*Trọng lai = lập lại lần nữa
Long Phạm! Đừng tưởng rằng ngươi thân là tế ti ở trong tộc được người người xem như thần linh thì thật nghĩ mình chính là thần! Ngươi có thể đem bọn hắn đùa bỡn giở trò nhưng trong đó đừng bao giờ tính đến ta! Không cần lúc nào cũng tỏ ra bộ mặt cao cao tại thượng. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Cho dù ngươi có gần ngàn năm linh lực lại như thế nào? Ngươi là người, không phải là thần!
……Nếu ngươi muốn ta chết vì sao không làm triệt để, không cần làm chuyện dư thừa. Ngay cả khi không có ngươi giúp đỡ ta cũng sẽ không dễ dàng chết như thế ở trong đó. Xích Diêm tộc, nếu ta đã đến đây sẽ không dễ dàng rời đi!
Đôi mắt kia nhìn hắn giễu cợt lạnh như băng mang theo tức giận trong lời nói tựa hồ vẫn còn vọng lại bên tai. Bạch sắc hào quang từ trong tay Long Phạm rơi xuống trên giường, nhìn chăm chú thiếu niên đang nằm, ánh mắt của hắn cũng như vầng sáng dưới tay ôn nhu dịu dàng.
Hắn là người không phải là thần, hắn chưa bao giờ quên. Là người tức sẽ sinh tình, khi hắn nghĩ rằng tình đời đối với mình đã từ lâu không còn chút cảm giác, sinh linh này lại trở thành một điều ngoài ý muốn.
Quá khứ của sinh linh này, sự quật cường, dã tâm, ý niệm chấp nhất muốn sống sót đều đoạt đi ánh mắt của hắn. Mỗi khi cùng đôi mắt kia đối diện hắn lại nhịn không được chờ mong ngay sau đó sinh linh này lại làm ra chuyện gì, trong đôi mắt kia lại hiện ra loại biểu tình nào.
Vốn tưởng rằng mong chờ cùng hứng thú như thế sẽ phai nhạt đi. Sinh linh kia chung quy sẽ bị ma vật cắn nuốt. Ngay trước lúc hắn chuẩn bị đi cấm kỵ giới, bởi vì một chút tâm tư lại đem món trang sức ẩn chứa linh lực của mình đưa cho hắn. Nếu Lăng Lạc Viêm khơi ra linh lực trong đó thì có thể đối phó với nguy hiểm xung quanh mình, bảo toàn an nguy. Nếu là bằng không, như vậy đến cuối cùng kia cũng chỉ là một món trang sức mà thôi.
Không biết cuối cùng kết quả sẽ như thế nào. Chờ đợi một ngày trong lúc đó, sớm đối với thế gian sinh linh sống chết không hề có cảm giác, hắn lại bắt đầu hy vọng Lăng Lạc Viêm có thể bình yên quay trở về….
Vầng hào quang trên người thiếu niên dao động khôi phục thể lực của hắn cũng chữa khỏi vết thương trên người. Long Phạm hồi tưởng tình cảnh trong Lâm Tiêu điện. Đứng trước mặt mọi người, bóng dáng màu đỏ bên trong liệt hỏa sử dụng ma vật, tất cả các trưởng lão đều thần phục. Nhìn thấy một màn này hắn đã biết, từ đây về sau thế gian chỉ có một Lăng Lạc Viêm.
“Tế ti…tông chủ có gì đại ngại?” Ngoài cửa có trưởng lão rốt cục nhẫn nại không được thăm dò nhìn xung quanh. Thấy trong phòng một bóng dáng đứng trước giường, hắn nghĩ đến mới vừa rồi ở Lâm Tiêu điện tông chủ tựa hồ là trách mắng tế ti một trận, tuy không biết là vì nguyên nhân gì nhưng tất cả mọi người bắt đầu lo lắng. Vị tân tông chủ này cũng đừng giống người lúc trước bất hòa với tế ti mới hảo.
Long Phạm lắc đầu, “Vô ngại, thỉnh các vị trưởng lão yên tâm trở về, tông chủ còn cần nghỉ ngơi, nghị sự về sau ta sẽ sai người sắp xếp,” Đối với lo lắng của các trưởng lão hắn tự nhiên sẽ không thể không biết. Hắn còn rõ ràng các vị trưởng lão lo lắng bọn hắn hai người bất hòa, trong đó càng lo lắng là vị “Tông chủ” này lại gặp bất lợi, lại cùng hắn không hòa thuận ảnh hưởng tông tộc.
Vị trưởng lão kia lui ra ngoài, trước khi rời khỏi lại lo lắng hướng trong phòng liếc mắt một cái. Bất luận sinh linh này từ nơi nào mà đến hắn có thể khống chế Viêm hỏa, đó chính là tông chủ Xích Diêm tộc. Trăm ngàn năm trước có thể không đến mức như vậy nhưng ở vào tình thế bây giờ không người có thể sử dụng Viêm hỏa lực, thì hắn nên được tất cả mọi người thừa nhận.
Nếu hắn đã là tông chủ, an nguy của hắn là việc tối trọng yếu trong tộc, không thể lơi lỏng. Hắn không còn là vật phẩm thay thế dùng để đi tham dự Liệt Diễm tộc chi ước, mà hắn bây giờ là mấu chốt liên hệ đến phục hưng tông tộc.
Đối với phản ứng của các trưởng lão Long Phạm hết thảy xem ở trong mắt. Nếu là dĩ vàng, đối với sinh linh ngoại lai này tộc nhân cũng sẽ không coi trọng như thế nhưng nay đã bất đồng. Bọn hắn dĩ nhiên xem hắn như là tông chủ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi sinh linh liền thay thế địa vị tông chủ của người trước kia từng ở trong lòng tộc nhân, thậm chí tựa hồ người kia chưa từng xuất hiện.
Đó là bởi vì viêm hỏa lực của hắn cũng bởi vì hắn hiển lộ ra khí phách kia. Hắn quả thật thích hợp chức vị tông chủ.
Nhìn thấy các trưởng lão vẫn mang theo thần sắc vui sướng cùng kích động rời đi, hắn nhìn thiếu niên vẫn đang ngủ say trên giường. Có thể dọ thám biết được lúc này trong cơ thể hắn đã không còn thấy cổ linh phách kia mà là ma vật tên là Dạ Dực. Chính nó làm cho Lăng Lạc Viêm có khả năng sử dụng linh lực, chỉ là kỳ quái vì sao hắn truyền đi không phải là linh lực có thuộc tính, nhưng trong tay Lăng Lạc Viêm lại trở thành viêm hỏa lực….hắn rõ ràng không đủ linh phách, hắn xuất ra linh lực cũng nên là tầm thường mà thôi.
Long Phạm cảm thấy nghi hoặc cũng có chút kinh ngạc. Từ khi Lăng Lạc Viêm đến thế giới này tựa hồ hết thảy đều bắt đầu trở nên mới mẻ, không hề làm cho hắn cảm thấy chán ghét.
Một người đứng bên giường, một người hôn mê nằm ngủ. Lăng Lạc Viêm thói quen nhất định phải có người ôm mới có thể ngủ yên, hắn hiểu được một ngày này ở cấm kỵ giới Lăng Lạc Viêm nhất định chưa từng được nghỉ ngơi. (nghỉ ngơi trong đó có mà chết à…o_o)
Cả người nhiễm huyết sắc, tóc dài tán loạn, Lăng Lạc Viêm ngủ say trên mặt có chút tái nhợt. Dưới y mệ bị rách nát có nhiều vết bầm ứ đọng trên làn da trắng ngần càng nổi bật đập vào mắt. Nhíu nhíu mày Long Phạm dùng lòng bàn tay đặt lên những vết bầm kia. Ngay khi hắn định dùng linh lực thay Lăng Lạc Viêm chữa thương, người trên giường trong khoảnh khắc bị hắn chạm vào liền trở mình, Lăng Lạc Viêm động tác thông thuận ôm lấy cánh tay hắn.
Trong một khắc bị chạm vào Lăng Lạc Viêm từ giấc ngủ chưa đủ sâu tỉnh lại. Vào lúc đang nặng trĩu đầu óc không biết là hôn mê hay là ngủ thiếp đi, hắn tựa hồ cảm giác được trên người có một nguồn nhiệt ấm áp vây quanh, giống như khi được nam nhân biểu tình không đồng nhất kia chữa thương cho. Rồi sau đó có một mảnh ấm áp bao phủ đến bên tay, thói quen thích ôm, hắn rốt cục mở hai mắt. Trước mặt là nhan sắc thuần bạch quen thuộc, từ y mệ (ống tay áo Long Phạm) trong lòng ngực hắn hướng lên trên nhìn lại, chứng kiến thấy vẫn là đôi mắt hơi hơi thiển lam, “Tế ti đại nhân có phải thật đáng tiếc ta không chết ở nơi đó, mà lại đi ra?”
Lăng Lạc Viêm cười đùa, đáy mắt lộ ra trào phúng. Trên mặt thần sắc cũng đã bình tĩnh. Trải qua bùng nổ ở Lâm Tiêu điện hắn lúc này thanh tỉnh hơn rất nhiều. Những việc Long Phạm gây nên tuy khiến hắn phẫn nộ không cam lòng nhưng không gây cho hắn phản cảm. Đó là cách làm việc của hắn, phù hợp với thân phận – Xích Diêm tộc tế ti.
Hắn sớm biết nội tâm của nam nhân này cùng bề ngoài bất đồng, cũng sớm biết hắn sẽ không tiếc rẻ tánh mạng của bất luận kẻ nào. Thế gian sinh linh đối với hắn mà nói sớm không còn ý nghĩa, trong đó làm sao lại có ngoại lệ. Nếu muốn trách chỉ có thể tự trách chính mình vì sao nhẹ dạ tin hắn.
Những việc trải qua trong quá khứ sớm cho hắn biết trách cứ người khác chỉ là lãng phí thời gian. Hắn muốn làm là đạt được càng nhiều, cho đến khi không còn bất luận kẻ nào có thể thao túng chi phối hắn. Ở thế giới kia hắn đã làm được nhưng ở trong này hắn phải một lần nữa bắt đầu, hết thảy lập lại lần nữa.
Long Phạm nhìn thấy Lăng Lạc Viêm dần bỏ ra cánh tay hắn đang ôm, ánh mắt hơi hơi chớp động ngồi xuống bên giường, tự ý cầm tay Lăng Lạc Viêm đặt vào trong ngực, “Tông chủ ở cấm kỵ giới bị thương phải chữa trị mới được,” Hắn không thích nhìn thấy Lăng Lạc Viêm tránh né hai người tiếp xúc. (đến bác Long giở trò….)
Lăng Lạc Viêm nhướng mày, hắn còn nhớ rõ lúc trước vị tế ti đại nhân này cũng không phải là người nhiệt tâm như vậy, cũng sẽ không thể vì lời nói của hắn mà lại tự ý làm này đó. Long Phạm luôn thong dong kính cẩn, lại lộ ra vẻ mặt hờ hững đối với bất luận kẻ nào cũng không hề để ý. Cho dù hắn là thế thân của tông chủ cũng chưa bao giờ thấy Long Phạm thân thiện như thế, mà nay cư nhiên ngồi bên giường vì vết thương trên tay hắn mà dùng linh lực chữa thương?
Trên cánh tay bị gắt gao áp bách mà tạo thành xanh xanh tím tím nhìn thấy ghê người, nhưng thực tế cũng không nghiêm trọng lắm, đối với hắn mà nói ngay cả da thịt bị thương đều là chuyện bình thường. Long Phạm đem bàn tay bao phủ lên trên, nhẹ nhàng xoa bóp, linh lực theo đó mà dần dần thẩm thấu, vết bầm tím từ từ phai nhạt đi. Mắt thấy hắn dùng linh lực lưu thông máu cho mình, Lăng Lạc Viêm gợi lên một bên khóe miệng, âm thanh cười khẽ trong lời nói lộ ra vẻ chế giễu rõ ràng,” Chữa thương như vậy? Thật sự có chút xa xỉ, Có phải hay không tế ti đại nhân đối với những việc lúc trước gây nên cảm thấy bất an, muốn bồi thường?”
Bây giờ có thể sử dụng linh lực, hắn tự nhiên hiểu rõ dựa vào linh phách tu luyện linh lực là chuyện không hề đơn giản. Long Phạm đã dùng linh lực sử dụng ở Lâm Tiêu điện, tổn hao không phải là ít. Tuy linh lực Long Phạm thâm hậu nhưng dưới tình huống của hắn lúc này cũng không đến mức cần phải trị thương. Với tính tình của Long Phạm làm như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy kỳ quái, giống như trước khi hắn hôn mê bên tai nghe được hai chữ kia.
Vì ngươi…..
Tựa hồ khi hắn về đến Long Phạm càng thêm cổ quái, ánh mắt nhìn người ngồi bên giường đánh giá, Lăng Lạc Viêm thấy hắn buông tay xuống đối với mình mỉm cười “Tông chủ muốn loại bồi thường nào? Là phương pháp tu luyện linh lực hay là sổ sách trong tộc?” Nếu lấy thân phận là tông chủ, hết thảy việc này sớm muộn hắn cũng nên biết.
Nhìn ý cười trên mặt hắn, Lăng Lạc Viêm khẽ hạ khóe miệng. Rõ ràng trải qua gần ngàn năm, bởi vì linh lực thâm hậu Long Phạm xem ra chỉ độ khoảng ba mươi, đôi mắt thon dài làn môi hoàn mỹ, ngày thường chỉ thấy lạnh nhạt, khuôn mặt kia cũng chỉ là quá mức tuấn mỹ mà thôi, nhưng nay lại nổi lên ý cười như thế lại làm cho hắn trong lòng oanh nhiên chấn động, không biết vì sao lại nhớ tới bộ dáng của hắn khi nhập dục. (tắm rửa)
Đối với dục vọng trong lòng từ trước đến nay hắn không hề thích cố ý áp chế. Ngồi dậy nâng tay vòng quanh người bên giường, Lăng Lạc Viêm tiến lại gần, ở đôi mắt thanh lam lộ ra một mạt hứng thú chăm chú nhìn xuống, hôn lên môi. Nếu nói muốn bồi thường hắn cũng sẽ không khách khí.
Long Phạm! Đừng tưởng rằng ngươi thân là tế ti ở trong tộc được người người xem như thần linh thì thật nghĩ mình chính là thần! Ngươi có thể đem bọn hắn đùa bỡn giở trò nhưng trong đó đừng bao giờ tính đến ta! Không cần lúc nào cũng tỏ ra bộ mặt cao cao tại thượng. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Cho dù ngươi có gần ngàn năm linh lực lại như thế nào? Ngươi là người, không phải là thần!
……Nếu ngươi muốn ta chết vì sao không làm triệt để, không cần làm chuyện dư thừa. Ngay cả khi không có ngươi giúp đỡ ta cũng sẽ không dễ dàng chết như thế ở trong đó. Xích Diêm tộc, nếu ta đã đến đây sẽ không dễ dàng rời đi!
Đôi mắt kia nhìn hắn giễu cợt lạnh như băng mang theo tức giận trong lời nói tựa hồ vẫn còn vọng lại bên tai. Bạch sắc hào quang từ trong tay Long Phạm rơi xuống trên giường, nhìn chăm chú thiếu niên đang nằm, ánh mắt của hắn cũng như vầng sáng dưới tay ôn nhu dịu dàng.
Hắn là người không phải là thần, hắn chưa bao giờ quên. Là người tức sẽ sinh tình, khi hắn nghĩ rằng tình đời đối với mình đã từ lâu không còn chút cảm giác, sinh linh này lại trở thành một điều ngoài ý muốn.
Quá khứ của sinh linh này, sự quật cường, dã tâm, ý niệm chấp nhất muốn sống sót đều đoạt đi ánh mắt của hắn. Mỗi khi cùng đôi mắt kia đối diện hắn lại nhịn không được chờ mong ngay sau đó sinh linh này lại làm ra chuyện gì, trong đôi mắt kia lại hiện ra loại biểu tình nào.
Vốn tưởng rằng mong chờ cùng hứng thú như thế sẽ phai nhạt đi. Sinh linh kia chung quy sẽ bị ma vật cắn nuốt. Ngay trước lúc hắn chuẩn bị đi cấm kỵ giới, bởi vì một chút tâm tư lại đem món trang sức ẩn chứa linh lực của mình đưa cho hắn. Nếu Lăng Lạc Viêm khơi ra linh lực trong đó thì có thể đối phó với nguy hiểm xung quanh mình, bảo toàn an nguy. Nếu là bằng không, như vậy đến cuối cùng kia cũng chỉ là một món trang sức mà thôi.
Không biết cuối cùng kết quả sẽ như thế nào. Chờ đợi một ngày trong lúc đó, sớm đối với thế gian sinh linh sống chết không hề có cảm giác, hắn lại bắt đầu hy vọng Lăng Lạc Viêm có thể bình yên quay trở về….
Vầng hào quang trên người thiếu niên dao động khôi phục thể lực của hắn cũng chữa khỏi vết thương trên người. Long Phạm hồi tưởng tình cảnh trong Lâm Tiêu điện. Đứng trước mặt mọi người, bóng dáng màu đỏ bên trong liệt hỏa sử dụng ma vật, tất cả các trưởng lão đều thần phục. Nhìn thấy một màn này hắn đã biết, từ đây về sau thế gian chỉ có một Lăng Lạc Viêm.
“Tế ti…tông chủ có gì đại ngại?” Ngoài cửa có trưởng lão rốt cục nhẫn nại không được thăm dò nhìn xung quanh. Thấy trong phòng một bóng dáng đứng trước giường, hắn nghĩ đến mới vừa rồi ở Lâm Tiêu điện tông chủ tựa hồ là trách mắng tế ti một trận, tuy không biết là vì nguyên nhân gì nhưng tất cả mọi người bắt đầu lo lắng. Vị tân tông chủ này cũng đừng giống người lúc trước bất hòa với tế ti mới hảo.
Long Phạm lắc đầu, “Vô ngại, thỉnh các vị trưởng lão yên tâm trở về, tông chủ còn cần nghỉ ngơi, nghị sự về sau ta sẽ sai người sắp xếp,” Đối với lo lắng của các trưởng lão hắn tự nhiên sẽ không thể không biết. Hắn còn rõ ràng các vị trưởng lão lo lắng bọn hắn hai người bất hòa, trong đó càng lo lắng là vị “Tông chủ” này lại gặp bất lợi, lại cùng hắn không hòa thuận ảnh hưởng tông tộc.
Vị trưởng lão kia lui ra ngoài, trước khi rời khỏi lại lo lắng hướng trong phòng liếc mắt một cái. Bất luận sinh linh này từ nơi nào mà đến hắn có thể khống chế Viêm hỏa, đó chính là tông chủ Xích Diêm tộc. Trăm ngàn năm trước có thể không đến mức như vậy nhưng ở vào tình thế bây giờ không người có thể sử dụng Viêm hỏa lực, thì hắn nên được tất cả mọi người thừa nhận.
Nếu hắn đã là tông chủ, an nguy của hắn là việc tối trọng yếu trong tộc, không thể lơi lỏng. Hắn không còn là vật phẩm thay thế dùng để đi tham dự Liệt Diễm tộc chi ước, mà hắn bây giờ là mấu chốt liên hệ đến phục hưng tông tộc.
Đối với phản ứng của các trưởng lão Long Phạm hết thảy xem ở trong mắt. Nếu là dĩ vàng, đối với sinh linh ngoại lai này tộc nhân cũng sẽ không coi trọng như thế nhưng nay đã bất đồng. Bọn hắn dĩ nhiên xem hắn như là tông chủ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi sinh linh liền thay thế địa vị tông chủ của người trước kia từng ở trong lòng tộc nhân, thậm chí tựa hồ người kia chưa từng xuất hiện.
Đó là bởi vì viêm hỏa lực của hắn cũng bởi vì hắn hiển lộ ra khí phách kia. Hắn quả thật thích hợp chức vị tông chủ.
Nhìn thấy các trưởng lão vẫn mang theo thần sắc vui sướng cùng kích động rời đi, hắn nhìn thiếu niên vẫn đang ngủ say trên giường. Có thể dọ thám biết được lúc này trong cơ thể hắn đã không còn thấy cổ linh phách kia mà là ma vật tên là Dạ Dực. Chính nó làm cho Lăng Lạc Viêm có khả năng sử dụng linh lực, chỉ là kỳ quái vì sao hắn truyền đi không phải là linh lực có thuộc tính, nhưng trong tay Lăng Lạc Viêm lại trở thành viêm hỏa lực….hắn rõ ràng không đủ linh phách, hắn xuất ra linh lực cũng nên là tầm thường mà thôi.
Long Phạm cảm thấy nghi hoặc cũng có chút kinh ngạc. Từ khi Lăng Lạc Viêm đến thế giới này tựa hồ hết thảy đều bắt đầu trở nên mới mẻ, không hề làm cho hắn cảm thấy chán ghét.
Một người đứng bên giường, một người hôn mê nằm ngủ. Lăng Lạc Viêm thói quen nhất định phải có người ôm mới có thể ngủ yên, hắn hiểu được một ngày này ở cấm kỵ giới Lăng Lạc Viêm nhất định chưa từng được nghỉ ngơi. (nghỉ ngơi trong đó có mà chết à…o_o)
Cả người nhiễm huyết sắc, tóc dài tán loạn, Lăng Lạc Viêm ngủ say trên mặt có chút tái nhợt. Dưới y mệ bị rách nát có nhiều vết bầm ứ đọng trên làn da trắng ngần càng nổi bật đập vào mắt. Nhíu nhíu mày Long Phạm dùng lòng bàn tay đặt lên những vết bầm kia. Ngay khi hắn định dùng linh lực thay Lăng Lạc Viêm chữa thương, người trên giường trong khoảnh khắc bị hắn chạm vào liền trở mình, Lăng Lạc Viêm động tác thông thuận ôm lấy cánh tay hắn.
Trong một khắc bị chạm vào Lăng Lạc Viêm từ giấc ngủ chưa đủ sâu tỉnh lại. Vào lúc đang nặng trĩu đầu óc không biết là hôn mê hay là ngủ thiếp đi, hắn tựa hồ cảm giác được trên người có một nguồn nhiệt ấm áp vây quanh, giống như khi được nam nhân biểu tình không đồng nhất kia chữa thương cho. Rồi sau đó có một mảnh ấm áp bao phủ đến bên tay, thói quen thích ôm, hắn rốt cục mở hai mắt. Trước mặt là nhan sắc thuần bạch quen thuộc, từ y mệ (ống tay áo Long Phạm) trong lòng ngực hắn hướng lên trên nhìn lại, chứng kiến thấy vẫn là đôi mắt hơi hơi thiển lam, “Tế ti đại nhân có phải thật đáng tiếc ta không chết ở nơi đó, mà lại đi ra?”
Lăng Lạc Viêm cười đùa, đáy mắt lộ ra trào phúng. Trên mặt thần sắc cũng đã bình tĩnh. Trải qua bùng nổ ở Lâm Tiêu điện hắn lúc này thanh tỉnh hơn rất nhiều. Những việc Long Phạm gây nên tuy khiến hắn phẫn nộ không cam lòng nhưng không gây cho hắn phản cảm. Đó là cách làm việc của hắn, phù hợp với thân phận – Xích Diêm tộc tế ti.
Hắn sớm biết nội tâm của nam nhân này cùng bề ngoài bất đồng, cũng sớm biết hắn sẽ không tiếc rẻ tánh mạng của bất luận kẻ nào. Thế gian sinh linh đối với hắn mà nói sớm không còn ý nghĩa, trong đó làm sao lại có ngoại lệ. Nếu muốn trách chỉ có thể tự trách chính mình vì sao nhẹ dạ tin hắn.
Những việc trải qua trong quá khứ sớm cho hắn biết trách cứ người khác chỉ là lãng phí thời gian. Hắn muốn làm là đạt được càng nhiều, cho đến khi không còn bất luận kẻ nào có thể thao túng chi phối hắn. Ở thế giới kia hắn đã làm được nhưng ở trong này hắn phải một lần nữa bắt đầu, hết thảy lập lại lần nữa.
Long Phạm nhìn thấy Lăng Lạc Viêm dần bỏ ra cánh tay hắn đang ôm, ánh mắt hơi hơi chớp động ngồi xuống bên giường, tự ý cầm tay Lăng Lạc Viêm đặt vào trong ngực, “Tông chủ ở cấm kỵ giới bị thương phải chữa trị mới được,” Hắn không thích nhìn thấy Lăng Lạc Viêm tránh né hai người tiếp xúc. (đến bác Long giở trò….)
Lăng Lạc Viêm nhướng mày, hắn còn nhớ rõ lúc trước vị tế ti đại nhân này cũng không phải là người nhiệt tâm như vậy, cũng sẽ không thể vì lời nói của hắn mà lại tự ý làm này đó. Long Phạm luôn thong dong kính cẩn, lại lộ ra vẻ mặt hờ hững đối với bất luận kẻ nào cũng không hề để ý. Cho dù hắn là thế thân của tông chủ cũng chưa bao giờ thấy Long Phạm thân thiện như thế, mà nay cư nhiên ngồi bên giường vì vết thương trên tay hắn mà dùng linh lực chữa thương?
Trên cánh tay bị gắt gao áp bách mà tạo thành xanh xanh tím tím nhìn thấy ghê người, nhưng thực tế cũng không nghiêm trọng lắm, đối với hắn mà nói ngay cả da thịt bị thương đều là chuyện bình thường. Long Phạm đem bàn tay bao phủ lên trên, nhẹ nhàng xoa bóp, linh lực theo đó mà dần dần thẩm thấu, vết bầm tím từ từ phai nhạt đi. Mắt thấy hắn dùng linh lực lưu thông máu cho mình, Lăng Lạc Viêm gợi lên một bên khóe miệng, âm thanh cười khẽ trong lời nói lộ ra vẻ chế giễu rõ ràng,” Chữa thương như vậy? Thật sự có chút xa xỉ, Có phải hay không tế ti đại nhân đối với những việc lúc trước gây nên cảm thấy bất an, muốn bồi thường?”
Bây giờ có thể sử dụng linh lực, hắn tự nhiên hiểu rõ dựa vào linh phách tu luyện linh lực là chuyện không hề đơn giản. Long Phạm đã dùng linh lực sử dụng ở Lâm Tiêu điện, tổn hao không phải là ít. Tuy linh lực Long Phạm thâm hậu nhưng dưới tình huống của hắn lúc này cũng không đến mức cần phải trị thương. Với tính tình của Long Phạm làm như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy kỳ quái, giống như trước khi hắn hôn mê bên tai nghe được hai chữ kia.
Vì ngươi…..
Tựa hồ khi hắn về đến Long Phạm càng thêm cổ quái, ánh mắt nhìn người ngồi bên giường đánh giá, Lăng Lạc Viêm thấy hắn buông tay xuống đối với mình mỉm cười “Tông chủ muốn loại bồi thường nào? Là phương pháp tu luyện linh lực hay là sổ sách trong tộc?” Nếu lấy thân phận là tông chủ, hết thảy việc này sớm muộn hắn cũng nên biết.
Nhìn ý cười trên mặt hắn, Lăng Lạc Viêm khẽ hạ khóe miệng. Rõ ràng trải qua gần ngàn năm, bởi vì linh lực thâm hậu Long Phạm xem ra chỉ độ khoảng ba mươi, đôi mắt thon dài làn môi hoàn mỹ, ngày thường chỉ thấy lạnh nhạt, khuôn mặt kia cũng chỉ là quá mức tuấn mỹ mà thôi, nhưng nay lại nổi lên ý cười như thế lại làm cho hắn trong lòng oanh nhiên chấn động, không biết vì sao lại nhớ tới bộ dáng của hắn khi nhập dục. (tắm rửa)
Đối với dục vọng trong lòng từ trước đến nay hắn không hề thích cố ý áp chế. Ngồi dậy nâng tay vòng quanh người bên giường, Lăng Lạc Viêm tiến lại gần, ở đôi mắt thanh lam lộ ra một mạt hứng thú chăm chú nhìn xuống, hôn lên môi. Nếu nói muốn bồi thường hắn cũng sẽ không khách khí.
Danh sách chương