Nụ hôn sâu cạn không đồng nhất, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua cơ lí phập phồng trước lồng ngực, cái loại thờ ơ nhưng tràn đầy khiêu khích này đang tuyên chiến ý chí của Long Phạm. Đôi môi chạm vào đầu nhũ rồi dần dần đi xuống, từng chút một hướng đến bụng của hắn, hồng sam nam nhân trước mặt hiển nhiên không hề tính toán cho hắn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Bờ môi ướt át hôn đến bên đùi hắn rồi dừng lại, dường như là có ý định lướt qua chỗ nào đó, Long Phạm rốt cục nhíu mi, “Nếu Lạc Viêm thật sự muốn, không bằng nhanh một chút?” Lạc Viêm thân mật hắn cầu còn không được, chẳng qua muốn hắn nhẫn nại không chạm vào thì thật sự quá khó khăn.

“Lúc này là do ta định đoạt, đã nhiều ngày qua ngươi nhìn thấy ta chật vật có phải rất khoái trá hay không? Khó có được cơ hội, ta há có thể không hồi báo? Tế ti của ta, ngươi cứ chờ cho ta.” Liếm môi, Lăng Lạc Viêm cúi người, đôi mắt khẽ nhắm mang theo ý cười tràn đầy nguy hiểm, dường như đang khoái trá vì được trả thù.

Hắn cũng là người thù rất dai. Tất cả lừa gạt, tính kế, biết mà không nói, hết thảy không thể dễ dàng quên đi như vậy.

Lăng Lạc Viêm không một chút do dự mà xé rách bạch y bào trên tay, động tác hung bạo làm cho Long Phạm xác định lúc này cơn thịnh nộ của Lăng Lạc Viêm quả thực không nhẹ. Mặc dù Lạc Viêm tức giận hắn như thế nhưng hắn thật sự rất vui mừng.

“Ta thật cao hứng vì Lạc Viêm không muốn buông tay.” Mỉm cười, tuy bị vây ở phía dưới nhưng Long Phạm không hề hiển lộ lo lắng, tình huống lúc này hắn đã sớm đoán được, bất quá hắn càng để ý chính là tâm ý của Lạc Viêm.

“Đời này kiếp này đừng hòng ta buông tay. Tế ti đại nhân của ta, cho dù ngươi kế thừa Đồ Lân lực, cho dù ngươi muốn tiêu diệt thế gian thì ngươi chỉ có thể là tế ti của ta, chỉ có thể ở bên cạnh ta!”

Đầu lưỡi liếm một vòng vào tai của Long Phạm, trầm giọng trả lời, hô hấp của Lăng Lạc Viêm nóng rực, tựa hồ toàn thân đang bị thiêu đốt, giọng nói vừa hàm chứa tức giận vừa mang theo ý tứ cảnh cáo.

“Nguyên lai Lạc Viêm vẫn đang còn ghen” Nghe thấy lời nói hàm chứa tức giận cùng bất an, cũng như phi thường độc chiếm của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm chỉ cười nhẹ. Lăng Lạc Viêm cũng không phản bác, hừ lạnh một tiếng.

Khẽ cắn bên tai Long Phạm, hơi thở mang theo nhiệt độ nóng rực thổi sâu vào bên trong, “Ta chính là đang ghen, ngươi là tế ti của ta, bọn người Ngân Diệu tộc đã có được quá khứ của ngươi, từ đây về sau ngươi chỉ có thể thuộc về ta! Ngươi là người của ta!….” (Long ca có thằng vợ bá đạo thấy ớn)

“Làm cho ta an tâm là trách nhiệm của ngươi, ta không cần lực lượng của Ngân Diệu tộc, ta chỉ cần ngươi, ngươi dâng hiến chính mình cho ta. Long Phạm, ta muốn ngươi.” Thừa nhận ý muốn chân chính trong lòng của mình, đôi môi thật nóng của Lăng Lạc Viêm hôn lên đường cong cơ lí rắn chắc của Long Phạm, thật sâu mút vào, cho đến khi trong miệng nếm được hương vị ngọt ngào của máu tươi. (=.= qua lễ halloween rồi nha)

Không sai, lúc trước không hề để ý đến quá khứ của Long Phạm là vì Long Phạm thủy chung thuộc về Xích Diêm tộc, như vậy chung quy cũng thuộc về hắn, hoàn toàn không có khả năng thứ hai. Nhưng từ khi vạch trần quá khứ của Long Phạm, vạch trần thân phận thật sự, cùng sự sùng kính phi thường của đám người Ngân Diệu tộc, hắn không thể không để ý đến điểm này.

Sau khi hắn nguôi cơn giận thì tiếp theo là bất an, hắn lo lắng Long Phạm sẽ rời đi, hắn cũng đố kỵ Ngân Diệu tộc, bọn họ và Long Phạm có cùng sứ mạng thực hiện mệnh lệnh của Đồ Lân lưu lại, cho dù Long Phạm vứt bỏ những người đó thì cũng không thể thay đổi tế ti của hắn từng là Ngân Diệu vương, từng thuộc về Ngân Diệu tộc.

“Ta không cần bọn hắn nhìn ngươi như vậy, ngươi là của ta.” Long Phạm chỉ có thể là tế ti của Xích Diêm tộc.

Đầu lưỡi ẩm ướt liếm qua trước ngực Long Phạm, mỗi một nơi đều lưu luyến không thôi, nụ hôn khắc sâu như để an ủi những bất an trong lòng, cũng như muốn phát tiết hết thảy độc chiếm. Mái tóc bạch kim xõa xuống, che đi đôi mắt hàm chứa ái niệm mãnh liệt. Long Phạm nhìn chăm chú hồng sam tán loạn, hắn có thể cảm nhận được những lời này của Lạc Viêm mang theo bao nhiêu tình ý.

Hắn hiểu rõ những lời này, hiện giờ Lạc Viêm đang cảm nhận được những gì hắn từ trước đến nay phải chịu đựng, ở Xích Diêm tộc có bao nhiêu người dùng cái loại ánh mắt sùng kính tôn thờ nhìn chăm chú tông chủ của hắn. Thân là tế ti, hắn thủy chung ở bên cạnh Lạc Viêm, vì vậy hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Ta biết Lạc Viêm muốn ta nhiều bao nhiêu.” Long Phạm bị lời nói của Lăng Lạc Viêm mà không thể khống chế tình niệm của chính mình. Sự độc chiếm của Lạc Viêm đối với hắn khiến hắn vô cùng hoan hỷ. Nụ hôn ẩm ướt trước ngực khiêu khích dục vọng của hắn, nhìn bóng dáng đỏ rực gần trong gang tấc khiến màu thanh lam dưới đáy mắt dần dần trở nên đen kịt.

Màu đen như bóng đêm lan tràn che lấp tất cả nhan sắc nhợt nhạt, Lăng Lạc Viêm đối mặt với ánh mắt này vừa cảm thấy tràn đầy tình ý vừa trỗi dậy dục vọng mãnh liệt, cổ họng bất giác căng thẳng, nhiệt độ trên người lan ra giống như bị thiêu đốt. Bỏ đi viêm hỏa trói buộc trên người Long Phạm, dùng thân thể gắt gao áp chế nam nhân ở dưới thân, hắn muốn làm cho Long Phạm cảm thụ được dục vọng đã sớm thẳng đứng của hắn.

Cùng cứng rắn, cùng nóng bức, hai bên chạm vào nhau, thoáng chốc bùng nổ một cơn khoái cảm khó có thể nói nên lời. Ôm chặt Lăng Lạc Viêm, cảm nhận được sự hưng phấn của hắn, Long Phạm không thể khống chế dục vọng mãnh liệt trong người, ấn hạ thắt lưng của Lăng Lạc Viêm xuống, làm cho lửa nóng của hai người chặt chẽ kề sát.

Y phục vẫn chưa hoàn toàn thoát hạ, xiêm y mỏng manh trên người dần dần trở nên ướt át, từng tiếng thở dốc cùng âm thanh của vải tơ tằm cọ vào nhau vang lên trong trướng mạn ở trên giường, làm dấy lên một bầu không khí nóng rực. Lăng Lạc Viêm thở gấp xé rách mảnh y phục cuối cùng trên người Long Phạm.

Bạch y bào rộng mở đan xen cùng màu đỏ sẫm của hồng sam, dưới động tác gấp rút của hai người mà bị ném sang một bên, giờ khắc này không người nào muốn chờ đợi.

Y phục bị xé rách, nhẹ nhàng rải rác rơi ngay bên giường. Hơi thở nóng rực đã sớm lan tỏa, thoát hạ tất cả y phục, thân thể xích lõa giao triền, có thể rõ ràng cảm nhận được dục vọng của nhau. Lăng Lạc Viêm vội vàng thăm dò một chỗ trên người của Long Phạm, hắn đã muốn người nam nhân này từ rất lâu, bây giờ mặc kệ là vì hắn tức giận cũng tốt, hay là vì tính độc chiếm của hắn cũng thế, lúc này hắn chỉ muốn hoàn toàn giữ lấy Long Phạm.

“Đừng nhìn ta như vậy, ngộ nhỡ ta không thể không chế được thì đừng trách ta làm đau ngươi.” Lăng Lạc Viêm oán trách, chỉ là một ánh mắt mà Long Phạm lại làm cho dục vọng dưới hạ khố của hắn trướng đau không thôi, có trời mới biết hắn muốn Long Phạm nhiều bao nhiêu. (chúng ta cũng biết o_o)

Lời oán trách của hắn đổi lại vài tiếng âm trầm cười nhẹ, dưới bóng đêm mông lung, ánh sáng trong phòng khiến cho khuôn mặt của người trên giường xem ra càng thêm mị hoặc. Long Phạm bị hắn áp chế ở dưới thân nhưng không hề kháng cự, vẫn như bình thường đưa tay vuốt ve trên những điểm mẫn cảm của Lăng Lạc Viêm. Long Phạm phối hợp làm cho dục hỏa của Lăng Lạc Viêm càng thêm mãnh liệt, mơn trớn trên cơ lý rắn chắc của Long Phạm, hắn bị kích động đến mức thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ngay lập tức muốn tiến vào trong cơ thể của Long Phạm.

“Còn không làm, Lạc Viêm không nên chậm rãi như vậy?” Đưa tay ra hạ thân ở phía sau của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm kéo hắn xuống rồi hôn lên môi, cơ thể của cả hai đều đã thấm ướt mồ hôi, bị dục vọng dày vò, mỗi một lần thân thể chạm vào nhau đều làm cho tình dục bị kích thích như dã thú muốn thoát khỏi giam cầm.

“Ta dừng không được, ta muốn ngươi, Long Phạm….” Chỉ cần suy nghĩ người nam nhân này ngay tại dưới thân mình, bị mình hoàn toàn chiếm đoạt, Lăng Lạc Viêm liền không thể khống chế hưng phấn cùng thỏa mãn dưới đáy lòng. Liếm đi chất dịch ẩm ướt bên môi, hắn cúi người đem dục vọng thẳng đứng ở trước mắt nuốt vào miệng.

Vừa nóng rực vừa cứng rắn lại tản mát một mùi hương của dục vọng khiêu khích dục niệm sắp thất khống của hắn, mỗi một lần liếm mút đều có thể cảm nhận được mạch đập đang rung động từng hồi, tiếng nước trong miệng vang lên theo quy luật, trong không gian yên lặng chỉ có hơi thở dồn dập của hai người càng tăng thêm sức quyến rũ đầy dâm mĩ. Long Phạm thỏa mãn thở ra một hơi thật dài mang theo sung sướng cùng khoái cảm làm cho Lăng Lạc Viêm không thể chống chế mà tăng nhanh động tác.

Chỉ cần hơi thoáng cúi đầu nhìn xuống thì Long Phạm có thể thấy được những sợi tóc bạch kim thấm ướt mồ hôi rơi bên cổ cùng sống lưng của Lăng Lạc Viêm, đôi môi mỏng manh không ngừng nuốt vào rồi nhả ra dục vọng của hắn, sắc môi nhợt nhạt đã trở nên ẩm ướt và nóng rực, bên môi tràn ra chất lỏng hỗn hợp từ trong miệng của Lạc Viêm cùng dục vọng của hắn.

Cảnh tượng như thế làm cho hắn không thể nhẫn nại, dưới ánh sáng mông lung phản chiếu trên giường, Lạc Viêm trước mắt quả thực đang dập nát ý chí của hắn, hắn làm sao có thể khống chế chính mình không chạm vào Lạc Viêm.

“Đủ rồi,” Ngăn cản Lăng Lạc Viêm tiếp tục, Long Phạm đột nhiên ngồi dậy đem người trước mặt ôm chặt, hô hấp nóng bừng dừng bên tai Lăng Lạc Viêm, Long Phạm liếm đi chất lỏng tràn ra bên cánh môi của hắn. Lăng Lạc Viêm nhướng mi, giờ khắc này làm sao có thể dừng lại, “Vẫn chưa đủ, lần này không thể thuận theo ý ngươi.”

“Lại đây,” Trả lời hắn chính là một nụ cười của Long Phạm, đôi mắt hàm chứa dục vọng vẫn đen kịt. Long Phạm kéo Lăng Lạc Viêm đến trước mặt, rồi xoay lưng Lăng Lạc Viêm về phía mình. (=.= ta biết khó hiểu, nhưng cố đọc thêm 1 chút sẽ hiểu đây là tư thế gì)

Lăng Lạc Viêm lập tức hiểu ý, cúi thân xuống, bán quỳ gối trên người Long Phạm. Giờ khắc này dục vọng của hắn đang ở trước mặt Long Phạm, cơ hồ có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của Long Phạm mà trở nên nóng rực như hỏa thiêu, “Lạc Viêm muốn ta làm như thế nào?”

Một tay vuốt ve trên ngạnh vật nóng như lửa đốt của Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh khàn đục của Long Phạm vừa mang theo ý cười vừa như đang kiềm chế áp lực. Đối với câu hỏi của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, đồng tử nhất thời trở nên tối sầm, thân thể vì sắp đạt được khoái cảm mà trở nên run rẩy, “Nuốt lấy nó, cùng ta làm giống như vừa rồi.”

Long Phạm cười khẽ, ngẩng đầu nhìn chăm chú dục vọng nóng rực ngay tại trước mặt, đây là Lạc Viêm muốn hắn chứng minh, “Như ngươi mong muốn.”

Dục vọng dưới thân được nhập vào khuôn miệng ướt át, bị nhiệt độ ấm áp bao vây làm cho Lăng Lạc Viêm chợt hít vào một hơi, rên rỉ đem chính mình hạ xuống, đồng thời cũng cúi đầu nuốt vào ngạnh vật thẳng đứng của Long Phạm, vừa liếm vừa mút thật sâu, thỏa mãn cảm nhận được lửa nóng dưới thân cũng đang được Long Phạm nuốt xuống. (hiểu tư thế gì chưa o_o)

Trên giường, hai bóng dáng đan xen vào nhau, lần lượt nuốt vào nhả ra lửa tình, khiến cho dục hỏa không ngừng bốc cháy. Dưới thân của hai người bị nước bọt cùng chất dịch thấm ướt, đầu ngón tay mơn trớn kéo ra từng sợi chỉ bạc, rốt cục nhẫn nại đến cực hạn, Lăng Lạc Viêm không thể không chế mà nhả ra ngạnh vật ở trong miệng, xoay người rồi đem Long Phạm đặt ở dưới thân, nếu không làm được chuyện kia thì hắn nhất định sẽ bị bùng nổ. (chỉ bạc o_o, nó nhờn nên nó giống sợi chỉ bạc =.=, ta diễn tả hết sức bậy bạ)

“Cho ta, Long Phạm.” Không biết là mệnh lệnh hay là yêu cầu, dĩ nhiên đã nhẫn nại đến cực hạn, giọng nói khàn khàn của Lăng Lạc Viêm run lên nhè nhẹ. Long Phạm hủy đi vệt nước bên khóe môi của hắn rồi ôm chặt hắn vào lòng, “Lạc Viêm muốn ta nhiều như vậy?”

“Ta muốn ngươi!” Lăng Lạc Viêm kiên định nhìn Long Phạm, lúc này không hề chờ Long Phạm trả lời, làm cho Long Phạm nghiêng người sang một bên, đưa tay mang theo chất dịch hướng xuống giữa hai chân của Long Phạm rồi ấn vào.

Chất dịch chảy xuống, thẩm thấu giữa hai chân khiến cho động tác của hắn cũng không quá khó khăn, chẳng qua lửa nóng ở bên trong siết chặt đến mức làm cho tim của hắn cơ hồ phải ngừng đập, tưởng tượng đến lúc đem chính mình tiến vào trong cơ thể của Long Phạm khiến hắn không thể kiềm chế được kích động dưới đáy lòng.

“Đều là ngươi làm cho ta thất khống.” Nghĩ đến việc hắn chưa từng đối với người nào như thế, trong quá khứ bất luận là ai thì hắn luôn luôn là người khiêu khích chọc ghẹo, rồi sau đó làm cho đối phương ở dưới thân hắn phải quên hết thảy mọi việc ngoài thân. Nhưng đối với Long Phạm, chỉ cần nghĩ đến thì hắn đã không thể khống chế mà trở nên vội vàng cấp bách.

“Lạc Viêm…..” Long Phạm cười nhẹ, cảm nhận được vật cứng đang gắt gao kề sát ở sau lưng mình, hắn có thể xác thực tông chủ của hắn cũng không thể nhẫn nại lửa tình, kiềm chế ý muốn chạm vào dục vọng của Lăng Lạc Viêm, hắn tiếp tục tùy vào động tác của người ở phía sau.

Từ phía sau, Lăng Lạc Viêm ôm chặt Long Phạm, dùng bàn tay mang theo chất dịch ẩm ướt hướng đến cửa khẩu kiểm tra qua lại. Lăng Lạc Viêm biết rõ nếu không phải là hắn thì người nam nhân này căn bản sẽ không làm cho người khác chạm vào nơi này. Ngón tay của Lăng Lạc Viêm không ngừng hướng vào bên trong thăm dò, mặc dù bản thân đang bị kích động, khó khăn ức chế nhưng cũng chưa đến nỗi mất đi lý trí, hắn muốn Long Phạm, hơn nữa hắn còn muốn Long Phạm cũng cảm nhận được khoái cảm cùng sung sướng mà trước kia Long Phạm luôn dành cho hắn.

“Ta muốn hết thảy của ngươi, bất luận ngươi mang thân phận gì thì ngươi chỉ là Long Phạm, chỉ có thể thuộc về ta.” Giọng nói khàn đục trầm thấp. Tế ti Long Phạm ôn hòa trầm tĩnh, xuất trần thoát tục, thanh tâm quả dục, cho dù chỉ là hình tượng giả tạo, cho dù che giấu bên trong chính là tâm cơ thâm trầm, nham hiểm xảo quyệt, hắn cũng muốn nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt bình thản của Long Phạm bị hắn phá vỡ, nam nhân cường đại như thế chỉ có thể thuộc về một mình hắn.

Đem dục vọng của chính mình đột nhiên tiến vào, Lăng Lạc Viêm nghe được Long Phạm thấp giọng rên rỉ, tiếng thở dài giống như đang kiềm nén điều gì đó, đưa tay đến trước người Long Phạm, cùng vuốt ve dục vọng của Long Phạm, hắn cắn răng hỏi một câu, “Long Phạm?” Hắn đang nhẫn nại, bị siết chặt như vậy khiến hắn cảm thấy chính mình sắp sửa phát điên.

“Lạc Viêm không cần kiềm chế, nếu ngươi vất vả thì trên người của ta không đau mà lòng ta lại đau.” Ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có cảm giác dị thường như thế, Long Phạm hơi thoáng nhíu mi lại, nghiêng đầu lộ ra nụ cười nhàn nhạt hướng ra sau trả lời, từng sợi tóc bạch kim rơi trên đầu vai hắn, quấn quanh thân thể của hắn cũng như người nam nhân đang gắt gao ôm chặt lấy hắn. Thịnh nộ đòi hỏi chiếm đoạt chính là vì tình ý dành cho hắn, muốn hoàn toàn giữ lấy tâm của đối phương, về điểm này thì hắn rất rõ ràng so với bất luận người nào khác.

Hắn cũng như vậy, mãnh liệt muốn giữ lấy hết thảy những gì thuộc về Lạc Viêm, ngay cả tầm mắt cũng không muốn Lạc Viêm hạ xuống trên người những kẻ khác, chỉ có thể chăm chú nhìn một mình hắn.

“Bất luận ở đâu cũng không được phép ly khai, quên đi Ngân Diệu tộc, quên đi những chuyện trước khi gặp ta, ta muốn ngươi chỉ nhớ rõ một mình ta!” Chậm rãi tiến vào, hung hăng chiếm đoạt, Lăng Lạc Viêm không ngừng nói ra yêu cầu, mệnh lệnh, bất luận là loại nào thì hắn đều biết chính mình đã lún sâu vào tình ái của Long Phạm. Ôm chặt thân thể hoàn mỹ khiến hắn vô pháp kháng cự, chỉ có thể lần lượt cảm thụ nhiệt độ nóng rực đang cắn nuốt toàn bộ dục vọng của hắn.

“Hảo…..”

Đối với đòi hỏi kịch liệt của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cơ hồ gần như phóng túng. Giữ chặt bàn tay của Lăng Lạc Viêm ở trước người, cả hai cùng vuốt ve dục vọng dưới thân của hắn, phía sau không ngừng va chạm cùng tiến vào, mang theo tình ái mãnh liệt cùng dục niệm cực nóng.

Lăng Lạc Viêm thỏa mãn cất lên vài tiếng rên rỉ, bên trong vô cùng siết chặt cùng nóng rực đang kích thích hắn càng lúc càng tiến vào thật sâu. Mỗi một lần nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Long Phạm đều làm cho hắn càng muốn giữ chặt lấy Long Phạm. Nam nhân được thiên hạ nhìn lên, có được lực lượng không người có thể chống lại, vì hắn mà phóng túng dục vọng, ở nơi chưa bao giờ bị kẻ nào chạm vào lại đang tiếp nhận sự xâm nhập của hắn. Từng nghĩ đến vô số lần, hiện giờ rốt cục đạt được sự khoái cảm cùng sung sướng khó có thể nói nên lời.

“Long Phạm, ngươi thật sự rất….” Lăng Lạc Viêm thấp giọng, không biết phải hình dung cảm giác có được từ trên người của Long Phạm như thế nào, gắt gao siết chặt hòa cùng nhiệt độ nóng rực khiến hắn gần như tan chảy.

“Xem ra, Lạc Viêm thật vừa lòng….” Một lần nữa bị va chạm vào chỗ sâu mà kêu lên một tiếng đau đớn, Long Phạm nhíu mi, thở ra một tiếng tràn đầy tình dục.

“Đâu chỉ vừa lòng, ngươi làm cho ta sắp điên.” Lăng Lạc Viêm ở sau lưng hắn lại một lần nữa đem chính mình thật sâu nhập vào bên trong cơ thể của Long Phạm.

Trước mắt là mái tóc đen huyền suông thẳng đang dây dưa tán loạn trên mặt của hắn, thân hình hoàn mỹ bị hắn lần lượt tiến nhập chiếm đoạt, lồng ngực rắn chắc khiến hắn mỗi một lần chạm vào đều không muốn buông tay. Cơ lí phập phồng thấm ướt mồ hôi đang chảy dài xuống thân thể, Lăng Lạc Viêm cảm thấy chính mình quả thật đang bị nhấn chìm vào bể tình tràn đầy khoái cảm.

Cắn mút bên tai Long Phạm, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt đen kịt bị dục vọng ăn mòn của Long Phạm, bên trong pha lẫn nhẫn nại cùng sung sướng, mỗi một lần hắn tiến vào lại hổn hển thở ra, cho dù tiếng rên rất nhỏ cũng đủ khiến tình niệm của hắn càng thêm bốc hỏa.

Hồng sam cùng bạch y bào bị ném tán loạn ở một bên, bị mồ hôi và chất dịch thấm ướt loang lổ đầy dấu vết, trướng mạn thuần bạch dường như cũng bị phản chiếu màu sắc tình dục đầy diễm lệ.

Ôm chặt, đòi lấy, hôn môi, mồ hôi cùng chất dịch thẩm thấu vào đệm giường dệt bằng vải gấm, âm thanh ướt át cùng tiếng thở dốc tràn đầy khoái cảm quấn quanh trên giường. Tình dục cùng đố kỵ dung hòa vào một chỗ lại có thể trở thành mị dược tình ái mãnh liệt chiếm lấy lòng người.

Lăng Lạc Viêm không biết hắn muốn bao nhiêu lần, có thể là một hoặc hay lần, hắn chỉ biết hắn muốn người nam nhân này hoàn toàn thuộc về hắn. Bất luận sau này vị tế ti có lòng dạ hẹp hòi sẽ dùng cách nào để hồi báo, thì bây giờ hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha Long Phạm……

Hắn kiềm chế không được dục vọng của chính mình.

“Nhớ kỹ Long Phạm, ta là của ngươi nhưng ngươi cũng hoàn toàn thuộc về ta.” Sau đó lại một lần nữa bùng nổ, Lăng Lạc Viêm cúi đầu nhìn người dưới thân, đối diện với đôi mắt thâm thúy dường như muốn nhấn chìm hắn trong đó, ý cười thản nhiên hiện lên bên môi của Long Phạm, đưa tay ôm chặt Lăng lạc Viêm vào lòng, Long Phạm khẽ hôn bên môi của hắn, “Ân, tông chủ của ta, Lạc Viêm….”

Vén sợi tóc bạch kim ẩm ướt ra sau tai, nhìn trướng mạn thuần bạch trên giường, bên trong đôi mắt đen kịt thoáng hiện màu thanh lam nhợt nhạt. Hắn hiểu được tình ý của Lạc Viêm dành cho hắn, hắn cũng sẽ làm cho Lạc Viêm biết hắn yêu Lạc Viêm nhiều bao nhiêu, bất quá không vội, ngày sau còn dài…Khóe miệng mang theo ý cười, Long Phạm chậm rãi hạ xuống một nụ hôn thật ôn nhu lên bờ môi của Lăng Lạc Viêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện