Ngày hôm sau chuyện vẫn hỏng bét như cũ. Dư Bổn biến thân xong nhìn không ra tâm tình, chỉ có vẻ héo hon, ỉu xìu.
Dư Ninh khó có hôm ngủ đến giữa trưa mới rời giường, lúc rửa mặt bổn cẩu vây quanh hắn ô ô khẽ gọi. Dư Ninh biết nó đang nhắc hắn ra ngoài tản bộ, nhưng tâm tình hắn vẫn còn ác liệt, một chút cũng không để ý tới bổn cẩu, tùy tiện ăn trưa rồi cầm ví tiền, khóa xe ra khỏi cửa. Hắn không muốn ở trong nhà với bổn cẩu, càng nhìn càng cảm thấy mình ngu ngốc.
Dư Ninh lái xe lòng vòng bên ngoài, cuối cùng dừng bên bờ biển, mở cửa sổ đón gió lùa vào. Lúc này bờ biển không nhiều người lắm, làn nước xanh thẳm từng đợt xô vào bờ cát, chậm rãi rì rào. Dư Ninh nghĩ hình như hắn chưa từng đem bổn cẩu ra biển chơi, nó vẫn luôn lưu lạc trong thành thị, không biết đã đi qua được mấy con phố, liệu có từng đi đến tận bờ biển hay chưa. Nếu hắn dẫn nó tới đây, bổn cẩu nhất định sẽ hưng phấn nhanh chân chạy vội trên lớp cát mềm xốp.
Dư Ninh vừa nghĩ miên man vừa nghe tiếng sóng biển vỗ vễ, một lúc sau thì ngủ mất, thẳng đến tận khi tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn dậy.
Người gọi đến là Vương Thụy. Gã kêu Dư Ninh nói sẽ liên hệ nhưng lại không gọi điện cho gã, giờ muốn rủ hắn đi uống rượu. Dư Ninh nhìn đồng hồ, vậy mà đã 5 giờ chiều. Hắn chợt không muốn về nhà, đầu dây bên kia vẫn năn nỉ ỉ ôi, Dư Ninh liền đáp ứng.
Bọn họ cùng nhau đi ăn tối. Trong lúc ăn Vương Thụy vui vẻ trò chuyện, giống như lúc Dư Ninh mới quen biết gã, một bộ dáng thích chọc người khác cười, không hiểu sao về sau lại đáng ghét như vậy.
Cơm nước xong hai người đi uống, Dư Ninh hiện tại chỉ muốn uống rượu, phiền.
Bọn họ cùng nhau vào quán bar quen, bartender nhận ra Vương Thụy, huýt sáo với Dư Ninh. Vương Thụy mặt mày hắn hở, Dư Ninh cũng không để ý, hướng bartender làm một cái mặt quỷ.
Vương Thụy là bạn trai cũ của hắn, nhưng nói thật một chút hắn cũng không cảm thấy xấu hổ. Gã hiện tại chỉ là pháo hữu ngày trước, chẳng còn lưu luyến cảm giác gì. Dư Ninh có đôi lúc chợt nghĩ liệu hắn có vô tâm vô phế hay không, rất nhanh thích một người, mà quên đi người nọ cũng nhanh không kém. Những người này xuất hiện trong cuộc đời hắn chỉ như ngôi sao băng, “Vút” một cái bay qua, sáng rỡ, nhưng cái gì cũng chưa lưu lại.
Bổn cẩu cũng sẽ tương tự đi.
Nghĩ đến đó tâm tình Dư Ninh chợt nhẹ hơn. Đúng vậy, đừng phiền não nhiều như thế nữa, tình cảm của hắn từ trước tới nay đều nhanh đến nhanh đi, hà tất vì một thứ sẽ mau biến mất mà chịu áp lực lớn như vậy.
Chất cồn làm Dư Ninh nghiêng nghiêng ngả ngả, những suy nghĩ hỗn loạn gần đây phảng phất đều hóa thành khói nhẹ nhàng bay đi. Thanh âm của Vương Thụy xa xôi mơ hồ, hắn không thể nghe được gã đang nói cái gì.
Địa điểm á, nói rõ xem nào, nghe không hiểu, không rõ, nói kiểu gì mà như người ngoài hành tinh vậy? Dư Ninh buồn cười nghĩ, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nụ cười ngày thường hắn tuyệt đối không bao giờ lộ ra.
Loại vô ý thức dụ hoặc này càng thêm trí mạng. Chờ tới khi Dư Ninh hơi chút thanh tỉnh, hắn phát hiện mình đang bị Vương Thụy đè lên, toàn thân trần trụi.
“Tôi về nhà từ lúc nào?” Dư Ninh đẩy người đang nằm bên trên ra, liếc mắt nhìn quanh phòng mình.
Vương Thụy gấp gáp hôn mặt hắn, “Đương nhiên là anh đưa em về.”
Dư Ninh chán ghét lau mặt, “Tránh ra.”
Vương Thụy vẫn đè trên người hắn, cười tủm tỉm nói, “Đừng như vậy, Ninh, không phải em thích nhất trò chơi này sao?”
Tiếng “Ninh” kia của gã làm Dư Ninh rùng mình, da gà đều nổi hết lên, rượu cũng tỉnh một nửa. Hắn lúc này mới phát hiện tay mình bị trói chặt trên đỉnh đầu.
Lại nữa, thằng cha biến thái này.
Dư Ninh lạnh lùng trừng gã, “Thích SM là anh, đừng ghê tởm tôi.”
Nhưng Vương Thụy làm sao rút lui, gã ôm cánh tay Dư Ninh, cầu xin hắn đừng vô tình như thế. Gã nói mình vẫn yêu hắn, vẫn luôn không quên được hắn, nếu Dư Ninh không thích làm tình quá thô bạo thì hắn có thể ôn nhu, bọn họ có thể từ từ tới.
Tình yêu là đồ vật rẻ mạt như vậy sao?
“Ai muốn cùng anh từ từ tới?” Dư Ninh lạnh như băng nói, “Anh mau cút cho tôi, đừng bôi nước miếng lên người tôi!” Bổn cẩu ngửi được lại nổi điên mất.
Cửa phòng mở rộng, Dư Ninh ngẩng đầu cố sức nhìn ra ngoài, bổn cẩu không có trong phòng khách. Hắn phỏng đoán cậu chắc trốn đi rồi, hắn đã từng ra lệnh nếu có người đột nhiên tới nhà thì cậu phải trốn vào căn phòng nhỏ kia. Nếu phải giải thích cho người khác thân phận của cậu là gì sẽ rất phiền toái, vạn nhất bị bắt gặp lúc biến thân lại càng không xong, cậu sẽ không được ở lại nơi này nữa, hắn uy hiếp bổn cẩu như vậy. Bổn cẩu sợ tới mức phóng đại, ngoài cửa có bất kì động tĩnh gì cũng liền trốn đi. Mặc kệ người tới là chuyển phát nhanh, người thu tiền điện nước hay quản lý tòa nhà.
Cuối cùng Dư Ninh đành phải nói với ban ngày ban mặt mi trốn cái gì mà trốn!
Hiện tại hắn chỉ sợ Vương Thụy mà không nhanh rời đi, vạn nhất bổn cẩu điên tiết lên chạy ra thì làm sao bây giờ.
Nhưng hôm nay Vương Thụy không biết ăn nhầm phải cái gì, một lòng muốn cầu khẩn Dư Ninh quay lại. Hắn cởi bỏ dây thừng trên cổ tay Dư Ninh, nói, “Em không thích thì anh không làm nữa.” Còn buồn nôn hôn lên cổ tay bị siết đỏ của Dư Ninh. Hắn lạnh mặt nhìn gã phát bệnh thần kinh, đang muốn trở tay tát gã một cái liền nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng vang rất lớn, hình như là tiếng cửa bị đá văng.
Dư Ninh vừa mới tiêu rồi, liền thấy thanh niên trần truồng đang vô cùng tức giận chạy từ ngoài vào, cậu rống to, yết hầu rung lên, túm lấy Vương Thụy nằm trên Dư Ninh ném thẳng xuống sàn nhà rồi mới bổ nhào vào người hắn, ngửi khí vị trên người. Vương Thụy trét một thân nước miếng lên người Dư Ninh, muốn bổn cẩu không ngửi thấy không được, Dư Ninh gấp đến độ muốn đẩy thanh niên ra. Sức lực của thanh niên mạc danh bạo phát, cao gắt gao đè Dư Ninh trên giường, một chút cũng không thể động đậy.
Vương Thụy đột nhiên bị ném xuống đất, sắc mặt cũng thay đổi. Gã bò dậy muốn chửi đổng, lại bị thanh niên đã kiểm tra xong chủ nhân một quyền đánh ngã xuống đất.
Dư Ninh trợn mắt nhìn Vương Thụy máu mũi đầy mặt, Vương Thụy cũng ngây dại.
Thanh niên từ trước đến nay tính tình dịu ngoan đột nhiên như biến thành người khác, biểu tình dữ tợn, nộ khí đằng đằng, nắm tay cuộn chặt lại muốn đấm một phát nữa. Dư Ninh phản ứng kịp, vội vàng bò dậy giữ lấy eo thanh niên, hướng Vương Thụy kêu to, “Anh còn không mau đi đi!”
Vương Thụy còn có ý đồ giảng đạo lý, “Cậu không thể như vậy được, tôi không biết Dư Ninh đã có bạn trai mới, nếu biết tôi sẽ không làm như vậy. Lùi một bước để nói, dù Dư Ninh đã có cậu, người khác vẫn có quyền theo đuổi em ấy —”
Lời gã còn chưa nói xong đã bị thanh niên giơ chân đạp cho té ngã, nửa ngày cũng không bò lên nổi.
Dư Ninh tức giận đến mức muốn bật cười, hắn ôm chặt thanh niên, “Dừng tay! Dư Bổn mi có nghe ta nói không! Vương Thụy anh đi mau! Đừng con mẹ nó nhiều lời!”
Một cước này đá Vương Thụy lê lết, gã quyết định hảo hán phải biết tránh thiệt hại trước mắt, nghe lời Dư Ninh ôm bụng gian nan rời đi.
Dư Ninh nhìn cửa nhà đóng lại mới buông Dư Bổn ra. Dư Bổn nổi giận đùng đùng giống như một chiếc xe tải phát điên, hắn phải hao hết sức lực mới giữ người được, lúc này thở hồng hộc vì mệt, ngã xuống giường không nói được lời nào.
Dư Bổn chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên mép giường nhìn Dư Ninh, cũng không nói gì cả.
Dư Ninh nhớ tới Vương Thụy vừa rồi bị đánh máu me đầy mặt nhất thời muốn cười, nhưng hắn cố nghẹn lại, xụ mặt răn dạy Dư Bổn.
“Cậu làm cái gì? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu trong nhà có người thì cậu phải tránh đi! Giờ thì tốt rồi, cậu chẳng những không trốn mà còn lao đến đánh người ta một đầu máu. Hiện tại phải làm sao?”
Thanh niên cúi đầu không nói lời nào, tựa hồ thực hối hận.
Dư Ninh đẩy cậu ra, tự mình vào phòng tắm tắm rửa. Tiếng nước ào ào chảy, tâm tình hắn mạc danh không tồi. Bộ dáng bổn cẩu vừa rồi ngoan ngoãn cúi đầu nghe hắn răn dạy đúng là cũng có chút đáng thương, đánh một gậy phải cho một viên đường. Dư Ninh đang suy nghĩ vài lời an ủi tí nữa nói với tâm tình nhỏ bé của bổn cẩu, cửa phòng tắm đột nhiên “Bang” một tiếng bị phá mở.
Dư Bổn từng bước đi đến trước mặt hắn.
Vòi sen vẫn chảy nước ào ào.
“Em đã nói rồi, ngài là của em.” Dư Bổn chậm rãi nói, thanh âm đè thấp, biểu tình nghiêm túc hoàn toàn không giống với bình thường.
Nghiêm túc? Bổn cẩu có thể làm ra biểu tình này sao?
Dư Ninh cảm thấy Dư Bổn không ổn lắm, hỏi, “Cậu xảy ra chuyện gì?” Nhìn kỹ, tròng mắt nâu của thanh niên hình như đang đỏ lên. Dư Ninh cho rằng mình hoa mắt, tùy tay đóng vòi sen, kéo Dư Bổn lại gần cẩn thận xem, đôi mắt quả nhiên biến đỏ!
“Sao lại thế này, cậu —”
Lời suốt ruột còn chưa nói xong, người đã bị Dư Bổn đẩy lên vách tường.
“Chủ nhân là của em!!!” Thanh niên đột nhiên gầm lên, thanh âm cuồng nộ tràn ngập phòng tắm nho nhỏ.
Dư Ninh sợ tới mức tâm nhảy dựng, Dư Bổn lúc này với ngày xưa quá khác thường, ngay cả tức giận so với ngày trước cũng bất đồng.
“Đều là mùi của người khác!” Dư Bổn tức muốn hộc máu, kề sát vào cổ Dư Ninh, mút mạnh.
Chương sau có pass, pass ở Mục lục, ai lười về Mục lục thì pass là tên viết tắt của bộ truyện + ngày tháng năm truyện được mở hố (yyyy/mm/dd). Pass siêu dài gồm chữ và số, chữ viết hoa toàn bộ, viết đúng chính tả vietkey.
Dư Ninh khó có hôm ngủ đến giữa trưa mới rời giường, lúc rửa mặt bổn cẩu vây quanh hắn ô ô khẽ gọi. Dư Ninh biết nó đang nhắc hắn ra ngoài tản bộ, nhưng tâm tình hắn vẫn còn ác liệt, một chút cũng không để ý tới bổn cẩu, tùy tiện ăn trưa rồi cầm ví tiền, khóa xe ra khỏi cửa. Hắn không muốn ở trong nhà với bổn cẩu, càng nhìn càng cảm thấy mình ngu ngốc.
Dư Ninh lái xe lòng vòng bên ngoài, cuối cùng dừng bên bờ biển, mở cửa sổ đón gió lùa vào. Lúc này bờ biển không nhiều người lắm, làn nước xanh thẳm từng đợt xô vào bờ cát, chậm rãi rì rào. Dư Ninh nghĩ hình như hắn chưa từng đem bổn cẩu ra biển chơi, nó vẫn luôn lưu lạc trong thành thị, không biết đã đi qua được mấy con phố, liệu có từng đi đến tận bờ biển hay chưa. Nếu hắn dẫn nó tới đây, bổn cẩu nhất định sẽ hưng phấn nhanh chân chạy vội trên lớp cát mềm xốp.
Dư Ninh vừa nghĩ miên man vừa nghe tiếng sóng biển vỗ vễ, một lúc sau thì ngủ mất, thẳng đến tận khi tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn dậy.
Người gọi đến là Vương Thụy. Gã kêu Dư Ninh nói sẽ liên hệ nhưng lại không gọi điện cho gã, giờ muốn rủ hắn đi uống rượu. Dư Ninh nhìn đồng hồ, vậy mà đã 5 giờ chiều. Hắn chợt không muốn về nhà, đầu dây bên kia vẫn năn nỉ ỉ ôi, Dư Ninh liền đáp ứng.
Bọn họ cùng nhau đi ăn tối. Trong lúc ăn Vương Thụy vui vẻ trò chuyện, giống như lúc Dư Ninh mới quen biết gã, một bộ dáng thích chọc người khác cười, không hiểu sao về sau lại đáng ghét như vậy.
Cơm nước xong hai người đi uống, Dư Ninh hiện tại chỉ muốn uống rượu, phiền.
Bọn họ cùng nhau vào quán bar quen, bartender nhận ra Vương Thụy, huýt sáo với Dư Ninh. Vương Thụy mặt mày hắn hở, Dư Ninh cũng không để ý, hướng bartender làm một cái mặt quỷ.
Vương Thụy là bạn trai cũ của hắn, nhưng nói thật một chút hắn cũng không cảm thấy xấu hổ. Gã hiện tại chỉ là pháo hữu ngày trước, chẳng còn lưu luyến cảm giác gì. Dư Ninh có đôi lúc chợt nghĩ liệu hắn có vô tâm vô phế hay không, rất nhanh thích một người, mà quên đi người nọ cũng nhanh không kém. Những người này xuất hiện trong cuộc đời hắn chỉ như ngôi sao băng, “Vút” một cái bay qua, sáng rỡ, nhưng cái gì cũng chưa lưu lại.
Bổn cẩu cũng sẽ tương tự đi.
Nghĩ đến đó tâm tình Dư Ninh chợt nhẹ hơn. Đúng vậy, đừng phiền não nhiều như thế nữa, tình cảm của hắn từ trước tới nay đều nhanh đến nhanh đi, hà tất vì một thứ sẽ mau biến mất mà chịu áp lực lớn như vậy.
Chất cồn làm Dư Ninh nghiêng nghiêng ngả ngả, những suy nghĩ hỗn loạn gần đây phảng phất đều hóa thành khói nhẹ nhàng bay đi. Thanh âm của Vương Thụy xa xôi mơ hồ, hắn không thể nghe được gã đang nói cái gì.
Địa điểm á, nói rõ xem nào, nghe không hiểu, không rõ, nói kiểu gì mà như người ngoài hành tinh vậy? Dư Ninh buồn cười nghĩ, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nụ cười ngày thường hắn tuyệt đối không bao giờ lộ ra.
Loại vô ý thức dụ hoặc này càng thêm trí mạng. Chờ tới khi Dư Ninh hơi chút thanh tỉnh, hắn phát hiện mình đang bị Vương Thụy đè lên, toàn thân trần trụi.
“Tôi về nhà từ lúc nào?” Dư Ninh đẩy người đang nằm bên trên ra, liếc mắt nhìn quanh phòng mình.
Vương Thụy gấp gáp hôn mặt hắn, “Đương nhiên là anh đưa em về.”
Dư Ninh chán ghét lau mặt, “Tránh ra.”
Vương Thụy vẫn đè trên người hắn, cười tủm tỉm nói, “Đừng như vậy, Ninh, không phải em thích nhất trò chơi này sao?”
Tiếng “Ninh” kia của gã làm Dư Ninh rùng mình, da gà đều nổi hết lên, rượu cũng tỉnh một nửa. Hắn lúc này mới phát hiện tay mình bị trói chặt trên đỉnh đầu.
Lại nữa, thằng cha biến thái này.
Dư Ninh lạnh lùng trừng gã, “Thích SM là anh, đừng ghê tởm tôi.”
Nhưng Vương Thụy làm sao rút lui, gã ôm cánh tay Dư Ninh, cầu xin hắn đừng vô tình như thế. Gã nói mình vẫn yêu hắn, vẫn luôn không quên được hắn, nếu Dư Ninh không thích làm tình quá thô bạo thì hắn có thể ôn nhu, bọn họ có thể từ từ tới.
Tình yêu là đồ vật rẻ mạt như vậy sao?
“Ai muốn cùng anh từ từ tới?” Dư Ninh lạnh như băng nói, “Anh mau cút cho tôi, đừng bôi nước miếng lên người tôi!” Bổn cẩu ngửi được lại nổi điên mất.
Cửa phòng mở rộng, Dư Ninh ngẩng đầu cố sức nhìn ra ngoài, bổn cẩu không có trong phòng khách. Hắn phỏng đoán cậu chắc trốn đi rồi, hắn đã từng ra lệnh nếu có người đột nhiên tới nhà thì cậu phải trốn vào căn phòng nhỏ kia. Nếu phải giải thích cho người khác thân phận của cậu là gì sẽ rất phiền toái, vạn nhất bị bắt gặp lúc biến thân lại càng không xong, cậu sẽ không được ở lại nơi này nữa, hắn uy hiếp bổn cẩu như vậy. Bổn cẩu sợ tới mức phóng đại, ngoài cửa có bất kì động tĩnh gì cũng liền trốn đi. Mặc kệ người tới là chuyển phát nhanh, người thu tiền điện nước hay quản lý tòa nhà.
Cuối cùng Dư Ninh đành phải nói với ban ngày ban mặt mi trốn cái gì mà trốn!
Hiện tại hắn chỉ sợ Vương Thụy mà không nhanh rời đi, vạn nhất bổn cẩu điên tiết lên chạy ra thì làm sao bây giờ.
Nhưng hôm nay Vương Thụy không biết ăn nhầm phải cái gì, một lòng muốn cầu khẩn Dư Ninh quay lại. Hắn cởi bỏ dây thừng trên cổ tay Dư Ninh, nói, “Em không thích thì anh không làm nữa.” Còn buồn nôn hôn lên cổ tay bị siết đỏ của Dư Ninh. Hắn lạnh mặt nhìn gã phát bệnh thần kinh, đang muốn trở tay tát gã một cái liền nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng vang rất lớn, hình như là tiếng cửa bị đá văng.
Dư Ninh vừa mới tiêu rồi, liền thấy thanh niên trần truồng đang vô cùng tức giận chạy từ ngoài vào, cậu rống to, yết hầu rung lên, túm lấy Vương Thụy nằm trên Dư Ninh ném thẳng xuống sàn nhà rồi mới bổ nhào vào người hắn, ngửi khí vị trên người. Vương Thụy trét một thân nước miếng lên người Dư Ninh, muốn bổn cẩu không ngửi thấy không được, Dư Ninh gấp đến độ muốn đẩy thanh niên ra. Sức lực của thanh niên mạc danh bạo phát, cao gắt gao đè Dư Ninh trên giường, một chút cũng không thể động đậy.
Vương Thụy đột nhiên bị ném xuống đất, sắc mặt cũng thay đổi. Gã bò dậy muốn chửi đổng, lại bị thanh niên đã kiểm tra xong chủ nhân một quyền đánh ngã xuống đất.
Dư Ninh trợn mắt nhìn Vương Thụy máu mũi đầy mặt, Vương Thụy cũng ngây dại.
Thanh niên từ trước đến nay tính tình dịu ngoan đột nhiên như biến thành người khác, biểu tình dữ tợn, nộ khí đằng đằng, nắm tay cuộn chặt lại muốn đấm một phát nữa. Dư Ninh phản ứng kịp, vội vàng bò dậy giữ lấy eo thanh niên, hướng Vương Thụy kêu to, “Anh còn không mau đi đi!”
Vương Thụy còn có ý đồ giảng đạo lý, “Cậu không thể như vậy được, tôi không biết Dư Ninh đã có bạn trai mới, nếu biết tôi sẽ không làm như vậy. Lùi một bước để nói, dù Dư Ninh đã có cậu, người khác vẫn có quyền theo đuổi em ấy —”
Lời gã còn chưa nói xong đã bị thanh niên giơ chân đạp cho té ngã, nửa ngày cũng không bò lên nổi.
Dư Ninh tức giận đến mức muốn bật cười, hắn ôm chặt thanh niên, “Dừng tay! Dư Bổn mi có nghe ta nói không! Vương Thụy anh đi mau! Đừng con mẹ nó nhiều lời!”
Một cước này đá Vương Thụy lê lết, gã quyết định hảo hán phải biết tránh thiệt hại trước mắt, nghe lời Dư Ninh ôm bụng gian nan rời đi.
Dư Ninh nhìn cửa nhà đóng lại mới buông Dư Bổn ra. Dư Bổn nổi giận đùng đùng giống như một chiếc xe tải phát điên, hắn phải hao hết sức lực mới giữ người được, lúc này thở hồng hộc vì mệt, ngã xuống giường không nói được lời nào.
Dư Bổn chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên mép giường nhìn Dư Ninh, cũng không nói gì cả.
Dư Ninh nhớ tới Vương Thụy vừa rồi bị đánh máu me đầy mặt nhất thời muốn cười, nhưng hắn cố nghẹn lại, xụ mặt răn dạy Dư Bổn.
“Cậu làm cái gì? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu trong nhà có người thì cậu phải tránh đi! Giờ thì tốt rồi, cậu chẳng những không trốn mà còn lao đến đánh người ta một đầu máu. Hiện tại phải làm sao?”
Thanh niên cúi đầu không nói lời nào, tựa hồ thực hối hận.
Dư Ninh đẩy cậu ra, tự mình vào phòng tắm tắm rửa. Tiếng nước ào ào chảy, tâm tình hắn mạc danh không tồi. Bộ dáng bổn cẩu vừa rồi ngoan ngoãn cúi đầu nghe hắn răn dạy đúng là cũng có chút đáng thương, đánh một gậy phải cho một viên đường. Dư Ninh đang suy nghĩ vài lời an ủi tí nữa nói với tâm tình nhỏ bé của bổn cẩu, cửa phòng tắm đột nhiên “Bang” một tiếng bị phá mở.
Dư Bổn từng bước đi đến trước mặt hắn.
Vòi sen vẫn chảy nước ào ào.
“Em đã nói rồi, ngài là của em.” Dư Bổn chậm rãi nói, thanh âm đè thấp, biểu tình nghiêm túc hoàn toàn không giống với bình thường.
Nghiêm túc? Bổn cẩu có thể làm ra biểu tình này sao?
Dư Ninh cảm thấy Dư Bổn không ổn lắm, hỏi, “Cậu xảy ra chuyện gì?” Nhìn kỹ, tròng mắt nâu của thanh niên hình như đang đỏ lên. Dư Ninh cho rằng mình hoa mắt, tùy tay đóng vòi sen, kéo Dư Bổn lại gần cẩn thận xem, đôi mắt quả nhiên biến đỏ!
“Sao lại thế này, cậu —”
Lời suốt ruột còn chưa nói xong, người đã bị Dư Bổn đẩy lên vách tường.
“Chủ nhân là của em!!!” Thanh niên đột nhiên gầm lên, thanh âm cuồng nộ tràn ngập phòng tắm nho nhỏ.
Dư Ninh sợ tới mức tâm nhảy dựng, Dư Bổn lúc này với ngày xưa quá khác thường, ngay cả tức giận so với ngày trước cũng bất đồng.
“Đều là mùi của người khác!” Dư Bổn tức muốn hộc máu, kề sát vào cổ Dư Ninh, mút mạnh.
Chương sau có pass, pass ở Mục lục, ai lười về Mục lục thì pass là tên viết tắt của bộ truyện + ngày tháng năm truyện được mở hố (yyyy/mm/dd). Pass siêu dài gồm chữ và số, chữ viết hoa toàn bộ, viết đúng chính tả vietkey.
Danh sách chương