*Đồng miên = Cùng ngủ

Liễm hạ đôi mắt cũng hạ vài phần giảo hoạt ý xấu, mái tóc bạch kim buông xuống bờ vai che khuất nửa khuôn mặt. Trên giường, Lăng Lạc Viêm đang nằm nghiêng nhìn Long Phạm sai người đem dục dũng đi xuống, “Tế ti đại nhân cũng mau tắm rửa đi, bản tông chủ không muốn đợi lâu, còn có, vì an toàn của bản tông chủ, để tránh lúc ngươi ly khai lại phát sinh việc ngoài ý muốn, ngươi không cần phải trở về phòng, ngay tại đây tắm rửa đi, ngươi nghĩ thế nào?”

Đối với sự vật xinh đẹp hắn đều rất có hứng thú. Hắn càng muốn biết, thoát hạ bạch y bào, Long Phạm ở trước mặt hắn chính là loại biểu tình nào.

Tiếng nói trong suốt của thiếu niên sau khi tắm có thêm vài phần khàn khàn, Long Phạm từ trước cửa quay đầu lại, đối diện đôi mắt khiêu khích mang theo vài phần ý cười kia trả lời, “Long Phạm tuân mệnh”

Tựa hồ không hề cố ý hòa hoãn ngữ thanh, vẫn bình tĩnh không một tia gợn sóng, giống như khiêu khích cùng châm chọc hắn hoàn toàn vô dụng. Lại sai người mang dục dũng lên, bạch y bóng dáng trong phòng không thấy nửa điểm khó chịu.

Lăng Lạc Viêm nhướng mày mang theo ánh mắt hứng thú không hề che giấu dừng lại trên người hắn, khối thân thể này đã bị Long Phạm nhìn thấy, vì công bình, hắn tự nhiên cũng không bỏ qua cảnh vật trước mắt.

Vầng sáng huyền châu theo bóng đêm bên ngoài dần dần trầm lại, trong phòng lại càng thêm nhu hòa sáng ngời, bạch y bào dưới một tầng ánh sáng chiếu rọi càng làm cho nam nhân kia có vẻ không chân thật lắm. Cứ như vậy đứng trước mặt Lăng Lạc Viêm, hắn giải hạ y bào đặt sang một bên, theo y phục từng kiện từng kiện giảm bớt, thân thể hoàn mỹ cùng tràn ngập lực lượng dần dần hiện ra trước mắt Lăng Lạc Viêm. (o_o…chậc…xem thoát y àh)

Làn da trắng ngần, hình dáng hoàn mỹ mang theo cơ bắp phập phồng cùng thân hình thon dài kết hợp, cái loại cường tráng này khi mặc bạch y bào vào lại nhìn không ra, cũng không bách nhân, nhưng khi bất động đứng thẳng lại lộ ra một loại lực lượng thuộc dạng  thuần túy nguy hiểm.

Không hề che giấu vẻ thưởng thức cảnh trí trước mắt, Lăng Lạc Viêm phát hiện dưới lớp bạch y bào quả nhiên hiển lộ vóc dáng đẹp mắt như hắn mong đợi, thậm chí còn tốt hơn. Ánh mắt trên người Long Phạm di chuyển, mà người bị hắn dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn vẫn không hề để ý, bước vào trong nước, giống như trong phòng không còn ai khác.

Tạo linh được trát lên người, mái tóc dài dưới ánh sáng lộ ra sắc xanh lạnh như băng, dán tại trước ngực săn chắc càng làm tôn thêm dáng người hoàn mỹ khiến người ta hâm mộ thèm muốn. (o_o)

Nếu là lúc trước hắn rơi vào thân thể như Long Phạm thì tốt rồi. Lăng Lạc Viêm nằm trên giường bất mãn cắn chặt răng, đồng thời dưới đáy lòng nhẹ nhàng giễu cợt, hắn cảm thấy trước mắt Long Phạm phi thường hấp dẫn, đáng chết, nhất định là vì giấc ngủ không đủ!

Cũng không phải không phát hiện ánh mắt mập mờ của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm ngâm mình trong nước tiếp tục như ngày thường tắm rửa, hạ xuống đôi mắt lóe lên một tia ý cười mà Lăng Lạc Viêm không nhìn thấy, sinh linh này – thật thú vị. (anh trêu người ta mà còn nói)

Hơi nước bốc lên tràn ngập bao phủ cả phòng, không người mở miệng chỉ có tiếng nước hòa cùng động tác thân thể vang lên, trong không khí ẩm ướt tạo thành một loại cảm giác kỳ lạ, vài phần ám muội (mờ ám/mập mờ), vài phần quỷ dị.

Ngay tại không khí ám muội cùng quỷ dị như thế, Long Phạm tắm rửa xong đứng dậy, vung tay làm khô nước trên tóc, xuyên vào y phục, lệnh người đem dục dũng xuống. Lăng Lạc Viêm  thấy động tác của hắn, thế mới biết vì sao mỗi khi Long Phạm giúp hắn lau tóc, tóc của hắn luôn trong khoảnh khắc khô ráo. (giống máy sáy ghê o_o)

Đợi tôi tớ lui ra, trong phòng chỉ còn hai người bọn hắn. Lăng Lạc Viêm một tay chống cằm nằm nghiêng trên giường, trải qua giấc ngủ ngắn buổi chiều trạng thái của hắn lúc này so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn không coi là khôi phục, nhưng “Thị tẩm” người ngay trước mặt hắn,  đương nhiên hắn sẽ không chần chờ.

“Tế ti đại nhân, tối nay…..an nguy của bản tông chủ, cần phải dựa vào ngươi,” Âm thanh trêu ghẹo từ trong miệng Lăng Lạc Viêm thốt ra. Trên giường rộng rãi, thiếu niên mặc nội sam, bộ dạng biếng nhác dựa vào, sợi tóc bạch kim xõa dài trên gối, lúc này không mặc hồng sam lại vẫn lộ ra vẻ mị hoặc. Rõ ràng không thể nhập ngủ lại điềm nhiên như không, lấy thân phận tông chủ ra lệnh.

‘Tuân mệnh, thỉnh tông chủ yên tâm.” Ngữ thanh hàm chứa rất nhỏ ý cười khó có thể phát hiện, Long Phạm đến gần bên giường. Sinh linh đầy ngạo mạn này khiến hắn thấy hứng thú, hắn gặp qua nhiều người nhiều việc, nhưng trước mắt sinh linh này làm cho hắn nghĩ muốn phối hợp, xem hắn đến tột cùng còn có thể làm ra chuyện gì, sẽ khiến hắn có một ít kinh hỉ….

Nằm xuống bên cạnh Lăng Lạc Viêm, Long Phạm vẫn duy trì im lặng, khép hai mắt, lại cảm giác một đôi tay từ người bên cạnh nâng lên, bắt đầu du di trước ngực hắn, hơi hơi mở mắt hắn thản nhiên hướng người bên cạnh hỏi: “Tông chủ muốn thế nào?” (sàm sỡ a)

Hương sen từ trên người Long Phạm phiêu tán khắp giường, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn nam nhân nằm bên cạnh như là khó hiểu, “Bản tông chủ vẫn chưa muốn như thế nào, chỉ là cảm thấy xúc cảm không tồi, có chút hâm mộ thôi, tế ti đại nhân không phải không thể chạm vào chứ? Hay là sợ….”  Ánh mắt chuyển sang ái muội, bàn tay trước ngực Long Phạm đi xuống, trước khi đến được vật muốn chạm, bên tai vang lên lời nói bình thản, “Tông chủ thực sự muốn Long Phạm thị tẩm?”

Ngữ thanh vẫn ôn hòa bình thản, câu hỏi vô cùng đơn giản, trong đó hai chữ thị tẩm lại hiển nhiên mang hàm nghĩa khác. Lăng Lạc Viêm trong mắt trêu đùa khẽ cười, hắn chính là hiếu kỳ xem Long Phạm có phản ứng gì thôi, cho dù đối với thân thể của hắn có hứng thú cũng tuyệt sẽ không làm chuyện đó. Ở tình thế phức tạp này, địch ta khó phân biệt, cùng đối tượng hợp tác làm ra sự tình ái muội, đối với hắn mà nói một chút ưu đãi đều không có.

Ánh mắt di chuyển trên mặt Long Phạm một vòng, Lăng Lạc Viêm nhíu nhíu mày, thu hồi bàn tay đã đi xuống thắt lưng chuyển sang bên hông, một tay ôm sát, trong miệng nói, “Chưa đến một ngày mà tế ti đại nhân quả thật muốn thị tẩm, bản tông chủ lại lo lắng dư thừa, bất quá tối nay ta muốn hảo hảo nghỉ ngơi mà thôi, có tế ti đại nhân bên người, dù sao… vẫn an tâm hơn,”

Không muốn lép vế, Lăng Lạc Viêm trả lời như thế rồi lại im lặng nằm trên giường. Hắn tính toán hôm nay từ bỏ như vậy, nếu muốn Long Phạm “thị tẩm”, về sau ngày còn dài, muốn xem vị tế ti đại nhân biến sắc không cần nhất thời nóng vội, tóm lại hắn tin sẽ có một ngày vạch trần vẻ mặt này, hiển lộ một Long Phạm chân chính. (lúc đó hối hận không kịp…)

Từ trước đến nay không xem bất luận kẻ nào là đặc biệt, lại vì đáy lòng không cam tâm đối với bạch y bào mà sinh ra chấp niệm, không phát hiện bản thân mình đang thay đổi như thế nào Lăng Lạc Viêm khép lại hai mắt.Từ lúc đi ra khỏi thư trai ý niệm trong đầu hắn cứ chiếm hết tất cả tâm tư.

“Ta muốn đi cấm kỵ giới,” Lời nói nhỏ mà rành mạch dừng bên tai Long Phạm, cúi đầu nhìn Lăng Lạc Viêm đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ yên, đã thấy đôi mắt kia lại chậm rãi mở, bên trong lộ ra vẻ kiên quyết không cho kháng cự, không cho phản bác, “…..Đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu.”

Ở thư trai Long Phạm không trả lời hắn, cũng không chứng tỏ hắn sẽ như vậy buông tha. Ma vật nơi cấm kỵ giới có thể làm cho hắn sử dụng được linh lực, vì thế hắn không thể không đi.

Lăng Lạc Viêm nói xong, đáp lại hắn chỉ là tĩnh lặng tựa hồ như đang lo lắng điều gì cũng như đang do dự. Trên giường chỉ có hương sen nhàn nhạt phiêu tán, không nghe thấy tiếng người, thật lâu sau mới rốt cục vang lên âm thanh của một người, “Tuân mệnh”

Long Phạm nhìn thiếu niên vừa lòng nhắm mắt ngủ. Vì câu trả lời do dự lúc trước mà cảm thấy ngoài ý muốn, việc này căn bản không cần lưỡng lự, vì tông tộc, như thế là tốt nhất.

Cho dù sinh linh này có chút đặc biệt, bất quá cũng chỉ là một sinh linh mà thôi, chỉ cần trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói tại thế gian này, chỉ là tồn tại như thế thôi….

Nhìn thiếu niên bên cạnh, ánh mắt Long Phạm có chút đăm chiêu.

Hương hoa của hắn vờn quanh Lăng Lạc Viêm, dần dần sinh ra buồn ngủ, thân thể ấm áp bên cạnh khiến hắn thấy an tâm, hắn còn sống, cũng sẽ tiếp tục sống, cho dù thay đổi một thế giới hắn cũng không bạc đãi chính mình. Lực lượng, quyền lợi, địa vị, tất cả có thể đảm bảo bản thân mình được tồn tại, hắn đều sẽ nắm trong tay.

Hoảng hốt trong lòng nói vậy với chính mình, hắn cảm giác có ánh mắt dừng lại trên người, hơi hơi mở mắt, đã quen nhìn thấy ánh mắt sát ý – tình yêu dục niệm của kẻ khác, giờ phút này đôi mắt kia nhìn hắn lại lộ ra vẻ thương tiếc, dừng trên người hắn, ánh sáng mờ ảo vọng vào, mạt thanh lam kia càng rõ ràng kỳ dị.

Thương tiếc? Mê mông trong lúc đó lại xác nhận, trướng màn mờ mịt đã không còn tầm mắt nhìn chăm chú. Lăng Lạc Viêm giơ môi lên, tế ti đại nhân đoạn tuyệt tình yêu lại đi thương tiếc hắn? Hắn không cần, mà xem ra thương hại khinh thường tất cả mọi thứ như Long Phạm, cũng sẽ không.

Đêm càng khuya, trên giường hai người cùng nằm, vầng sáng huyền châu dần dần tối sầm lại, Lăng Lạc Viêm ôm người bên cạnh bình yên ngủ. Bên trong bóng đêm, Long Phạm lại mở mắt, lần này nhìn chăm chú thiếu niên bên cạnh, ánh mắt của hắn thật lâu cũng chưa thu hồi….

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện