????????????????????????????????????????????????

Thời điểm cô thức dậy, trong nhà không còn một ai chỉ có mình cô.

Eo cùng đầu đều đau nhức kinh khủng, nằm ở trên giường hồi lâu, cô đứng lên đỡ tường vào toilet, mới rửa được nửa đầu óc lại choáng váng lấy tay trụ trên bồn rửa mặt.

Qua tấm gương, có thể thấy trên người cô từng mảng lớn dấu hôn, cô cúi đầu liếc nhìn chính mình, ngực và cổ cũng là những vết cắn.

Những cảnh tối hôm qua từ từ tái hiện lại qua những dấu vết này tạo thành những mảnh ký ức và tràn vào trong đầu cô.

Cô nhớ bị anh đè lên sofa mà thao còn Tống Văn thì nằm bên cạnh, cô lại cảm thấy thẹn mà ngón chân đều cuộn lên.

Sau khi rửa sạch, cô chỉ đơn giản nấu một thứ gì đó để ăn, ăn xong liền dọn dẹp vệ sinh.

Cơ thể đã quá mệt mỏi, cô chỉ kịp dọn dẹp phòng ngủ, sau đó lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, nghe thấy tiếng động từ phòng khách bên ngoài, cô mang dép lê bước ra, thấy Lăng Thiệu cởi hết áo, để ngực trần đang lau sàn nhà.

Trên người anh toàn là mồ hôi.

Phòng khách không có điều hòa, anh mở cửa sổ nhưng vẫn không kịp tỏa nhiệt.

Chiếc ghế sofa có mùi quá nặng anh liền liên hệ với người cửa hàng thay một chiếc ghế mới, ban công và phòng khách gần như đã được lau sạch.

Anh biết Thư Tâm rất thích sạch sẽ, sau khi từ Cục Dân Chính trở về, anh thậm chí còn không đi dạy, trực tiếp đến đây dọn dẹp.

Lau sàn xong, anh cầm cây lau nhà đi vào phòng tắm, quay đầu lại đã thấy Thư Tâm đang dựa vào khung cửa nhìn anh, không biết đã nhìn anh bao lâu rồi.

" Dậy rồi sao?" Anh bước tới, nghĩ đến trên người đầy mồ hôi không dám đến gần cô, anh chỉ cúi người, hôn lên môi cô " Chờ anh chút".

Anh vào phòng tắm giặt giẻ lau, xả nước lạnh tắm rửa, lúc này mới tuỳ tiện xoa xoa tóc bước ra.

Cô đang rửa bát trong bếp.

Tóc cô được búi cao sau đầu, làn da sau gáy trắng như sứ, một lớp ánh sáng dịu dàng bao quanh lấy cô.

Ngón tay mềm mại của cô lướt dưới nước, sau khi xả nước, cô dùng khăn lau bát sạch sẽ rồi đặt vào giá đựng bát đĩa.

Rửa xong, cô rửa tay bằng xà phòng mở tạp dề ra, khi quay lại, cô thấy Lăng Thiệu đang đứng phía sau, dịu dàng nhìn cô.

" Hôm nay anh không đến trường à?"

Về chuyện tối hôm qua, cô không muốn nhắc đến nửa lời, cảm thấy Lăng Thiệu đã đối xử với Tống Văn hơi quá đáng, nhưng cô mơ hồ nhận ra rằng người đàn ông này làm tất cả những điều này vì cô.

Ngọn nguồn là ở cô, và cô cũng không thể trách anh.

Lăng Thiệu đi tới, ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nói " Không đi".

Thư Tâm bị anh ôm vào lòng, tựa vào ngực anh nhẹ nhàng nói " Lăng Thiệu, căn phòng này là nơi trú ẩn an toàn của em, không phải để ngoại tình với anh".

" Chúng ta đều đã ly hôn, hiện tại một nam một nữ chưa kết hôn, sao có thể gọi là ngoại tình?" Những ngón tay của anh cách lớp váy dài vuốt ve sau lưng cô.

Cô đoán được điều đó, đối với Tống Văn càng thêm hổ thẹn.

" Lăng Thiệu, chúng ta....." Hai bàn tay xoắn xuýt lấy nhau, lời nói đến miệng có chút không đành lòng.

Anh buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô nói " Chúng ta một lần nữa bắt đầu lại".

" Cái gì?" Thư Tâm sững sờ.

" Anh biết em trong lòng sẽ thấy không thoải mái, cảm thấy em đã cướp chồng của Tống Văn" Anh chạm vào mái tóc đen mềm mại của cô.

Thư Tâm cắn môi, đôi mắt có chút đỏ " Em....không nghĩ sẽ kết hôn lần nữa".

Cô sợ hãi.

Sợ hãi cuộc hôn nhân thất bại lại ghé thăm cô.

ngôn tình ngược

Cô sợ rằng Tống Văn nói đúng, anh sẽ bỏ rơi cô.

Càng sợ hơn nữa, những gì người đàn ông đối xử với cô vào lúc này sẽ là ký ức đẹp nhất trong cuộc đời bình đạm của cô sau này.

Cô sợ nên không dám đi về phía anh.

Cô chỉ muốn thu mình lại trong căn phòng này, nơi trú ẩn an toàn này và từ từ chữa lành vết thương do cuộc hôn nhân thất bại gây ra..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện