Để tăng nhanh tốc độ, Dạ Dực hóa thành nguyên hình rồi ngặm Linh Thư ở trong miệng, lướt gió bay đi. Khi đến Sa thành thì không còn nhìn thấy hạo kiếp và một trận hỗn chiến như trong dự tính.
Con quạ đen thật lớn không biết có phải đã quên mất động tác vỗ cánh hay không, nó bất chợt rơi xuống mặt đất, cũng quên thả bạch linh thử ở trong miệng ra. Các tộc nhân ở xa xa đang đuổi đến cũng nhìn thấy cảnh tượng mà Dạ Dực và Linh Thư đang chứng kiến, chính bản thân mình dừng bước từ lúc nào mà cũng không hề hay biết, thần sắc lo lắng vẫn chưa kịp lui ra, một đám tựa hồ đông cứng thân thể, ngơ ngác nhìn trước mắt, hoài nghi có phải chính mình đang nằm mơ hay không.
Nếu không phải mơ thì vì sao lúc bọn hắn rời đi, nơi này vẫn còn như địa ngục mà bây giờ cỏ cây đã xanh ngắt một màu?
Bầu trời trong xanh, làn gió mang theo hơi thở tinh khiết, không còn một hạt bụi trong không khí, lại càng không nhìn thấy một chút huyết tinh, vực sâu trên mặt đất biến mất, không biết linh thú từ nơi nào chạy đến, trời cao đất rộng, cảnh sơn thủy như tranh thủy mặc ở trước mắt, đừng nói là tai họa, ngay cả một con ma vật hại người cũng không thể tìm thấy.
Thiên địa như được tịnh hóa, mỗi một lần hít thở đều cảm giác so với trước kia rất bất đồng, mỗi một màu sắc đều tươi sáng diễm lệ hơn so với bình thường. Bọn hắn biết bản thân vẫn còn đang ở trên nhân gian, nhưng lại nhịn không được mà hoài nghi có phải chính mình đang bước vào một thế giới hư ảo nào khác hay không, bằng không thì bọn hắn làm sao lại có thể nhìn thấy Hách Vũ và Đồ Lân?
Chiếc đuôi dài như liệt hỏa cùng lông cánh rực lửa xẹt qua phía chân trời, thanh quang bao phủ bạch lân đang tung hoành ngang dọc trong nước. Hách Vũ tại thiên, Đồ Lân ngự thủy. Đây chẳng phải chính là thần nhân hóa hình trong truyền thuyết hay sao?
Mà thần nhân không phải người nào khác lại chính là tông chủ và tế ti của bọn hắn! Hai thần vật xuất hiện sau lưng của hai người?!
“Ai nói cho ta biết rằng ta không phải đang nằm mơ….” Nham Kiêu thẩn thờ hỏi.
“Mơ thấy thiên địa trùng sinh, tông chủ và tế ti là thần nhân…..Nếu nằm mơ thì ngàn vạn lần đừng tỉnh lại…” Có tộc nhân tiếp lời của hắn, ngay cả mắt cũng không muốn chớp.
Cuối cùng là Lâm Sở đi đến trước mặt bọn hắn, trịnh trọng gật đầu rồi mỉm cười, “Tông chủ và tế ti của chúng ta chính là thần nhân, hạo kiếp đã qua, thiên hạ đã thái bình.”
Các tộc nhân chạy về đều không có người nào mở miệng, bầu không khí thật yên tĩnh, giống như các trưởng lão và diệu sư lúc trước tận mắt chứng kiến hết thảy biến hóa, trong một khoảng thời gian ngắn bọn hắn cũng không dám tin tưởng, chờ đến khi bọn hắn xác định chính mình không phải đang ở trong giấc mộng, bỗng nhiên vang lên một trận reo hò, tất cả đồng loạt quỳ bái.
Bất luận là tông chủ và tế ti đến tột cùng hóa thành Hách Vũ và Đồ Lân như thế nào, thần nhân tái hiện trên thế gian, chỉ cần như vậy cũng đủ làm cho sinh linh thiên hạ quỳ bái thờ phụng,.
Giống như trong nháy mắt đều quên hết thảy việc ngoài thân, tất cả mọi người quỳ xuống đất mà lạy, đó là sự sùng kính cùng vui mừng xuất phát từ nội tâm, làm cho bọn họ không cần hiệu lệnh của bất luận kẻ nào, cõi lòng tràn đầy kích động mà quỳ xuống dưới chân của hai người.
Được mọi người hành lễ, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đối với sự thay đổi của thân phận cũng không có cảm giác đặc biệt, bọn hắn tự nhận thấy không có gì bất đồng so với ban đầu, nhìn đám người quỳ dưới chân, rồi liếc sang Sa thành hiện giờ như được tái sinh, tất cả thành trấn ở xung quanh cũng quay trở về như xưa, hồng y phất lên một màu rực lửa, “Về tộc.”
Y mệ lướt qua, chỉ thấy hỏa quang cùng thủy sắc lấp lánh chói mắt, bầu trời quang đãng bỗng nhiên bừng sáng. Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm bay lên giữa không trung, cánh chim rực lửa giương cao, bạch lân hé ra móng nhọn khuấy động thủy sắc rồi quấn lấy bóng dáng bạch y bào, hai người nhẹ nhàng bay đi, mọi người thật lâu nhìn chăm chú cảnh tưởng huyền ảo diễm lệ ở nơi chân trời, vẫn không hề đứng dậy.
Cho đến khi hai bóng dáng đã đi xa, rốt cục không thể nhìn thấy nửa điểm, thì bọn hắn mới lần lượt đứng dậy để chuẩn bị khởi hành trở về. Linh Tê tộc thật vất vả mới nhìn thấy thiên nhật, nhất thời vẫn chưa kịp thích ứng, dự định cùng mọi người đi một đoạn đường rồi mới tiếp tục tính toán.
Sau khi đám người tán đi, trong thiên địa trùng sinh tản ra một tiếng thở dài, có bóng người từ chỗ tối bước ra, nhìn về phía chân trời, rồi sau đó xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đang trên đường quay trở về, bọn hắn dùng tường thiên thuật chọn nơi hẻo lánh mà đi, tránh bay ngang những thành trấn náo nhiệt. Bọn hắn dùng phương pháp như vậy thì hiển nhiên không ít dân chúng ở trên đường xá cũng nhìn thấy.
Ai chẳng biết đặc điểm của thần nhân, ai lại không nhìn thấy cánh chim rực lửa cùng bạch lân thanh lam bay ngang qua đỉnh đầu? Dọc đường đi, bởi vì sự xuất hiện của bọn hắn mà dẫn đến vô số rối loạn, nhưng với bộ dáng của bọn hắn hiện giờ khi sử dụng linh lực thì cho dù bọn hắn không muốn gây chú ý cũng khó có thể làm được, càng huống chi là Lăng Lạc Viêm đang cố tình. (khoe mẽ =.=)
Cơ hồ không cần bao lâu, chỉ cần nửa ngày thì cảnh tượng thần kỳ đã được truyền lưu, bất luận dân chúng tầm thường hay linh giả của các tông tộc đều thảo luận thân phận thực sự của thần nhân, đều ngước nhìn lên không trung để mong chờ được nhìn thấy bộ dáng của thần nhân.
Thần nhân là ai?
Thần nhân ngay tại Xích Diêm tộc, hai vị thần nhân chính là Viêm chủ với thanh danh có một không hai trong thiên hạ, cùng tế ti không người có thể đối địch. Thần nhân cứu thế, tất cả bị hủy đi lại được trùng sinh trong tay của bọn hắn!
Chỉ trong phút chốc, thiên hạ hỗn loạn, dấy lên đủ loại tin đồn, trong khi hai người gây rối đã về đến tổng điện Xích Diêm tộc.
Từ khi thiên kiếp dẫn đến tai họa, cho dù ở rất xa thì khắp nơi đều có cảm giác, tộc nhân trên núi Xích Diêm phi thường nhận biết được có một cỗ lực lượng làm cho người ta sợ hãi, đừng nói là người, ngay cả thú rừng cũng cảm giác được sự khác thường này, dẫn đến tình cảnh phi thường hỗn loạn.
Mọi người nhận được tin tức về thiên kiếp giáng xuống, rồi hết thảy lại được bình ổn, sau đó lại nghe nói có người nhìn thấy thần nhân giáng thế, còn nghe nói thần nhân là tông chủ và tế ti của bọn hắn. Lúc này, ngay cả Quyết Vân cũng đánh rơi chén trà trên tay, lại càng không nói đến những người khác sẽ như thế nào.
Chờ đến khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm hạ xuống đại điện, các trưởng lão nghênh đón hai người kinh hỉ đến mức không biết phải làm thế nào, trong khi tộc nhân ngây ngốc nhìn thấy hai người từ trên trời giáng xuống, quên mất phải hành lễ.
“Ngay cả các ngươi cũng kinh ngạc đến mức này, xem ra sử dụng danh xưng của thần nhân quả thật cũng đủ để dọa người.” Lăng Lạc Viêm thu lại linh lực, xem như không nhìn thấy đám người đang hóa thạch ở phía dưới, hắn tùy tiện bước đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống.
Long Phạm vừa ngồi đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm thì lại nghe thấy tông chủ của hắn ngoảnh đầu hỏi, “Còn chưa trả lời ta, đến tột cùng chúng ta tính làm cái gì? Hách Vũ Đồ Lân? Muốn nói chúng ta thật sự là thần nhân trong truyền thuyết thì tại sao nửa điểm ta cũng không nhớ rõ.”
Lăng Lạc Viêm cho đến nay vẫn chưa thể xác định, hắn chỉ nhớ rõ những việc ở nơi đây và ở thế giới bên kia, còn những thứ về thượng cổ hay linh lực tiêu tán là chuyện của Hách Vũ. Mặc dù nói hắn chính là Hách Vũ, nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận chính mình là một trong hai tên thần nhân đã tạo ra thiên kiếp hỗn loạn như thế này.
“Hách Vũ và Đồ Lân là vì thế gian mà hao hết lực lượng rồi tiêu tán, bọn hắn tiêu tán nhưng không phải chết đi mà là luân hồi lực lượng. Bọn hắn phân tán lực lượng khắp nơi trong thiên địa, chúng ta có được chính là phần nguyên thủy nhất cũng là viêm hỏa và sóc thủy thuần túy, đó chính là bản thân của bọn hắn.” Long Phạm trả lời như thế.
Khi hắn nói ra những lời này thì tộc nhân rốt cục tỉnh ngộ, không kịp hành lễ thì lại bị hấp dẫn vì vấn đề này, bất giác lộ ra biểu tình mê mẩn. Theo như lời nói của Long Phạm, bọn hắn nghĩ đến năm xưa hai vị thần nhân cứu vớt thế nhân như thế nào, rồi tiêu tán và lưu lại lực lượng ra sao.
Như vậy đến tột cùng có được tính là thần nhân chuyển thế hay không? Hay chỉ là người kế thừa cỗ lực lượng thuần túy của Hách Vũ và Đồ Lân? Vấn đề này chỉ có mỗi một mình Lăng Lạc Viêm nghĩ đến, trong khi tộc nhân chỉ biết tông chủ và tế ti của bọn hắn là thần nhân, là thần linh giáng thế, là tông chủ và tế ti của bọn hắn, những chuyện khác thì có gì quan hệ?
Khi tộc nhân muốn hành lễ quỳ bái thì đã thấy tông chủ đứng dậy, hồng y đỏ rực như lửa, mái tóc bạch kim óng ánh, mỉm cười hỏi bọn hắn, “Các ngươi quỳ bái người nào? Là Hách Vũ hay là ta?”
Là Hách Vũ hay là tông chủ, trong đó có cái gì khác nhau, mọi người đối mặt nhìn nhau.
Lăng Lạc Viêm khoát tay, “Các ngươi muốn chính là Hách Vũ, là người của thiên hạ, còn tông chủ của Xích Diêm tộc thì sao?”
Vừa nói vừa cười, trong đó đã mang theo ý tứ cao thâm khó lường, chọn ngay lúc này nói với tộc nhân, Long Phạm ở bên cạnh tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Lăng Lạc Viêm, mỉm cười rồi ngoảnh đầu, trước mặt tất cả tộc nhân, hắn nâng lên khuôn mặt đang lộ ra ý cười lạnh lùng của Lăng Lạc Viêm.
Ngữ thanh thản nhiên cùng hương sen phiêu tán trong đại điện, Long Phạm là người đầu tiên trả lời, “Ta không biết Hách Vũ Đồ Lân là ai, ta chỉ biết những gì mong muốn trong cuộc đời này đã ở ngay trước mặt. Long Phạm thân là tế ti sẽ đi theo bên người tông chủ. Lạc Viêm chính là Lạc Viêm, Long Phạm cũng chỉ là Long Phạm.”
“Đáp thật là tốt.” Hắn vừa lòng cười khẽ, thế gian này chỉ có tế ti của hắn là người hiểu rõ tâm tư của hắn nhất.
Đón lấy hai bàn tay đang đặt trên khuôn mặt của hắn, hồng y nghiêng người dựa sát vào, cùng với tư thái phong lưu tiêu sái, Lăng Lạc Viêm mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ở trước mặt, rồi lập tức quay lại, nhướng mi đối với mọi người, “Mặc kệ hắn là thần nhân Hách Vũ trong truyền thuyết, hiện giờ thiên hạ chỉ có một Lăng Lạc Viêm!”
Ngữ thanh vang vọng trong đại điện. Thiên hạ chỉ có một Lăng Lạc Viêm, lời này vừa nói ra, giống như mang theo tiếng vọng xuyên thấu đến tận trời xanh. Nhìn thấy người ở trước mắt, tất cả tộc nhân hành lễ quỳ bái, trong miệng xưng hô chính là tông chủ, là tông chủ Xích Diêm tộc của bọn hắn.
“Chúng thần bái kiến tông chủ! Bái kiến tế ti!”
Giọng nói dõng dạc đồng loạt vang lên với khí thế vô cùng mãnh liệt, mọi người không thể kiềm chế nhiệt huyết đang sôi sục trong lòng. Thần nhân thì thế nào, Hách Vũ thì thế nào, bất luận hai người ở trước mắt có thân phận gì thì cũng là tông chủ và tế ti Xích Diêm tộc của bọn hắn. Không cần thanh danh của thần nhân, tự thân của hai người đã đủ để ngạo nghễ sinh linh trong thiên hạ.
Trong tiếng xưng tụng của tộc nhân, Lăng Lạc Viêm cười to rồi cùng Long Phạm xoay người rời đi.
Bất luận hiện giờ tộc nhân của Xích Diêm tộc thấy thế nào, thì thế gian vẫn vì chuyện này mà không ngừng xôn xao ầm ĩ.
Qua một thời gian ngắn, đám người Lâm Sở Nham Kiêu Hoài Nhiễm cũng chạy về đến Xích Diêm tộc. Dọc đường đi, hết thảy những việc nghe thấy đều là chúc mừng, đều là xoay quanh tên của hai người. Đến khi bọn hắn trở lại tổng điện thì lại nghe thấy một chuyện khiến tất cả mọi người đều chấn động. Tông chủ và tế ti của bọn hắn muốn lập khế?!
Con quạ đen thật lớn không biết có phải đã quên mất động tác vỗ cánh hay không, nó bất chợt rơi xuống mặt đất, cũng quên thả bạch linh thử ở trong miệng ra. Các tộc nhân ở xa xa đang đuổi đến cũng nhìn thấy cảnh tượng mà Dạ Dực và Linh Thư đang chứng kiến, chính bản thân mình dừng bước từ lúc nào mà cũng không hề hay biết, thần sắc lo lắng vẫn chưa kịp lui ra, một đám tựa hồ đông cứng thân thể, ngơ ngác nhìn trước mắt, hoài nghi có phải chính mình đang nằm mơ hay không.
Nếu không phải mơ thì vì sao lúc bọn hắn rời đi, nơi này vẫn còn như địa ngục mà bây giờ cỏ cây đã xanh ngắt một màu?
Bầu trời trong xanh, làn gió mang theo hơi thở tinh khiết, không còn một hạt bụi trong không khí, lại càng không nhìn thấy một chút huyết tinh, vực sâu trên mặt đất biến mất, không biết linh thú từ nơi nào chạy đến, trời cao đất rộng, cảnh sơn thủy như tranh thủy mặc ở trước mắt, đừng nói là tai họa, ngay cả một con ma vật hại người cũng không thể tìm thấy.
Thiên địa như được tịnh hóa, mỗi một lần hít thở đều cảm giác so với trước kia rất bất đồng, mỗi một màu sắc đều tươi sáng diễm lệ hơn so với bình thường. Bọn hắn biết bản thân vẫn còn đang ở trên nhân gian, nhưng lại nhịn không được mà hoài nghi có phải chính mình đang bước vào một thế giới hư ảo nào khác hay không, bằng không thì bọn hắn làm sao lại có thể nhìn thấy Hách Vũ và Đồ Lân?
Chiếc đuôi dài như liệt hỏa cùng lông cánh rực lửa xẹt qua phía chân trời, thanh quang bao phủ bạch lân đang tung hoành ngang dọc trong nước. Hách Vũ tại thiên, Đồ Lân ngự thủy. Đây chẳng phải chính là thần nhân hóa hình trong truyền thuyết hay sao?
Mà thần nhân không phải người nào khác lại chính là tông chủ và tế ti của bọn hắn! Hai thần vật xuất hiện sau lưng của hai người?!
“Ai nói cho ta biết rằng ta không phải đang nằm mơ….” Nham Kiêu thẩn thờ hỏi.
“Mơ thấy thiên địa trùng sinh, tông chủ và tế ti là thần nhân…..Nếu nằm mơ thì ngàn vạn lần đừng tỉnh lại…” Có tộc nhân tiếp lời của hắn, ngay cả mắt cũng không muốn chớp.
Cuối cùng là Lâm Sở đi đến trước mặt bọn hắn, trịnh trọng gật đầu rồi mỉm cười, “Tông chủ và tế ti của chúng ta chính là thần nhân, hạo kiếp đã qua, thiên hạ đã thái bình.”
Các tộc nhân chạy về đều không có người nào mở miệng, bầu không khí thật yên tĩnh, giống như các trưởng lão và diệu sư lúc trước tận mắt chứng kiến hết thảy biến hóa, trong một khoảng thời gian ngắn bọn hắn cũng không dám tin tưởng, chờ đến khi bọn hắn xác định chính mình không phải đang ở trong giấc mộng, bỗng nhiên vang lên một trận reo hò, tất cả đồng loạt quỳ bái.
Bất luận là tông chủ và tế ti đến tột cùng hóa thành Hách Vũ và Đồ Lân như thế nào, thần nhân tái hiện trên thế gian, chỉ cần như vậy cũng đủ làm cho sinh linh thiên hạ quỳ bái thờ phụng,.
Giống như trong nháy mắt đều quên hết thảy việc ngoài thân, tất cả mọi người quỳ xuống đất mà lạy, đó là sự sùng kính cùng vui mừng xuất phát từ nội tâm, làm cho bọn họ không cần hiệu lệnh của bất luận kẻ nào, cõi lòng tràn đầy kích động mà quỳ xuống dưới chân của hai người.
Được mọi người hành lễ, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đối với sự thay đổi của thân phận cũng không có cảm giác đặc biệt, bọn hắn tự nhận thấy không có gì bất đồng so với ban đầu, nhìn đám người quỳ dưới chân, rồi liếc sang Sa thành hiện giờ như được tái sinh, tất cả thành trấn ở xung quanh cũng quay trở về như xưa, hồng y phất lên một màu rực lửa, “Về tộc.”
Y mệ lướt qua, chỉ thấy hỏa quang cùng thủy sắc lấp lánh chói mắt, bầu trời quang đãng bỗng nhiên bừng sáng. Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm bay lên giữa không trung, cánh chim rực lửa giương cao, bạch lân hé ra móng nhọn khuấy động thủy sắc rồi quấn lấy bóng dáng bạch y bào, hai người nhẹ nhàng bay đi, mọi người thật lâu nhìn chăm chú cảnh tưởng huyền ảo diễm lệ ở nơi chân trời, vẫn không hề đứng dậy.
Cho đến khi hai bóng dáng đã đi xa, rốt cục không thể nhìn thấy nửa điểm, thì bọn hắn mới lần lượt đứng dậy để chuẩn bị khởi hành trở về. Linh Tê tộc thật vất vả mới nhìn thấy thiên nhật, nhất thời vẫn chưa kịp thích ứng, dự định cùng mọi người đi một đoạn đường rồi mới tiếp tục tính toán.
Sau khi đám người tán đi, trong thiên địa trùng sinh tản ra một tiếng thở dài, có bóng người từ chỗ tối bước ra, nhìn về phía chân trời, rồi sau đó xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đang trên đường quay trở về, bọn hắn dùng tường thiên thuật chọn nơi hẻo lánh mà đi, tránh bay ngang những thành trấn náo nhiệt. Bọn hắn dùng phương pháp như vậy thì hiển nhiên không ít dân chúng ở trên đường xá cũng nhìn thấy.
Ai chẳng biết đặc điểm của thần nhân, ai lại không nhìn thấy cánh chim rực lửa cùng bạch lân thanh lam bay ngang qua đỉnh đầu? Dọc đường đi, bởi vì sự xuất hiện của bọn hắn mà dẫn đến vô số rối loạn, nhưng với bộ dáng của bọn hắn hiện giờ khi sử dụng linh lực thì cho dù bọn hắn không muốn gây chú ý cũng khó có thể làm được, càng huống chi là Lăng Lạc Viêm đang cố tình. (khoe mẽ =.=)
Cơ hồ không cần bao lâu, chỉ cần nửa ngày thì cảnh tượng thần kỳ đã được truyền lưu, bất luận dân chúng tầm thường hay linh giả của các tông tộc đều thảo luận thân phận thực sự của thần nhân, đều ngước nhìn lên không trung để mong chờ được nhìn thấy bộ dáng của thần nhân.
Thần nhân là ai?
Thần nhân ngay tại Xích Diêm tộc, hai vị thần nhân chính là Viêm chủ với thanh danh có một không hai trong thiên hạ, cùng tế ti không người có thể đối địch. Thần nhân cứu thế, tất cả bị hủy đi lại được trùng sinh trong tay của bọn hắn!
Chỉ trong phút chốc, thiên hạ hỗn loạn, dấy lên đủ loại tin đồn, trong khi hai người gây rối đã về đến tổng điện Xích Diêm tộc.
Từ khi thiên kiếp dẫn đến tai họa, cho dù ở rất xa thì khắp nơi đều có cảm giác, tộc nhân trên núi Xích Diêm phi thường nhận biết được có một cỗ lực lượng làm cho người ta sợ hãi, đừng nói là người, ngay cả thú rừng cũng cảm giác được sự khác thường này, dẫn đến tình cảnh phi thường hỗn loạn.
Mọi người nhận được tin tức về thiên kiếp giáng xuống, rồi hết thảy lại được bình ổn, sau đó lại nghe nói có người nhìn thấy thần nhân giáng thế, còn nghe nói thần nhân là tông chủ và tế ti của bọn hắn. Lúc này, ngay cả Quyết Vân cũng đánh rơi chén trà trên tay, lại càng không nói đến những người khác sẽ như thế nào.
Chờ đến khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm hạ xuống đại điện, các trưởng lão nghênh đón hai người kinh hỉ đến mức không biết phải làm thế nào, trong khi tộc nhân ngây ngốc nhìn thấy hai người từ trên trời giáng xuống, quên mất phải hành lễ.
“Ngay cả các ngươi cũng kinh ngạc đến mức này, xem ra sử dụng danh xưng của thần nhân quả thật cũng đủ để dọa người.” Lăng Lạc Viêm thu lại linh lực, xem như không nhìn thấy đám người đang hóa thạch ở phía dưới, hắn tùy tiện bước đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống.
Long Phạm vừa ngồi đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm thì lại nghe thấy tông chủ của hắn ngoảnh đầu hỏi, “Còn chưa trả lời ta, đến tột cùng chúng ta tính làm cái gì? Hách Vũ Đồ Lân? Muốn nói chúng ta thật sự là thần nhân trong truyền thuyết thì tại sao nửa điểm ta cũng không nhớ rõ.”
Lăng Lạc Viêm cho đến nay vẫn chưa thể xác định, hắn chỉ nhớ rõ những việc ở nơi đây và ở thế giới bên kia, còn những thứ về thượng cổ hay linh lực tiêu tán là chuyện của Hách Vũ. Mặc dù nói hắn chính là Hách Vũ, nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận chính mình là một trong hai tên thần nhân đã tạo ra thiên kiếp hỗn loạn như thế này.
“Hách Vũ và Đồ Lân là vì thế gian mà hao hết lực lượng rồi tiêu tán, bọn hắn tiêu tán nhưng không phải chết đi mà là luân hồi lực lượng. Bọn hắn phân tán lực lượng khắp nơi trong thiên địa, chúng ta có được chính là phần nguyên thủy nhất cũng là viêm hỏa và sóc thủy thuần túy, đó chính là bản thân của bọn hắn.” Long Phạm trả lời như thế.
Khi hắn nói ra những lời này thì tộc nhân rốt cục tỉnh ngộ, không kịp hành lễ thì lại bị hấp dẫn vì vấn đề này, bất giác lộ ra biểu tình mê mẩn. Theo như lời nói của Long Phạm, bọn hắn nghĩ đến năm xưa hai vị thần nhân cứu vớt thế nhân như thế nào, rồi tiêu tán và lưu lại lực lượng ra sao.
Như vậy đến tột cùng có được tính là thần nhân chuyển thế hay không? Hay chỉ là người kế thừa cỗ lực lượng thuần túy của Hách Vũ và Đồ Lân? Vấn đề này chỉ có mỗi một mình Lăng Lạc Viêm nghĩ đến, trong khi tộc nhân chỉ biết tông chủ và tế ti của bọn hắn là thần nhân, là thần linh giáng thế, là tông chủ và tế ti của bọn hắn, những chuyện khác thì có gì quan hệ?
Khi tộc nhân muốn hành lễ quỳ bái thì đã thấy tông chủ đứng dậy, hồng y đỏ rực như lửa, mái tóc bạch kim óng ánh, mỉm cười hỏi bọn hắn, “Các ngươi quỳ bái người nào? Là Hách Vũ hay là ta?”
Là Hách Vũ hay là tông chủ, trong đó có cái gì khác nhau, mọi người đối mặt nhìn nhau.
Lăng Lạc Viêm khoát tay, “Các ngươi muốn chính là Hách Vũ, là người của thiên hạ, còn tông chủ của Xích Diêm tộc thì sao?”
Vừa nói vừa cười, trong đó đã mang theo ý tứ cao thâm khó lường, chọn ngay lúc này nói với tộc nhân, Long Phạm ở bên cạnh tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Lăng Lạc Viêm, mỉm cười rồi ngoảnh đầu, trước mặt tất cả tộc nhân, hắn nâng lên khuôn mặt đang lộ ra ý cười lạnh lùng của Lăng Lạc Viêm.
Ngữ thanh thản nhiên cùng hương sen phiêu tán trong đại điện, Long Phạm là người đầu tiên trả lời, “Ta không biết Hách Vũ Đồ Lân là ai, ta chỉ biết những gì mong muốn trong cuộc đời này đã ở ngay trước mặt. Long Phạm thân là tế ti sẽ đi theo bên người tông chủ. Lạc Viêm chính là Lạc Viêm, Long Phạm cũng chỉ là Long Phạm.”
“Đáp thật là tốt.” Hắn vừa lòng cười khẽ, thế gian này chỉ có tế ti của hắn là người hiểu rõ tâm tư của hắn nhất.
Đón lấy hai bàn tay đang đặt trên khuôn mặt của hắn, hồng y nghiêng người dựa sát vào, cùng với tư thái phong lưu tiêu sái, Lăng Lạc Viêm mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ở trước mặt, rồi lập tức quay lại, nhướng mi đối với mọi người, “Mặc kệ hắn là thần nhân Hách Vũ trong truyền thuyết, hiện giờ thiên hạ chỉ có một Lăng Lạc Viêm!”
Ngữ thanh vang vọng trong đại điện. Thiên hạ chỉ có một Lăng Lạc Viêm, lời này vừa nói ra, giống như mang theo tiếng vọng xuyên thấu đến tận trời xanh. Nhìn thấy người ở trước mắt, tất cả tộc nhân hành lễ quỳ bái, trong miệng xưng hô chính là tông chủ, là tông chủ Xích Diêm tộc của bọn hắn.
“Chúng thần bái kiến tông chủ! Bái kiến tế ti!”
Giọng nói dõng dạc đồng loạt vang lên với khí thế vô cùng mãnh liệt, mọi người không thể kiềm chế nhiệt huyết đang sôi sục trong lòng. Thần nhân thì thế nào, Hách Vũ thì thế nào, bất luận hai người ở trước mắt có thân phận gì thì cũng là tông chủ và tế ti Xích Diêm tộc của bọn hắn. Không cần thanh danh của thần nhân, tự thân của hai người đã đủ để ngạo nghễ sinh linh trong thiên hạ.
Trong tiếng xưng tụng của tộc nhân, Lăng Lạc Viêm cười to rồi cùng Long Phạm xoay người rời đi.
Bất luận hiện giờ tộc nhân của Xích Diêm tộc thấy thế nào, thì thế gian vẫn vì chuyện này mà không ngừng xôn xao ầm ĩ.
Qua một thời gian ngắn, đám người Lâm Sở Nham Kiêu Hoài Nhiễm cũng chạy về đến Xích Diêm tộc. Dọc đường đi, hết thảy những việc nghe thấy đều là chúc mừng, đều là xoay quanh tên của hai người. Đến khi bọn hắn trở lại tổng điện thì lại nghe thấy một chuyện khiến tất cả mọi người đều chấn động. Tông chủ và tế ti của bọn hắn muốn lập khế?!
Danh sách chương