Editor: Hèng
Beta: Song Ngư
Tắt điện thoại, Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau khi nói Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm là bạn trai cũ, mẹ Tề không còn kiên trì tác hợp cô cùng Tề Cận Chu nữa.
Màn hình di động dần tối lại, căn phòng cũng một mảnh đen nhánh.
Suy nghĩ của cô hỗn loạn, như thế nào cũng ngủ không được...
Mãi cho đến cuối tuần của tháng, ông chủ mới đi công tác về.
Giữa trưa, Bùi Ninh nhận được điện thoại của Diệp Đổng: "Ninh Ninh, buổi chiều có bận gì không?"
Bùi Ninh: "Không có ạ, bác Diệp, ngài có cái gì phân phó?"
Diệp Đổng: "Vậy buổi chiều cháu tới công ty, Tây Thành đi công tác về rồi."
Hô hấp của Bùi Ninh ngưng một chút: "Vâng, bác Diệp."
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không khỏi thất thần.
Cô tới tập đoàn Hoa Ninh gần một tháng, Diệp Tây Thành đến bây giờ mới trở về, Diệp Tây Thành cũng không sắp xếp công việc gì cho cô, từng có hai lần liên hệ gián tiếp, đều là do thư ký truyền đạt cho cô.
Cô không nên trở về, nhưng lại không thể cự tuyệt bác Diệp. Hai tháng trước, bác Diệp tự mình đến New York tìm cô, bảo cô trở về làm trợ lý của Diệp Tây Thành.
Cô có thể đi đến ngày hôm nay, ngoại trừ dựa vào nỗ lực của chính bản thân mình còn nhờ vào sự giúp đỡ của bác Diệp.
Từ lúc 5 tuổi, bác Diệp vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô, nếu không phải nhờ có bác Diệp, ông bà đã sớm không còn nữa...
Bùi Ninh hoàn hồn, trang điểm rồi ra cửa.
Vừa đi ra cửa gọi xe, đi đến tiểu khu cũng không thấy ai.
Đến sân ga đợi một lát, nhưng vẫn không có xe tới, lúc cô đang chán muốn chết bỗng dưng có tiếng còi xe, cô theo bản năng nhìn qua, vừa lúc nhìn trúng tàm mắt của người đàn ông trên chiếc xe việt dã.
Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ đào hoa, còn mặc áo sơ mi màu hồng nhạt tương đối phong nhã.
"Có phải đẹp trai đến nỗi cô nhận không ra?" Người đàn ông cười, khẽ nhếch cằm với Bùi Ninh.
Bùi Ninh khẽ nhíu mày, tìm tòi gương mặt này trong đầu, nhưng lại không có kết quả.
Cô cho là đối phương nhàn rỗi nhàm chán đến đây, nên không phản ứng.
Tưởng Vân Triệu bảo tài xế chạy xe đến gần sân ga một chút, anh chống tay lên cửa, nhìn chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, anh xác định không nhận sai người, ngoại trừ khí chất bây giờ của cô càng tốt, gương mặt kia vẫn giống như mấy năm trước.
"Bùi Ninh?" Tưởng Vân Triệu gọi một tiếng.
Bùi Ninh nghi ngờ: "Anh là?"
Tưởng Vân Triệu: "Lúc trước cô đến Bắc Kinh, tôi còn đến nhà ga đón cô, bệnh mau quên của cô nặng như vậy?"
Bùi Ninh cẩn thận nhìn gương mặt kia, nghe nhắc nhở như vậy, cuối cùng cô cũng nhớ, là Tưởng Vân Triệu, bạn tốt của Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu đẩy cửa xe ra, ý bảo cô lên xe: "Nhìn trời có vẻ sắp mưa, cô đi đâu tôi đưa cô đi, hai chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, vừa lúc có thể tâm sự."
Bùi Ninh chần chờ một lát: "Không chậm trễ thời gian của anh chứ?"
"Cô khách sáo như vậy làm gì, lên đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Buổi chiều tôi không có việc gì, nên đến Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành."
Bùi Ninh lên xe: " Vừa lúc tiện đường, tôi đi Hoa Ninh báo danh." Tìm Diệp Tây Thành báo danh.
"Cô làm việc ở Hoa Ninh?" Tưởng Vân Triệu cho rằng mình nghe lầm.
Bùi Ninh gật đầu, "Diệp Đổng sắp xếp."
Tưởng Vân Triệu nghẹn họng nhìn cô trân trối, nháy mắt lại thay đổi gương mặt cứng nhắc của mình
Bùi Ninh vì vừa rồi không nhận ra Tưởng Vân Triệu, xin lỗi nói: "Thật xấu hổ, vừa rồi không nhận ra anh, anh so với trước đây gầy không ít."
Tưởng Vân Triệu vỗ vỗ bụng: "Đâu phải là gầy, thịt mỡ đều trở thành cơ bắp."
"Bác Diệp chưa cấp xe cho cô?" Tưởng Vân Triệu thuận miệng hỏi.
Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái trong nước."
Tưởng Vân Triệu gật gật đầu, đề nghị cô: "Chờ cô không bận thì đi đổi bằng lái trong nước, không có xe rất bất tiện."
Bùi Ninh nói cho có lệ: "Để nói sau, kỹ thuật lái xe của tôi cũng không được tốt lắm." Còn không biết có thể ở lại Bắc Kinh bao lâu, cô nghĩ như vậy cũng thật phiền toái.
Vừa nói xong, ô tô đã ngừng ở trước cửa cao ốc Hoa Ninh.
Trước kia tập đoàn không có tên là Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành quản lý công ty, tiến hành một loạt thay đổi lớn, sau đó tên của tập đoàn trở thành Hoa Ninh.
Diệp Tây Thành vì sao phải sửa tên của tập đoàn, lúc ấy ở trên mạng còn xuất hiện một đợt thảo luận không nhỏ, có rất nhiều suy đoán về việc đổi tên.
Nhiều người tán đồng, trong có có một người nói: Nguyên quán của Diệp Tây Thành là ở Nam Kinh, Nam Kinh được gọi tắt là Ninh, cho nên mới có tên là Hoa Ninh.
Chỉ là nguyên nhân cụ thể, ngoại trừ Diệp Tây Thành, ai cũng không biết.
Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu ấn tầng 42, đây là tầng lầu của văn phòng Diệp Tây Thành, anh hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"
Bùi Ninh: "Tầng văn phòng của Diệp Đổng"
Tưởng Vân Triệu ấn tầng 45, anh nghĩ trăm lần cũng không ra, Diệp Đổng như thế nào lại đột nhiên cho phép Bùi Ninh trở về làm việc?
Thang máy lên tới tầng 10, Tưởng Vân Triệu lấy di động ra: "Lưu số điện thoại, hôm nào cô không bận, chúng ta ăn cơm."
Hai người để lại phương thức liên hệ lẫn nhau, thang máy vừa lúc tới tầng 42, Tưởng Vân Triệu đi ra, anh đi đến văn phòng của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành đang họp qua video, giương mắt nhìn Tưởng Vân Triệu, sau đó lại tiếp tục mở họp.
Tưởng Vân Triệu hai tay chống trên mặt bàn làm việc, ý bảo Diệp Tây Thành dừng lại một chút, Diệp Tây Thành không có phản ứng, đôi tay vẫn bắt chéo như cũ, tuỳ ý để ở trên đùi, không có để ý đến Tưởng Vân Triệu.
Tưởng Vân Triệu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cầm bút lên, viết một ghi chú: Tớ vừa mới gặp được Bùi Ninh.
Tưởng Vân Triệu đem giấy ghi chú " bang " một tiếng đặt ở trước mặt của Diệp Tây Thành.
Ánh mắt của Diệp Tây Thành quét qua, biểu tình trên mặt có chút buông lỏng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó lại chuyên chú nhìn màn hình máy tính.
Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng nhìn không ra một chút cảm xúc dao động, hiện tại anh có chút không hiểu Diệp Tây Thành.
Mười phút sau, Diệp Tây Thành kéo con chuột, lấy tai nghe xuống.
Tưởng Vân Triệu khó hiểu nói: "Cậu nghe được Bùi Ninh trở về nhưng lại không có phản ứng gì? Hay là nói cậu đã sớm biết cô ấy đã trở về?"
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Khó trách. Vậy sao cậu không nói với tớ một tiếng? Tớ còn tưởng rằng cậu không biết, làm tớ kích động một phen." Tưởng Vân Triệu lo chính mình nói: "Nhưng mà cô ấy trở về làm việc, bác Diệp cũng nên sắp xếp cô đến công ty đầu tư bên Thượng Hải."
Tưởng Vân Triệu lấy di động ra tìm được một dãy số, đem điện thoại đưa cho Diệp Tây Thành, "Nha, số điện thoại riêng của Bùi Ninh."
Diệp Tây Thành cũng không để ý, trực tiếp trả điện thoại lại cho Tưởng Vân Triệu: "Không cần."
"Hả?" Tưởng Vân Triệu không rõ nguyên nhân: "Cậu có số điện thoại mới của Bùi Ninh rồi?"
"Không có."
"Vậy cậu... có ý gì?"
Diệp Tây Thành khép notebook lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."
"......Mẹ!" nó.
Tưởng Vân Triệu khiếp sợ không khép miệng lại được, thiếu chút nữa không nhịn được lời thô tục, đôi mắt chớp nửa ngày, "Bác Diệp sắp xếp?"
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Không cần nói cũng biết.
Tưởng Vân Triệu cười cười, "Bác Diệp cũng thật có ý tứ a, lúc trước một hai là phải chia rẽ hai người các cậu, sau đó đưa Bùi Ninh ra nước ngoài, hận không thể để Bùi Ninh cả đời này đều không xuất hiện ở trước mặt cậu, hiện tại cũng không biết bác Diệp như thế nào lại nghĩ thông suốt rồi, thế nhưng lại nguyện ý bỏ xuống mặt mũi của mình, chủ động đưa Bùi Ninh về nước làm trợ lý của cậu, muốn thành toàn hai người các cậu."
Diệp Tây Thành cũng không nói tiếp, thong thả đặt đồng hồ lên góc bàn, hẹn khách gặp mặt lúc 4 giờ.
Diệp Tây Thành đứng lên, nói với Tưởng Vân Triệu: "Đi thôi."
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Tây Thành vừa lúc tới cửa, thuận tay kéo cửa ra, người gõ cửa chính là thư ký, theo phía sau là Bùi Ninh, tầm mắt anh xẹt qua thư ký, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Bùi Ninh.
Một ánh mắt, thiên hồi bách chuyển.(*)
(*)Thiên hồi bách chuyển: "Bách chiết thiên hồi tâm bất thối" 百折千回心不. Có nghĩa là trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả lòng không thối chuyển.
Trường hợp như vậy, thư ký còn đang ở đây, Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm vào cô như thế, đáy mắt sâu thẳm, Bùi Ninh bị anh nhìn đến co quắp, cũng may Diệp Tây Thành rất nhanh thu hồi lại ánh mắt.
Cô vẫn luôn điều chỉnh hô hấp trong tối, nhưng lại không khống chế được nhịp tim.
Thư ký nhận ra được Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh có quen biết nhau, nhưng vẫn giới thiệu: "Diệp tổng, đây là trợ lý mới nhậm chức, Bùi Ninh."
Ngữ khí của Bùi Ninh cũng trở nên công việc hoá: "Chào Diệp tổng."
Hai giây sau, Diệp Tây Thành hơi hơi gật đầu, ngược lại nhìn về phía thư ký nói: "Trước hết cô dẫn trợ lý Bùi đi làm quen hoàn cảnh làm việc, Vạn Đặc trợ buổi chiều cùng tôi ra ngoài bàn việc, trở về sẽ bàn giao công việc."
Kỳ thật lời này chính là nói cho Bùi Ninh nghe, thư ký: "Vâng, Diệp tổng."
Không dừng lại, Diệp Tây Thành cất bước bước ra khỏi văn phòng.
Người đi xa, nhưng hơi thở cường thế quen thuộc vẫn còn ở đây.
Ánh mắt của Bùi Ninh nhìn theo Diệp Tây Thành xa dần, cô cùng Diệp Tây Thành hiện tại lại trở thành người xa lạ.
Tưởng Vân Triệu cũng đi ra, đưa cho cô một ánh mắt, cười rời đi.
Thư ký đi theo Diệp Tây Thành làm việc đã lâu, cách nhìn người cũng không giống nhau, đại khái cũng rõ mỹ nữ trước mắt cô cùng ông chủ của cô sao lại thế này.
Lúc trước thư ký các cô còn cùng mấy người trong công ty lén bát quái với nhau, không biết trợ lý mới đến rốt cuộc là thần thánh phương nào, bối cảnh thâm hậu thế nào.
Có người đoán rằng, tên của tập đoàn cùng với trợ lý có liên quan đến nhau, đều có chữ "Ninh".
Nhưng mà các cô lại nhanh chóng phủ định, tên của tập đoàn là chuyện lớn, hẳn là sẽ không liên quan đến một người con gái.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Diệp tổng nhìn Bùi Ninh, giống như khả năng này cũng không phải không tồn tại.
Rất khó tưởng tượng, Diệp tổng của các cô là một người đàn ông cao lãnh như vậy, không biết khi yêu sẽ là dạng gì.
Mấy tính từ lãng mạn, ôn hoà so với anh đều xa lạ.
Thư ký thu hồi suy nghĩ của mình, cười nhạt nói với Bùi Ninh: "Chị Bùi, em dẫn chị đi xem phòng nghỉ của Diệp tổng, đó là nơi làm việc khác của Diệp tổng."
Thư ký lấy thẻ mở cửa quét một cái, cửa phòng nghỉ tự động mở ra.
Chờ các cô đi vào, cửa tự động đóng lại, trong phòng cách âm rất tốt, trong phòng đóng cửa lại so với bên ngoài tựa như hai thế giới.
So với tưởng tượng của Bùi Ninh cũng không khác biệt lắm, trên giường rất gọn gàng, chỉ có trên tủ đầu giường có rất nhiều thư cùng với tạp chí, trong phòng nghỉ cũng có kệ sách, đều là những cuốn sách anh thích đọc.
Bên cạnh giá sách là bàn làm việc, đặt bút viết, giấy ghi nhớ cùng các văn kiện.
Cô không biết Diệp Tây Thành lại có sở thích như vậy, bên ngoài rõ ràng có bàn làm việc, còn một hai phải để thêm một cái bên trong.
Thư ký nói với Bùi Ninh: "Chị Bùi, sau khi nơi này được sửa sang xong sẽ giao cho chị quản lý, mỗi ngày thời gian quét dọn do chị phụ trách, dựa vào Diệp tổng sắp xếp là được, dì Khiết sẽ lập tức liên hệ với chị."
Bùi Ninh nghi hoặc: "Sắp xếp việc sinh hoạt cá nhân của Diệp tổng đều do tôi phụ trách?"
Ít nhất là Diệp Đổng nói như vậy.
Thư ký: " Kỳ thực việc này là do Vạn Đặc trợ phụ trách, nhưng mà do Vạn Đặc là đàn ông, về phương diện này cũng không chu đáo bằng chị em phụ nữ chúng ta, trước khi chị đến em tạm thời làm."
Đây là lý do rất chính đáng.
Bàn giao công việc xong, cô là thư kí vừa lúc có thể nhẹ nhõm.
Hơn nữa lúc trước thư kí của Diệp Đổng đặc biệt ám chỉ với cô, nói cô nếu không lo liệu được quá nhiều việc, thì hãy giao phần việc cho trợ lý mới đến.
Kỳ thật lượng công việc của cô không nhiều, nhưng thư kí lại nói như vậy, vậy thì đặc biệt có dụng ý.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, việc phụ trách về phương diện sinh hoạt cá nhân của Diệp tổng cũng chỉ thích hợp giao cho Bùi Ninh.
Cho đến bây giờ thư ký vẫn nghĩ không ra, vì cái gì mà Bùi Ninh đã đến đây gần một tháng, Diệp tổng cũng không phân phó công việc qua điện thoại? Một hai phải chờ anh về mới phân phó?
Một tháng này, Bùi Ninh rất nhiều lần hỏi cô có cần giúp gì không, cô đều lắc đầu, Diệp tổng không lên tiếng, cô cũng không dám sắp xếp lộn xộn, cho nên mấy ngày này, Bùi Ninh đều ngồi yên trong văn phòng của tổng giám đốc...
Thư ký rời đi, chỉ để lại Bùi Ninh ở trong văn phòng của Diệp Tây Thành.
Thu hồi lại cảm xúc, Bùi Ninh quay trở lại phòng nghỉ bắt đầu dọn dẹp lại tủ đầu giường hỗn độn.
Trên tủ đầu giường không chỉ có một đống sách, còn có mấy nút tay áo cùng một cái đồng hồ.
Bùi Ninh đem sách để lên kệ, cô cẩn thận xem xét kệ sách, từ trên xuống dưới, sách gì cũng có, nhìn sáng chói.
Nhìn chung cũng không có gì cụ thể để phân loại, dù sao cũng đều là những cuốn sách Diệp Tây Thành thích.
Cô cũng có một thói quen, sách đã đọc cô đều đặt xuống phía dưới cùng.
Có một vài quyển sách chưa đọc xong, Bùi Ninh vẫn xếp chồng lên đặt ở tủ đầu giường.
Cô đem nút tay áo cùng đồng hồ đeo tay bỏ lại vào trong hộp, chuẩn bị kéo ngăn thứ nhất bỏ vào, cô nhìn thấy một ngăn kéo đồ vật, cô có hơi giật mình.
Hết một nửa ngăn kéo đều là phong thư, có màu trắng cũng có màu da bò
Rất nhiều phong thư đã cũ, ngoài bìa có nhiều điểm ố vàng, tem cũng bắt đầu bị mờ đi.
Nhiều phong thư như vậy, mỗi cái phong thư đều được gửi từ địa chỉ của cô.
Bùi Ninh nghĩ đến, khi cô còn học tiểu học và sơ trung đều gửi tin cho Diệp Tây Thành, lúc lên cao trung cũng viết không ít, khi đại học thì đã yêu nhau nên cũng không viết quá nhiều.
Cũng đã lâu rồi, cô cũng không còn nhớ rõ chính mình đã viết gì.
Là trợ lý, cô không nên lật xem thư của ông chủ, cho dù đều là thư của cô viết cho anh.
Nội tâm giãy giụa vài giây, cuối cùng cô cũng từ bỏ suy nghĩ đó của mình.
Bùi Ninh mở ra một phong thư, chữ viết có chút ấu trĩ, còn có vài chữ bị gạch bỏ, cô nhìn xuống ngày viết, lúc đó cô học lớp ba của tiểu học.
Trong phong thư ước chừng có năm tờ giấy, từ trên xuống dưới cũng không viết gì quan trọng, toàn là nói về những việc vụn vặt.
Trong đó có một đoạn nói: Ca ca, anh chừng nào lại đến nhà em chơi? Nghỉ hè sẽ đến chứ? Ca ca, lớp của các anh có rất nhiều chị rất đẹp phải không? Lúc tan học anh đều đi chơi cùng các cô ấy sao?
Mấy phong thư kế tiếp đều nói về việc nhà, ngẫu nhiên còn nói về thành tích của chính mình
Cô cầm phong thư tiếp theo xem, phong thư này có thể là được viết khi cô lớn hơn một chút, chữ viết không hề ấu trĩ, cô sờ đến nơi hơi bị cộm lên của phong thư, giống như ngoại trừ giấy viết thư còn có thứ gì khác.
Cô đột nhiên nhớ đến, cô còn gửi ảnh chụp cho Diệp Tây Thành.
Bùi Ninh mở phong thư đó ra, bên trong đúng là bức ảnh đó, là ảnh chụp vào ngày mùng một, chất lượng bao bìa không tốt, bên trong đã bị không khí làm nhoè.
Xem ảnh cô khi đó, quả thật mắt có chút cay cay.
Ảnh chụp cô ăn mặc váy liền áo màu trắng, đầu hơi nghiêng, một tay chống nạnh, một tay kia xách theo lẵng hoa màu hồng nhạt.
Muốn bao nhiêu hoa có bấy nhiêu hoa.
Năm ấy cô đến thị trấn phía trên trường sơ trung, đi đến tiệm chụp giấy chứng nhận, thuận tiện chụp lại tấm ảnh này.
Bà chủ vẫn luôn khen cô đẹp, lúc rửa ảnh đưa cho cô xong còn không lấy tiền.
Lúc đó chụp bức ảnh này, cảm thấy cũng khá đẹp, bằng không cô sẽ không đặc biệt gửi bức ảnh này cho Diệp Tây Thành.
Vì cái gì lại muốn gửi cho Diệp Tây Thành?
Có lẽ đầu óc bị úng nước.
Bùi Ninh cất ảnh chụp vào phong thư, đem thư cô viết cho Diệp Tây Thành nhìn lại một lần, những thời gian tốt đẹp lúc ấy đều được chứa đựng trên bức thư.
Mấy chục phong thư, cô đều xem xong.
Trong đó cô lấy ra phong thư đặt ở bên cạnh, lúc trước, khi viết không cảm nhận được, hiện tại khi đọc lại, giữa những hàng chữ ấy đều là nỗi nhớ của cô đối với Diệp Tây Thành.
Về sau nếu Diệp Tây Thành kết hôn, không biết những bức thư này có được tiếp tục giữ lại hay không.
Bùi Ninh đối với ba phong thư đó như có suy tư gì, đem mấy bức thư khác lại để vào ngăn kéo, đóng lại.
Nhiều thư như vậy, thiếu mấy bức hẳn Diệp Tây Thành sẽ không phát hiện, cô đem ba phong thư đó bỏ vào túi xách.
Dọn dẹp phòng nghỉ sạch sẽ. Bùi Ninh đến khu làm việc chờ Diệp Tây Thành cùng Vạn Đặc trợ trở về bàn giao công việc, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô đến giá đựng tạp chí của Diệp Tây Thành lấy mấy quyển nguyệt san lật xem.
Mấy quyển này được Diệp Tây Thành mang từ nước ngoài về, lúc trước cô chưa từng thấy qua.
Trong đó có một chương thiên văn hấp dẫn nàng, cái đầu tiên hấp dẫn cô chính là tranh minh hoạ, mấy quả dưa chuột thắt cổ trên, và mấy cành hoa màu vàng điểm xuyến trên đầu.
Bùi Ninh nghĩ đến khi còn nhỏ ở vườn rau trong nhà, khi đó Diệp Tây Thành đến thôn của cô nghỉ hè, mỗi đêm sau khi làm việc xong cô sẽ đến vườn rau hái hai quả dưa chuột.
Cô một quả, Diệp Tây Thành một quả.
Hai mươi năm qua đi, cô đều nhớ rõ.
Bùi Ninh ngưng dòng suy nghĩ, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.
Nội dung liên quan đến Community Support Agriculture, xã khu duy trì nông nghiệp, chỉ là hình thức này trong nước không phát triển, được xem như là lĩnh vực xa lạ.
Mãi cho đến 6 giờ rưỡi, Diệp Tây Thành còn chưa có trở về.
Bùi Ninh xem xong quyển nguyệt san rồi đem cất lại trên giá, tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa đợi Bùi Ninh mở, cửa đã vang lên hai tiếng tích tích.
Đẩy cửa đi vào chính là thư ký, cô ôm mấy bộ tây trang cùng áo sơ mi: "Chị Bùi, đây là quần áo của Diệp tổng, tiệm giặt quần áo vừa mới đưa tới."
Thư kí giao quần áo cho Bùi Ninh, "Diệp tổng đối với quần áo yêu cầu đặc biệt cao, tủ bên phải có mấy bộ trang phục phối hợp rất tốt, chị có thể tham khảo."
Bùi Ninh: "Được."
"Lịch trình của Diệp tổng thường xuyên thay đổi, có khi về công ty, có khi có việc khác nên trì hoãn, chị đợi một chút, nếu bọn họ chưa có quay lại, chị có thể liên hệ với Vạn Đặc trợ hỏi một chút." Thư ký ghi lại số điện thoại của Vạn Đặc cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh lấy giấy ghi chú: "Cảm ơn."
"Chúng ta không cần khách khí như vậy." Thư ký nói xong liền ra cửa rời đi.
Bùi Ninh nhìn quần áo trong tay, nhấc chân đi sang phòng nghỉ ngơi.
Lúc Diệp Tây Thành trở về, tất cả mọi người ở phòng thư ký đã tan tầm, đèn phòng khách đã tắt, trong văn phòng cũng không thấy thân ảnh của Bùi Ninh, cho rằng cô đã đi về.
Diệp Tây Thành gọi cho trợ lý Vạn: "Cậu về đi, ngày mai lại tiếp tục."
Trợ lý Vạn đang ở văn phòng chuẩn bị lịch làm việc, hơi bất ngờ, nhưng cũng chưa hỏi cái gì: "Vâng."
Diệp Tây Thành tháo đồng hồ xuống, bỏ áo sơ mi ra, tháo từng cúc áo đi vào phòng nghỉ.
Từ giữa trưa anh đi công tác mới về, hiện tại đều có chút mệt rã rời.
Beta: Song Ngư
Tắt điện thoại, Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau khi nói Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm là bạn trai cũ, mẹ Tề không còn kiên trì tác hợp cô cùng Tề Cận Chu nữa.
Màn hình di động dần tối lại, căn phòng cũng một mảnh đen nhánh.
Suy nghĩ của cô hỗn loạn, như thế nào cũng ngủ không được...
Mãi cho đến cuối tuần của tháng, ông chủ mới đi công tác về.
Giữa trưa, Bùi Ninh nhận được điện thoại của Diệp Đổng: "Ninh Ninh, buổi chiều có bận gì không?"
Bùi Ninh: "Không có ạ, bác Diệp, ngài có cái gì phân phó?"
Diệp Đổng: "Vậy buổi chiều cháu tới công ty, Tây Thành đi công tác về rồi."
Hô hấp của Bùi Ninh ngưng một chút: "Vâng, bác Diệp."
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không khỏi thất thần.
Cô tới tập đoàn Hoa Ninh gần một tháng, Diệp Tây Thành đến bây giờ mới trở về, Diệp Tây Thành cũng không sắp xếp công việc gì cho cô, từng có hai lần liên hệ gián tiếp, đều là do thư ký truyền đạt cho cô.
Cô không nên trở về, nhưng lại không thể cự tuyệt bác Diệp. Hai tháng trước, bác Diệp tự mình đến New York tìm cô, bảo cô trở về làm trợ lý của Diệp Tây Thành.
Cô có thể đi đến ngày hôm nay, ngoại trừ dựa vào nỗ lực của chính bản thân mình còn nhờ vào sự giúp đỡ của bác Diệp.
Từ lúc 5 tuổi, bác Diệp vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô, nếu không phải nhờ có bác Diệp, ông bà đã sớm không còn nữa...
Bùi Ninh hoàn hồn, trang điểm rồi ra cửa.
Vừa đi ra cửa gọi xe, đi đến tiểu khu cũng không thấy ai.
Đến sân ga đợi một lát, nhưng vẫn không có xe tới, lúc cô đang chán muốn chết bỗng dưng có tiếng còi xe, cô theo bản năng nhìn qua, vừa lúc nhìn trúng tàm mắt của người đàn ông trên chiếc xe việt dã.
Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ đào hoa, còn mặc áo sơ mi màu hồng nhạt tương đối phong nhã.
"Có phải đẹp trai đến nỗi cô nhận không ra?" Người đàn ông cười, khẽ nhếch cằm với Bùi Ninh.
Bùi Ninh khẽ nhíu mày, tìm tòi gương mặt này trong đầu, nhưng lại không có kết quả.
Cô cho là đối phương nhàn rỗi nhàm chán đến đây, nên không phản ứng.
Tưởng Vân Triệu bảo tài xế chạy xe đến gần sân ga một chút, anh chống tay lên cửa, nhìn chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, anh xác định không nhận sai người, ngoại trừ khí chất bây giờ của cô càng tốt, gương mặt kia vẫn giống như mấy năm trước.
"Bùi Ninh?" Tưởng Vân Triệu gọi một tiếng.
Bùi Ninh nghi ngờ: "Anh là?"
Tưởng Vân Triệu: "Lúc trước cô đến Bắc Kinh, tôi còn đến nhà ga đón cô, bệnh mau quên của cô nặng như vậy?"
Bùi Ninh cẩn thận nhìn gương mặt kia, nghe nhắc nhở như vậy, cuối cùng cô cũng nhớ, là Tưởng Vân Triệu, bạn tốt của Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu đẩy cửa xe ra, ý bảo cô lên xe: "Nhìn trời có vẻ sắp mưa, cô đi đâu tôi đưa cô đi, hai chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, vừa lúc có thể tâm sự."
Bùi Ninh chần chờ một lát: "Không chậm trễ thời gian của anh chứ?"
"Cô khách sáo như vậy làm gì, lên đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Buổi chiều tôi không có việc gì, nên đến Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành."
Bùi Ninh lên xe: " Vừa lúc tiện đường, tôi đi Hoa Ninh báo danh." Tìm Diệp Tây Thành báo danh.
"Cô làm việc ở Hoa Ninh?" Tưởng Vân Triệu cho rằng mình nghe lầm.
Bùi Ninh gật đầu, "Diệp Đổng sắp xếp."
Tưởng Vân Triệu nghẹn họng nhìn cô trân trối, nháy mắt lại thay đổi gương mặt cứng nhắc của mình
Bùi Ninh vì vừa rồi không nhận ra Tưởng Vân Triệu, xin lỗi nói: "Thật xấu hổ, vừa rồi không nhận ra anh, anh so với trước đây gầy không ít."
Tưởng Vân Triệu vỗ vỗ bụng: "Đâu phải là gầy, thịt mỡ đều trở thành cơ bắp."
"Bác Diệp chưa cấp xe cho cô?" Tưởng Vân Triệu thuận miệng hỏi.
Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái trong nước."
Tưởng Vân Triệu gật gật đầu, đề nghị cô: "Chờ cô không bận thì đi đổi bằng lái trong nước, không có xe rất bất tiện."
Bùi Ninh nói cho có lệ: "Để nói sau, kỹ thuật lái xe của tôi cũng không được tốt lắm." Còn không biết có thể ở lại Bắc Kinh bao lâu, cô nghĩ như vậy cũng thật phiền toái.
Vừa nói xong, ô tô đã ngừng ở trước cửa cao ốc Hoa Ninh.
Trước kia tập đoàn không có tên là Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành quản lý công ty, tiến hành một loạt thay đổi lớn, sau đó tên của tập đoàn trở thành Hoa Ninh.
Diệp Tây Thành vì sao phải sửa tên của tập đoàn, lúc ấy ở trên mạng còn xuất hiện một đợt thảo luận không nhỏ, có rất nhiều suy đoán về việc đổi tên.
Nhiều người tán đồng, trong có có một người nói: Nguyên quán của Diệp Tây Thành là ở Nam Kinh, Nam Kinh được gọi tắt là Ninh, cho nên mới có tên là Hoa Ninh.
Chỉ là nguyên nhân cụ thể, ngoại trừ Diệp Tây Thành, ai cũng không biết.
Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu ấn tầng 42, đây là tầng lầu của văn phòng Diệp Tây Thành, anh hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"
Bùi Ninh: "Tầng văn phòng của Diệp Đổng"
Tưởng Vân Triệu ấn tầng 45, anh nghĩ trăm lần cũng không ra, Diệp Đổng như thế nào lại đột nhiên cho phép Bùi Ninh trở về làm việc?
Thang máy lên tới tầng 10, Tưởng Vân Triệu lấy di động ra: "Lưu số điện thoại, hôm nào cô không bận, chúng ta ăn cơm."
Hai người để lại phương thức liên hệ lẫn nhau, thang máy vừa lúc tới tầng 42, Tưởng Vân Triệu đi ra, anh đi đến văn phòng của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành đang họp qua video, giương mắt nhìn Tưởng Vân Triệu, sau đó lại tiếp tục mở họp.
Tưởng Vân Triệu hai tay chống trên mặt bàn làm việc, ý bảo Diệp Tây Thành dừng lại một chút, Diệp Tây Thành không có phản ứng, đôi tay vẫn bắt chéo như cũ, tuỳ ý để ở trên đùi, không có để ý đến Tưởng Vân Triệu.
Tưởng Vân Triệu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cầm bút lên, viết một ghi chú: Tớ vừa mới gặp được Bùi Ninh.
Tưởng Vân Triệu đem giấy ghi chú " bang " một tiếng đặt ở trước mặt của Diệp Tây Thành.
Ánh mắt của Diệp Tây Thành quét qua, biểu tình trên mặt có chút buông lỏng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó lại chuyên chú nhìn màn hình máy tính.
Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng nhìn không ra một chút cảm xúc dao động, hiện tại anh có chút không hiểu Diệp Tây Thành.
Mười phút sau, Diệp Tây Thành kéo con chuột, lấy tai nghe xuống.
Tưởng Vân Triệu khó hiểu nói: "Cậu nghe được Bùi Ninh trở về nhưng lại không có phản ứng gì? Hay là nói cậu đã sớm biết cô ấy đã trở về?"
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Khó trách. Vậy sao cậu không nói với tớ một tiếng? Tớ còn tưởng rằng cậu không biết, làm tớ kích động một phen." Tưởng Vân Triệu lo chính mình nói: "Nhưng mà cô ấy trở về làm việc, bác Diệp cũng nên sắp xếp cô đến công ty đầu tư bên Thượng Hải."
Tưởng Vân Triệu lấy di động ra tìm được một dãy số, đem điện thoại đưa cho Diệp Tây Thành, "Nha, số điện thoại riêng của Bùi Ninh."
Diệp Tây Thành cũng không để ý, trực tiếp trả điện thoại lại cho Tưởng Vân Triệu: "Không cần."
"Hả?" Tưởng Vân Triệu không rõ nguyên nhân: "Cậu có số điện thoại mới của Bùi Ninh rồi?"
"Không có."
"Vậy cậu... có ý gì?"
Diệp Tây Thành khép notebook lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."
"......Mẹ!" nó.
Tưởng Vân Triệu khiếp sợ không khép miệng lại được, thiếu chút nữa không nhịn được lời thô tục, đôi mắt chớp nửa ngày, "Bác Diệp sắp xếp?"
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Không cần nói cũng biết.
Tưởng Vân Triệu cười cười, "Bác Diệp cũng thật có ý tứ a, lúc trước một hai là phải chia rẽ hai người các cậu, sau đó đưa Bùi Ninh ra nước ngoài, hận không thể để Bùi Ninh cả đời này đều không xuất hiện ở trước mặt cậu, hiện tại cũng không biết bác Diệp như thế nào lại nghĩ thông suốt rồi, thế nhưng lại nguyện ý bỏ xuống mặt mũi của mình, chủ động đưa Bùi Ninh về nước làm trợ lý của cậu, muốn thành toàn hai người các cậu."
Diệp Tây Thành cũng không nói tiếp, thong thả đặt đồng hồ lên góc bàn, hẹn khách gặp mặt lúc 4 giờ.
Diệp Tây Thành đứng lên, nói với Tưởng Vân Triệu: "Đi thôi."
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Tây Thành vừa lúc tới cửa, thuận tay kéo cửa ra, người gõ cửa chính là thư ký, theo phía sau là Bùi Ninh, tầm mắt anh xẹt qua thư ký, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Bùi Ninh.
Một ánh mắt, thiên hồi bách chuyển.(*)
(*)Thiên hồi bách chuyển: "Bách chiết thiên hồi tâm bất thối" 百折千回心不. Có nghĩa là trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả lòng không thối chuyển.
Trường hợp như vậy, thư ký còn đang ở đây, Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm vào cô như thế, đáy mắt sâu thẳm, Bùi Ninh bị anh nhìn đến co quắp, cũng may Diệp Tây Thành rất nhanh thu hồi lại ánh mắt.
Cô vẫn luôn điều chỉnh hô hấp trong tối, nhưng lại không khống chế được nhịp tim.
Thư ký nhận ra được Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh có quen biết nhau, nhưng vẫn giới thiệu: "Diệp tổng, đây là trợ lý mới nhậm chức, Bùi Ninh."
Ngữ khí của Bùi Ninh cũng trở nên công việc hoá: "Chào Diệp tổng."
Hai giây sau, Diệp Tây Thành hơi hơi gật đầu, ngược lại nhìn về phía thư ký nói: "Trước hết cô dẫn trợ lý Bùi đi làm quen hoàn cảnh làm việc, Vạn Đặc trợ buổi chiều cùng tôi ra ngoài bàn việc, trở về sẽ bàn giao công việc."
Kỳ thật lời này chính là nói cho Bùi Ninh nghe, thư ký: "Vâng, Diệp tổng."
Không dừng lại, Diệp Tây Thành cất bước bước ra khỏi văn phòng.
Người đi xa, nhưng hơi thở cường thế quen thuộc vẫn còn ở đây.
Ánh mắt của Bùi Ninh nhìn theo Diệp Tây Thành xa dần, cô cùng Diệp Tây Thành hiện tại lại trở thành người xa lạ.
Tưởng Vân Triệu cũng đi ra, đưa cho cô một ánh mắt, cười rời đi.
Thư ký đi theo Diệp Tây Thành làm việc đã lâu, cách nhìn người cũng không giống nhau, đại khái cũng rõ mỹ nữ trước mắt cô cùng ông chủ của cô sao lại thế này.
Lúc trước thư ký các cô còn cùng mấy người trong công ty lén bát quái với nhau, không biết trợ lý mới đến rốt cuộc là thần thánh phương nào, bối cảnh thâm hậu thế nào.
Có người đoán rằng, tên của tập đoàn cùng với trợ lý có liên quan đến nhau, đều có chữ "Ninh".
Nhưng mà các cô lại nhanh chóng phủ định, tên của tập đoàn là chuyện lớn, hẳn là sẽ không liên quan đến một người con gái.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Diệp tổng nhìn Bùi Ninh, giống như khả năng này cũng không phải không tồn tại.
Rất khó tưởng tượng, Diệp tổng của các cô là một người đàn ông cao lãnh như vậy, không biết khi yêu sẽ là dạng gì.
Mấy tính từ lãng mạn, ôn hoà so với anh đều xa lạ.
Thư ký thu hồi suy nghĩ của mình, cười nhạt nói với Bùi Ninh: "Chị Bùi, em dẫn chị đi xem phòng nghỉ của Diệp tổng, đó là nơi làm việc khác của Diệp tổng."
Thư ký lấy thẻ mở cửa quét một cái, cửa phòng nghỉ tự động mở ra.
Chờ các cô đi vào, cửa tự động đóng lại, trong phòng cách âm rất tốt, trong phòng đóng cửa lại so với bên ngoài tựa như hai thế giới.
So với tưởng tượng của Bùi Ninh cũng không khác biệt lắm, trên giường rất gọn gàng, chỉ có trên tủ đầu giường có rất nhiều thư cùng với tạp chí, trong phòng nghỉ cũng có kệ sách, đều là những cuốn sách anh thích đọc.
Bên cạnh giá sách là bàn làm việc, đặt bút viết, giấy ghi nhớ cùng các văn kiện.
Cô không biết Diệp Tây Thành lại có sở thích như vậy, bên ngoài rõ ràng có bàn làm việc, còn một hai phải để thêm một cái bên trong.
Thư ký nói với Bùi Ninh: "Chị Bùi, sau khi nơi này được sửa sang xong sẽ giao cho chị quản lý, mỗi ngày thời gian quét dọn do chị phụ trách, dựa vào Diệp tổng sắp xếp là được, dì Khiết sẽ lập tức liên hệ với chị."
Bùi Ninh nghi hoặc: "Sắp xếp việc sinh hoạt cá nhân của Diệp tổng đều do tôi phụ trách?"
Ít nhất là Diệp Đổng nói như vậy.
Thư ký: " Kỳ thực việc này là do Vạn Đặc trợ phụ trách, nhưng mà do Vạn Đặc là đàn ông, về phương diện này cũng không chu đáo bằng chị em phụ nữ chúng ta, trước khi chị đến em tạm thời làm."
Đây là lý do rất chính đáng.
Bàn giao công việc xong, cô là thư kí vừa lúc có thể nhẹ nhõm.
Hơn nữa lúc trước thư kí của Diệp Đổng đặc biệt ám chỉ với cô, nói cô nếu không lo liệu được quá nhiều việc, thì hãy giao phần việc cho trợ lý mới đến.
Kỳ thật lượng công việc của cô không nhiều, nhưng thư kí lại nói như vậy, vậy thì đặc biệt có dụng ý.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, việc phụ trách về phương diện sinh hoạt cá nhân của Diệp tổng cũng chỉ thích hợp giao cho Bùi Ninh.
Cho đến bây giờ thư ký vẫn nghĩ không ra, vì cái gì mà Bùi Ninh đã đến đây gần một tháng, Diệp tổng cũng không phân phó công việc qua điện thoại? Một hai phải chờ anh về mới phân phó?
Một tháng này, Bùi Ninh rất nhiều lần hỏi cô có cần giúp gì không, cô đều lắc đầu, Diệp tổng không lên tiếng, cô cũng không dám sắp xếp lộn xộn, cho nên mấy ngày này, Bùi Ninh đều ngồi yên trong văn phòng của tổng giám đốc...
Thư ký rời đi, chỉ để lại Bùi Ninh ở trong văn phòng của Diệp Tây Thành.
Thu hồi lại cảm xúc, Bùi Ninh quay trở lại phòng nghỉ bắt đầu dọn dẹp lại tủ đầu giường hỗn độn.
Trên tủ đầu giường không chỉ có một đống sách, còn có mấy nút tay áo cùng một cái đồng hồ.
Bùi Ninh đem sách để lên kệ, cô cẩn thận xem xét kệ sách, từ trên xuống dưới, sách gì cũng có, nhìn sáng chói.
Nhìn chung cũng không có gì cụ thể để phân loại, dù sao cũng đều là những cuốn sách Diệp Tây Thành thích.
Cô cũng có một thói quen, sách đã đọc cô đều đặt xuống phía dưới cùng.
Có một vài quyển sách chưa đọc xong, Bùi Ninh vẫn xếp chồng lên đặt ở tủ đầu giường.
Cô đem nút tay áo cùng đồng hồ đeo tay bỏ lại vào trong hộp, chuẩn bị kéo ngăn thứ nhất bỏ vào, cô nhìn thấy một ngăn kéo đồ vật, cô có hơi giật mình.
Hết một nửa ngăn kéo đều là phong thư, có màu trắng cũng có màu da bò
Rất nhiều phong thư đã cũ, ngoài bìa có nhiều điểm ố vàng, tem cũng bắt đầu bị mờ đi.
Nhiều phong thư như vậy, mỗi cái phong thư đều được gửi từ địa chỉ của cô.
Bùi Ninh nghĩ đến, khi cô còn học tiểu học và sơ trung đều gửi tin cho Diệp Tây Thành, lúc lên cao trung cũng viết không ít, khi đại học thì đã yêu nhau nên cũng không viết quá nhiều.
Cũng đã lâu rồi, cô cũng không còn nhớ rõ chính mình đã viết gì.
Là trợ lý, cô không nên lật xem thư của ông chủ, cho dù đều là thư của cô viết cho anh.
Nội tâm giãy giụa vài giây, cuối cùng cô cũng từ bỏ suy nghĩ đó của mình.
Bùi Ninh mở ra một phong thư, chữ viết có chút ấu trĩ, còn có vài chữ bị gạch bỏ, cô nhìn xuống ngày viết, lúc đó cô học lớp ba của tiểu học.
Trong phong thư ước chừng có năm tờ giấy, từ trên xuống dưới cũng không viết gì quan trọng, toàn là nói về những việc vụn vặt.
Trong đó có một đoạn nói: Ca ca, anh chừng nào lại đến nhà em chơi? Nghỉ hè sẽ đến chứ? Ca ca, lớp của các anh có rất nhiều chị rất đẹp phải không? Lúc tan học anh đều đi chơi cùng các cô ấy sao?
Mấy phong thư kế tiếp đều nói về việc nhà, ngẫu nhiên còn nói về thành tích của chính mình
Cô cầm phong thư tiếp theo xem, phong thư này có thể là được viết khi cô lớn hơn một chút, chữ viết không hề ấu trĩ, cô sờ đến nơi hơi bị cộm lên của phong thư, giống như ngoại trừ giấy viết thư còn có thứ gì khác.
Cô đột nhiên nhớ đến, cô còn gửi ảnh chụp cho Diệp Tây Thành.
Bùi Ninh mở phong thư đó ra, bên trong đúng là bức ảnh đó, là ảnh chụp vào ngày mùng một, chất lượng bao bìa không tốt, bên trong đã bị không khí làm nhoè.
Xem ảnh cô khi đó, quả thật mắt có chút cay cay.
Ảnh chụp cô ăn mặc váy liền áo màu trắng, đầu hơi nghiêng, một tay chống nạnh, một tay kia xách theo lẵng hoa màu hồng nhạt.
Muốn bao nhiêu hoa có bấy nhiêu hoa.
Năm ấy cô đến thị trấn phía trên trường sơ trung, đi đến tiệm chụp giấy chứng nhận, thuận tiện chụp lại tấm ảnh này.
Bà chủ vẫn luôn khen cô đẹp, lúc rửa ảnh đưa cho cô xong còn không lấy tiền.
Lúc đó chụp bức ảnh này, cảm thấy cũng khá đẹp, bằng không cô sẽ không đặc biệt gửi bức ảnh này cho Diệp Tây Thành.
Vì cái gì lại muốn gửi cho Diệp Tây Thành?
Có lẽ đầu óc bị úng nước.
Bùi Ninh cất ảnh chụp vào phong thư, đem thư cô viết cho Diệp Tây Thành nhìn lại một lần, những thời gian tốt đẹp lúc ấy đều được chứa đựng trên bức thư.
Mấy chục phong thư, cô đều xem xong.
Trong đó cô lấy ra phong thư đặt ở bên cạnh, lúc trước, khi viết không cảm nhận được, hiện tại khi đọc lại, giữa những hàng chữ ấy đều là nỗi nhớ của cô đối với Diệp Tây Thành.
Về sau nếu Diệp Tây Thành kết hôn, không biết những bức thư này có được tiếp tục giữ lại hay không.
Bùi Ninh đối với ba phong thư đó như có suy tư gì, đem mấy bức thư khác lại để vào ngăn kéo, đóng lại.
Nhiều thư như vậy, thiếu mấy bức hẳn Diệp Tây Thành sẽ không phát hiện, cô đem ba phong thư đó bỏ vào túi xách.
Dọn dẹp phòng nghỉ sạch sẽ. Bùi Ninh đến khu làm việc chờ Diệp Tây Thành cùng Vạn Đặc trợ trở về bàn giao công việc, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô đến giá đựng tạp chí của Diệp Tây Thành lấy mấy quyển nguyệt san lật xem.
Mấy quyển này được Diệp Tây Thành mang từ nước ngoài về, lúc trước cô chưa từng thấy qua.
Trong đó có một chương thiên văn hấp dẫn nàng, cái đầu tiên hấp dẫn cô chính là tranh minh hoạ, mấy quả dưa chuột thắt cổ trên, và mấy cành hoa màu vàng điểm xuyến trên đầu.
Bùi Ninh nghĩ đến khi còn nhỏ ở vườn rau trong nhà, khi đó Diệp Tây Thành đến thôn của cô nghỉ hè, mỗi đêm sau khi làm việc xong cô sẽ đến vườn rau hái hai quả dưa chuột.
Cô một quả, Diệp Tây Thành một quả.
Hai mươi năm qua đi, cô đều nhớ rõ.
Bùi Ninh ngưng dòng suy nghĩ, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.
Nội dung liên quan đến Community Support Agriculture, xã khu duy trì nông nghiệp, chỉ là hình thức này trong nước không phát triển, được xem như là lĩnh vực xa lạ.
Mãi cho đến 6 giờ rưỡi, Diệp Tây Thành còn chưa có trở về.
Bùi Ninh xem xong quyển nguyệt san rồi đem cất lại trên giá, tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa đợi Bùi Ninh mở, cửa đã vang lên hai tiếng tích tích.
Đẩy cửa đi vào chính là thư ký, cô ôm mấy bộ tây trang cùng áo sơ mi: "Chị Bùi, đây là quần áo của Diệp tổng, tiệm giặt quần áo vừa mới đưa tới."
Thư kí giao quần áo cho Bùi Ninh, "Diệp tổng đối với quần áo yêu cầu đặc biệt cao, tủ bên phải có mấy bộ trang phục phối hợp rất tốt, chị có thể tham khảo."
Bùi Ninh: "Được."
"Lịch trình của Diệp tổng thường xuyên thay đổi, có khi về công ty, có khi có việc khác nên trì hoãn, chị đợi một chút, nếu bọn họ chưa có quay lại, chị có thể liên hệ với Vạn Đặc trợ hỏi một chút." Thư ký ghi lại số điện thoại của Vạn Đặc cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh lấy giấy ghi chú: "Cảm ơn."
"Chúng ta không cần khách khí như vậy." Thư ký nói xong liền ra cửa rời đi.
Bùi Ninh nhìn quần áo trong tay, nhấc chân đi sang phòng nghỉ ngơi.
Lúc Diệp Tây Thành trở về, tất cả mọi người ở phòng thư ký đã tan tầm, đèn phòng khách đã tắt, trong văn phòng cũng không thấy thân ảnh của Bùi Ninh, cho rằng cô đã đi về.
Diệp Tây Thành gọi cho trợ lý Vạn: "Cậu về đi, ngày mai lại tiếp tục."
Trợ lý Vạn đang ở văn phòng chuẩn bị lịch làm việc, hơi bất ngờ, nhưng cũng chưa hỏi cái gì: "Vâng."
Diệp Tây Thành tháo đồng hồ xuống, bỏ áo sơ mi ra, tháo từng cúc áo đi vào phòng nghỉ.
Từ giữa trưa anh đi công tác mới về, hiện tại đều có chút mệt rã rời.
Danh sách chương