Dịch: Anh Đào

Bé Xoài đi loanh quanh một hồi vô thức lại đi đến bên cạnh Tề Cận Châu. Tề Cận Châu đang cúi đầu nhìn điện thoại, xung quanh ồn ào, anh ta không để ý đằng sau còn có bạn nhỏ.

Bé Xoài nhìn viên socola trong tay mình, muốn tặng đi nhưng lại không biết mở lời như nào. Đôi tay nhỏ bé bắt đầu xoa đi xoa lại trên lưng ghế, Tề Cận Châu vẫn không quay đầu lại.

Cô bé không nhịn được nữa, dùng ngón tay chọc nhẹ lên vai Tề Cận Châu. Lúc Tề Cận Châu quay đầu lại trái tim của anh ta nhảy loạn lên.

Lần thứ hai nhìn lại Tề Cận Châu vẫn cảm thấy bé Xoài chính là phiên bản thu nhỏ của Đồng Gia Hòa. Các đường nét trên khuôn mặt và ánh mắt ấy dường như được sao chép dán lại.

Đều nói con gái giống bố nhưng bé Xoài lại là một ngoại lệ.

Tề Cận Châu điều chỉnh cảm xúc, giọng nói dịu dàng: “Sao cháu không đi tìm mẹ?”

Bé Xoài không lên tiếng, đưa socola trong tay cho Tề Cận Châu, lông mi dài chớp chớp nhìn Tề Cận Châu.

Tề Cận Châu thụ sủng nhược kinh: “Cảm ơn cháu.” Giọng khàn khàn.

Từ trước đến nay anh ta không bao giờ ăn mấy thứ ăn vặt này, hôm nay lại trực tiếp bóc ra bỏ vào trong miệng. Có lẽ là do cô bé cầm trong tay lâu, socola hơi mềm.

Bên này Đồng Gia Hòa đang nói chuyện với bạn nhưng cũng không quên nhìn xem con mình ở đâu, chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu nhà Phan Kình Triết chứ không thấy con gái mình đâu.

Cô ấy đứng dậy tìm một vòng thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải bé Xoài mà là bóng lưng của người đàn ông. Bao nhiêu năm mà chỉ cần một ánh mắt cô đã nhận ra anh.

Sau đó cả thế giới của cô đều yên tĩnh lại.

Mãi cho đến khi người bạn đằng sau hỏi cô ngây người nhìn gì đó cô ấy mới hoàn hồn, cô chỉ cười không nói, tất cả cảm xúc hoàn toàn lắng xuống.

Sau khi ngồi xuống cô ấy nhắn tin cho Hạng Dịch Lâm bảo anh ta bế bé Xoài qua đây.

Vốn dĩ Tề Cận Châu muốn bế bé Xoài nhưng Hạng Dịch Lâm lại qua đây, bé Xoài nhận ra Hạng Dịch Lâm: “Chú Hạng.”

Hạng Dịch Lâm cúi xuống: “Bây giờ gan cháu càng ngày càng lớn rồi nhỉ, con sói lớn xấu xa không quen biết mà cũng dám nói chuyện, ngộ nhỡ bị tha đi thì làm sao? Mẹ phải đi đâu để tìm cháu?”

Tề Cận Châu: “...” Tề Cận Châu liếc nhìn anh ta một cái, Hạng Dịch Lâm trực tiếp che người lại bế bé Xoài đi.

Lúc này Bùi Ninh mới quay đầu lại nói chuyện với Tề Cận Châu, hỏi vì sao bé Xoài lại đến tìm anh ta?

Tề Cận Châu lắc đầu, ai mà biết được chứ.

Đúng lúc này Phan Kình Triết đi qua, vỗ vỗ vai Bùi Ninh: “Tôi mượn Diệp Tây Thành mấy phút.”

Ngay lập tức Diệp Tây Thành hiểu ý, có lẽ chuyện anh hỏi về tâm lý Bùi Ninh trước đây đã có kết quả, mang theo bật lửa và thuốc lá cùng Phan Kình Triết ra ngoài.

Có những lời mặc dù k1ch thích người khác nhưng vẫn phải nói thật. Phan Kình Triết nói với Diệp Tây Thành trước đây tâm lý Bùi Ninh đã từng xuất hiện vấn đề, bác sĩ tâm lý chính là Hạng Dịch Lâm.

Diệp Tây Thành bị đầu thuốc lá làm bỏng, sau đó anh gật đầu.

Phan Kình Triết: “Tôi có hỏi Hạng Dịch Lâm rốt cuộc Bùi Ninh xảy ra chuyện gì, bệnh đã nghiêm trọng đến mức độ nào. Anh ta không nói quá nhiều, còn nói đó là quyền riêng tư của bệnh nhân.”

Nói rồi đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, Bùi Ninh cũng không biết bản thân mình không bình thường, khi đó Hạng Dịch Lâm không để lộ với cô ấy bất cứ điều gì.”

Điều Diệp Tây Thành quan tâm chính là: “Vậy sau này thì sao?”

Phan Kình Triết: “Phục hồi khá tốt.”

Có điều trong tiềm thức của cô vẫn bị ảnh hưởng bởi những k1ch thích trước đó, trong lòng cô có một bóng ma tâm lý. Vì vậy sau khi chia tay với Hạng Dịch Lâm, cô kéo hết tất cả bạn bè liên quan đến Hạng Dịch Lâm vào danh sách đen. Theo lý mà nói thì không cần thiết nhưng cô cứ bắt buộc mình phải làm như vậy.

Mặc dù mấy người bọn họ không biết vì sao nhưng cũng ngầm đồng ý với hành động này của cô, bạn tốt mà không liên lạc cũng không sao.

Nhưng bây giờ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Cô sợ Trình Ti sẽ đến quấy rối vì vậy liền cắt đứt mọi thứ liên quan đến Hạng Dịch Lâm, giữ mình trong một phạm vi an toàn.

Cô sợ bị bạn gái cũ đến quấy rối đến mức nào chứ.

Diệp Tây Thành hiểu bởi vì trước đó Trang Hàm không bỏ qua cho cô để cô trải qua vô cùng khốn khổ vì vậy đương nhiên nghĩ Trình Ti sẽ trở thành một người giống Trang Hàm.

Phan Kình Triết đưa ra ý kiến: “Chỉ cần anh bảo đảm Trang Hàm sẽ không làm phiền cô ấy lần nữa. Với khả năng tự hồi phục hồi tâm lý của Bùi Ninh dần dần mọi chuyện sẽ ổn, anh cũng không cần quá lo lắng.”

Bên Trang Hàm sẽ không kiếm chuyện với cô nữa, điều anh lo lắng bây giờ nhất chính là bởi vì lúc ông rời đi mang theo tiếc nuối. Bùi Ninh lại chìm đắm vào vòng lặp vô hạn, anh sợ cô lại rơi vào trầm cảm. Anh không phải là bác sĩ tâm lý nên không biết làm thế nào để khai thông cho cô, có những lúc nói không đúng ngược lại sẽ k1ch thích cô.

Phan Kình Triết: “Anh đi tìm Đồng Gia Hòa đi.”

Diệp Tây Thành ngạc nhiên: “Đồng Gia Hòa?”

Phan Kình Triết gật đầu, Đồng Gia Hòa có một phòng khám tâm lý ở Bắc Kinh cũng khá nổi tiếng. Năm đó Đồng Gia Hòa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình gần như là đi đến bước đường cùng, hơn nữa còn có đứa nhỏ, sau khi Hạng Dịch Lâm biết chuyện liền giúp đỡ cô ấy.

Diệp Tây Thành gật đầu, lại hỏi: “Đồng Gia Hòa có tiệm sách sao?”

Phan Kình Triết: “Ừ, tiệm sách vô cùng phong phú. Mấy hôm trước tôi còn đi mua mấy quyển sách nuôi dạy con cái.”

Hai người hút thuốc nói chuyện một lúc rồi mới quay lại sảnh tiệc.

“Sao lâu vậy anh?” Bùi Ninh đút viên kẹo không ngon vào miệng Diệp Tây Thành. Diệp Tây Thành: “Nói chút chuyện hợp tác.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện