Từ trường ảnh hưởng đến mỗi người mỗi khác.

Về sau, Ngô Đồng liên lạc với người đàn ông trên diễn đàn đó, anh ta kể hiện tượng đèn tự động bật vào nửa đêm đã xảy ra vài lần nữa, nhưng vợ anh ta mất mười năm rồi.

Không nhất thiết phải có sự hiện diện thật sự của con người thì “người ấy” mới trở về. Nhưng khi thân xác của con người còn tồn tại, các giấc mơ vẫn có thể tiếp diễn ổn định, đồng thời cũng sẽ chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ thân xác đó.

Trương Sậu qua đời, không có nghĩa “Thế giới của Trương Sậu” biến mất hoàn toàn.

Có lẽ nhiều năm sau, theo một cách nào đấy, “anh” sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần nữa.

Ngô Đồng vẫn luôn mong ngóng.

Lúc vừa chuyển đến Vân Nam sinh sống, Đường Tống đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Ngô Đồng không nhìn thấy, nên dù thế nào cô cũng sinh hoạt khó khăn hơn người thường. Chuyện đầu tiên cô nhờ Đường Tống làm là nhận nuôi một chú chó nghiệp vụ đã xuất ngũ.

Ngô Đồng nói: “Tên của chú là Cự Phong.”

Đường Tống hơi ngạc nhiên, cậu ấy không rõ vì sao Ngô Đồng biết được tên của chú chó. Nhưng khi hỏi thăm xem có chó nghiệp vụ nào sắp xuất ngũ không, cậu ấy đã tìm ra một chú chó tên “Cự Phong”.

Ngô Đồng thường dẫn Cự Phong đến phòng khám thú y, trên thân Cự Phong chằng chịt vết thương từ các trận chiến trước đây. Vì chi phí khám chữa khổng lồ, nên nhiều chú chó nghiệp vụ vẫn không tìm được chốn về sau khi xuất ngũ.

Bà chủ phòng khám thú y nhận ra Ngô Đồng, cô là cô gái xinh đẹp sống cạnh nhà bà.

Trước kia, Ngô Đồng không cho Cự Phong ngủ chung giường, mãi đến một đêm nọ, thời điểm Vân Nam đổ mưa to.

Chứng rối loạn lo âu phát tác, cô không thể thở nổi. Trong nhà không còn ai khác, Cự Phong nhảy lên giường cô, liên tục liếm vào má và tay cô, gọi cô về.

Kể từ đó, Cự Phong đã được trao một vị trí trên giường cô.

Cuối năm, Ôn Nguyệt gọi điện đến.

Ngô Hằng sẽ chịu án tử hình, anh ta nhờ Ôn Nguyệt chuyển vài lời tới Ngô Đồng.

Ôn Nguyệt hỏi cô muốn nghe không, Ngô Đồng nghĩ một lát rồi đáp không.

Ôn Nguyệt hỏi tiếp: “Nếu nhà không có ai ở, chị muốn...”

“Chị không tới Quảng Châu à? Em đã để đủ tiền cho chị ổn định cuộc sống ở đó rồi mà.”

“Chị không muốn, chị không muốn sống một mình. Nếu em xem chị như người thân, vậy chị muốn sống chung với em.”

“... Được ạ.”

Ôn Nguyệt đến Vân Nam, sinh hoạt của Ngô Đồng thoải mái hơn hẳn.

Hằng ngày cô và Ôn Nguyệt sẽ dắt Cự Phong ra ngoài ba lần, thời gian còn lại Ngô Đồng học chữ nổi, Ôn Nguyệt bắt đầu chuẩn bị kinh doanh.

Ban đầu, Ôn Nguyệt định mở một quán ăn. Chị gốc ở miền Bắc, bố mẹ chị buôn bán quán ăn nhỏ cả đời. Nhưng chị nhanh chóng dẹp bỏ kế hoạch này, vì mở quán ăn phải thường xuyên bận rộn, chị sẽ không đủ thời gian ở bên Ngô Đồng.

Cuối cùng, họ quyết định mở một homestay. Ngô Đồng bỏ vốn, Ôn Nguyệt lo liệu mọi việc.

Họ chọn một tòa nhà cách nhà họ không xa làm homestay. Ôn Nguyệt mua tòa nhà đó và cải tạo sửa sang.

Công việc kinh doanh của homestay cũng bình thường, vì khu vực này không gần trung tâm thương mại, không đầy đủ các tiện ích cần thiết nên ít khách du lịch dừng chân ở đây.

Song, điều này cũng giúp Ôn Nguyệt dư dả thời gian thảnh thơi hơn.

Có việc để làm nhưng không tất bật quá.

Thi thoảng thấy buồn chán khi ở nhà, Ngô Đồng sẽ dẫn Cự Phong đến homestay bầu bạn với Ôn Nguyệt.

Cuộc sống dần vào guồng, Ngô Đồng đã đóng gói, cất hết máy ảnh của mình.

Cô không nhìn thấy gì nữa.

Sau khi chắc chắn Trương Sậu có thể quay về, Ngô Đồng đã bước vào một trạng thái tâm lý bình thản lạ thường. Ngoại trừ một vài đêm cô nằm mơ rồi cảm xúc trở nên cực đoan, cô đã có thể từ từ đối mặt với nhiều vấn đề mà trước đây cô không tài nào chấp nhận nổi, chẳng hạn như việc cô sẽ không bao giờ chụp ảnh được nữa.

Vậy cất hết máy ảnh thôi.

Sau đó, Ngô Đồng thường xuyên đến một trại trẻ mồ côi, Đường Tống đã giới thiệu cho cô nơi đây. Trại trẻ mồ côi này nhận nuôi vô số đứa trẻ giống Trương Sậu năm xưa, mất bố mẹ vì lý do nào đó. Ở vùng Vân Nam, vô vàn cặp bố mẹ đã qua đời vì liên quan đến bọn buôn ma túy.

Tụi nhỏ giống hệt Trương Sậu.

Ngô Đồng dành hầu hết thời gian của mình ở đó, cô dạy tiếng Anh, Toán và Ngữ văn cho bọn trẻ, thỉnh thoảng cô còn hướng dẫn chúng một số kỹ thuật chụp ảnh cơ bản. Đôi khi, cô chẳng làm gì cả, chỉ ngồi bên cạnh chúng.

Đứa trẻ nào cũng yêu mến Ngô Đồng, các bé thường nắm tay cô và dẫn cô đi từng bước chậm rãi.

Ai cũng biết cô đã kết hôn, vì trên ngón áp út của cô đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

“Chị ơi, chồng của chị đâu rồi ạ?”

Ngô Đồng nhướn mày: “Anh ấy đang ở một nơi rất xa, nhưng sẽ sớm trở về thôi.”

Cô vững tin vào điều ấy.

Đến sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của Ngô Đồng, Ôn Nguyệt đã nấu một bàn thức ăn đầy ắp.

Đường Tống, chủ phòng khám thú y nhà bên, bà cụ bán đồ ăn sáng trong thị trấn, đám nhóc ở trại trẻ mồ côi, tất cả đã có mặt đông đủ. Lý Thành cũng đưa vợ con từ thành phố Nam xa xôi đến, nói muốn du lịch ở Vân Nam vài ngày.

Trong sân xếp hai bàn to, trời đang vào đầu hạ, buổi xế chiều dễ chịu.

Mọi người ngồi ăn uống, mời rượu, tán gẫu ở sân, lũ trẻ chơi đùa vui vẻ với Cự Phong, đuổi nhau khắp nơi.

Ngô Đồng ngồi ngoài trời quá lâu, gió thổi khiến cô nhức đầu, cô đứng dậy vào nhà lấy áo khoác.

TV trong phòng khách quên tắt, thời sự đang đưa tin về cơn bão Mặt Trời xảy ra dạo trước.

Đã một thời gian trôi qua, nhưng cô vẫn chưa gặp chuyện gì.

Ngô Đồng lặng lẽ bước qua phòng khách, trở vào phòng ngủ. Cô nhớ mình vắt một chiếc áo khoác trên ghế cạnh giường.

Đặt ngón tay lên bức tường lạnh lẽo, cô cứ mò mẫm về phía trước nhưng không chạm vào vải vóc mềm mại mà cô muốn.

Thay vào đấy, cô chạm phải một bàn tay ấm áp.

Anh siết chặt, như thể sợ cô sẽ tan biến.

Ngô Đồng như buộc phải nín thở ngay tức khắc, bên tai vang lên tiếng ù ù mất kiểm soát.

Âm thanh ngoài sân trở nên xa xăm, cô nghe thấy tiếng hít thở vững vàng trong bóng tối.

Cô mấp máy môi, nhỏ nhẹ cất lời như sợ khiến anh hoảng hốt chạy mất:

“Là... là anh phải không?”

Mùi hương của anh gần kề, dịu dàng mơn trớn mặt cô.

Giọng nói cô không tài nào quên được suốt kiếp này, sau mười năm kể từ khi anh ra đi, cuối cùng đã quay về bên cô.

“Anh đây.”

~ HẾT ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện