Khối thân thể trần trụi, gầy yếu, tái nhợt của thanh niên xuất hiện trước mắt Dư Ninh.

Đầu tóc rối tung màu nâu vàng, vừa nhìn liền biết là ai.

Thanh niên đưa lưng về phía hắn, bả vai run rẩy đến lợi hại.

Đầu óc Dư Ninh trống rỗng, hắn duỗi tay xoay người thanh niên lại. Cậu hai tay bụm mặt, trốn tránh như muốn khóc. Hắn phải dùng sức đẩy tay cậu ra.

Thanh niên nước mắt rơi đầy mặt.

Dư Ninh kinh ngạc, khóc cái gì?

Thanh niên trốn không được, tránh cũng chẳng xong, cuối cùng thực sự khóc to, thương tâm muốn chết, nước mắt từng hạt lớn rơi trên tay Dư Ninh.

Dư Ninh đột nhiên lui tay về, giống như bị chạm phải lửa.

“Em, em không phải quái vật…” Thấy Dư Ninh tránh né thanh niên lại càng gào lên tợn, “Em chỉ là một con chó, chính là buổi tối sẽ biến thành người, không biết vì cái gì, không biết vì cái gì…”

Bầu không khí ly kỳ quái đản càng làm thanh niên không cầm được nước mắt bi thương, Dư Ninh trầm mặt đứng bên, nhìn thanh niên ước chừng gần hai mươi tuổi gào khóc không khác gì mấy con nít ranh trong vườn trẻ.

Cậu vừa khóc vừa thút thít kêu, “Ngài muốn đuổi em đi, ngài muốn đuổi em đi, ngài muốn—”

Dư Ninh bị làm ồn đến đau cả đầu, phẫn nộ quát, “Còn khóc nữa tôi lập tức ném cậu ra ngoài cửa!”

Lời hắn nói thập phần hữu hiệu, thanh niên bị dọa sợ, cắn môi, kiên quyết đem mấy chữ còn lại nuốt trở về, nhưng lại bức ra hai dòng nước mắt lớn. Cậu hút hút mũi, ngẩng đầu lên muốn nén nước mắt trở về, nhưng thế nước hung mãnh chung quy cũng không ngăn được, từng giọt rơi xuống bên dưới.

Rớt thêm vài giọt, lại có xu hướng bùng nổ vỡ đê. Dư Ninh vội vàng bổ sung thêm, “Không được khóc! Nói sự tình rõ ràng!”

Nhưng thanh niên quá mức thương tâm, nói năng cơ hồ chẳng có chút logic nào. Dư Ninh hỏi cậu từng vấn đề, phải hơn nửa tiếng đồng hồ hắn mới hiểu được đại khái thân phận của thanh niên.

Làm một con chó, thanh niên vừa mới hơn một tuổi. Hơn một năm trước, cậu sinh ra đã là cô nhi, bị vứt bỏ lẻ loi bên lề phố. Đối với cha mẹ cậu không có một chút kí ức nào. Khi đó là mùa đông, cậu chui rúc trong hộp carton, run rẩy vì lạnh. Một bé gái đi ngang qua đã nhặt cậu về nhà, dụng tâm chiếu cố. Hạnh phúc như vậy qua một tháng, đến một ngày, cô bé mang cậu theo đi tản bộ trong công viên. Khi tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất, thân thể chó nhỏ đột nhiên nóng lên, biến thành một đứa bé trần truồng. Bé gái đang chơi đùa cùng cậu sợ hãi, hét chói tai chạy đi.

Chó nhỏ đột nhiên biến thành người cũng vô cùng hoảng sợ, cậu toàn thân trần trụi, dựa vào kí ức của mình, từ công viên chạy về nhà bé gái. Cậu bất lực gõ cửa, bé gái ở bên trong không ngừng thét lên, “Không thể mở cửa! Không thể mở cửa! Yêu quái! Con chó kia là yêu quái!”

Cha mẹ cũng không tin lời cô bé, nhưng bên ngoài lại thực sự là một đứa nhỏ trần truồng quái dị. Họ hỏi nhà nó ở đâu, cha mẹ là ai, nó lại trả lời mình là chó nhỏ.

Mọi người tưởng cậu nói mê sảng, lấy điện thoại muốn gọi cảnh sát.

Chó nhỏ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhân lúc mọi người không chú ý liền lén chạy đi.

Từ đây kiếp sống lưu lạc của cậu bắt đầu.

Một con chó hoang sống thì có gì tốt, lưu lạc, lắc lư, ăn đồ ăn trong thùng rác, bị người ta bắt nạt. Chính là tới buổi tối còn vất vả hơn một chút, từ sau ngày đó, mỗi khi màn đêm buông xuống cậu đều vô pháp khống chế mà biến thành người. Tiếng hét chói tai của bé gái vẫn thường xuyên quanh quẩn bên tai, cậu luôn cố gắng tìm nơi không người để ẩn nấp, lén lút hoàn thành quá trình quỷ dị kia.

Không có quần áo nên cậu lúc nào cũng trần trụi, không dám du đãng đi ra ngoài. Ban đầu cậu thường tránh trong các bụi cây ở công viên, hoặc là khúc gỗ mục, sau thùng rác. Cậu vô thanh vô tức, hi vọng màn đêm nhanh đi qua. Buổi sáng đến là cậu lại có thể biến về thành chó, cho dù chỉ là một con chó lưu lạc nhưng ít ra cậu cũng có thể quang minh chính đại đi ở trên đường, không bị người nhìn chăm chú.

Không mái nhà, không đồ ăn, chỉ có mưa gió cùng tiếng mắng chửi, cục đá ném tới bất thình lình, cuộc sống như vậy thực sự rất vất vả. Cho nên khi có người thứ hai vươn tay ra, đón cậu về nhà, cậu bị vui sướng che hết đầu óc, hoàn toàn quên mất hoảng sợ của cô bé kia. Có thể đoán được hậu quả là như thế nào, cậu lại lần nữa bị đuổi đi, càng không xong chính là bị tưởng là ăn trộm, bị đánh một trận.

Chân trái của cậu là lúc nhảy từ tầng hai xuống để chạy trốn thì té bị thương.

Từ đó về sau cậu vẫn luôn lưu lạc, không dám lại đi theo người khác về nhà nữa. Tháng ngày lang bạt dài đằng đẵng, lông cậu bị rác rưởi và cây cối bám vào ngày càng bẩn thỉu; ngẫu nhiên còn gặp đứa trẻ chơi ác, thi nhau dùng đá nhỏ ném cậu đến xanh xanh tím tím; vì quá bẩn mà mắt trái bị vi khuẩn ăn mòn, không được chữa trị nên dần dần mơ hồ…

Thời gian một năm, cậu hỏng bét lại không thể không xong. (Nguyên văn 他糟糕得不能再糟糕了)

Cậu bắt đầu cảm thấy, mỗi ngày đều như vậy thì có ý nghĩa gì?

Cậu không có đồng bạn, không có cha mẹ, không có chủ nhân. Không có người quan tâm cậu, không có người nhớ rõ, cũng không có người để ý tới. Cậu bất quá chỉ là một con chó hoang xấu xí dơ bẩn, thậm chí cậu cũng không biết mình có được coi là chó chân chính hay không. Những con chó hoang khác cũng khinh thường xa lánh cậu, chúng sợ hãi, bởi ban đêm cậu có thể biến thành người.

Cậu chán ngán thất vọng, cảm thấy thế gian này hết thảy đều không còn ý nghĩa, bao gồm của mấy cục xương.

Đúng lúc này Dư Ninh đem đến cho cậu một túi bò kho tỏa sáng lấp lánh, lỗ mũi ngửi thấy hương thơm nồng đượm dưới ánh mặt trời.

Cậu ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư Ninh. Anh buông thịt bò ra, mặt vô biểu tình nhưng vẫn không quên giúp cậu mở túi.

Bò kho thơm như vậy, ăn ngon như vậy, mà người cho cậu bò kho cũng rất đẹp, là người ôn nhu nhất mà cậu từng gặp. Chỉ cần đi theo Dư Ninh ngao ngao hai tiếng, hoặc hướng anh lắc lắc đuôi, anh sẽ lấy từ trong túi ra rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu. Hơn nữa mỗi lần anh đều không quên giúp cậu xé mở đóng gói, ngay cả một quả táo anh cũng sẽ xé đi mảnh giấy nhãn hiệu dán trên quả.

Cậu bắt đầu cảm thấy Dư Ninh quan tâm đến cậu, bằng không vì sao mỗi lần đi làm về anh lại mang theo một túi đồ ăn? Lại vì cái gì mà luôn đi chậm rì rì, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi?

Chú chó đáng thương giống như bắt được khối gỗ nổi, Dư Ninh hoàn toàn trở thành cột trụ tinh thần của cậu. Mỗi ngày cậu đều đến trước cửa tiệm chờ anh, hoặc là lúc tan tầm đợi anh về nhà ở giao lộ. Cậu thích biểu tình Dư Ninh kéo cửa kính xe xuống trừng mắt nhìn cậu, thích lúc cậu khập khiễng chạy theo xe, anh cố tình thả chậm tốc độ hơn.

Khi chiếc xe kia chậm rãi tiến vào gara, cũng là thời điểm ưu thương nhất trong ngày của cậu.

Lại phải nói tạm biệt, ban đêm dài đằng đẵng cô tịch lại đến rồi.

Lúc cậu biến thành người, cuộn tròn trên chồng giấy carton trong hẻm nhỏ âm u, cậu luôn nghĩ chỉ cần chờ đến ngày hôm sau là cậu lại có thể gặp lại người đẹp ôn nhu kia.

Nghĩ như vậy, ban đêm cũng không còn quá dài như trước.

Đối với việc được người nhận nuôi cậu đã không ôm ảo tưởng nữa. Chân cậu bị què, một mắt cũng hỏng, rụng lông, bẩn, xấu, quả thực tự ti đến cực điểm. Đã không còn có người đi ngang qua khen cậu đáng yêu như lúc còn nhỏ, hiện tại ai ai cũng đều kinh hô một tiếng “Thật bẩn”, rồi sau đó né tránh không kịp.

Cho nên khi cậu chật vật trong mưa rền gió dữ lạnh lẽo gặp được anh, đói đến chân cũng run lên, Dư Ninh vươn tay ra đối với cậu mà nói quả thực là cám dỗ vạn phần. Cậu giãy giụa, cậu do dự, nhưng những điều này hết thảy đều không thắng được dụ hoặc muốn có một mái nhà ấm áp. Cậu lại một lần nữa đi theo con người về.

Cậu hạnh phúc được tắm rửa lần đầu tiên sau hơn một năm, tuy rằng bị cọ đến rát cả người, lông cũng bị cắt trụi lủi, nhưng đó là vì chủ nhân muốn tốt cho cậu. Cậu ghé trên sàn nhà sạch sẽ, duỗi duỗi người rồi ngủ mất. Không có gió lạnh, không có nước mưa, một căn nhà sạch sẽ ấm áp, cậu ngủ ngon cực kì. Tỉnh lại trước mặt còn có một tô thức ăn thơm ngào ngạt, còn có điều gì hạnh phúc hơn thế này sao?

Cậu cao hứng đi tới đi lui trong phòng, ghé vào mép giường chủ nhân, ngoan ngoãn chờ anh tỉnh lại.

Lúc ánh nắng cuối cùng của ban ngày biến mất, thân thể cậu lại nóng lên, biến thành người. Cậu duy trì tư thế nằm trên sàn nhà, tâm lạnh đến mức như bị ném vào nước đá.

Thế mà cậu đã quên, cậu là một con chó quái dị.

Sự tình sau đó Dư Ninh đều đã biết, thanh niên nấp đi, nhưng vẫn bị coi là ăn trộm mà đuổi ra khỏi nhà. Cậu trần trụi không có cách đi xuống lầu, đành trốn ở cầu thang một đêm. Ngày hôm sau sáng ra đã bị Dư Ninh phát hiện, lại nhặt về nhà.

Lần này đối với thanh niên còn là đả kích lớn hơn nữa, bởi vì Dư Ninh tận mắt nhìn thấy cậu biến thân. Cậu tình nguyện Dư Ninh coi cậu là kẻ trộm đuổi đi cũng không hi vọng anh cảm thấy cậu là quái vật.

Hơn tất cả những thứ trên, điều làm cậu thương tâm nhất chính là, cậu không muốn lại mất đi cái gia này, thế nhưng cậu không thể không rời khỏi Dư Ninh, lại một lần nữa trở thành một con chó không người quan tâm, lưu lạc.

Gia (家): chỗ ở, nơi trú, gia đình…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện