Đám người ở phía dưới bất an sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Tụ linh chi bừng sáng mãnh liệt, hào quang rực rỡ tỏa ra khắp tứ phía.
Mà lúc này Lăng Lạc Viêm và Long Phạm kỳ thật vẫn còn ở bên trong vầng hào quang chói mắt đến mức không người nào có thể nhìn thẳng. Bên hông bị siết chặt, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng từ phía sau kéo hắn lại, bằng cảm giác quen thuộc, hắn không cần quay đầu cũng biết đó là tế ti của hắn.
Bị luồng khí đập vào mặt, hắn bắt lấy bóng dáng bạch y bào để ổn định thân hình, xoay người ôm lấy Long Phạm, đến khi ngoảnh đầu ra phía sau thì nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn ngoài ý muốn.
Cũng ngoài ý muốn giống như mới vừa rồi, một kích của Phong Trần Tuyệt không hướng đến bọn hắn mà là đối với Tụ linh chi. Giờ khắc này, Tụ linh chi phát ra ánh sáng chói mắt ngay bên dưới huyền quang của hắn
Càng là chỗ có ánh sáng thì nơi đó bóng tối càng đậm, Phong Trần Tuyệt đứng bên trong bóng tối, huyền quang trong tay của hắn không ngừng trút xuống Tụ linh chi, hắn ngẩng đầu lên, từ trong ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, hắn nhìn chăm chú hai người. Ánh mắt vẫn quỷ quyệt lạnh lùng như trước, nhưng lại toát lên thần sắc đắc ý.
“Lăng Lạc Viêm, cả đời này ngươi phải nhớ kỹ, là ta Phong Trần Tuyệt giúp ngươi cứu thế! Ngươi là quang, ta là ảnh, đó là định mệnh—-” Trong tiếng cười điên cuồng, huyền quang nhập vào ánh sáng, đôi mắt quỷ quyệt lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng hồng y ở cách đó không xa, cái loại cảm xúc mâu thuẫn phức tạp, yêu hận đan xen, theo tiếng cười điên cuồng xuyên thấu tận trời xanh.
Giống như ánh sáng bị vỡ toang càng làm cho Tụ linh chi tăng thêm bóng tối, sau khi tươi tốt đến cực hạn, thì còn lại chỉ là hoang tàn điêu linh.
Huyền quang bị Tụ linh chi hấp thu, giống như đã đạt đến cảnh giới cao nhất, cành lá vươn dài bắt đầu có dấu hiệu khô héo. Ở dưới Tụ linh chi, mọi người chỉ thấy ánh sáng đang cực thịnh thì bỗng nhiên tối sầm lại, thiên địa đang dao động kịch liệt lại đột ngột giảm tốc độ. Mà ở giữa không trung, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy chính là Phong Trần Tuyệt đem tất cả linh lực trút vào Tụ linh chi.
Hấp thu tất cả lực lượng, Tụ linh chi rốt cuộc không thể tiếp tục đón nhận, giống như đã đạt đến một mức độ cực hạn, hào quang sáng chói bỗng nhiên trở nên suy yếu, cành lá điêu linh héo úa rơi xuống đất rồi tiêu tán thành linh lực. Dưới tàng cây, mọi người chỉ cảm thấy linh lực bắt đầu có dấu hiệu khôi phục.
Ngân hồ muốn bọn hắn trút vào tất cả lực lượng chính là vì thế. Có ai ngờ khi hai người bọn hắn trút hết thảy lực lượng vào, thì lại vừa đúng giới hạn mà Tụ linh chi có thể thừa nhận, chỉ còn kém một chút, nhưng một chút này lại chênh lệch một trời một vực.
Lực lượng của Phong Trần Tuyệt bù vào một chút ít ỏi đó, trên thực tế linh lực còn thừa lại của hắn làm sao lại chỉ ít ỏi như vậy. Nhìn thấy huyền quang không ngừng khuếch trương, người đứng bên trong bóng đêm giống như đang đắc ý, tiếng cười ha hả vô cùng sảng khoái, nhưng ở bên kia lại có người không thể tin vào mắt mình, thảm thiết rống lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ.
“Phong Trần Tuyệt! Việc này không phải như chúng ta đã giao hẹn! Mau rời khỏi cho ta!” Mấy tên thần phó cũng đang dần dần khôi phục lực lượng, nhưng bọn hắn tình nguyện cứ như vậy mà chết, cũng không muốn thất bại trong thời điểm mấu chốt.
“Các ngươi gia tăng linh lực của ta, ta giúp các ngươi mở ra Tụ linh chi, các ngươi làm được, mà ta cũng đã làm được, như vậy có chỗ nào không đúng? Ha ha ha ha——” Tiếng cười điên cuồng trong tiếng sấm rền vang như đao phong xẹt qua, mái tóc màu đỏ sậm trở nên ảm đạm, Phong Trần Tuyệt vẫn không ngừng trút linh lực vào Tụ linh chi.
“Phong Trần Tuyệt, ngươi muốn ta nợ ngươi?!” Lăng Lạc Viêm bị Long Phạm ôm chặt nên không thể tiến lên, hắn lạnh lùng hét lớn, không nghĩ tới việc Phong Trần Tuyệt phải làm như vậy.
“Đối với ngươi, ta không thể chiếm được cũng hủy diệt không xong. Một khi đã như vậy, ta muốn ngươi cả đời này đều phải nhớ rõ tên ta, Phong Trần Tuyệt!” Điên cuồng gào thét một tiếng, càng tăng thêm linh lực khiến cho Tụ linh chi nhanh chóng suy tàn.
Tiếng nổ vang dội bỗng nhiên giảm bớt, Tụ linh chi không thể thừa nhận được linh lực đang nhập vào, bất thình lình vỡ tung.
Trong tiếng gào khóc của đám thần phó, tiếng cười điên cuồng của Phong Trần Tuyệt cuốn theo gió, Lăng Lạc Viêm chỉ thấy đôi mắt như chim ưng đang hung hăng nhìn hắn chăm chú, vẫn nóng rực mạnh mẽ, cuồng bạo tàn nhẫn như lúc trước, nếu có khác biệt thì cũng chỉ là một nụ cười.
“Kiêu ngạo như ngươi sẽ không quên ngày hôm nay! Lăng Lạc Viêm, là ngươi nợ ta!” Trong mắt như có ám hỏa thiêu đốt, linh quang âm u tựa hồ đang lan tỏa nhiệt độ nóng rực, ý cười từ khóe miệng đến đáy mắt, hắn dùng hết thảy lực lượng cuối cùng, tiếng cười điên cuồng không ngừng vang lên, toàn thân hắc y thả người vào Tụ linh chi.
Ngay tại lúc này, Tụ linh chi vỡ toang rồi văng ra khắp tứ phía, linh lực nổ tung lan tỏa giữa không trung, toàn bộ cành lá cùng thân cây nứt toác rồi dần dần sụp đổ. Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể đang mãnh liệt dâng lên, bên tai nghe được lời nói của Long Phạm, “Cẩn thận khống chế, thân thể của ngươi không thể thừa nhận.”
Lăng Lạc Viêm hiểu rõ, tựa như giờ khắc này hắn cảm giác được linh lực đang khôi phục với tốc độ chóng mặt, đồng thời còn có một cỗ lực lượng khác cũng bị thân thể của hắn hấp thu. Mới vừa rồi trút hết toàn bộ linh lực khiến cơ thể trống trơn như chiếc hồ cạn nước, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại bị lấp đầy, thậm chí là càng nhiều, nếu không cẩn thận khống chế sẽ giống như Tụ linh chi bị nổ tung.
Linh lực dâng lên càng lúc càng mạnh, trong ánh sáng mông lung, hắn không còn nhìn thấy Phong Trần Tuyệt, hắn vẫn nhớ rõ đôi mắt quyết liệt cũng như nụ cười kia. Phong Trần Tuyệt tàn nhẫn với người khác nhưng đến chính mình cũng không hề lưu tình, dùng phương thức này để làm cho hắn phải nhớ kỹ?!
“Không được phân tâm!” Bên tai đột nhiên đau nhức, hắn nghe được lời nói của Long Phạm, bị cắn thật mạnh chính là cảnh cáo hắn, cũng là Long Phạm bất mãn khi nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của hắn.
Long Phạm ôm lấy Lăng Lạc Viêm làm cho thân thể của hai người kề sát, cảm giác được linh lực cuộn trào kịch liệt đang quay về với khí thế dũng mãnh, ngay cả hắn cũng không thể thừa nhận nổi, huống chi là Lạc Viêm, nhưng lúc này hồng y nam nhân ở trong vòng tay của hắn lại nghĩ đến Phong Trần Tuyệt.
Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy bàn tay vờn quanh ở phía sau càng tăng thêm lực đạo, khi Tụ linh chi vỡ tung làm cho linh lực đánh sâu vào trong cơ thể khiến hắn và Long Phạm suýt nữa thì khó có thể đứng vững, may mà Long Phạm vẫn chưa bao giờ buông tay, bằng không e rằng bọn hắn sẽ bị cơn lốc linh lực cuốn trôi đến nơi nào cũng không biết, mà giờ khắc này bàn tay ôm lấy hắn đang thi triển lực lượng rất mạnh, truyền đến chính là bất mãn và đố kỵ.
“Lạc Viêm sẽ nhớ kỹ hắn?” Ôm chặt Lăng Lạc Viêm, không đợi hắn trả lời, màu thanh lam trong đáy mắt bắt đầu trở nên u ám, “Không được nhìn đến nơi đó!” Ngay khi thiên địa vẫn còn đang hỗn loạn, Long Phạm bỗng nhiên hôn xuống.
Trong trận hạo kiếp, bạch y bào tế ti hiển nhiên đã sớm bất mãn với sự tồn tại của Phong Trần Tuyệt. Hắn tình nguyện cùng Phong Trần Tuyệt đại chiến một trận mà không muốn nhìn thấy Phong Trần Tuyệt dùng phương thức như vậy để lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng của Lạc Viêm.
Nụ hôn nóng rực cũng mãnh liệt như linh lực đang tràn vào trong cơ thể, làm cho cả người của Lăng Lạc Viêm nóng lên. Hắn đáp lại cái ôm của Long Phạm, cảm giác lực lượng trong cơ thể càng lúc càng nhiều, những âm thanh ở xung quanh dường như đều bị cách ly, tất cả kinh thiên động địa đều rời đi rất xa. Lực lượng quay về khó có thể đếm hết, thậm chí vượt quá những gì hắn đã mất, trong đó có một phần, chẳng lẽ là lực lượng riêng của Tụ linh chi?
Hắn vẫn chưa kịp phân rõ cảm giác thì bỗng nhiên thân thể giống như bị xé rách, bên tai vang lên một tiếng ong ong, chung quanh đột ngột trở nên tĩnh lặng, tĩnh đến mức không nghe được một tiếng động, không cảm giác được nụ hôn của Long Phạm, cũng không cảm giác được vòng tay ở trên người, hắn thậm chí không thể cảm giác được sự tồn tại của chính mình.
Hắn đang ở nơi nào?
Trước mắt là một màu sắc không thể phân biệt rõ, hắn không thể cảm giác được bản thân mình, giống như chỉ có suy nghĩ đang phiêu diêu trong không gian quỷ dị này, kỳ lạ chính là trong lòng của hắn không cảm thấy nôn nóng, cũng không lo lắng, giống như căn bản vốn nên là như thế, tựa hồ đây là một điều hiển nhiên.
Lạc Viêm……
Có người kêu tên hắn, đó là Long Phạm, không phải bằng lời nói mà là bằng cảm giác, giống như lúc trước Dạ Dực nói chuyện với hắn, chỉ không giống ở điểm chính là hắn cảm giác được Long Phạm đang ở thực gần, gần đến mức ngay sát bên người, giống như bọn hắn chính là hai luồng suy nghĩ ở cùng với nhau trong một không gian kỳ dị.
Long Phạm….
Hắn đáp lại, lúc này rõ ràng hắn không thể cảm giác được sự tồn tại của chính bản thân mình, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vòng tay của Long Phạm, thậm chí so với việc dùng các xúc giác trên thân thể để cảm nhận thì còn thấu triệt rõ ràng hơn. Tiếp theo chính là hôn, hắn biết đó là hôn, cảm giác này quả thật chính là nụ hôn của Long Phạm.
Vừa nóng vừa mãnh liệt, từ nhẹ nhàng ôn nhu dần dần trở nên mê hoặc khiến đáy lòng của hắn xôn xao, không ai có thể đem một nụ hôn hời hợt nhạt nhẽo chuyển thành phi thường kịch liệt, ngoại trừ tế ti của hắn.
Truyền đến cùng nụ hôn chính là xúc cảm nóng bỏng thiết tha mà Long Phạm dành cho hắn, tất cả tình ý khó có thể miêu tả, khắc sâu đến mức người tầm thường không thể thừa nhận, hết thảy đều truyền vào trong lòng của hắn.
Chẳng lẽ mất đi cảm giác của thân thể thì sử dụng ý thức lại có thể rõ ràng hơn? Giống như hồn phách của hai người đang giao hòa. Sau nụ hôn kia, thậm chí hắn có thể cảm nhận được chính mình đang bị xuyên thấu, đó là một bộ phận của Long Phạm đang rõ ràng tiến vào hắn, mang theo tình ái cùng khát vọng mãnh liệt, tất cả độc chiếm cùng dục vọng, ngay cả những loại ý tưởng từng xuất hiện trong đầu của Long Phạm đều làm cho hắn có thể cảm giác vô cùng chân thật.
Cầm thú.
Hắn vừa cười vừa mắng, không thèm nghĩ đến giờ khắc này đang ở nơi nào, sau khi thân thể mất đi cảm giác, cái loại dung hợp đầy hoan du một cách khác thường này lại làm cho hắn có chút hưng phấn quá độ. Trong mơ hồ, hắn biết hắn và Long Phạm đã từng trải qua trạng thái giống như vậy, chính mình ở sâu trong hồn phách, nhưng khi đó là hắn được Long Phạm đưa đi từ dị giới, hiện giờ thì sao?
Chờ chúng ta tỉnh lại thì Lạc Viêm sẽ biết.
Long Phạm từ lâu đã cảm giác được Tụ linh chi có điểm cổ quái, chỉ là không nghĩ rằng lại nhanh như vậy.
Nhưng đối với việc này hắn cũng không cảm thấy bất mãn, trạng thái lúc này làm cho hắn rõ ràng cảm thụ được tình ý mà Lạc Viêm dành cho hắn. Vừa quật cường vừa kiêu ngạo, thích trêu chọc người khác lại vì hắn mà thất thần động tâm, kịch liệt đáp lại hắn như thế. Khi hắn yêu cầu đòi hỏi tất cả tình ý ái niệm, Lạc Viêm không hề kháng cự, thậm chí là hài lòng đón nhận tình yêu phi thường mãnh liệt của hắn.
Giao hợp không cần thân thể, cũng không cần động tác, càng không có cái gì là hạn chế, chỉ có chiếm đoạt và đòi hỏi đến mức tận cùng, tình ái và dục vọng, linh hồn và thể xác, giờ khắc này giống như toàn bộ đều hòa tan vào cùng một chỗ, Lăng Lạc Viêm cảm thấy chính mình là một phần của Long Phạm, đồng thời Long Phạm cũng là một phần của hắn. Cảm giác huyền diệu này rất khó để giải thích rõ ràng. Cả thiên địa, cả thế gian giống như chỉ còn hai người bọn hắn, sở hữu hết thảy đến vô hạn vô tận.
Các trưởng lão và diệu sư vốn vẫn còn ở dưới Tụ linh chi nhìn thấy cây đại thụ ở trên đỉnh đầu bị nổ tung, tiếp theo thì nhìn thấy tông chủ và tế ti của bọn hắn đang bị bao phủ bởi một vầng hào quang cực đại.
Giờ khắc này, linh lực giống như ngũ sắc hào quang không ngừng khởi động, trong đó có màu đỏ đậm của viêm hỏa, cũng có màu thanh lam của sóc thủy. Thân ảnh của hai người đang được vầng sáng che phủ, tựa hồ là đang ôm nhau, không biết có bị ảnh hưởng hay không mà thủy chung vẫn bất động không có phản ứng.
“Sao lại thế này? Tông chủ và tế ti….” Lâm Sở không khỏi lo lắng, chính mắt nhìn thấy hạo kiếp đã tiêu lui, tất cả tai họa cũng đã đình chỉ nhưng tông chủ và tế ti lại bị bao vây bởi lực lượng do Tụ linh chi bắn ra, không biết sẽ như thế nào.
Hoài Nhiễm từng trải hơn, vì vậy có vẻ thoáng bình tĩnh, “Chúng ta đều khôi phục linh lực, Viêm chủ và vương ắt hẳn cũng sẽ vô sự, có lẽ là đang chờ đợi tiếp nhận hoàn toàn lực lượng.”
Hoài Nhiễm đoán không sai, Ngải lúc này đang lơ lửng ở một bên cũng suy nghĩ như vậy, nó vẫn chờ đợi để nghiệm chứng sự hoài nghi từ trước cho đến nay của nó.
Bên kia, mấy tên thần phó đang tuyệt vọng đứng ở trên mặt đất, xung quanh tất cả đều đã hoàn toàn thay đổi, Sa thành không còn cát bụi, trên mặt đất chỉ có vô số vực sâu thăm thẳm, bầu trời không nhìn thấy nhật nguyệt, liếc mắt nhìn lại, không thấy đâu là đầu, đâu là cuối.
Không còn nhà cửa, không có cây cối, không có sinh mệnh, chỉ còn kém một chút là nguyện vọng của bọn hắn đã đạt được, ngay khi chuẩn bị hoàn thành sứ mệnh của thần nhân thì lại bị thất bại thảm hại chỉ trong một khắc?!
“Thần phó thẹn với chủ của ta——” Mấy người hô lớn, quỳ xuống đất ngước nhìn lên trên, trong lòng tràn đầy oán giận không cam tâm, giống như bị hối hận ray rứt làm cho hai mắt của bọn hắn đỏ ngầu, ngẩng đầu hét lớn, bọn hắn nguyền rủa Phong Trần Tuyệt cho dù có chết cũng phải lưu lại dấu vết trong lòng của Lăng Lạc Viêm, càng thống hận hai người kế thừa thần nhân lại phá hư trận thiên kiếp lần này.
Thân là người kế thừa thần nhân, nhưng lại không thuận theo ý tứ của thần nhân?!
“Thần nhân a—-nhìn xem thiên hạ này đi—–làm cho hạo kiếp tái hiện, làm cho Tụ linh chi sống lại! Diệt hết thiên hạ, làm cho thế gian trùng sinh!” Hướng lên trời bái lạy, ngữ thanh của mấy người vang vọng tận trời xanh, trong sự yên tĩnh sau khi kiếp nạn hoàn toàn bị tiêu lui lại trở nên vô cùng quỷ bí.
“Thần nhân a——chúng ta nguyện hiến dâng táng mạnh, dùng bản thân luân hồi ngàn vạn năm để đánh đổi với thiên mệnh! Nguyện thừa nhận ngàn vạn lần thống khổ để đổi lấy cơ hội diệt tuyệt sinh linh!”
Ngữ thanh ngâm xướng mờ ảo vang lên, những tầng mây tích tụ dần dần thay đổi. Theo tiếng nói của bọn hắn, bầu trời bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng kỳ dị, hai bóng dáng một đỏ một xanh giống như đến từ thế giới huyền ảo, trong tiếng vịnh xướng dần dần xuất hiện giữa nhân gian.
Mọi người trừng mắt, không ai còn có năng lực đi ngăn cản đám thần phó ngâm xướng. Khi bóng người xuất hiện, dường như có một sự uy nghi mà ngàn vạn năm trước đã từng tồn tại, tựa hồ tất cả sinh linh trên thế gian đều có thể cảm giác được cỗ lực lượng đầy uy hiếp có thể dễ dàng hủy diệt hết thảy, áp đảo cả thiên địa. Bóng người dần dần hiện lên rõ ràng, làm cho người ta cơ hồ mất đi khả năng hô hấp.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng, hô hấp của mọi người đều bị đình trệ, tựa hồ hồn phách đã bị chiếm đoạt, ngay cả Hoài Nhiễm là người bình tĩnh nhất cũng phải trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đến mức há hốc mồm cũng không hề biết.
Thần nhân đang xuất hiện, rõ ràng lại chính là hai bóng dáng mà bọn hắn rất quen thuộc!
Quả thật chính là Lăng Lạc Viêm và Long Phạm. Khi mọi người chú ý đến đám thần phó thì không biết từ bao giờ linh lực đang vây quanh bọn hắn đã biến mất, lúc này hai người đứng ở nơi chân trời, xem ra so với ban đầu có một chút bất đồng.
Mà lúc này Lăng Lạc Viêm và Long Phạm kỳ thật vẫn còn ở bên trong vầng hào quang chói mắt đến mức không người nào có thể nhìn thẳng. Bên hông bị siết chặt, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng từ phía sau kéo hắn lại, bằng cảm giác quen thuộc, hắn không cần quay đầu cũng biết đó là tế ti của hắn.
Bị luồng khí đập vào mặt, hắn bắt lấy bóng dáng bạch y bào để ổn định thân hình, xoay người ôm lấy Long Phạm, đến khi ngoảnh đầu ra phía sau thì nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn ngoài ý muốn.
Cũng ngoài ý muốn giống như mới vừa rồi, một kích của Phong Trần Tuyệt không hướng đến bọn hắn mà là đối với Tụ linh chi. Giờ khắc này, Tụ linh chi phát ra ánh sáng chói mắt ngay bên dưới huyền quang của hắn
Càng là chỗ có ánh sáng thì nơi đó bóng tối càng đậm, Phong Trần Tuyệt đứng bên trong bóng tối, huyền quang trong tay của hắn không ngừng trút xuống Tụ linh chi, hắn ngẩng đầu lên, từ trong ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, hắn nhìn chăm chú hai người. Ánh mắt vẫn quỷ quyệt lạnh lùng như trước, nhưng lại toát lên thần sắc đắc ý.
“Lăng Lạc Viêm, cả đời này ngươi phải nhớ kỹ, là ta Phong Trần Tuyệt giúp ngươi cứu thế! Ngươi là quang, ta là ảnh, đó là định mệnh—-” Trong tiếng cười điên cuồng, huyền quang nhập vào ánh sáng, đôi mắt quỷ quyệt lạnh lùng nhìn chăm chú bóng dáng hồng y ở cách đó không xa, cái loại cảm xúc mâu thuẫn phức tạp, yêu hận đan xen, theo tiếng cười điên cuồng xuyên thấu tận trời xanh.
Giống như ánh sáng bị vỡ toang càng làm cho Tụ linh chi tăng thêm bóng tối, sau khi tươi tốt đến cực hạn, thì còn lại chỉ là hoang tàn điêu linh.
Huyền quang bị Tụ linh chi hấp thu, giống như đã đạt đến cảnh giới cao nhất, cành lá vươn dài bắt đầu có dấu hiệu khô héo. Ở dưới Tụ linh chi, mọi người chỉ thấy ánh sáng đang cực thịnh thì bỗng nhiên tối sầm lại, thiên địa đang dao động kịch liệt lại đột ngột giảm tốc độ. Mà ở giữa không trung, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy chính là Phong Trần Tuyệt đem tất cả linh lực trút vào Tụ linh chi.
Hấp thu tất cả lực lượng, Tụ linh chi rốt cuộc không thể tiếp tục đón nhận, giống như đã đạt đến một mức độ cực hạn, hào quang sáng chói bỗng nhiên trở nên suy yếu, cành lá điêu linh héo úa rơi xuống đất rồi tiêu tán thành linh lực. Dưới tàng cây, mọi người chỉ cảm thấy linh lực bắt đầu có dấu hiệu khôi phục.
Ngân hồ muốn bọn hắn trút vào tất cả lực lượng chính là vì thế. Có ai ngờ khi hai người bọn hắn trút hết thảy lực lượng vào, thì lại vừa đúng giới hạn mà Tụ linh chi có thể thừa nhận, chỉ còn kém một chút, nhưng một chút này lại chênh lệch một trời một vực.
Lực lượng của Phong Trần Tuyệt bù vào một chút ít ỏi đó, trên thực tế linh lực còn thừa lại của hắn làm sao lại chỉ ít ỏi như vậy. Nhìn thấy huyền quang không ngừng khuếch trương, người đứng bên trong bóng đêm giống như đang đắc ý, tiếng cười ha hả vô cùng sảng khoái, nhưng ở bên kia lại có người không thể tin vào mắt mình, thảm thiết rống lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ.
“Phong Trần Tuyệt! Việc này không phải như chúng ta đã giao hẹn! Mau rời khỏi cho ta!” Mấy tên thần phó cũng đang dần dần khôi phục lực lượng, nhưng bọn hắn tình nguyện cứ như vậy mà chết, cũng không muốn thất bại trong thời điểm mấu chốt.
“Các ngươi gia tăng linh lực của ta, ta giúp các ngươi mở ra Tụ linh chi, các ngươi làm được, mà ta cũng đã làm được, như vậy có chỗ nào không đúng? Ha ha ha ha——” Tiếng cười điên cuồng trong tiếng sấm rền vang như đao phong xẹt qua, mái tóc màu đỏ sậm trở nên ảm đạm, Phong Trần Tuyệt vẫn không ngừng trút linh lực vào Tụ linh chi.
“Phong Trần Tuyệt, ngươi muốn ta nợ ngươi?!” Lăng Lạc Viêm bị Long Phạm ôm chặt nên không thể tiến lên, hắn lạnh lùng hét lớn, không nghĩ tới việc Phong Trần Tuyệt phải làm như vậy.
“Đối với ngươi, ta không thể chiếm được cũng hủy diệt không xong. Một khi đã như vậy, ta muốn ngươi cả đời này đều phải nhớ rõ tên ta, Phong Trần Tuyệt!” Điên cuồng gào thét một tiếng, càng tăng thêm linh lực khiến cho Tụ linh chi nhanh chóng suy tàn.
Tiếng nổ vang dội bỗng nhiên giảm bớt, Tụ linh chi không thể thừa nhận được linh lực đang nhập vào, bất thình lình vỡ tung.
Trong tiếng gào khóc của đám thần phó, tiếng cười điên cuồng của Phong Trần Tuyệt cuốn theo gió, Lăng Lạc Viêm chỉ thấy đôi mắt như chim ưng đang hung hăng nhìn hắn chăm chú, vẫn nóng rực mạnh mẽ, cuồng bạo tàn nhẫn như lúc trước, nếu có khác biệt thì cũng chỉ là một nụ cười.
“Kiêu ngạo như ngươi sẽ không quên ngày hôm nay! Lăng Lạc Viêm, là ngươi nợ ta!” Trong mắt như có ám hỏa thiêu đốt, linh quang âm u tựa hồ đang lan tỏa nhiệt độ nóng rực, ý cười từ khóe miệng đến đáy mắt, hắn dùng hết thảy lực lượng cuối cùng, tiếng cười điên cuồng không ngừng vang lên, toàn thân hắc y thả người vào Tụ linh chi.
Ngay tại lúc này, Tụ linh chi vỡ toang rồi văng ra khắp tứ phía, linh lực nổ tung lan tỏa giữa không trung, toàn bộ cành lá cùng thân cây nứt toác rồi dần dần sụp đổ. Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể đang mãnh liệt dâng lên, bên tai nghe được lời nói của Long Phạm, “Cẩn thận khống chế, thân thể của ngươi không thể thừa nhận.”
Lăng Lạc Viêm hiểu rõ, tựa như giờ khắc này hắn cảm giác được linh lực đang khôi phục với tốc độ chóng mặt, đồng thời còn có một cỗ lực lượng khác cũng bị thân thể của hắn hấp thu. Mới vừa rồi trút hết toàn bộ linh lực khiến cơ thể trống trơn như chiếc hồ cạn nước, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại bị lấp đầy, thậm chí là càng nhiều, nếu không cẩn thận khống chế sẽ giống như Tụ linh chi bị nổ tung.
Linh lực dâng lên càng lúc càng mạnh, trong ánh sáng mông lung, hắn không còn nhìn thấy Phong Trần Tuyệt, hắn vẫn nhớ rõ đôi mắt quyết liệt cũng như nụ cười kia. Phong Trần Tuyệt tàn nhẫn với người khác nhưng đến chính mình cũng không hề lưu tình, dùng phương thức này để làm cho hắn phải nhớ kỹ?!
“Không được phân tâm!” Bên tai đột nhiên đau nhức, hắn nghe được lời nói của Long Phạm, bị cắn thật mạnh chính là cảnh cáo hắn, cũng là Long Phạm bất mãn khi nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của hắn.
Long Phạm ôm lấy Lăng Lạc Viêm làm cho thân thể của hai người kề sát, cảm giác được linh lực cuộn trào kịch liệt đang quay về với khí thế dũng mãnh, ngay cả hắn cũng không thể thừa nhận nổi, huống chi là Lạc Viêm, nhưng lúc này hồng y nam nhân ở trong vòng tay của hắn lại nghĩ đến Phong Trần Tuyệt.
Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy bàn tay vờn quanh ở phía sau càng tăng thêm lực đạo, khi Tụ linh chi vỡ tung làm cho linh lực đánh sâu vào trong cơ thể khiến hắn và Long Phạm suýt nữa thì khó có thể đứng vững, may mà Long Phạm vẫn chưa bao giờ buông tay, bằng không e rằng bọn hắn sẽ bị cơn lốc linh lực cuốn trôi đến nơi nào cũng không biết, mà giờ khắc này bàn tay ôm lấy hắn đang thi triển lực lượng rất mạnh, truyền đến chính là bất mãn và đố kỵ.
“Lạc Viêm sẽ nhớ kỹ hắn?” Ôm chặt Lăng Lạc Viêm, không đợi hắn trả lời, màu thanh lam trong đáy mắt bắt đầu trở nên u ám, “Không được nhìn đến nơi đó!” Ngay khi thiên địa vẫn còn đang hỗn loạn, Long Phạm bỗng nhiên hôn xuống.
Trong trận hạo kiếp, bạch y bào tế ti hiển nhiên đã sớm bất mãn với sự tồn tại của Phong Trần Tuyệt. Hắn tình nguyện cùng Phong Trần Tuyệt đại chiến một trận mà không muốn nhìn thấy Phong Trần Tuyệt dùng phương thức như vậy để lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng của Lạc Viêm.
Nụ hôn nóng rực cũng mãnh liệt như linh lực đang tràn vào trong cơ thể, làm cho cả người của Lăng Lạc Viêm nóng lên. Hắn đáp lại cái ôm của Long Phạm, cảm giác lực lượng trong cơ thể càng lúc càng nhiều, những âm thanh ở xung quanh dường như đều bị cách ly, tất cả kinh thiên động địa đều rời đi rất xa. Lực lượng quay về khó có thể đếm hết, thậm chí vượt quá những gì hắn đã mất, trong đó có một phần, chẳng lẽ là lực lượng riêng của Tụ linh chi?
Hắn vẫn chưa kịp phân rõ cảm giác thì bỗng nhiên thân thể giống như bị xé rách, bên tai vang lên một tiếng ong ong, chung quanh đột ngột trở nên tĩnh lặng, tĩnh đến mức không nghe được một tiếng động, không cảm giác được nụ hôn của Long Phạm, cũng không cảm giác được vòng tay ở trên người, hắn thậm chí không thể cảm giác được sự tồn tại của chính mình.
Hắn đang ở nơi nào?
Trước mắt là một màu sắc không thể phân biệt rõ, hắn không thể cảm giác được bản thân mình, giống như chỉ có suy nghĩ đang phiêu diêu trong không gian quỷ dị này, kỳ lạ chính là trong lòng của hắn không cảm thấy nôn nóng, cũng không lo lắng, giống như căn bản vốn nên là như thế, tựa hồ đây là một điều hiển nhiên.
Lạc Viêm……
Có người kêu tên hắn, đó là Long Phạm, không phải bằng lời nói mà là bằng cảm giác, giống như lúc trước Dạ Dực nói chuyện với hắn, chỉ không giống ở điểm chính là hắn cảm giác được Long Phạm đang ở thực gần, gần đến mức ngay sát bên người, giống như bọn hắn chính là hai luồng suy nghĩ ở cùng với nhau trong một không gian kỳ dị.
Long Phạm….
Hắn đáp lại, lúc này rõ ràng hắn không thể cảm giác được sự tồn tại của chính bản thân mình, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vòng tay của Long Phạm, thậm chí so với việc dùng các xúc giác trên thân thể để cảm nhận thì còn thấu triệt rõ ràng hơn. Tiếp theo chính là hôn, hắn biết đó là hôn, cảm giác này quả thật chính là nụ hôn của Long Phạm.
Vừa nóng vừa mãnh liệt, từ nhẹ nhàng ôn nhu dần dần trở nên mê hoặc khiến đáy lòng của hắn xôn xao, không ai có thể đem một nụ hôn hời hợt nhạt nhẽo chuyển thành phi thường kịch liệt, ngoại trừ tế ti của hắn.
Truyền đến cùng nụ hôn chính là xúc cảm nóng bỏng thiết tha mà Long Phạm dành cho hắn, tất cả tình ý khó có thể miêu tả, khắc sâu đến mức người tầm thường không thể thừa nhận, hết thảy đều truyền vào trong lòng của hắn.
Chẳng lẽ mất đi cảm giác của thân thể thì sử dụng ý thức lại có thể rõ ràng hơn? Giống như hồn phách của hai người đang giao hòa. Sau nụ hôn kia, thậm chí hắn có thể cảm nhận được chính mình đang bị xuyên thấu, đó là một bộ phận của Long Phạm đang rõ ràng tiến vào hắn, mang theo tình ái cùng khát vọng mãnh liệt, tất cả độc chiếm cùng dục vọng, ngay cả những loại ý tưởng từng xuất hiện trong đầu của Long Phạm đều làm cho hắn có thể cảm giác vô cùng chân thật.
Cầm thú.
Hắn vừa cười vừa mắng, không thèm nghĩ đến giờ khắc này đang ở nơi nào, sau khi thân thể mất đi cảm giác, cái loại dung hợp đầy hoan du một cách khác thường này lại làm cho hắn có chút hưng phấn quá độ. Trong mơ hồ, hắn biết hắn và Long Phạm đã từng trải qua trạng thái giống như vậy, chính mình ở sâu trong hồn phách, nhưng khi đó là hắn được Long Phạm đưa đi từ dị giới, hiện giờ thì sao?
Chờ chúng ta tỉnh lại thì Lạc Viêm sẽ biết.
Long Phạm từ lâu đã cảm giác được Tụ linh chi có điểm cổ quái, chỉ là không nghĩ rằng lại nhanh như vậy.
Nhưng đối với việc này hắn cũng không cảm thấy bất mãn, trạng thái lúc này làm cho hắn rõ ràng cảm thụ được tình ý mà Lạc Viêm dành cho hắn. Vừa quật cường vừa kiêu ngạo, thích trêu chọc người khác lại vì hắn mà thất thần động tâm, kịch liệt đáp lại hắn như thế. Khi hắn yêu cầu đòi hỏi tất cả tình ý ái niệm, Lạc Viêm không hề kháng cự, thậm chí là hài lòng đón nhận tình yêu phi thường mãnh liệt của hắn.
Giao hợp không cần thân thể, cũng không cần động tác, càng không có cái gì là hạn chế, chỉ có chiếm đoạt và đòi hỏi đến mức tận cùng, tình ái và dục vọng, linh hồn và thể xác, giờ khắc này giống như toàn bộ đều hòa tan vào cùng một chỗ, Lăng Lạc Viêm cảm thấy chính mình là một phần của Long Phạm, đồng thời Long Phạm cũng là một phần của hắn. Cảm giác huyền diệu này rất khó để giải thích rõ ràng. Cả thiên địa, cả thế gian giống như chỉ còn hai người bọn hắn, sở hữu hết thảy đến vô hạn vô tận.
Các trưởng lão và diệu sư vốn vẫn còn ở dưới Tụ linh chi nhìn thấy cây đại thụ ở trên đỉnh đầu bị nổ tung, tiếp theo thì nhìn thấy tông chủ và tế ti của bọn hắn đang bị bao phủ bởi một vầng hào quang cực đại.
Giờ khắc này, linh lực giống như ngũ sắc hào quang không ngừng khởi động, trong đó có màu đỏ đậm của viêm hỏa, cũng có màu thanh lam của sóc thủy. Thân ảnh của hai người đang được vầng sáng che phủ, tựa hồ là đang ôm nhau, không biết có bị ảnh hưởng hay không mà thủy chung vẫn bất động không có phản ứng.
“Sao lại thế này? Tông chủ và tế ti….” Lâm Sở không khỏi lo lắng, chính mắt nhìn thấy hạo kiếp đã tiêu lui, tất cả tai họa cũng đã đình chỉ nhưng tông chủ và tế ti lại bị bao vây bởi lực lượng do Tụ linh chi bắn ra, không biết sẽ như thế nào.
Hoài Nhiễm từng trải hơn, vì vậy có vẻ thoáng bình tĩnh, “Chúng ta đều khôi phục linh lực, Viêm chủ và vương ắt hẳn cũng sẽ vô sự, có lẽ là đang chờ đợi tiếp nhận hoàn toàn lực lượng.”
Hoài Nhiễm đoán không sai, Ngải lúc này đang lơ lửng ở một bên cũng suy nghĩ như vậy, nó vẫn chờ đợi để nghiệm chứng sự hoài nghi từ trước cho đến nay của nó.
Bên kia, mấy tên thần phó đang tuyệt vọng đứng ở trên mặt đất, xung quanh tất cả đều đã hoàn toàn thay đổi, Sa thành không còn cát bụi, trên mặt đất chỉ có vô số vực sâu thăm thẳm, bầu trời không nhìn thấy nhật nguyệt, liếc mắt nhìn lại, không thấy đâu là đầu, đâu là cuối.
Không còn nhà cửa, không có cây cối, không có sinh mệnh, chỉ còn kém một chút là nguyện vọng của bọn hắn đã đạt được, ngay khi chuẩn bị hoàn thành sứ mệnh của thần nhân thì lại bị thất bại thảm hại chỉ trong một khắc?!
“Thần phó thẹn với chủ của ta——” Mấy người hô lớn, quỳ xuống đất ngước nhìn lên trên, trong lòng tràn đầy oán giận không cam tâm, giống như bị hối hận ray rứt làm cho hai mắt của bọn hắn đỏ ngầu, ngẩng đầu hét lớn, bọn hắn nguyền rủa Phong Trần Tuyệt cho dù có chết cũng phải lưu lại dấu vết trong lòng của Lăng Lạc Viêm, càng thống hận hai người kế thừa thần nhân lại phá hư trận thiên kiếp lần này.
Thân là người kế thừa thần nhân, nhưng lại không thuận theo ý tứ của thần nhân?!
“Thần nhân a—-nhìn xem thiên hạ này đi—–làm cho hạo kiếp tái hiện, làm cho Tụ linh chi sống lại! Diệt hết thiên hạ, làm cho thế gian trùng sinh!” Hướng lên trời bái lạy, ngữ thanh của mấy người vang vọng tận trời xanh, trong sự yên tĩnh sau khi kiếp nạn hoàn toàn bị tiêu lui lại trở nên vô cùng quỷ bí.
“Thần nhân a——chúng ta nguyện hiến dâng táng mạnh, dùng bản thân luân hồi ngàn vạn năm để đánh đổi với thiên mệnh! Nguyện thừa nhận ngàn vạn lần thống khổ để đổi lấy cơ hội diệt tuyệt sinh linh!”
Ngữ thanh ngâm xướng mờ ảo vang lên, những tầng mây tích tụ dần dần thay đổi. Theo tiếng nói của bọn hắn, bầu trời bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng kỳ dị, hai bóng dáng một đỏ một xanh giống như đến từ thế giới huyền ảo, trong tiếng vịnh xướng dần dần xuất hiện giữa nhân gian.
Mọi người trừng mắt, không ai còn có năng lực đi ngăn cản đám thần phó ngâm xướng. Khi bóng người xuất hiện, dường như có một sự uy nghi mà ngàn vạn năm trước đã từng tồn tại, tựa hồ tất cả sinh linh trên thế gian đều có thể cảm giác được cỗ lực lượng đầy uy hiếp có thể dễ dàng hủy diệt hết thảy, áp đảo cả thiên địa. Bóng người dần dần hiện lên rõ ràng, làm cho người ta cơ hồ mất đi khả năng hô hấp.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng, hô hấp của mọi người đều bị đình trệ, tựa hồ hồn phách đã bị chiếm đoạt, ngay cả Hoài Nhiễm là người bình tĩnh nhất cũng phải trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đến mức há hốc mồm cũng không hề biết.
Thần nhân đang xuất hiện, rõ ràng lại chính là hai bóng dáng mà bọn hắn rất quen thuộc!
Quả thật chính là Lăng Lạc Viêm và Long Phạm. Khi mọi người chú ý đến đám thần phó thì không biết từ bao giờ linh lực đang vây quanh bọn hắn đã biến mất, lúc này hai người đứng ở nơi chân trời, xem ra so với ban đầu có một chút bất đồng.
Danh sách chương