“Đây là Trạc hồn châu? Sao có thể…” Có trưởng lão hoàn toàn thất vọng cơ hồ kết luận đây không phải là Trạc hồn châu.
“Xem bằng mắt cũng chưa hẳn đã là như vậy.” Quyết Vân ở bên cạnh thì ngược lại, không hề đoán bừa, “Chỉ có tông chủ dùng linh lực để thử thì mới biết.”
Linh lực? Lúc trước Long Phạm thăm dò linh lực của hắn chính là vì nguyên nhân này, có lẽ là lo lắng linh lực của hắn không đủ sử dụng, Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, Long Phạm đón nhận ánh mắt của hắn rồi chậm rãi gật đầu, “Tông chủ cần dùng linh lực thăm dò, cũng như ở Vọng Thiên Thai đối với thánh vật mà làm. Phàm là những vật do thượng cổ lưu lại đều cần linh lực mới có thể mở ra. Trải qua năm tháng biến đổi, hình dáng tất nhiên không còn như xưa, chỉ có thể dùng linh lực kích thích phản ứng của nó thì mới biết chính xác.”
Khi hắn nghe nói đến Trạc hồn châu liền biết Tôn Sắt An đúng là vì viêm hỏa lực trên người Lạc Viêm. Muốn nói trên đời này có loại linh lực tiếp cận gần nhất với sóc thủy thì đó chính là viêm hỏa. Tuy nói thủy khắc hỏa nhưng hai cổ lực lượng vốn là của Hách Vũ và Đồ Lân, cùng là thượng cổ thần nhân, cho dù hai loại linh lực bất đồng nhưng cũng có cùng nguồn gốc. Dưới tình huống không thể tìm được Ngân Diệu tộc kế thừa Đồ Lân lực thì chỉ có viêm hỏa là hy vọng cuối cùng để thúc giục Trạc hồn châu.
Lăng Lạc Viêm cầm lấy viên ngọc trong kim hạp, nắm ở bàn tay, một vầng ánh sáng màu đỏ sẫm từ trong lòng bàn tay toát ra, xuyên thấu qua khe hở, từng đợt từng đợt hào quang lóa mắt bắn ra tứ phía. Sợi tóc bạch kim dưới ánh sáng hồng quang nhẹ nhàng phất phơ, đuôi tóc đỏ tươi diễm lệ dần dần lan tràn lên trên.
Sợi tóc bạch kim mỏng như tơ, hết sợi này đến sợi khác dường như bị màu đỏ tươi xinh đẹp ngấm dần từ đuôi tóc mà lên. Mái tóc bạch kim của Lăng Lạc Viêm hóa thành màu đỏ rực như lửa, cũng như mọi người chứng kiến ở Vọng Thiên Thai bị ngọn lửa hừng hực bao lấy toàn thân. Liệt hỏa mạnh mẽ như đang phiêu vũ, đôi mắt khẽ nhắm, hơi hơi nâng lên, ấn chiếu lửa nóng toát ra mang theo vài phần gợi tình, chỉ nghe hắn khinh cười một tiếng, “Xem ra đúng thật là Trạc hồn châu”
Theo lời nói vừa hạ xuống, nguyên bản đang ở trong hồng quang đỏ rực thoáng chốc lại trở nên lấp lánh nhu hòa sắc thanh lam. Hồng quang như hỏa, thanh lam như thủy, thu về trong lòng bàn tay chậm rãi triển khai, vốn là một viên ngọc ám màu không có ánh sáng lại bất thình lình trở nên trong suốt sáng bóng, trắng như tuyết, ẩn hiện sắc thanh lam, giống như viên minh châu bụi bặm chợt nhiên hiện lên quang hoa rực rỡ làm cho mọi người đều kinh ngạc thán phục.
Các trưởng lão hai tộc đã sớm quên mất nên nói cái gì, chỉ chăm chú nhìn vào viên Trạc hồn châu trong truyền thuyết. Phùng Hoài từ đầu đến cuối không nói chuyện, lúc này vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
Lăng Lạc Viêm có thể làm cho Trạc hồn châu phản ứng, trong chốc lát nhất định có thể sử dụng. E rằng hắn thật sự là người cứu thế trong câu ca dao, thân đủ viêm hỏa có năng lực thúc giục sóc thủy lực trong Trạc hồn châu, Lăng Lạc Viêm như vậy quá mức đáng sợ cũng quá mức vượt ngoài dự tính của hắn, hắn còn lấy cái gì cùng Lăng Lạc Viêm tranh đoạt quyền hành hai tộc, để cho Liệt Diễm tộc không rơi vào tay của Lăng Lạc Viêm?
Thần sắc biến hóa của Phùng Hoài cùng các trưởng lão của Liệt Diễm tộc đều bị Long Phạm xem ở trong mắt, đảo qua viên Trạc hồn châu, đôi mắt thanh lam tiếp tục nhắm lại, cũng giấu đi vẻ tán thưởng trong đó. Một màn trước mắt không ngoài dự tính, tông chủ của hắn nhất định phải cao cao tại thượng đứng trên đầu mọi người, làm cho kẻ khác không thể phớt lờ ánh hào quang đầy chói mắt này.
Liệt Diễm tộc đối với việc này đã cảm giác được, trong Xích Diêm tộc các trưởng lão lại càng phát hiện, chỉ cần cứu Tôn Duy, tạm thời không bàn đến giá trị phân nửa Li Dạ thành, chẳng qua Tôn Sắt An một người mang nợ ân tình cũng đủ làm cho hắn dốc hết sức lực phục vụ Xích Diêm tộc.
Đến lúc đó tin tức đồn thổi, thành chủ vì giấu diếm ma vật bị tông chủ Xích Diêm tộc trừ bỏ, Tôn Sắt An không thể để việc của Tôn Duy cho kẻ khác biết, như vậy mọi chuyện sẽ trở thành Xích Diêm tộc vì Li Dạ thành trừ ma, rồi dần dần được truyền khai….
Chuyện sau đó đều nằm trong kế hoạch của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm. Các trưởng lão Xích Diêm tộc đối với những gì đang diễn ra trước mắt vẫn chưa lấy lại tinh thần. Hào quang trong phòng đan xen chói lóa làm cho tất cả mọi người có cảm giác như đang ở trong một thế giới khác. Trước mắt chính là Trạc hồn châu đại biểu cho sóc thủy lực, viêm hỏa di động trong không trung giống như Hách Vũ Đồ Lân đồng thời hiển hiện trước mặt bọn họ, viêm hỏa sóc thủy cùng hiện, đây đúng là một cảnh tượng phi thường hiếm thấy!
Lăng Lạc Viêm khống chế viêm hỏa trong lòng bàn tay, đưa linh lực tiến vào một chút liền cảm giác Trạc hồn châu dao động, cũng như khi ở Vọng Thiên Thai đối với khối thánh vật linh thạch, lúc này hắn cũng cảm giác linh lực không ngừng lưu thất tựa hồ đang bị hấp thu, tuy không mãnh liệt như lần trước như tơ như lũ bị hút ra, lần này tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Cảm thấy linh lực bị lưu thất mà lúc sau phải dùng nó để vây hãm thứu ma, hắn cố gắng khống chế linh lực bị hấp thu, điềm nhiên như không có việc gì đối với Tôn Sắt An giơ tay lên, “Tôn thành chủ còn không mau đem người đến?”
“Dạ, dạ, ta đi gọi người!” Tôn Sắt An mừng như điên vội vàng chạy ra ngoài. Chờ Tôn Sắt An sai người đem Tôn Duy đến thì linh lực trong cơ thể Lăng Lạc Viêm đã hao đi phân nửa. Tính ra để diệt đi thứu ma phải dùng không ít linh lực mới có thể khống chế được Trạc hồn châu, hắn cảm giác lúc này đúng là một thời cơ thật tốt để giao dịch.
“Thành chủ lúc trước đã nói, chỉ cần bản tông chủ đáp ứng thì dùng phân nửa giá trị tài phú của Li Dạ thành để hậu tạ.” Cầm Trạc hồn châu đi đến trước mặt Tôn Duy đang đứng si ngốc, Lăng Lạc Viêm không ngay lập tức dùng nó để tách rời thứu ma mà đối với Tôn Sắt An nói “Lúc này xem ra Trạc hồn châu là thật, chẳng qua cần rất lớn linh lực, ta tuy có viêm hỏa chỉ sợ không thể duy trì đến lúc đem thứu ma diệt đi, việc này có chút khó khăn, bất quá nếu thành chủ đáp ứng điều kiện của ta, bản tông chủ có thể miễn cưỡng cố gắng một lần.”
“Viêm chủ còn có điều kiện gì? Phân nửa giá trị tài phú của Li Dạ thành chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều?” Nhìn thấy đến lúc này Lăng Lạc Viêm mới nói như thế, Tôn Sắt An gấp rút không biết nên làm thế nào cho phải. Vừa nóng lòng, vừa kinh hãi khi thấy Lăng Lạc Viêm đến lúc này mới đưa ra điều kiện với hắn. Mắt thấy chỉ còn kém một chút là Duy nhi sẽ được cứu, bất luận là điều kiện gì hắn làm sao có thể nói một chữ không?!
“Bản tông chủ không cần tài phú của phân nửa Li Dạ thành, ta muốn có cơ hội cùng thành chủ hợp tác. Trong Li Dạ thành có sinh ý, Li Dạ thành cùng các thành trấn khác đi lại giao dịch, nhưng phải ưu tiên Xích Diêm tộc của ta trước. Nói cách khác, tất cả các hạng mua bán nếu tộc của ta có ý muốn gia nhập, thì thỉnh thành chủ hợp tác nhiều hơn một chút so với các tộc khác, chuyện này không quá khó khăn chứ?” (sinh ý = buôn bán)
So với chiếm hữu một đống tài sản bất tri bất giác, không bằng có thêm một người giúp cho Xích Diêm tộc gia tăng tài lực tiền đồ, Li Dạ thành cùng các nơi khác thông thương, trải rộng khắp nơi. Cùng với Li Dạ thành so sánh thì Xích Diêm tộc tuy mua bán cũng nhiều nhưng bất quá chỉ là bảy mươi hai gia tộc tự giao thiệp với nhau. Người người đều biết Li Dạ thành là nơi thông thương mậu dịch, cùng Tôn Sắt An hợp tác, chỉ trong khoảng mười năm phân nửa giá trị tài phú của Li Dạ thành liền dễ dàng có được.
“…..Ta đáp ứng.” Tôn Sắt An không có thời gian để cân nhắc, đối với hắn mà nói nếu bình thường Lăng Lạc Viêm yêu cầu phải gia nhập tất cả mua bán của hắn thì hắn sẽ không đáp ứng nhanh như vậy, nhưng đến lúc này hắn lại không còn đường để lui.
Lăng Lạc Viêm vừa lòng gật đầu, “Điều kiện này xong rồi, còn có một cái khác.”
“Còn một cái khác?” Tôn Sắt An kinh ngạc, các trưởng lão cũng có chút ngoài ý muốn, bọn hắn không nói gì nhưng đối với điều kiện tông chủ vừa đề ra bọn hắn rất bội phục. Cùng với Li Dạ thành hợp tác, Xích Diêm tộc vinh diệu một lần nữa tái hiện cũng không có gì là khó.
“Vì lo lắng cho an toàn của Tôn thành chủ, viên Trạc hồn châu này dùng xong sẽ thuộc về Xích Diêm tộc, việc này ngươi có thể đáp ứng?” Nếu Trạc hồn châu là một vật tốt như vậy không có lý do gì lại không chiếm lấy. Là Đồ Lân lưu lại, cùng Hách Vũ có liên quan, tính ra cũng có chút quan hệ với Xích Diêm tộc, để cho bọn hắn bảo quản là thích hợp nhất.
Suy nghĩ của Lăng Lạc Viêm đúng là trông mong của các trưởng lão, sau khi nhìn thấy Trạc hồn châu, không người nào không muốn làm cho nó thuộc về tộc của mình, lúc này Lăng Lạc Viêm mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Sắt An.
Trạc hồn châu là chí bảo của thế gian, là Đồ Lân lưu lại, vị Viêm chủ này cư nhiên đề ra yêu cầu này…..Tôn Sắt An nhíu mày không nói, Lăng Lạc Viêm quét mắt liếc hắn một cái, trong miệng nói, “Thành chủ nếu không mau cân nhắc, bản tông chủ thể lực có hạn, không biết còn có thể khống chế Trạc hồn châu trong bao lâu.”
“Tông chủ nếu là mệt, vô lực tiếp tục, không bằng cứ từ bỏ. Xích Diêm tộc không thiếu tiền tài, không thể cứu người tuy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không đáng vì Trạc hồn châu mà tổn hao linh lực, linh lực một khi cạn kiệt cần phải tốn công tu luyện thậm chí có thể tổn thương đến hồn phách.”
Ngữ thanh của Long Phạm không nhanh không chậm, lời nói đúng là có ý nhắc nhở, cũng là nói cho Tôn Sắt An nghe, nhìn thấy Long Phạm phối hợp với mình, trong mắt Lăng Lạc Viêm hiện lên ý cười, không biết nghe xong lời này vị thành chủ còn có thể kiên trì được bao lâu.
“Ta….đáp ứng.” Cau mày gật đầu, Tôn Sắt An không biết ngoại trừ đáp ứng Lăng Lạc Viêm thì còn có thể làm cái gì. Quả thật như lời của Lăng Lạc Viêm, nếu viên Trạc hồn châu trọng yếu như thế, về sau cho dù ở trong tay của mình cũng không tránh được bị kẻ khác dòm ngó. Viên trân châu này đối với người bình thường căn bản không thể sử dụng, hắn lưu nó lại chỉ gây thêm phiền phức, tuy nhiên hắn thập phần không nỡ buông tay….
“Ta đáp ứng đưa nó cho ngươi nhưng về sau nếu có gặp biến cố cần phải sử dụng, Viêm chủ phải đích thân giao Trạc hồn châu ra.” Hắn cũng cấp một đường lui cho chính mình, coi như kí gửi viên Trạc hồn châu này ở chỗ người khác, vạn nhất có gặp chuyện gì cũng có thể mượn lại để sử dụng.
“Bản tông chủ đáp ứng” Lăng Lạc Viêm lúc này mới cầm Trạc hồn châu chuyển qua trước mặt Tôn Duy.
Nguyên bản đang đờ đẫn si ngốc, sau khi chống lại ánh sáng của Trạc hồn châu, trong chốc lát màu ngọc bích trong mắt hiện lên, nhìn thấy hồng y tóc bạch kim trước mặt như nhìn thấy mĩ thực, Tôn Duy trong miệng phát ra tiếng kêu cổ quái hướng tới Lăng Lạc Viêm đi đến.
“Xem bằng mắt cũng chưa hẳn đã là như vậy.” Quyết Vân ở bên cạnh thì ngược lại, không hề đoán bừa, “Chỉ có tông chủ dùng linh lực để thử thì mới biết.”
Linh lực? Lúc trước Long Phạm thăm dò linh lực của hắn chính là vì nguyên nhân này, có lẽ là lo lắng linh lực của hắn không đủ sử dụng, Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, Long Phạm đón nhận ánh mắt của hắn rồi chậm rãi gật đầu, “Tông chủ cần dùng linh lực thăm dò, cũng như ở Vọng Thiên Thai đối với thánh vật mà làm. Phàm là những vật do thượng cổ lưu lại đều cần linh lực mới có thể mở ra. Trải qua năm tháng biến đổi, hình dáng tất nhiên không còn như xưa, chỉ có thể dùng linh lực kích thích phản ứng của nó thì mới biết chính xác.”
Khi hắn nghe nói đến Trạc hồn châu liền biết Tôn Sắt An đúng là vì viêm hỏa lực trên người Lạc Viêm. Muốn nói trên đời này có loại linh lực tiếp cận gần nhất với sóc thủy thì đó chính là viêm hỏa. Tuy nói thủy khắc hỏa nhưng hai cổ lực lượng vốn là của Hách Vũ và Đồ Lân, cùng là thượng cổ thần nhân, cho dù hai loại linh lực bất đồng nhưng cũng có cùng nguồn gốc. Dưới tình huống không thể tìm được Ngân Diệu tộc kế thừa Đồ Lân lực thì chỉ có viêm hỏa là hy vọng cuối cùng để thúc giục Trạc hồn châu.
Lăng Lạc Viêm cầm lấy viên ngọc trong kim hạp, nắm ở bàn tay, một vầng ánh sáng màu đỏ sẫm từ trong lòng bàn tay toát ra, xuyên thấu qua khe hở, từng đợt từng đợt hào quang lóa mắt bắn ra tứ phía. Sợi tóc bạch kim dưới ánh sáng hồng quang nhẹ nhàng phất phơ, đuôi tóc đỏ tươi diễm lệ dần dần lan tràn lên trên.
Sợi tóc bạch kim mỏng như tơ, hết sợi này đến sợi khác dường như bị màu đỏ tươi xinh đẹp ngấm dần từ đuôi tóc mà lên. Mái tóc bạch kim của Lăng Lạc Viêm hóa thành màu đỏ rực như lửa, cũng như mọi người chứng kiến ở Vọng Thiên Thai bị ngọn lửa hừng hực bao lấy toàn thân. Liệt hỏa mạnh mẽ như đang phiêu vũ, đôi mắt khẽ nhắm, hơi hơi nâng lên, ấn chiếu lửa nóng toát ra mang theo vài phần gợi tình, chỉ nghe hắn khinh cười một tiếng, “Xem ra đúng thật là Trạc hồn châu”
Theo lời nói vừa hạ xuống, nguyên bản đang ở trong hồng quang đỏ rực thoáng chốc lại trở nên lấp lánh nhu hòa sắc thanh lam. Hồng quang như hỏa, thanh lam như thủy, thu về trong lòng bàn tay chậm rãi triển khai, vốn là một viên ngọc ám màu không có ánh sáng lại bất thình lình trở nên trong suốt sáng bóng, trắng như tuyết, ẩn hiện sắc thanh lam, giống như viên minh châu bụi bặm chợt nhiên hiện lên quang hoa rực rỡ làm cho mọi người đều kinh ngạc thán phục.
Các trưởng lão hai tộc đã sớm quên mất nên nói cái gì, chỉ chăm chú nhìn vào viên Trạc hồn châu trong truyền thuyết. Phùng Hoài từ đầu đến cuối không nói chuyện, lúc này vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
Lăng Lạc Viêm có thể làm cho Trạc hồn châu phản ứng, trong chốc lát nhất định có thể sử dụng. E rằng hắn thật sự là người cứu thế trong câu ca dao, thân đủ viêm hỏa có năng lực thúc giục sóc thủy lực trong Trạc hồn châu, Lăng Lạc Viêm như vậy quá mức đáng sợ cũng quá mức vượt ngoài dự tính của hắn, hắn còn lấy cái gì cùng Lăng Lạc Viêm tranh đoạt quyền hành hai tộc, để cho Liệt Diễm tộc không rơi vào tay của Lăng Lạc Viêm?
Thần sắc biến hóa của Phùng Hoài cùng các trưởng lão của Liệt Diễm tộc đều bị Long Phạm xem ở trong mắt, đảo qua viên Trạc hồn châu, đôi mắt thanh lam tiếp tục nhắm lại, cũng giấu đi vẻ tán thưởng trong đó. Một màn trước mắt không ngoài dự tính, tông chủ của hắn nhất định phải cao cao tại thượng đứng trên đầu mọi người, làm cho kẻ khác không thể phớt lờ ánh hào quang đầy chói mắt này.
Liệt Diễm tộc đối với việc này đã cảm giác được, trong Xích Diêm tộc các trưởng lão lại càng phát hiện, chỉ cần cứu Tôn Duy, tạm thời không bàn đến giá trị phân nửa Li Dạ thành, chẳng qua Tôn Sắt An một người mang nợ ân tình cũng đủ làm cho hắn dốc hết sức lực phục vụ Xích Diêm tộc.
Đến lúc đó tin tức đồn thổi, thành chủ vì giấu diếm ma vật bị tông chủ Xích Diêm tộc trừ bỏ, Tôn Sắt An không thể để việc của Tôn Duy cho kẻ khác biết, như vậy mọi chuyện sẽ trở thành Xích Diêm tộc vì Li Dạ thành trừ ma, rồi dần dần được truyền khai….
Chuyện sau đó đều nằm trong kế hoạch của Lăng Lạc Viêm và Long Phạm. Các trưởng lão Xích Diêm tộc đối với những gì đang diễn ra trước mắt vẫn chưa lấy lại tinh thần. Hào quang trong phòng đan xen chói lóa làm cho tất cả mọi người có cảm giác như đang ở trong một thế giới khác. Trước mắt chính là Trạc hồn châu đại biểu cho sóc thủy lực, viêm hỏa di động trong không trung giống như Hách Vũ Đồ Lân đồng thời hiển hiện trước mặt bọn họ, viêm hỏa sóc thủy cùng hiện, đây đúng là một cảnh tượng phi thường hiếm thấy!
Lăng Lạc Viêm khống chế viêm hỏa trong lòng bàn tay, đưa linh lực tiến vào một chút liền cảm giác Trạc hồn châu dao động, cũng như khi ở Vọng Thiên Thai đối với khối thánh vật linh thạch, lúc này hắn cũng cảm giác linh lực không ngừng lưu thất tựa hồ đang bị hấp thu, tuy không mãnh liệt như lần trước như tơ như lũ bị hút ra, lần này tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Cảm thấy linh lực bị lưu thất mà lúc sau phải dùng nó để vây hãm thứu ma, hắn cố gắng khống chế linh lực bị hấp thu, điềm nhiên như không có việc gì đối với Tôn Sắt An giơ tay lên, “Tôn thành chủ còn không mau đem người đến?”
“Dạ, dạ, ta đi gọi người!” Tôn Sắt An mừng như điên vội vàng chạy ra ngoài. Chờ Tôn Sắt An sai người đem Tôn Duy đến thì linh lực trong cơ thể Lăng Lạc Viêm đã hao đi phân nửa. Tính ra để diệt đi thứu ma phải dùng không ít linh lực mới có thể khống chế được Trạc hồn châu, hắn cảm giác lúc này đúng là một thời cơ thật tốt để giao dịch.
“Thành chủ lúc trước đã nói, chỉ cần bản tông chủ đáp ứng thì dùng phân nửa giá trị tài phú của Li Dạ thành để hậu tạ.” Cầm Trạc hồn châu đi đến trước mặt Tôn Duy đang đứng si ngốc, Lăng Lạc Viêm không ngay lập tức dùng nó để tách rời thứu ma mà đối với Tôn Sắt An nói “Lúc này xem ra Trạc hồn châu là thật, chẳng qua cần rất lớn linh lực, ta tuy có viêm hỏa chỉ sợ không thể duy trì đến lúc đem thứu ma diệt đi, việc này có chút khó khăn, bất quá nếu thành chủ đáp ứng điều kiện của ta, bản tông chủ có thể miễn cưỡng cố gắng một lần.”
“Viêm chủ còn có điều kiện gì? Phân nửa giá trị tài phú của Li Dạ thành chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều?” Nhìn thấy đến lúc này Lăng Lạc Viêm mới nói như thế, Tôn Sắt An gấp rút không biết nên làm thế nào cho phải. Vừa nóng lòng, vừa kinh hãi khi thấy Lăng Lạc Viêm đến lúc này mới đưa ra điều kiện với hắn. Mắt thấy chỉ còn kém một chút là Duy nhi sẽ được cứu, bất luận là điều kiện gì hắn làm sao có thể nói một chữ không?!
“Bản tông chủ không cần tài phú của phân nửa Li Dạ thành, ta muốn có cơ hội cùng thành chủ hợp tác. Trong Li Dạ thành có sinh ý, Li Dạ thành cùng các thành trấn khác đi lại giao dịch, nhưng phải ưu tiên Xích Diêm tộc của ta trước. Nói cách khác, tất cả các hạng mua bán nếu tộc của ta có ý muốn gia nhập, thì thỉnh thành chủ hợp tác nhiều hơn một chút so với các tộc khác, chuyện này không quá khó khăn chứ?” (sinh ý = buôn bán)
So với chiếm hữu một đống tài sản bất tri bất giác, không bằng có thêm một người giúp cho Xích Diêm tộc gia tăng tài lực tiền đồ, Li Dạ thành cùng các nơi khác thông thương, trải rộng khắp nơi. Cùng với Li Dạ thành so sánh thì Xích Diêm tộc tuy mua bán cũng nhiều nhưng bất quá chỉ là bảy mươi hai gia tộc tự giao thiệp với nhau. Người người đều biết Li Dạ thành là nơi thông thương mậu dịch, cùng Tôn Sắt An hợp tác, chỉ trong khoảng mười năm phân nửa giá trị tài phú của Li Dạ thành liền dễ dàng có được.
“…..Ta đáp ứng.” Tôn Sắt An không có thời gian để cân nhắc, đối với hắn mà nói nếu bình thường Lăng Lạc Viêm yêu cầu phải gia nhập tất cả mua bán của hắn thì hắn sẽ không đáp ứng nhanh như vậy, nhưng đến lúc này hắn lại không còn đường để lui.
Lăng Lạc Viêm vừa lòng gật đầu, “Điều kiện này xong rồi, còn có một cái khác.”
“Còn một cái khác?” Tôn Sắt An kinh ngạc, các trưởng lão cũng có chút ngoài ý muốn, bọn hắn không nói gì nhưng đối với điều kiện tông chủ vừa đề ra bọn hắn rất bội phục. Cùng với Li Dạ thành hợp tác, Xích Diêm tộc vinh diệu một lần nữa tái hiện cũng không có gì là khó.
“Vì lo lắng cho an toàn của Tôn thành chủ, viên Trạc hồn châu này dùng xong sẽ thuộc về Xích Diêm tộc, việc này ngươi có thể đáp ứng?” Nếu Trạc hồn châu là một vật tốt như vậy không có lý do gì lại không chiếm lấy. Là Đồ Lân lưu lại, cùng Hách Vũ có liên quan, tính ra cũng có chút quan hệ với Xích Diêm tộc, để cho bọn hắn bảo quản là thích hợp nhất.
Suy nghĩ của Lăng Lạc Viêm đúng là trông mong của các trưởng lão, sau khi nhìn thấy Trạc hồn châu, không người nào không muốn làm cho nó thuộc về tộc của mình, lúc này Lăng Lạc Viêm mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Sắt An.
Trạc hồn châu là chí bảo của thế gian, là Đồ Lân lưu lại, vị Viêm chủ này cư nhiên đề ra yêu cầu này…..Tôn Sắt An nhíu mày không nói, Lăng Lạc Viêm quét mắt liếc hắn một cái, trong miệng nói, “Thành chủ nếu không mau cân nhắc, bản tông chủ thể lực có hạn, không biết còn có thể khống chế Trạc hồn châu trong bao lâu.”
“Tông chủ nếu là mệt, vô lực tiếp tục, không bằng cứ từ bỏ. Xích Diêm tộc không thiếu tiền tài, không thể cứu người tuy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không đáng vì Trạc hồn châu mà tổn hao linh lực, linh lực một khi cạn kiệt cần phải tốn công tu luyện thậm chí có thể tổn thương đến hồn phách.”
Ngữ thanh của Long Phạm không nhanh không chậm, lời nói đúng là có ý nhắc nhở, cũng là nói cho Tôn Sắt An nghe, nhìn thấy Long Phạm phối hợp với mình, trong mắt Lăng Lạc Viêm hiện lên ý cười, không biết nghe xong lời này vị thành chủ còn có thể kiên trì được bao lâu.
“Ta….đáp ứng.” Cau mày gật đầu, Tôn Sắt An không biết ngoại trừ đáp ứng Lăng Lạc Viêm thì còn có thể làm cái gì. Quả thật như lời của Lăng Lạc Viêm, nếu viên Trạc hồn châu trọng yếu như thế, về sau cho dù ở trong tay của mình cũng không tránh được bị kẻ khác dòm ngó. Viên trân châu này đối với người bình thường căn bản không thể sử dụng, hắn lưu nó lại chỉ gây thêm phiền phức, tuy nhiên hắn thập phần không nỡ buông tay….
“Ta đáp ứng đưa nó cho ngươi nhưng về sau nếu có gặp biến cố cần phải sử dụng, Viêm chủ phải đích thân giao Trạc hồn châu ra.” Hắn cũng cấp một đường lui cho chính mình, coi như kí gửi viên Trạc hồn châu này ở chỗ người khác, vạn nhất có gặp chuyện gì cũng có thể mượn lại để sử dụng.
“Bản tông chủ đáp ứng” Lăng Lạc Viêm lúc này mới cầm Trạc hồn châu chuyển qua trước mặt Tôn Duy.
Nguyên bản đang đờ đẫn si ngốc, sau khi chống lại ánh sáng của Trạc hồn châu, trong chốc lát màu ngọc bích trong mắt hiện lên, nhìn thấy hồng y tóc bạch kim trước mặt như nhìn thấy mĩ thực, Tôn Duy trong miệng phát ra tiếng kêu cổ quái hướng tới Lăng Lạc Viêm đi đến.
Danh sách chương