“Nguyên lai lại là ca dao cứu thế, ngươi cũng xem ta là đấng cứu thế?” Lăng Lạc Viêm nghe Lăng Vân nói như vậy thần sắc cũng không chuyển biến quá lớn, tựa hồ đang nghe kể một câu chuyện, mang theo mấy phần hưng vị mấy phần thờ ơ.
Cho dù đây là lời nói Hách Vũ truyền lại thì có thể chứng tỏ cái gì? Chẳng lẽ hắn đến thế giới này chính là vì cứu vớt thế nhân? Nghiêng đầu nhìn Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, hắn rõ ràng là vì nam nhân này mà đến đây…
Long Phạm cũng đang nhìn hắn, dưới đáy mắt thanh lam mang theo ý cười lạnh nhạt lại như chất chứa một tia gì đó. Thượng cổ cựu nhân trở về, câu này….
“Nếu ngươi là đấng cứu thế, ngươi sẽ không chỉ vì người ngươi quan tâm mà cứu thế? Chỉ vì tộc nhân mà cứu thế?” Trải qua đủ loại, Lăng Vân cảm giác nếu Lăng Lạc Viêm thật sự là người cứu thế thì hắn nửa điểm cũng không hoài nghi điều này.
Lăng Lạc Viêm nghe vậy thu lại ý cười bên môi. Nếu là vì Long Phạm….
Từ khi Lăng Vân nói ra điều này, Long Phạm liền trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, lúc này bỗng nhiên chậm rãi nói, “Truyền thuyết kể rằng, ngàn vạn năm trước thế gian từng có một trận hạo kiếp khiến cho long trời lỡ đất, vạn vật diệt vong, người còn sống trên thế gian đã ít lại càng ít, Hách Vũ và Đồ Lân là một trong những người đó.”
Ngữ thanh đột nhiên vang lên khiến mọi người ngưng thần nhìn lại, các trưởng lão đều biết lời nói của tế ti tuyệt đối sẽ không phải không có nguyên do, bỗng nhiên nhắc đến lai lịch của Hách Vũ và Đồ Lân, chẳng lẽ cùng thiên kiếp lần này có quan hệ?
Lăng Lạc Viêm khó hiểu, Long Phạm ở bên cạnh thật sâu chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt không còn vẻ lạnh nhạt lại mang thêm thần sắc ưu tư, trong miệng tiếp tục nói, “Sau trận hạo kiếp, thiên địa trùng sinh cho đến ngày hôm nay. Nhưng cũng như Hách Vũ và Đồ Lân, một trong những thượng cổ cựu nhân còn sống sót đã từng có người khẳng định, nếu có một ngày ác niệm hoành hành trên thế gian, oán niệm tràn ngập thiên địa thì sẽ như lúc trước bọn hắn từng trải qua, sẽ có thiên phạt giáng xuống thế gian, hạo kiếp bắt đầu xuất hiện.”
“Thiên kiếp là bởi vì oán hận chi niệm của thế gian mà tạo thành một lực hỗn độn. Lạc Viêm nếu muốn cứu thế cũng có nghĩa phải kháng lại thiên lực.” Không còn xưng hô tông chủ, trong lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo, ngữ thanh thâm trầm của Long Phạm ngoại trừ lo lắng còn lộ ra một ý tứ khác.
Nếu là vì cứu vớt thế nhân mà đem chính bản thân mình đặt vào hiểm cảnh bất chấp sinh mạng, hắn tình nguyện Lạc Viêm thấy chết không cứu, để cho thế nhân tự mình tìm đường sống, nếu không thể thoát khỏi nạn kiếp thì cũng là thuận theo tự nhiên.
Đôi mắt thâm thúy như ánh sao đêm lộ ra vẻ đạm mạc, cũng không lạnh như băng nhưng đối với thế gian vạn vật chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Lăng Lạc Viêm có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Long Phạm. Đối với việc Long Phạm vì sao biết những điều đó rõ ràng như thế, hắn có chút hiếu kỳ, đem nghi vấn đặt trong lòng, hắn tính toán khi trở về phòng sẽ hỏi lại rõ ràng.
Các trưởng lão ở bên cạnh lại cảm thấy tế ti chính là vì quan tâm và lo lắng cho tông chủ. Thiên phạt giáng xuống thế gian, hạo kiếp bắt đầu xuất hiện, nếu thật có ngày này, tông chủ cứu thế chính là Xích Diêm tộc cứu thế, đây là vinh diệu của Xích Diêm tộc cũng là một trọng trách nặng nề, không phải dễ dàng có thể đảm nhận.
Ba vật hợp một theo như câu ca dao, không biết bọn hắn làm thế nào mới có thể đạt được?
Các trưởng lão trong lòng đầy ưu tư, Lăng Vân nhìn thấy thần sắc của mọi người, từ trên ghế đứng lên đối với Lăng Lạc viêm nói, “Lúc trước ta đã nói, chí bảo là một câu nói và một sợi lông vũ. Sợi lông vũ kia chính là Hách Vũ lưu lại.”
Vừa dứt lời, một đạo hào quang mông lung dần dần chiếu sáng khắp phòng, mật thất thoáng chốc nhiễm một màu đỏ tươi rực rỡ, từ bàn tay Lăng Vân chậm rãi hiện lên một vật. Hồng quang như hỏa, tựa hồ trong lòng bàn tay có ngọn lửa đang bốc cháy.
Nhưng Lăng Vân cũng không có viêm hỏa lực, lúc này nhìn thấy bất quá chỉ là một ngọn lửa, là một sợi lông vũ.
Theo gió nhẹ nhàng bay lượn, phảng phất như viêm hỏa, lông vũ đỏ thẫm khẽ nhúc nhích, bán treo trên lòng bàn tay của Lăng Vân như một ngọn lửa đang lơ lửng. Những sợi măng tơ trên lông vũ như có hào quang lấp lánh, chỉ lướt mắt nhìn thì tựa như một loại lông vũ bình thường nhưng lại khác biệt rõ rệt so với lông vũ tầm thường.
Quanh thân tràn đầy viêm hỏa tinh tế lóe ra, hình dáng uyển chuyển. Nếu nhìn kỹ lại, mỗi một lần biến hóa đều từ ngọn lửa mãnh liệt bốc cháy tạo thành.
Đó là lông vũ của Hách Vũ.
Khi tông chủ nắm giữ viêm hỏa lực, bọn hắn nhìn thấy viêm hỏa hóa thành hình dạng linh thú với chiếc đuôi rực lửa cuốn sạch hết thảy mọi thứ, đúng là hình dạng năm đó Hách Vũ hóa thành, tượng trưng cho viêm hỏa lực.
Nói như vậy, diễm vũ trước mắt chính là năm đó sau khi Hách Vũ hóa thành linh thú rồi gỡ xuống từ phần đuôi.
Lăng Lạc Viêm từ trong tay Lăng Vân tiếp nhận diễm vũ đỏ đậm như liệt hỏa rơi vào trong tay hắn, sau đó bỗng nhiên xuất hiện biến hóa.
Lông vũ đỏ thẫm tỏa ra một trận hỏa quang mãnh liệt, làm cho mọi người cảm thấy trước mắt một mảnh đỏ rực, lại cảm giác có một làn khí nóng như lửa thiêu đang phả vào mặt, mở mắt nhìn lại chỉ thấy ngọn lửa đang bốc cháy càng thêm mạnh mẽ tựa hồ đã tìm được chủ nhân chân chính mà cảm thấy hoan hỷ, diễm vũ nhẹ nhàng xoay quanh càng thêm đẹp mắt diễm lệ.
Lông vũ biến ảo không ngừng, trong nháy mắt lại hóa thành những bộ dáng khác nhau, cực hạn kiều diễm yêu dã, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt đoạt lấy tâm hồn.
Mọi người đều quên hết thảy những việc ngoài thân, ánh mắt chỉ tập trung vào diễm vũ, chỉ thấy sợi lông vũ duỗi dài cho đến khi chủ nhân của nó cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa, mái tóc bạch kim chợt hiện lên một trận hồng quang, tương ứng với màu sắc đỏ rực của lông vũ. Cho đến khi diễm vũ ẩn vào trong lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm thì lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần.
“Tông chủ nhất định là đấng cứu thế theo như lời nói, diễm vũ nhận chủ là chứng minh tốt nhất.” Quyết Vân nhìn không sai, trong lòng thở dài, thiên địa hạo kiếp sắp giáng xuống, chỉ bằng lực của một mình tông chủ thì như thế nào có thể kháng cự?
Người cứu thế đã xác định, như vậy cũng có nghĩa thiên kiếp quả thật sắp giáng xuống.
Lúc này Phùng Hoài rốt cục xác định mình đem Liệt Diễm tộc giao thác cho Lăng Lạc Viêm quả thật không sai. Trước kia ở Vọng Thiên Thai kinh hoàng nhìn thấy Lăng Lạc Viêm đạp hỏa trùng sinh khiến hắn đã có một chút cảm giác, lúc này xem ra quả nhiên đúng là như thế.
“Đây chính là nửa câu sau trong lời nói của Hách Vũ?” Phùng Hoài giật mình rồi tự hỏi như thế.
“Hách Vũ tụ Đồ Lân….Diễm vũ này chính là vật được ám chỉ trong lời nói.” Long Phạm gật đầu, bên trong đôi mắt thanh lam vẫn bình tĩnh không một gợn sóng nhưng lại hiện lên mấy phần âm trầm, nghiêng đầu sang bên cạnh hỏi Lăng Lạc Viêm, “Lạc Viêm thật muốn trở thành người cứu thế? Các vị trưởng lão thật muốn tông chủ của các ngươi cứu thế?”
Cảm giác từ khi câu ca dao kia được nhắc đến, Long Phạm xưng hô với hắn trước mặt mọi người cùng ngày thường bất đồng, Lăng Lạc Viêm phát hiện có gì đó khác thường, “Có gì không đúng?” Hắn hỏi cũng không phải quan tâm đến thiên kiếp mà là Long Phạm.
“Có gì không đúng? Ngươi cũng biết thiên kiếp cứu thế đều không phải chuyện đơn giản, ngươi cần phải lấy được ba vật tề tụ, càng phải biết rõ phương pháp sử dụng, trước khi thiên kiếp giáng xuống còn có ma vật trùng trùng điệp điệp sinh sôi nảy nở ngăn cản ngươi, thượng cổ cựu nhân trở về, chú ngôn diệt thế, ngươi có hiểu được hết ý tứ trong đó?” (chú ngôn diệt thế =câu thần chú diệt thế)
Ngữ thanh chậm rãi trầm thấp, hàng lông mày nhíu lại lộ ra băng lãnh, không phải âm thầm khó đoán như thường ngày, mà là ẩn chứa một cơn bão táp tràn đầy nguy hiểm, cũng không sắc bén nhưng lại như sóng ngầm hung tợn dưới biển khơi, tựa hồ trong chớp mắt có thể hủy diệt chôn vùi hết thảy làm cho người ta bất giác cảm thấy kinh hoàng sợ hãi.
Tế ti chưa bao giờ lộ ra vẻ đáng sợ như thế, mọi người trong lòng một trận lạnh run. Không biết vì chuyện gì lại chọc giận tế ti như vậy? Lời hắn nói đặc biệt nhắc tới một nửa câu sau của Hách Vũ lưu lại, chẳng lẽ những gì ám chỉ trong đó rất là nguy hiểm?
Đôi mắt thanh lam hướng Lăng Lạc Viêm nhìn lại, ánh mắt ẩn chứa một tia ưu tư, Lăng Lạc Viêm có thể xác định Long Phạm chắc chắn biết điều gì đó.
“Chính là vì ta mà lo lắng?” Dựa lưng vào ghế, Lăng Lạc Viêm nghiêng người cười hỏi, nếu hắn đáp ứng cứu thế, người bên ngoài có lẽ vui sướng nhưng Long Phạm nhất định là người duy nhất vì điều này mà sinh giận.
Hàng lông mày nhíu lại vẫn chưa thả lỏng, bạch y bào tế ti lặng yên mà ngồi, khí thế nhiếp nhân như sóng biển cuồn cuộn vẫn chưa lui ra, các trưởng lão chỉ nghe thấy giọng nói trầm ổn tiếp tục vang lên, “Lạc Viêm biết rõ còn cố hỏi.”
Mọi người nhìn thấy ánh mắt màu thanh lam kì dị đảo qua, vẻ đạm mạc trong đó lại khác biệt so với ngày thường, ẩn chứa tức giận lại có cái gì đó khó giải thích, bỗng nhiên thêm một chút ý cười, “Hay là ngươi muốn ta nói ra ở đây?”
Lăng Lạc Viêm nhíu mi, “Nói cái gì?” Đầu tiên là sinh giận vì việc cứu thế, tiếp theo lại cười cổ quái như thế, tế ti của hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?
“Ngươi muốn ta nhìn ngươi vì cứu thế mà dấn thân vào nguy hiểm, như vậy nếu ngươi có việc gì xảy ra, ta sẽ dùng toàn bộ tánh mạng của tộc nhân và cả thế gian chôn cùng.” Ngữ thanh lạnh nhạt ôn nhu, bình thản chậm rãi đến cực điểm, lần lượt đảo mắt qua các vị trưởng lão đang ngồi, “Các ngươi….đã chuẩn bị tốt?”
Giọng nói lộ ra áp bách như cuồng phong bạo vũ, tựa hồ tất cả bình tĩnh bị dập tắt, có thể lập tức đem hết thảy chôn vùi dưới đáy biển sâu, đôi mắt u ám thâm thúy đầy sát khí, yên tĩnh đến mức tử tịch cũng như lời nói thản nhiên nhưng tràn đầy quyết liệt.
Trước mắt tất cả mọi người, tế ti luôn tận tâm vì tông tộc cư nhiên…..cư nhiên….nói ra những lời như vậy?! Tế ti thà rằng thế gian bị hủy diệt cũng không muốn tông chủ gặp nguy hiểm?
Kể từ khi nhìn thấy nụ hôn kia ở Vọng Thiên Thai, bọn hắn không phải hoàn toàn hiểu rõ quan hệ của tông chủ và tế ti, cho đến hôm nay nghe tế ti thừa nhận ái niệm, mới vừa rồi lại một câu này, bọn hắn trong lòng không khỏi bị chấn động.
Đây có còn là tế ti mà bọn hắn từng biết?
Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm nhìn nhau, hắn không nghĩ đến Long Phạm lại nói ra lời này trước mặt tộc nhân, không hề che giấu cũng không bận tâm đến thân phận tế ti. Nam nhân vì tông tộc mà tồn tại, xem thường hết thảy, lại bởi vì hắn có thể đối mặt với nguy hiểm mà nói ra lời uy hiếp tộc nhân như vậy….
Không thể ức chế cảm giác trỗi dậy mãnh liệt dưới đáy lòng, Lăng Lạc Viêm trước mặt tất cả mọi người nghiêng thân qua, nâng môi lên.
Giờ khắc này cái gì là thân phận tông chủ, cái gì là thiên kiếp diệt thế, tất cả hoàn toàn không ở trong lòng hắn. Trước mắt tuy là nghị sự, là thương thảo làm thế nào để đối phó thiên kiếp, nhưng hết thảy làm sao sánh bằng người quan trọng nhất trước mặt.
Hắn cũng không phải vì cứu thế mà đến đây.
Đối với hắn mà nói, điều hắn muốn chính là người trước mắt, những thứ huyền diệu, hư huyễn cùng hắn không quan hệ, về sau cũng sẽ không có.
Hắn không có lực cứu cả thiên hạ, nếu là nhân gian oán niệm ác ý tạo thành hạo kiếp, đó chính là thiên phạt, nếu đã như thế thì cứ để thế nhân tự mình nhận lấy.
Hai cánh môi cùng nóng rực như nhau, Long Phạm đem người bên cạnh ôm chặt vào lòng, Lạc Viêm của hắn…..
Giờ khắc này người ở trong ngực hắn nếu thật sự là vì cứu thế mà sinh tồn, cũng là vì hắn đưa Lạc Viêm kéo vào thế giới này.
Nhưng Lạc Viêm từng bước một đến được ngày hôm nay, từ lúc không có linh lực đến khi nắm giữ viêm hỏa, gánh chịu đủ loại vất vả, những điều này cũng không phải vì trở thành đấng cứu thế.
Lạc Viêm vì hắn mà tồn tại, là thượng thiên ban cho hắn, tuyệt không phải vì cứu giúp người bên ngoài.
Trước mặt các trưởng lão, hai người ôm nhau mà hôn khiến tất cả mọi người đều mất lực tự hỏi, trong lúc nhất thời đem hết thảy thiên kiếp vứt sang một bên. Bọn hắn vẫn chưa quên lời nói mới vừa rồi của tế ti, cái loại hàm chứa nguy hiểm mang theo hơi thở khủng bố chỉ trong nháy mắt có thể đem nhân loại hủy diệt, bọn hắn không dám quên cũng không nguyện nhớ lại.
Đến lúc này bọn hắn vẫn còn cảm giác rét run khi bị ánh mắt kia đảo qua. Không hề che giấu lực lượng, tản mát ra hơi thở áp bách khiến người ta sợ hãi, tế ti Long Phạm như thế…..
Chưa bao giờ nhìn thấy tế ti tức giận, càng chưa bao giờ bị uy hiếp khủng khiếp như vậy, bọn hắn cuối cùng cũng biết ma vật đối với tế ti kiêng kị đó là vì bản năng linh cảm của bọn chúng cao hơn so với thường nhân.
Danh xưng tế ti Long Phạm của Xích Diêm, tất cả các tộc đều biết, bọn họ cũng như người của Xích Diêm tộc đều kính sợ tế ti Long Phạm, nhưng hôm nay bọn hắn mới phát hiện dĩ vãng không thể bì kịp với những gì bọn hắn đang cảm giác lúc này, bọn hắn chưa bao giờ chân chính biết được lực lượng của tế ti.
Những gì bọn hắn nghe thấy, nhìn thấy đều không phải tế ti Long Phạm chân chính. Chỉ có ở trước mặt tông chủ, tế ti mới là chân thực.
Sau buổi nghị sự, tất cả các trưởng lão tán đi mang theo cảm khái cùng than thở, bọn hắn nhớ kỹ những lời hôm nay của tế ti. Nói như vậy, về việc cứu thế cũng không dám tùy ý nhắc đến, nhưng cũng không thể dễ dàng quên đi thiên kiếp trong câu nói. Quyết Vân và các trưởng lão thương định, âm thầm sai người điều tra những vật ám chỉ còn lại trong câu ca dao là thứ gì.
Trải qua lần này, trong lòng mọi người đều tồn tại một mối cảm xúc phức tạp, vốn Liệt Diễm tộc trở về nên là chuyện tốt nhưng lại mở ra thiên kiếp sắp giáng xuống, cùng với lời uy hiếp của tế ti khiến mọi người trong lòng tràn đầy ưu tư, trở nên lo lắng cho tương lai.
Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm trở về phòng, hai người đều không lên tiếng. Trong phòng ngủ, làn gió lướt nhẹ qua khung cửa sổ đem trướng mạn khẽ phất phơ, cũng mang theo hương thơm thoang thoảng.
Cánh hoa bé nhỏ màu đỏ ửng từ trên cành cây trong viện hạ xuống, bị gió thổi vào rơi trên nhuyễn tháp màu xanh lam khiến sắc hồng trên cánh hoa có vẻ đặc biệt đáng chú ý, Gió mát mang theo mùi hương dịu dàng cùng cánh hoa trước mắt, ánh trăng trong vắt bên khung cửa sổ, hết thảy phiền toái lúc trước giờ khắc này tựa hồ thật sự tan biến. (nhuyễn tháp = giường nhỏ mềm mại)
Lăng Lạc Viêm thả lỏng tâm tư. Thiên kiếp, cứu thế, những thứ đó tạm thời bỏ qua một bên, thở dài, hắn hướng đến nhuyễn tháp ngã người xuống.
“Hôm nay tế ti thật sự đánh mất hình tượng của mình trước mặt tộc nhân,” Đôi mắt khẽ khép, hướng đến nam nhân đang đứng bên cạnh nhuyễn tháp liếc một cái, tuy mới thở dài nhưng bên môi lại rõ ràng mang theo ý cười.
Cho dù đây là lời nói Hách Vũ truyền lại thì có thể chứng tỏ cái gì? Chẳng lẽ hắn đến thế giới này chính là vì cứu vớt thế nhân? Nghiêng đầu nhìn Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, hắn rõ ràng là vì nam nhân này mà đến đây…
Long Phạm cũng đang nhìn hắn, dưới đáy mắt thanh lam mang theo ý cười lạnh nhạt lại như chất chứa một tia gì đó. Thượng cổ cựu nhân trở về, câu này….
“Nếu ngươi là đấng cứu thế, ngươi sẽ không chỉ vì người ngươi quan tâm mà cứu thế? Chỉ vì tộc nhân mà cứu thế?” Trải qua đủ loại, Lăng Vân cảm giác nếu Lăng Lạc Viêm thật sự là người cứu thế thì hắn nửa điểm cũng không hoài nghi điều này.
Lăng Lạc Viêm nghe vậy thu lại ý cười bên môi. Nếu là vì Long Phạm….
Từ khi Lăng Vân nói ra điều này, Long Phạm liền trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, lúc này bỗng nhiên chậm rãi nói, “Truyền thuyết kể rằng, ngàn vạn năm trước thế gian từng có một trận hạo kiếp khiến cho long trời lỡ đất, vạn vật diệt vong, người còn sống trên thế gian đã ít lại càng ít, Hách Vũ và Đồ Lân là một trong những người đó.”
Ngữ thanh đột nhiên vang lên khiến mọi người ngưng thần nhìn lại, các trưởng lão đều biết lời nói của tế ti tuyệt đối sẽ không phải không có nguyên do, bỗng nhiên nhắc đến lai lịch của Hách Vũ và Đồ Lân, chẳng lẽ cùng thiên kiếp lần này có quan hệ?
Lăng Lạc Viêm khó hiểu, Long Phạm ở bên cạnh thật sâu chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt không còn vẻ lạnh nhạt lại mang thêm thần sắc ưu tư, trong miệng tiếp tục nói, “Sau trận hạo kiếp, thiên địa trùng sinh cho đến ngày hôm nay. Nhưng cũng như Hách Vũ và Đồ Lân, một trong những thượng cổ cựu nhân còn sống sót đã từng có người khẳng định, nếu có một ngày ác niệm hoành hành trên thế gian, oán niệm tràn ngập thiên địa thì sẽ như lúc trước bọn hắn từng trải qua, sẽ có thiên phạt giáng xuống thế gian, hạo kiếp bắt đầu xuất hiện.”
“Thiên kiếp là bởi vì oán hận chi niệm của thế gian mà tạo thành một lực hỗn độn. Lạc Viêm nếu muốn cứu thế cũng có nghĩa phải kháng lại thiên lực.” Không còn xưng hô tông chủ, trong lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo, ngữ thanh thâm trầm của Long Phạm ngoại trừ lo lắng còn lộ ra một ý tứ khác.
Nếu là vì cứu vớt thế nhân mà đem chính bản thân mình đặt vào hiểm cảnh bất chấp sinh mạng, hắn tình nguyện Lạc Viêm thấy chết không cứu, để cho thế nhân tự mình tìm đường sống, nếu không thể thoát khỏi nạn kiếp thì cũng là thuận theo tự nhiên.
Đôi mắt thâm thúy như ánh sao đêm lộ ra vẻ đạm mạc, cũng không lạnh như băng nhưng đối với thế gian vạn vật chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Lăng Lạc Viêm có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Long Phạm. Đối với việc Long Phạm vì sao biết những điều đó rõ ràng như thế, hắn có chút hiếu kỳ, đem nghi vấn đặt trong lòng, hắn tính toán khi trở về phòng sẽ hỏi lại rõ ràng.
Các trưởng lão ở bên cạnh lại cảm thấy tế ti chính là vì quan tâm và lo lắng cho tông chủ. Thiên phạt giáng xuống thế gian, hạo kiếp bắt đầu xuất hiện, nếu thật có ngày này, tông chủ cứu thế chính là Xích Diêm tộc cứu thế, đây là vinh diệu của Xích Diêm tộc cũng là một trọng trách nặng nề, không phải dễ dàng có thể đảm nhận.
Ba vật hợp một theo như câu ca dao, không biết bọn hắn làm thế nào mới có thể đạt được?
Các trưởng lão trong lòng đầy ưu tư, Lăng Vân nhìn thấy thần sắc của mọi người, từ trên ghế đứng lên đối với Lăng Lạc viêm nói, “Lúc trước ta đã nói, chí bảo là một câu nói và một sợi lông vũ. Sợi lông vũ kia chính là Hách Vũ lưu lại.”
Vừa dứt lời, một đạo hào quang mông lung dần dần chiếu sáng khắp phòng, mật thất thoáng chốc nhiễm một màu đỏ tươi rực rỡ, từ bàn tay Lăng Vân chậm rãi hiện lên một vật. Hồng quang như hỏa, tựa hồ trong lòng bàn tay có ngọn lửa đang bốc cháy.
Nhưng Lăng Vân cũng không có viêm hỏa lực, lúc này nhìn thấy bất quá chỉ là một ngọn lửa, là một sợi lông vũ.
Theo gió nhẹ nhàng bay lượn, phảng phất như viêm hỏa, lông vũ đỏ thẫm khẽ nhúc nhích, bán treo trên lòng bàn tay của Lăng Vân như một ngọn lửa đang lơ lửng. Những sợi măng tơ trên lông vũ như có hào quang lấp lánh, chỉ lướt mắt nhìn thì tựa như một loại lông vũ bình thường nhưng lại khác biệt rõ rệt so với lông vũ tầm thường.
Quanh thân tràn đầy viêm hỏa tinh tế lóe ra, hình dáng uyển chuyển. Nếu nhìn kỹ lại, mỗi một lần biến hóa đều từ ngọn lửa mãnh liệt bốc cháy tạo thành.
Đó là lông vũ của Hách Vũ.
Khi tông chủ nắm giữ viêm hỏa lực, bọn hắn nhìn thấy viêm hỏa hóa thành hình dạng linh thú với chiếc đuôi rực lửa cuốn sạch hết thảy mọi thứ, đúng là hình dạng năm đó Hách Vũ hóa thành, tượng trưng cho viêm hỏa lực.
Nói như vậy, diễm vũ trước mắt chính là năm đó sau khi Hách Vũ hóa thành linh thú rồi gỡ xuống từ phần đuôi.
Lăng Lạc Viêm từ trong tay Lăng Vân tiếp nhận diễm vũ đỏ đậm như liệt hỏa rơi vào trong tay hắn, sau đó bỗng nhiên xuất hiện biến hóa.
Lông vũ đỏ thẫm tỏa ra một trận hỏa quang mãnh liệt, làm cho mọi người cảm thấy trước mắt một mảnh đỏ rực, lại cảm giác có một làn khí nóng như lửa thiêu đang phả vào mặt, mở mắt nhìn lại chỉ thấy ngọn lửa đang bốc cháy càng thêm mạnh mẽ tựa hồ đã tìm được chủ nhân chân chính mà cảm thấy hoan hỷ, diễm vũ nhẹ nhàng xoay quanh càng thêm đẹp mắt diễm lệ.
Lông vũ biến ảo không ngừng, trong nháy mắt lại hóa thành những bộ dáng khác nhau, cực hạn kiều diễm yêu dã, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt đoạt lấy tâm hồn.
Mọi người đều quên hết thảy những việc ngoài thân, ánh mắt chỉ tập trung vào diễm vũ, chỉ thấy sợi lông vũ duỗi dài cho đến khi chủ nhân của nó cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa, mái tóc bạch kim chợt hiện lên một trận hồng quang, tương ứng với màu sắc đỏ rực của lông vũ. Cho đến khi diễm vũ ẩn vào trong lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm thì lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần.
“Tông chủ nhất định là đấng cứu thế theo như lời nói, diễm vũ nhận chủ là chứng minh tốt nhất.” Quyết Vân nhìn không sai, trong lòng thở dài, thiên địa hạo kiếp sắp giáng xuống, chỉ bằng lực của một mình tông chủ thì như thế nào có thể kháng cự?
Người cứu thế đã xác định, như vậy cũng có nghĩa thiên kiếp quả thật sắp giáng xuống.
Lúc này Phùng Hoài rốt cục xác định mình đem Liệt Diễm tộc giao thác cho Lăng Lạc Viêm quả thật không sai. Trước kia ở Vọng Thiên Thai kinh hoàng nhìn thấy Lăng Lạc Viêm đạp hỏa trùng sinh khiến hắn đã có một chút cảm giác, lúc này xem ra quả nhiên đúng là như thế.
“Đây chính là nửa câu sau trong lời nói của Hách Vũ?” Phùng Hoài giật mình rồi tự hỏi như thế.
“Hách Vũ tụ Đồ Lân….Diễm vũ này chính là vật được ám chỉ trong lời nói.” Long Phạm gật đầu, bên trong đôi mắt thanh lam vẫn bình tĩnh không một gợn sóng nhưng lại hiện lên mấy phần âm trầm, nghiêng đầu sang bên cạnh hỏi Lăng Lạc Viêm, “Lạc Viêm thật muốn trở thành người cứu thế? Các vị trưởng lão thật muốn tông chủ của các ngươi cứu thế?”
Cảm giác từ khi câu ca dao kia được nhắc đến, Long Phạm xưng hô với hắn trước mặt mọi người cùng ngày thường bất đồng, Lăng Lạc Viêm phát hiện có gì đó khác thường, “Có gì không đúng?” Hắn hỏi cũng không phải quan tâm đến thiên kiếp mà là Long Phạm.
“Có gì không đúng? Ngươi cũng biết thiên kiếp cứu thế đều không phải chuyện đơn giản, ngươi cần phải lấy được ba vật tề tụ, càng phải biết rõ phương pháp sử dụng, trước khi thiên kiếp giáng xuống còn có ma vật trùng trùng điệp điệp sinh sôi nảy nở ngăn cản ngươi, thượng cổ cựu nhân trở về, chú ngôn diệt thế, ngươi có hiểu được hết ý tứ trong đó?” (chú ngôn diệt thế =câu thần chú diệt thế)
Ngữ thanh chậm rãi trầm thấp, hàng lông mày nhíu lại lộ ra băng lãnh, không phải âm thầm khó đoán như thường ngày, mà là ẩn chứa một cơn bão táp tràn đầy nguy hiểm, cũng không sắc bén nhưng lại như sóng ngầm hung tợn dưới biển khơi, tựa hồ trong chớp mắt có thể hủy diệt chôn vùi hết thảy làm cho người ta bất giác cảm thấy kinh hoàng sợ hãi.
Tế ti chưa bao giờ lộ ra vẻ đáng sợ như thế, mọi người trong lòng một trận lạnh run. Không biết vì chuyện gì lại chọc giận tế ti như vậy? Lời hắn nói đặc biệt nhắc tới một nửa câu sau của Hách Vũ lưu lại, chẳng lẽ những gì ám chỉ trong đó rất là nguy hiểm?
Đôi mắt thanh lam hướng Lăng Lạc Viêm nhìn lại, ánh mắt ẩn chứa một tia ưu tư, Lăng Lạc Viêm có thể xác định Long Phạm chắc chắn biết điều gì đó.
“Chính là vì ta mà lo lắng?” Dựa lưng vào ghế, Lăng Lạc Viêm nghiêng người cười hỏi, nếu hắn đáp ứng cứu thế, người bên ngoài có lẽ vui sướng nhưng Long Phạm nhất định là người duy nhất vì điều này mà sinh giận.
Hàng lông mày nhíu lại vẫn chưa thả lỏng, bạch y bào tế ti lặng yên mà ngồi, khí thế nhiếp nhân như sóng biển cuồn cuộn vẫn chưa lui ra, các trưởng lão chỉ nghe thấy giọng nói trầm ổn tiếp tục vang lên, “Lạc Viêm biết rõ còn cố hỏi.”
Mọi người nhìn thấy ánh mắt màu thanh lam kì dị đảo qua, vẻ đạm mạc trong đó lại khác biệt so với ngày thường, ẩn chứa tức giận lại có cái gì đó khó giải thích, bỗng nhiên thêm một chút ý cười, “Hay là ngươi muốn ta nói ra ở đây?”
Lăng Lạc Viêm nhíu mi, “Nói cái gì?” Đầu tiên là sinh giận vì việc cứu thế, tiếp theo lại cười cổ quái như thế, tế ti của hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?
“Ngươi muốn ta nhìn ngươi vì cứu thế mà dấn thân vào nguy hiểm, như vậy nếu ngươi có việc gì xảy ra, ta sẽ dùng toàn bộ tánh mạng của tộc nhân và cả thế gian chôn cùng.” Ngữ thanh lạnh nhạt ôn nhu, bình thản chậm rãi đến cực điểm, lần lượt đảo mắt qua các vị trưởng lão đang ngồi, “Các ngươi….đã chuẩn bị tốt?”
Giọng nói lộ ra áp bách như cuồng phong bạo vũ, tựa hồ tất cả bình tĩnh bị dập tắt, có thể lập tức đem hết thảy chôn vùi dưới đáy biển sâu, đôi mắt u ám thâm thúy đầy sát khí, yên tĩnh đến mức tử tịch cũng như lời nói thản nhiên nhưng tràn đầy quyết liệt.
Trước mắt tất cả mọi người, tế ti luôn tận tâm vì tông tộc cư nhiên…..cư nhiên….nói ra những lời như vậy?! Tế ti thà rằng thế gian bị hủy diệt cũng không muốn tông chủ gặp nguy hiểm?
Kể từ khi nhìn thấy nụ hôn kia ở Vọng Thiên Thai, bọn hắn không phải hoàn toàn hiểu rõ quan hệ của tông chủ và tế ti, cho đến hôm nay nghe tế ti thừa nhận ái niệm, mới vừa rồi lại một câu này, bọn hắn trong lòng không khỏi bị chấn động.
Đây có còn là tế ti mà bọn hắn từng biết?
Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm nhìn nhau, hắn không nghĩ đến Long Phạm lại nói ra lời này trước mặt tộc nhân, không hề che giấu cũng không bận tâm đến thân phận tế ti. Nam nhân vì tông tộc mà tồn tại, xem thường hết thảy, lại bởi vì hắn có thể đối mặt với nguy hiểm mà nói ra lời uy hiếp tộc nhân như vậy….
Không thể ức chế cảm giác trỗi dậy mãnh liệt dưới đáy lòng, Lăng Lạc Viêm trước mặt tất cả mọi người nghiêng thân qua, nâng môi lên.
Giờ khắc này cái gì là thân phận tông chủ, cái gì là thiên kiếp diệt thế, tất cả hoàn toàn không ở trong lòng hắn. Trước mắt tuy là nghị sự, là thương thảo làm thế nào để đối phó thiên kiếp, nhưng hết thảy làm sao sánh bằng người quan trọng nhất trước mặt.
Hắn cũng không phải vì cứu thế mà đến đây.
Đối với hắn mà nói, điều hắn muốn chính là người trước mắt, những thứ huyền diệu, hư huyễn cùng hắn không quan hệ, về sau cũng sẽ không có.
Hắn không có lực cứu cả thiên hạ, nếu là nhân gian oán niệm ác ý tạo thành hạo kiếp, đó chính là thiên phạt, nếu đã như thế thì cứ để thế nhân tự mình nhận lấy.
Hai cánh môi cùng nóng rực như nhau, Long Phạm đem người bên cạnh ôm chặt vào lòng, Lạc Viêm của hắn…..
Giờ khắc này người ở trong ngực hắn nếu thật sự là vì cứu thế mà sinh tồn, cũng là vì hắn đưa Lạc Viêm kéo vào thế giới này.
Nhưng Lạc Viêm từng bước một đến được ngày hôm nay, từ lúc không có linh lực đến khi nắm giữ viêm hỏa, gánh chịu đủ loại vất vả, những điều này cũng không phải vì trở thành đấng cứu thế.
Lạc Viêm vì hắn mà tồn tại, là thượng thiên ban cho hắn, tuyệt không phải vì cứu giúp người bên ngoài.
Trước mặt các trưởng lão, hai người ôm nhau mà hôn khiến tất cả mọi người đều mất lực tự hỏi, trong lúc nhất thời đem hết thảy thiên kiếp vứt sang một bên. Bọn hắn vẫn chưa quên lời nói mới vừa rồi của tế ti, cái loại hàm chứa nguy hiểm mang theo hơi thở khủng bố chỉ trong nháy mắt có thể đem nhân loại hủy diệt, bọn hắn không dám quên cũng không nguyện nhớ lại.
Đến lúc này bọn hắn vẫn còn cảm giác rét run khi bị ánh mắt kia đảo qua. Không hề che giấu lực lượng, tản mát ra hơi thở áp bách khiến người ta sợ hãi, tế ti Long Phạm như thế…..
Chưa bao giờ nhìn thấy tế ti tức giận, càng chưa bao giờ bị uy hiếp khủng khiếp như vậy, bọn hắn cuối cùng cũng biết ma vật đối với tế ti kiêng kị đó là vì bản năng linh cảm của bọn chúng cao hơn so với thường nhân.
Danh xưng tế ti Long Phạm của Xích Diêm, tất cả các tộc đều biết, bọn họ cũng như người của Xích Diêm tộc đều kính sợ tế ti Long Phạm, nhưng hôm nay bọn hắn mới phát hiện dĩ vãng không thể bì kịp với những gì bọn hắn đang cảm giác lúc này, bọn hắn chưa bao giờ chân chính biết được lực lượng của tế ti.
Những gì bọn hắn nghe thấy, nhìn thấy đều không phải tế ti Long Phạm chân chính. Chỉ có ở trước mặt tông chủ, tế ti mới là chân thực.
Sau buổi nghị sự, tất cả các trưởng lão tán đi mang theo cảm khái cùng than thở, bọn hắn nhớ kỹ những lời hôm nay của tế ti. Nói như vậy, về việc cứu thế cũng không dám tùy ý nhắc đến, nhưng cũng không thể dễ dàng quên đi thiên kiếp trong câu nói. Quyết Vân và các trưởng lão thương định, âm thầm sai người điều tra những vật ám chỉ còn lại trong câu ca dao là thứ gì.
Trải qua lần này, trong lòng mọi người đều tồn tại một mối cảm xúc phức tạp, vốn Liệt Diễm tộc trở về nên là chuyện tốt nhưng lại mở ra thiên kiếp sắp giáng xuống, cùng với lời uy hiếp của tế ti khiến mọi người trong lòng tràn đầy ưu tư, trở nên lo lắng cho tương lai.
Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm trở về phòng, hai người đều không lên tiếng. Trong phòng ngủ, làn gió lướt nhẹ qua khung cửa sổ đem trướng mạn khẽ phất phơ, cũng mang theo hương thơm thoang thoảng.
Cánh hoa bé nhỏ màu đỏ ửng từ trên cành cây trong viện hạ xuống, bị gió thổi vào rơi trên nhuyễn tháp màu xanh lam khiến sắc hồng trên cánh hoa có vẻ đặc biệt đáng chú ý, Gió mát mang theo mùi hương dịu dàng cùng cánh hoa trước mắt, ánh trăng trong vắt bên khung cửa sổ, hết thảy phiền toái lúc trước giờ khắc này tựa hồ thật sự tan biến. (nhuyễn tháp = giường nhỏ mềm mại)
Lăng Lạc Viêm thả lỏng tâm tư. Thiên kiếp, cứu thế, những thứ đó tạm thời bỏ qua một bên, thở dài, hắn hướng đến nhuyễn tháp ngã người xuống.
“Hôm nay tế ti thật sự đánh mất hình tượng của mình trước mặt tộc nhân,” Đôi mắt khẽ khép, hướng đến nam nhân đang đứng bên cạnh nhuyễn tháp liếc một cái, tuy mới thở dài nhưng bên môi lại rõ ràng mang theo ý cười.
Danh sách chương