Trong Lôi Lạc thành không còn nghe thấy tiếng sấm, viêm hỏa đã được dập tắt, nhưng lời này lại giống như một tiếng sét lôi đình giáng xuống làm chấn động tâm tư của tất cả người, trong đó cũng bao gồm cả Lăng Lạc Viêm.

Giống như tất cả sương mù chỉ trong nháy mắt toàn bộ được đánh tan, sự thật hiển lộ ngay trước mặt, hắn lại càng thêm suy đoán, xâu chuỗi tất cả tình tiết lúc trước để nối lại thành một kết quả thì sẽ biết được đáp án là gì.

Lam Đằng dập đầu bái lạy dưới chân Long Phạm, Lăng Lạc Viêm chậm rãi nghiêng đầu qua, người nam nhân an vị bên cạnh hắn giống như đối diện với hết thảy trước mắt cũng không có gì bất ngờ, không biết có phải hay không đã chờ đợi giờ khắc này từ rất lâu, hay là đối với những thứ này căn bản hoàn toàn không hề để ý, Long Phạm vẫn bình yên an tọa, thậm chí còn quay sang mỉm cười trấn an đối với hắn.

Đôi mắt thâm thúy lộ ra màu thanh lam nhợt nhạt, vẫn lẳng lặng như xưa, tâm tư của Lăng Lạc Viêm dần dần trầm xuống.

“Ngươi nói thời điểm chưa đến thì không thể động vào phong ấn, ngươi chờ chính là giờ khắc này?” Ý cười đã sớm thối lui, đường cong bên khóe môi chỉ còn lạnh lùng sắc bén, mái tóc bạch kim bắt đầu hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, mọi người nhìn thấy mái tóc lấp lánh ánh kim ở sau lưng hắn tự động tung bay, màu đỏ thẫm từ dưới đuôi tóc dần dần lan tràn mãnh liệt, đó là viêm hỏa hiện lên.

Lăng Lạc Viêm không muốn suy đoán, hắn chỉ muốn biết đáp án, hắn muốn nghe chính miệng Long Phạm nói ra cho hắn.

“Nói cho ta biết chuyện này là thế nào?” Không phải nghi vấn mà là mệnh lệnh, ngữ thanh thâm trầm vang lên trong điện, tiếng hò reo của Ngân Diệu tộc ở bên ngoài cũng đã lắng dịu khiến vẻ tĩnh mịch bên trong càng thêm yên ắng. Trong sự im lặng, Lăng Lạc Viêm đứng dậy, đối mặt với người nam nhân mà mới đây không lâu vẫn còn ở trong phòng cùng hắn thân mật đùa giỡn, hắn chỉ biết những gì trước đây Long Phạm nói với hắn tuyệt đối không phải là tất cả.

“Nếu ta nói cũng không hoàn toàn nắm rõ hết thảy những điều này, Lạc Viêm có thể tin tưởng?” Long Phạm đứng trước mặt hắn, ánh mắt nhìn hắn ôn nhu như nước, cái loại ôn nhu này lại làm cho Lăng Lạc Viêm càng nắm chặt hai tay dưới lớp y mệ.

Hắn thật sự không thể tin Long Phạm không hề biết toàn bộ sự tình.

Kiềm nén đủ loại tâm tư phức tạp xuống đáy lòng, hắn nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy nhợt nhạt màu thanh lam, “Vậy ngươi nói cho ta biết trên đời này có ai có bản lĩnh như thế, có thể thêm vào khóa linh ấn trên người của ngươi? Là ai lúc trước không cho Thạch Lưu tìm hiểu phong ấn từ đâu mà đến, rồi sau đó lấy đi tánh mạng của nàng? Lại là ai không để cho nàng có cơ hội nói ra nội tình mà giết nàng lần thứ hai?”

“Long Phạm, ngươi tự phong ấn chính mình rồi đi vào Xích Diêm tộc. Đến tột cùng ngươi có mưu đồ gì?” Tiếng quát đầy chất vấn đối với Long Phạm, Lăng Lạc Viêm không muốn hoài nghi nhưng không thể không xé mở màn sương mù trước mắt, ngữ thanh lạnh lùng vừa dứt, bên miệng đã nhếch lên một nụ cười tràn đầy chế giễu, “Cũng đừng nói là vì ta, lúc ấy ta vẫn chưa ở đây.”

Nụ cười lạnh lùng như một lưỡi kiếm sắc bén có thể khiến kẻ khác bị thương, nhưng người đầu tiên đau lòng lại chính là hắn. Hắn không muốn ở đây cùng Long Phạm đối chất, hắn không quên những gì Long Phạm đã làm vì hắn, cũng bởi vì như thế hắn càng không muốn trốn tránh.

“Nói cho ta biết, đây là mệnh lệnh của bản tông chủ, tế ti Long Phạm….” Xưng hô như thế, chất vấn như thế, Lăng Lạc Viêm kiềm nén cơn cuồng nộ, hắn hy vọng Long Phạm có thể đưa ra đáp án giúp hắn bình ổn hết thảy sự hỗn loạn dưới đáy lòng.

Nam nhân nhìn hắn vẫn bình yên, trầm tĩnh đảo mắt một lượt, liếc nhìn Lam Đằng của Ngân Diệu tộc đang quỳ dưới chân, cuối cùng ánh mắt của Long Phạm dừng trên người hồng y nam nhân trước mặt, nhìn thật sâu, thật chăm chú, rốt cục chậm rãi mở miệng đáp, “Khóa linh ấn trên người Long Phạm quả thật là tự mình gây nên.”

Long Phạm vừa dứt lời, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm liền trở nên sắc bén, không hề cảm thấy bất ngờ nhưng hắn muốn biết Long Phạm âm mưu điều gì? Hắn muốn đáp án từ chính miệng của Long Phạm. Tộc nhân và mọi người ở đây không có cách nào mà không hoảng sợ và kinh ngạc. Theo như lời của tế ti, chẳng phải có nghĩa là hắn cố ý tự phong ấn để đi vào Xích Diêm tộc hay sao?!

Lực lượng của tế ti Long Phạm vốn đã khiến người ta sợ hãi, nếu cởi bỏ phong ấn thì sức mạnh sẽ như thế nào? Thậm chí có thể hủy thiên diệt địa? Ngân Diệu tộc! Hắn là tông chủ Ngân Diệu tộc, lúc này Ngân Diệu tộc đột nhiên xuất hiện cùng giằng co với Xích Diêm tộc. Theo tình hình thì bọn hắn những tông tộc đến đây sắp sửa gặp đại nạn!

Một bầu không khí ngầm ở xung quanh bắt đầu khởi động, những ánh mắt kinh hoàng không ngừng đánh giá hai người ở phía trên. Lăng Lạc Viêm dường như không hề phát hiện những ánh nhìn chăm chú này, đôi mắt sáng rực chằm chằm nhìn trước mặt, hắn muốn biết người nam nhân đã khuynh tình cùng hắn rốt cục lừa hắn nhiều hay ít? Lại giấu diếm hắn bao nhiêu chuyện?

Quá khứ trải qua đủ loại làm cho hắn tin tưởng mình vẫn chưa đến mức yêu lầm người.

Cho nên hắn muốn một cái đáp án.

“Việc phong ấn không thể làm cho người khác tìm hiểu nguyên nhân, vì vậy năm đó ta mới lấy mạng Thạch Lưu. Những gì ta đã nói lúc trước với Lạc Viêm không hề lừa gạt…..” Trước mặt tất cả mọi người, bạch y bào tế ti trả lời với tông chủ của hắn như thế, ngữ thanh thản nhiên, phảng phất mang theo tiếng thở dài, ánh mắt chuyên chú tựa hồ xem tất cả mọi người ở xung quanh đều không tồn tại. Hắn giải thích, hắn chăm chú, chỉ đối với một người đang đứng trước mặt, cho dù người này đang dùng ánh mắt sắc bén thiêu đốt để nhìn hắn. Vốn là hai người cùng ngồi bên nhau, hiện giờ lại như cục diện hai bên nhân mã ở ngoài điện, giằng co mà đứng.

“Không hề lừa gạt? Ngươi rõ ràng nhớ được chính mình đã tự thêm khóa linh ấn, vì sao không nói cho ta biết? Ngăn cản Thạch Lưu nói ra nội tình, chẳng lẽ không phải là vì ngươi cố ý? Ngươi thấy ta vì phong ấn của ngươi mà lo lắng, lại đem sự tình giấu diếm. Tính cả thân phận thật sự của ngươi! Long Phạm—–ngươi nợ ta một lời giải thích.”

Viêm hỏa vừa diễm lệ vừa yêu dã nhưng không thể dễ dàng tiếp xúc, lan tràn từ phía sau Lăng Lạc Viêm, từ đuôi tóc đến đầu vai, lấn xuống cả hai tay. Màu đỏ viêm hỏa dung hòa thành một thể cùng hồng sam trên người. Mái tóc bạch kim tung bay thoát khỏi dây cột tóc, một màu đỏ thẫm từ trong viêm hỏa rơi xuống, lồng ngực rung động, Lăng Lạc Viêm bất giác nhìn xuống mặt đất.

Đó là tự tay người trước mặt cột lên cho hắn.

Long Phạm thở dài, cúi người nhặt nó lên, đặt ở trong tay. Đoạn dây cột tóc đỏ thẫm như máu đang nằm trong lòng bàn tay của hắn, chính là hằng ngày hắn đều đem nó quấn quanh trên mái tóc bạch kim như tơ.

Cúi đầu nhìn vật trong tay, Long Phạm cơ hồ đang do dự, ánh mắt nóng rực như viêm hỏa đang dừng trên người của hắn tựa hồ muốn đem hắn thiêu đốt. Lăng Lạc Viêm không biết hắn chần chừ cái gì, nhưng vào lúc này thì Lam Đằng của Ngân Diệu tộc bỗng nhiên mở miệng, “Phong ấn đang lay động, đã đến lúc tông chủ phải vinh quy. Thỉnh tông chủ giải ấn!”

“Thỉnh tông chủ giải ấn!”

Theo sau lời nói của Lam Đằng, tiếng hò reo như sấm rền vang, xuyên tận mây xanh. Trong tiếng hô hào hùng hồn, mọi người trong điện đều biến sắc, Ngân Diệu tộc tinh hoa dũng mãnh như thế, mai danh ẩn tích mấy trăm năm, há có thể không có mưu đồ?

Lam Đằng đang quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng bạch y bào ở cách đó không xa, “Tông chủ! Mấy trăm năm qua tộc của ta từ trên xuống dưới đã chờ đợi ngày hôm nay, tông chủ từng nói một khi phong ấn cởi đi thì đó là thời điểm ngươi quay về. Mấy ngày gần đây linh tinh trong tộc có phản ứng, tộc nhân vạn phần vui sướng, thời điểm đã đến, chỉ cần tông chủ cởi đi phong ấn thì hết thảy có thể rõ ràng!”

Cởi đi phong ấn, an bài mấy trăm năm trước, mấy trăm năm theo lệnh làm việc, bị phong ấn linh lực cùng trí nhớ, toàn bộ trở về, nghênh đón tông chủ của bọn hắn, người gần như thần nhân của thế gian, người mà bọn hắn sùng kính như thần, Ngân Diệu vương Long Phạm.

“Xem ra, quả thật đã đến lúc phải cởi bỏ hết thảy, sau đó ngươi có thể nói cho ta tất cả đáp án.” Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, lộ ra nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt mị hoặc thâm tình chỉ còn lại lạnh lùng băng giá, kiềm nén hết thảy rung động phập phồng mãnh liệt dưới đáy lòng.

Không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Long Phạm. Giờ khắc này, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên không muốn cởi bỏ cái phong ấn kia.

Sau khi cởi bỏ phong ấn, Long Phạm biết được hết thảy quá khứ…Hắn thật sự không thể đoán trước việc gì sẽ xảy ra.

“Nếu Lạc Viêm cũng nói như vậy thì chỉ có thể làm như thế.” Nhìn chăm chú sợi dây cột tóc đỏ thẫm trong lòng bàn tay, Long Phạm đưa tay còn lại vào người lấy ra một viên ngọc châu, khi hắn đem nó giơ lên, các trưởng lão Xích Diêm tộc không khỏi thất thanh kinh hô.

“Trạc Hồn châu!”

Trên tay của Long Phạm không phải vật gì khác mà chính là Trạc Hồn châu đã có được ở Li Dạ thành. Nhất thời lồng ngực siết chặt, viên Trạc Hồn châu kia vốn là hắn đặt trên người Long Phạm, giao cho Long Phạm bảo quản.

“Từ ngày có được Trạc Hồn châu, phong ấn đã bắt đầu lay động, ta cũng bắt đầu nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ, bất quá đối với ta mà nói cũng không quan trọng, ta vẫn là tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc.” Long Phạm tiếp tục thở dài, ánh mắt nhìn Lăng Lạc Viêm vẫn ôn nhu trầm tĩnh như là muốn giải thích. Nhưng lời nói của hắn, Lăng Lạc Viêm nghe không lọt vào tai.

Hắn chỉ biết bắt đầu từ ngày ấy Long Phạm đã biết phong ấn tồn tại, nhớ rõ thân phận là tông chủ của Ngân Diệu tộc, mà những việc này Long Phạm lại chưa từng đề cập với hắn.

Lăng Lạc Viêm chợt biến sắc, Xích Diêm tộc từ trên xuống dưới không còn người nào có thể bảo trì bình tĩnh. Ngân Diệu tộc đột nhiên xuất hiện, không chỉ là một tia sấm sét mà là một sự đả kích giáng xuống thật mạnh vào lòng tất cả mọi người, tế ti bọn hắn toàn tâm tin tưởng, vô cùng tôn sùng lại là tông chủ của một tộc khác?!

Lam Đằng dẫn dắt tộc nhân đang quỳ dưới đất, lúc này nghe vậy liền nhịn không được, “Tông chủ có thể nào làm tế ti của tộc khác? Há có thể quỳ bái dưới chân người khác? Lam Đằng thỉnh tông chủ mau cởi bỏ phong ấn!”

Một khi cởi bỏ phong ấn, tông chủ có thể theo như lời nói năm đó khiến Ngân Diệu tộc tái hiện thế gian, thu về thiên hạ, bễ nghễ chúng sinh.

“Thỉnh tông chủ cởi bỏ phong ấn.”

Một tiếng hô hào, tất cả đều là Ngân Diệu tộc cuồng nhiệt chờ đợi, trong khi mỗi một người trong Xích Diêm tộc lại cảm thấy lạnh lẽo như sương đêm, nhịn không được đều trở nên run rẩy. Tất cả tầm mắt của mọi người đều tập trung về bạch y bào nam nhân như thần tiên thoát tục.

Hắn vốn là tế ti cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh bằng cặp mắt trắc ẩn, gần như thần nhân, giờ khắc này sắp sửa mở ra một con đường thần bí.

Ngân Diệu tộc từng lấy huyết sát làm thủ đoạn, một lần cùng Xích Diêm tộc hợp tác, ở thời thượng cổ đã từng cùng chung khống chế các tộc trong thiên hạ, thảo phạt các bộ tộc ma vật, thủ đoạn như sấm sét, đối với ma vật không có nửa điểm nhân nhượng. Đồ Lân lực là tịnh hóa hết thảy tội ác của thế gian, Ngân Diệu tộc kế thừa Đồ Lân lực đem hết thảy tịnh hóa diệt trừ triệt để. (huyết sát=tàn sát đẫm máu o_o)

Ngân Diệu tộc có một lịch sử như thế, mấy trăm năm trước mai danh ẩn tích, lúc này lại tái hiện trên thế gian, kế tiếp bọn hắn sẽ nghênh đón là cái gì?

Trạc Hồn châu trong tay Long Phạm, vầng ánh sáng lờ mờ màu trắng chợt nhiên sáng lên, bạch quang lấp lánh, màu xanh đen càng trở nên đậm đặc. Trong điện, ngoại trừ viêm hỏa nóng rực, một cảm giác lạnh lẽo như băng và ướt át như nước dần dần ngưng tụ trong không khí. Như sóng biển cuộn trào, trong chớp mắt Trạc Hồn châu bừng sáng, hiện lên vầng hào quang dị thường giống như sóng biển, từ màu băng lam từng chút một hóa thành màu mặc lam thâm trầm. (băng lam = màu xanh như băng tuyết, mặc lam = màu xanh đen)

“Sóc Thủy!” Xích Diêm tộc từng nhìn thấy Lăng Lạc Viêm sử dụng, trước mắt chính là sóc thủy nổi danh cùng viêm hỏa, duy nhất có thể diệt đi viêm hỏa lực.

Trong suốt như mặt nước hồ, thêm vào vài giọt mực đen, không chỉ tạo thành một màu ám trầm mà còn dẫn đến những cơn sóng đang cuộn trào mãnh liệt. Long Phạm đứng thẳng bên trong ngọn sóng hội tụ linh lực, vẻ mặt thản nhiên, mái tóc đen huyền dần dần chuyển thành màu thanh lam, rồi sau đó nhạt dần cho đến khi bạc trắng như tuyết. (ô ô, đầu bạc của ta, xin lỗi, ta hơi kích động)

Như linh quang của đại dương, từng trận nảy lên, phong ấn sắp được mở ra.

Mọi người trong điện không thể bình tĩnh, kết cục chưa được xác định, bọn hắn cũng không có lực để ngăn cản hết thảy những chuyện này. Ở xung quanh mọi người, dường như băng và hỏa đồng thời đan xen vào nhau, viêm hỏa nóng rực thiêu đốt, sóc thủy cuộn trào mãnh liệt, bọn hắn đang ở giữa hai thế lực có thể làm cho người ta sợ hãi, chỉ có thể lặng yên đứng nhìn, trong đầu trở nên trống rỗng.

Có người sợ hãi run rẩy, cũng có người vui sướng điên cuồng, Ngân Diệu tộc nhìn thấy sóc thủy liền kích động không thôi, tông chủ của bọn hắn sắp quay về…..

Rốt cục hết thảy tán đi, linh quang của sóc thủy lắng dịu cho đến khi thu vào trong một bàn tay thon dài, Ngân Diệu tộc ngẩng đầu nhìn chăm chú bóng dáng bạch y bào đang khoanh tay đứng trước mặt bọn hắn.

“Toàn thể Ngân Diệu tộc nghênh đón tông chủ trở về!” Lam Đằng dập đầu sát đất, phía sau hắn, từ trong điện ra bên ngoài, Ngân Diệu tộc cùng nhau khấu đầu bái lạy, đồng loạt cất cao giọng, tiếng vang của trăm nghìn người vang vọng xuyên thấu tận mây xanh.

“Giải khóa linh ấn! Ngân Diệu vương quay về! Chúng thần chờ nghe hiệu lệnh của tông chủ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện