“Vương!” Một thiếu niên chạy ra từ bên trong đám người hỗn loạn, Nhĩ Sinh bước đến gần, giống như muốn bẩm báo tình hình bên ngoài, vừa hé miệng ra, vẫn chưa kịp nói tiếp.
“Nhĩ Sinh?!” Ỷ Toàn vương nâng tay lên, nhìn thấy vết máu trên ngón tay của mình, khuôn mặt đột nhiên mất bình tĩnh, đến lúc này hắn mới phát hiện Nhĩ Sinh ngay cả mở miệng cũng đều khó khăn, bên môi của Nhĩ Sinh thế nhưng lại có máu!
“Hiện tại không phải là lúc để đau lòng, đối phương xuất hiện bất thình lình như vậy hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, còn các ngươi?” Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn lên không trung, cửa khẩu ở trên đầu của bọn hắn đang mở rộng, trong lúc dao động có thể nhìn thấy một đoàn người phân ra thành hai bên, hiển nhiên là đã bày ra một trận pháp nào đó.
Ỷ Toàn vương vẫn chưa kịp nói điều gì, Nhĩ Sinh lau đi vết máu bên môi rồi lắc đầu đối với Lăng Lạc Viêm, ý tứ chính là không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, thấy hắn như thế, các trưởng lão và diệu sư không khỏi ngẩng đầu lên.
Linh Tê tộc bên ngoài đã lập trận chờ đợi, Linh Tê tộc bên đây vì ở lâu dưới lòng đất, không thể hấp thu tinh hoa của thiên nguyệt cho nên linh lực không thâm hậu, xem ra lúc này vẫn phải dựa vào bọn hắn.
Ổn định thân thể trong không gian đang rung chuyển, Nham Kiêu tiến lên phía trước thỉnh mệnh, “Tông chủ! Để cho ta tiên phong!” Mỗi khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, có tông chủ và tế ti ở bên cạnh thì bọn hắn đều không có cơ hội để động thủ, lúc này đông người, dù sao cũng nên đến phiên hắn phải ra tay.
Tế ti Long Phạm hơi thoáng nâng mắt lên, cửa khẩu ở phía trên đã được mở rộng, nếu không đi ra ngoài thì sẽ trở thành cơ hội cho đối phương, so với chờ đợi địch nhân liệt trận để bao vây, không bằng…..
Lăng Lạc Viêm và Long Phạm có chung ý tưởng, “Tiên phong cái gì, ba lần bốn lượt muốn gây bất lợi cho Xích Diêm tộc của ta, chẳng lẽ còn muốn nói trước rồi mới đánh sau với bọn hắn?” Bên trong địa đạo âm u không ngừng rung chuyển, hồng y nam nhân nghênh đón ngân quang từ phía trên hạ xuống, từng sợi tóc cuồn cuộn tung bay, màu bạch kim lóa mắt cháy lên lửa đỏ.
Dưới chân rung chuyển, bão cát khuấy động như thác nước tuôn trào ở phía trên đỉnh đầu, tựa hồ tất cả đều bị điên đảo hỗn loạn, bên dưới lòng đất không ngừng chấn động, hồng y nam nhân ngạo nghễ mà đứng, bên trong đáy mắt lộ ra sát ý, “Chiến!”
Một tiếng vang dội, y mệ đỏ đậm phất lên như hỏa thiêu, một ngón tay chỉ thiên, cửa khẩu đang mở rộng đột nhiên bị nổ tung, vô số cát bụi như lưu tinh phi vũ phóng ra bên ngoài, mỗi một điểm là một đốm lửa, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết càng tăng thêm sát ý ngấm ngầm trong lòng của mọi người. (lưu tinh phi vũ = mưa sao băng)
Thân ảnh của các trưởng lão như lưu tinh bắn ra, các vị diệu sư cũng không cam lòng tụt lại ở phía sau, một đoàn người từ cửa khẩu phi thân nhảy lên, ngay trong lúc đó, lòng đất âm u tối tăm đột nhiên bừng sáng, hào quang do linh lực toát ra lấp lánh trên thân thể của những bóng người đang vọt lên, hồng y nam nhân cùng bạch y bào tế ti sóng vai đứng giữa hào quang chói lóa, hai người liếc mắt nhìn nhau, chỉ trong thoáng chốc viêm hỏa tung bay đầy trời, sóc thủy cuồn cuộn dâng trào. (lưu tinh = sao băng)
Màu thanh lam âm u như nước biển đại dương hòa cùng hồng quang yêu dã bừng sáng rực rỡ, cảnh tượng lúc này ở trên sa mạc không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, chỉ thấy vô số hạt cát như những đốm lửa nhỏ đang bốc cháy rơi xuống mặt đất, nở ra như những đóa hoa diễm lệ sắc sảo, trong khi ánh sáng màu thanh lam giống như sa mạc bát ngát vô tận, khó có thể nhìn thấy đường chân trời, nhất thời trước mắt chỉ còn nhìn thấy hồng quang sáng chói cùng thanh lam thâm trầm.
Trong ánh lửa cùng thủy sắc đang cuồn cuộn dâng trào, các trưởng lão và diệu sư thiếu chút nữa đã bị những gì xảy ra ở trước mắt hút hồn, quên đi còn có địch nhân ở xung quanh. Nhìn chung, chỉ có Nham Kiêu cho đến bây giờ vẫn không quên bản thân mình vẫn còn đang trong cuộc chiến, dưới tiếng quát đầy hưng phấn của hắn, một trận hỗn chiến bắt đầu triển khai.
Bên ngoài vòng chiến, có một đoàn người đang đứng thẳng, kiểu cách ăn mặc giống nhau như đúc, xếp thành hai hàng theo quy luật cổ quái, quan sát đám thuộc hạ đang bị tàn sát, khoanh tay đứng nhìn đối với những tiếng gào thét đầy thảm thiết.
“Đó là viêm hỏa.” Có người nhìn thấy ánh lửa đã nói như thế.
“Còn có sóc thủy.” Người đối diện nói tiếp lời hắn, rất khẳng định, bên trong còn mang theo cảm giác điên cuồng giống như hưng phấn.
Dạ Dực lôi kéo Linh Thư nhảy ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong đó có một người mà hắn đã từng nhìn thấy, lúc này không phân ra địa vị của người nọ là cao hay thấp, cũng không cảm thấy quá khác biệt so với đám người đang đứng, nhưng thấp thoáng có vài phần bất đồng.
Nhưng bất đồng cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, những người này giống như một chỉnh thế, có loại cảm giác rất khó phân biệt sự khác thường này. Trong lúc Dạ Dực đang đánh giá đám người, thì bọn họ cũng hướng đến hai người trông lại.
“Yêu tộc.”
“Ma vật….”
“Dẫn Hồn.” Ngược lại so với giọng điệu mới vừa rồi, lúc này bọn hắn đối với Dạ Dực và Linh Thư cũng không quá mức hứng thú, cho dù Linh Thư ngay tại trước mắt thì giờ khắc này cũng không có nhiều người liếc nhìn, chỉ lướt qua một chút rồi tầm mắt của bọn hắn lại chuyển sang phía trên cửa khẩu đang nghịch chuyển.
Đơn giản là vì nơi đó xuất hiện hai người càng hấp dẫn bọn hắn hơn.
Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy tình hình giao chiến ở trước mắt thì rất hài lòng, các trưởng lão và diệu sư hoàn toàn chiếm thế thượng phong, ở phía sau bọn hắn, Linh Tê tộc dưới sự dẫn dắt của Ỷ Toàn vương cũng lần lượt đi ra, trước khi chuẩn bị gia nhập trận chiến thì không ít người bỗng nhiên dừng lại cước bộ.
Vầng trăng kia lại có thể sáng đến thế này….
Che mặt, khóe mắt cảm giác ướt át, từ giữa những ngón tay có thể nhìn thấy ánh trăng ở trên cao, cho dù đã sớm gặp qua vô số lần, sớm oán hận vầng trăng không chịu biến đổi, nhưng mãi cho đến lúc này, bọn hắn từ dưới lòng đất bước ra, đứng dưới ánh trăng, chợt cảm thấy cảnh tượng mà trước kia đã sớm chán chường lại có thể động lòng người đến như vậy.
Dường như không thể kháng cự ánh trăng yêu dị đến mức diễm lệ, những vệt nước nơi khóe mắt rốt cục thấm ướt y mệ.
“Linh Tê tộc rốt cục nhìn thấy thiên nguyệt——-hôm nay——-không chết sẽ không quay đầu!” Ỷ Toàn vương rốt cục hạ quyết tâm, khuôn mặt càng hiện rõ nét đẹp yêu dã thanh lệ dưới ánh trăng, lộ ra nụ cười quyết tuyệt, cúi đầu nhìn Nhĩ Sinh ở bên cạnh, hắn khẽ vuốt trên đỉnh của thiếu niên, “Nếu hôm nay không chết thì vương nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Nhĩ Sinh, nếu không thể….”
“Nhĩ Sinh sẽ cùng vương chết.” Thiếu niên ngẩng đầu, cơ hồ không thể nói nên lời, hắn chậm rãi gằn từng tiếng, trong lời nói mang theo dũng khí đầy cương quyết.
Ngay khi câu nói không chết sẽ không quay đầu của Ỷ Toàn vương vừa hạ xuống thì người của Linh Tê tộc cũng gia nhập cuộc chiến, tất cả mọi người đều nghe ra sự kiên quyết trong lời nói, bọn hắn nhìn thấy thủ hạ của Viêm chủ và Ngân Diệu vương ngùn ngụt toát lên khí thế mãnh liệt, hai người sóng vai đứng cách đó không xa, phong thái ung dung thản nhiên nhưng không người nào có thể kháng cự, có hai vị kế thừa thần nhân lực ở bên cạnh, bọn hắn còn sợ chuyện gì nữa?
“Sát———–” Không biết là người nào dẫn đầu hô lên một tiếng. Trên lưng gánh nặng sứ mệnh trầm trọng, Linh Tê tộc rốt cục khó có thể gánh vác, nhằm vào một bên “Linh Tê tộc” khác mà tấn công.
Ra sức hấp thu lực lượng của thiên nguyệt, tộc nhân Linh Tê tộc vứt bỏ kiềm nén buồn khổ lúc trước, bạo phát lực chiến đấu kinh người.
Ánh sáng của vầng trăng càng tô điểm màu đỏ rực của viêm hỏa cùng màu thanh lam thâm trầm của sóc thủy, còn có linh quang đủ loại màu sắc của các trưởng lão và diệu sư tạo nên một cảnh tượng phi thường đẹp mắt, chẳng qua phàm là rơi vào trong đó thì duy nhất chỉ có chết.
“Đúng là tông tộc mà Hách Vũ và Đồ Lân đã ủy thác trọng trách.” Lăng Lạc Viêm lấy tay vuốt cằm, có thể nghe thấy ý tứ tán thưởng trong lời nói.
Những kẻ quái nhân bị hắn ngó lơ sang một bên bỗng nhiên mở miệng, “Thần nhân phó thác sứ mệnh chính là tộc của ta mà không phải những kẻ phản đồ này, Viêm chủ chớ có bị bọn hắn làm cho hồ đồ.”
Dạ Dực thủy chung vẫn trông chừng bọn họ. Hắn chưa động thủ nhưng những người khác không biết vì sao lại không dám đến gần, nếu đếm kỹ lưỡng thì có thể phát hiện trong trận có tổng cộng ba mưới sáu người ăn mặc giống y như nhau, cùng một biểu tình, tựa hồ bọn họ là một người, vừa đột ngột vừa quỷ dị, lập thành một trận thế bên trong cuộc chiến.
Không biết người vừa mới lên tiếng là kẻ nào, trong giọng nói như có ý nhắc nhở nhưng cũng lộ ra sự bất mãn.
Những người bị Ỷ Toàn vương xưng là phản đồ, lại nói ngược rằng Ỷ Toàn vương mới là phản đồ, sự thật đến tột cùng là như thế nào? Lăng Lạc Viêm tiến lên vài bước, đang muốn mở miệng thì liền bị người nam nhân ở bên cạnh kéo lại, “Lạc Viêm cẩn thận.”
“Làm sao lại có thể?” Bị Long Phạm nhắc nhở, Lăng Lạc Viêm tập trung định thần, lúc này mới phát hiện ba mươi sáu người lại giống nhau như đúc? Liếc mắt nhìn vài lần thì sẽ không thể nhớ được diện mạo như thế, vì vậy mới làm cho kẻ khác không lập tức phát hiện điểm cổ quái trong đó.
Chính là vì sự quỷ bí như vậy làm cho ba mươi sáu người ở trước mặt giống như một chỉnh thể của một người, kẻ khác cho dù không phát hiện điều dị thường nhưng trong tiềm thức sẽ cảm thấy có một loại nguy hiểm đang rình rập, đây là cảm giác vượt quá lẽ thường, làm cho người ta vô tình quên đi sự tồn tại của bọn hắn.
Ba mươi sáu người bất động, vẫn đứng như vậy, chỉ cần bọn họ không chủ động ra tay thì mọi người đều sẽ lựa chọn các địch thủ khác để đối chiến, không ai muốn trêu chọc bất luận một người nào trong số đó. Một người bất động thì ba mươi lăm người còn lại cũng bất động, nhưng chỉ cần động một chút thì sẽ dẫn đến tai họa ngút trời.
Lúc này, Lăng Lạc Viêm có thể cảm giác như vậy.
Bọn họ không hề quan tâm đến cục diện trận chiến ở ngoài thân. Nếu người nào hơi thoáng phân tâm hoặc dừng tay thì có thể nhìn thấy tông chủ và tế ti của bọn hắn đang đứng trước mặt những người đó. Hai bên không nói một lời nào, so với khí thế ngất trời cùng linh quang không ngừng toát ra trong trận chiến, thì nơi đó giống như một thế giới khác.
“Nói bọn hắn là phản đồ, có ý tứ gì?” Lăng Lạc Viêm là người đầu tiên mở miệng, hắn không nghĩ rằng những người này sẽ chủ động giải thích, sau khi hắn lên tiếng, Dạ Dực được Long Phạm ra hiệu bắt đầu cảnh giác, chiến trận ở xung quanh không còn cơ hội cho hắn ra tay.
“Không có ý tứ gì cả, nghĩ rằng trốn xuống đất sẽ vô sự, trốn tránh trách nhiệm cùng sứ mệnh, chính là ý này, bọn hắn là phản đồ, là phản đồ của Linh Tê tộc, từ mấy ngàn năm trước đã bắt đầu.” Lúc này người nói chuyện là một trong ba mươi sáu người đang đối mặt với Lăng Lạc Viêm.
“Thân là người kế thừa lực lượng của thần nhân, Viêm chủ và Ngân Diệu vương, vì sao phải trợ giúp phản đồ? Các ngươi kế thừa Hách Vũ và Đồ Lân, vốn nên thuận theo ý tứ của thần nhân mới đúng.” Tựa hồ để xóa bỏ nghi hoặc dưới đáy lòng, có một người tiếp tục chất vấn.
Hóa ra tông tộc của Ỷ Toàn vương chỉ là phần phân chi, những người ở trước mắt mới chính là nguyên bản Linh Tê tộc, khó có thể đếm hết năm tháng, bọn hắn tuân theo tâm nguyện của thần nhân lưu lại, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi thế gian.
Lăng Lạc Viêm nghe bọn họ nói như vậy, suy nghĩ một chút, không cảm thấy kỳ quái, “Muốn nói thuận theo kế hoạch của Hách Vũ và Đồ Lân để nhất nhất chấp hành, thì cho dù bọn hắn là phản đồ cũng được, ta mặc kệ các ngươi ai phải, ai không phải, các ngươi không có tư cách xen vào quyết định của ta. Tất cả nghe rõ cho ta!”
“Các ngươi phải trả giá cho những gì các ngươi đã gây nên.” Ngữ thanh cười nhạo, lời này bất quá như một câu ân cần thăm hỏi, khóe miệng nhếch lên, cùng với ý cười bên môi chính là dấu hiệu của viêm hỏa, những ngọn lửa bừng cháy thiêu đốt trên sa mạc, như những sợi dây leo có ý thức, uốn lượn xung quanh đám người đang giằng co, tập kích đến ba mươi sáu người cổ quái kỳ dị.
Sợ có điều bất trắc, hào quang màu thanh lam của sóc thủy che phủ toàn bộ bầu trời, dưới ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, sóc thủy hiện lên hào quang lạnh lùng sắc bén, không cho bất cứ thứ gì tiếp cận ngoại trừ viêm hỏa.
Linh lực của sóc thủy dao động nhè nhẹ theo từng cơn gió trong không khí, ở sau lưng bảo hộ viêm hỏa, đó là vì hắn không an lòng đối với tông chủ của hắn, hiện giờ tế ti có thể bình tĩnh đối với bất cứ chuyện gì, duy nhất không muốn nhìn thấy chính là bóng dáng đỏ rực dấn thân vào nguy hiểm.
Không muốn có điều bất trắc, nhưng sở dĩ được xưng là bất ngờ chính là vì ngoài dự kiến của tất cả mọi người, ngay khi viêm hỏa uốn lượn mà đi, thì ba mươi sáu người lại cùng nhau mở miệng.
“Phá!”
Viêm hỏa cuốn quanh bỗng nhiên bị dừng lại, chỉ trong nháy mắt lại tiếp tục khôi phục hướng tấn công, nhưng chỉ trong một khắc tạm dừng thì ba mươi sáu người đã bắt đầu vịnh xướng những từ ngữ quỷ dị.
“Nhĩ Sinh?!” Ỷ Toàn vương nâng tay lên, nhìn thấy vết máu trên ngón tay của mình, khuôn mặt đột nhiên mất bình tĩnh, đến lúc này hắn mới phát hiện Nhĩ Sinh ngay cả mở miệng cũng đều khó khăn, bên môi của Nhĩ Sinh thế nhưng lại có máu!
“Hiện tại không phải là lúc để đau lòng, đối phương xuất hiện bất thình lình như vậy hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, còn các ngươi?” Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn lên không trung, cửa khẩu ở trên đầu của bọn hắn đang mở rộng, trong lúc dao động có thể nhìn thấy một đoàn người phân ra thành hai bên, hiển nhiên là đã bày ra một trận pháp nào đó.
Ỷ Toàn vương vẫn chưa kịp nói điều gì, Nhĩ Sinh lau đi vết máu bên môi rồi lắc đầu đối với Lăng Lạc Viêm, ý tứ chính là không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, thấy hắn như thế, các trưởng lão và diệu sư không khỏi ngẩng đầu lên.
Linh Tê tộc bên ngoài đã lập trận chờ đợi, Linh Tê tộc bên đây vì ở lâu dưới lòng đất, không thể hấp thu tinh hoa của thiên nguyệt cho nên linh lực không thâm hậu, xem ra lúc này vẫn phải dựa vào bọn hắn.
Ổn định thân thể trong không gian đang rung chuyển, Nham Kiêu tiến lên phía trước thỉnh mệnh, “Tông chủ! Để cho ta tiên phong!” Mỗi khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, có tông chủ và tế ti ở bên cạnh thì bọn hắn đều không có cơ hội để động thủ, lúc này đông người, dù sao cũng nên đến phiên hắn phải ra tay.
Tế ti Long Phạm hơi thoáng nâng mắt lên, cửa khẩu ở phía trên đã được mở rộng, nếu không đi ra ngoài thì sẽ trở thành cơ hội cho đối phương, so với chờ đợi địch nhân liệt trận để bao vây, không bằng…..
Lăng Lạc Viêm và Long Phạm có chung ý tưởng, “Tiên phong cái gì, ba lần bốn lượt muốn gây bất lợi cho Xích Diêm tộc của ta, chẳng lẽ còn muốn nói trước rồi mới đánh sau với bọn hắn?” Bên trong địa đạo âm u không ngừng rung chuyển, hồng y nam nhân nghênh đón ngân quang từ phía trên hạ xuống, từng sợi tóc cuồn cuộn tung bay, màu bạch kim lóa mắt cháy lên lửa đỏ.
Dưới chân rung chuyển, bão cát khuấy động như thác nước tuôn trào ở phía trên đỉnh đầu, tựa hồ tất cả đều bị điên đảo hỗn loạn, bên dưới lòng đất không ngừng chấn động, hồng y nam nhân ngạo nghễ mà đứng, bên trong đáy mắt lộ ra sát ý, “Chiến!”
Một tiếng vang dội, y mệ đỏ đậm phất lên như hỏa thiêu, một ngón tay chỉ thiên, cửa khẩu đang mở rộng đột nhiên bị nổ tung, vô số cát bụi như lưu tinh phi vũ phóng ra bên ngoài, mỗi một điểm là một đốm lửa, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết càng tăng thêm sát ý ngấm ngầm trong lòng của mọi người. (lưu tinh phi vũ = mưa sao băng)
Thân ảnh của các trưởng lão như lưu tinh bắn ra, các vị diệu sư cũng không cam lòng tụt lại ở phía sau, một đoàn người từ cửa khẩu phi thân nhảy lên, ngay trong lúc đó, lòng đất âm u tối tăm đột nhiên bừng sáng, hào quang do linh lực toát ra lấp lánh trên thân thể của những bóng người đang vọt lên, hồng y nam nhân cùng bạch y bào tế ti sóng vai đứng giữa hào quang chói lóa, hai người liếc mắt nhìn nhau, chỉ trong thoáng chốc viêm hỏa tung bay đầy trời, sóc thủy cuồn cuộn dâng trào. (lưu tinh = sao băng)
Màu thanh lam âm u như nước biển đại dương hòa cùng hồng quang yêu dã bừng sáng rực rỡ, cảnh tượng lúc này ở trên sa mạc không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, chỉ thấy vô số hạt cát như những đốm lửa nhỏ đang bốc cháy rơi xuống mặt đất, nở ra như những đóa hoa diễm lệ sắc sảo, trong khi ánh sáng màu thanh lam giống như sa mạc bát ngát vô tận, khó có thể nhìn thấy đường chân trời, nhất thời trước mắt chỉ còn nhìn thấy hồng quang sáng chói cùng thanh lam thâm trầm.
Trong ánh lửa cùng thủy sắc đang cuồn cuộn dâng trào, các trưởng lão và diệu sư thiếu chút nữa đã bị những gì xảy ra ở trước mắt hút hồn, quên đi còn có địch nhân ở xung quanh. Nhìn chung, chỉ có Nham Kiêu cho đến bây giờ vẫn không quên bản thân mình vẫn còn đang trong cuộc chiến, dưới tiếng quát đầy hưng phấn của hắn, một trận hỗn chiến bắt đầu triển khai.
Bên ngoài vòng chiến, có một đoàn người đang đứng thẳng, kiểu cách ăn mặc giống nhau như đúc, xếp thành hai hàng theo quy luật cổ quái, quan sát đám thuộc hạ đang bị tàn sát, khoanh tay đứng nhìn đối với những tiếng gào thét đầy thảm thiết.
“Đó là viêm hỏa.” Có người nhìn thấy ánh lửa đã nói như thế.
“Còn có sóc thủy.” Người đối diện nói tiếp lời hắn, rất khẳng định, bên trong còn mang theo cảm giác điên cuồng giống như hưng phấn.
Dạ Dực lôi kéo Linh Thư nhảy ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong đó có một người mà hắn đã từng nhìn thấy, lúc này không phân ra địa vị của người nọ là cao hay thấp, cũng không cảm thấy quá khác biệt so với đám người đang đứng, nhưng thấp thoáng có vài phần bất đồng.
Nhưng bất đồng cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, những người này giống như một chỉnh thế, có loại cảm giác rất khó phân biệt sự khác thường này. Trong lúc Dạ Dực đang đánh giá đám người, thì bọn họ cũng hướng đến hai người trông lại.
“Yêu tộc.”
“Ma vật….”
“Dẫn Hồn.” Ngược lại so với giọng điệu mới vừa rồi, lúc này bọn hắn đối với Dạ Dực và Linh Thư cũng không quá mức hứng thú, cho dù Linh Thư ngay tại trước mắt thì giờ khắc này cũng không có nhiều người liếc nhìn, chỉ lướt qua một chút rồi tầm mắt của bọn hắn lại chuyển sang phía trên cửa khẩu đang nghịch chuyển.
Đơn giản là vì nơi đó xuất hiện hai người càng hấp dẫn bọn hắn hơn.
Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy tình hình giao chiến ở trước mắt thì rất hài lòng, các trưởng lão và diệu sư hoàn toàn chiếm thế thượng phong, ở phía sau bọn hắn, Linh Tê tộc dưới sự dẫn dắt của Ỷ Toàn vương cũng lần lượt đi ra, trước khi chuẩn bị gia nhập trận chiến thì không ít người bỗng nhiên dừng lại cước bộ.
Vầng trăng kia lại có thể sáng đến thế này….
Che mặt, khóe mắt cảm giác ướt át, từ giữa những ngón tay có thể nhìn thấy ánh trăng ở trên cao, cho dù đã sớm gặp qua vô số lần, sớm oán hận vầng trăng không chịu biến đổi, nhưng mãi cho đến lúc này, bọn hắn từ dưới lòng đất bước ra, đứng dưới ánh trăng, chợt cảm thấy cảnh tượng mà trước kia đã sớm chán chường lại có thể động lòng người đến như vậy.
Dường như không thể kháng cự ánh trăng yêu dị đến mức diễm lệ, những vệt nước nơi khóe mắt rốt cục thấm ướt y mệ.
“Linh Tê tộc rốt cục nhìn thấy thiên nguyệt——-hôm nay——-không chết sẽ không quay đầu!” Ỷ Toàn vương rốt cục hạ quyết tâm, khuôn mặt càng hiện rõ nét đẹp yêu dã thanh lệ dưới ánh trăng, lộ ra nụ cười quyết tuyệt, cúi đầu nhìn Nhĩ Sinh ở bên cạnh, hắn khẽ vuốt trên đỉnh của thiếu niên, “Nếu hôm nay không chết thì vương nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Nhĩ Sinh, nếu không thể….”
“Nhĩ Sinh sẽ cùng vương chết.” Thiếu niên ngẩng đầu, cơ hồ không thể nói nên lời, hắn chậm rãi gằn từng tiếng, trong lời nói mang theo dũng khí đầy cương quyết.
Ngay khi câu nói không chết sẽ không quay đầu của Ỷ Toàn vương vừa hạ xuống thì người của Linh Tê tộc cũng gia nhập cuộc chiến, tất cả mọi người đều nghe ra sự kiên quyết trong lời nói, bọn hắn nhìn thấy thủ hạ của Viêm chủ và Ngân Diệu vương ngùn ngụt toát lên khí thế mãnh liệt, hai người sóng vai đứng cách đó không xa, phong thái ung dung thản nhiên nhưng không người nào có thể kháng cự, có hai vị kế thừa thần nhân lực ở bên cạnh, bọn hắn còn sợ chuyện gì nữa?
“Sát———–” Không biết là người nào dẫn đầu hô lên một tiếng. Trên lưng gánh nặng sứ mệnh trầm trọng, Linh Tê tộc rốt cục khó có thể gánh vác, nhằm vào một bên “Linh Tê tộc” khác mà tấn công.
Ra sức hấp thu lực lượng của thiên nguyệt, tộc nhân Linh Tê tộc vứt bỏ kiềm nén buồn khổ lúc trước, bạo phát lực chiến đấu kinh người.
Ánh sáng của vầng trăng càng tô điểm màu đỏ rực của viêm hỏa cùng màu thanh lam thâm trầm của sóc thủy, còn có linh quang đủ loại màu sắc của các trưởng lão và diệu sư tạo nên một cảnh tượng phi thường đẹp mắt, chẳng qua phàm là rơi vào trong đó thì duy nhất chỉ có chết.
“Đúng là tông tộc mà Hách Vũ và Đồ Lân đã ủy thác trọng trách.” Lăng Lạc Viêm lấy tay vuốt cằm, có thể nghe thấy ý tứ tán thưởng trong lời nói.
Những kẻ quái nhân bị hắn ngó lơ sang một bên bỗng nhiên mở miệng, “Thần nhân phó thác sứ mệnh chính là tộc của ta mà không phải những kẻ phản đồ này, Viêm chủ chớ có bị bọn hắn làm cho hồ đồ.”
Dạ Dực thủy chung vẫn trông chừng bọn họ. Hắn chưa động thủ nhưng những người khác không biết vì sao lại không dám đến gần, nếu đếm kỹ lưỡng thì có thể phát hiện trong trận có tổng cộng ba mưới sáu người ăn mặc giống y như nhau, cùng một biểu tình, tựa hồ bọn họ là một người, vừa đột ngột vừa quỷ dị, lập thành một trận thế bên trong cuộc chiến.
Không biết người vừa mới lên tiếng là kẻ nào, trong giọng nói như có ý nhắc nhở nhưng cũng lộ ra sự bất mãn.
Những người bị Ỷ Toàn vương xưng là phản đồ, lại nói ngược rằng Ỷ Toàn vương mới là phản đồ, sự thật đến tột cùng là như thế nào? Lăng Lạc Viêm tiến lên vài bước, đang muốn mở miệng thì liền bị người nam nhân ở bên cạnh kéo lại, “Lạc Viêm cẩn thận.”
“Làm sao lại có thể?” Bị Long Phạm nhắc nhở, Lăng Lạc Viêm tập trung định thần, lúc này mới phát hiện ba mươi sáu người lại giống nhau như đúc? Liếc mắt nhìn vài lần thì sẽ không thể nhớ được diện mạo như thế, vì vậy mới làm cho kẻ khác không lập tức phát hiện điểm cổ quái trong đó.
Chính là vì sự quỷ bí như vậy làm cho ba mươi sáu người ở trước mặt giống như một chỉnh thể của một người, kẻ khác cho dù không phát hiện điều dị thường nhưng trong tiềm thức sẽ cảm thấy có một loại nguy hiểm đang rình rập, đây là cảm giác vượt quá lẽ thường, làm cho người ta vô tình quên đi sự tồn tại của bọn hắn.
Ba mươi sáu người bất động, vẫn đứng như vậy, chỉ cần bọn họ không chủ động ra tay thì mọi người đều sẽ lựa chọn các địch thủ khác để đối chiến, không ai muốn trêu chọc bất luận một người nào trong số đó. Một người bất động thì ba mươi lăm người còn lại cũng bất động, nhưng chỉ cần động một chút thì sẽ dẫn đến tai họa ngút trời.
Lúc này, Lăng Lạc Viêm có thể cảm giác như vậy.
Bọn họ không hề quan tâm đến cục diện trận chiến ở ngoài thân. Nếu người nào hơi thoáng phân tâm hoặc dừng tay thì có thể nhìn thấy tông chủ và tế ti của bọn hắn đang đứng trước mặt những người đó. Hai bên không nói một lời nào, so với khí thế ngất trời cùng linh quang không ngừng toát ra trong trận chiến, thì nơi đó giống như một thế giới khác.
“Nói bọn hắn là phản đồ, có ý tứ gì?” Lăng Lạc Viêm là người đầu tiên mở miệng, hắn không nghĩ rằng những người này sẽ chủ động giải thích, sau khi hắn lên tiếng, Dạ Dực được Long Phạm ra hiệu bắt đầu cảnh giác, chiến trận ở xung quanh không còn cơ hội cho hắn ra tay.
“Không có ý tứ gì cả, nghĩ rằng trốn xuống đất sẽ vô sự, trốn tránh trách nhiệm cùng sứ mệnh, chính là ý này, bọn hắn là phản đồ, là phản đồ của Linh Tê tộc, từ mấy ngàn năm trước đã bắt đầu.” Lúc này người nói chuyện là một trong ba mươi sáu người đang đối mặt với Lăng Lạc Viêm.
“Thân là người kế thừa lực lượng của thần nhân, Viêm chủ và Ngân Diệu vương, vì sao phải trợ giúp phản đồ? Các ngươi kế thừa Hách Vũ và Đồ Lân, vốn nên thuận theo ý tứ của thần nhân mới đúng.” Tựa hồ để xóa bỏ nghi hoặc dưới đáy lòng, có một người tiếp tục chất vấn.
Hóa ra tông tộc của Ỷ Toàn vương chỉ là phần phân chi, những người ở trước mắt mới chính là nguyên bản Linh Tê tộc, khó có thể đếm hết năm tháng, bọn hắn tuân theo tâm nguyện của thần nhân lưu lại, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi thế gian.
Lăng Lạc Viêm nghe bọn họ nói như vậy, suy nghĩ một chút, không cảm thấy kỳ quái, “Muốn nói thuận theo kế hoạch của Hách Vũ và Đồ Lân để nhất nhất chấp hành, thì cho dù bọn hắn là phản đồ cũng được, ta mặc kệ các ngươi ai phải, ai không phải, các ngươi không có tư cách xen vào quyết định của ta. Tất cả nghe rõ cho ta!”
“Các ngươi phải trả giá cho những gì các ngươi đã gây nên.” Ngữ thanh cười nhạo, lời này bất quá như một câu ân cần thăm hỏi, khóe miệng nhếch lên, cùng với ý cười bên môi chính là dấu hiệu của viêm hỏa, những ngọn lửa bừng cháy thiêu đốt trên sa mạc, như những sợi dây leo có ý thức, uốn lượn xung quanh đám người đang giằng co, tập kích đến ba mươi sáu người cổ quái kỳ dị.
Sợ có điều bất trắc, hào quang màu thanh lam của sóc thủy che phủ toàn bộ bầu trời, dưới ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, sóc thủy hiện lên hào quang lạnh lùng sắc bén, không cho bất cứ thứ gì tiếp cận ngoại trừ viêm hỏa.
Linh lực của sóc thủy dao động nhè nhẹ theo từng cơn gió trong không khí, ở sau lưng bảo hộ viêm hỏa, đó là vì hắn không an lòng đối với tông chủ của hắn, hiện giờ tế ti có thể bình tĩnh đối với bất cứ chuyện gì, duy nhất không muốn nhìn thấy chính là bóng dáng đỏ rực dấn thân vào nguy hiểm.
Không muốn có điều bất trắc, nhưng sở dĩ được xưng là bất ngờ chính là vì ngoài dự kiến của tất cả mọi người, ngay khi viêm hỏa uốn lượn mà đi, thì ba mươi sáu người lại cùng nhau mở miệng.
“Phá!”
Viêm hỏa cuốn quanh bỗng nhiên bị dừng lại, chỉ trong nháy mắt lại tiếp tục khôi phục hướng tấn công, nhưng chỉ trong một khắc tạm dừng thì ba mươi sáu người đã bắt đầu vịnh xướng những từ ngữ quỷ dị.
Danh sách chương