Đồ Lân Di Bí = Bí ẩn Đồ Lân lưu lại
Nhìn chăm chú bóng dáng rời đi của Lăng Lạc Viêm, trong lòng của Long Phạm lại suy nghĩ đến chuyện khác.
Kiền Kì tộc hỗn tạp các loại tộc, Phong Trần Tuyệt phải chăng còn biết được chuyện đó…..hay là vì chấp nhất với Lăng Lạc Viêm trước kia…..Nhắm mắt tĩnh tâm, màu thanh lam nhợt nhạt mơ hồ lóe lên dưới thần sắc bình yên ung dung.
Từng nắm giữ huyền hỏa ngay trong thành này, lúc trước thanh thế của huyền hỏa như sấm sét bách nhân, rồi sau đó bị viêm hỏa cắn nuốt dung hợp, quy về trong tay một người, đúng như lời nói trong truyền thuyết ‘Viêm hỏa không hiện, huyền hỏa bất diệt’.
Huyền hỏa và viêm hỏa vốn là cùng một thể, hiện giờ huyền hỏa đã tiêu tán, nhưng quan hệ của Phong Trần Tuyệt người từng nắm giữ huyền hỏa trong tay và Xích Diêm tộc vẫn chưa chấm dứt.
Có rất nhiều việc khi nhớ đến khiến người ta cảm thấy khó chịu, thà rằng không biết còn hơn….. Long Phạm nhắm mắt xoay người. Bên trong sự trầm tĩnh thản nhiên, không người nào có thể nhìn ra dưới đáy lòng của bạch y bào tế ti đang nổi lên những gợn sóng phập phồng.
Theo như lời của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm phân phó Ngân Diệu tộc điều tra vật thứ ba trong câu ca dao. Khi tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, đám người Hoài Nhiễm đang chờ ở bên ngoài quả thực kinh hỉ khi nhìn thấy Long Phạm quay lại. Ngoại trừ truyền đạt sự phân phó của vị Viêm chủ kia, Ngân Diệu vương năm xưa của bọn hắn bỗng nhiên nhắc đến——-“Các ngươi hẳn còn nhớ rõ Đồ Lân lưu lại……”
Hoài Nhiễm gật đầu, tộc nhân ở phía sau cũng cúi đầu không dám mở miệng, thần sắc cung kính. Thần nhân Đồ Lân lưu lại, bọn hắn làm sao dám quên.
“Quả nhiên chưa từng quên, như vậy thì quên đi có được hay không?” Chưa từng nghĩ đến, đáp lại bọn hắn chính là một câu như vậy, tựa hồ đang cùng bọn hắn thương lượng, tế ti một thân bạch y bào với phong thái ôn hòa lạnh nhạt đang đứng trước cửa sổ hỏi bọn hắn như thế.
Hoài Nhiễm sửng sốt há hốc mồm, chỉ có thể cất lên những âm tiết vô nghĩa.
Ánh mắt thản nhiên dừng trên người bọn hắn, hương sen thoang thoảng trong không khí như từ một nơi xa xôi nhẹ nhàng truyền đến. Ngay ở trước mắt bọn hắn, tông chủ vứt bỏ hết thảy tộc nhân, thậm chí phản bội cả thần nhân Đồ Lân?!
Đối mặt với bạch y bào nam nhân, mấy trăm năm tôn sùng khiến Hoài Nhiễm không dám đưa ra bất cứ một lời chất vấn nào, chỉ có thể cứng đờ im lặng mà gật đầu. Dưới ánh mắt bình thản trầm tĩnh đang chăm chú nhìn bọn hắn, tất cả mọi người đều suy sụp thối lui.
“Ngươi lại giấu diếm hắn chuyện gì?” Một con ngân hồ thật lớn hiện ra giữa không trung, không biết đã ẩn nấp ở trong phòng từ khi nào, đôi mắt lấp lánh ánh kim không nhìn Long Phạm mà nhìn lên giữa không trung, tự nói một mình, “Lúc trước Hách Vũ đem lực lượng cấp cho Xích Diêm tộc, còn Đồ Lân thì lựa chọn Ngân Diệu. Xích Diêm tộc đã kế thừa tâm nguyện của Hách Vũ, không biết Đồ Lân đã lưu lại cho Ngân Diệu là cái gì.”
Ngửa đầu, lắc lắc chiếc đuôi thật dài ở phía sau, cũng như lúc xuất hiện đột ngột, ngân hồ một lần nữa vô tung vô tích biến mất giữa không trung. Long Phạm dường như không hề có cảm giác đối với lời nói của nó, nâng bàn tay trống không lên trước mặt, thần sắc phức tạp.
Hách Vũ lưu lại cho Xích Diêm tộc một sợi diễm vũ, một câu ca dao cứu thế. Còn Đồ Lân lưu lại cho Ngân Diêu tộc chính là…..
Thở dài cười khẽ, Long Phạm buông tay, cũng đem vật vô hình trong lòng bàn tay buông xuống, hắn xoay người rời đi.
Ở một nơi khác, Lăng Lạc Viêm hoàn toàn không biết việc này, hắn đang muốn gặp Phong Trần Tuyệt của Kiền kì tộc. Mặc dù không nghĩ đến lúc này đơn độc đối mặt Phong Trần Tuyệt thì nam nhân kia sẽ có thái độ như thế nào. Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ, khi vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy một màn trước mắt.
Âm thanh thân thể chạm vào nhau cùng tiếng rên rỉ của thiếu niên vang lên, tiếng thở dốc của người nam nhân lúc này tràn đầy tình dục, động tác hung bạo bộc phát lửa tình, trong căn phòng lấp kín nhiệt độ ẩm ướt nóng rực, hơi thở nồng nặc tình dục lan tỏa trong không khí cũng đủ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, dục vọng dưới đáy lòng cũng bị dao động.
Đối với người cũng vừa mới bị đánh gảy chuyện này, thật sự là một đả kích không nhỏ cũng không lớn. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, thoáng nhíu mi rồi lập tức mang theo vài phần ý cười, thản nhiên đi vào.
Phong Trần Tuyệt đang đặt thiếu niên trên án thư, y phục của hắn vẫn hoàn hảo, ngoại trừ dục vọng trên mặt thì còn mang theo một vẻ hung tàn nào đó, như là đang phát tiết bất mãn, tựa hồ phải đem thiếu niên ăn tươi nuốt sống, động tác cuồng dã khiến thiếu niên hô khóc không ra tiếng, cũng không ngừng nghênh hợp, sớm đối với việc ngoài thân hoàn toàn mất đi cảm giác.
Ánh mắt của Lăng Lạc Viêm không hề e dè, mang theo hứng thú đánh giá trên người Phong Trần Tuyệt cùng thiếu niên kia, “Không báo một tiếng mà đã đến đây, bản tông chủ dường như đến không đúng lúc.”
Trong miệng nói như vậy nhưng hắn đã ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân thưởng thức tình cảnh trước mặt, ánh mắt dò xét trên thân thể hai người, rốt cục khiến Phong Trần Tuyệt không thể tiếp tục.
Thối lui thân, Phong Trần Tuyệt để cho người hầu đem thiếu niên vẫn còn đang mê man lui xuống. Theo ánh mắt đánh giá của Lăng Lạc Viêm, Phong Trần Tuyệt nhìn xuống y hạ bị lây dính một đống hỗn độn, hắn sửa sang lại y phục rồi điềm nhiên đi đến trước mặt Lăng Lạc Viêm.
“Viêm chủ đại giá không biết là vì chuyện gì?” Ánh mắt sáng rực giống như dục vọng lúc trước vẫn chưa kịp lui ra. Sau khi mất đi huyền hỏa, đồng tử trong mắt của Phong Trần Tuyệt vẫn còn pha lẫn lôi hỏa khí. Ánh mắt nhìn Lăng Lạc Viêm vẫn trước sau như một mang theo một điều gì đó khó có thể giải thích.
“Muốn đến hỏi Phong tông chủ có tìm được manh mối gì hay không. Kiền Kì tộc cũng là một trong những đại tộc đương thời, không có khả năng đối với vật liên quan đến thiên kiếp mà không hề biết một chút gì.” Cho đến lúc này, hắn càng cảm thấy cái gọi là thiên kiếp, cái gọi là ca dao cứu thế tựa như một vở diễn sớm được người khác an bài chu đáo. Hắn thập phần có hứng thú đối với người nào đã an bài những việc này.
“Không có manh mối.” Phong Trần Tuyệt không hề suy nghĩ mà quả quyết trả lời, hắn xoay lưng cười lạnh, “Không nghĩ đến Viêm chủ cũng có một ngày phải đi nhờ vả người khác, Xích Diêm tộc bất quá chỉ như thế, chẳng lẽ trong tộc không còn người nào hay sao?”
“Xích Diêm tộc bất quá chỉ như thế, mà ngươi Phong Trần Tuyệt không phải cũng muốn có được hay sao, đừng nói cho ta rằng ngươi đã hết hy vọng đối với tộc của ta như vậy.” Lăng Lạc Viêm giễu cợt, dã tâm của Phong Trần Tuyệt chưa bao giờ lui ra, ‘Lăng Lạc Viêm’ trước kia cũng bởi vì vậy mà gián tiếp phải chết.
“Không sai, ta Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc chưa bao giờ che giấu ý đồ, tế ti của ngươi thì không phải như thế, thân là Ngân Diệu vương ở trong Xích Diêm tộc mấy trăm năm, cho dù xưng thần đối với ngươi nhưng không biết có thể đợi được đến bao lâu. Ngân Diệu tộc, chỉ sợ phải hợp lại hai tộc của ngươi và ta thì mới có thể kháng cự. Ngươi nghĩ rằng hắn sẽ vì ngươi mà vứt bỏ một cường đại lực lượng như thế?”
“Phong Trần Tuyệt, nếu ngươi đang cố ý muốn ám chỉ cái gì thì ta khuyên ngươi có lẽ nên tỉnh lại thì hay hơn.” Lăng Lạc Viêm đứng dậy, lời nói của Phong Trần Tuyệt đúng là đã đánh trúng nhược điểm của hắn, đã nhiều ngày chiến tranh lạnh cũng bởi vì hắn giận Long Phạm cố ý giấu diếm, nhưng……. “Chuyện của ta và hắn không đến phiên ngươi xen vào, đừng quên ta không phải Lăng Lạc Viêm trước kia. Nói với ta những thứ này, không bằng nói cho ta biết làm thế nào ngươi có thể lấy lại lực lượng đã bị mất trước đó?”
Hắn không phải Lăng Lạc Viêm trước kia……Phong Trần Tuyệt trầm mặt, điểm này hắn đương nhiên biết.
Nhìn chăm chú một thân hỏa sắc, hắn lại nhớ đến ở Vọng Thiên Thai lúc trước, suýt nữa chết trong tay hắn, viêm hỏa bừng cháy rực rỡ, thu lấy huyền hỏa trong tay của hắn rồi dung hợp, sau đó hồi sinh hậu thế, bỏ đi dung mạo thiếu niên, trở thành một người như trước mắt…..
“Nhìn ta như vậy, đừng bảo là nhìn lầm ta thành hắn? Nhưng bản tông chủ thì không nhìn lầm, bộ dáng của thiếu niên mới vừa rồi thật ra cũng có chút tương tự với bộ dáng thiếu niên trước đó của ta. Ngay cả trên giường, ngươi cũng phải tìm một người tương tự so với Lăng Lạc Viêm trước kia, đủ để chứng minh cho đến ngày hôm nay ngươi vẫn chưa quên hắn, hơn nữa ta tin rằng ngươi thủy chung vẫn chưa buông tha Xích Diêm tộc của ta.”
Lăng Lạc Viêm cười khẽ một tiếng, không biết nên khen Phong Trần Tuyệt si tình hay là giễu cợt Phong Trần Tuyệt đang tự lừa gạt bản thân. Ánh mắt của Phong Trần Tuyệt lúc nào cũng như đang tìm kiếm bóng dáng thiếu niên trên người của hắn, tìm kiếm Lăng Lạc Viêm lúc trước.
“Nếu ta nói mới vừa rồi là chiếu theo bộ dáng của ngươi mà tìm thì sao?” Bỗng nhiên đến gần, đôi mắt thâm thúy của Phong Trần Tuyệt như lan ra nhiệt độ thiêu đốt, hắn nói một câu như vậy.
Chỉ tiếc, bất luận tìm bao nhiêu người tương tự cũng không thể có được vẻ mị hoặc như người ở trước mắt.
Nhớ lại dĩ vãng, dưới đáy mắt của hắn rốt cục lộ ra đau xót, mà phần đau xót kia lại hiển lộ cùng với sự tàn nhẫn cay nghiệt.
Một lần nữa trải qua sinh tử, từ chết mà sống lại, bị viêm hỏa luyện hóa, thân thể trải qua thổng khổ đau đớn là thuộc về thiếu niên kia của hắn. Bị phong ấn sinh trưởng, thiếu niên luôn dùng vẻ lạnh lùng ngạo mạn để che giấu sự yếu ớt, cho dù hồn phách không còn tồn tại thì chuyện này thủy chung sẽ không thay đổi.
“Lăng Lạc Viêm, mặc kệ hồn phách của ngươi từ đâu mà đến, khối thân thể này vẫn là của hắn. Ta không thể tìm được hắn, cũng giết ngươi không được, như vậy hắn lưu lại khối thân thể này, hết thảy những gì hắn để lại ở thế gian này đều phải thuộc về ta!”
Ánh mắt thẳng tắp như mũi tên sắc bén, hơi thở nặng nề mà hung bạo kéo đến, những lời này đột nhiên làm cho ánh mắt của Lăng Lạc Viêm nhất thời run rẩy.
Lời này của Phong Trần Tuyệt đồng nghĩa với tuyên chiến, cho đến tận hôm nay mới xé rách sự yên bình sau trận chiến ở Vọng Thiên Thai, tất cả kính cẩn cùng thuận theo lúc trước của Phong Trần Tuyệt đều là vì che giấu và trì hoãn, rốt cục hắn đã xác định được điểm này.
“Kẻ giết một con Yêu tộc còn lại chính là ngươi?” Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên nâng mắt lên, thản nhiên vừa mỉm cười vừa nói, “Đồng bọn của Linh Thư, Lăng. Có được nàng thì sẽ có được linh lực vô tận, ngươi chiếm được nàng cũng lợi dụng nàng để khôi phục linh lực, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước. Rồi sau đó lợi dụng Linh Thư để làm cho tộc ta đại loạn. Chỉ tiếc ngươi tính sai, cuối cùng gậy ông mà đập lưng ông.”
Cuối cùng chiếm được ưu đãi vẫn là Xích Diêm tộc của hắn, lúc ấy nhận thấy Phong Trần Tuyệt khác thường thì hắn và Long Phạm đã hoài nghi sự xuất hiện đột ngột của Phong Trần Tuyệt.
“Vốn tưởng rằng ngươi đi tìm Yêu tộc, hiện giờ xem ra hẳn là đã có ý đồ khác. Đối với Yêu tộc vô cùng hiểu biết, thậm chí thủy chung giấu diếm tung tích những người ẩn dật đó, ắt hẳn bọn họ đến từ phương Bắc. Thời khắc phùng ma ngươi vội vàng mà đi chính là vì cùng những người đó gặp mặt, việc này ta không nói sai chứ?”
Ánh mắt của Phong Trần Tuyệt dần dần thâm trầm, không hề phủ nhận, thậm chí vừa cười vừa đáp, “Không sai, ngươi nói đúng hết rồi, chỉ tiếc cũng đã muộn, nữ nhân Yêu tộc kia đã chết. Muốn nhanh chóng khôi phục lực lượng thì ta chỉ có thể không ngừng sử dụng nàng, quả thật hiệu quả cũng không tồi.”
Hung bạo điên cuồng, tàn nhẫn quyết tuyệt, đây mới chính là Phong Trẩn Tuyệt mà lúc trước hắn đã gặp qua.
Lăng Lạc Viêm nhếch môi, quả nhiên như hắn dự đoán, hôm nay hắn đến đây chính là để xác minh suy đoán của mình, ở phía sau Kiền Kì tộc còn có người khác… “Ngươi muốn Xích Diêm tộc? Hảo, không bằng chúng ta cứ chờ xem, kế tiếp ai thắng ai thua, bản tông chủ thật muốn biết ngươi làm cách nào để chống lại lực lượng của hai tộc.”
Viêm hỏa tràn lan trên mái tóc bạch kim, ngữ thanh sắc bén bách nhân vang lên giữa không gian nặng nề. Đối với lời nói của hắn, Phong Trần Tuyệt chậm rãi nâng lên khóe miệng, tiếng cười thâm trầm mà lại điên cuồng tựa như hắn đã nói sai điều gì đó, đợi đến khi tiếng cười lắng dịu, nam nhân một thân hắc y lộ ra vài phần quỷ bí.
“Lăng Lạc Viêm, ngươi quá sai lầm, ngươi có từng nghĩ tới vì sao ta lại nắm giữ huyền hỏa lực, nếu là Hách Vũ lưu lại viêm hỏa vì sao lại chia ra làm hai cổ lực lượng. Huyền hỏa phải bị diệt đi thì viêm hỏa mới được sinh ra?”
Lăng Lạc Viêm ngẩn người, việc này hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
“Kiền Kì tộc cho tới bây giờ đều không phải địch nhân của ngươi. Hai tộc của chúng ta đã sớm có quan hệ sâu xa. Lúc trước Hách Vũ đem lực lượng chia thành hai phần, Xích Diêm tộc ở ngoài sáng, Kiền Kì tộc ở trong tối. Huyền hỏa lực chính là viêm hỏa lực, Xích Diêm tộc và Kiền Kì tộc vốn là quang và ảnh, quang ảnh phải hợp chung, cuối cùng người đứng trên thế gian này không phải là ngươi, mà là ta.”
Lời nói thâm trầm quỷ bí phiêu tán, lưu lại dấu vết giống như bị thiêu đốt, tựa hồ ngay cả không khí cũng bị lửa nóng lan tràn, Phong Trần Tuyệt nói ra lời này tuyệt đối không phải trò đùa.
“Những việc này từ đâu mà ngươi biết?” Đường cong bên khóe môi không còn mang theo ý cười. Dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm xẹt qua một tia sắc bén đầy nguy hiểm. Chẳng lẽ Phong Trần Tuyệt đến nay chấp nhất đối với Xích Diêm tộc không phải chỉ vì dã tâm?
“Không chỉ như vậy, ta còn biết chuyện khác….” Sắc mặt của Phong Trần Tuyệt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, cực kỳ chậm rãi mở miệng nói, “Ca dao cứu thế là Hách Vũ lưu lại, thiên kiếp là do Đồ Lân mưu tính. Kế thừa Hách Vũ lực chính là ngươi, nhất định muốn tiêu diệt thế gian chính là vị tế ti kế thừa Đồ Lân lực của ngươi, có cần ta nhắc nhở Đồ Lân lực đại biểu cho điều gì không?”
Đồ Lân, sóc thủy lực chính là để tịnh hóa, tịnh hóa hết thảy những vật không thuần khiết của thế gian.
Một khi oán khí ở nhân gian nổi lên khắp tứ phía, oán linh tàn sát bừa bãi, yêu ma hoành hành, tất cả phải hoàn toàn bị hủy diệt, hết thảy quay trở về ban sơ.
Hách Vũ lưu lại một sợi diễm vũ và câu ca dao cứu thế, Đồ Lân lưu lại chính là…..lực lượng dùng để hủy đi hết thảy thế gian.
Giải khóa linh ấn, Ngân Diệu Vương quay về, chúng thần chờ nghe hiệu lệnh của tông chủ ——- lời nói của Ngân Diệu tộc, hiệu lệnh bọn hắn chờ đợi chính là thiên kiếp diệt thế, là hiệu lệnh hủy diệt chúng sinh khắp thiên hạ.
Việc này làm sao Long Phạm không biết, như thế nào lại không biết?
Hạ xuống đường cong bên khóe môi, huyết sắc trên mặt Lăng Lạc Viêm thản nhiên thối lui, trong đầu trở nên hỗn loạn. Long Phạm, ngươi bảo ta làm sao có thể tin ngươi?
Nhìn chăm chú bóng dáng rời đi của Lăng Lạc Viêm, trong lòng của Long Phạm lại suy nghĩ đến chuyện khác.
Kiền Kì tộc hỗn tạp các loại tộc, Phong Trần Tuyệt phải chăng còn biết được chuyện đó…..hay là vì chấp nhất với Lăng Lạc Viêm trước kia…..Nhắm mắt tĩnh tâm, màu thanh lam nhợt nhạt mơ hồ lóe lên dưới thần sắc bình yên ung dung.
Từng nắm giữ huyền hỏa ngay trong thành này, lúc trước thanh thế của huyền hỏa như sấm sét bách nhân, rồi sau đó bị viêm hỏa cắn nuốt dung hợp, quy về trong tay một người, đúng như lời nói trong truyền thuyết ‘Viêm hỏa không hiện, huyền hỏa bất diệt’.
Huyền hỏa và viêm hỏa vốn là cùng một thể, hiện giờ huyền hỏa đã tiêu tán, nhưng quan hệ của Phong Trần Tuyệt người từng nắm giữ huyền hỏa trong tay và Xích Diêm tộc vẫn chưa chấm dứt.
Có rất nhiều việc khi nhớ đến khiến người ta cảm thấy khó chịu, thà rằng không biết còn hơn….. Long Phạm nhắm mắt xoay người. Bên trong sự trầm tĩnh thản nhiên, không người nào có thể nhìn ra dưới đáy lòng của bạch y bào tế ti đang nổi lên những gợn sóng phập phồng.
Theo như lời của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm phân phó Ngân Diệu tộc điều tra vật thứ ba trong câu ca dao. Khi tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, đám người Hoài Nhiễm đang chờ ở bên ngoài quả thực kinh hỉ khi nhìn thấy Long Phạm quay lại. Ngoại trừ truyền đạt sự phân phó của vị Viêm chủ kia, Ngân Diệu vương năm xưa của bọn hắn bỗng nhiên nhắc đến——-“Các ngươi hẳn còn nhớ rõ Đồ Lân lưu lại……”
Hoài Nhiễm gật đầu, tộc nhân ở phía sau cũng cúi đầu không dám mở miệng, thần sắc cung kính. Thần nhân Đồ Lân lưu lại, bọn hắn làm sao dám quên.
“Quả nhiên chưa từng quên, như vậy thì quên đi có được hay không?” Chưa từng nghĩ đến, đáp lại bọn hắn chính là một câu như vậy, tựa hồ đang cùng bọn hắn thương lượng, tế ti một thân bạch y bào với phong thái ôn hòa lạnh nhạt đang đứng trước cửa sổ hỏi bọn hắn như thế.
Hoài Nhiễm sửng sốt há hốc mồm, chỉ có thể cất lên những âm tiết vô nghĩa.
Ánh mắt thản nhiên dừng trên người bọn hắn, hương sen thoang thoảng trong không khí như từ một nơi xa xôi nhẹ nhàng truyền đến. Ngay ở trước mắt bọn hắn, tông chủ vứt bỏ hết thảy tộc nhân, thậm chí phản bội cả thần nhân Đồ Lân?!
Đối mặt với bạch y bào nam nhân, mấy trăm năm tôn sùng khiến Hoài Nhiễm không dám đưa ra bất cứ một lời chất vấn nào, chỉ có thể cứng đờ im lặng mà gật đầu. Dưới ánh mắt bình thản trầm tĩnh đang chăm chú nhìn bọn hắn, tất cả mọi người đều suy sụp thối lui.
“Ngươi lại giấu diếm hắn chuyện gì?” Một con ngân hồ thật lớn hiện ra giữa không trung, không biết đã ẩn nấp ở trong phòng từ khi nào, đôi mắt lấp lánh ánh kim không nhìn Long Phạm mà nhìn lên giữa không trung, tự nói một mình, “Lúc trước Hách Vũ đem lực lượng cấp cho Xích Diêm tộc, còn Đồ Lân thì lựa chọn Ngân Diệu. Xích Diêm tộc đã kế thừa tâm nguyện của Hách Vũ, không biết Đồ Lân đã lưu lại cho Ngân Diệu là cái gì.”
Ngửa đầu, lắc lắc chiếc đuôi thật dài ở phía sau, cũng như lúc xuất hiện đột ngột, ngân hồ một lần nữa vô tung vô tích biến mất giữa không trung. Long Phạm dường như không hề có cảm giác đối với lời nói của nó, nâng bàn tay trống không lên trước mặt, thần sắc phức tạp.
Hách Vũ lưu lại cho Xích Diêm tộc một sợi diễm vũ, một câu ca dao cứu thế. Còn Đồ Lân lưu lại cho Ngân Diêu tộc chính là…..
Thở dài cười khẽ, Long Phạm buông tay, cũng đem vật vô hình trong lòng bàn tay buông xuống, hắn xoay người rời đi.
Ở một nơi khác, Lăng Lạc Viêm hoàn toàn không biết việc này, hắn đang muốn gặp Phong Trần Tuyệt của Kiền kì tộc. Mặc dù không nghĩ đến lúc này đơn độc đối mặt Phong Trần Tuyệt thì nam nhân kia sẽ có thái độ như thế nào. Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ, khi vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy một màn trước mắt.
Âm thanh thân thể chạm vào nhau cùng tiếng rên rỉ của thiếu niên vang lên, tiếng thở dốc của người nam nhân lúc này tràn đầy tình dục, động tác hung bạo bộc phát lửa tình, trong căn phòng lấp kín nhiệt độ ẩm ướt nóng rực, hơi thở nồng nặc tình dục lan tỏa trong không khí cũng đủ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, dục vọng dưới đáy lòng cũng bị dao động.
Đối với người cũng vừa mới bị đánh gảy chuyện này, thật sự là một đả kích không nhỏ cũng không lớn. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, thoáng nhíu mi rồi lập tức mang theo vài phần ý cười, thản nhiên đi vào.
Phong Trần Tuyệt đang đặt thiếu niên trên án thư, y phục của hắn vẫn hoàn hảo, ngoại trừ dục vọng trên mặt thì còn mang theo một vẻ hung tàn nào đó, như là đang phát tiết bất mãn, tựa hồ phải đem thiếu niên ăn tươi nuốt sống, động tác cuồng dã khiến thiếu niên hô khóc không ra tiếng, cũng không ngừng nghênh hợp, sớm đối với việc ngoài thân hoàn toàn mất đi cảm giác.
Ánh mắt của Lăng Lạc Viêm không hề e dè, mang theo hứng thú đánh giá trên người Phong Trần Tuyệt cùng thiếu niên kia, “Không báo một tiếng mà đã đến đây, bản tông chủ dường như đến không đúng lúc.”
Trong miệng nói như vậy nhưng hắn đã ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân thưởng thức tình cảnh trước mặt, ánh mắt dò xét trên thân thể hai người, rốt cục khiến Phong Trần Tuyệt không thể tiếp tục.
Thối lui thân, Phong Trần Tuyệt để cho người hầu đem thiếu niên vẫn còn đang mê man lui xuống. Theo ánh mắt đánh giá của Lăng Lạc Viêm, Phong Trần Tuyệt nhìn xuống y hạ bị lây dính một đống hỗn độn, hắn sửa sang lại y phục rồi điềm nhiên đi đến trước mặt Lăng Lạc Viêm.
“Viêm chủ đại giá không biết là vì chuyện gì?” Ánh mắt sáng rực giống như dục vọng lúc trước vẫn chưa kịp lui ra. Sau khi mất đi huyền hỏa, đồng tử trong mắt của Phong Trần Tuyệt vẫn còn pha lẫn lôi hỏa khí. Ánh mắt nhìn Lăng Lạc Viêm vẫn trước sau như một mang theo một điều gì đó khó có thể giải thích.
“Muốn đến hỏi Phong tông chủ có tìm được manh mối gì hay không. Kiền Kì tộc cũng là một trong những đại tộc đương thời, không có khả năng đối với vật liên quan đến thiên kiếp mà không hề biết một chút gì.” Cho đến lúc này, hắn càng cảm thấy cái gọi là thiên kiếp, cái gọi là ca dao cứu thế tựa như một vở diễn sớm được người khác an bài chu đáo. Hắn thập phần có hứng thú đối với người nào đã an bài những việc này.
“Không có manh mối.” Phong Trần Tuyệt không hề suy nghĩ mà quả quyết trả lời, hắn xoay lưng cười lạnh, “Không nghĩ đến Viêm chủ cũng có một ngày phải đi nhờ vả người khác, Xích Diêm tộc bất quá chỉ như thế, chẳng lẽ trong tộc không còn người nào hay sao?”
“Xích Diêm tộc bất quá chỉ như thế, mà ngươi Phong Trần Tuyệt không phải cũng muốn có được hay sao, đừng nói cho ta rằng ngươi đã hết hy vọng đối với tộc của ta như vậy.” Lăng Lạc Viêm giễu cợt, dã tâm của Phong Trần Tuyệt chưa bao giờ lui ra, ‘Lăng Lạc Viêm’ trước kia cũng bởi vì vậy mà gián tiếp phải chết.
“Không sai, ta Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc chưa bao giờ che giấu ý đồ, tế ti của ngươi thì không phải như thế, thân là Ngân Diệu vương ở trong Xích Diêm tộc mấy trăm năm, cho dù xưng thần đối với ngươi nhưng không biết có thể đợi được đến bao lâu. Ngân Diệu tộc, chỉ sợ phải hợp lại hai tộc của ngươi và ta thì mới có thể kháng cự. Ngươi nghĩ rằng hắn sẽ vì ngươi mà vứt bỏ một cường đại lực lượng như thế?”
“Phong Trần Tuyệt, nếu ngươi đang cố ý muốn ám chỉ cái gì thì ta khuyên ngươi có lẽ nên tỉnh lại thì hay hơn.” Lăng Lạc Viêm đứng dậy, lời nói của Phong Trần Tuyệt đúng là đã đánh trúng nhược điểm của hắn, đã nhiều ngày chiến tranh lạnh cũng bởi vì hắn giận Long Phạm cố ý giấu diếm, nhưng……. “Chuyện của ta và hắn không đến phiên ngươi xen vào, đừng quên ta không phải Lăng Lạc Viêm trước kia. Nói với ta những thứ này, không bằng nói cho ta biết làm thế nào ngươi có thể lấy lại lực lượng đã bị mất trước đó?”
Hắn không phải Lăng Lạc Viêm trước kia……Phong Trần Tuyệt trầm mặt, điểm này hắn đương nhiên biết.
Nhìn chăm chú một thân hỏa sắc, hắn lại nhớ đến ở Vọng Thiên Thai lúc trước, suýt nữa chết trong tay hắn, viêm hỏa bừng cháy rực rỡ, thu lấy huyền hỏa trong tay của hắn rồi dung hợp, sau đó hồi sinh hậu thế, bỏ đi dung mạo thiếu niên, trở thành một người như trước mắt…..
“Nhìn ta như vậy, đừng bảo là nhìn lầm ta thành hắn? Nhưng bản tông chủ thì không nhìn lầm, bộ dáng của thiếu niên mới vừa rồi thật ra cũng có chút tương tự với bộ dáng thiếu niên trước đó của ta. Ngay cả trên giường, ngươi cũng phải tìm một người tương tự so với Lăng Lạc Viêm trước kia, đủ để chứng minh cho đến ngày hôm nay ngươi vẫn chưa quên hắn, hơn nữa ta tin rằng ngươi thủy chung vẫn chưa buông tha Xích Diêm tộc của ta.”
Lăng Lạc Viêm cười khẽ một tiếng, không biết nên khen Phong Trần Tuyệt si tình hay là giễu cợt Phong Trần Tuyệt đang tự lừa gạt bản thân. Ánh mắt của Phong Trần Tuyệt lúc nào cũng như đang tìm kiếm bóng dáng thiếu niên trên người của hắn, tìm kiếm Lăng Lạc Viêm lúc trước.
“Nếu ta nói mới vừa rồi là chiếu theo bộ dáng của ngươi mà tìm thì sao?” Bỗng nhiên đến gần, đôi mắt thâm thúy của Phong Trần Tuyệt như lan ra nhiệt độ thiêu đốt, hắn nói một câu như vậy.
Chỉ tiếc, bất luận tìm bao nhiêu người tương tự cũng không thể có được vẻ mị hoặc như người ở trước mắt.
Nhớ lại dĩ vãng, dưới đáy mắt của hắn rốt cục lộ ra đau xót, mà phần đau xót kia lại hiển lộ cùng với sự tàn nhẫn cay nghiệt.
Một lần nữa trải qua sinh tử, từ chết mà sống lại, bị viêm hỏa luyện hóa, thân thể trải qua thổng khổ đau đớn là thuộc về thiếu niên kia của hắn. Bị phong ấn sinh trưởng, thiếu niên luôn dùng vẻ lạnh lùng ngạo mạn để che giấu sự yếu ớt, cho dù hồn phách không còn tồn tại thì chuyện này thủy chung sẽ không thay đổi.
“Lăng Lạc Viêm, mặc kệ hồn phách của ngươi từ đâu mà đến, khối thân thể này vẫn là của hắn. Ta không thể tìm được hắn, cũng giết ngươi không được, như vậy hắn lưu lại khối thân thể này, hết thảy những gì hắn để lại ở thế gian này đều phải thuộc về ta!”
Ánh mắt thẳng tắp như mũi tên sắc bén, hơi thở nặng nề mà hung bạo kéo đến, những lời này đột nhiên làm cho ánh mắt của Lăng Lạc Viêm nhất thời run rẩy.
Lời này của Phong Trần Tuyệt đồng nghĩa với tuyên chiến, cho đến tận hôm nay mới xé rách sự yên bình sau trận chiến ở Vọng Thiên Thai, tất cả kính cẩn cùng thuận theo lúc trước của Phong Trần Tuyệt đều là vì che giấu và trì hoãn, rốt cục hắn đã xác định được điểm này.
“Kẻ giết một con Yêu tộc còn lại chính là ngươi?” Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên nâng mắt lên, thản nhiên vừa mỉm cười vừa nói, “Đồng bọn của Linh Thư, Lăng. Có được nàng thì sẽ có được linh lực vô tận, ngươi chiếm được nàng cũng lợi dụng nàng để khôi phục linh lực, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước. Rồi sau đó lợi dụng Linh Thư để làm cho tộc ta đại loạn. Chỉ tiếc ngươi tính sai, cuối cùng gậy ông mà đập lưng ông.”
Cuối cùng chiếm được ưu đãi vẫn là Xích Diêm tộc của hắn, lúc ấy nhận thấy Phong Trần Tuyệt khác thường thì hắn và Long Phạm đã hoài nghi sự xuất hiện đột ngột của Phong Trần Tuyệt.
“Vốn tưởng rằng ngươi đi tìm Yêu tộc, hiện giờ xem ra hẳn là đã có ý đồ khác. Đối với Yêu tộc vô cùng hiểu biết, thậm chí thủy chung giấu diếm tung tích những người ẩn dật đó, ắt hẳn bọn họ đến từ phương Bắc. Thời khắc phùng ma ngươi vội vàng mà đi chính là vì cùng những người đó gặp mặt, việc này ta không nói sai chứ?”
Ánh mắt của Phong Trần Tuyệt dần dần thâm trầm, không hề phủ nhận, thậm chí vừa cười vừa đáp, “Không sai, ngươi nói đúng hết rồi, chỉ tiếc cũng đã muộn, nữ nhân Yêu tộc kia đã chết. Muốn nhanh chóng khôi phục lực lượng thì ta chỉ có thể không ngừng sử dụng nàng, quả thật hiệu quả cũng không tồi.”
Hung bạo điên cuồng, tàn nhẫn quyết tuyệt, đây mới chính là Phong Trẩn Tuyệt mà lúc trước hắn đã gặp qua.
Lăng Lạc Viêm nhếch môi, quả nhiên như hắn dự đoán, hôm nay hắn đến đây chính là để xác minh suy đoán của mình, ở phía sau Kiền Kì tộc còn có người khác… “Ngươi muốn Xích Diêm tộc? Hảo, không bằng chúng ta cứ chờ xem, kế tiếp ai thắng ai thua, bản tông chủ thật muốn biết ngươi làm cách nào để chống lại lực lượng của hai tộc.”
Viêm hỏa tràn lan trên mái tóc bạch kim, ngữ thanh sắc bén bách nhân vang lên giữa không gian nặng nề. Đối với lời nói của hắn, Phong Trần Tuyệt chậm rãi nâng lên khóe miệng, tiếng cười thâm trầm mà lại điên cuồng tựa như hắn đã nói sai điều gì đó, đợi đến khi tiếng cười lắng dịu, nam nhân một thân hắc y lộ ra vài phần quỷ bí.
“Lăng Lạc Viêm, ngươi quá sai lầm, ngươi có từng nghĩ tới vì sao ta lại nắm giữ huyền hỏa lực, nếu là Hách Vũ lưu lại viêm hỏa vì sao lại chia ra làm hai cổ lực lượng. Huyền hỏa phải bị diệt đi thì viêm hỏa mới được sinh ra?”
Lăng Lạc Viêm ngẩn người, việc này hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
“Kiền Kì tộc cho tới bây giờ đều không phải địch nhân của ngươi. Hai tộc của chúng ta đã sớm có quan hệ sâu xa. Lúc trước Hách Vũ đem lực lượng chia thành hai phần, Xích Diêm tộc ở ngoài sáng, Kiền Kì tộc ở trong tối. Huyền hỏa lực chính là viêm hỏa lực, Xích Diêm tộc và Kiền Kì tộc vốn là quang và ảnh, quang ảnh phải hợp chung, cuối cùng người đứng trên thế gian này không phải là ngươi, mà là ta.”
Lời nói thâm trầm quỷ bí phiêu tán, lưu lại dấu vết giống như bị thiêu đốt, tựa hồ ngay cả không khí cũng bị lửa nóng lan tràn, Phong Trần Tuyệt nói ra lời này tuyệt đối không phải trò đùa.
“Những việc này từ đâu mà ngươi biết?” Đường cong bên khóe môi không còn mang theo ý cười. Dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm xẹt qua một tia sắc bén đầy nguy hiểm. Chẳng lẽ Phong Trần Tuyệt đến nay chấp nhất đối với Xích Diêm tộc không phải chỉ vì dã tâm?
“Không chỉ như vậy, ta còn biết chuyện khác….” Sắc mặt của Phong Trần Tuyệt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, cực kỳ chậm rãi mở miệng nói, “Ca dao cứu thế là Hách Vũ lưu lại, thiên kiếp là do Đồ Lân mưu tính. Kế thừa Hách Vũ lực chính là ngươi, nhất định muốn tiêu diệt thế gian chính là vị tế ti kế thừa Đồ Lân lực của ngươi, có cần ta nhắc nhở Đồ Lân lực đại biểu cho điều gì không?”
Đồ Lân, sóc thủy lực chính là để tịnh hóa, tịnh hóa hết thảy những vật không thuần khiết của thế gian.
Một khi oán khí ở nhân gian nổi lên khắp tứ phía, oán linh tàn sát bừa bãi, yêu ma hoành hành, tất cả phải hoàn toàn bị hủy diệt, hết thảy quay trở về ban sơ.
Hách Vũ lưu lại một sợi diễm vũ và câu ca dao cứu thế, Đồ Lân lưu lại chính là…..lực lượng dùng để hủy đi hết thảy thế gian.
Giải khóa linh ấn, Ngân Diệu Vương quay về, chúng thần chờ nghe hiệu lệnh của tông chủ ——- lời nói của Ngân Diệu tộc, hiệu lệnh bọn hắn chờ đợi chính là thiên kiếp diệt thế, là hiệu lệnh hủy diệt chúng sinh khắp thiên hạ.
Việc này làm sao Long Phạm không biết, như thế nào lại không biết?
Hạ xuống đường cong bên khóe môi, huyết sắc trên mặt Lăng Lạc Viêm thản nhiên thối lui, trong đầu trở nên hỗn loạn. Long Phạm, ngươi bảo ta làm sao có thể tin ngươi?
Danh sách chương