Thư Tâm cả đêm bị anh thao mà mất đi toàn bộ ý thức, thân thể không ngừng run rẩy, sau khi Lăng Thiệu rời đi, cô vẫn vô thức run rẩy, hết lần này đến lần khác tiểu huyệt vẫn phun rất nhiều dâm thuỷ.

Sáng hôm sau, khi cô rời giường đi vệ sinh, Tống Văn đang trang điểm khi nhìn thấy cô thì sững sốt " Thư Tâm, gần đây da của cậu thực đẹp a"

Thư Tâm chột dạ sờ sờ mặt "....Phải không?"

" Tớ rất hâm mộ những người có làn da thực trắng mà không cần phải trang điểm...".

Tống Văn hướng mặt mình mà dặm phấn nền rồi chuốt mascara " Hôm nay cậu đến trường học phải không?"

Thư Tâm gật đầu " Ừm...đã hẹn với giáo sư Dương hôm nay gặp".

Lý do chính khiến cô đến Nam Thành là bởi vì một giáo sư hồi đại học của cô đã nhờ cô hỗ trợ dịch giúp một bài viết.

Thư Tâm có quan hệ tốt với giáo sư ấy, nhưng vì cô không sống ở Nam Thành, đi lại không tiện cho nên trao đổi qua điện thoại xem thử, nếu vài ngày là bản dịch có thể hoàn thành cô không cần phải ở lại.

Nếu bản dịch mất nhiều thời gian cô liền có tính toán khác.

" Vừa lúc chồng tớ đi làm, anh ấy có thể chở cậu đi" Tống Văn vừa nói xong, cô ấy hốt hoảng tô son môi " Tớ phải đi rồi, bye bye"

" Chú ý an toàn" Thư Tâm sau khi nhìn cô ấy đi khỏi đây, lúc này mới rửa mặt.

Sau khi làm bữa sáng, cô làm một phần cơm trưa khác đặt nó vào hộp.

Khi Lăng Thiệu lại đây, liền thấy nữ nhân mặt mày ôn nhu đang dùng sốt cà chua vẽ vẽ mặt cười.

" Làm nó cho anh?" Anh vòng tay ôm cô, hơi thở phả vào cổ cô.

Thư Tâm sợ nhột mà rụt người lại " Ừm"

Lăng Thiệu đỉnh đỉnh cô " Làm sao bây giờ, cảm động đến muốn thao em".

Thư Tâm vờ tức giận đẩy anh ra, vừa mới đóng hộp cơm lại đột nhiên nhớ ra một chuyện " Có khi nào sẽ bị đồng nghiệp của anh nhìn thấy không?"

" Không có việc gì".

Lăng Thiệu đem hộp cơm cho vào túi " Bọn họ hỏi thì anh nói là vợ của anh làm.

Hôm nào em đến đó, anh sẽ giới thiệu cho bọn họ biết em"

Thư Tâm đánh anh, mặt vì lời nói mà đỏ bừng cô giục " Mau ăn sáng đi".

Lăng Thiệu ngồi xuống, anh hầu như chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, đa số đều ở bên ngoài, cùng đồng nghiệp hoặc tự mình ăn uống tùy tiện.

Bệnh viện Tống Văn tương đối bận rộn lại không biết nấu ăn, anh lại là con người điển hình của chủ nghĩa đại nam tử, không bao giờ làm bất cứ việc gì trong nhà, muốn ăn thì gọi cơm gộp hoặc đi ra ngoài.

Có tiền là có thể mua được.

Nhưng hạnh phúc lúc này là thứ anh không bao giờ mua được.

Người phụ nữ sáng sớm đã rửa tay nấu canh, hầu hạ bữa sáng cho anh, liếc mắt đưa tình mà nhìn anh, hỏi anh ăn ngon không.

Lăng Thiệu nỡ lòng nào mà nếm thử đồ ăn ngon hay không anh chỉ muốn ăn thịt người phụ nữ trước mặt mình.

Thư Tâm vào phòng thay quần áo, sau đó đi vào phòng tắm trang điểm nhẹ nhàng, cô thường không trang điểm, không thích trang điểm nhiều, rốt cuộc cô cũng đã lâu chưa không gặp lão sư trong lòng có chút khẩn trương, vẫn là muốn trang điểm đẹp tươm tất.

Để lão sư có thể thấy rằng cô ấy cuộc sống cô ấy mấy năm nay quả thực rất tốt.

Lăng Thiệu ăn sáng xong, anh chủ động rửa bát đũa, vào toilet chuẩn bị rửa tay, nhìn thoáng qua đã thấy người phụ nữ mặc một chiếc váy đen dài.

Thiết kế hở eo tôn lên vòng eo mềm mại trắng nõn của cô, cực kỳ gợi cảm.

Cũng không phải là cổ chữ V, nhưng khi cô cúi đầu xuống, liền lộ ra khe ngực sâu hút, lúc này cô đang nhìn xuống xem đã được hay chưa, không nghĩ tới vừa cong lưng đã nhìn thấy anh trong gương..

Lăng Thiệu nhìn cô chằm chằm con ngươi như có lửa nóng, một lát sau anh bước vào vòng qua ôm cô từ phía sau " Trang điểm đẹp đến như vậy, là muốn anh đây xin nghỉ 1 ngày chuyên môn ở nhà thao em?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện