“A!” Cánh hoa của Trì Tảo Tảo siết chặt, cơ thể lại ưỡn lên, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.
“Ưm… Hmmm…” Nếp gấp bị Tạ Cảnh Diệu cọ qua truyền đến tín hiệu hưng phấn, Trì Tảo Tảo thét lên một tiếng, cơ thể run lẩy bẩy, chất lỏng trong suốt bắn ra khỏi lỗ nhỏ.
Cơn cực khoái chưa từng có còn để lại dư âm trong người Trì Tảo Tảo.
Đôi mắt Tạ Cảnh Diệu sáng ngời, rửa tay rồi ghi chép lại.
Trì Tảo Tảo mệt phờ, nằm yên trên giường, trong đầu trống rỗng, cô chẳng thể nhớ được vừa rồi mình đã làm gì.
Tạ Cảnh Diệu hài lòng thả bản báo cáo xuống, đi tới trước giường Trì Tảo Tảo nằm: “Mới thế mà em đã không dậy được à?”
Trì Tảo Tảo khẽ hừ hừ, thầm chửi trong lòng rằng nếu không phải do anh thì cô có thể như vậy sao.
Tạ Cảnh Diệu bật cười, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ: “Nếu nô lệ đã nghe lời dùng thử đồ chơi giúp chủ nhân thì chủ nhân cũng sẽ khen thưởng, chúng ta tắm cùng nhau được không?”
“Không được, đổi cái khác đi ạ!” Trì Tảo Tảo không muốn xuống nước với bộ dáng này, kiểu gì cũng bị Tạ Cảnh Diệu ăn sạch. Anh bảo là khen thưởng nhưng có khác gì tự khen thưởng cho chính anh đâu.
Tạ Cảnh Diệu nhướng mày, dứt khoát cởi sạch quần áo của Trì Tảo Tảo rồi bế cô vào phòng tắm.
“Này, thả em xuống!” Trì Tảo Tảo hét lên một tiếng, lập tức vòng tay ôm lấy cổ Tạ Cảnh Diệu, sợ anh thả cô xuống.
“Lại nói này lần nữa.” Tạ Cảnh Diệu cười gằn: “Xem ra ngày mai nô lệ phải đứng làm việc rồi.”
Trì Tảo Tảo lườm anh, mặc cho anh xử trí.
Tuy rằng bình thường Tạ Cảnh Diệu tương đối cầm thú, song lần này lại không làm gì cô, hai người cũng chỉ tắm cùng nhau, phần lớn là Tạ Cảnh Diệu tắm cho Trì Tảo Tảo.
Vũng nước trong hang được đào ra sạch sẽ, Trì Tảo Tảo lại lên đỉnh thêm một lần nữa thì anh mới bằng lòng bỏ qua, ngay cả hạt châu sưng đỏ cũng bị anh trêu chọc.
“Đừng, nô… Nô không chịu được…” Trì Tảo Tảo thấy anh định duỗi tay bèn lùi ra sau.
Tạ Cảnh Diệu tỏ vẻ mất mát mở miệng: “Vậy thì tối nay phải thêm một lần.”
Trì Tảo Tảo chửi thầm, tối nay cô sẽ ở lại công ty tăng ca, đợi anh đi rồi sẽ chạy về nhà mình!
Hai người tắm xong ra ngoài, Tạ Cảnh Diệu nhận được một cuộc gọi phải ra ngoài đột xuất, trên đường đi anh còn nhắn cho cô: “Tối nay anh sẽ về muộn, em ăn trước rồi đợi anh nhé.”
Trong lòng Trì Tảo Tảo vô cùng vui vẻ, lập tức hẹn đồng nghiệp tối đi ăn lẩu.
Cuối cùng đợi mọi người ăn lẩu, hát hò xong thì đã qua 10 giờ, Tạ Cảnh Diệu gọi cho cô mười cuộc điện thoại.
Gió đêm thoảng qua, Trì Tảo Tảo người đầy mùi rượu giật, chợt nhớ ra bản thân phải đi về.
Cô run rẩy nghe máy, Tạ Cảnh Diệu dặn cô đi sang bên đường đối diện.
Khoảnh khắc cửa sổ xe hạ xuống, sắc mặt Trì Tảo Tảo đen sì.
“Em… Rất xin lỗi…” Trì Tảo Tảo quỳ xuống xe, sao có thể gặp anh ở đây, sao có thể gặp anh ở đây!
“Xem ra nô lệ không vâng lời rồi?” Tạ Cảnh Diệu kéo dài âm cuối khiến Trì Tảo Tảo không dám cử động.
Tạ Cảnh Diệu nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, khẽ cười: “Thôi, hôm nay tâm trạng anh tốt, tha cho em, nhưng mà không có lần sau đâu đấy.”
Trì Tảo Tảo thở phào, cô ngước mắt ngắm Tạ Cảnh Diệu. Hôm nay anh vô cùng đẹp trai, ánh đèn mờ ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt anh khiến cô càng thêm say đắm.
Tạ Cảnh Diệu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Trì Tảo Tảo to gan ôm chặt lấy Tạ Cảnh Diệu, đè đôi môi nhuốm đầy mùi rượu của mình lên môi anh.
Mùi bạc hà thoang thoảng quanh quẩn đầu mũi và khoang miệng Trì Tảo Tảo, cô nhắm mắt lại cẩn thận nhấm nháp.
“Tạ Cảnh Diệu, em thích anh.”
Không biết khi say lá gan lớn hay cô mượn rượu để tỏ tình, tóm lại, cuối cùng cô cũng nói ra được lời từ tận đáy lòng.
“Anh biết.” Tạ Cảnh Diệu không đẩy cô ra mà ôm cô vào trong vòng tay, dịu dàng đáp: “Anh yêu em.”
Toàn văn hoàn
Lời tác giả: Kết thúc rồi, thật ra tôi có rất nhiều nội dung muốn viết, câu chuyện của Trì Tảo Tảo và Tạ Cảnh Diệu không hề kết thúc. Nhưng có lẽ nên dừng lại ở đây, giữ lại cho nhau cái kết tốt nhất.
Tôi rất muốn nói rằng tiểu thuyết khác với hiện thực, nếu bạn thích trò chơi kích thích này thì nhất định phải làm với người quen. Trong truyện giả thiết Trì Tảo Tảo nhìn thấy huy hiệu “King” mà Tạ Cảnh Diệu đeo mới dám to gan đến vậy.
Đương nhiên, thực ra giới này rất sâu, nếu chỉ mới đọc mấy cuốn tiểu thuyết mà cho rằng bản thân thích giới này thì thực sự là đừng nên. Hiện thực rất ít rất ít xuất hiện cốt truyện như trong tiểu thuyết, hơn nữa, hầu hết SM sẽ không mang theo tình cảm. Tuy thực tế có thê nô, nhưng nó cũng chỉ là số ít, nếu muốn làm thê nô thì phải suy xét rõ ràng xem bản thân có thực sự bằng lòng không hay chỉ nhất thời nổi hứng.
Tác giả bé nhỏ viết truyện chỉ để giải tỏa cuộc sống, có tên văn học riêng, mọi người đừng cố đào bới gì khác, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~
Có lẽ sẽ có truyện mới, cũng có lẽ không có, cuộc sống vốn chứa vô vàn điều bất ngờ mà!
Yêu mọi người!
“Ưm… Hmmm…” Nếp gấp bị Tạ Cảnh Diệu cọ qua truyền đến tín hiệu hưng phấn, Trì Tảo Tảo thét lên một tiếng, cơ thể run lẩy bẩy, chất lỏng trong suốt bắn ra khỏi lỗ nhỏ.
Cơn cực khoái chưa từng có còn để lại dư âm trong người Trì Tảo Tảo.
Đôi mắt Tạ Cảnh Diệu sáng ngời, rửa tay rồi ghi chép lại.
Trì Tảo Tảo mệt phờ, nằm yên trên giường, trong đầu trống rỗng, cô chẳng thể nhớ được vừa rồi mình đã làm gì.
Tạ Cảnh Diệu hài lòng thả bản báo cáo xuống, đi tới trước giường Trì Tảo Tảo nằm: “Mới thế mà em đã không dậy được à?”
Trì Tảo Tảo khẽ hừ hừ, thầm chửi trong lòng rằng nếu không phải do anh thì cô có thể như vậy sao.
Tạ Cảnh Diệu bật cười, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ: “Nếu nô lệ đã nghe lời dùng thử đồ chơi giúp chủ nhân thì chủ nhân cũng sẽ khen thưởng, chúng ta tắm cùng nhau được không?”
“Không được, đổi cái khác đi ạ!” Trì Tảo Tảo không muốn xuống nước với bộ dáng này, kiểu gì cũng bị Tạ Cảnh Diệu ăn sạch. Anh bảo là khen thưởng nhưng có khác gì tự khen thưởng cho chính anh đâu.
Tạ Cảnh Diệu nhướng mày, dứt khoát cởi sạch quần áo của Trì Tảo Tảo rồi bế cô vào phòng tắm.
“Này, thả em xuống!” Trì Tảo Tảo hét lên một tiếng, lập tức vòng tay ôm lấy cổ Tạ Cảnh Diệu, sợ anh thả cô xuống.
“Lại nói này lần nữa.” Tạ Cảnh Diệu cười gằn: “Xem ra ngày mai nô lệ phải đứng làm việc rồi.”
Trì Tảo Tảo lườm anh, mặc cho anh xử trí.
Tuy rằng bình thường Tạ Cảnh Diệu tương đối cầm thú, song lần này lại không làm gì cô, hai người cũng chỉ tắm cùng nhau, phần lớn là Tạ Cảnh Diệu tắm cho Trì Tảo Tảo.
Vũng nước trong hang được đào ra sạch sẽ, Trì Tảo Tảo lại lên đỉnh thêm một lần nữa thì anh mới bằng lòng bỏ qua, ngay cả hạt châu sưng đỏ cũng bị anh trêu chọc.
“Đừng, nô… Nô không chịu được…” Trì Tảo Tảo thấy anh định duỗi tay bèn lùi ra sau.
Tạ Cảnh Diệu tỏ vẻ mất mát mở miệng: “Vậy thì tối nay phải thêm một lần.”
Trì Tảo Tảo chửi thầm, tối nay cô sẽ ở lại công ty tăng ca, đợi anh đi rồi sẽ chạy về nhà mình!
Hai người tắm xong ra ngoài, Tạ Cảnh Diệu nhận được một cuộc gọi phải ra ngoài đột xuất, trên đường đi anh còn nhắn cho cô: “Tối nay anh sẽ về muộn, em ăn trước rồi đợi anh nhé.”
Trong lòng Trì Tảo Tảo vô cùng vui vẻ, lập tức hẹn đồng nghiệp tối đi ăn lẩu.
Cuối cùng đợi mọi người ăn lẩu, hát hò xong thì đã qua 10 giờ, Tạ Cảnh Diệu gọi cho cô mười cuộc điện thoại.
Gió đêm thoảng qua, Trì Tảo Tảo người đầy mùi rượu giật, chợt nhớ ra bản thân phải đi về.
Cô run rẩy nghe máy, Tạ Cảnh Diệu dặn cô đi sang bên đường đối diện.
Khoảnh khắc cửa sổ xe hạ xuống, sắc mặt Trì Tảo Tảo đen sì.
“Em… Rất xin lỗi…” Trì Tảo Tảo quỳ xuống xe, sao có thể gặp anh ở đây, sao có thể gặp anh ở đây!
“Xem ra nô lệ không vâng lời rồi?” Tạ Cảnh Diệu kéo dài âm cuối khiến Trì Tảo Tảo không dám cử động.
Tạ Cảnh Diệu nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, khẽ cười: “Thôi, hôm nay tâm trạng anh tốt, tha cho em, nhưng mà không có lần sau đâu đấy.”
Trì Tảo Tảo thở phào, cô ngước mắt ngắm Tạ Cảnh Diệu. Hôm nay anh vô cùng đẹp trai, ánh đèn mờ ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt anh khiến cô càng thêm say đắm.
Tạ Cảnh Diệu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Trì Tảo Tảo to gan ôm chặt lấy Tạ Cảnh Diệu, đè đôi môi nhuốm đầy mùi rượu của mình lên môi anh.
Mùi bạc hà thoang thoảng quanh quẩn đầu mũi và khoang miệng Trì Tảo Tảo, cô nhắm mắt lại cẩn thận nhấm nháp.
“Tạ Cảnh Diệu, em thích anh.”
Không biết khi say lá gan lớn hay cô mượn rượu để tỏ tình, tóm lại, cuối cùng cô cũng nói ra được lời từ tận đáy lòng.
“Anh biết.” Tạ Cảnh Diệu không đẩy cô ra mà ôm cô vào trong vòng tay, dịu dàng đáp: “Anh yêu em.”
Toàn văn hoàn
Lời tác giả: Kết thúc rồi, thật ra tôi có rất nhiều nội dung muốn viết, câu chuyện của Trì Tảo Tảo và Tạ Cảnh Diệu không hề kết thúc. Nhưng có lẽ nên dừng lại ở đây, giữ lại cho nhau cái kết tốt nhất.
Tôi rất muốn nói rằng tiểu thuyết khác với hiện thực, nếu bạn thích trò chơi kích thích này thì nhất định phải làm với người quen. Trong truyện giả thiết Trì Tảo Tảo nhìn thấy huy hiệu “King” mà Tạ Cảnh Diệu đeo mới dám to gan đến vậy.
Đương nhiên, thực ra giới này rất sâu, nếu chỉ mới đọc mấy cuốn tiểu thuyết mà cho rằng bản thân thích giới này thì thực sự là đừng nên. Hiện thực rất ít rất ít xuất hiện cốt truyện như trong tiểu thuyết, hơn nữa, hầu hết SM sẽ không mang theo tình cảm. Tuy thực tế có thê nô, nhưng nó cũng chỉ là số ít, nếu muốn làm thê nô thì phải suy xét rõ ràng xem bản thân có thực sự bằng lòng không hay chỉ nhất thời nổi hứng.
Tác giả bé nhỏ viết truyện chỉ để giải tỏa cuộc sống, có tên văn học riêng, mọi người đừng cố đào bới gì khác, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~
Có lẽ sẽ có truyện mới, cũng có lẽ không có, cuộc sống vốn chứa vô vàn điều bất ngờ mà!
Yêu mọi người!
Danh sách chương