Lăng Lạc Viêm trong miệng nói như vậy nhưng cũng đã tự tay sửa sang lại y phục của chính mình. Long Phạm đi đến trước người Lăng Lạc Viêm, tiếp nhận đai lưng trong tay của hắn, “Ta đến.” “NXB lậu = thiếu Iốt”
Trước ngực còn mang theo mồ hôi, sợi tóc khôi phục màu bạch kim ẩm ướt dán ở phía sau lưng, hồng sam hỗn độn rộng mở có vài phần buông thả, còn lộ ra vẻ biếng nhác sau khi thực hiện tình sự ái muội, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm như thế Long Phạm dừng lại động tác trong tay, “Các trưởng lão nhìn thấy bộ dáng này của ngươi không biết sẽ nghĩ như thế nào, thời gian ngươi với ta ở trong phòng cũng không ngắn.”
Ngữ thanh thong dong mang theo ý cười, Lăng Lạc Viêm nghe vậy giương mắt hướng trước cửa nhìn vầng sáng vẫn không ngừng lóe ra, “Bọn hắn nghĩ như thế nào không cần phải quản, ở Vọng Thiên Thai bọn hắn đều nhìn thấy, cũng không kém lúc này, huống chi…sự thật cũng không quá xa so với tưởng tượng của bọn hắn.”
Chỉ bằng hơi thở còn lưu lại trong phòng, cùng với Long Phạm và hắn xuất hiện ở nội môn, không cần phải đoán cũng biết các trưởng lão sẽ nghĩ như thế nào. Bất quá đối với việc này thật ra hắn cũng không hề để ý, mà tế ti của hắn sống gần ngàn năm chỉ sợ đối với cái nhìn của người khác càng không có cảm giác.
Bất luận người khác nhận thấy thế nào, đoán như thế nào, cuối cùng bất quá cũng chỉ là một chén đất cát mà thôi, để ý đến quan điểm của một chén đất cát quả thật là một việc làm vớ vẩn. Nói như vậy có lẽ là ích kỷ chẳng qua hắn chính là loại người vì tư lợi bản thân, điểm này hắn không phủ nhận.
Vầng sáng bình phong che chắn trước cửa không ngừng lấp lánh, lược đi hết thảy tiếng vang ở ngoại gian, hai người ở trong phòng sửa sang lại y phục, động tác không chút hoang mang. Lăng Lạc Viêm tiếp nhận Long Phạm thắt lại đai lưng rồi lại dựa vào một bên đánh giá bạch y bào nam nhân.
Y bào luôn luôn bất loạn bây giờ lại trở nên lỏng lẻo, vạt áo bị hắn xả khai vẫn còn rộng mở, mái tóc đen huyền xõa dài trước người mang theo hơi thở trầm tĩnh bình yên, màu đen như mực lắng đọng. Khi Long Phạm buộc tóc, trước mắt hắn là tế ti nhìn như thanh tâm quả dục làm cho hắn kích động muốn tháo tung mái tóc rồi lại thoát hạ tầng tầng bạch y bào kia.
“Nhìn ta làm cái gì?” Thấy ánh mắt Lăng Lạc Viêm chớp động, Long Phạm biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, hắn chậm rãi nhếch lên khóe miệng ghé sát bên môi Lăng Lạc Viêm nói, “Để ta làm cho bọn họ tiến vào.”
Không đợi hắn kịp có phản ứng, Long Phạm liền dời môi. Giống như cực hạn hấp dẫn, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Long Phạm xoay người không chút do dự cất bước. Ngay khi Long Phạm nâng tay đánh tan quầng sáng, Lăng Lạc Viêm đi đến bên cạnh định xoay mặt của hắn lại để hôn lên môi thì bên hông bỗng nhiên căng thẳng, chưa kịp định thần thì sau lưng đã bị áp sát đặt vào cánh cửa.
“Lạc Viêm muốn cái gì, chỉ cần nói một tiếng là được….” Thân thể kề sát vào người Lăng Lạc Viêm, một tay mơn trớn lên môi hắn, Long Phạm thản nhiên nói, dưới đáy mắt hiện lên ý cười.
Ở ngoài cửa Quan Mão cùng các trưởng lão đang chầu chực bỗng nhiên nghe thấy bên trong có một trận tiếng vang. Cách cánh cửa, bên trong truyền đến một câu nói nhỏ còn chưa kịp nghe rõ thì lại trở nên yên lặng. Hai mắt nhìn nhau, Nham Kiêu lại gõ cửa trong khi Quan Mão ở cạnh bên lên tiếng: “Tông chủ? Tông chủ đúng là ở bên trong? Liệt Diễm tộc Phùng Hoài tộc trưởng muốn cầu kiến.”
Tiếng gõ cửa từng trận vang lên, bên trong Lăng Lạc Viêm lại không rảnh trả lời, bị Long Phạm gắt gao dồn sát vào cửa, đầu lưỡi ở trong miệng hắn chầm rãi cọ sát, không chịu nổi bị Long Phạm trêu ghẹo như vậy, biết rõ là Long Phạm cố ý hắn vẫn chủ động quyến rũ đầu lưỡi của Long Phạm, đôi môi tiếp tục mật thiết dây dưa, bàn tay hai người thăm dò trên cơ thể của nhau cũng không hề dừng lại.
Tuy mới phát tiết một lần nhưng loại trình độ an ủi thế này đối với thân thể mới được giải phong ấn của Lăng Lạc Viêm mà nói hiển nhiên là không đủ, còn Long Phạm đối mặt với một người quyến rũ khiêu khích khiến hắn cơ hồ không thể tự khống thì lại càng không thể thỏa mãn cái loại mức độ thân thể giao triền này.
Vốn chỉ là một cái hôn môi nhưng vì hai người đều có chút dục vọng còn sót lại, khiến thân thể càng thêm kịch liệt khơi mào lửa nóng.
“Nếu tiếp tục….ngô…đừng…” Lăng Lạc Viêm còn chưa nói xong đôi môi liền bị chặn lại. Tế ti lạnh nhạt thong dong chung quy cũng có lúc mất đi bình tĩnh, nghĩ như vậy Lăng Lạc Viêm không thèm để ý bên ngoài cửa, hắn tính toán để cho các trưởng lão tiếp tục chờ thêm một lát.
Tiếng vang trong miệng của Lăng Lạc Viêm khiến Long Phạm ý cười càng thêm sâu. Bàn tay khiêu khích trên người Lăng Lạc Viêm dừng lại, nếu là cứ tiếp tục Long Phạm thật sự không thể xác định chính mình có thể khống chế nổi hay không. Đáng tiếc bây giờ ở nơi này hoàn toàn không phù hợp, muốn chân chính có được Lạc Viêm cần phí thêm một ít thời gian cùng sức lực.
Hai người trong lòng đều có so đo, biết rõ nếu cứ tiếp tục thì không thể dễ dàng dừng lại, thở hổn hển dời môi, nhìn y bào trên người đối phương lại một lần nữa hỗn độn. Lăng Lạc Viêm liếm môi cười nhẹ, ấn vào chỗ kia ở dưới thân của Long Phạm, nhướng mi lên cười nhạo, “Đối với nam nhân gần ngàn tuổi mà nói, nơi này xem ra quá mức có tinh thần đó. Tế ti đại nhân cần phải hảo hảo quản thúc.”
“Chỉ khi đối với Lạc Viêm nó mới có thể như thế.” Ghé vào bên tai của hắn đáp lại, Long Phạm thối lui thân sửa sang lại y bào, vẻ mặt tựa hồ như đó là chuyện đương nhiên, không mang theo dục niệm ái tình mà chỉ là thành thật trả lời.
Nếu đối với người khác bất luận là dung mạo tài hoa như thế nào, xinh đẹp quyến rũ ra sao chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể tùy ý khống chế dục vọng, bất luận lúc nào chỉ cần hắn muốn dục niệm lui ra cũng đều dễ như trở bàn tay. Duy nhất một mình Lạc Viêm lại làm cho hắn như phàm nhân bị cái loại dục vọng này dày vò.
Long Phạm dùng vẻ mặt như thế mà trả lời, lại ngoài ý muốn làm cho người ta động tâm, Lăng Lạc Viêm hôn lên môi Long Phạm một chút, “Câu này ta thích”. Cười nói xong hắn kéo kéo y bào lỏng lẻo trên người, ngẩng đầu ý bảo Long Phạm hỗ trợ, theo sau lại truyền đến một trận gõ cửa, hắn hướng ra ngoại gian cất giọng, “Tiến vào đi.”
Thay Lăng Lạc Viêm sửa sang lại y bào, Long Phạm che lại hồng sam bị tán loạn vì hai người dây dưa, cũng giấu đi thân hình xích lõa mê hoặc lòng người. Tầng tầng y bào một khi rối loạn cần phải có thời gian để xuyên lại ổn thỏa, vì thế khi các trưởng lão nghe lời nói của Lăng Lạc Viêm mà tiến vào, liền chứng kiến thấy tông chủ đang sửa sang y phục hỗn độn còn tế ti vẫn chưa kịp thắt lại đai lưng của mình.
Ngẩn người, còn chưa kịp suy nghĩ, mọi người vừa bước vào vẫn chưa nói ra lời thi lễ liền ngửi được hơi thở ẩm ướt trong không khí, có chút ướt át kiều diễm còn có hương sen thanh đạm lạnh như băng, hai mùi vị ở cùng một chỗ lộ ra tình ý ái muội nào đó. “NXB lậu = đầu toàn bã đậu”
Nhớ tới bọn hắn đứng trước cửa hồi lâu trong phòng không hề có tiếng động, lại nhìn đến tình cảnh trước mắt, ngoại trừ Quyết Vân cùng Nham Kiêu không quá bất ngờ, tất cả mọi người còn lại đều có chút xấu hổ, thần sắc cổ quái nổi lên. Nghĩ đến lúc trước hai người ở trong phòng làm cái gì đó, bọn hắn càng nghĩ thì vẻ mặt càng trở nên xấu hổ kỳ dị.
“Bái kiến tông chủ.” Trong các trưởng lão, Quan Mão là người lớn tuổi nhất cũng khôi phục nhanh nhất. Các trưởng lão khác nghe thấy cũng vội vàng theo sau bái lạy. Phùng Hoài mang theo vài vị trưởng lão Liệt Diễm tộc, hắn nhìn Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm không một chút để ý tiếp tục động tác xuyên y, thắt đai lưng, Phùng Hòai bất giác nhíu nhíu mày. Nếu vị tông chủ này cùng tế ti Long Phạm trong lúc đó có cái gì, tính toán của hắn chẳng phải liền bị thất bại?
Thần sắc lưu chuyển của Phùng Hoài dù chỉ trong phút chốc nhưng hết thảy đều nằm trong mắt Long Phạm, hắn thản nhiên liếc qua Phùng Hoài rồi đem đai lưng của Lăng Lạc Viêm một lần nữa thắt lên. Sau đó để cho Lăng Lạc Viêm ngồi lên ghế, hắn xoay người ra phía sau bắt đầu thay Lăng Lạc Viêm cột tóc.
“Tế ti.” Sau khi thi lễ đối với Lăng Lạc Viêm, các trưởng lão tiếp tục đối với Long Phạm cúi đầu hành lễ.
“Ừhm” Thản nhiên gật đầu, Long Phạm tiếp tục động tác trong tay không hề nhiều lời.
Giọng nói hạ xuống, không ai dám mở miệng, tất cả ánh mắt lúc này đều dừng trên hai người đánh giá. Hôm nay tông chủ giao chiến với Kiền Kì tộc Phong Trần Tuyệt, bị huyền hỏa cắn nuốt, sau đó viêm hỏa trùng sinh rồi lại cùng tế ti trước mặt bàn dân thiên hạ ôm hôn, những sự kiện liên tiếp xảy ra khiến bọn hắn tới bây giờ vẫn còn có chút hoảng hốt.
Tế ti Long Phạm xem ra vẫn ôn hòa như ngày thường, vẻ mặt thản nhiên trầm tĩnh làm cho bọn hắn không thể đem nam nhân mang theo điên cuồng khiến người ta khiếp sợ ở Vọng Thiên Thai đi liên tưởng đến tế ti Long Phạm, vả lại giữa hắn cùng tông chủ trong lúc đó là từ khi nào bất hòa chuyển thành….
Không chút kiêng kị, ở trước mặt bọn hắn tế ti đưa tay xuyên qua làn tóc bạch kim mơn trớn, cái lọai động tác này cơ hồ không phải là đang cột tóc cho tông chủ mà tựa như đang âu yếm vỗ về, làm cho bọn hắn cảm thấy như là không nên xem, đành phải dời mắt đi. Lại nhìn tông chủ với dung mạo không còn là của thiếu niên, bộ dáng so với ban đầu càng tăng thêm khí thế uy nghi, tư thái cũng càng thêm phong lưu ma tính, xuyên trên người một thân hồng sam làm cho người ta vừa mới trông thấy lần đầu tiên liền trong nháy mắt có loại phản ứng hoảng hốt, tựa như đang nhìn thấy một đoàn liệt hỏa mê hoặc lòng người khiến kẻ khác không muốn dời nhãn.
Nếu tông chủ là như vậy, hơn nữa diện mạo cùng tính tình như thế cũng không trách được tế ti nhìn hắn bằng con mắt khác….
Đánh giá ánh mắt của các trưởng lão, Lăng Lạc Viêm mơ hồ lộ ra một đôi mắt mỉm cười có chút hưng vị nhìn vẻ mặt mọi người. Quyết Vân, Nham Kiêu, Quan Mão vẫn chưa nhìn thấy có dị trạng quá lớn, Lâm Sở thì dọc đường đi đều mang tâm tư bất định hiện giờ lại càng như đang đánh mất linh hồn, còn các trưởng lão khác thì lăng lăng si ngốc nhìn hắn cùng Long Phạm.
Các trưởng lão trong tộc tuổi tác đều đã cao nhưng dung mạo lại vẫn là nam tử tuổi trẻ, tụ họp trước mắt như thế lại đang ngây người nhìn chăm chú, tình cảnh này thật sự có chút khiến người bật cười. Lăng Lạc Viêm cúi đầu cười thấp một tiếng, đôi tay cột tóc ở phía sau hắn đã muốn buông xuống, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên mang chút ác ý hướng về phía sau bắt lấy bạch y mệ đem tay của Long Phạm kéo đến bên môi.
“Tế ti vất vả” Lăng Lạc Viêm khẽ liếm qua đầu ngón tay của Long Phạm một chút rồi lại buông ra, ngữ điệu thật đứng đắn cùng với động tác thong thả như thể đó là chuyện bình thường, ở trước mắt tất cả mọi người nhưng không hề mất tự nhiên.
“Tông chủ ban đêm còn phải gỡ xuống, đến lúc đó Long Phạm cũng nguyện ý làm theo.” Long Phạm trả lời bình thản, ngữ thanh vẫn lạnh nhạt như trước chỉ có Lăng Lạc Viêm mới nghe ra trong lời nói của hắn có vài phần ý cười. Mà khi hắn nói đến hai chữ ban đêm kia, nhất thời lại làm cho thần sắc trên mặt các trưởng lão càng thêm phấn khích vài phần.
Bọn hắn đã sớm quên việc này vì sao mà đến, bây giờ đều nghĩ lại trước đó tế ti ngày ngày hầu hạ tông chủ, không biết khi đó….
Phùng Hoài đứng cạnh bên chứng kiến tình hình càng đi ngược với mong đợi của hắn, vội vàng tiến lên vài bước, “Phùng Hoài bái kiến tông chủ.”
Miệng xưng tông chủ, thái độ cũng khác hẳn, Lăng Lạc Viêm như cười như không nâng tay để cho hắn đứng dậy, “Phùng Hoài tộc trưởng đại lễ như vậy ta không dám nhận, trăm năm chi ước mới chấm dứt không biết Phùng tộc trưởng lúc này đến gặp ta là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vì câu ca dao kia?”
Nếu không phải có việc, Phùng Hoài tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy hoặc có thể là vì ở Vọng Thiên Thai nhìn thấy viêm hỏa của hắn làm cho Phùng Hoài lại mang theo ý tưởng gì đó, còn nếu không thì chỉ có thể là vì câu ca dao mà hắn nhắc đi nhắc lại trong miệng.
“Câu ca dao tạm thời không nhắc đến, việc giữa Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc vẫn quan trọng hơn. Trăm năm chi ước còn chưa chấm dứt Phùng mỗ đến đây là vì chuyện này. Nếu theo như lời nói lúc trước, không biết tông chủ có nguyện ý cân nhắc lại?” Nghĩ đến Lăng Lạc Viêm trùng sinh bên trong viêm hỏa lại lo lắng đến câu ca dao kia, Phùng Hoài hạ quyết tâm.
Trước ngực còn mang theo mồ hôi, sợi tóc khôi phục màu bạch kim ẩm ướt dán ở phía sau lưng, hồng sam hỗn độn rộng mở có vài phần buông thả, còn lộ ra vẻ biếng nhác sau khi thực hiện tình sự ái muội, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm như thế Long Phạm dừng lại động tác trong tay, “Các trưởng lão nhìn thấy bộ dáng này của ngươi không biết sẽ nghĩ như thế nào, thời gian ngươi với ta ở trong phòng cũng không ngắn.”
Ngữ thanh thong dong mang theo ý cười, Lăng Lạc Viêm nghe vậy giương mắt hướng trước cửa nhìn vầng sáng vẫn không ngừng lóe ra, “Bọn hắn nghĩ như thế nào không cần phải quản, ở Vọng Thiên Thai bọn hắn đều nhìn thấy, cũng không kém lúc này, huống chi…sự thật cũng không quá xa so với tưởng tượng của bọn hắn.”
Chỉ bằng hơi thở còn lưu lại trong phòng, cùng với Long Phạm và hắn xuất hiện ở nội môn, không cần phải đoán cũng biết các trưởng lão sẽ nghĩ như thế nào. Bất quá đối với việc này thật ra hắn cũng không hề để ý, mà tế ti của hắn sống gần ngàn năm chỉ sợ đối với cái nhìn của người khác càng không có cảm giác.
Bất luận người khác nhận thấy thế nào, đoán như thế nào, cuối cùng bất quá cũng chỉ là một chén đất cát mà thôi, để ý đến quan điểm của một chén đất cát quả thật là một việc làm vớ vẩn. Nói như vậy có lẽ là ích kỷ chẳng qua hắn chính là loại người vì tư lợi bản thân, điểm này hắn không phủ nhận.
Vầng sáng bình phong che chắn trước cửa không ngừng lấp lánh, lược đi hết thảy tiếng vang ở ngoại gian, hai người ở trong phòng sửa sang lại y phục, động tác không chút hoang mang. Lăng Lạc Viêm tiếp nhận Long Phạm thắt lại đai lưng rồi lại dựa vào một bên đánh giá bạch y bào nam nhân.
Y bào luôn luôn bất loạn bây giờ lại trở nên lỏng lẻo, vạt áo bị hắn xả khai vẫn còn rộng mở, mái tóc đen huyền xõa dài trước người mang theo hơi thở trầm tĩnh bình yên, màu đen như mực lắng đọng. Khi Long Phạm buộc tóc, trước mắt hắn là tế ti nhìn như thanh tâm quả dục làm cho hắn kích động muốn tháo tung mái tóc rồi lại thoát hạ tầng tầng bạch y bào kia.
“Nhìn ta làm cái gì?” Thấy ánh mắt Lăng Lạc Viêm chớp động, Long Phạm biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, hắn chậm rãi nhếch lên khóe miệng ghé sát bên môi Lăng Lạc Viêm nói, “Để ta làm cho bọn họ tiến vào.”
Không đợi hắn kịp có phản ứng, Long Phạm liền dời môi. Giống như cực hạn hấp dẫn, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Long Phạm xoay người không chút do dự cất bước. Ngay khi Long Phạm nâng tay đánh tan quầng sáng, Lăng Lạc Viêm đi đến bên cạnh định xoay mặt của hắn lại để hôn lên môi thì bên hông bỗng nhiên căng thẳng, chưa kịp định thần thì sau lưng đã bị áp sát đặt vào cánh cửa.
“Lạc Viêm muốn cái gì, chỉ cần nói một tiếng là được….” Thân thể kề sát vào người Lăng Lạc Viêm, một tay mơn trớn lên môi hắn, Long Phạm thản nhiên nói, dưới đáy mắt hiện lên ý cười.
Ở ngoài cửa Quan Mão cùng các trưởng lão đang chầu chực bỗng nhiên nghe thấy bên trong có một trận tiếng vang. Cách cánh cửa, bên trong truyền đến một câu nói nhỏ còn chưa kịp nghe rõ thì lại trở nên yên lặng. Hai mắt nhìn nhau, Nham Kiêu lại gõ cửa trong khi Quan Mão ở cạnh bên lên tiếng: “Tông chủ? Tông chủ đúng là ở bên trong? Liệt Diễm tộc Phùng Hoài tộc trưởng muốn cầu kiến.”
Tiếng gõ cửa từng trận vang lên, bên trong Lăng Lạc Viêm lại không rảnh trả lời, bị Long Phạm gắt gao dồn sát vào cửa, đầu lưỡi ở trong miệng hắn chầm rãi cọ sát, không chịu nổi bị Long Phạm trêu ghẹo như vậy, biết rõ là Long Phạm cố ý hắn vẫn chủ động quyến rũ đầu lưỡi của Long Phạm, đôi môi tiếp tục mật thiết dây dưa, bàn tay hai người thăm dò trên cơ thể của nhau cũng không hề dừng lại.
Tuy mới phát tiết một lần nhưng loại trình độ an ủi thế này đối với thân thể mới được giải phong ấn của Lăng Lạc Viêm mà nói hiển nhiên là không đủ, còn Long Phạm đối mặt với một người quyến rũ khiêu khích khiến hắn cơ hồ không thể tự khống thì lại càng không thể thỏa mãn cái loại mức độ thân thể giao triền này.
Vốn chỉ là một cái hôn môi nhưng vì hai người đều có chút dục vọng còn sót lại, khiến thân thể càng thêm kịch liệt khơi mào lửa nóng.
“Nếu tiếp tục….ngô…đừng…” Lăng Lạc Viêm còn chưa nói xong đôi môi liền bị chặn lại. Tế ti lạnh nhạt thong dong chung quy cũng có lúc mất đi bình tĩnh, nghĩ như vậy Lăng Lạc Viêm không thèm để ý bên ngoài cửa, hắn tính toán để cho các trưởng lão tiếp tục chờ thêm một lát.
Tiếng vang trong miệng của Lăng Lạc Viêm khiến Long Phạm ý cười càng thêm sâu. Bàn tay khiêu khích trên người Lăng Lạc Viêm dừng lại, nếu là cứ tiếp tục Long Phạm thật sự không thể xác định chính mình có thể khống chế nổi hay không. Đáng tiếc bây giờ ở nơi này hoàn toàn không phù hợp, muốn chân chính có được Lạc Viêm cần phí thêm một ít thời gian cùng sức lực.
Hai người trong lòng đều có so đo, biết rõ nếu cứ tiếp tục thì không thể dễ dàng dừng lại, thở hổn hển dời môi, nhìn y bào trên người đối phương lại một lần nữa hỗn độn. Lăng Lạc Viêm liếm môi cười nhẹ, ấn vào chỗ kia ở dưới thân của Long Phạm, nhướng mi lên cười nhạo, “Đối với nam nhân gần ngàn tuổi mà nói, nơi này xem ra quá mức có tinh thần đó. Tế ti đại nhân cần phải hảo hảo quản thúc.”
“Chỉ khi đối với Lạc Viêm nó mới có thể như thế.” Ghé vào bên tai của hắn đáp lại, Long Phạm thối lui thân sửa sang lại y bào, vẻ mặt tựa hồ như đó là chuyện đương nhiên, không mang theo dục niệm ái tình mà chỉ là thành thật trả lời.
Nếu đối với người khác bất luận là dung mạo tài hoa như thế nào, xinh đẹp quyến rũ ra sao chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể tùy ý khống chế dục vọng, bất luận lúc nào chỉ cần hắn muốn dục niệm lui ra cũng đều dễ như trở bàn tay. Duy nhất một mình Lạc Viêm lại làm cho hắn như phàm nhân bị cái loại dục vọng này dày vò.
Long Phạm dùng vẻ mặt như thế mà trả lời, lại ngoài ý muốn làm cho người ta động tâm, Lăng Lạc Viêm hôn lên môi Long Phạm một chút, “Câu này ta thích”. Cười nói xong hắn kéo kéo y bào lỏng lẻo trên người, ngẩng đầu ý bảo Long Phạm hỗ trợ, theo sau lại truyền đến một trận gõ cửa, hắn hướng ra ngoại gian cất giọng, “Tiến vào đi.”
Thay Lăng Lạc Viêm sửa sang lại y bào, Long Phạm che lại hồng sam bị tán loạn vì hai người dây dưa, cũng giấu đi thân hình xích lõa mê hoặc lòng người. Tầng tầng y bào một khi rối loạn cần phải có thời gian để xuyên lại ổn thỏa, vì thế khi các trưởng lão nghe lời nói của Lăng Lạc Viêm mà tiến vào, liền chứng kiến thấy tông chủ đang sửa sang y phục hỗn độn còn tế ti vẫn chưa kịp thắt lại đai lưng của mình.
Ngẩn người, còn chưa kịp suy nghĩ, mọi người vừa bước vào vẫn chưa nói ra lời thi lễ liền ngửi được hơi thở ẩm ướt trong không khí, có chút ướt át kiều diễm còn có hương sen thanh đạm lạnh như băng, hai mùi vị ở cùng một chỗ lộ ra tình ý ái muội nào đó. “NXB lậu = đầu toàn bã đậu”
Nhớ tới bọn hắn đứng trước cửa hồi lâu trong phòng không hề có tiếng động, lại nhìn đến tình cảnh trước mắt, ngoại trừ Quyết Vân cùng Nham Kiêu không quá bất ngờ, tất cả mọi người còn lại đều có chút xấu hổ, thần sắc cổ quái nổi lên. Nghĩ đến lúc trước hai người ở trong phòng làm cái gì đó, bọn hắn càng nghĩ thì vẻ mặt càng trở nên xấu hổ kỳ dị.
“Bái kiến tông chủ.” Trong các trưởng lão, Quan Mão là người lớn tuổi nhất cũng khôi phục nhanh nhất. Các trưởng lão khác nghe thấy cũng vội vàng theo sau bái lạy. Phùng Hoài mang theo vài vị trưởng lão Liệt Diễm tộc, hắn nhìn Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm không một chút để ý tiếp tục động tác xuyên y, thắt đai lưng, Phùng Hòai bất giác nhíu nhíu mày. Nếu vị tông chủ này cùng tế ti Long Phạm trong lúc đó có cái gì, tính toán của hắn chẳng phải liền bị thất bại?
Thần sắc lưu chuyển của Phùng Hoài dù chỉ trong phút chốc nhưng hết thảy đều nằm trong mắt Long Phạm, hắn thản nhiên liếc qua Phùng Hoài rồi đem đai lưng của Lăng Lạc Viêm một lần nữa thắt lên. Sau đó để cho Lăng Lạc Viêm ngồi lên ghế, hắn xoay người ra phía sau bắt đầu thay Lăng Lạc Viêm cột tóc.
“Tế ti.” Sau khi thi lễ đối với Lăng Lạc Viêm, các trưởng lão tiếp tục đối với Long Phạm cúi đầu hành lễ.
“Ừhm” Thản nhiên gật đầu, Long Phạm tiếp tục động tác trong tay không hề nhiều lời.
Giọng nói hạ xuống, không ai dám mở miệng, tất cả ánh mắt lúc này đều dừng trên hai người đánh giá. Hôm nay tông chủ giao chiến với Kiền Kì tộc Phong Trần Tuyệt, bị huyền hỏa cắn nuốt, sau đó viêm hỏa trùng sinh rồi lại cùng tế ti trước mặt bàn dân thiên hạ ôm hôn, những sự kiện liên tiếp xảy ra khiến bọn hắn tới bây giờ vẫn còn có chút hoảng hốt.
Tế ti Long Phạm xem ra vẫn ôn hòa như ngày thường, vẻ mặt thản nhiên trầm tĩnh làm cho bọn hắn không thể đem nam nhân mang theo điên cuồng khiến người ta khiếp sợ ở Vọng Thiên Thai đi liên tưởng đến tế ti Long Phạm, vả lại giữa hắn cùng tông chủ trong lúc đó là từ khi nào bất hòa chuyển thành….
Không chút kiêng kị, ở trước mặt bọn hắn tế ti đưa tay xuyên qua làn tóc bạch kim mơn trớn, cái lọai động tác này cơ hồ không phải là đang cột tóc cho tông chủ mà tựa như đang âu yếm vỗ về, làm cho bọn hắn cảm thấy như là không nên xem, đành phải dời mắt đi. Lại nhìn tông chủ với dung mạo không còn là của thiếu niên, bộ dáng so với ban đầu càng tăng thêm khí thế uy nghi, tư thái cũng càng thêm phong lưu ma tính, xuyên trên người một thân hồng sam làm cho người ta vừa mới trông thấy lần đầu tiên liền trong nháy mắt có loại phản ứng hoảng hốt, tựa như đang nhìn thấy một đoàn liệt hỏa mê hoặc lòng người khiến kẻ khác không muốn dời nhãn.
Nếu tông chủ là như vậy, hơn nữa diện mạo cùng tính tình như thế cũng không trách được tế ti nhìn hắn bằng con mắt khác….
Đánh giá ánh mắt của các trưởng lão, Lăng Lạc Viêm mơ hồ lộ ra một đôi mắt mỉm cười có chút hưng vị nhìn vẻ mặt mọi người. Quyết Vân, Nham Kiêu, Quan Mão vẫn chưa nhìn thấy có dị trạng quá lớn, Lâm Sở thì dọc đường đi đều mang tâm tư bất định hiện giờ lại càng như đang đánh mất linh hồn, còn các trưởng lão khác thì lăng lăng si ngốc nhìn hắn cùng Long Phạm.
Các trưởng lão trong tộc tuổi tác đều đã cao nhưng dung mạo lại vẫn là nam tử tuổi trẻ, tụ họp trước mắt như thế lại đang ngây người nhìn chăm chú, tình cảnh này thật sự có chút khiến người bật cười. Lăng Lạc Viêm cúi đầu cười thấp một tiếng, đôi tay cột tóc ở phía sau hắn đã muốn buông xuống, Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên mang chút ác ý hướng về phía sau bắt lấy bạch y mệ đem tay của Long Phạm kéo đến bên môi.
“Tế ti vất vả” Lăng Lạc Viêm khẽ liếm qua đầu ngón tay của Long Phạm một chút rồi lại buông ra, ngữ điệu thật đứng đắn cùng với động tác thong thả như thể đó là chuyện bình thường, ở trước mắt tất cả mọi người nhưng không hề mất tự nhiên.
“Tông chủ ban đêm còn phải gỡ xuống, đến lúc đó Long Phạm cũng nguyện ý làm theo.” Long Phạm trả lời bình thản, ngữ thanh vẫn lạnh nhạt như trước chỉ có Lăng Lạc Viêm mới nghe ra trong lời nói của hắn có vài phần ý cười. Mà khi hắn nói đến hai chữ ban đêm kia, nhất thời lại làm cho thần sắc trên mặt các trưởng lão càng thêm phấn khích vài phần.
Bọn hắn đã sớm quên việc này vì sao mà đến, bây giờ đều nghĩ lại trước đó tế ti ngày ngày hầu hạ tông chủ, không biết khi đó….
Phùng Hoài đứng cạnh bên chứng kiến tình hình càng đi ngược với mong đợi của hắn, vội vàng tiến lên vài bước, “Phùng Hoài bái kiến tông chủ.”
Miệng xưng tông chủ, thái độ cũng khác hẳn, Lăng Lạc Viêm như cười như không nâng tay để cho hắn đứng dậy, “Phùng Hoài tộc trưởng đại lễ như vậy ta không dám nhận, trăm năm chi ước mới chấm dứt không biết Phùng tộc trưởng lúc này đến gặp ta là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vì câu ca dao kia?”
Nếu không phải có việc, Phùng Hoài tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy hoặc có thể là vì ở Vọng Thiên Thai nhìn thấy viêm hỏa của hắn làm cho Phùng Hoài lại mang theo ý tưởng gì đó, còn nếu không thì chỉ có thể là vì câu ca dao mà hắn nhắc đi nhắc lại trong miệng.
“Câu ca dao tạm thời không nhắc đến, việc giữa Xích Diêm tộc cùng Liệt Diễm tộc vẫn quan trọng hơn. Trăm năm chi ước còn chưa chấm dứt Phùng mỗ đến đây là vì chuyện này. Nếu theo như lời nói lúc trước, không biết tông chủ có nguyện ý cân nhắc lại?” Nghĩ đến Lăng Lạc Viêm trùng sinh bên trong viêm hỏa lại lo lắng đến câu ca dao kia, Phùng Hoài hạ quyết tâm.
Danh sách chương