“Tế ti!”

‘Tế ti đại nhân!”

Mọi người vội vàng tiến lên, tông chủ có thể quay trở về hay không vẫn chưa thể xác định. Tế ti đã nhiều ngày bế quan không gặp bất kỳ ai khiến tộc nhân từ trên xuống dưới thấp thỏm không yên, lúc này rốt cục nhìn thấy đại môn thư trai mở ra, tất cả mọi người đều không tự chủ hướng vào bên trong nhìn lại….

Đại môn mở ra cũng khép lại rất nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt vẫn có người nhìn thấy ở trên mặt đất hiện ra những văn tự phức tạp đan chéo nhau cùng bùa chú thuật pháp, không biết những thứ này đến từ nơi nào. Trên mặt đất trống trải chỉ có một trận pháp thật lớn thấp thoáng ánh sáng lấp lánh, ở giữa, một thân người như lửa đỏ đang nằm, đúng là tông chủ Lăng Lạc Viêm của bọn hắn…..

Bạch y bào nam nhân vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không như ngày hôm ấy khiến người ta sợ hãi, nhưng vẫn làm cho kẻ khác cảm thấy bất an. Hắn dường như không hề để ý mọi người đang chờ trước cửa, một đường hướng bên ngoài mà đi.

“Tế ti–” Quyết Vân ở phía sau hô lên một tiếng, nhưng nhìn bóng dáng của Long Phạm lại khiến hắn quên mất muốn nói điều gì. Lúc này tế ti ở trước mặt bọn hắn xem ra bình yên trầm tĩnh nhưng ngược lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ…..

“Linh chú….” Ngay khi bạch y bóng dáng sắp đi xa, Ngải đột nhiên mở miệng….

Long Phạm dừng cước bộ, quay đầu lại, “Không sai, đúng là linh chú….”

“Ngươi muốn đi lấy ‘dẫn’?” Ngải đương nhiên rõ ràng khi trận pháp đã lập xong thì kế tiếp phải cần đến chính là ‘dẫn’, “Định đến nơi nào để lấy?”

Mọi người không rõ bọn hắn đang nói gì, chỉ đoán có quan hệ đến tông chủ, đang muốn nghe tế ti nói tiếp thì đã thấy tế ti chậm rãi mỉm cười, không nói một câu rồi xoay người bỏ đi…..

Ý cười kia tuyệt đối không hề khiến kẻ khác an tâm, bạch y bào tế ti lướt đi như thần nhân, giờ phút này ý cười càng thêm ma mị, không phải chưa từng thấy tế ti cười, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này lại khiến kẻ khác sởn gai ốc, lạnh sống lưng….

Bạch y bào phất phơ trong gió, ở nơi hắn đi qua, hương sen nhàn nhạt phiêu tán, các trưởng lão ở phía sau lập tức nhớ tới ngày đó ở Lôi Lạc thành tế ti cũng mang theo hơi thở khủng bố này đan xen cùng hương vị huyết tinh……

Hàn ý từ sống lưng lan tỏa toàn thân, nhìn chăm chú tế ti hướng giới viện mà đi, Quyết Vân không thể khắc chế cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. Tông chủ đã như thế, tế ti đến tột cùng tính toán làm cách nào để cứu hắn? Bên trong giới viện có vật gì có thể sử dụng? Nơi đó tất cả đều là tộc nhân phạm tội bị giam giữ…..

Các trưởng lão muốn đuổi theo rồi lại không biết có nên đi theo hay không. Uyển Lam nhìn bóng dáng của tế ti, đối với Ngải hỏi, “Uyển Lam có thể biết lời nói của tế ti đại nhân là ý gì hay không? Linh chú là gì? Lấy dẫn là sao?”

“Linh chú thuật rốt cục có gì, như thế nào lại có thể cứu được tông chủ?” Lâm Sở quan tâm nhất chính là người ở trong thư trai có thể được cứu hay không…..

“Linh chú thuật, tên cũng như nghĩa của nó, chính là linh thuật cùng chú thuật kết hợp, cũng không phải là một loại thuật pháp sử dụng riêng biệt, mà phải thi hành cùng lúc hai loại thuật pháp. Theo tình hình trước mắt mà xem, Long Phạm tính toán sử dụng chú thuật để thân thể của Lăng Lạc Viêm sau khi bị mất đi hồn phách không bị thời gian ảnh hưởng, không bị ma vật oán linh thừa cơ kí sinh vào…..Đồng thời tổn hao linh lực để đổi lại linh phách của hắn sẽ rời khỏi thân thể trong một thời gian, hóa thành thực thể, như thế mới có thể xuyên không đi đến dị thế tìm hồn phách của Lăng Lạc Viêm….”

“Để kết hợp linh thuật và chú thuật thì cần có một vật làm dẫn, khi đó sử dụng vật trung gian này để đem hai thuật hợp nhất…..” Long Phạm đang muốn làm gì thì nó đã rõ, chỉ duy nhất không thể xác định là hắn đến nơi nào để lấy ‘dẫn’…..

“……’dẫn’ đến tột cùng là vật gì?” Quyết Vân đứng bên cạnh hỏi….

“Sinh linh….”

Mọi người cả kinh, lại nghe Ngải tiếp tục nói, “Không phải hồn phách ma vật, cũng không phải của những người đã chết, mà là hồn phách đầy đủ của sinh linh còn sống, càng là tươi sống thì hiệu quả càng cao, nhất là muốn duy trì thân xác đã mất đi hồn phách không bị phân hủy….phải lấy tánh mạng của sinh linh khác để dấy lên ác niệm của oán linh trên thế gian để bọn chúng không để ý đến thể xác vô hồn của Lăng Lạc Viêm, vì vậy sẽ giữ được trọn vẹn….”

‘Dẫn’ chính là sinh linh, mà sinh linh không thể từ trên người đã chết lấy được….

Trong giới viện tựa hồ có không ít người sống….

Ngải vừa dứt lời, nghĩ đến lúc trước không thể nhìn thấy linh lực của vị tế ti này, hiện giờ hắn còn có thể sử dụng linh chú thuật, như thế xem ra thân phận cùng quá khứ của hắn không phải đơn giản….

Nhìn như thánh khiết, được người đời sùng kính như thần nhân cũng không phải như mặt ngoài chứng kiến, xem ra sâu không thể lường, nguy hiểm khó phân biệt. Đã nhiều ngày nó nhìn ra tế ti Long Phạm được thế gian xem như thần nhân cùng với ma vật so sánh mà nói chưa hẳn thuần khiết như mọi người tưởng tượng. Nếu ma vật là từ hắc ám dơ bẩn biến thành, như vậy Long Phạm…tuyệt đối là nam nhân đã từng ở trong hắc ám….

Dưới ánh mặt trời, y mệ không nhiễm bụi trần hơi thoáng phất phơ, bạch y bào nam nhân tiến vào trong giới viện. Hương sen thanh đạm thoát tục phiêu tán trong không khí, mái tóc đen huyền được cột chỉnh tề không một tia rối loạn, thần sắc trên khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như trước, bên trong đôi mắt khẽ nhắm dường như nổi lên một trận gió lốc, chỉ cần chạm vào lập tức bùng nổ….

Lập trận đã hoàn thành, đến lúc này chỉ còn kém một bước….

Y mệ nâng lên, mở tung đại môn ngục thất, bạch y bóng dáng bước vào làm sáng rực một mảnh tối tăm u ám nơi đây…..

Giới viện là nơi giam giữ những người phạm tội. Nếu luận về tội trạng, nhiều có ít có, xử phạt cũng nặng có nhẹ có, nếu nhẹ thì đến đây lĩnh phạt rồi có thể rời đi tỷ như Nham Kiêu lúc trước, còn những người bị giam cầm vì phạm vào đại tội nhưng chưa đến mức tử hình thì phải trải qua một thời gian ở đây để lĩnh phạt….

Không mở miệng, cũng không liếc mắt nhìn bất luận một kẻ nào, bàn tay chậm rãi duỗi ra hướng vào trong ngục thất tựa hồ đang lấy thứ gì đó….

Hơi thở mang theo hương sen thanh đạm thoát tục nhưng tràn đầy mùi vị tử vong, thần sắc Long Phạm không chút thay đổi, triển khai lòng bàn tay, đầu ngón tay khép mở hiện lên những sợi ánh sáng u ám tựa như đang giăng tơ trong ngục thất, đây là ‘dẫn’ hắn cần…..

Sinh linh đối với hắn mà nói đều có thể hy sinh, bao nhiêu người cũng không thể so sánh với một người hắn muốn. Chẳng qua chỉ là sinh linh mà thôi, vì để thực thi trận pháp, sử dụng linh chú thuật, nếu giới viện không đủ, vẫn còn những người khác…..

Trước đây hắn là vì lợi ích của Xích Diêm tộc, hiện giờ hắn chỉ vì một người….

Mất đi Lạc Viêm cảm giác đau đớn tựa hồ muốn chết lặng, quá khứ có thể khống chế nỗi lòng nhưng đã nhiều ngày qua thủy chung vẫn không ngừng phập phồng, trong đầu suy nghĩ mông lung, tâm tư cũng không ở trước mắt. Xung quanh Long Phạm vang lên những tiếng kêu cứu van cầu đầy sợ hãi nhưng hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ, hắn biết chính mình đang làm cái gì cũng không cần để ý đến những gì mình gây nên….

Hút ra hồn phách của người sống, không phải giết đi rồi chiếm đoạt mà là rút sống, lấy được hồn phách như thế mới có hiệu quả tốt nhất….

“Tế…..ti…..” Run rẩy trừng lớn hai mắt, người bị rút đi hồn phách chăm chú nhìn bạch y bào trước mặt, trong đôi mắt sâu kín tối đen như bóng đêm xen lẫn vài tia xanh lam nhàn nhạt như đang an ủi cảm thông, đôi tay nâng lên không hề do dự, không thấy có chút tạm dừng…..

Như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, lạnh như băng hàn, từng người một ngã xuống trong ngục thất, cuối cùng một chuỗi hồn phách bị Long Phạm thu vào bàn tay, nâng ánh mắt thản nhiên mang theo vài phần cuồng loạn, tiếp tục tiến đến một gian ngục thất khác….

Trước cửa thư trai, các trưởng lão nghe Ngải giải thích về linh chú thuật, còn có ‘dẫn’, mọi người vội vàng cấp tốc chạy đến giới viện….

Giới viện hẻo lánh trống trải chỉ còn một mảnh thâm u, tiếng cầu cứu gào thét vang lên từ bên trong rồi sau đó lại trở nên vắng vẻ yên tĩnh. Đập tan một buổi chiều bình an ấm áp chỉ còn lại một mảnh băng hàn khiến kẻ khác không lạnh mà run…..

Nghe những tiếng gào thét đầy sợ hãi ở bên trong, tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng lại cước bộ. Không ai dám đi vào, bọn hắn biết tế ti đang ở trong đó, cũng biết tế ti đang làm cái gì….

Ngục thất trong giới viện đều là những người phạm đại tội, nhưng bọn họ cũng là người của Xích Diêm tộc, tuy biết như thế nhưng bọn hắn cũng không dám ngăn cản….

Đứng ở ngoại viện, không còn nghe thấy điều gì khác ngoài những tiếng thét đầy kinh hãi, tiếng than khóc van cầu xuyên thấu qua đại môn ngục thất, tựa hồ nhân số càng lúc càng ít, cho đến cuối cùng rốt cục lặng yên không một tiếng động….

Mọi thứ trở nên trống trải, ngoại trừ tiếng gió lướt qua bên tai, hết thảy đều tĩnh mặc, phảng phất mùi vị tử vong lan tràn trong không khí tựa như một tảng đá thật lớn đặt trong lòng mọi người. Chăm chú nhìn trước đại môn giới viện, tế ti từ trong cửa bước ra, vầng sáng trong lòng bàn tay là vật gì thì tất cả mọi người đều biết rõ….

“Các trưởng lão nếu bất mãn việc Long Phạm gây nên thì có thể giáng chức tế ti của ta….” Nâng lên gần trăm quả cầu hồn phách trong tay, ánh nắng mặt trời phản chiếu một vầng bạch quang trên khuôn mặt người nói chuyện, đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam trở nên tối đen u ám….

Giáng chức tế ti?! Mọi người vội vàng không ngừng lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ bối rối. So với các tộc nhân trong giới viện bị giết thì lời nói của tế ti như vậy càng làm cho bọn hắn sợ hơn…..

Trong tộc đã mất đi tông chủ, há có thể không có tế ti. Vô luận tế ti làm điều gì đều là vì tông tộc cũng là vì tông chủ, bọn hắn có lập trường gì để chỉ trích tế ti, huống hồ từ khi ở Lôi Lạc thành về đến đây, cũng không có người nào có can đảm đi nhiều lời cùng hắn….

Cũng như trước mắt, bên trong trầm tĩnh lại toát ra cảm giác áp bách nhiếp nhân, như biển sâu khó lường tạo thành những đợt sóng thăng trầm tựa hồ trong khoảnh khắc sẽ nhấn chìm hết thảy, chỉ đứng lặng yên nhưng mọi người đều cảm giác trong đó có nguy hiểm, không ai dám chất vấn những gì hắn gây ra vào lúc này….

Từ trước tới nay bọn hắn sớm có thói quen nghe lệnh tế ti, cũng là vì tế ti mới có được vị tông chủ khiến bọn hắn kiêu ngạo. Vì cứu lại tông chủ thì những gì tế ti làm, bọn hắn sẽ không nhiều lời.

Thấy không ai lên tiếng, Long Phạm cất bước đi về hướng thư trai, chỉ còn thiếu ‘dẫn’ trong tay thì có thể khởi động trận thế….

“Những người đó chẳng lẽ không phải là tộc nhân của ngươi? Tế ti đại nhân…..trước đây sẽ không tổn hại sinh tử của tộc nhân….” Trong không khí lặng yên như tờ, một giọng nữ hàm chứa đầy nghi hoặc đột nhiên vang lên….

Long Phạm dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu lại, trong mắt tràn đầy thâm trầm u ám như màn đêm đang buông xuống, “Những người này không phải tộc nhân của ta. Tất cả sinh linh trong tộc từ trên xuống dưới đều thuộc về tông chủ. Dùng tánh mạng của bọn họ để đổi lại tông chủ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy không đáng giá?”

Nếu muốn dùng toàn bộ tánh mạng của tộc nhân để trao đổi thì hắn cũng không có nửa điểm do dự, huống hồ đây chỉ là mấy chục mạng người trong giới viện.

Ý cười vẫn ôn hòa như trước, ngữ thanh lại thản nhiên không một chút gợn sóng, nhưng đối với tế ti như thế Uyển Lam lại không dám nói gì hơn, cúi đầu thấp giọng trả lời, “Là Uyển Lam lỡ lời, tế ti đại nhân thứ tội…”

“Nếu biết mình lỡ lời thì nên đi lĩnh phạt, giới viện hiện giờ không có người, ngươi đi đi….”

Đôi mắt mỉm cười đầy ôn nhu nhưng ẩn chứa một mảnh tối đen u ám, đôi mắt kia liếc nàng một cái, xem ra rõ ràng là ôn hòa mỉm cười nhưng lại lạnh lùng vô cảm tựa như đang nhìn một vật chết, Uyển Lam chưa bao giờ cảm thụ qua loại ánh mắt này, nàng thân là một trong mười hai truyền sử của tế ti, trăm năm qua chưa bao giờ thấy tế ti như vậy….Bị cái loại ánh mắt này nhìn chăm chú, tựa hồ hết thảy dưới đáy lòng đều bị phơi bày dưới ánh nắng, toàn thân như bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ, giống như đặt mình vào chỗ chết…..

Trên người không thể nhúc nhích, linh phách từ bên trong cơ thể như bị cái gì đánh trúng, trong thoáng chốc cảm giác quặn đau khiến nàng nhìn thấy trước mắt một màu đen kịt, nhịn không được khẽ run một trận, cho đến khi bạch y bóng dáng đi xa Uyển Lam mới thả lỏng thân thể, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy các trưởng lão bên cạnh đều hiển lộ vẻ mặt đồng tình….

Thân là một trong mười hai truyền sử của tế ti, địa vị gần như các trưởng lão trong tộc, lại là thân nữ tử, đi đến được bước này cũng không phải dễ dàng, nàng hết sức tận tâm, hiện giờ chỉ vì một câu lại bị giáng vào giới viện, đây chẳng khác gì một loại trừng phạt tàn khốc….

Chẳng qua nàng là vì Xích Diêm tộc, vì tế ti mà nói ra một câu bất bình…..

“Đây là trút giận vì tông chủ, xem ra ta không nên nói như vậy, tế ti chưa lấy mạng của ta chẳng phải đã may mắn lắm sao?” Uyển Lam mang theo một chút oán hận, chua xót cười khổ. (đáng đời)

Quyết Vân nhớ tới tên người hầu và tai nạn xảy ra ở Lôi Lạc thành, “Quả thật xem như may mắn, từ khi gặp qua cảnh tượng ở Lôi Lạc thành, ta đôi khi lại cảm thán, thế nhân đều sùng kính chúng ta như thần nhân nhưng chúng ta không thể so sánh với tế ti. Trước kia chỉ biết không người nào có thể đối đầu với tế ti, những người kính sợ thì lại vô duyên nhìn thấy khả năng của hắn, hiện giờ vì tông chủ….”

“Vì tông chủ, chúng ta mới có thể lĩnh hội khả năng của tế ti nhưng ta tình nguyện không biết vẫn tốt hơn…..” Nham Kiêu mang theo tộc nhân từ dưới chân núi vừa về đến, không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau bọn hắn, nói tiếp lời của Quyết Vân mang theo vẻ mặt cười khổ. (ta nghi ngờ hai lão Kiêu Vân này làm nha o_o)

Vì tông chủ, mọi người lại thở dài. Hết thảy đều là vì tông chủ đột nhiên xuất hiện khiến Xích Diêm tộc bọn hắn có thể ngạo nghễ đứng trước thế gian, ngay cả tế ti cũng đều khuynh tâm vì hắn. Sau khi tông chủ rời đi, tất cả mọi người đều khó xử, cho dù là tế ti cũng không thể trầm tĩnh đối mặt….

Bọn hắn đi vào giới viện, từ đại môn đến từng gian ngục thất lấp đầy thi thể trên mặt đất, các trưởng lão lại cảm thán, bọn hắn có nên thấy may mắn hay không, chẳng biết những người ở trong giới viện đã đủ nhu cầu của tế ti hay chưa…..

Nếu là không đủ thì sẽ thế nào?

Bọn hắn lúc này không còn nghi ngờ gì nữa, tế ti vì tông chủ, bất luận chuyện gì cũng có thể làm ra…..

Giờ khắc này nam nhân được các trưởng lão sùng kính đồng thời khiến bọn hắn sợ hãi đang ở giữa trận pháp trong thư trai, hồn phách của sinh linh bị hắn chiếm đoạt nằm trong lòng bàn tay….

Ra lệnh các truyền sử trông coi ngoài cấm địa thư trai, bế quan không cho ai bước vào, Long Phạm cầm những quả quang cầu trên tay thả vào trong trận, trên mặt hiện lên một tia nóng lòng. Hắn không biết thời gian ở đây cách dị thế nhiều hay ít, xuyên thấu qua không gian cần phải mất bao lâu, chờ hắn tìm đến, lúc này Lạc Viêm không biết phải chờ bao nhiêu ngày….

Hắn chưa lo lắng ngộ nhỡ hồn phách của Lạc Viêm sau khi đầy đủ sẽ lãng quên hắn, nhưng điều hắn lo lắng chính là không biết con người kiêu ngạo lại tràn ngập dã tâm kia có lưu luyến dị thế không muốn theo hắn quay về hay không, hoặc là ở trên thế giới kia đã có người khác bên cạnh Lạc Viêm…..

Nghĩ đến đủ loại có thể xảy ra, bạch y bào tế ti lộ ra một tia mỉm cười ôn nhu khiến lòng người run sợ, cúi đầu khẽ vuốt trên khuôn mặt của người nằm trong trận, “Bất luận ở nơi nào, bất luận phát sinh chuyện gì, Lạc Viêm cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta….”

Đem một quả quang cầu cuối cùng của sinh linh thả vào trong trận, nhắm mắt tĩnh tâm, nằm xuống bên cạnh hồng y nam nhân, Long Phạm bắt đầu trận thế, trong miệng nhớ kỹ linh ngữ chú thuật. Linh hồn thoát khỏi thân thể rồi mơ hồ ngưng tụ lại, dần dần biến mất trong quầng ánh sáng đột nhiên bừng lên….

Bất luận tìm được Lạc Viêm trong tình cảnh nào thì hắn cũng sẽ làm cho Lạc Viêm biết rõ Lạc Viêm chỉ có thể là của hắn…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện