Người khác đều là sau khi yêu đương mới lo lắng người yêu ngoại tình , cũng chỉ có Thẩm Nhất Cùng thiên phú dị bẩm còn chưa có yêu đương phải làm một suất ngoại tình trước.
Trần Xiêm bị đẩy ra bây giờ trên mặt một vẻ âm trầm, khiến Thẩm Nhất Cùng cũng có chút ngại ngùng, nói nếu không thôi bỏ đi, tìm không thấy thì tìm không thấy vậy , sau này nói không chừng có cách khác thì sao.
Trần Xiêm lại nói không sao, chỉ là hắn khó chịu tên vương bát đản Từ Nhập Vọng này thôi, mỗi lần làm xong việc đều không chùi đít. Từ Nhập Vọng rất không biết xấu hổ nói: "Cậu lại không thấy qua mông của tôi thì như thế nào biết tôi không chùi á ?"
Trần Xiêm nói: "Cậu nói thêm một câu nào nữa thì tôi chẳng những có thể thấy mông cậu mà còn có thể đối với cái mông đó làm thêm những chuyện khác nữa."
Từ Nhập Vọng cư nhiên lại không phản bác, mà là đối với Thẩm Nhất Cùng chuyển đề tài, nói Trần Xiêm người này khá là đỉnh đấy , hắn cùng với Thẩm Nhất Cùng nhất định sẽ không có việc gì đâu.
Thẩm Nhất Cùng nghe vậy kỳ thật còn có chút lo lắng, nhưng Từ Nhập Vọng cũng vỗ ngực bảo đảm nói khẳng định không thành vấn đề, hắn cũng chỉ đành đồng ý cách nói của Từ Nhập Vọng thôi.
Từ Nhập Vọng nói việc này không nên chậm trễ, tốt nhất nắm chặt thời gian đem chồn tinh kia bắt lại , không bằng liền thừa dịp hôm nay đêm đen gió cao vừa đúng lúc có thể làm bậy.
Thẩm Nhất Cùng còn chưa có hé răng, Trần Xiêm liền tát một cái vào sau lưng hắn, đánh Từ Nhập Vọng đau đến nhe răng trợn mắt, Trần Xiêm sầm mặt nói: "Không nói được tiếng người đúng không?"
Từ Nhập Vọng: "...... được thôi, chờ lát nữa buổi tối cậu liền ở cách vách, làm bộ động tay động chân với Thẩm Nhất Cùng, tâm nhãn con chồn tinh kia so với cây kim còn nhỏ hơn, nếu thật sự có ý với Thẩm Nhất Cùng , khẳng định sẽ xuất hiện."
Thẩm Nhất Cùng vẫn có chút lo lắng: "Chồn tinh kia nhìn có vẻ rất lợi hại, chúng ta đem hắn chọc tức là có thể bắt được sao?"
"Không có việc gì, cậu không phải nói nó mới 73 tuổi sao." Từ Nhập Vọng rất tự tin, "73 tuổi tinh quái, không lợi hại đến vậy đâu......"
Thẩm Nhất Cùng nghe vậy vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra, thấy dáng vẻ tràn đầy niềm tin của Từ Nhập Vọng, đành phải áp xuống bất an trong lòng mình, đồng ý kế hoạch của Từ Nhập Vọng.
Ba người ở khách sạn lên kế hoạch cả một ngày, lại nắm chặt thời gian ở phòng bên cạnh bố trí pháp trận chuyên dùng để bắt chồn, cuối cùng xong hết thảy bèn ngồi một bên bắt đầu chờ màn đêm buông xuống.
Thẩm Nhất Cùng vẫn có chút sợ , bắt đầu uống hai ngụm rượu để tăng thêm can đảm.
Từ Nhập Vọng an ủi Thẩm Nhất Cùng bảo cậu đừng lo lắng, Trần Xiêm sẽ không thật sự làm gì bậy bạ với cậu đâu.
Thẩm Nhất Cùng: "...... tôi không lo lắng cái này."
Từ Nhập Vọng tiếc nuối nói: "À, như vậy sao...."
Trần Xiêm: "...." Từ Nhập Vọng cậu con mẹ nó là đem chỉ số thông minh để làm chất dinh dưỡng cho bộ tóc dài trên đầu hay sao?
Thời gian nhoáng cái đã tới 8 giờ, bên ngoài trời cũng đã tối sầm, Thẩm Nhất Cùng với Trần Xiêm hai người đứng lên đi qua cách vách, để lại Từ Nhập Vọng một người ở đây tùy cơ ứng biến.
Thẩm Nhất Cùng tới phòng bên cạnh, ngồi trên sofa cùng Trần Xiêm mặt đối mặt nhìn nhau, hắn nói: "Cái kia...... Chúng ta phải giả bộ ngoại tình như thế nào đây."
Trần Xiêm thấy dáng vẻ hắn chẵng biết làm sao, bỗng cảm thấy có chút muốn cười: "Chúng ta trước mắt lên giường đi, cậu đừng khẩn trương, tôi sẽ không thật sự đối với cậu làm gì đâu."
Thẩm Nhất Cùng cảm thấy rất xấu hổ, để bạn của Từ Nhập Vọng giúp hắn như vậy, nhưng mà cũng đã tới tình trạng này rồi , chần chờ mãi cũng không quá thích hợp lắm, hắn do do dự dự đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Trần Xiêm.
Dáng vẻ của Trần Xiêm cũng không kém , chỉ là đem so với Từ Nhập Vọng cái loại thuần nam tính thì nhiều thêm vài phần khí chất văn nhã, loại khí chất này cho người ta một cảm giác nhu hòa, phảng phất như một thanh vũ khí sắc bén bị phong ấn trong vỏ.
Thẩm Nhất Cùng ngồi ở đầu giường, Trần Xiêm chậm rãi nhích lại gần, hắn đầu tiên là thử tính hôn trán Thẩm Nhất Cùng, muốn giảm bớt cảm xúc khẩn trương của Thẩm Nhất Cùng, hắn thấp giọng nói: "Đừng sợ, không có việc gì đâu."
Thẩm Nhất Cùng nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt cũng rũ xuống, ra vẻ trấn định ừ một tiếng.
Sau đó Trần Xiêm dùng tay ôm lấy Thẩm Nhất Cùng, môi chậm rãi hạ xuống, hắn hôn rất chậm, cũng phi thường nghiêm túc.
Thẩm Nhất Cùng không tự chủ được muốn lui về sau, lại bị hắn dùng tay ôm lấy, nhưng mà ngay khi môi hai người sắp dán vào nhau, chợt bên cửa sổ cuồng phong gào thét. Trần Xiêm động tác nháy mắt dừng lại, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thật sự tới nha."
Con gió này tới cực kỳ đột ngột, lại trực tiếp đem tấm kính pha lê trên ban công thổi nát, tấm màn treo bên cạnh giống hai bàn tay to, trực tiếp bay lên không trung nhào thẳng tới người trên giường.
Trần Xiêm xoay người đứng ở bên mép giường, từ trong lòng móc ra lá bùa, chuẩn bị cùng chồn tinh này phân cao thấp. Ai biết gió trong nháy mắt dừng lại, Thẩm Nhất Cùng cảm thấy trước mặt mình rơi xuống một bóng ma màu đỏ, một giọng nói lạnh băng vang lên: "Muốn chết ??"
Trần Xiêm sắc mặt đại biến, xoay người định lui về phía sau, cả người lại trực tiếp bị tấm màn kia bao vây , hướng tới cửa sổ bay ra ngoài.
Thẩm Nhất Cùng thấy tình huống không đúng, vội vàng hô to: "Hoàng Dao, đừng giết hắn..."
Trần Xiêm bị bao bọc lấy nháy mắt dừng lại giữa không trung, một bàn tay bóp lấy cằm Thẩm Nhất Cùng, Hoàng Dao giọng nói lạnh như băng: "Lá gan người rất lớn nha."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhất Cùng cẩn thận nhìn Hoàng Dao.
Lần đầu tiên là ở trong mộ thất ánh sáng tối tăm, lần thứ hai là say rượu đến mờ mịt đầu óc, lúc này ánh sáng vừa lúc, Hoàng Dao đứng ở trước mặt hắn, trên người còn bận bộ hỷ phục màu đỏ xinh đẹp kia. Mặt mày hắn như họa, đôi mắt phượng hẹp dài khơi lên một độ cong không vui, môi mỏng hơi hé, có vẻ là tâm tình rất không ổn.
Thẩm Nhất Cùng cũng không biết mình nghĩ gì, đều lúc này hắn cư nhiên rất không hợp không khí nói một câu: "Hoàng Dao , ngươi lớn lên thật sự rất đẹp nha..."
Hoàng Dao: "......"
Thẩm Nhất Cùng lại cười gượng nói: "Tôi, tôi kỳ thật không có cùng hắn ngoại tình đâu, chính là muốn đem ngươi dụ ra thôi ."
Hoàng Dao buông lỏng cằm Thẩm Nhất Cùng, hắn nói: "Dụ ta ra sao ?"
Thẩm Nhất Cùng cái khó ló cái khôn, vươn chính tay mình ra , lộ ra chiếc vòng ngọc xinh đẹp kia : "Vòng tay này quá quý trọng, cứ như vậy tặng cho ta hình như không thích hợp lắm......"
Hoàng Dao chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Nhất Cùng , trầm mặc một lát, lại không vạch trần lời nói dối của Thẩm Nhất Cùng, hắn nói: "Thích hợp, ngươi xứng với chiếc vòng tay này."
Trái tim Thẩm Nhất Cùng bắt đầu không có tiền đồ mà đập điên cuồng.
Hoàng Dao chợt hỏi: "Vậy ngươi thích ta không?"
Thẩm Nhất Cùng không nghĩ tới Hoàng Dao sẽ trực tiếp hỏi như vậy, có hơi xấu hổ, nhưng mà sau khi hắn chần chờ, vẫn gật đầu, nói: "Thích."
Hoàng Dao vui vẻ cười: "Ta cũng thích ngươi."
Hắn nói xong lời này, trực tiếp lại gần hôn lên môi Thẩm Nhất Cùng.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Thẩm Nhất Cùng, hắn lần đầu tiên biết hôn môi lại khiến người ta thích mê như vậy.
Môi Hoàng Dao hơi lạnh, lại rất mềm, hai người môi lưỡi tương tiếp, trong đầu Thẩm Nhất Cùng dường như có vô số pháo hoa đang nổ , kích động đến cả khuôn mặt cũng đỏ lên , tuy rằng bởi vì làn da có hơi đen ,cho nên màu đỏ trên mặt cũng nhìn không thấy là bao.
Bên này hai người hồng phấn phiêu phiêu, bên kia Trần Xiêm còn đang bị treo ở giữa không trung trên dưới đều không xong. Hắn vừa thấy Hoàng Dao liền biết không ổn, chồn tinh này tuyệt đối không có khả năng chỉ 73 tuổi , trước số 73 không chừng còn phải thêm một con số nữa.
Mẹ nó, đầu năm nay yêu đương còn thịnh hành kiểu che giấu tuổi tác sao, Trần Xiêm trong lòng thầm mắng con chồn tinh dơ bẩn, lại bị tấm màn bọc không thể động đậy.
Thẩm Nhất Cùng lại không tiền đồ bị mê hoặc, đối với một gương mặt xinh đẹp như vậy , giới tính phảng phất cũng không còn quan trọng nữa .
Hoàng Dao nói: "Ta phải đi rồi..."
"Ngươi muốn đi đâu ?" Thẩm Nhất Cùng hỏi hắn.
"Ta phải tích góp sính lễ cho ngươi." Hoàng Dao duỗi tay sờ mặt Thẩm Nhất Cùng, trong ánh mắt đều là ôn nhu, "Sau đó cưới ngươi."
Thẩm Nhất Cùng nói: "Kỳ thật không cần sính lễ cũng được......"
Ai biết Hoàng Dao nghe được lời này sắc mặt đại biến: "Sao lại không cần sính lễ , cưới hỏi là thê , đi theo là thiếp."
Thẩm Nhất Cùng "..." . Hắn đột nhiên bắt đầu tò mò Hoàng Dao rốt cuộc ở trong thạch quan đã ngủ bao nhiêu năm.
"Về sau nếu nhớ ta, lấy máu gà bôi lên trên vòng tay là được." Hoàng Dao nói, "Không cần phải làm chuyện khiêu khích sự kiên nhẫn của ta..." tỷ như, ngoại - tình .
Thẩm Nhất Cùng ngoan ngoãn gật đầu, Hoàng Dao lại ở trên trán hắn ấn xuống một nụ hôn, liền đứng dậy rời đi.
Thẩm Nhất Cùng nhìn bóng dáng hắn, mặt lộ vẻ hoảng hốt , trong miệng nói: "Hoàng Dao thật sự là rất đẹp nha...."
"Loảng xoảng." Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng động vật nặng rơi xuống đất, Thẩm Nhất Cùng quay đầu lại nhìn, lại thấy Trần Xiêm chật vật từ tấm màn kia bò ra ngoài.
"Trần Xiêm, ngươi không sao chứ ???." Thẩm Nhất Cùng chạy nhanh tới hỏi.
"Không có việc gì." Trần Xiêm lắc đầu, hắn nói, "Hắn vừa rồi đã tới đúng không?"
Thẩm Nhất Cùng: "Ừhm , đã tới, ôi đệt, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng anh sẽ bị hắn ném từ trên lầu xuống."
Mặt Trần Xiêm lộ vẻ bất đắc dĩ , bọn họ bày ra trận pháp một chút cũng dùng không tới, aau khi con chồn tinh tiến vào thậm chí đều không có kích phát, nói trắng ra là, bọn họ cùng chồn tinh này căn bản không cùng một đẳng cấp, nếu như con chồn tinh này muốn nghiền chết bọn họ, quả thực dễ như nghiền chết con sâu con kiến vậy.
"Hắn khẳng định không chỉ 73 tuổi." Trần Xiêm nói , "Tu vi này không có trên trăm năm tuyệt đối không có khả năng."
Thẩm Nhất Cùng: "...... A?"
Trần Xiêm: "Haizz , phỏng chừng là cậu trêu vào một vị tổ tông rồi ."
Kỳ thật Thẩm Nhất Cùng lúc trước đã mơ hồ cảm giác được Hoàng Dao không bình thường, nhưng lúc này bị Trần Xiêm nói ra hắn vẫn hơi lo sợ, hắn không nghĩ tới lai lịch của Hoàng Dao lại lợi hại như vậy: "Tôi đây làm sao bây giờ?"
Trần Xiêm: "Cậu thích hắn không ?"
Thẩm Nhất Cùng nghe hỏi như vậy, cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó cho một đáp án: "Tôi thích gương mặt của hắn."
Trần Xiêm: "......" Lời này của cậu tốt nhất đừng để hắn nghe thấy được.
"Hắn thật sự rất đẹp." Thẩm Nhất Cùng mắt trông mong nói, "Nếu như anh thấy hắn thì anh cũng sẽ thích."
Trần Xiêm dở khóc dở cười: "Vậy cậu nguyện ý cùng hắn ở bên nhau sao?"
Thẩm Nhất Cùng nói: "Không biết nữa, nhưng chuyện yêu đương như này không phải đều đến nói chuyện mới biết được có nguyện ý hay không sao?"
Kỳ thật những lời này Trần Xiêm cũng đồng ý, chỉ là vấn đề ở chỗ, nếu sau khi nói chuyện xong Thẩm Nhất Cùng không muốn, Hoàng Dao kia phỏng chừng 80% cũng sẽ không đồng ý chia tay với hắn.
"Nếu cậu không muốn, tốt nhất tìm sư phụ cậu giúp cậu xem sao đi." Trần Xiêm đưa ra kiến nghị, "Phỏng chừng chỉ có Lâm tiên sinh mới có thể trị được con chồn tinh này thôi."
Nhắc tới Lâm Trục Thủy, tươi cười trên mặt Thẩm Nhất Cùng cũng phai nhạt hẳn, tuy rằng hắn hiện tại cũng không biết Lâm Trục Thủy rốt cuộc đang vội cái gì, nhưng cũng mơ hồ có thể đoán được việc này có liên qua tới Chu Gia Ngư. Cùng so sánh với việc Chu Gia Ngư sống lại, những việc này của mình còn có thể tính là chuyện gì lớn sao, nghĩ đến đây, Thẩm Nhất Cùng ngoài miệng tuy rằng đồng ý, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm ,hắn sẽ không đem chuyện này gây thêm phiền toái cho Lâm Trục Thủy.
Trần Xiêm thấy biểu tình trên mặt Thẩm Nhất Cùng, đang muốn hỏi thêm vài câu, cửa lại vang lên tiếng đập cửa, hắn đi ra mở cửa, thấy Từ Nhập Vọng mồ hôi đầy đầu đứng ở cửa, thấy hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới thở phào nhẹ nhõm: "Hai người không có việc gì chứ , tôi vẫn luôn gõ cửa mà sao hai người không nghe thấy hả?"
"Không có." Trần Xiêm nói, "Chắc là bị hạ chú thuật rồi, cái gì cũng không nghe thấy."
Từ Nhập Vọng nói: "Con chồn tinh kia đâu?"
Trần Xiêm làm tư thế buông tay, nói: "Đi rồi, đó là mấy trăm năm lão yêu tinh, chúng ta làm sao mà bắt được chứ ."
"Mấy trăm năm??????" Trước mắt Từ Nhập Vọng không thể tưởng tượng được, chạy nhanh tới nhìn Thẩm Nhất Cùng, "Cậu không sao chứ, Thẩm Nhất Cùng, hắn không đối với cậu làm cái gì chứ hả ?"
Thẩm Nhất Cùng lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì.
"Kia làm sao bây giờ." Từ Nhập Vọng nói, "Bằng không tôi đi hỏi sư phụ tôi, xem sư phụ có thể giúp được cái gì hay không ."
"Không cần." Thẩm Nhất Cùng nở nụ cười, "Kỳ thật tôi cảm thấy hắn cũng khá tốt, cũng không có cưỡng ép ta, còn nói đang tích cóp của hồi môn để cưới ta nữa."
Từ Nhập Vọng còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy biểu tình Thẩm Nhất Cùng kiên định, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Hắn trong mơ hồ hiểu rõ cái gì, trong lòng khe khẽ thở dài, nói: "Nếu như có chuyện gì tôi có thể giúp, cậu nhất định phải nói cho tôi biết đấy."
Thẩm Nhất Cùng gật đầu.
Sau khi rời khỏi Đông Bắc, Thẩm Nhất Cùng lại một mình một người đi những nơi khác. Ở đất khách, ngẫu nhiên vẫn sẽ đặc biệt nhớ quê nhà. Nhưng tốt xấu gì thì Thẩm Nhất Cùng cũng không cô độc, bởi vì vô luận hắn đi đến nơi nào, bên cạnh đều có một người tên Hoàng Dao bầu bạn.
Hắn sẽ vào đêm khuya nào đó cho y một nụ hôn, hắn sẽ vào ngày mưa đưa tới một cây dù, hắn sẽ giúp y ngăn trở nguy hiểm bất chợt xảy ra, để y lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết.
Thẩm Nhất Cùng rốt cuộc hiểu rõ, có người làm bạn là việc hạnh phúc cỡ nào.
Buổi tối giá lạnh, hắn nằm trong phòng khách sạn, ăn bữa khuya, hút thuốc . Ánh đèn trong phòng màu vàng nhạt , chiếu vào người nhu nhu ấm áp, y nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng Dao, vì thế liền quay đầu.
Hoàng Dao xuất hiện ở phía sau Thẩm Nhất Cùng, trong tay cầm một hộp gỗ đỏ xinh đẹp, hắn đem hộp gỗ đỏ đưa cho y , mỉm cười nói đây là quà năm mới hắn tặng cho y.
Thẩm Nhất Cùng nhận lấy hộp gỗ , thật cẩn thận mở ra, ở bên trong thấy được một viên ngọc bội nho nhỏ màu đỏ, hình dạng ngọc bội là một con chuột lang rất sống động. Y nhìn thấy cái này, lập tức nhớ tới Chu Gia Ngư tặng cho Lâm Trục Thủy ngọc bội hình con cá kia, ý cười trên mặt dần nhạt đi.
"Làm sao vậy, không thích à ?." Hoàng Dao ngồi bên cạnh Thẩm Nhất Cùng, nhẹ giọng hỏi, hắn đã thay ra bộ hỉ phục chói mắt kia , bận vào quần áo của người hiện đại, nhưng vô luận hắn bận cái gì, khí chất cổ xưa trên người hắn đều có thể thấy được .
"Không có." Thẩm Nhất Cùng nói, "Chỉ là nhớ tới một người bạn trước kia....."
"Bạn ?" Hoàng Dao hỏi.
"Ừm..." Thẩm Nhất Cùng nói, "Cậu ấy cũng đưa cho người yêu một cái ngọc bội như vậy, chỉ là sau đó...... người đã không còn."
Hoàng Dao lâm vào trầm mặc, hắn duỗi tay nhẹ nhàng đem Thẩm Nhất Cùng kéo vào lòng mình, nhiệt độ cơ thể hắn so với người thường cao hơn một ít, trong thời tiết lạnh giá này, được ôm chặt như vậy là một việc thật sự rất thoải mái, Thẩm Nhất Cùng điều chỉnh tư thế một chút , chậm rãi đem chuyện của Chu Gia Ngư với Lâm Trục Thủy kể lại cho Hoàng Dao nghe.
Về việc Chu Gia Ngư xuất hiện, ở chung rồi biến mất, y nói nói, thanh âm liền nhỏ dần đi.
Hoàng Dao cho rằng Thẩm Nhất Cùng đang khóc, cúi đầu nhìn, lại phát hiện Hắc Tử của hắn đã ngủ rồi. Chắc là quá mệt mỏi, ánh mắt Hoàng Dao rất ôn nhu , hắn ôm Thẩm Nhất Cùng, cảm thụ được y hô hấp đều đều, chính mình cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Một giấc này, Thẩm Nhất Cùng ngủ rất ngon .
Sau một đoạn thời gian, Thẩm Nhất Cùng vẫn luôn không nghe được bất luận tin tức gì về Lâm Trục Thủy. Bất quá có đôi khi, không có tin tức ngược lại là một loại tin tốt, này ít nhất chứng minh Lâm Trục Thủy không có xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Thẩm Nhất Cùng đã quen với sự tồn tại của Hoàng Dao, thậm chí ở sâu trong nội tâm, bắt đầu chờ mong quan hệ với Hoàng Dao càng tiến thêm một bước.
Chính là Hoàng Dao lại không hề có động tĩnh, nhiều nhất cũng chỉ là hôn hôn Thẩm Nhất Cùng, thậm chí đại đa số thời gian, Thẩm Nhất Cùng cũng không biết người này đang ở đâu.
"Hoàng Dao, anh không phải nói thích tôi sao?" Thẩm Nhất Cùng hỏi hắn, "Chúng ta đây là đang yêu đương phải không?"
Hoàng Dao lắc đầu.
Thẩm Nhất Cùng thấy hắn lắc đầu, kinh ngạc: "Anh vì sao lại lắc đầu?"
Hoàng Dao nói: "Chỉ có gả cưới, không có yêu đương."
Thẩm Nhất Cùng: "......" Y trầm mặc chốc lát, vẫn là hỏi ra vấn đề chính mình vẫn luôn muốn hỏi kia, "Cái kia, anh nói thật đi, anh rốt cuộc...... bao nhiêu tuổi vậy ?"
Hoàng Dao nói: "73."
Thẩm Nhất Cùng nói: "Anh xác định?"
Hoàng Dao nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Nhất Cùng nói: "Vậy trước khi anh ngủ trong thạch quan là triều đại nào?"
Hoàng Dao rất bình tĩnh nói: "Tôi không nhớ rõ."
Mặt Thẩm Nhất Cùng lộ vẻ nghi ngờ , cùng Hoàng Dao ở bên nhau lâu rồi, y phát hiện Hoàng Dao có một ít động tác nhỏ, tỷ như lúc hắn nói dối tóc sẽ nhẹ nhàng đong đưa...... vừa thấy như là bị gió thổi, nhưng trên thực tế khi không có gió cũng sẽ động.
"Thật sự sao ?" Thẩm Nhất Cùng duỗi tay cầm lấy sợi tóc đen nhánh của Hoàng Dao, "Anh không gạt tôi chứ?"
Hoàng Dao nói: "Không có."
Hắn vừa nói xong lời này, Thẩm Nhất Cùng liền cảm thấy sợi tóc kia ở trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng gãi gãi, khiến y nhịn không được có chút muốn cười: "Vô luận anh bao nhiêu tuổi tôi đều thích anh."
Hoàng Dao nhíu mày.
Ngay khi Thẩm Nhất Cùng cho rằng hắn sẽ không nói thật , hắn lại thấp giọng nói: "Có thể làm tổ tông của em thì em vẫn thích tôi sao ?"
Thẩm Nhất Cùng: "......" Xem ra lúc trước Trần Xiêm thật sự đoán đúng rồi, tuổi Hoàng Dao tuyệt đối không chỉ 73 đơn giản như vậy, khả năng phía trước còn phải thêm một số 3 hoặc là 4 hoặc 5 cũng nên...
"Thích , không nói thì không nói đi." Thẩm Nhất Cùng từ bỏ truy cứu, "Dù sao tôi hiện tại cũng rất thích anh."
Hoàng Dao ước chừng là bởi vì duyên cớ niên đại xa xăm , cá tính có thể nói là đặc biệt bảo thủ, đến việc hôn rồi sờ sờ ôm một cái cũng phải thập phần khắc chế, càng đừng nói đến việc tiến thêm một bước nữa.
Mà Thẩm Nhất Cùng là xử nam hơn hai mươi năm, lúc này rốt cuộc cảm thấy chính mình đang yêu đương, đương nhiên là muốn cùng người yêu làm chút chuyện ấy ấy.
Nhưng mà Hoàng Dao lại chết sống không chịu.
Hai người đang bởi vì chuyện này mà giằng co, Thẩm Nhất Cùng lại nhận được một tin tức, tin tức nói rằng Chu Gia Ngư đã trở lại.
Sau khi biết chuyện này , Thẩm Nhất Cùng vội vội vàng vàng chạy về nhà , rốt cuộc từ Lâm Giác biết được hết thảy mọi chuyện , đã biết trong khoảng thời gian này, Lâm Trục Thủy rốt cuộc vì cái gì mà nỗ lực sống.
Chu Gia Ngư đã trở lại. Thẩm Nhất Cùng cao hứng cả người phát run, hắn về nhà, thấy một thanh niên ngồi trên xe lăn. Khuôn mặt xa lạ, nhưng mà ánh mắt kia cùng khí chất đó, lại làm người cảm thấy như rất quen thuộc.
Thẩm Nhất Cùng tiến lên liền cho cậu một cái ôm.
Chỉ là thanh niên lại ngây thơ mờ mịt, một vẻ mặt không quen biết hắn.
Thẩm Nhất Cùng vừa vui vừa tức, cuối cùng còn mang theo chút bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ trở về là tốt rồi, vô luận có nhớ hay không, chỉ cần người còn là được......
Chu Gia Ngư đột nhiên trở về, trong nhà lại lần nữa rót đầy sức sống, chỉ là Thẩm Nhất Cùng lại có phát sầu, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc phải như thế nào cùng người trong nhà nói việc hắn cùng chồn bên nhau.
Bất quá không đợi đến khi hắn tìm được lý do thoái thác, sính lễ Hoàng Dao liền đưa tới cửa.
Người trong nhà nhìn thấy mấy thứ này, đều thập phần kinh ngạc, rơi vào đường cùng, Thẩm Nhất Cùng đành phải đem sự tình hắn cùng Hoàng Dao nói ra. Đương nhiên hắn đã lượt đi một ít nội dung, chỉ là nói hắn với Hoàng Dao quen biết trong mộ thất, sau lại vẫn luôn dây dưa không rõ, nhưng hắn không dám nói chính mình muốn cùng Hoàng Dao tiến thêm một bước nhưng lại bị cự tuyệt, hắn vẫn cảm thấy cái này có chút mất mặt.
"Chà....đây là đào hoa của Hắc Tử nha." Lâm Giác bắt đầu trêu Thẩm Nhất Cùng , "Thật sự không tính sớm một chút nhận lấy sao ?"
Thẩm Nhất Cùng da mặt dày nói hắn không phải tùy tiện như vậy mua người, nhưng mà chân tướng chỉ có chính hắn mới biết rõ, tuy rằng nhìn như là Hoàng Dao đang theo đuổi hắn, nhưng rốt cuộc là chuyện như thế nào...... haizz, vẫn là không nên cùng cổ nhân so đo.
Hai người cứ như vậy rề rà mãi, rề rà tới nỗi Thẩm Nhất Cùng bắt đầu tuyệt vọng , Hoàng Dao lại mang theo bà mối đột nhiên xuất hiện ở nhà bọn họ.
Cùng đi theo bà mối tới, còn có một đống sính lễ.
Lúc ấy Thẩm Nhất Cùng còn không ở nhà, chờ đến lúc hắn trở về, phát hiện chính mình cư nhiên đã bị Lâm Trục Thủy gả đi ra ngoài.
"Gả liền gả đi." Lâm Trục Thủy nói, "Đỡ phải mỗi ngày nằm ở nhà."
Thẩm Nhất Cùng biểu tình u oán, làm sao mà không biết Lâm Trục Thủy ghét bỏ mình vì mình là bóng đèn chứ.
"Chẳng lẽ cậu không muốn gả?" Chu Gia Ngư thấy Thẩm Nhất Cùng có chút lo lắng, "Cậu không gả cũng được nha, cùng Trục Thủy nói đi......"
"Không phải." Thẩm Nhất Cùng nói, "Tôi chính là suy nghĩ tới một việc ."
"Chuyện gì?" Chu Gia Ngư hỏi.
Thẩm Nhất Cùng có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra: "Chính là, gả qua rồi, kỹ thuật tôi không tốt thì hắn sẽ ghét bỏ tôi sao?"
Trong nhà chợt một mảnh yên tĩnh.
Thẩm Nhất Cùng thấy được trên mặt mọi người lộ ra vẻ mặt thương hại, hắn bỗng nhiên phát hiện cái gì: "Từ từ, tôi , tôi chẳng lẽ không làm được mặt trên?"
Chu Gia Ngư nói: "Cậu đến lúc đó có thể cùng hắn thương lượng một chút?"
Cậu gặp qua Hoàng Dao một lần, Hoàng Dao tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng là thân cao , khí thế không có một chỗ nào mà không ở trên Thẩm Nhất Cùng. Nói thật, đối mặt với người như vậy, cũng chỉ có Thẩm Nhất Cùng thần kinh thô mới mơ tưởng tào lao như vậy thôi.
Thẩm Nhất Cùng nháy mắt luống cuống, bắt đầu gào khan: "Không đúng a, này cùng với tưởng tượng của tôi không giống a..."
Hắn nghĩ chính là mình sẽ đem Hoàng Dao làm tới sắc mặt ửng đỏ, lúc này đột nhiên ý thức được khả năng phát sinh tình huống này đối tượng lại là chính mình, như thế nào dọa người như vậy chứ , cho nên hắn chờ mong nhiều năm như vậy rốt cuộc là vì cái gì đây.
"Đừng lo lắng." Chu Gia Ngư vỗ vai hắn , "Hắn dám động vào cậu, cậu liền gào, gào đến hắn không hạ thủ được mới thôi ."
Thẩm Nhất Cùng ngốc ngốc nhìn Chu Gia Ngư, một câu cũng nói không ra lời.
Sau đó Thẩm Nhất Cùng với Hoàng Dao rốt cuộc thế nào, mọi người đều không rõ lắm, chỉ biết sau khi kết thúc hỗn lễ hai ngày, đều không thấy bóng dáng Thẩm Nhất Cùng đâu , mà Hoàng Dao thần thanh khí sảng, tươi cười như xuân như hoa.
"Cho nên cậu cuối cùng ở mặt trên à ?" Rất lâu sau Chu Gia Ngư hỏi Thẩm Nhất Cùng như vậy.
Thẩm Nhất Cùng lúc ấy đang hút thuốc ,sau khi phun ra một ngụm sương khói, tang thương nói: "Ở."
Chu Gia Ngư nói: "Kia cũng không tệ lắm nhỉ ?"
Thẩm Nhất Cùng không hé răng, trong lòng lại âm thầm rơi lệ, mặt trên thì mặt trên đấy , chính là con mẹ nó ai có thể nghĩ tới còn có một loại tư thế kêu là cưỡi ngựa chứ !!!
Hoàn toàn văn .