Chuyển ngữ: Fynnz

Các gian phòng dọc đường giắt dạ minh châu đỏ ửng, mang theo vài phần mê mông nhưng không u ám. Dọc theo hành lang đi vào, Lăng Lạc Viêm bất giác thả lỏng cảm xúc buộc chặt, nhớ tới mới vừa rồi cùng Long Phạm tranh chấp, khóe môi hạ xuống, cước bộ nhanh hơn hướng bên trong mà đi. Thánh nữ trước tiên bị ám sát lại dẫn đến tranh chấp giữa hắn và Long Phạm, một người như thế ngay cả tên hắn đều quên hỏi.

Theo dẫn dắt của dạ minh châu hắn tiến vào phòng ngủ, bên trong lẳng lặng không một tiếng động, mang theo vài phần tò mò đẩy cửa ra, nhìn vào trong phòng ánh sáng mê mông, cũng không chói mắt, nhưng chợt nhiên đi vào liền cảm giác một trận kiều diễm nói không nên lời. Cẩn thận nhìn lại mới phát hiện nguyên lai là vô số dạ minh châu lớn nhỏ cỡ đầu ngón tay đặt ở mỗi góc phòng nhìn như tùy ý bài trí nhưng càng nhìn càng thấy phù hợp. Ngay bên trong ánh sáng mê mông hé ra một chiếc giường lớn, tầng tầng sa mạn bạch sắc phủ xuống, mơ hồ có một người ngồi ở bên giường. (sa mạn = màn lụa)

Đi qua chiếc bàn nhỏ, Lăng Lạc Viêm lướt nhìn chén thuốc đặt bên trên. Thánh nữ sẽ uống dược vật ở trong đó rồi giao hợp để mang thai. Lúc sau khi có thai lại dùng hồn phách của mình nuôi dưỡng đứa nhỏ, như vậy đứa trẻ sinh ra sẽ được xưng là linh anh, kế thừa lực lượng của hai bên, sẽ trở thành đứa trẻ trời sinh có đủ linh phách tối thuần khiết.

Nhớ lại lời giải thích của các trưởng lão trong tộc, hắn đối với thánh nữ cam tâm tình nguyện hiến xuất thân thể để sinh con cảm thấy có vài phần hiếu kỳ cùng hứng thú. Không biết nữ tử đó là như thế nào mới có thể nguyện ý làm như vậy. Có được hồn phách thuần khiết, trên đời làm sao còn có người như thế tồn tại?

Phàm là người sinh ra trên đời cho dù có thuần khiết cũng sẽ bị trần thế lây nhiễm không còn như ban đầu, thánh nữ này có năng lực thuần khiết đến thế nào? Giễu cợt gợi lên khóe miệng, Lăng Lạc Viêm hướng đến bên giường, hắn nhịn không được muốn nhìn xem không biết nữ tử kia là bộ dáng như thế nào.

Đẩy ra tầng tầng sa trướng bạch sắc, hắn tiêu sái đi vào. Nghe thấy tiếng bước chân tiếp cận, nữ tử bên giường đứng dậy nhưng không nói chuyện, chờ đến khi hắn đến gần thấy người trước mắt, mặc dù hắn tự nhận đã xem hết thảy mỹ nhân trên thế gian, nhưng cũng không nhịn được trong chốc lát hô hấp liền bị kiềm hãm.

Cái gì là thuần khiết? Cũng không phải là một khuôn mặt thanh lệ, ý cười bên môi cũng không trong trẻo, ánh mắt lại càng không phải lung linh thông suốt, mà trước mắt chỉ bất quá là một nữ hài tử mười sáu mười bảy tuổi lộ ra hơi thở so với nước chảy càng thêm linh động, so với hàn nguyệt càng thêm sáng tỏ. Nếu Long Phạm trầm tĩnh là vì trải qua năm tháng thấu hiểu hết thảy sinh linh trên thế gian, còn thánh nữ này lại mang theo mấy mạt khờ dại như là trẻ sơ sinh trong suốt chưa nhiễm một chút khí bẩn.

Hướng tới hắn trông lại, ánh mắt của nàng không chút che giấu, “Ngươi thật là đẹp mắt, ngươi chính là người cùng Trữ Hinh giao hợp sao?”

Trong miệng nói ra những chữ không nên xuất phát từ miệng của một nữ tử, cũng không thấy nàng có chút xấu hổ nào. Bị cho biết, báo cho phải làm cái gì thì theo lý thường cứ việc nói ra, đạo lý dè dặt thẹn thùng hoàn toàn không ở trong khái niệm của nàng. Lăng Lạc Viêm quan sát nàng không thể không thừa nhận thánh nữ đối với hắn mà nói thập phần có lực hấp dẫn. Nữ tử như thế hắn chưa bao giờ gặp qua, thuần khiết trong suốt như thế….

Thân là nam nhân, có mĩ vị ở trước mắt chờ hắn chiếm đoạt, nếu hắn buông tha thì không phải là hắn, không phải cái kia vô số người săn đón, bị người vừa yêu vừa hận chỉ trích vì thói phong lưu. Đại chúng tình nhân chính là hắn. Nhưng đứng trước mặt Trữ Hinh hắn lại nhớ tới một người khác.

“NXB lậu = thiếu Iốt”

“Ngươi tên Trữ Hinh?” Khơi mào ý cười, hạ xuống suy nghĩ trong lòng, Lăng Lạc Viêm tiến lại gần, “Ta tới đây muốn làm cái gì, ngươi có biết?”

Trữ Hinh, Trữ là an bình, Hinh là hài nhi. Trữ Hinh tên này thật ra rất thích hợp, thánh nữ Trữ Hinh….Bước đến gần trước mặt, ánh mắt đảo qua một thân xiêm y bạch sắc trên người nàng, tất cả đều là tầng tầng lớp lớp lụa trắng, vài phần như ẩn như hiện. Thân thể thiếu nữ mềm mại như một nụ hoa, chỉ cần là nam nhân e rằng không người nào có thể cự tuyệt một màn không lòng dạ nào hấp dẫn này.

Nói là không lòng dạ nào là bởi vì Trữ Hinh căn bản không biết hấp dẫn là vật gì. Nàng chỉ bị an bài phải xuyên vào xiêm y lên người, bị an bài phải ngồi ở nơi cần ngồi, càng là như thế thì cái không lòng dạ nào của nàng càng mê người, làm cho người ta cấp bách muốn xem khi ở bên trong tình dục nàng sẽ hiển lộ phong tư như thế nào. Trữ Hinh như vậy nên lập tức làm cho hắn muốn động vào mới đúng, nhưng trên thực tế….trong đầu của hắn lại tràn đầy tranh chấp cùng nam nhân kia.

“Ta là Trữ Hinh, ngươi chính là Viêm chủ theo như lời phụ thân?” Ngẩng đầu, Trữ Hinh nhìn thẳng đôi mắt đang đánh giá nàng, trong chốc lát lại tràn ra khuôn mặt tươi cười, “Ta thích ngươi, trên người của ngươi là màu đỏ, Trữ Hinh thích màu đỏ.”

Màu đỏ, Trữ Hinh nhìn không phải y phục của hắn mà là ánh mắt của hắn. Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên hiểu được lời nàng nói đều không phải bề ngoài của hắn mà là hồn phách, có được viêm hỏa lại trải qua trùng sinh, hay là hồn phách của hắn cũng như linh phách có nhan sắc riêng?

Không rảnh đi lo lắng về vấn đề này hắn nghĩ đến chính là người ám sát kia không biết khi nào sẽ xuống tay. Nghĩ đến hôm nay là đêm đầu tiên hắn tin tưởng đêm nay nhất định sẽ an toàn. Hiện giờ ở đây được canh phòng nghiêm ngặt, người nọ không đến mức ngu xuẩn mà động thủ lúc này.

Khi hắn đang suy nghĩ, Trữ Hinh đi qua người hắn hướng tới chiếc bàn phía trước. Biết nàng muốn uống bát dược kia, Lăng Lạc Viêm đi trước vài bước từ phía sau đem nàng ôm vào lòng, “Trữ Hinh không cần uống thuốc.”

“Vì cái gì? Phụ thân nói nhất định phải uống thì mới có bảo bảo, về sau có thể kế thừa viêm hỏa lực,” Trữ Hinh khó hiểu ngửa đầu hướng tới nam nhân làm cho nàng thấy yêu thích, hỏi như vậy.

Lăng Lạc Viêm cười khẽ, “Trữ Hinh trước tiên không cần nghe lời phụ thân của ngươi, nghe lời ta có được không? Phụ thân ngươi có từng nói  phải nghe lời ta không?” Ôm lấy thiếu nữ mềm mại trong lòng, hắn ôn nhu thì thầm dụ hống, đột nhiên nhớ tới xúc cảm thật ấm áp trong lòng ngực cường tráng của người nọ. Cũng giống như hắn đang ôm trong lòng lúc này, cũng một thân thuần bạch nhưng cảm giác lại thật bất đồng.

Ngoại trừ tình dục, đối với Long Phạm còn rất nhiều thứ khác, chẳng lẽ chính mình quả nhiên phải thua trong tay hắn?  Nghĩ đến đối mặt với Trữ Hinh nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện hình ảnh của nam nhân kia, Lăng Lạc Viêm trầm hạ mắt, nghe thấy Trữ Hinh trả lời, “Đúng, phụ thân có nói phải nghe lời ngươi, như vậy…thì không uống nữa.”

Không nhìn vào chén thuốc, Trữ Hinh thích ý dựa vào lòng Lăng Lạc Viêm, chỉ trong chốc lát lại hỏi, “Ngươi không thích Trữ Hinh? Bị ép đến nơi này?” Nàng có thể cảm giác người ôm nàng có chút không yên lòng.

“Vì sao lại hỏi như vậy? Nếu ta không thích vì sao lại ôm ngươi.” Ôm chặt nàng, Lăng Lạc Viêm cười nhẹ trả lời, trong lòng đã có chút ngoài ý muốn. Trong suốt như thế lại có thể cảm giác được cảm xúc của hắn? Thu hồi tâm tư không ngừng trôi nổi, hắn đưa tay khẽ vuốt vài cái bên hông nàng, cúi đầu ở bên tai nàng hôn lên, “Trữ Hinh có mất hứng?”

Tựa hồ là vì cái hôn của hắn Trữ Hinh rút lui cổ, lắc đầu cười, “Vì cái gì phải mất hứng, Viêm chủ có thể thích người khác. Trữ Hinh thích ngươi là việc của Trữ Hinh. Người Trữ Hinh thích có thể cao hứng thì Trữ Hinh cũng cao hứng.”

Nghe nàng nói cổ quái, Lăng Lạc Viêm dừng hôn cảm thấy khó hiểu: “Trữ Hinh cũng biết thích có rất nhiều loại, ngươi vừa thấy ta liền thích? Thật sao nếu ta cao hứng ngươi cũng cao hứng?”

Thế gian làm sao có thứ tình cảm như thế. Nếu thật sự là thích, làm sao có thể cho phép đối phương có tình với người khác, trừ phi tình ý sâu nặng chỉ vì đối phương hỉ giận mà sống, vứt bỏ bản thân mình. Nhưng Trữ Hinh vừa mới thấy hắn làm sao lại có loại tình cảm như thế, bất quá nếu có chỉ là vài phần yêu mến vài phần thuận theo mà thôi.

“Viêm chủ là người đầu tiên Trữ Hinh nhìn thấy, Trữ Hinh biết rõ mình thích là được. Ngươi nếu không tin thì cứ việc không tin.”

Vì cái gì phải phức tạp như vậy, việc này chẳng phải là rõ ràng minh bạch sao? Chỉ có mình mới biết tâm ý của chính mình, nàng có thể nhìn thấy Viêm chủ đang ôm nàng có rất nhiều sắc thái đau thương, cũng có rất nhiều điều muốn làm, rất nhiều màu sắc tinh hoa cùng tương lai, tuy mơ hồ nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được nhiều màu sắc như vậy trên một người. Nàng chính là thích, vì sao hắn lại không tin?

Lăng Lạc Viêm nghe như vậy liền nhíu mi, là người đầu tiên? Hay là Phùng Hoài từ khi nàng còn bé đã không cho nàng nhìn thấy bất luận kẻ nào? Hắn đột nhiên nhớ tới quả thật có nghe qua, từ khi sinh hạ bị bịt kín hai mắt không cho trần thế nhiễm bẩn, chỉ khi sống một mình mới có thể mở mắt ra.

Hắn đang kinh ngạc, nàng đã xoay người qua “Trữ Hinh thích ngươi a”

Chăm chú nhìn lấy hắn, Trữ Hinh mỉm cười khẽ nhón chân, nhẹ nhàng chạm phải môi hắn.

Cái hôn nhẹ nhàng đụng chạm mang theo hương thơm thiếu nữ, Lăng Lạc Viêm bởi vì câu này cùng đôi mắt chăm chú kia khiến trong lòng khẽ nhúc nhích, ôm lấy nàng đi đến bên giường.

Ở trên giường giải hạ y phục của nàng, hắn một đường hôn nhẹ từ bên môi đến trước ngực, một tay ở dưới sa y khẽ vuốt. Nhìn thấy nàng không che giấu có vài phần lo sợ, cũng không che giấu hơi thở gấp gáp mềm mại giống mèo con dưới động tác của hắn. Thân thể thiếu nữ mỏng manh đáng yêu, sa y dần dần lui ra hơn phân nửa, thân hình run nhè nhẹ làm cho hạ phúc của hắn nóng lên. (*gào thét)

Bởi vì thiếu nữ trong lòng ngực mà bị khơi mào tình dục, đáy lòng của hắn cũng bất giác nghĩ đến một người khác, một đôi mắt khác, không trong veo tinh khiết lại tràn đầy thâm thúy trầm ổn, đôi mắt lạnh nhạt bình thản khi nhìn hắn lại dần dần chuyển sang đen huyền trở nên hừng hực lửa nóng, Long Phạm nếu biết hắn chạm vào Trữ Hinh sẽ như thế nào? (chết chứ sao o_o)

“Viêm chủ không muốn Trữ Hinh sao?” Dừng lại động tác khẽ vuốt ở trên người nàng, thiếu nữ y phục bán thoát ngồi dậy, giống như đã sớm cùng hắn quen thuộc, động tác tự nhiên rúc vào lòng hắn, “Viêm chủ thật đang suy nghĩ đến người ngươi thích?”

“Ta như thế nào lại không muốn ngươi, Trữ Hinh đáng yêu như vậy,” Khẽ hôn bên môi nàng, Lăng Lạc Viêm không trả lời câu hỏi thứ hai của Trữ Hinh. Người hắn thích? Thích là gì? Hắn từng thích rất nhiều người nhưng đối với Long Phạm lại cố tình khác biệt.

Còn hơn cả lợi ích tông tộc, còn hơn cả Liệt Diễm tộc, có người càng làm cho hắn không thể buông tay, người đó muốn hắn không được chạm vào người khác. Ngoại trừ tranh chấp từ sớm, ở bên ngoài hợp hoan cư chỉ là hơi ngăn cản vẫn chưa nói thêm lời nào, càng chưa làm thêm điều gì, Long Phạm đối với hắn chỉ là như thế thôi sao?

Trong mắt lộ ra vẻ gợi tình, hắn mang theo vài phần ý cười đem thân mình mềm mại trong lòng đặt dưới thân, “Trữ Hinh sợ sao?” Ôn nhu nói nhỏ, khẽ vuốt, hôn nhạt. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Trữ Hinh gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn khơi mào mị hoặc, “Nếu là đau thì gọi tên của ta….Lạc Viêm….”

Trữ Hinh gật đầu, trong cái hôn sâu cùng ngón tay du di dưới thân, nàng nhẹ nhàng kinh hô một tiếng. Lăng Lạc Viêm ở trên người nàng dùng không ít thủ đoạn gợi tình, đối với Trữ Hinh hắn quả thật thích, động tác cũng càng thêm ôn nhu, dùng tay tách hai chân của nàng ra, hôn xuống môi của Trữ Hinh, ngay khi muốn tiến vào trong cơ thể nàng, hắn dừng lại động tác.

Giống như chờ đợi đôi mắt ở phía sau nhìn chăm chú đã lâu, hắn ngoảnh đầu lại, trong phòng vẫn như trước mê mông kiều diễm, cũng không thấy nửa điểm bóng dáng, chỉ có sa y tố bạch của Trữ Hinh được giải hạ dừng ở bên giường, cũng là màu trắng nhưng không phải nhan sắc hắn muốn nhìn thấy.

Không cho phép hắn chạm vào người khác, không cho phép hắn tiếp cận thánh nữ, cũng không cho phép hắn lúc này mạo hiểm, nhưng đến khi hắn thật tiến vào đây đã một hồi lâu vẫn không thấy Long Phạm đến ngăn cản. Nói là muốn cho hắn hối hận, ngôn từ đầy cảnh cáo cùng nguy hiểm hay chỉ là lời nói suông mà thôi?!

Hắn chuẩn bị chiếm đoạt thân mình Trữ Hinh, nam nhân kia thật sâu chăm chú nhìn hắn nói những lời bá đạo đó, bây giờ lại không thấy có phản ứng gì.

Long Phạm, Long Phạm! Cắn răng nhẫn nhịn dục vọng dưới thân, nhớ đi nhớ lại cái tên kia, hắn thật muốn như vậy làm Trữ Hinh, nhưng đáy lòng lại không ngừng dâng lên một trận phiền toái, căn bản hắn không thể tiếp tục. Hắn vẫn còn nhớ rõ lời nói của mình ở hợp hoan cư, hắn vốn thật sự có nghĩ tới như vậy, nhưng lúc này lại biết chính mình căn bản là làm không được.

“Lạc Viêm vì cái gì phải làm trái tâm ý của chính mình? Trữ Hinh thì chưa bao giờ?” Nằm dưới thân hắn, Trữ Hinh nâng đầu dậy, khuôn mặt ửng đỏ mang theo nghi vấn cũng hàm chứa ý cười, “Ta thích ngươi chạm vào ta nhưng không muốn ngươi miễn cưỡng chính mình.” Ôm lấy cổ hắn, nàng rốt cục hiểu được mới vừa rồi hắn từng nói thích có rất nhiều loại. Nàng thích phụ thân nhưng đối với Lạc Viêm lại không giống, mà là nàng thích hắn càng nhiều hơn. Vì vậy nàng không muốn thấy hắn chần chừ không vui, không muốn hắn làm trái tâm ý.

Thánh nữ Trữ Hinh, Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn nàng rồi thật sâu hít một hơi. Trữ Hinh đã nhìn ra tâm ý chân thật của hắn, hắn chấp nhất như thế bất quá là vì chứng minh không người nào có thể khống chế hắn, hắn sẽ không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng. Nhưng trên thực tế, hắn căn bản đã sớm bị tình cảm của mình đối với Long Phạm kiềm chế. Đối mặt với Trữ Hinh hắn lại không thể chân chính muốn nàng. “NXB lậu = đầu toàn bã đậu”

“Lạc Viêm phải chiếu theo tâm ý mà làm việc a. Ngươi là Viêm chủ thế gian, nhận rõ tâm ý của chính mình thì hết thảy đều hảo.” Trữ Hinh ở bên môi hắn khẽ hôn, nàng có thể cảm giác được lực lượng của hắn còn chưa chân chính hiển lộ. Hắn là Viêm chủ thế gian cũng không phải của riêng Xích Diêm tộc, câu ca dao này có liên quan đến hắn, tương lai đủ loại hết thảy đều cùng hắn có quan hệ.

Viêm chủ thế gian? Hay là lại cùng câu ca dao cổ quái kia có quan hệ? Lơ đễnh đứng dậy, Lăng Lạc Viêm khôi phục vẻ mặt ban đầu, trong mắt vẻ gợi tình vẫn ôn nhu như trước lại chưa làm thêm điều gì, giúp Trữ Hinh xuyên lại xiêm y, sửa sang lại hồng sam có chút hỗn độn hướng ngoài cửa bước đi.

Đi đến trước cửa hắn quay đầu lại, “Trữ Hinh sớm đi ngủ đi, ngày mai….ta nhất định là muốn ngươi.” Mang theo ngữ thanh mị hoặc không biết là nói cho ai nghe, tựa hồ là cố ý chậm lại, vô cùng mềm nhẹ.

Trữ Hinh ở bên giường gật đầu cười khẽ, không biết vì cái gì nàng cảm thấy không đợi được đến ngày kia. Có chút tiếc nuối nàng nằm xuống, mỉm cười khép mắt lại. Lạc Viêm, hắn chính là người nàng muốn yêu cả đời.

Đi ra cửa phòng, Lăng Lạc Viêm thở ra một hơi, dưới hồng sam rộng mở lộ ra làn da có thể cảm giác được hơi lạnh trong không khí, ngón tay lướt qua mái tóc khiến hắn không nhịn được liền nhớ tới đôi tay vì hắn cột tóc, từng ngón tay quấn quanh dây cột tóc nhẹ nhàng lướt qua….

Long Phạm, nếu không phải là Long Phạm, hắn làm sao lại buông tha Trữ Hinh đáng yêu như thế. Vẫn đứng ở nơi này buồn phiền không thôi, vốn định thử Long Phạm kết quả lại làm cho chính mình nhận rõ tình ý trong đáy lòng đối với nam nhân đã nhiễu loạn tâm tư của hắn….

Đứng trong gió khẽ nhắm mắt lại, Lăng Lạc Viêm đang nghĩ ngợi phải như thế nào tìm Long Phạm tính sổ, bỗng nhiên ngửi được trong không khí một mùi hương thoang thoảng. Hành lang tràn đầy ánh trăng, hương sen mờ ảo không biết từ khi nào đã đến gần trong gang tấc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện