Căn nhà kia về sau cũng đã bị Lan Mẫn bán, tiền có lẽ đã bị nàng và bạn trai tiêu hết. Lan Mẫn đem tiền tiêu như nước, ăn bữa nay lo bữa mai, chính vì vậy mà khi nàng chết, bất kể cái gì cũng không hề lưu lại.

Lan Tinh hai bàn tay trắng.

Hơn nữa còn bị thương nặng, đang nằm trên giường bệnh.

Tưởng Tế Văn đương nhiên biết trách nhiệm này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu hắn, hắn đã phân phó thư kí sắp xếp hết mọi chuyện. Tiền thuốc men, tìm bác sĩ, an bài nơi về sau để Lan Tinh ở, còn có liên hệ cả trường học. Xem như việc này là phiền toái cuối cùng mà Lan Mẫn để lại, hết thảy đều đáng giá, chỉ cần nghĩ tới từ nay về sau sẽ không còn ai đến làm phiền mình nữa hắn đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng mọi việc lại phát triển vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Đầu tiên là thư kí cầm một tập tài liệu đến cho Tưởng Tế Văn, nói với hắn Lan Tinh không phải đứa trẻ bình thường, cậu bị mắc chứng rối loạn tự kỉ, các trường học đều không nhận trường hợp này.

Tiếp theo là có luật sư riêng của Lan Mẫn đến tìm hắn, nói muốn cho hắn xem di chúc mà nàng đã lưu lại. Lan Mẫn cư nhiên còn có một luật sư, hơn nữa nàng thế mà có thể hiểu được hai từ di-chúc! Tưởng Thế Văn có điểm kinh ngạc xen lẫn thú vị. Lan Mẫn xem ra cũng không hẳn là một nữ nhân nông cạn tầm thường, cũng biết đề phòng nếu như mình không may xảy ra chuyện mà lập di chúc trước.

Di chúc của Lan Mẫn hết sức đơn giản, chỉ có một câu.

Lan Tinh là đệ đệ của Tưởng Tế Văn, nếu nàng qua đời, Tưởng Tế Văn tất yếu chiếu cố cậu.

“Điều đó không có khả năng!” Tưởng Tế Văn từ trên ghế đứng lên, cười lạnh nói, “Nếu là đệ đệ của ta, Lan Mẫn sinh thời chắc chắn sẽ không phải giấu giếm, nàng thậm chí còn có thể lấy một phần tài sản của Tưởng gia thuộc về đệ đệ.”

Nhưng vị luật sư không để tâm đến điều đó, y chỉ phụ trách đưa di chúc của Lan Mẫn đến, những cái khác đều không phải phận sự của y. Luật sư nghe Tưởng Tế Văn chất vấn xong chỉ cười lấy lệ, sau đó liền rời khỏi.

Phía bệnh viện rất nhanh gọi điện tới, kiên quyết yêu cầu Tưởng Tế Văn trực tiếp nhận điện thoại chứ không phải thư kí. Tưởng Tế Văn qua điện thoại cam đoan với bệnh viện hắn sẽ lo toàn bộ viện phí, nhưng đầu dây bên kia lại muốn hắn đến để xem đệ đệ.

“Nó không phải đệ đệ của ta!” Tưởng Tế Văn bình tĩnh giải thích, “Đó là con của mẹ kế.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, xong lập tức nói, “Tưởng tiên sinh, đó là việc nhà của các ngươi. Nhưng hiện tại mời ngươi đến bệnh viện xem Lan Tinh, cậu bé không còn người thân, tình huống lại đặc thù, ngươi không thể cứ như vậy bỏ mặc nó ở trong bệnh viện, chỉ cần tìm bác sĩ tới là được. Tình trạng của Lan Tinh đang rất không ổn…”

Tưởng Tế Văn đành phải chấp thuận đến bệnh viện.

Đứa trẻ nhỏ gầy năm đó đã trở thành một thiếu niên ốm yếu, gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, lịm dần vào giấc ngủ. Nếu không phải tài liệu thư kí từng đưa qua có viết Lan Tinh đã mười sáu tuổi, Tưởng Tế Văn cơ hồ vẫn tưởng cậu chỉ mười ba, mười bốn. Lan Tinh cực kì giống Lan Mẫn, cho dù gầy gò xanh xao nhưng vẫn là một thiếu niên xinh đẹp. Ngũ quan chưa phát triển còn mang theo nét trung tính mềm mại, giống như khí chất dụ hoặc của Lan Mẫn, đều khiến Tưởng Tế Văn phải run sợ.

Bác sĩ ra hiệu cho Tưởng Tế Văn đi ra ngoài.

“Chúng ta vừa tiêm thuốc mê cho cậu bé.” Thầy thuốc vừa đóng cửa lại vừa nói, “Cảm xúc của Lan Tinh không được tốt, có biểu hiện phát cuồng, muốn xuống khỏi giường bệnh, thậm chí còn tự mình rút kim tiêm ra.”

“Phát cuồng?”

Bác sĩ mời Tưởng Tế Văn đến văn phòng, sau đó giải thích rõ hơn cho hắn.

“Chúng ta đã tra xét bệnh án của Lan Tinh ghi lại, cậu bé từ nhỏ đã mắc chứng rối loạn tự kỉ, từng qua các khóa điều trị nhưng không liên tục. Có khi đến bệnh viện, có khi là những trung tâm phục hồi cho trẻ mắc bệnh này nhưng đều đứt quãng, thường cách nhau vài tháng hoặc cả năm. Chúng ta không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng trị liệu không liên tục như vậy có ảnh hưởng rất lớn đến Lan Tinh khi trưởng thành. Cậu bé tuy đã mười sáu tuổi nhưng không có khả năng giao tiếp thông thường, từ khi nằm viện đến nay vẫn chưa hề nói một câu hoàn chỉnh, nhiều nhất chỉ có thể nói từng từ từng từ một.”

Tưởng Tế Văn suy đoán có lẽ đó là những lúc Lan Mẫn không còn tiền nên đành phải đem Lan Tinh về nhà. Tưởng Tế Văn có biết một chút về chứng tự kỉ này, so với những đứa trẻ bình thường càng cần cẩn thận chiếu cố hơn. Mà một người mẹ như Lan Mẫn nào có khả năng chăm sóc cho một đứa trẻ tự kỉ? Nàng chỉ biết ném cậu bé sang một bên mặc cho tự vẽ, còn mình đi lo chuyện tình ái.

“Chính mắt nhìn thấy mẹ mình chết, hơn nữa bản thân cũng bị đánh khiến cho cậu bé phải nhận cú sốc quá lớn. Hiện tại phải nằm viện lại là một nơi lạ lẫm, không có người quen làm bạn nên nó cảm thấy bất an, muốn rời khỏi nơi này.” Bác sĩ tiếp tục nói.

Tưởng Tế Văn nghĩ nghĩ, “Mời một bác sĩ tâm lí đến thì thế nào?”

Bác sĩ lắc đầu, “Chủ nhiệm khoa đã giúp liên lạc với bác sĩ Vương, cũng là bác sĩ từng điều trị cho Lan Tinh. Bác sĩ Vương cũng có đến bệnh viện xem qua Lan Tinh nhưng tình huống của cậu bé đặc thù, cố gắng làm tâm lí trị liệu một hai lần nhưng không có tiến triển, cũng không hiệu quả. Chúng ta hi vọng có người mà cậu bé quen ở bên cạnh chăm sóc, có lẽ sẽ giúp Lan Tinh ổn định cảm xúc hơn.”

Tưởng Tế Văn thực muốn nói cho bác sĩ, hắn cũng không phải là người quen của Lan Tinh, số lần hắn gặp qua Lan Tinh tính cả hôm nay tổng cộng mới có ba lượt. Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của bác sĩ, hắn đành phải nói ở trong lòng.

Hắn là người duy nhất có quan hệ cùng Lan Tinh mà bệnh viện có thể tìm được.

Tưởng Tế Văn cùng bác sĩ trao đổi qua lại, đẩy cửa đi vào xem Lan Tinh. Lan Tinh lúc ngủ cũng cực kì bất an, mày nhíu chặt, vung hai tay. Hộ lí sợ cậu làm gãy kim tiêm liền vội vàng giữ tay cậu lại, đặt ở trên giường. Lan Tinh tỉnh dậy, càng ra sức giãy giụa muốn thoát ra ngoài. Lan Tinh rất gầy, cổ tay bé như gậy trúc nhưng khi giãy giụa lại khỏe kinh người, nữ hộ lí ba mươi mấy tuổi cũng khó có thể chế trụ được. Tưởng Tế Văn vội vàng tiến lên, bắt lấy tay còn lại của Lan Tinh, nói, “Đừng nháo.”

Lan Tinh đột nhiên an tĩnh lại, không chớp mắt nhìn Tưởng Tế Văn.

Hộ lí kinh hỉ nói, “Tiên sinh, cậu bé nhận ra ngươi!”

Tưởng Tế Văn thập phần kinh ngạc, nhưng Lan Tinh quả thực đã bình tĩnh trở lại, không còn giãy giụa nữa. Cậu trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tưởng Tế Văn, sau đấy đồng tử lại mất đi tiêu cự, ánh mắt như nhìn xuyên thấu qua hắn. Đôi mắt của Lan Tinh rất đẹp, cũng giống như tên của cậu, như hai vì sao thuần khiết sáng rực rỡ, lại giống như nước suối mùa xuân, trong suốt đến nhìn thấu được tâm can. Mọi khí chất mị hoặc di truyền từ Lan Mẫn đều bị đôi mắt thanh tẩy, biến cậu thành một thiếu niên hồn nhiên, trong sáng.

Tâm như có nước suối chảy qua, ôn nhu, mát lạnh.

Hộ lí ở một bên liên miên cằn nhằn, nói nàng đến đây lâu như vậy chưa bao giờ thấy Lan Tinh an tĩnh như vậy, mỗi lần cậu đều như phát cuồng mà cố run rẩy đứng lên, không nói một lời nào, chỉ có thể phát ra những tiếng tru giống động vật.

Tưởng Tế Văn sửng sốt một hồi mới nhớ tới có lẽ nên đi gọi bác sĩ, hướng hộ lí nói một tiếng, “Ta đi gọi bác sĩ.” Vừa đứng dậy nhất thời tay phải bị kéo khẽ, Tưởng Tế Văn cúi đầu nhìn thấy Lan Tinh đang nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, hai mắt cậu vẫn như cũ không có tiêu cự, mắt cũng không nhìn Tưởng Tế Văn.

Hộ lí thấy thế liền nói, “Để ta đi gọi bác sĩ cho, tiên sinh ở lại đây xem cậu bé.”

Thấy phản ứng không muốn rời của Lan Tinh với Tưởng Tế Văn khiến bác sĩ phi thường cao hứng, y liên tục nói, “Tưởng tiên sinh, ngươi xem, có người quen bên cạnh như vậy sẽ rất tốt cho Lan Tinh, dần dần cũng có thể làm những biện pháp tâm lí trị liệu tương đối…”

Sự tình ngoài ý muốn làm Tưởng Tế Văn không thể nề hà, hắn đành phải giải thích mối quan hệ của hắn với Lan Tinh, còn cường điệu hắn thực sự chỉ gặp Lan Tinh một vài lần, lại còn từ rất nhiều năm trước, hắn không hiểu sao Lan Tinh vẫn nhớ rõ như vậy. Bác sĩ đề nghị Tưởng Tế Văn có thể kể rõ tình huống hai người gặp mặt, hắn đành chọn vài chi tiết kể đại khái.

Bác sĩ trầm tư một hồi, nói, “Đây chỉ là suy đoán của ta, ta nghĩ, có lẽ là lúc ấy Lan Tinh cũng đã bị tự kỉ một thời gian. Mẹ cậu bé do vấn đề kinh tế nên đành đem Lan Tinh từ trường học về nhà, ở trong nhà một mình, ngoài mẹ và vẽ ra Lan Tinh không hề tiếp xúc với người khác, mà nàng vừa vặn lại là người không có khả năng chiếu cố trẻ nhỏ. Lan Tinh thích nhất là vẽ, ngươi cũng biết, cậu bé ở trong bệnh viện nhiều ngày như vậy từ nói nhiều nhất cũng là “Vẽ vẽ.” Khi đó Lan Tinh không có điều kiện để vẽ, ta có thể tưởng tượng cậu bé sẽ vô cùng sợ hãi. Đúng lúc đấy ngươi lại xuất hiện, đem tặng bút màu và giấy, một thời gian dài sau cũng sống an ổn hơn, thế nên ấn tượng đối với ngươi Lan Tinh sẽ khắc rất sâu.”

“Ta không phải chuyên sâu về ngành tâm lí học trẻ em, nhưng ta có thể mơ hồ suy đoán như vậy. Lan Tinh là một đứa trẻ khiếm khuyết tình yêu thương, hơn nữa còn phải lớn lên trong hoàn cảnh sinh hoạt trường kì bất ổn, thường xuyên thay đổi càng khiến cậu bé cảm thấy thiếu an toàn. Qua vài năm, có lẽ ngươi cũng không nhớ đến Lan Tinh, nhưng những đứa trẻ mắc chứng tử kỉ đều có tâm lí mẫn cảm hơn đứa trẻ bình thưởng, kể cả trí nhớ cũng vượt xa giới hạn của con người. Đối với một vài người, một vài sự việc tựa như đinh đóng ở trên tường, đều được ghi tạc chặt chẽ vào trong đầu chúng. Hơn nữa—”

Bác sĩ đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Tưởng Tế Văn, cười cười tiếp tục, “Hơn nữa, ngươi tuy rằng không nhớ Lan Tinh cũng không có nghĩa là Lan Tinh không biết ngươi. Có thể mẹ cậu bé đã từng nhắc đến ngươi một vài lần. Dù sao thì trừ bỏ người mẹ đó ra, ngươi là người duy nhất mà cậu bé có thể dựa vào lúc này.”

Trước mắt Tưởng Tế Văn đột nhiên hiện lên gương mặt mĩ lệ của Lan Mẫn, vẫn một bộ dáng nông cạn như vậy, hướng về phía hắn dương dương cười tự đắc, phảng phất như tất thảy đều trong kiểm soát của nàng.

Rời khỏi bệnh viện, Tưởng Tế Văn liền gọi điện thoại cho thư kí.

“Giúp ta chuẩn bị, ta muốn cùng Lan Tinh làm xét nghiệm DNA.”

* Tinh (星) trong từ Lan Tinh nghĩa là vì sao, vì tinh tú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện