dường như cùng toàn thân tuyết trắng dung hòa thành một thể. Vừa dứt lời, thiếu niên vươn người đến, đem môi đặt lên nơi ngẩng cao nóng rực ở trước mặt.

Linh Thư không hiểu tình dục là gì nhưng cũng không có nghĩa hắn không biết phải làm như thế nào. Thân là Yêu tộc, so với người khác thì bọn hắn hiểu rất rõ dục vọng của con người, bọn hắn chỉ là không hiểu dục vọng của nhân loại được chia ra rất nhiều chủng loại. Bản tính thuần khiết cùng tình cảm đơn giản khiến bọn hắn không phân biệt được sự khác nhau của những loại dục vọng này.

Cho nên Linh Thư thủy chung không hiểu vì sao hồng y nam nhân được xưng là Viêm chủ và bạch y bào tế ti lại khó chịu khi thấy hắn xuất hiện như vậy. Hiện giờ Yêu tộc không hề có “bọn hắn” mà chỉ có một mình hắn, hắn chỉ muốn hảo hảo tự bảo toàn bản thân mà thôi.

Dưới y hạ, sợi tóc của thiếu niên lấp lánh như ngọc, ngồi quỳ trên giường, ngậm vào bộ phận đang xuất hiện biến hóa của Dạ Dực, chậm rãi liếm lên, bỗng nhiên vật ở trong y hạ nhanh chóng thẳng đứng, dù che giấu dưới một lớp vải nhưng bộ phận bị nước bọt làm ướt át đang dần dần hiện rõ hình dáng.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Dạ Dực lộ ra sự biến hóa tinh diệu, màu đỏ trong mắt càng lúc càng đậm, cúi đầu nhìn thấy thiếu niên đang cố gắng liếm y khố của hắn, Dạ Dực cảm thấy cổ họng căng thẳng. Ngoại trừ hồn phách, hiện giờ trong cơ thể lại dâng trào một nỗi khát khao kỳ dị.

Linh Thư hiểu được dục vọng là cái gì, nói như vậy chủ nhân muốn hắn dạy dỗ Linh Thư hiểu biết điều này thì tựa hồ đã là dư thừa. Trong lòng biết như vậy nhưng Dạ Dực không để cho thiếu niên dừng lại, hắn thoát xuống y hạ đang trở ngại khoái cảm của hắn. Dưới thân không còn thứ gì vướng víu, ngạnh vật rung động lưu lại một tia ẩm ướt bên môi của thiếu niên.

“Biết làm như thế nào hay không?” Phía trên truyền xuống một câu hỏi, Linh Thư giương mắt nhìn Dạ Dực đang đứng thẳng bên giường, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Dạ Dực, Linh Thư há mồm theo bản năng, đưa vật nóng rực ở trước mặt tiến vào khoang miệng.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện