Xe đến bến cũng đã hơn mười giờ sáng, khung cảnh bên ngoài khiến tất cả mọi người đều phải ồ lên.

Bầu trời trong xanh, nắng không quá gắt.

Bãi cỏ nơi dựng trại cũng được cắt tỉa gọn gàng phủ đầy bóng mát của những tán cây xanh tươi cao lớn xung quanh.

Mọi thứ hoà huyện vào nhau tạo cho người nhìn một cảm giác bình yên khó tả.
Để kịp cho giờ ăn trưa, giáo viên và học sinh phải nhanh chóng bắt tay vào dựng lều, tìm củi.

Ở một môi trường vừa mát vừa đẹp như khu du lịch, mọi người vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.
Hợp sức cùng nhau, sau một tiếng làm việc, tất cả đã được chuẩn bị xong.

Xếp một hàng ngay ngắn, cô chủ nhiệm bắt đầu dẫn học sinh lớp 11A2 đi thăm quan khu du lịch.
Từ cây cối, hoa lá đến động vật, cả đoàn cứ miệt mài tham quan.
"Các em thấy đi có vui không?!"
"Vui nhưng mỏi chân quá cô ơi!"
"Tấp vào chỗ nào đó nghỉ đi cô ơi, bọn con mệt quá rồi!"
Thấy học sinh mệt tới không đi nỗi, cô chủ nhiệm chỉ biết cười khổ tìm ghế đó cho mọi người nghỉ ngơi.
Nhìn học sinh ngồi thở d.ốc, mặt ai cũng phờ phạc, mất sức sống, cô chủ nhiệm quan tâm hỏi: "Mấy đứa mệt lắm sao? Sao không nói cô dừng sớm?"
Tịch Thiên tay cầm quạt quạt liên tục, nghe cô hỏi thì vừa lau mồ hôi vừa trả lời: "Mấy đứa con sợ nói cô dừng cô buồn nên cắn răng đi tiếp, có ai ngờ cô càng đi càng nhanh!..."
Mấy bạn khác cũng lên tiếng góp lời:
"Cô ơi cô luyện tập gì mà đi giỏi thế ạ? Cô đi không thua gì vận động viên luôn..."
"Phải ạ, cô đi nhanh muốn xỉu luôn ạ.

Có mấy bạn còn bị tụt lại phía sau đó cô."
Nghe học sinh của mình nói, cô chủ nhiệm mới nhận ra mình đi hơi nhiệt tình quá.


Nhìn mấy đứa nhỏ đang ngồi nghỉ mệt, cô chủ nhiệm chỉ có thể cười trừ xin lỗi.
"Cô xin lỗi mấy đứa nhé! Mốt cô đi nhanh qua thì cứ nói, đừng giấu nha."
"Vâng ạ."
Nhớ ra còn học sinh phía sau, cô chủ nhiệm liền chạy đi tìm.

Trong lúc ngồi chờ, Tư Nhiên có lén nhìn Gia Minh.

Như các bạn khác Gia Minh đang ngồi dưới một gốc cây nghỉ mệt.
Vì trường không giới hạn nên học sinh không cần mặc đồ đồng phục.

Mặc chiếc áo phong màu trắng, áo khoác xanh buột ngang cổ cộng thêm chiếc mũ lưỡi trai màu đen hơi che mặt, Gia Minh từ góc nào trông cũng cuốn hút.
Cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để nói rõ mọi chuyện với Gia Minh, Tư Nhiên liền đứng dậy đi về phía Gia Minh.
Thấy có người đi đến, Gia Minh đang cúi đầu thì ngẩng lên nhìn.

Ánh mắt Gia Minh vừa chạm đến gương mặt Tư Nhiên, cả người Gia Minh tức thì đứng hình.
Khi Tư Nhiên định lên tiếng thì bỗng một giọng nói cắt ngang: "Các em ơi chúng ta đi thôi!"
Nghe vậy, Gia Minh lập tức đứng dậy, không thèm nhìn Tư Nhiên mà sải bước.

Không thể để mọi chuyện kết thúc như thế, Tư Nhiên nhanh như chớp đưa tay giữ lấy tay Gia Minh.
"Đợi đã!"
Hai người lại nhìn nhau, lần này Gia Minh không còn bình tĩnh nữa.

Vội vàng giật tay ra khỏi tay Tư Nhiên, Gia Minh không nói gì mà nhíu mày quay đi.
Tư Nhiên vẫn đứng im, chưa thể tin được những gì mình vừa thấy.

Dù rằng bình thường Gia Minh không thích người khác đụng vào mình nhưng chưa bao giờ cậu phản ứng dữ dội như thế.


Hơn nữa ánh mắt của Gia Minh lúc ấy càng khiến Tư Nhiên kinh ngạc hơn.
-Ánh mắt sợ hãi và căm ghét...
Mộng Dao đi đến gọi Tư Nhiên mới hoàn hồn lại.

Tuy thế nhưng cậu vẫn không sao bình tĩnh nỗi.

Cảm giác lo lắng mới được làm dịu nay đã bùng phát trở lại.
-A Minh ghét mình rồi sao? Cậu ấy, cậu ấy bỏ đi khi thấy mình, không nói chuyện với mình, ghét mình đụng vào...
Nhận ra tinh thần Tư Nhiên đang tụt xuống không phanh.

Sợ Tư Nhiên không chịu nỗi, Mộng Dao lập tức phân tán sự chú ý của cậu.
"Tư Nhiên! Có con chim đẹp lắm nhìn kìa!"
Theo phản xạ Tư Nhiên liền nhìn về phía Mộng Dao chỉ.

Thấy Tư Nhiên phản ứng, Mộng Dao nắm lấy tay Tư Nhên vội vàng chạy theo đoàn.
Đi cuối hàng, do đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, Mộng Dao thở dài vừa đi vừa an ủi Tư Nhiên: "Được rồi, đừng nghĩ nữa.

Cậu xem ở đây đẹp thế này, cậu mà buồn làm sao ngắm được.

Chuyện gì cũng sẽ qua thôi, có tớ bên cạnh cậu mà!..."
Dù trong lòng vẫn khó chịu nhưng vì không muốn làm Mộng Dao lo lắng nên Tư Nhiên đã mỉm cười bảo không sao.
Đi một lúc lớp 11A2 cũng về tới nơi cắm trại.

Ngồi quay quần bên một chiếc bàn lớn, mọi người vừa cười nói vừa ăn thịt nướng.
Cùng lúc đó, một thầy giáo cảm thấy ăn thịt không, không có gì thú vị nên đã đứng lên, khấy động bầu không khí.

"Được rồi, ăn bình thường thì quá dễ dàng rồi, chúng ta hãy chơi một trò chơi đi.

Thầy sẽ mời một bạn bất kì hỏi một câu hỏi đơn giản, bạn đó trả lời được thì sẽ có được một cây xúc xích! Các em thấy được không?"
"DẠ ĐƯỢC!!"
Thầy giáo mỉm cười, chỉ về phía Lục Vũ nói: "Lục Vũ, em đầu tiên!"
Lục Vũ tỏ ra bất ngờ đứng dậy, chờ câu hỏi từ thầy.
"Thế giới tính đến nay có bao nhiêu đại dương?"
Bằng thần thái tự tin, Lục Vũ nắm chắc phần thắng trong tay bình tĩnh trả lời: "Dạ thưa thầy gồm năm đại dương."
"Tên của năm đại dương đó là gì?"
"Dạ là Thái Bình Dương, Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương, Bắc Băng Dương và cuối cùng là Nam Đại Dương."
Những bạn học xung quanh đồng loạt vỗ tay khen ngợi Lục Vũ.
"Đúng là lớp trưởng có khác ha, trả lời rất lưu loát.

Đây, xúc xích của em!"
Nhận lấy xúc xích, Lục Vũ liền nhờ bạn học chuyền tới cho Mộng Dao.

Chứng kiến màn công khai tình cảm ngập mùi cơm chó của Lục Vũ dành cho Mộng Dao mà ai cũng ồ lên.
Tịch Thiên thấy dễ dàng quá liền giơ tay muốn tham gia.

Thầy giáo thấy vậy thì gọi cậu.
"Thầy ơi cho em cậu dễ dễ nhé! Em cũng muốn nhận xúc xích ạ!"
Thầy giáo nở nụ cười bí hiểm, bảo: "Ok, thầy sẽ hỏi câu dễ.

Đố em, châu Phi có bao nhiêu nước?"
Nghe xong câu hỏi, Tịch Thiên như sét đánh ngang tai.

Mấy bạn học xung quanh thì không nhịn được cười.

Tịch Thiên tỏ ra bất bình nói: "Thầy, câu dễ dữ chưa vậy thầy! Thầy đổi câu khác đi thầy!"
"Không đổi, thầy cho gợi ý này.


Đáp án là từ năm mươi đến sáu mươi.

Em chỉ được đoán một số thôi!"
Nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng Tịch Thiên chốt một số: "Năm mươi bốn nha thầy!"
"Em đoán đúng rồi đó!"
Không chỉ Tịch Thiên mà mọi người cũng bất ngờ không kém.

Tịch Thiên bật cười, nhận lấy xúc xích, không tin được vào vận may của mình, cảm thán.
"Em đoạn đại mà cũng đúng luôn!"
Thầy giáo nhìn một vòng, chỉ tay về một người gọi: "Tư Nhiên!"
Tư Nhiên đang ăn liền bị doạ cho giật mình, cậu đứng dậy chưa hiểu chuyện gì thì thầy đã hỏi: "Châu Phi nối liền với châu Á bởi eo đất nào?"
Tư Nhiên cố nhớ nhưng vẫn không nhớ ra đó là eo đất nào.

Mọi người xung quanh cũng xôn xao nhưng chẳng ai biết câu trả lời, ngay cả Lục Vũ cũng không biết.

Lúc này thầy giáo lên tiếng: "Có ai biết giúp đỡ cho bạn Tư Nhiên không?"
Có vẻ câu hỏi này quá khó nên không ai giơ tay.

Thầy giáo nhìn Tư Nhiên bảo: "Em có thể mời một bạn trả lời giúp em."
Tư Nhiên vô thức nhìn về phía Gia Minh, thấy Gia Minh không hề quan tâm gì mà chỉ ăn uống khiến cậu có chút tủi thân, lắc đầu trả lời: "Dạ em không biết đáp án ạ."
"Ừ không sao, câu này khó, em ngồi xuống đi."
Để ý thấy Gia Minh, thầy giáo liền hỏi: "Gia Minh, em biết đáp án của câu lúc nãy không?"
Gia Minh ngơ ngác hỏi lại: "Câu lúc nãy?"
"Câu hỏi là châu Phi nối liền với châu Á bởi eo đất nào?"
Gia Minh vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Dạ là eo đất Xuy-ê."
"Em trả lời đúng rồi đó! Biết đáp án mà nãy giờ không tập trung, không là bạn Tư Nhiên có xúc xích rồi."
Gia Minh nhìn về phía Tư Nhiên rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Tư Nhiên thấy vậy thì cười chua chát nghĩ thầm.
-Cậu ấy biết mà không giúp mình, xem ra mình đã không còn là bạn với cậu ấy nữa rồi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện