Chiều cao của Lăng Thiệu đặc biệt dễ thấy giữa nhóm người, anh ấy quá cao còn hơn rất nhiều so với giáo viên nam bên cạnh, anh mặc đồ thể thao đã sớm ướt đẫm cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc bên dưới đều được phác hoạ qua lớp áo.

Cánh tay dài vươn ra lừa bóng, một tay vươn qua đầu Vương Thành Chính hướng vào rổ ghi bàn.

Vương Thành Chính không nóng nảy chút nào " Anh à, em sai rồi, em thật sự sai rồi....."

Lăng Thiệu nhếch môi nở nụ cười " Mười quả bóng, ngươi giữ lại cho tôi, nếu không giữ được tôi sẽ đập nát trán của cậu".

"Ca...." Vương Thành Chính một bên cản cầu, một bên xin lỗi " Em nhớ lúc anh kết hôn, chị dâu không giống thế này, sao hai năm không gặp nhau mà trở nên xinh đẹp như vậy? cũng trách mắt em bị mù, thật sự, nhận sai người.......em sai rồi —"

Anh ta đi được một lúc, Lăng Thiệu đã đè anh ta tới cột bóng rổ, treo người lên, Vương Thành Chính không kịp né tránh, lập tức ngã xuống đất.

Thư Tâm trên sân khấu bị kinh hãi, cô đứng lên che miệng, lo lắng rằng Lăng Thiệu sẽ làm anh ta bị thương.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, anh đã đưa tay ra kéo Thành Chính đứng lên.

" Đừng giả chết".

Vương Thành Chính muốn khóc không ra nước mắt " Ca....em thật sự sai rồi".

????

Anh đã rót 11 trái vào rổ lại trên sân, lần nào anh cũng đem Vương Thành Chính hạ đến thảm.

Sau lần thứ 11, Vương Thành Chính không thể đứng dậy được.

Anh ta ngồi trên mặt đất phất tay với anh "Ca.......từ hôm nay sẽ rút kinh nghiệm....!về sau không bao giờ làm việc ngu ngốc đó.

Em về âu gặp chị dâu lập tức đi đường vòng được chưa? Chết tiệt, em nhớ rõ ràng vợ anh trông không giống như thế này"

Lăng Thiệu lau mồ hôi trên trán, mắt nhìn Thư Tâm trên khán đài, khóe môi nhếch lên " Cô ấy còn chưa phải là vợ tôi".

Vương Thành Chính ngẩn người.

Liền nghe anh nói thêm một câu nữa " Tạm thời là không phải mà thôi"

Vương Thành Chính tam quan có điểm rạn nứt " Chết tiệt, ý anh là sao?"

Lăng Thiệu mặc kệ anh, lấy khăn lau mồ hôi, sau đó vào phòng thay đồ thay quần áo.

Vương Thành Chính đứng dậy, nhìn người phụ nữ trên khán đài, một thân màu đỏ, dáng người uyển chuyển, làn da trắng nõn, từ xa anh có thể cảm nhận được cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng và ít nói.

Thao.

Vương Thành Chính như hiểu ra điều gì đó, lại sinh lòng đố kỵ.

Không biết Lăng Thiệu đã gặp vưu vật này ở chỗ nào.

Đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Anh thay quần áo bước ra, chân dài đi vài bước đến gần Thư Tâm đứng trước mặt cúi đầu nói vài câu sau đó hôn lên môi cô.

Lúc này mới thoả mãn kéo người phụ nữ đỏ mặt ôm vào lòng rồi bước ra ngoài.

Vương Thành Chính trông ghen tị muốn chết.

Nếu anh đoán không sai, hộp cơm tình yêu mà Lăng Thiệu đắc ý khoe khoang mà yêu thích trước đó là do người phụ nữ này làm.

Lúc đó, họ vẫn thắc mắc tại sao vợ anh bỗng dưng đổi tính, trở nên hiền hậu đảm đang.

Hiện tại xem ra, thay đổi tính tình là cái quái gì, phải là thay đổi người a!

Cô bị Lăng Thiệu ôm trong ngực, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, trách anh mà nói " Có người sẽ nhìn thấy...."

Anh không chút để ý hôn lên mặt cô " Thấy liền thấy đi"

Thư Tâm nhất thời không là người đàn ông điên hay là cô điên rồi.

Lúc này, cứ như là lần đầu tiên hẹn hò với ai đó, tim đập thình thịch như có con nai chạy loạn.

Cô chủ động đặt tay lên lòng bàn tay anh đỏ mặt nhìn về phía trước.

Lăng Thiệu siết chặt tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện