Khi Chung Tình tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, cách song cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống tấm rèm màu xanh lam bên cạnh giường, lộ ra ánh sáng màu lam nhợt nhạt, thật giống như nhan sắc dưới đáy mắt của người nọ, lộ ra lạnh nhạt lại làm cho hắn cảm thấy ấm áp.

Bên cạnh hắn không một bóng người, chỉ có một mình hắn ở trong phòng, nhìn kim đồng hồ treo trên tường, cư nhiên đã gần nửa đêm, hắn tưởng rằng chỉ mới vài giờ, không nghĩ tới lại có thể ngủ lâu như vậy.

Hơi thở của Long Phạm vây quanh bên người đã tản đi, chỉ còn ánh trăng xuyên qua màn đêm, y phục trên người vẫn chưa mặc vào, bên giường vẫn còn chiếc khăn tay hắn đã vứt xuống, tất cả đều là chứng cứ Long Phạm đã đến đây, cho dù không phải là thật thể nhưng cũng đủ làm cho tâm tình chờ đợi của hắn càng thêm cấp bách.

Long Phạm đến rồi đi, người ta nói mộng xuân vô ngân, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được vết tích Long Phạm đã lưu lại trong lòng của hắn. Bảo vệ hắn, làm cho hắn an tâm. Từ khi trở lại thế giới này, sau đó bắt đầu những ngày chờ đợi, hắn hiện tại rốt cục có thể xác định hắn sắp cùng Long Phạm đoàn tụ. (mộng xuân vô ngân = giấc mộng xuân mất đi không để lại dấu vết)

Theo như lời của Long Phạm, nhất định sẽ làm được.

Đứng dậy nhìn thấy thân thể một thân đầy mồ hôi, hắn đi vào phòng tắm, đến khi hắn quấn khăn bước ra thì trong phòng đã sáng đèn, cũng có thêm một người đang nhặt chiếc áo sơ mi của hắn, ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc khăn tay nhàu nát, không biết đang suy nghĩ cái gì. (khổ thân a)

“Sau này trước khi tiến vào làm ơn gõ cửa, tuy ở đây là bệnh viện nhưng cũng là phòng của ta, để tránh ngươi lại nhìn thấy những thứ không muốn thấy.” Giật lại chiếc áo sơ mi Trầm Mộ đang cầm trên tay, Chung Tình nhìn lướt qua dấu vết tình dục trên đó, tùy tay ném sang một bên, lấy ra một bộ y phục mà lần trước Trầm Mộ đem tới rồi đi sang một gian phòng khác.

Nhìn bóng dáng xoay lưng của Chung Tình, Trầm Mộ lộ ra vẻ mặt cười khổ. Vì sao hắn lại động tâm đối với đại chúng tình nhân, so với bất luận kẻ nào thì hắn là người rất rõ ràng, mặt ngoài như thâm tình nhưng kỳ thật Chung Tình vô cùng lãnh khốc, tựa như mới vừa rồi, rõ ràng nhìn ra tâm tư của hắn lại nói ra một câu không hề lưu tình.

Hắn quả thật không nghĩ đến một người có cá tính đặc biệt như Chung Tình lại tự nguyện giải quyết dục vọng của chính mình mà không để cho hắn gọi điện thoại kêu tình nhân trước kia đến, như vậy có nghĩa người kia thật sự đặc biệt. Cho dù hắn không muốn tin, nhưng hết thảy những gì xảy ra trước mắt vẫn làm cho hắn nhận rõ điểm này.

Đây là sự thật, tình nhân trong mộng của tất cả mọi người về sau chỉ thuộc về một người, mà thậm chí ngay cả người kia hắn vẫn chưa gặp mặt, không biết họ tên, không biết quốc tịch, lại chỉ có thể xác định đó là một nam nhân nguy hiểm.

Vò đầu bứt tóc, Trầm Mộ than thở ngã nhào xuống ghế sofa, vừa rồi hình ảnh Chung Tình đi ra khỏi phòng tắm dường như vẫn còn đọng lại trong đầu của hắn. Những giọt nước từ trên mái tóc lăn dài xuống trước ngực, trên khóe miệng lộ ra đường cong cực hạn hấp dẫn mà không ai có thể kháng cự, cho dù hắn không phải cố ý nhưng nhìn thấy Chung Tình như thế vẫn khiến hắn khó khăn ức chế tâm niệm.

Nói không chính xác thì cái loại hình ảnh này về sau có thể không còn cơ hội nhìn thấy nữa, nếu không tiếp tục con đường nghệ thuật, về sau…..

“Hy vọng ngươi sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn. Mơ tưởng đến thứ không nên có thì phải trả giá đắt. Quan hệ của bọn hắn trong lúc đó vượt xa tưởng tượng của ngươi,” Không biết từ khi nào Dạ Dực đã đứng giữa không trung, đôi mắt bạch kim nhìn chăm chú Trầm Mộ đang xuất thần ngồi trên ghế sofa, đột nhiên mở miệng cảnh cáo.

Trầm Mộ bất thình lình giật mình, lúc này mới nhìn lên con quạ đen đứng giữa không trung, cho dù đã bật đèn nhưng con quạ đen quỷ dị có thể nói tiếng người vẫn làm cho hắn hoảng sợ, dọc đường đi đều theo hắn hình như chính là nó.

“Ta chỉ là không cam tâm, vẫn chưa đến mức làm ra chuyện dư thừa, ta không muốn toi mạng a.” Định thần, Trầm Mộ khoa trương biểu tình e ngại, vẻ mặt đau khổ nói, “Một cái Chung Hàn Tiêu đã đủ khiến ta kiêng kị, hiện tại lại có thêm một người không biết tên, ta có thể làm được gì?”

“Chung Tình hắn….và ta đã không còn ở chung trong một thế giới, ai cũng không thể chạm đến, có lẽ ngoại trừ người kia…..” Từ khi Chung Tình tỉnh lại rồi hắn nhìn thấy con quạ đen tên là Dạ Dực, hắn liền hiểu được điểm này.

Từ một gian phòng khác thay đổi một chiếc áo len màu trắng, khi Chung Tình đang lau tóc bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Trầm Mộ đang có chút đăm chiêu nhìn ra phía xa, nghe được lời tâm sự mang theo mất mát này, hắn liền nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Dạ Dực rồi bước đến.

“Ngươi nói cái gì?” làm cho người như Trầm Mộ lộ ra loại biểu tình như vậy.

“Không có gì.” Dạ Dực cũng không định nói ra chuyện này, chỉ là nó thừa hơi lo nghĩ mà thôi.

Quan hệ của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm làm cho nó đối với nhân loại có thêm một chút nhận thức. Cho dù nó là ma vật cũng không hiểu tình cảm là cái gì, nhưng tình cảm của chủ nhân nó và tế ti Long Phạm lại làm cho nó bất tri bất giác bị cuốn hút. Không muốn nhìn thấy quan hệ của bọn hắn nảy sinh thêm nhiều điều phiền toái, nhất thời không cẩn thận nên đã nói lời dư thừa.

Chung Tình liếc mắt nhìn nó một cái, trên mặt mang theo ý cười làm cho Dạ Dực hiểu được chủ nhân của nó đã đoán được đoạn đối thoại mới vừa rồi của nó và Trầm Mộ. Lặng lẽ không một tiếng động, quạ đen vỗ cánh bay đến một góc tối, so với lộ diện dưới ngọn đèn, nó vẫn thích giấu mình trong bóng tối hơn.

Ai bảo nó là ma vật, ma vật không nên quá hảo tâm.

“Vì sao không quay lại?” Chung Tình vẫy tay, từ khi hiện thân trên thế giới này Dạ Dực không quay lại cơ thể của hắn, thủy chung vẫn ở bên ngoài bảo trì hình dạng quạ đen.

“Linh khí ở thế giới này quá mức suy yếu, ta khó có thể khống chế lực lượng của chính mình, hồn phách của ngươi chỉ mới dung hợp với thân thể ở đây, vẫn chưa thể thừa nhận được. Trong tình hình chưa ổn định, ta quay về bên người ngươi chỉ có thể khiến linh thể của ngươi bị tổn thương.”

Trong bóng tối, giọng nói lạnh như băng của Dạ Dực vang lên, nhưng ý tứ cũng là vì lo lắng cho an toàn của hắn.

Nó vẫn chưa muốn bị tế ti khủng bố kia đem làm tế phẩm để xử lý, hiện giờ Lăng Lạc Viêm mới trở về khối thân thể này, hồn phách đã đầy đủ, nó lúc này chỉ là trợ lực mà thôi, không còn trọng yếu như trước kia nữa. Nếu nó làm cho hắn có cái gì nguy hiểm, tế ti kia bất cứ khi nào cũng có thể làm cho nó biến mất khỏi thế gian. (ô ô, thật là ủy khuất cho tiểu Dực)

Trầm Mộ ở một bên nghe bọn hắn đối thoại nhưng không thể hiểu, dù sao cũng biết những việc này nằm ngoài khả năng nhận thức của hắn, vì vậy cũng không đi để ý, đợi Dạ Dực trả lời xong hắn nhìn đồng hồ, “Đã khuya rồi, mấy ngày nay ngươi chưa có ngủ sao? Ngày mốt là họp báo rồi, đến lúc đó không biết thân thể của ngươi có thể duy trì được hay không, hay là để ta đi gọi điện cho ngươi….”

“Không cần, ta vừa mới ngủ dậy, đến ngày mốt cũng không thành vấn đề.” Cắt ngang lời Trầm Mộ, hắn biết Trầm Mộ muốn tìm người đến cho hắn, trên đời này chỉ vài người biết tật xấu của hắn. Trầm Mộ chính là một trong số đó.

Chẳng lẽ nam nhân kia đã đến đây? Bằng không, không có ai thì làm sao hắn có thể ngủ ngon? Trầm Mộ cảm thấy kỳ quái, nhưng ghi chép của bệnh viện cũng không thấy có bất luận kẻ nào viếng thăm.

Bất quá như vậy còn đỡ hơn một việc khiến hắn nhớ tới càng làm cho hắn không thể không lo lắng cho tình trạng thân thể của Chung Tình, “Mấy ngày nay ta không thấy ngươi ăn uống gì cả, tuy báo cáo của bệnh viện đều cho biết biểu hiện của thân thể ngươi hết thảy đều bình thường, nhưng có người nào bình thường mà không ăn bất cứ cái gì không? Ngươi không sao chứ?”

Bị Trầm Mộ nhắc đến, Chung Tình lúc này mới phát hiện quả thật mấy ngày nay không hề ăn cơm nhưng hắn không cảm thấy đói, chẳng lẽ hồn phách của hắn sau khi đầy đủ cũng giống như Long Phạm, vài ngày không ăn không uống cũng không sao? Nhưng linh lực của hắn vẫn còn cách xa Long Phạm, đến nơi này lại như Dạ Dực đã nói, phi thường không ổn định, cho nên ắt hẳn không phải là nguyên nhân này.

Có lẽ chỉ có nam nhân kia mới có thể giải đáp cho hắn, chỉ là không biết đến khi nào Long Phạm mới xuất hiện, là đem hắn trực tiếp trở về hay Long Phạm sẽ xuất hiện ở thế giới này…..

Tế ti Long Phạm khi mặc vào y phục của thế giới này sẽ là loại thần thái nào, khi biết ở đây có bao nhiêu người muốn lao vào vòng tay của hắn thì Long Phạm sẽ phản ứng ra sao….

Chỉ cần nghĩ như vậy liền cảm thấy thời gian có chút thú vị, Chung Tình bất giác không khỏi nhếch môi.

“….Chung Tình, ngươi có đang nghe ta nói hay không? Ta lo lắng cho ngươi, còn người có phải hay không lại nghĩ tới người kia?” Trầm Mộ mang theo ôm oán, ôm oán xong rồi lại cười chế nhạo, dù sao cho tới bây giờ hắn vẫn không có hy vọng, thay vì làm cho Chung Tình phiền chán thì không bằng tiếp tục làm một người đại diện thật tốt, tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè.

Nhướng mi lên, hắn cũng không phủ nhận hắn quả thật lại suy nghĩ đến người kia, vừa cười vừa đi đến ngồi đối diện Trầm Mộ, hắn nhún vai, “Ngươi vừa rồi mới nói cái gì? Ta không có nghe thấy, ngươi cứ lặp lại một lần nữa.”

Trầm Mộ khoa trương khẩu khí đầy cảm thán, hắn không lộ ra quan điểm của mình đối với nam nhân vẫn chưa một lần gặp mặt kia, chỉ là đem lời nói phía trước lặp lại một lần nữa, “Ta nói, cho dù ngươi không đói cũng phải ăn một ít, bằng không ngày mốt ta sợ ngươi không có sức ứng phó với giới truyền thông. Ngươi ở trong này không biết bên ngoài đang như thế nào đâu, trời ạh, quả thật là tai họa, là tai họa của ta…..”

“Có gì đâu? Dẹp chuyện tai họa của ngươi sang một bên, Chung Hàn Tiêu bên kia thế nào rồi?” Tựa đầu vào ghế nệm phía sau, hai chân bắt chéo, từ từ nhắm mắt lại, thờ ơ nâng tay lên, ngón tay thon dài vẽ một vòng trong không khí ý bảo Trầm Mộ nói trọng điểm.

Trầm Mộ chỉ nhìn thấy dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn, ngồi dối diện với hắn, vẻ mặt của Chung Tình tựa hồ thoải mái hơn mấy ngày trước rất nhiều. Mái tóc màu hạt dẻ ánh lên hào quang, vài sợi tóc rơi trước khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ, mơ hồ lộ ra vài phần ý cười lơ đãng, nhắc tới Chung Hàn Tiêu giống như nhắc tới một người xa lạ.

Nói về thời gian và địa điểm của buổi họp báo rồi sau đó nhắc đến động tĩnh mấy ngày nay của Chung Hàn Tiêu ở nơi đó, Trầm Mộ vốn có chút lo lắng nhưng Chung Tình trước mặt lại thật sự khác biệt so với trước kia. Vì để chứng minh chính mình, vì hoàn toàn thoát ly khỏi xã hội đen mà Chung Hàn Vũ đã đổi tên thành Chung Tình. Đến lúc này Chung Tình đã không còn là người mà nhiều năm trước hắn đã nhận thức.

Dã tâm muốn đem tất cả mọi người dẫm nát dưới chân không từ một thủ đoạn, chẳng lẽ thật sự có thể vì một người mà buông tay toàn bộ?

Trầm Mộ nói xong kế hoạch của ngày mốt, ánh mắt lại thủy chung đánh giá trên người ngồi đối diện, nhìn thấy hàng lông mày hơi thoáng nhướng lên, bên môi lộ ra một đường cong như cười lại như không, bỗng nhiên Trầm Mộ cảm giác được có một loại hơi thở lẫm liệt từ trên người của Chung Tình tỏa ra.

Trầm Mộ lập tức gạt bỏ suy đoán lúc trước, Chung Tình cũng không phải vứt bỏ dã tâm mà là hết thảy những gì ở trước mắt đã vô pháp thỏa mãn dã tâm của hắn. Có lẽ hắn đã đạt được những thứ vượt quá những gì hắn đang có. Danh lợi, địa vị, người hâm mộ, tất cả những thứ này đã không còn nằm trong mắt của hắn.

Trong mắt của hắn có lẽ đã tồn tại một thế giới rộng lớn hơn….

Không khỏi nghĩ đến như vậy, Trầm Mộ liền liên tưởng đến người nam nhân theo như lời của Chung Tình, nếu thật sự có người có thể trói chặt tâm tư của hắn, người kia nhất định không giống người thường.

Làm người đại diện của hắn không phải chỉ một hai ngày, Trầm Mộ biết rõ Chung Tình cho tới bây giờ cũng không giống như bề ngoài nhìn thấy. Dùng vẻ mặt thâm tình hoặc lặng yên, chẳng qua trong tình cảm chỉ là vờn quanh với người khác, đó chính là hình tượng giả tạo, làm nghệ sĩ là để ngụy trang, cũng là trò chơi khi hắn nhàm chán.

Lúc này, bởi vì sự kiện quỷ dị kia mà bất ngờ hôn mê, bị bác sĩ tuyên bố là mất đi tất cả ý thức, rốt cục sẽ không tỉnh lại, khi đó Chung Hàn Tiêu lại đột nhiên xuất hiện. Xem ra bởi vì việc ngoài ý muốn, Chung Hàn Tiêu dường như đã tỉnh ngộ điều gì đó. Chẳng qua theo tình hình trước mắt, bất luận hắn tỉnh ngộ điều gì cũng đã quá muộn.

Dù sao nhiều năm trước Chung Tình đã muốn dứt bỏ quá khứ, trước khi hôn mê hắn sẽ không thay đổi thái độ với Chung Hàn Tiêu, lúc sau tỉnh lại….

Nếu hiện tại Chung Hàn Tiêu đến trêu chọc hắn, kết quả chỉ sợ sẽ giống như con quạ đen Dạ Dực đã nói, sẽ trả một cái giá không thể tưởng….

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện