Khi Lăng Lạc Viêm tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh hết thảy đều thực yên lặng, yên lặng đến mức bên tai chỉ còn tiếng tim đập trầm ổn, hết thảy những thứ khác tựa hồ đều cách ly rất xa, trong mũi ngửi được hương hoa sen quen thuộc, khác với mùi mồ hôi và chất dịch hỗn tạp khêu gợi dục vọng lúc trước, mùi hương này thật thanh đạm thoát tục.

Có thể nói đó là hương vị thánh khiết thuộc về tế ti của hắn, Long Phạm. Chẳng qua người mang hơi thở này lại hoàn toàn khác biệt.

Đi vào thế giới này để tìm hắn, vì những người từng có liên lụy với hắn mà sinh ra đố kỵ, thân thể cùng với hắn giao triền, dùng dục vọng nóng như lửa đốt lần lượt ôm hắn, đem tất cả nhớ nhung tình ý khắc sâu vào trong cơ thể hắn, cho tới bây giờ, dưới thân tựa hồ còn lưu lại khoái cảm giống như ma túy, dư âm sau tình sự làm cho hắn miễn cưỡng không muốn nhúc nhích, trước mắt tựa hồ không ngừng hiện lên một màn lúc trước.

Đầu tiên là trên ghế sofa ở phòng khách, sau đó là trong phòng tắm, rồi sau đó….

Nhíu mi, thế nhưng hắn không thể nghĩ ra sau đó thế nào, hắn chỉ nhớ rõ sương mù bốc hơi trong phòng tắm, tiếng thở dốc rên rỉ, trước mặt là Long Phạm thật sâu nhìn vào mắt hắn, hơi nước bao trùm xung quanh làm cho hơi thở của bọn hắn cũng trở nên ấm áp, vô tri vô thức trong suy nghĩ hỗn loạn, hắn chỉ có thể bị dục vọng điều khiển bản năng, không ngừng nghênh hợp Long Phạm chiếm đoạt, mãi cho đến khi mất đi lực tự hỏi, lại một lần nữa làm cho bạch dịch trong cơ thể lây dính trên người Long Phạm.

Còn sau đó? Sau đó…..tại sao hắn không hề có chút ấn tượng mình đã quay lại phòng ngủ rồi lên giường như thế nào?! Chẳng lẽ hắn….

“Lạc Viêm tỉnh? Lúc trước ngươi hôn mê, bây giờ không sao chứ?” Long Phạm khẽ hôn xuống bên môi, Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu đi, đôi mắt thanh lam quen thuộc đang quan tâm nhìn hắn, dưới lớp chăn có thể cảm giác được Long Phạm đang ôm hắn, thân thể của hai người xích lõa không một mảnh vải.

“Ta làm sao vậy?” Trên người sớm được tắm rửa sạch sẽ nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn hỗn loạn như trước, hắn vẫn không rõ ràng đến tột đã xảy ra chuyện gì, hắn hôn mê? Chẳng lẽ là vì giao hoan kịch liệt lúc trước? Là Long Phạm làm hắn đến mức hôn mê?

“Lạc Viêm cứ như thế mà ngất đi trong lòng ta, thật sự khiến người ta lo lắng,” Nhẹ nhàng vuốt bên hông hắn, Long Phạm khẽ cười, “Cũng may không có việc gì, chỉ là thân thể của ngươi mệt mỏi nên mới có thể ngủ đến tận bây giờ.”

“Ta không có nhược đến mức này, nói cho ta biết vì sao lại thế?” Lăng Lạc Viêm ngồi dậy, dựa nửa người vào thân thể Long Phạm, đưa tay mơn trớn trên khuôn ngực xích lõa đầy rắn chắc của Long Phạm, khẽ nhắm mắt đăm chiêu.

“Lạc Viêm đoán được?” Ánh mắt Long Phạm chợt lóe.

“Ta và ngươi cũng không phải là lần đầu tiên….” Lăng Lạc Viêm gật đầu, ngón tay lướt qua những điểm đỏ ửng, đó là dấu vết hắn lưu lại ngay trước ngực Long Phạm, đường cong cơ lý hoàn mỹ mang theo vô số vết tích đỏ ửng phập phồng theo từng làn hơi thở, làm cho ánh mắt của hắn lưu luyến không thôi.

Cơ hồ vì hình ảnh hoàn hảo trước mắt mà khiến mình quên mất những gì muốn nói, mãi cho đến khi những ngón tay đang du di bị cầm lấy, hắn và Long Phạm nhìn nhau, lúc này mới nhếch môi lên, tiếp tục lời nói lúc trước, “Tuy kịch liệt nhưng hoan ái như vậy vẫn chưa đến mức làm cho ta hôn mê, cho nên nhất định là nguyên nhân khác.” Là nam nhân, hắn vẫn tự tin về điểm này. (tự tin như uống milo)

Khẽ hôn lên từng ngón tay thon dài, trong mắt Long Phạm lộ ra tán thưởng, “Lạc Viêm nói không sai, ngươi hôn mê là vì nguyên nhân khác, đều không phải bởi vì ta.” Nếu Lạc Viêm là vì thế mà hôn mê, hắn thật không thể cam đoan chính mình về sau có thể khống chế được hay không, nếu là không thể tận tình ôm Lạc Viêm, hắn không biết mình sẽ như thế nào. (tưởng anh quan tâm người ta, ai dè =.=)

“Đó là vì sao? Thân thể của ta làm sao vậy?” Tuy khối thân thể này mới hồi phục không bao lâu, nhưng vẫn chưa đến mức nhược như thế này, dù sao trong quá khứ của hắn từng được rèn luyện không ít.

Chỉ là, hắn cũng biết thân thể của mình quả thật khác thường, gần đây tuy không ngủ ngon nhưng tinh thần cũng không tồi, không cần ăn cũng cảm thấy không đói, những điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

“Hồn phách của Lạc Viêm đã đầy đủ, viêm hỏa lực là từ hồn phách của ngươi mà sinh ra, hiện giờ hồn phách của ngươi đã trở thành linh phách, nhưng thân thể này không có khả năng dung nạp, chính là vì vậy cho nên lực lượng của ngươi mới không ổn định.” Long Phạm nắm chặt tay của Lăng Lạc Viêm một chút, thầm nghĩ may mắn mình đến không muộn, “Cũng may đã nhiều ngày qua ngươi không sử dụng viêm hỏa, bằng không thì khối thân thể này đã sớm không thể chịu nổi. Cũng bởi vì lúc trước trên người của ngươi dung hòa máu của ta, nên ta mới có thể tìm đến ngươi nhanh như vậy, bất quá xem ra hôm nay là thời điểm phải quay trở về.”

Về thế giới kia….Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, nắm chặt tay Long Phạm, lại nghe thấy giọng nói thì thầm bên tai, “Lạc Viêm thở dài, hay là không muốn theo ta trở về?”

Ngữ thanh mang theo vài phần lo lắng, ngồi dậy đưa Lăng Lạc Viêm kéo vào trong lòng, Long Phạm chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm, bên trong đáy mắt thanh lam hiện lên vẻ âm trầm quỷ bí. Nếu Lạc Viêm lưu luyến nơi đây, không muốn trở về thì hắn cũng có thể tìm cách chữa trị khối thân thể này, nhưng Lạc Viêm không cần biết điểm này.

Người lấy đi tất cả tâm tư của hắn, đã thuộc về hắn thì hắn sẽ không buông tay để Lạc Viêm rời đi.

Cúi đầu nhìn Lăng Lạc Viêm vẫn chưa trả lời, Long Phạm hôn lên đầu vai của Lăng Lạc Viêm, vốn là dấu vết hồng nhạt bây giờ lại trở nên đỏ sẫm, đầu ngón tay mơn trớn lên nó, hắn tiếp tục chờ đợi câu trả lời. Đáng lý khi gặp nhau thì Lạc Viêm phải theo hắn quay trở về, nhưng sau khi thấy những người đó thì hắn lại muốn từ trong miệng Lạc Viêm nói ra Lạc Viêm thích thế giới nào hơn, là thế giới có hắn tồn tại hay là nơi này có vô số người vì Lạc Viêm mà điên cuồng.

Tuy nhiên hắn đã sớm biết đáp án.

Dưới đáy mắt xẹt qua ý cười, ánh mắt đạm tĩnh bình yên tiếp tục chăm chú nhìn. Long Phạm thậm chí có chút chờ mong nếu Lạc Viêm đối với thế giới này có một tia lưu luyến, hắn nên làm thế nào để hủy diệt bất cứ ai có thể gây cản trở.

Tỷ như nam nhân tên Trầm Mộ luôn che giấu tâm ý nhưng khi tới gần Lạc Viêm thì bị tiết lộ hết thảy, hay như quá khứ Chung Hàn Tiêu từng lưu lại dấu vết cho Lạc Viêm, có lẽ đã từng tổn thương đến hắn, hiện tại vẫn dùng cái loại ánh mắt đó nhìn Lạc Viêm….

“Ngươi căn bản biết rõ ta làm sao lại không muốn quay về cùng ngươi? Phải nói là chờ không kịp mới đúng.” Lăng Lạc Viêm vẫn nhắm mắt lại, kiềm chế tâm tình nóng vội, lại thở ra một hơi. Mỗi khi nhắm mắt thì hương sen bên người lại vây quanh, hắn sẽ có ảo giác bọn hắn đã trở về Xích Diêm tộc, trở về cái thế giới vô cùng phấn khích kia. (ra là ham vui =.=)

Hắn là tông chủ Xích Diêm tộc, bất luận thiên kiếp như thế nào, cứu thế ra sao thì hắn sẽ không thể để mặc tông tộc của mình, đã có được lực lượng và quyền lực như vậy, hắn không tính toán sẽ buông tay.

Nơi đó có tất cả những gì hắn muốn, cho dù Long Phạm hiện tại đang ở ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn cảm thấy được thế giới kia mới là nơi Long Phạm nên tồn tại, mà hắn tuy sinh ra ở đây nhưng thế giới kia mới làm cho hắn vướng bận, tựa như hắn đã thuộc về nơi đó.

“Nguyên lai là Lạc Viêm chờ không kịp…”

Nhắm mắt nghe lời nói của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm không biết có phải mình đang ảo giác hay không, nhưng hắn lại cảm thấy giọng điệu kia như có chút tiếc nuối, mở mắt ra nhìn thấy Long Phạm đang mỉm cười.

Long Phạm nâng hai bàn tay đang giao nhau của hai người lên, đầu ngón tay khẽ lướt trong lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm, vẻ mặt lo lắng nhưng ngữ thanh lại mang theo vài phần ái muội, “Ta còn đang nghĩ, nếu Lạc Viêm luyến tiếc không muốn rời khỏi thì ta nên làm cách nào để đem ngươi quay về, nên như thế nào mới có thể làm cho ngươi quên đi hết thảy nơi này.”

Nếu là như vậy hắn sẽ làm cho Lạc Viêm ở trong vòng tay của hắn rên rỉ quên tất cả những việc ngoài thân, chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, quên đi hết thảy, không còn cách nào nhớ đến thế giới này…..

Hiểu được ý tứ của Long Phạm, còn có cái loại tiếc nuối này, Lăng Lạc Viêm nhướng mi, nhoài người đến gần Long Phạm, hai cánh môi cơ hồ kề sát, nhẹ nhàng cười khẽ, “Làm như thế nào? Đã đến mức độ này….còn muốn thế nào nữa? Ngươi biết rõ ta chỉ đối với thế giới có ngươi tồn tại thì mới nhớ mong, những thứ khác căn bản ta không hề để ý, tế ti đại nhân của ta là cố ý muốn ta nói ra?”

“Ta thích nghe Lạc Viêm nói ra.” Mỉm cười hài lòng, Long Phạm hôn lên cặp môi quyến rũ đầy sức sống trước mặt. Nhẹ nhàng chạm vào, tìm kiếm chiếc lưỡi nhu mềm trong đó, làm cho hai người tràn đầy hơi thở ẩm ướt của nhau.

So với nơi này, thế giới của bọn hắn càng thích hợp với Lạc Viêm, ở đây không cố kị thân phận, ánh mắt của tất cả mọi người đều quá mức tham lam, có rất nhiều nam nữ vọng tưởng đến người của hắn, làm cho hắn rất muốn dùng hết thảy biện pháp để tuyên bố cho tất cả mọi người biết rằng Lạc Viêm đã thuộc về hắn.

Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy nụ hôn ôn nhu mà triền miên, cánh tay vòng quanh thân hắn lại rõ ràng siết chặt, dường như muốn đưa hắn tiến vào trong cơ thể, gắt gao ôm hắn vào trong lòng.

Lăng Lạc Viêm mở rộng hai tay vòng quanh cổ của Long Phạm. Từ khoảnh khắc kích động khi gặp nhau lúc trước, rồi sau đó hai người vội vàng về đây, kịch liệt hoan ái làm cho hắn chân thật cảm nhận được Long Phạm, cho tới bây giờ rốt cục có thể bình tâm.

Bởi vì chờ đợi, cho dù chỉ ngắn ngủi vài ngày, thật giống như đã trải qua mấy tháng thậm chí là vài năm, nhưng trong trí nhớ, hình ảnh khi hắn rời khỏi thế giới kia đã để lại một dấu ấn khó phai khắc sâu vào trong lòng, không thể nào quên.

Hắn nhớ rõ Long Phạm vì hắn mà suýt chút nữa đã gây ra thiên kiếp, may mắn trong Lôi Lạc thành không có người, bằng không danh xưng tế ti Long Phạm trong mắt thế nhân chỉ sợ sẽ được sánh ngang với thiên kiếp. Long Phạm từ trước đến nay luôn là thần nhân trong lòng tất cả mọi người, cho dù Long Phạm thật sự không phải loại người mà thế nhân suy nghĩ, cho dù thanh danh bị ô uế thì Long Phạm cũng sẽ không để ý, nhưng hắn lại không muốn như vậy.

Hắn vẫn thích tế ti của hắn dùng vẻ lạnh nhạt thánh khiết che giấu tất cả giả dối nham hiểm, tất cả ôn nhu bá đạo chỉ vì một mình hắn mà sinh ra, chỉ đối với một mình hắn mới hiển lộ chân thật.

Dời môi, liếm đi nước bọt bên môi Long Phạm, Lăng Lạc Viêm đưa tay lướt nhẹ lên mái tóc trước ngực, đó là tóc của Long Phạm, trong đen huyền lại lộ ra màu ám xanh, đặt trong tay thì mơ hồ thoáng hiện ánh sáng màu xanh lam, đó là linh lực hiện lên, nhưng giờ khắc này dường như có vẻ ảm đảm hơn xưa.

“Vì đến đây tìm ta, ngươi hao phí quá mức linh lực, về sau quay về phải tu luyện lại, ta không hy vọng tế ti của ta có gì nguy hiểm.” vuốt tóc Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nói nhỏ.

“Cũng không phải là vì linh lực suy yếu mà vì thân thể này không phải là thân thể trước kia.” Lời nói của Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm kinh ngạc, chỉ thấy hắn tiếp tục nói, “Đây là linh phách của ta ngưng tụ thành thật thể, cũng như Miểu Lan. Nếu dùng thật thể đến đây tìm ngươi chỉ sợ sẽ phát sinh nhiều phiền toái. Trên người của Lạc Viêm có máu của ta, dùng linh phách để cảm ứng thì mới có thể nhanh đến đây tìm ngươi. Ngày hôm đó…..chính là linh thể của ta chưa hoàn toàn ngưng tụ.”

Hắn biết Long Phạm đang nói đến ngày nào, đó là thời điểm hắn một mình ở trong phòng. Chỉ là linh thể, chỉ là giọng nói nhưng lại khiến cho hắn….

Sợ hắn đợi lâu nên dùng linh thể xuyên thấu qua không gian, hao phí linh lực để ngưng tụ thành thật thể, hiểu được tình ý của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm đưa nhánh tóc đang cầm trong tay nhẹ nhàng hôn lên, “Lúc ấy tuy hồn phách đã vỡ vụn nhưng vẫn nhìn thấy tóc của ngươi bạc trắng….”

Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh lúc đó hắn liền nhịn không được mà trong lòng liền trở nên run rẩy, chỉ hy vọng đó là ảo giác sau khi hồn phách vỡ nát, dù sao cũng không phải tận mắt chứng kiến. Đến lúc nhìn thấy bạch y bào tóc đen ở hội trường thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cục không phải tiếp tục đau lòng.

“Lạc Viêm đau lòng?” Nâng mặt hắn lên, Long Phạm thản nhiên mỉm cười, “Thấy hồn phách của Lạc Viêm trong lòng của ta vỡ vụn khiến ta tan nát tâm can, nhất thời không thể khống chế nên thi triển quá nhiều linh lực, lúc đó tóc mới hóa thành bạc trắng, cũng như Lạc Viêm sử dụng viêm hỏa sẽ khiến sợi tóc bốc cháy trở nên đỏ ửng.”

“May mắn là như thế.” Nguyên lai những gì mình chứng kiến là không sai, nhíu mi, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy người trước mắt thản nhiên mỉm cười nói lên chuyện ngày đó, vì hắn mà tan nát tâm can….lúc này trong lòng của hắn tựa hồ cũng đau một chút, không phải vì chính mình, cũng không phải vì phân ly cách biệt mà là vì Long Phạm.

Bất luận là vì nguyên nhân gì, chung quy là vì hắn mà mái tóc hóa thành bạc trắng, linh lực vận dụng đến cực hạn, đó là một loại lực lượng lớn như thế nào, gần ngàn năm khống chế lại chỉ vì hắn rời đi mà thất khống….

Quấn quanh sợi tóc trên đầu ngón tay, Lăng Lạc Viêm hôn xuống mang theo vài phần thương yêu. Long Phạm cường đại làm cho hắn an tâm nhưng vì hắn mà làm đến mức này, cường đại như vậy lại phi thường luyến tiếc hắn, không muốn buông tay. Liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt, hắn nhíu mi, “Đâu chỉ đau lòng, quả thực là đau lòng, so với tóc trắng, ta vẫn thích bộ dáng hiện tại của ngươi hơn.”

“Lạc Viêm thích là được….” Khẽ cười rồi hôn lên hàng lông mày đang nhíu lại, Long Phạm nghe được những lời thốt ra trong miệng của Lăng Lạc Viêm, lại tiếp tục thấp giọng, “Chỉ là thích?” Tuy trong lòng vui sướng vì những gì Lạc Viêm nói, nhưng chỉ như thế thì không đủ.

Khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt mang theo ý cười, Lăng Lạc Viêm cong môi lên, hắn làm sao không nhìn ra sự xảo quyệt dưới khuôn mặt tươi cười kia, tế ti của hắn là đang chờ hắn nói ra thứ khác, “Thế thì, còn hơn thích….”

“……Ta yêu ngươi, Long Phạm.”

Kề sát bên tai, lời nói thì thầm mang theo ý cười cũng mang theo vô tận tình ái, tuy không phải lần đầu tiên nghe thấy nhưng Long Phạm vẫn nhịn không được mà cười thật tươi, rồi ôm chặt hắn vào lòng, “E rằng Lạc Viêm không biết ta yêu ngươi nhiều đến mức nào, thật muốn cùng ngươi dung hòa thành một thể.”

“Ngươi yêu ta nhiều bao nhiêu thì về sau còn rất nhiều cơ hội để nói cho ta biết, về phần dung hòa thành một thể thì cũng có thể dùng cách khác, tế ti nghĩ bản tông chủ nói có đúng không?” Lăng Lạc Viêm nhếch môi nhìn Long Phạm, đáy mắt tràn đầy tà mị khiêu khích.

“Quả nhiên rất đúng.” Ánh mắt thâm thúy lóe lên, đường cong bên khóe môi của Long Phạm lại tăng thêm vài phần.

Hai người bọn hắn ở trong phòng nói lời ái ngữ, ngoài cửa Trầm Mộ vừa dừng xe rồi gấp rút chạy đến gõ cửa nhà. Trong phòng khách Dạ Dực nghe được tiếng đập cửa nhưng không hề quan tâm, nó đang nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đôi mắt bạch kim khẽ chuyển động.

Ở trong xe mệt nhọc một hồi, rốt cục cũng được phép tiến vào phòng. Nó không biết tế ti vì cái gì lại không cho phép nó đứng một bên quan sát, đối với hành vi của nhân loại, nó thủy chung không thể lý giải.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện