Dạ Dực không trả lời chỉ nhìn xung quanh cao đài, đám người xúm lại càng lúc càng nhiều, bóng dáng thiếu niên ở trong đám người mơ hồ cũng không thấy rõ, không biết tình hình như thế nào.

Lăng Lạc Viêm thấy nó không nói, hắn nhàn nhã dựa vào người Long Phạm, giống như đang thưởng thức một vở kịch hay, trong mắt tràn đầy hứng thú, ngữ điệu ung dung hỏi, “Ngươi xem hắn có thể duy trì được bao lâu? Một khi rơi vào tay bọn người đó thì không biết sẽ như thế nào. Với bộ dáng cùng đặc tính của hắn thì chỉ sợ sẽ không bao giờ có được tự do.”

“Muốn sống trong thời buổi loạn lạc thì cần phải có lực tự bảo vệ, đáng tiếc bán yêu trên đời này thật hiếm có.” Ánh mắt Long Phạm thản nhiên, ngữ thanh nhu hòa bình ổn lộ ra vẻ thương xót, trong mắt lạnh lùng hờ hững không một tia gợn sóng.

Dạ Dực đứng giữa không trung chần chừ một lúc lâu, đang định tính toán mở miệng thì trên cao đài lại phát sinh biến hóa.

Thiếu niên bị đặt trên cao đài bỗng nhiên ngừng giãy dụa. Nhìn thấy hắn tựa hồ đang dự định thuần phục, một người đứng gần hắn nhất thoát hạ ngoại sam, tỏ rõ quyền sở hữu muốn ôm lấy hắn, ngay tại lúc này thiếu niên dường như phát hiện điều gì đó, lao thẳng vào một người trong đám đông.

Người nọ chính là nam nhân nói năng lỗ mãng từng bị linh lực áp chế siết chặt cổ họng, thấy thiếu niên lao đến, hắn vẫn chưa kịp vui mừng, chỉ trong nháy mắt liền đột nhiên ngã xuống.

Bên trong các tộc, sau khi hắn bị trừng phạt vì cái họa từ miệng mà ra thì hắn chính là người yếu nhất, nếu không phải thủ hạ dìu đỡ thì ngay cả đứng thẳng cũng thực miễn cưỡng, vốn đang hô hấp khó khăn đứng ở bên cạnh cao đài, hiện giờ lại phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Tiếng kêu như xé nát cõi lòng, ngay cả người ở dưới Hách Chiêu Lâu đều nghe được rõ ràng. Mọi người ở dưới lầu liền dừng lại tiếng chửi rủa, hoảng sợ nhìn chăm chú vào cảnh tượng hiện lên trong linh trận.

Tiếng kêu thảm thiết như bị xé rách tâm can, móng vuốt sắc bén chậm rãi rút ra từ thân thể của người nam nhân đang ngã xuống, kéo ra nội tạng dính đầy máu tươi, trên mặt đất lan tràn huyết tinh, uốn lượn chảy xuôi thành một mảng đỏ sẫm.

Thi thể của nam nhân rất nhanh bị mục rữa cũng giống như thi thể đã từng chứng kiến ở trong rừng, như một thân cây chết khô, dĩ nhiên không còn hiện rõ hình người.

Rốt cục còn có một chút bộ dáng của Yêu tộc, Dạ Dực mở rộng chiếc mỏ dài sắc nhọn, biểu tình kia không biết là đang chế nhạo hay là đang thỏa mãn. (chắc chắn là cái thứ hai)

Thiếu niên đứng dậy từ trên mặt đất, giẫm lên vũng máu đỏ tươi ở dưới chân, móng vuốt sắc nhọn từ năm đầu ngón tay chậm rãi thu về, đôi tai mềm mại như nhung dưới mái tóc tuyết trắng không biết hiển lộ từ khi nào, liếm ngón tay dính đầy máu, hắn hướng Lăng Lạc Viêm mỉm cười, “Ngươi không cần linh lực của ta, ta có thể vì ngươi giết người,” Hắn cũng không phải là kẻ vô dụng.

Giống như giết người đối với hắn mà nói bất quá chỉ là hai chữ rất bình thường, cùng với những chữ khác cũng không có gì khác biệt. Nói xong hắn không do dự hướng đến một chỗ khác nhảy đến, tốc độ so với lúc trước quả thực có thể phán như hai người.

“Yêu hóa!” Các tộc hoảng sợ. Yêu tộc một khi yêu hóa thì lực lượng trong nháy mắt sẽ gia tăng mãnh liệt, Yêu tộc thức tỉnh có thể tùy ý khống chế đặc tính yêu hóa của mình. Nhưng thiếu niên này rõ ràng đã bị Long Phạm kiểm soát, lúc trước bất quá chỉ lộ ra hai cái tai, nhưng hiện giờ lại….

“Viêm chủ, tế ti! Hắn….hắn đã yêu hóa! Lúc trước không phải….”

“Lúc trước như thế nào? Lực lượng của Yêu tộc cường đại, bất quá tộc ta chỉ tạm thời khống chế hắn mà thôi. Nếu không phải như thế thì cần gì lập ra kết giới, không phải là lo lắng hắn trốn thoát hay sao? Lúc trước mọi người đều đã bàn bạc rất ổn rồi mà.” Lăng Lạc Viêm thủy chung thờ ơ đứng nhìn, giống như không nghĩ tới có người sẽ đem vấn đề này ra hỏi.

Mỉm cười mang theo vài phần ác ý cùng tà khí, mái tóc bạch kim nổi bật trên y bào hồng sam, khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa lãnh khốc, thập phần đẹp mắt. Long Phạm thu hồi ánh mắt dừng trên người Lăng Lạc Viêm, hắn đối với một màn đang diễn ra trước mắt đã mất đi hứng thú, quay sang nói nhỏ một câu với các trưởng lão ở phía sau.

Trong đôi mắt trầm tĩnh hờ hững lộ ra ý cười, ung dung đưa ngón tay chỉ về phương hướng ở cách đó không xa, như đang nhắc nhở mọi người, “Nghe nói Yêu tộc một khi thức tỉnh bản năng yêu hóa, thì càng đánh càng mạnh, xem ra lời này không hề sai.”

Cách đó không xa, các tộc đang vây quanh thiếu niên lần lượt bị công kích, không ngờ lại chết thêm một người nữa, tính cả trong rừng thì thiếu niên Yêu tộc này đã giết ba người, hấp thu lực lượng của ba người rồi đem linh lực hóa thành yêu lực. Yêu lực càng mạnh thì muốn thuần phục hắn đã khó càng thêm khó.

Mọi người đều hiểu được điểm này nhưng không người nào có thể dễ dàng bắt hắn. Đến bây giờ thì thái độ của Xích Diêm tộc đã thể hiện rất rõ ràng. Các tộc đều nhìn ra vị Viêm chủ này và tế ti của hắn tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ, cũng tuyệt đối sẽ không hạ lệnh để các trưởng lão động thủ, muốn có được thiếu niên này thì chỉ có thể tự dựa vào sức của mình.

Trong lòng các tộc đều trở nên rối loạn, lúc này hồng sam nam nhân cùng bạch y bào tế ti bên cạnh hắn quả thật đúng như lời đồn đãi, chỉ vì dân chúng mà ưu tư, lo nghĩ cho sinh linh bá tánh trong thiên hạ. Bọn hắn tổn hại rất nhiều thủ hạ để cố gắng chiếm được thiếu niên Yêu tộc trong khi nhóm người Xích Diêm tộc không hề có bất cứ dấu hiệu nào.

Còn thiếu niên kia, câu nói của hắn rõ ràng là muốn quy phục Xích Diêm tộc, nếu không bắt hắn chỉ sợ cuối cùng lại rơi vào tay của Xích Diêm tộc. Uy danh của Xích Diêm tộc cực kỳ hưng thịnh, nếu có được hắn thì làm sao các tộc khác còn đường sống.

Trong lòng sinh ra oán khí, vốn đã tức giận cùng ghen tị đối với Xích Diêm tộc, lúc này hoàn toàn hóa thành cừu hận. Nhưng muốn chống đối Xích Diêm tộc thì không có bất luận bộ tộc nào có được thực lực như vậy, trừ phi đoạt được con bán yêu này thì tình thế sẽ thay đổi.

Bị dã tâm cùng dục vọng thôi thúc làm cho bọn hắn càng thêm điên cuồng truy bắt. Trên mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, một vòng rượt đuổi lại diễn ra, chẳng qua lần này thiếu niên đã khôi phục lực chiến đấu, mặc dù biết đôi tai mềm mại kia là nhược điểm của hắn nhưng không người nào có thể tiếp cận.

Luân phiên đối phó với thiếu niên không hề có tác dụng, mỗi khi có người bị thương thì lực lượng của hắn sẽ tăng cường, hắn càng mạnh thì càng có nhiều người bị thương, thậm chí chết dưới tay hắn. Đợi đến khi các tộc phục hồi tinh thần thì thiếu niên trước mắt xem ra đã hoàn toàn bất đồng.

Lớp y bào mỏng manh nhiễm đầy máu tươi vừa được khoát lên người, lúc này đã bị xé rách, trên người có vài chỗ thương tích nhưng động tác của thiếu niên càng lúc càng nhanh nhẹn. Mỗi một lần nhảy lên, mỗi một lần giương móng đều không mang theo một chút sát ý, giống như đã thuần thục, đưa móng vuốt xẹt qua cổ của đám người, làm cho cánh tay xuyên thấu cơ thể lần lượt hấp thu linh lực, hóa thành yêu lực của hắn.

Khi phát hiện tình hình không đúng thì cái khó ló cái khôn, thủ lĩnh Phong Tê tộc ra hiệu cho thủ hạ, mấy người cùng hợp lực, trong phút chốc một tiếng nổ thật lớn đột ngột vang lên, mái ngói màu thanh lam của Chiêu Hách Lâu vỡ vụn khắp tứ phía, giữa bầu trời quang đãng, ánh nắng mặt trời chói chang bất thình lình chiếu xuyên qua lỗ hỏng khổng lồ trên nóc nhà.

Một tiếng kêu bi ai vang lên, thiếu niên buông xuống đôi tay đang hấp thu linh lực, yêu lực trên mình chỉ có thể giúp hắn duy trì hình người, mà không thể tiếp tục ngăn cản những đôi tay đang lũ lượt hướng đến hắn.

Thiếu niên vô lực bị áp chế không còn sức giãy dụa, trong mắt đám người đang tụ lại đều lộ ra màu sắc dị thường, phát ra tiếng cười khẩy lạnh lùng, “Rốt cục cũng bắt được ngươi! Làm hại chúng ta tổn thất nhiều người như vậy, để xem ngươi bồi thường như thế nào, thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

“Đem hết thảy lực lượng hiến ra đi, chúng ta sẽ tha cho người, những người đã chết đều là thủ hạ của chúng ta, vốn là lực lượng thuộc về chúng ta.”

“Không biết một lần ngươi có thể chuyển được bao nhiêu linh lực…Chúng ta có cần phải sắp xếp thứ tự hay không?” Hỗn tạp các loại ánh mắt mang theo dục vọng điên cuồng, đám người bao quanh thiếu niên, biểu tình vội vàng khiến các trưởng lão Xích Diêm tộc liên tục lắc đầu. Những gì xảy ra trước mắt không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là Kiền Kì tộc đã lựa chọn, quả thật toàn những tông tộc dễ dàng bị nắm trong tay, lại thật sự làm cho người ta rất chán ghét.

Những người đang quan sát ở dưới lầu liền bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, tình cảnh trước mắt cùng những tiếng mắng nhiếc vang lên giống như một tiết mục điên cuồng đang diễn ra. Các tộc tranh giành, trong mắt tràn đầy dục vọng dâm tà, cho dù có một chút lãnh tĩnh cũng bị không khí điên cuồng kia ảnh hưởng. Trong những tiếng chửi rủa, tất cả vì sợ rơi lại phía sau, sợ không được phân chia linh lực mà lộ rõ những hành động đê hèn đáng ghê tởm.

Chẳng lẽ đây chính là những linh giả được thế nhân sùng kính? Là các cường tộc lập hậu thế gian?

Thông qua linh trận hiện ảnh, đám người này không biết chính mình đang trở thành trò hề trước mặt thế nhân, hay có lẽ bọn họ không hề quan tâm. Trong lòng các tộc lúc này chỉ còn nghĩ đến thiếu niên Yêu tộc sắp sửa lọt vào tay mình, thầm nghĩ phải có được hắn, những việc khác đều vứt ra sau đầu.

Đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh của Dạ Dực lộ ra hơi thở tử vong, nó chăm chú nhìn tình cảnh trước mắt, “Dục vọng của loài người so với ma vật của chúng ta cũng không có gì bất đồng, thậm chí còn đê tiện hơn.”

Ít nhất ma vật bọn hắn sẽ không che dấu dục vọng của chính mình, còn loài người thì ngụy trang tầng tầng lớp lớp, chờ đến khi bị vạch trần bộ mặt giả tạo thì sẽ hiện ra bản chất bên trong, chỉ sợ làm cho kẻ khác phải buồn nôn.

“Điểm này ta không phủ nhận, vì vậy từ trước đến nay ta luôn tuân theo dục vọng của chính mình. Chỉ là Dạ Dực nhà ngươi lại thế nào? Muốn cứu hắn, vì sao không tự mình đi cứu?” Tùy ý khinh cuồng cất lên tiếng cười, Lăng Lạc Viêm nhướng mi nhìn con quạ đen trước mặt.

Thiếu niên bị đè chặt trên mặt đất, các tộc không ngừng tranh chấp quyền sở hữu, hắn là do mọi người cùng nhau bắt được vì vậy nên thuộc về ai quả là một vấn đề nan giải. Dạ Dực hừ lạnh một tiếng, nhìn chăm chú nơi đó, không biết đang tính toán cái gì.

Long Phạm thở dài, ngữ thanh ôn hòa nhẹ nhàng, mơ hồ lộ ra thương xót, “Năm đó Yêu tộc biến mất trên thế gian là vì dục vọng tham lam của nhân loại, hôm nay chuyện xưa lại tái diễn, bán yêu cuối cùng cũng bị uổng phí trong tay các tộc, thật sự đáng tiếc.”

Trừng phạt như thế không biết có đủ hay không, một hồi được cứu thì bán yêu kia từ nay về sau tốt nhất đừng nên lỡ miệng nói bậy. Dưới đáy mắt hiện lên một ý cười vô cùng dịu dàng, hắn nhìn chăm chú Lạc Viêm đang đứng bên cạnh, bỗng nhiên nhớ đến thiếu niên kia từng bị Lạc Viêm ôm vào lòng.

Lăng Lạc Viêm nhìn thấy ý cười trong mắt Long Phạm, hắn biết nam nhân này cũng như hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn, khiêu khích chủ ý và tâm tư mâu thuẫn của Dạ Dực, nhất thời vì thế mà cười nhẹ. Dạ Dực phát hiện vẻ mặt của hai người tựa hồ không hề để ý đến thiếu niên kia, cũng không hề có một chút nôn nóng.

“Muốn đi thì cứ đi đi, chậm trễ chỉ sợ sẽ không còn kịp. Ta thấy những người đó không hẳn có thể nhịn được đến khi quay trở về. Bọn hắn nhiều người, nếu là thay phiên nhau xuất trận, cho dù đó là Yêu tộc, chỉ sợ cũng không thể duy trì được trong bao lâu.” Lăng Lạc Viêm chậm rãi xoa cằm, những câu nói sau cùng như đang tự thì thầm lẩm bẩm, cân nhắc tính chất khả thi của sự việc.

Lời nói đó rõ ràng dừng bên tai của Dạ Dực. Chờ đến khi Lăng Lạc Viêm vừa cười vừa nhướng mắt nhìn đến chỗ Dạ Dực đang đứng thì không còn nhìn thấy bóng dáng của quạ đen đâu nữa. Trong không khí bỗng nhiên nồng nặc một màn sương mù dày đặc, mang theo hơi thở lạnh lùng như tử vong lan tỏa đến nơi đám người đang tụ tập.

Các tộc kinh dị nhìn thấy đoàn sương mù biến thành một con quạ đen lớn như chim ưng, bọn hắn vội vàng đè chặt thiếu niên đã gần như vô lực xuống đất, rồi hướng đến Xích Diêm tộc quát to, “Viêm chủ chẳng lẽ nói không giữ lời. Đã nói người nào có thể thuần phục hắn thì có quyền sở hữu, hiện giờ ngươi lại thả nó ra, đây là ý gì?”

“Cũng không phải là bản tông chủ thả nó ra, mà là nó có ý với thiếu niên kia, chẳng lẽ như thế cũng không được sao?” Lăng Lạc Viêm nhún vai, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chờ đến khi đám người muốn tiếp tục kháng nghị thì đã thấy ý cười bên môi của hắn chậm rãi hạ xuống, hóa thành một đường cong lạnh lùng như băng.

“Đừng quên, nơi này chính là Chiêu Hách Lâu của Xích Diêm tộc.” Bỗng nhiên nhướng mi, tuy vẫn đang mỉm cười nhưng không phải như ban đầu, mà là nghiêm khắc cảnh cáo, lộ ra một loại cảm giác áp bách uy nghi của vị quân chủ trong thiên hạ, đồng thời cũng ẩn ý uy hiếp bằng vũ lực.

Không thể tưởng tượng một con ma vật dưới dạng quạ đen lại muốn dùng thiếu niên này để làm gì, nhưng bọn hắn lại không khỏi kinh hãi cùng kiêng dè với lời nói của Lăng Lạc Viêm, vào lúc này thì chỉ nghe thấy tế ti lên tiếng, “Không sao cả, nó không phải là ma vật tầm thường, mà là hình người biến thành, nó cũng giống như chư vị.”

“Đừng bảo Viêm chủ và tế ti muốn lừa gạt chúng ta?” Trong những tiếng cười lạnh lùng, các tộc đều cảm thấy chính mình như đang bị đùa giỡn. Ma vật chỉ có khả năng nhập vào cơ thể người thì mới có thể hóa hình, chẳng phải mọi người đều biết điểm này hay sao.

Mỉm cười nhìn Dạ Dực, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên. Nếu Dạ Dực muốn cứu thiếu niên kia thì không thể không hóa hình người, đã từ lâu hắn rất tò mò đối với bộ dáng hóa hình của nó.

“Nhân loại” hừ lạnh một tiếng, Dạ Dực biết rõ mình đã bị tính kế, vị chủ tử này của hắn cùng tế ti sau khi đính ước thì càng ngày càng giỏi che giấu ý tứ chân thật.

Từ giữa đi ra đúng là một đứa bé, bất quá chỉ bảy tám tuổi. Thoát hạ bộ y phục của một thi thể nằm trên mặt đất, tùy tiện mặc vào, xé rách những phần không cần thiết, khuôn mặt của đứa bé thủy chung không thay đổi. Động tác giơ tay nhấc chân không một tia dư thừa, bên trong thần thái lạnh lùng ẩn chứa một loại khí phách nào đó, cái loại khí phách này hiển lộ trên khuôn mặt hài nhi khó tránh có một chút không hài hòa, mặc dù như thế nhưng giờ khắc này không người nào dám cười nhạo. Sau khi nhìn thấy bộ dáng của hắn, những người đang muốn chế giễu cũng bất giác phải ngậm miệng lại. (ta cũng câm nín không nói nên lời)

Hắn có một đôi mắt to dài, đồng tử lấp lánh lộ rõ màu đỏ ngầu đang lưu chuyển, giống như tất cả máu tươi trên mặt đất đều bị thu vào trong đó, phản chiếu ra nét thâm trầm không phù hợp với niên kỷ của tiểu hài nhi. Mái tóc đen huyền xõa dài sau lưng như bóng đêm u ám mà loài người sợ hãi, bộ y phục nhiễm máu tươi hiện lên màu đỏ sẫm tản mát ra hơi thở hắc ám khiến kẻ khác cảm thấy bất an.

Giống như đến từ thánh địa bóng đêm, đứa trẻ bảy tám tuổi giẫm lên vũng máu tươi mà đi, lưu lại những dấu chân đỏ sẫm, từng bước hướng đến bọn hắn.

Mỗi một bước chân như đưa tử vong đến gần, không biết vì sao lại có cảm giác này, bọn hắn nhìn thấy đứa bé đi đến, toàn thân bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, trước mắt rõ ràng chỉ là một tiểu hài nhi, nhưng tản mát hơi thở âm u lạnh lẽo giống như phải hủy diệt chiếm đoạt sinh mạng con người.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện