Dạ Dực còn nhớ rõ bộ dáng của Linh Thư ở trong phòng chờ hắn. Sau khi tắm rửa, cái loại hoang mang cùng với mị thái của yêu tộc bất giác hiển lộ, trên khuôn mặt vô cùng thuần khiết lại hiện lên biểu tình kỳ quái, không biết đang suy nghĩ điều gì, đó chính là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Linh Thư, khoảnh khắc ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng của hắn.
Yêu tộc làm sao lại có một con bán yêu như vậy, Dạ Dực lơ đãng nhíu mi, từ trên đỉnh mái hiên nhảy xuống dưới, theo góc độ của hắn có thể thấy một thính đường rất lớn, hắn nhìn vào bên trong cửa sổ.
Ở trong có người đang nói chuyện, tất cả mọi người đều mặc y phục tương tự nhau, tựa hồ đây là một buổi hội nghị quan trọng, đám người ngồi vây xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc, kỳ quái chính là ghế chủ tọa lại không có ai, không biết chỗ đó dành cho người nào.
Nhìn thoáng qua, bên trong hiển nhiên không có Linh Thư, bóng đen giống như một màn sương mù từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống, tiến vào bên trong tòa kiến trúc, rồi sau đó lại chuyển sang một gian phòng khác, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của Linh Thư, loại cảm giác này rất nhỏ, hắn chỉ mơ hồ biết Linh Thư đang ở nơi đó.
“Là ai?” Khi lướt qua đại môn, bóng đen đã khiến thủ vệ chú ý, giống như một trận gió mang theo cát bụi thổi đến, nếu không nhìn kỹ thì cơ hồ không thể phát hiện.
Các thủ vệ khác lập tức cảnh giới, bọn hắn đều biết hội nghị ở bên trong quan trọng như thế nào, nếu có gì bất trắc thì bọn hắn không thể đảm đương.
“Là ai?” Lại có người hỏi, lúc này giọng điệu đã trở nên khẩn trương, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng đen ở trong góc, không ai dám tùy tiện tiến lên, sau đó, rốt cục có tiếng đáp lại, “Là ta.”
Hai chữ lạnh lùng tựa như đến từ âm phủ, vừa dứt lời, màn sương mù bắt đầu hóa hình, ở trước mặt thủ vệ bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn giống như sứ giả đến từ địa ngục, bọn hắn đồng loạt xuất chiêu, chưa kịp báo động cho những người khác thì Dạ Dực đã nâng tay.
Động tác giống như chiêu hồn, nhìn rất thong thả nhưng chỉ trong nháy mắt đã ở trước mặt bọn hắn. Chỉ là nâng tay mà thôi, nhưng linh giả tầm thường làm sao có thể kháng cự ma tính của Dẫn Hồn tộc.
Không người nào còn cơ hội mở miệng, hồn phách bị vỡ thành những đoàn quang cầu phi tán trong không khí, rồi lần lượt bị Dạ Dực hấp thu. Không cần đợi lâu, các thủ vệ ở trước cửa đồng loạt ngã xuống, hình ảnh cuối cùng còn lại trong đầu chính là một đôi mắt đỏ ngầu lóe lên trong bóng đêm, đôi mắt đó ngoại trừ lạnh lùng khát máu còn có một chút nôn nóng và chán ghét.
Hương vị này khiến Dạ Dực cơ hồ phải nôn ra, cũng giống như lần trước, người ở trong kết giới không biết ăn thứ gì mà có được một loại lực lượng nào đó. Hắn từng nếm qua hương vị hồn phách của các loại ma vật, linh giả, thậm chí là thường nhân, ngon cũng có mà không ngon cũng có, nhưng trong đó không có thứ nào giống như ở đây, những người này tựa hồ bị bỏ đói không biết bao nhiêu lâu, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó nuốt.
Chẳng qua hiện tại cũng không phải lúc hắn bất mãn đối với hương vị, thủ vệ ngoài cửa bị giết chết, một khi người bên trong phát hiện thì sẽ không ổn, hắn còn phải đi tìm Linh Thư.
Giống như bóng ma hiện lên, ngay khi bóng dáng của hắn vừa biến mất thì đại môn bỗng nhiên mở ra, người mở cửa chính là một người trông có vẻ lớn tuổi, nhìn thấy thi thể thì chợt biến sắc, “Có người đột nhập!”
Sau cánh cửa, mấy người lục tục đi ra, trong đó có một người nhìn thi thể trên mặt đất, thần sắc dường như không hề khẩn trương, “Khách nhân sắp đến, còn không mau phái người dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”
Lời nói giống như đây chỉ là một đống rác rưởi, trước khi khách quý đến thì phải hảo hảo chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe lời phân phó, mấy người hạ nhân không biết từ nơi nào đi ra, chỉ trong chốc lát, rác rưởi trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không hề lưu lại một chút dấu vết, người vừa lên tiếng xem ra là một người có địa vị khá cao ở nơi này, những gì hắn nói cũng không có người nào dám phản bác.
Khách nhân là ai thì không cần phải hỏi, tựa hồ mọi người đều biết nhưng không nói ra. Khách nhân là ai, bọn hắn tính toán chiêu đãi như thế nào, thuyết phục ra sao, lúc trước đều đã được bàn bạc kỹ lưỡng.
Chỉ còn giương mắt chờ người đến.
“Linh Tê tộc rốt cục đợi được cho đến ngày hôm nay.” Tiếng cười thì thầm, mặc dù xem ra có chút lo lắng nhưng vẫn rất chắc chắn, hoa văn thủy hỏa uốn lượn trên vạt y bào lấp lánh ánh quang, không biết là dùng loại vật liệu nào để thêu lên. Những người ở xung quanh hắn đều giống nhau, hơn mười người đứng thẳng, cùng lúc mỉm cười.
Khách nhân? Quạ đen đậu ở trên mái đỉnh mái hiên, lặng yên không một tiếng động, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống chăm chú, Dạ Dực thật không ngờ bọn người cổ quái này lại không truy cứu về những thủ vệ mà hắn đã giết, giống như còn có chuyện khác quan trọng hơn làm cho bọn họ không đi để ý đến cái chết của mấy tên thủ vệ. Biết rõ có địch nhân đột nhập mà vẫn còn trấn tĩnh như vậy, hay nơi này căn bản là một cái bẫy?
Khách nhân bọn hắn nói đến chính là ai?
Ở nơi này để quan sát tình hình, xem cho đến tột cùng hay là đi tìm Linh Thư, vấn đề này ở trong đầu Dạ Dực chợt lóe lên rồi lập tức biến mất. Không cần hắn tự trả lời, bản năng đã nhanh hơn phản ứng.
Dọc theo khe hở trên đỉnh mái hiên, bóng đen đột nhiên biến mất.
Trong đám người dẫn đầu, có một người bất chợt ngẩng lên, ngay ở phía sau lại có thuộc hạ bẩm bảo, “Thần sử, khách nhân sắp đến.”
Trên sa mạc lấp lánh ánh bạc, đoàn người không nhanh không chậm sãi bước hướng về phía trước.
Sa mạc ở nơi đây không giống với các nơi khác, không quá nóng bức cũng không rét lạnh, ngoại trừ bão cát hung hãn, nguồn nước hiếm hoi thì quả thực không giống là đang đi trong sa mạc. Cũng may lúc trước tất cả mọi người đều ăn uống đầy đủ, bên người cũng có túi nước, xem ra cũng không thành vấn đề.
Lăng Lạc Viêm để cho Nhĩ dẫn đường, từ phương hướng đến nơi Linh Tê tộc mà Tiễn trưởng lão nhìn thấy đã đi được nửa ngày đường, ngoại trừ sa mạc càng lúc càng mênh mông vô tận, vầng trăng cũng càng lúc càng to tròn, thì không nhìn thấy có một chút dấu vết của con người.
“Chúng ta đi được bao lâu rồi?” Nhìn sắc trời, Lăng Lạc Viêm hỏi.
“Ước chừng nửa ngày.” Người đầu tiên đáp lại câu hỏi của Lăng Lạc Viêm hiển nhiên chính là tế ti ở bên cạnh. Long Phạm bảo Hoài Nhiễm đưa túi nước cho hắn rồi chuyền đến bên môi của Lăng Lạc Viêm, “Khát hay không?”
“Không tồi, bất quá chúng ta đi nửa ngày mà vì sao chẳng thấy có gì khác biệt.” Chỉ lên bầu trời, Lăng Lạc Viêm tiếp nhận túi nước, uống xuống mấy ngụm rồi đưa cho Long Phạm, “Cho dù ngươi có thể không ăn không uống nhưng cũng uống một chút cho ta.”
Ý tứ của lời này dĩ nhiên là mệnh lệnh, hắn biết Long Phạm không cần ăn uống vài ngày cũng vô sự. Nhưng vẫn như lúc trước, hắn không thích nhìn Long Phạm ở bên cạnh hắn sống không giống một con người chân chính, cho dù người bên ngoài xem Long Phạm là thần thì ở trong mắt hắn, Long Phạm chính là tế ti của hắn, là tế ti chỉ thuộc về một mình hắn.
“Hảo.” Một tiếng trả lời cùng nụ cười ở bên môi, Long Phạm tiếp nhận túi nước mà hắn vẫn chưa uống hết. Ở trước mặt bọn hắn, thiếu niên dẫn đường nghe hai người đối thoại thì không khỏi quay đầu lại rồi liếc mắt nhìn một cái. Dọc đường đi, không biết đã nhìn trộm bao nhiêu lần.
Lăng Lạc Viêm chỉ thiên rồi hỏi, các trưởng lão và diệu sư cũng ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, trong lòng cũng có nghi hoặc. Bọn hắn đi vào nơi này không biết đã bao lâu, tính như thế nào thì có lẽ cũng phải một hai ngày, thậm chí là hai ba ngày. Nhưng lúc này xem ra, thiên địa vẫn như trước, ánh trăng vẫn sáng vằng vặc, hoàn toàn không hề biến hóa.
Không thấy mặt trời mọc, càng không có hoàng hôn, giống như từ xưa cho đến nay, ở nơi này chỉ tồn tại mặt trăng, không có ráng mây lửng lờ, duy nhất chỉ có một vòng tròn quỷ dị của ánh trăng vẫn thủy chung treo trên không.
“Chúng ta ở bên trong kết giới, so với sa mạc bên ngoài thì cũng không phải là một. Giống như trước kia Lạc Viêm tiến vào cấm kỵ giới cũng nhìn thấy một không gian khác. Cát ở nơi này không giống với những loại ở bên ngoài, ánh trăng đương nhiên cũng bất đồng, đó là do thiên địa tự tạo thành.”
Trong khi tất cả mọi người đang nghi hoặc thì bạch y bào tế ti đã giải đáp như thế. Nghe được Long Phạm giải thích cho mọi người, thiếu niên lại quay đầu nhìn thấy bóng dáng đỏ rực ở bên cạnh bạch y bào phiêu diêu mờ ảo, hai người không có bất cứ động tác thân mật nào khác, chỉ là sãi bước tiến về phía trước. Thỉnh thoảng vị Viêm chủ bị lún chân xuống cát, không thể bước nhanh cước bộ, mỗi khi như thế thì tế ti Long Phạm sẽ dừng lại, kéo lấy tay hắn rồi chờ hắn bước đên bên người.
Bên trong sa mạc, cho dù là linh giả, mất đi linh thú để cưỡi thì cũng chỉ có thể cuốc bộ. Tuy rằng có linh lực nhưng không người nào lại muốn hao phí cho một nơi không biết khi nào mới đến.
Thiếu niên biết rõ bọn họ vẫn còn đang cảnh giác. Quả thật, ở trong một kết giới đầy thần bí thì việc duy trì lực lượng đến mức độ cực hạn mới chính là thượng sách.
Mà bên trong đoàn người, toàn thân hồng y dưới ánh trăng màu bạc càng tăng thêm mấy phần diễm lệ. Viêm chủ Lăng Lạc Viêm xem ra cũng không hề nóng vội, điềm nhiên mỉm cười, cho dù dưới chân bước đi vất vả, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên thần sắc phong lưu thâm tình, đôi khi lại nói với tế ti của hắn vài câu.
Nam nhân mặc bạch y bào như sương như khói sẽ mỉm cười nhìn Viêm chủ, cái loại ý cười khó có thể phân biệt hàm nghĩa, tựa hồ bên trong thâm trầm bình thản sẽ ẩn chứa một ý tứ nào khác, bởi vì mỗi khi hắn thấp giọng nói một câu gì đó thì hồng y nam nhân sẽ dùng ánh mắt trêu đùa chế nhạo đáp lại hắn, giọng cười cũng tràn đầy giễu cợt. (đầu óc thật đen tối)
Hai người như vậy lại chính là Viêm chủ và Ngân Diệu vương kế thừa Hách Vũ cùng Đồ Lân lực…..trong lòng nhắc đi nhắc lại vài lần, vẻ tang thương thống khổ dưới đáy mắt của thiếu niên hóa thành bất dắc dĩ.
Đến tột cùng là người tính không bằng trời tình, hay là trời tính không bằng người tính?
Lúc trước hai vị thần nhân tính đi tính lại, cuối cùng vẫn tính sai một lần.
“Ngươi mất đi viêm hỏa…..có lẽ là bởi vì…..Tụ linh chi…..” Thiếu niên quay đầu lại, nhìn thấy hai người vẫn đang cùng nhau bước đi, giọng nói khàn khàn đứt quãng, bất giác mở miệng.
Hắn đột nhiên nói như vậy khiến tất cả mọi người chú ý, đi đến tận đây mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tụ linh chi, lại càng không biết Linh Tê tộc ở nơi nào. Nếu không phải tánh mạng của thiếu niên vẫn còn nằm trong tay của bọn hắn, không đến mức dám tùy tiện lừa gạt thì các trưởng lão và diệu sư suýt cho rằng thiếu niên căn bản đang dẫn bọn hắn đi lòng vòng bên trong sa mạc.
“Lực lượng ảnh hưởng đến ta chính là Tụ linh chi? Có phải sắp đến rồi hay không, ta có thể cảm giác được khoảng cách với cỗ lực lượng kia càng lúc càng gần.” Lăng Lạc Viêm tin tưởng lời nói của thiếu niên, từ khi Long Phạm đoán rằng có một cỗ lực lượng ảnh hưởng đến hắn, sau đó lại nghe đến Tụ linh chi thì hắn mơ hồ đã có loại cảm giác này.
“Quả thật càng lúc càng gần.” Long Phạm cũng khẳng định.
“Tụ linh chi có liên quan đến Hách Vũ và Đồ Lân…..Lực lượng của các ngươi….sẽ bị cộng hưởng….” Thiếu niên đáp lại như vậy, lời nói của hắn xua tan tất cả nghi ngờ của những người khác.
Thảo nào tông chủ và tế ti để cho bọn hắn đi theo ma vật này, từ lúc lên đường cho đến bây giờ vẫn không hề nghi ngờ phương hướng mà thiếu niên chỉ dẫn, bọn hắn lại nghĩ rằng tông chủ và tế ti có phải quá mức dễ dàng tin tưởng thiếu niên này hay không, hiện giờ xem ra nguyên lai là muốn thử một lần.
Cho dù thiếu niên không dẫn đường, thì chỉ cần dựa vào sự cộng hưởng với Tụ linh chi, tông chủ và tế ti vẫn có thể tìm được nơi đó.
“Lực lượng của ta là vì bị Tụ linh chi ảnh hưởng nên mới không ổn định, còn ngươi?” Người mà Lăng Lạc Viêm hỏi chính là Long Phạm, cùng kế thừa thần nhân lực, viêm hỏa của hắn đã bị ảnh hưởng, bất ổn định đến mức không thể sử dụng bình thường, không biết Long Phạm có cảm thấy khác biệt hay không.
Long Phạm bảo hắn không cần lo lắng, “Lạc Viêm có được viêm hỏa vẫn chưa được bao lâu, linh lực vẫn không đủ thâm hậu nên mới bị ảnh hưởng như vậy,còn ta thì không sao.”
“Thiếu chút nữa đã quên, tế ti của ta chính là yêu nghiệt ngàn năm.” Bất luận kẻ nào so sánh với Long Phạm thì linh lực luôn luôn không đủ thâm hậu, Lăng Lạc Viêm nhướng mi liếc mắt một cái, vẻ mặt cười đùa, hắn nói một cách vô tư thoải mái, không ít người nghe xong thì suýt nữa bước chân đã bị lún sâu vào cát mà không thể rút ra.
Tế ti có được linh lực ngàn năm nhưng làm sao lại có thể là yêu nghiệt? Có người nào lại gặp qua yêu nghiệt thánh khiết thoát tục như thế này hay chưa? Yêu nghiệt mà lại như vậy…..
Cẩn thận quan sát, bước chân cước bộ vẫn trầm ổn như trước, không hề có cảm giác nặng nề, thậm chí vẫn là nam nhân phiêu diêu thanh thoát như thần linh, mọi người thiếu chút nữa đã bị ảo giác hắn đang lướt đi trên biển mây, bao quanh toàn thân là vòng sáng của ánh trăng, bạch y bào phất phơ trong gió chính là hơi thở của tiên giới.
Yêu nghiệt làm sao lại như vậy……Đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào để hình dung tế ti ở trước mặt thì đã nhìn thấy hồng y nam nhân quay đầu lại, bên trong đáy mắt vẫn là ý cười nhưng dường như lại hàm chứa một loại nguy hiểm khó nói nên lời, “Không cần nhìn, tế ti đại nhân của các ngươi chỉ hiện nguyên hình yêu nghiệt trước mặt bản tông chủ, không phải các ngươi có thể nhìn thấy được.”
Giống như đang nói đùa, có chút chế nhạo giễu cợt, nhưng trong đôi mắt khẽ nhíu vẫn không thấy đầy đủ ý cười. Lăng Lạc Viêm hừ lạnh một tiếng trong lòng, các trưởng lão và diệu sư quả thực càng ngày càng lớn mật, tôn thờ cung kính mà lại dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn người của hắn. (ố có người ghen với fanboy)
Nhớ đến lúc trước, các tộc nhân không dám đánh giá Long Phạm như vậy, chính là dạo gần đây tế ti của hắn ở trước mặt người khác biểu hiện ra phong thái rất chiêu nhân, hay là những người này nghĩ rằng hắn và Long Phạm sẽ không để tâm?
Không ngại biểu hiện thái độ của mình trước mặt người khác, vị tông chủ nọ không hề nói chuyện, bầu không khí nặng nề bắt đầu trở thành áp lực, mặc dù hắn không hề nói tiếp, nhưng không người nào lại không biết ý tứ của tông chủ, vì thế không còn ai dám tùy tiện đánh giá.
Trong bầu không khí rất tế nhị này, duy nhất chỉ có tế ti ở bên cạnh Lăng Lạc Viêm lại dường như chưa từng nghe thấy hay cảm giác được bất cứ điều gì, vẫn khoan thai bình thản như trước, tiếp tục bước đi, bên trong đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam lại nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
“Muốn cười thì cười đi, đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng của ngươi đang đắc ý.” Lăng Lạc Viêm vừa nói vừa nhẹ nhàng mơn trớn bên cổ của Long Phạm, mặc dù người khác không dám tiếp tục tùy tiện đánh giá, nhưng một cái khẽ vuốt như vậy vẫn làm cho bọn hắn nhìn thấy ở bên cổ của vị tế ti như thần nhân hiện lộ một dấu vết vô cùng rõ ràng.
Hôn ấn, ở trên cổ của tế ti Long Phạm xuất hiện một dấu hôn ấn, là người nào lưu lại thì còn cần phải suy đoán hay sao? Đã sớm quen với quan hệ của hai người, ngoại trừ những động tác ôm hôn thân mật thì đây là lần đầu tiên các tộc nhân nhìn thấy trên người của tế ti Long Phạm xuất hiện một dấu vết tình dục được lưu lại.
Ngay khi các tộc nhân đang lộ ra biểu tình vô cùng ngoạn mục đối với dấu hôn, thì thiếu niên dừng lại cước bộ, “Chúng ta đã đến, ngay tại nơi này.”
Lập tức lấy lại tinh thần, mọi người nhìn khắp tứ phía, ngoại trừ cát thì chỉ có cát, làm gì có tòa cung điện nào ở đây, làm sao có cái gì là Tụ linh chi?
“Chính là nơi này, tộc của ta chỉ có một chỗ lánh nạn như vậy.” Nói ra hai chữ lánh nạn, biểu tình của thiếu niên vô cùng bùi ngùi, các tộc nhân vẫn không hiểu, Tiễn trưởng lão vội vàng nắm lấy thiếu niên, “Ngươi nói đã đến, nhưng phạm vi xung quanh đều là cát, ngươi….”
Hắn chỉ muốn làm khó dễ, nhưng thiếu niên bỗng nhiên mỉm cười với hắn, “Nơi ngươi nhìn thấy chỉ là cát, nhưng còn nơi ngươi không thể nhìn thấy?”
Nơi không thể nhìn thấy? Đang nghi hoặc thì thiếu niên đã nâng tay lên, triển khai một tư thế cổ quái, giống như đang cúng bái, hướng về phía ánh trăng, sau đó đã xảy ra một màn kỳ dị.
Những câu nói cổ quái phát ra từ miệng của hắn, như là đang ngâm xướng nhưng cũng giống như đang đọc thần chú, ngữ thanh vô cùng khàn đặc, cứ tiếp tục không ngừng. Ánh trăng bỗng nhiên mờ mịt, giống như đem tất cả ánh sáng ngưng tụ thành một tia duy nhất xuyên thủng vào mi tâm của thiếu niên.
Ánh trăng xuyên thấu qua mi tâm của hắn rồi dừng lại ở phía sau, bỗng nhiên hoàng hôn buông xuống, những hạt cát phảng phất như dòng sông, tạo nên một vòng nước xoáy.
Tựa như mở ra một cái miệng thật lớn, cát trên mặt đất chảy như nước, kéo tất cả mọi người cùng nhau đi xuống.
Ngay khi thiếu niên mở miệng thì Long Phạm đã sớm nắm lấy tay của Lăng Lạc Viêm, lúc mặt đất bị trũng xuống, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy ở trước mắt trở nên mờ mịt, xung quanh tất cả chỉ có cát bao phủ, nhưng kề sát hắn chính là vòng tay mà hắn rất quen thuộc đang gắt gao ôm chặt hắn vào lòng.
Hương sen thanh thoát vờn quanh khiến kẻ khác an tâm, hắn biết hắn đang cùng Long Phạm rơi xuống, xung quanh tất cả đều là cát, hắn chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, ôm chặt Long Phạm rồi để cho chính mình bị trọng lực kéo xuống.
Rốt cục, giống như vĩnh viễn bị rơi xuống bỗng nhiên dừng lại, Lăng Lạc Viêm vẫn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng nói của một người nam nhân vang vọng khắp tứ phía.
“Tuy không biết các ngươi muốn đến, nhưng Linh Tê tộc của ta đã chờ đợi từ rất lâu. Cung nghênh Viêm chủ và Ngân Diệu vương.”
Yêu tộc làm sao lại có một con bán yêu như vậy, Dạ Dực lơ đãng nhíu mi, từ trên đỉnh mái hiên nhảy xuống dưới, theo góc độ của hắn có thể thấy một thính đường rất lớn, hắn nhìn vào bên trong cửa sổ.
Ở trong có người đang nói chuyện, tất cả mọi người đều mặc y phục tương tự nhau, tựa hồ đây là một buổi hội nghị quan trọng, đám người ngồi vây xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc, kỳ quái chính là ghế chủ tọa lại không có ai, không biết chỗ đó dành cho người nào.
Nhìn thoáng qua, bên trong hiển nhiên không có Linh Thư, bóng đen giống như một màn sương mù từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống, tiến vào bên trong tòa kiến trúc, rồi sau đó lại chuyển sang một gian phòng khác, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của Linh Thư, loại cảm giác này rất nhỏ, hắn chỉ mơ hồ biết Linh Thư đang ở nơi đó.
“Là ai?” Khi lướt qua đại môn, bóng đen đã khiến thủ vệ chú ý, giống như một trận gió mang theo cát bụi thổi đến, nếu không nhìn kỹ thì cơ hồ không thể phát hiện.
Các thủ vệ khác lập tức cảnh giới, bọn hắn đều biết hội nghị ở bên trong quan trọng như thế nào, nếu có gì bất trắc thì bọn hắn không thể đảm đương.
“Là ai?” Lại có người hỏi, lúc này giọng điệu đã trở nên khẩn trương, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng đen ở trong góc, không ai dám tùy tiện tiến lên, sau đó, rốt cục có tiếng đáp lại, “Là ta.”
Hai chữ lạnh lùng tựa như đến từ âm phủ, vừa dứt lời, màn sương mù bắt đầu hóa hình, ở trước mặt thủ vệ bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn giống như sứ giả đến từ địa ngục, bọn hắn đồng loạt xuất chiêu, chưa kịp báo động cho những người khác thì Dạ Dực đã nâng tay.
Động tác giống như chiêu hồn, nhìn rất thong thả nhưng chỉ trong nháy mắt đã ở trước mặt bọn hắn. Chỉ là nâng tay mà thôi, nhưng linh giả tầm thường làm sao có thể kháng cự ma tính của Dẫn Hồn tộc.
Không người nào còn cơ hội mở miệng, hồn phách bị vỡ thành những đoàn quang cầu phi tán trong không khí, rồi lần lượt bị Dạ Dực hấp thu. Không cần đợi lâu, các thủ vệ ở trước cửa đồng loạt ngã xuống, hình ảnh cuối cùng còn lại trong đầu chính là một đôi mắt đỏ ngầu lóe lên trong bóng đêm, đôi mắt đó ngoại trừ lạnh lùng khát máu còn có một chút nôn nóng và chán ghét.
Hương vị này khiến Dạ Dực cơ hồ phải nôn ra, cũng giống như lần trước, người ở trong kết giới không biết ăn thứ gì mà có được một loại lực lượng nào đó. Hắn từng nếm qua hương vị hồn phách của các loại ma vật, linh giả, thậm chí là thường nhân, ngon cũng có mà không ngon cũng có, nhưng trong đó không có thứ nào giống như ở đây, những người này tựa hồ bị bỏ đói không biết bao nhiêu lâu, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó nuốt.
Chẳng qua hiện tại cũng không phải lúc hắn bất mãn đối với hương vị, thủ vệ ngoài cửa bị giết chết, một khi người bên trong phát hiện thì sẽ không ổn, hắn còn phải đi tìm Linh Thư.
Giống như bóng ma hiện lên, ngay khi bóng dáng của hắn vừa biến mất thì đại môn bỗng nhiên mở ra, người mở cửa chính là một người trông có vẻ lớn tuổi, nhìn thấy thi thể thì chợt biến sắc, “Có người đột nhập!”
Sau cánh cửa, mấy người lục tục đi ra, trong đó có một người nhìn thi thể trên mặt đất, thần sắc dường như không hề khẩn trương, “Khách nhân sắp đến, còn không mau phái người dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”
Lời nói giống như đây chỉ là một đống rác rưởi, trước khi khách quý đến thì phải hảo hảo chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe lời phân phó, mấy người hạ nhân không biết từ nơi nào đi ra, chỉ trong chốc lát, rác rưởi trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không hề lưu lại một chút dấu vết, người vừa lên tiếng xem ra là một người có địa vị khá cao ở nơi này, những gì hắn nói cũng không có người nào dám phản bác.
Khách nhân là ai thì không cần phải hỏi, tựa hồ mọi người đều biết nhưng không nói ra. Khách nhân là ai, bọn hắn tính toán chiêu đãi như thế nào, thuyết phục ra sao, lúc trước đều đã được bàn bạc kỹ lưỡng.
Chỉ còn giương mắt chờ người đến.
“Linh Tê tộc rốt cục đợi được cho đến ngày hôm nay.” Tiếng cười thì thầm, mặc dù xem ra có chút lo lắng nhưng vẫn rất chắc chắn, hoa văn thủy hỏa uốn lượn trên vạt y bào lấp lánh ánh quang, không biết là dùng loại vật liệu nào để thêu lên. Những người ở xung quanh hắn đều giống nhau, hơn mười người đứng thẳng, cùng lúc mỉm cười.
Khách nhân? Quạ đen đậu ở trên mái đỉnh mái hiên, lặng yên không một tiếng động, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống chăm chú, Dạ Dực thật không ngờ bọn người cổ quái này lại không truy cứu về những thủ vệ mà hắn đã giết, giống như còn có chuyện khác quan trọng hơn làm cho bọn họ không đi để ý đến cái chết của mấy tên thủ vệ. Biết rõ có địch nhân đột nhập mà vẫn còn trấn tĩnh như vậy, hay nơi này căn bản là một cái bẫy?
Khách nhân bọn hắn nói đến chính là ai?
Ở nơi này để quan sát tình hình, xem cho đến tột cùng hay là đi tìm Linh Thư, vấn đề này ở trong đầu Dạ Dực chợt lóe lên rồi lập tức biến mất. Không cần hắn tự trả lời, bản năng đã nhanh hơn phản ứng.
Dọc theo khe hở trên đỉnh mái hiên, bóng đen đột nhiên biến mất.
Trong đám người dẫn đầu, có một người bất chợt ngẩng lên, ngay ở phía sau lại có thuộc hạ bẩm bảo, “Thần sử, khách nhân sắp đến.”
Trên sa mạc lấp lánh ánh bạc, đoàn người không nhanh không chậm sãi bước hướng về phía trước.
Sa mạc ở nơi đây không giống với các nơi khác, không quá nóng bức cũng không rét lạnh, ngoại trừ bão cát hung hãn, nguồn nước hiếm hoi thì quả thực không giống là đang đi trong sa mạc. Cũng may lúc trước tất cả mọi người đều ăn uống đầy đủ, bên người cũng có túi nước, xem ra cũng không thành vấn đề.
Lăng Lạc Viêm để cho Nhĩ dẫn đường, từ phương hướng đến nơi Linh Tê tộc mà Tiễn trưởng lão nhìn thấy đã đi được nửa ngày đường, ngoại trừ sa mạc càng lúc càng mênh mông vô tận, vầng trăng cũng càng lúc càng to tròn, thì không nhìn thấy có một chút dấu vết của con người.
“Chúng ta đi được bao lâu rồi?” Nhìn sắc trời, Lăng Lạc Viêm hỏi.
“Ước chừng nửa ngày.” Người đầu tiên đáp lại câu hỏi của Lăng Lạc Viêm hiển nhiên chính là tế ti ở bên cạnh. Long Phạm bảo Hoài Nhiễm đưa túi nước cho hắn rồi chuyền đến bên môi của Lăng Lạc Viêm, “Khát hay không?”
“Không tồi, bất quá chúng ta đi nửa ngày mà vì sao chẳng thấy có gì khác biệt.” Chỉ lên bầu trời, Lăng Lạc Viêm tiếp nhận túi nước, uống xuống mấy ngụm rồi đưa cho Long Phạm, “Cho dù ngươi có thể không ăn không uống nhưng cũng uống một chút cho ta.”
Ý tứ của lời này dĩ nhiên là mệnh lệnh, hắn biết Long Phạm không cần ăn uống vài ngày cũng vô sự. Nhưng vẫn như lúc trước, hắn không thích nhìn Long Phạm ở bên cạnh hắn sống không giống một con người chân chính, cho dù người bên ngoài xem Long Phạm là thần thì ở trong mắt hắn, Long Phạm chính là tế ti của hắn, là tế ti chỉ thuộc về một mình hắn.
“Hảo.” Một tiếng trả lời cùng nụ cười ở bên môi, Long Phạm tiếp nhận túi nước mà hắn vẫn chưa uống hết. Ở trước mặt bọn hắn, thiếu niên dẫn đường nghe hai người đối thoại thì không khỏi quay đầu lại rồi liếc mắt nhìn một cái. Dọc đường đi, không biết đã nhìn trộm bao nhiêu lần.
Lăng Lạc Viêm chỉ thiên rồi hỏi, các trưởng lão và diệu sư cũng ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, trong lòng cũng có nghi hoặc. Bọn hắn đi vào nơi này không biết đã bao lâu, tính như thế nào thì có lẽ cũng phải một hai ngày, thậm chí là hai ba ngày. Nhưng lúc này xem ra, thiên địa vẫn như trước, ánh trăng vẫn sáng vằng vặc, hoàn toàn không hề biến hóa.
Không thấy mặt trời mọc, càng không có hoàng hôn, giống như từ xưa cho đến nay, ở nơi này chỉ tồn tại mặt trăng, không có ráng mây lửng lờ, duy nhất chỉ có một vòng tròn quỷ dị của ánh trăng vẫn thủy chung treo trên không.
“Chúng ta ở bên trong kết giới, so với sa mạc bên ngoài thì cũng không phải là một. Giống như trước kia Lạc Viêm tiến vào cấm kỵ giới cũng nhìn thấy một không gian khác. Cát ở nơi này không giống với những loại ở bên ngoài, ánh trăng đương nhiên cũng bất đồng, đó là do thiên địa tự tạo thành.”
Trong khi tất cả mọi người đang nghi hoặc thì bạch y bào tế ti đã giải đáp như thế. Nghe được Long Phạm giải thích cho mọi người, thiếu niên lại quay đầu nhìn thấy bóng dáng đỏ rực ở bên cạnh bạch y bào phiêu diêu mờ ảo, hai người không có bất cứ động tác thân mật nào khác, chỉ là sãi bước tiến về phía trước. Thỉnh thoảng vị Viêm chủ bị lún chân xuống cát, không thể bước nhanh cước bộ, mỗi khi như thế thì tế ti Long Phạm sẽ dừng lại, kéo lấy tay hắn rồi chờ hắn bước đên bên người.
Bên trong sa mạc, cho dù là linh giả, mất đi linh thú để cưỡi thì cũng chỉ có thể cuốc bộ. Tuy rằng có linh lực nhưng không người nào lại muốn hao phí cho một nơi không biết khi nào mới đến.
Thiếu niên biết rõ bọn họ vẫn còn đang cảnh giác. Quả thật, ở trong một kết giới đầy thần bí thì việc duy trì lực lượng đến mức độ cực hạn mới chính là thượng sách.
Mà bên trong đoàn người, toàn thân hồng y dưới ánh trăng màu bạc càng tăng thêm mấy phần diễm lệ. Viêm chủ Lăng Lạc Viêm xem ra cũng không hề nóng vội, điềm nhiên mỉm cười, cho dù dưới chân bước đi vất vả, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên thần sắc phong lưu thâm tình, đôi khi lại nói với tế ti của hắn vài câu.
Nam nhân mặc bạch y bào như sương như khói sẽ mỉm cười nhìn Viêm chủ, cái loại ý cười khó có thể phân biệt hàm nghĩa, tựa hồ bên trong thâm trầm bình thản sẽ ẩn chứa một ý tứ nào khác, bởi vì mỗi khi hắn thấp giọng nói một câu gì đó thì hồng y nam nhân sẽ dùng ánh mắt trêu đùa chế nhạo đáp lại hắn, giọng cười cũng tràn đầy giễu cợt. (đầu óc thật đen tối)
Hai người như vậy lại chính là Viêm chủ và Ngân Diệu vương kế thừa Hách Vũ cùng Đồ Lân lực…..trong lòng nhắc đi nhắc lại vài lần, vẻ tang thương thống khổ dưới đáy mắt của thiếu niên hóa thành bất dắc dĩ.
Đến tột cùng là người tính không bằng trời tình, hay là trời tính không bằng người tính?
Lúc trước hai vị thần nhân tính đi tính lại, cuối cùng vẫn tính sai một lần.
“Ngươi mất đi viêm hỏa…..có lẽ là bởi vì…..Tụ linh chi…..” Thiếu niên quay đầu lại, nhìn thấy hai người vẫn đang cùng nhau bước đi, giọng nói khàn khàn đứt quãng, bất giác mở miệng.
Hắn đột nhiên nói như vậy khiến tất cả mọi người chú ý, đi đến tận đây mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tụ linh chi, lại càng không biết Linh Tê tộc ở nơi nào. Nếu không phải tánh mạng của thiếu niên vẫn còn nằm trong tay của bọn hắn, không đến mức dám tùy tiện lừa gạt thì các trưởng lão và diệu sư suýt cho rằng thiếu niên căn bản đang dẫn bọn hắn đi lòng vòng bên trong sa mạc.
“Lực lượng ảnh hưởng đến ta chính là Tụ linh chi? Có phải sắp đến rồi hay không, ta có thể cảm giác được khoảng cách với cỗ lực lượng kia càng lúc càng gần.” Lăng Lạc Viêm tin tưởng lời nói của thiếu niên, từ khi Long Phạm đoán rằng có một cỗ lực lượng ảnh hưởng đến hắn, sau đó lại nghe đến Tụ linh chi thì hắn mơ hồ đã có loại cảm giác này.
“Quả thật càng lúc càng gần.” Long Phạm cũng khẳng định.
“Tụ linh chi có liên quan đến Hách Vũ và Đồ Lân…..Lực lượng của các ngươi….sẽ bị cộng hưởng….” Thiếu niên đáp lại như vậy, lời nói của hắn xua tan tất cả nghi ngờ của những người khác.
Thảo nào tông chủ và tế ti để cho bọn hắn đi theo ma vật này, từ lúc lên đường cho đến bây giờ vẫn không hề nghi ngờ phương hướng mà thiếu niên chỉ dẫn, bọn hắn lại nghĩ rằng tông chủ và tế ti có phải quá mức dễ dàng tin tưởng thiếu niên này hay không, hiện giờ xem ra nguyên lai là muốn thử một lần.
Cho dù thiếu niên không dẫn đường, thì chỉ cần dựa vào sự cộng hưởng với Tụ linh chi, tông chủ và tế ti vẫn có thể tìm được nơi đó.
“Lực lượng của ta là vì bị Tụ linh chi ảnh hưởng nên mới không ổn định, còn ngươi?” Người mà Lăng Lạc Viêm hỏi chính là Long Phạm, cùng kế thừa thần nhân lực, viêm hỏa của hắn đã bị ảnh hưởng, bất ổn định đến mức không thể sử dụng bình thường, không biết Long Phạm có cảm thấy khác biệt hay không.
Long Phạm bảo hắn không cần lo lắng, “Lạc Viêm có được viêm hỏa vẫn chưa được bao lâu, linh lực vẫn không đủ thâm hậu nên mới bị ảnh hưởng như vậy,còn ta thì không sao.”
“Thiếu chút nữa đã quên, tế ti của ta chính là yêu nghiệt ngàn năm.” Bất luận kẻ nào so sánh với Long Phạm thì linh lực luôn luôn không đủ thâm hậu, Lăng Lạc Viêm nhướng mi liếc mắt một cái, vẻ mặt cười đùa, hắn nói một cách vô tư thoải mái, không ít người nghe xong thì suýt nữa bước chân đã bị lún sâu vào cát mà không thể rút ra.
Tế ti có được linh lực ngàn năm nhưng làm sao lại có thể là yêu nghiệt? Có người nào lại gặp qua yêu nghiệt thánh khiết thoát tục như thế này hay chưa? Yêu nghiệt mà lại như vậy…..
Cẩn thận quan sát, bước chân cước bộ vẫn trầm ổn như trước, không hề có cảm giác nặng nề, thậm chí vẫn là nam nhân phiêu diêu thanh thoát như thần linh, mọi người thiếu chút nữa đã bị ảo giác hắn đang lướt đi trên biển mây, bao quanh toàn thân là vòng sáng của ánh trăng, bạch y bào phất phơ trong gió chính là hơi thở của tiên giới.
Yêu nghiệt làm sao lại như vậy……Đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào để hình dung tế ti ở trước mặt thì đã nhìn thấy hồng y nam nhân quay đầu lại, bên trong đáy mắt vẫn là ý cười nhưng dường như lại hàm chứa một loại nguy hiểm khó nói nên lời, “Không cần nhìn, tế ti đại nhân của các ngươi chỉ hiện nguyên hình yêu nghiệt trước mặt bản tông chủ, không phải các ngươi có thể nhìn thấy được.”
Giống như đang nói đùa, có chút chế nhạo giễu cợt, nhưng trong đôi mắt khẽ nhíu vẫn không thấy đầy đủ ý cười. Lăng Lạc Viêm hừ lạnh một tiếng trong lòng, các trưởng lão và diệu sư quả thực càng ngày càng lớn mật, tôn thờ cung kính mà lại dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn người của hắn. (ố có người ghen với fanboy)
Nhớ đến lúc trước, các tộc nhân không dám đánh giá Long Phạm như vậy, chính là dạo gần đây tế ti của hắn ở trước mặt người khác biểu hiện ra phong thái rất chiêu nhân, hay là những người này nghĩ rằng hắn và Long Phạm sẽ không để tâm?
Không ngại biểu hiện thái độ của mình trước mặt người khác, vị tông chủ nọ không hề nói chuyện, bầu không khí nặng nề bắt đầu trở thành áp lực, mặc dù hắn không hề nói tiếp, nhưng không người nào lại không biết ý tứ của tông chủ, vì thế không còn ai dám tùy tiện đánh giá.
Trong bầu không khí rất tế nhị này, duy nhất chỉ có tế ti ở bên cạnh Lăng Lạc Viêm lại dường như chưa từng nghe thấy hay cảm giác được bất cứ điều gì, vẫn khoan thai bình thản như trước, tiếp tục bước đi, bên trong đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam lại nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
“Muốn cười thì cười đi, đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng của ngươi đang đắc ý.” Lăng Lạc Viêm vừa nói vừa nhẹ nhàng mơn trớn bên cổ của Long Phạm, mặc dù người khác không dám tiếp tục tùy tiện đánh giá, nhưng một cái khẽ vuốt như vậy vẫn làm cho bọn hắn nhìn thấy ở bên cổ của vị tế ti như thần nhân hiện lộ một dấu vết vô cùng rõ ràng.
Hôn ấn, ở trên cổ của tế ti Long Phạm xuất hiện một dấu hôn ấn, là người nào lưu lại thì còn cần phải suy đoán hay sao? Đã sớm quen với quan hệ của hai người, ngoại trừ những động tác ôm hôn thân mật thì đây là lần đầu tiên các tộc nhân nhìn thấy trên người của tế ti Long Phạm xuất hiện một dấu vết tình dục được lưu lại.
Ngay khi các tộc nhân đang lộ ra biểu tình vô cùng ngoạn mục đối với dấu hôn, thì thiếu niên dừng lại cước bộ, “Chúng ta đã đến, ngay tại nơi này.”
Lập tức lấy lại tinh thần, mọi người nhìn khắp tứ phía, ngoại trừ cát thì chỉ có cát, làm gì có tòa cung điện nào ở đây, làm sao có cái gì là Tụ linh chi?
“Chính là nơi này, tộc của ta chỉ có một chỗ lánh nạn như vậy.” Nói ra hai chữ lánh nạn, biểu tình của thiếu niên vô cùng bùi ngùi, các tộc nhân vẫn không hiểu, Tiễn trưởng lão vội vàng nắm lấy thiếu niên, “Ngươi nói đã đến, nhưng phạm vi xung quanh đều là cát, ngươi….”
Hắn chỉ muốn làm khó dễ, nhưng thiếu niên bỗng nhiên mỉm cười với hắn, “Nơi ngươi nhìn thấy chỉ là cát, nhưng còn nơi ngươi không thể nhìn thấy?”
Nơi không thể nhìn thấy? Đang nghi hoặc thì thiếu niên đã nâng tay lên, triển khai một tư thế cổ quái, giống như đang cúng bái, hướng về phía ánh trăng, sau đó đã xảy ra một màn kỳ dị.
Những câu nói cổ quái phát ra từ miệng của hắn, như là đang ngâm xướng nhưng cũng giống như đang đọc thần chú, ngữ thanh vô cùng khàn đặc, cứ tiếp tục không ngừng. Ánh trăng bỗng nhiên mờ mịt, giống như đem tất cả ánh sáng ngưng tụ thành một tia duy nhất xuyên thủng vào mi tâm của thiếu niên.
Ánh trăng xuyên thấu qua mi tâm của hắn rồi dừng lại ở phía sau, bỗng nhiên hoàng hôn buông xuống, những hạt cát phảng phất như dòng sông, tạo nên một vòng nước xoáy.
Tựa như mở ra một cái miệng thật lớn, cát trên mặt đất chảy như nước, kéo tất cả mọi người cùng nhau đi xuống.
Ngay khi thiếu niên mở miệng thì Long Phạm đã sớm nắm lấy tay của Lăng Lạc Viêm, lúc mặt đất bị trũng xuống, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy ở trước mắt trở nên mờ mịt, xung quanh tất cả chỉ có cát bao phủ, nhưng kề sát hắn chính là vòng tay mà hắn rất quen thuộc đang gắt gao ôm chặt hắn vào lòng.
Hương sen thanh thoát vờn quanh khiến kẻ khác an tâm, hắn biết hắn đang cùng Long Phạm rơi xuống, xung quanh tất cả đều là cát, hắn chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, ôm chặt Long Phạm rồi để cho chính mình bị trọng lực kéo xuống.
Rốt cục, giống như vĩnh viễn bị rơi xuống bỗng nhiên dừng lại, Lăng Lạc Viêm vẫn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng nói của một người nam nhân vang vọng khắp tứ phía.
“Tuy không biết các ngươi muốn đến, nhưng Linh Tê tộc của ta đã chờ đợi từ rất lâu. Cung nghênh Viêm chủ và Ngân Diệu vương.”
Danh sách chương