Tiết Thanh Minh.

Đã một tuần trôi qua, mưa ở Miên Thủy vẫn rơi lất phất không ngừng. Mưa không lớn, nhưng rả rích, dai dẳng, suốt ngày không dứt.

Bọn sinh viên vội vã đi lại trên khuôn viên trường, những chiếc ô che mưa không nhiều, phần lớn chỉ khoác áo mưa, đội mũ lên rồi lao ra ngoài, miệng hô: “Nhanh lên, nếu trễ giờ nữa thì phòng ăn lại xếp hàng đống lắm!”

Chúc Kim Hạ vừa dạy xong tiết thứ tư buổi sáng, từ tòa nhà dạy học bước ra, mỉm cười bước vào màn mưa, dù sao tòa nhà văn phòng cũng ở ngay bên cạnh, dầm mưa cũng chỉ đi vài bước đường thôi.

Những hạt mưa nhẹ nhàng đập vào khuôn mặt, rơi xuống cổ, mang theo một cảm giác hơi lạnh nhưng không đến mức làm khó chịu.

Tiết học thứ tư luôn là như vậy, mỗi khi tan học, sinh viên đều như đang hành quân gấp rút, vội vàng chạy tới căng tin cướp cơm.

Trong dòng người vội vã đó, có một vài sinh viên từ khoa khác nhận ra cô, ai đó gọi lên: “Cô giáo Chúc, cô không cầm ô à?”

Rất nhanh, vài người khác nghe thấy vội vàng chạy tới, những ai có mang ô đều nhiệt tình đưa cho cô.

Chúc Kim Hạ vội từ chối: “Không cần đâu, các bạn giữ lấy đi, cô chỉ đi sang tòa nhà bên kia thôi, không sao—”

Chữ “đâu” chưa kịp thốt ra, trên đầu bỗng nhiên có thêm một chiếc ô, cô vừa quay đầu lại đã thấy Viên Phong đứng đó thản nhiên tự tại.

“Không sao đâu, thầy có dù rồi. Em cứ yên tâm đi ăn cơm đi, thầy đảm bảo sẽ đưa cô giáo Chúc đến nơi an toàn.” Viên Phong cười nói, đồng thời vẫy tay chào các sinh viên.

Đám sinh viên vừa cười đùa vừa chào hỏi với cậu ấy, rồi nhanh chóng tản ra, hòa nhập lại vào dòng người vội vã.

Viên Phong liếc nhìn Chúc Kim Hạ, hỏi: “Mưa cả tuần rồi, sao ngay cả một chiếc ô cũng không mang theo vậy?”

“Chỉ có vài bước đường thôi, cơn mưa cũng không lớn, đâu đến nỗi nào!” Chúc Kim Hạ đáp.

Viên Phong hừ một tiếng, góp ý: “Vẫn còn vụng về lắm!”

“Chỉ có cậu là cầu kỳ thôi!”

“Đúng vậy.” Viên Phong vuốt tóc: “Đầu có thể đứt, nhưng kiểu tóc thì không được rối bù.”

Chúc Kim Hạ thành thật cảm thán: “Nếu không phải biết cậu có một đoạn tình trước đó, tôi thực sự đã phải nghi ngờ khuynh hướng tính dục của cậu rồi.”

“Thế nào, đường đường là giáo sư đại học, cậu lại kỳ thị người đồng tính ư?”

“Không, tôi đang kỳ thị đàn ông dị tính đấy.” Chúc Kim Hạ nói: “Đàn ông dị tính thường không chăm chút đến thế.”

Hai người cùng sánh bước trên con đường đến tòa nhà làm việc, vừa đi vừa trò chuyện dọc hành lang, khi họ sắp đến cửa thang máy, Viên Phong bất ngờ dừng lại, nhìn cô một cách nghiêm túc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cái đó, dạo này cậu có khỏe không?”

Chúc Kim Hạ sững sốt một chút, giương mắt nghi ngờ nhìn cậu: “Sao cậu hỏi vậy?”

Viên Phong nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, nhìn vào ánh mắt trong veo nhưng hơi ngây ngô của cô, xem ra là không biết thật…

“Không có sao, thế này nhé, chắc chắn cậu bị ướt cả tuần rồi, tôi lo cho cậu mà thôi.” Cậu thuận miệng tìm một lý do tệ hại lừa bịp cô, rồi thu ô bỏ đi.

“Cậu không lên à?”

“Không, tôi đi cầu thang, sẵn tiện rèn luyện thân thể!”

Chúc Kim Hạ bước vào thang máy, tự nhủ là tật xấu gì sao, thật lạ.

Cảm giác kỳ lạ đó vẫn tiếp tục xảy ra. Giờ ăn trưa tại nhà ăn giáo viên, trên đường cô gặp một giáo viên có quen biết, người này trước đây từng gặp Vệ Thành, chơi bài tú lơ khơ cùng nhau, và có thêm anh ấy vào danh bạ.

Chúc Kim Hạ ngồi ăn cùng cô giáo đó, cảm thấy ánh mắt cô ấy cứ nhìn mình, có chút dè dặt.

Ăn xong, cô giáo ấy thở phào: “Nhìn em có vẻ vui vẻ đấy, tốt lắm, mọi việc cứ nhìn về phía trước, đừng nhìn lại phía sau.”

Chúc Kim Hạ không hiểu, trên đường về văn phòng, lại thấy bạn đại học cũ gửi cho cô một biểu tượng ôm, cô liền đoán ra được chuyện gì đó. Về văn phòng, cô nhắn tin cho Viên Phong: [Nói đi, Vệ Thành dạo này thế nào?] 

Sau khi ly hôn, Vệ Thành không còn để lộ thông tin gì về cuộc sống của anh ta trên mạng xã hội nữa, nên Chúc Kim Hạ hầu như không biết gì về cuộc sống sau đó của anh.

Chuyện đó chưa chắc đã là điều xấu, khi cách xa nhau, anh ấy cũng có thể nhanh chóng quên đi mọi chuyện.

Không lâu sau, Viên Phong gửi cho cô một ảnh chụp màn hình, ảnh đó là ảnh mới nhất của Vệ Thành, ảnh bìa của anh ấy là ảnh cưới, chú thích: [Lần này, hy vọng có thể mãi mãi bên nhau.]

Thời gian là ngày hôm qua.

Chúc Kim Hạ nhìn kỹ bức ảnh, cô thấy cô dâu rất xinh. Nhưng cô không chú ý nhiều đến cô dâu, chỉ nhìn vào khuôn mặt của anh Vệ Thành, thấy anh ấy cười rất tươi, cô liền buông tay tắt bức ảnh đi.

Cô nhắn lại trên tin nhắn: [Tốt đấy, cười tươi thế, chắc là thật sự yêu nhau.]

Viên Phong hỏi: [Cậu không chua xót chút nào sao?]

[Có gì mà chua xót? Anh ấy hạnh phúc, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, tức là lựa chọn của tôi là đúng, sau khi chia tay, cả hai chúng tôi đều tốt hơn, không phải sao?]

Viên Phong cười: [Suy nghĩ của cậu cũng thật độc đáo.]

Tối hôm đó, Chúc Kim Hạ nhận được cuộc gọi của bà: “Cháu thấy chưa, thằng bé đó đã kết hôn rồi!”

Chúc Kim Hạ: “Cháu cũng đã kết hôn rồi mà?”

“Sao lại có thể giống nhau được? Ban đầu thời điểm ly hôn, nó còn nói sẽ nhớ cháu cả đời…” Bà nội nói một hồi, rồi bình luận: “ Bà xem ảnh rồi, con bé kia không xinh bằng cháu, vẻ ngoài và khí chất cũng kém xa, miệng còn hơi rộng nữa…”

Chúc Kim Hạ dở khóc dở cười, cắt ngang câu nói của bà: “Sao lại so sánh vậy chứ?”

Trong cuộc gọi đó, Chúc Kim Hạ nói với bà: “Giày vừa chân mình thì mới biết. Người khác chỉ nhìn thấy bề ngoài. Bây giờ cháu cũng không còn quan tâm đến chuyện đó nữa, cháu chỉ mong anh ấy hạnh phúc, như vậy thì cháu mới yên tâm được.”

Bà nội ngập ngừng, lại nghe Chúc Kim Hạ hỏi: “Nếu anh ấy không hạnh phúc, mọi người sẽ nghĩ là do bị cháu bỏ rơi, anh ấy sẽ sống khốn khổ cả đời, bà cảm thấy vui vẻ không?”

“…“  Bà nôi dừng một chút, nói: “Không vui.”

“Vậy là đúng rồi.” Chúc Kim Hạ cười: “Bây giờ anh ấy rất tốt, cháu cũng rất tốt, mọi người đều có cuộc sống mới, tình yêu mới, đó mới gọi là kết thúc cổ tích, ai cũng vui vẻ.”

Cô rất thành tâm mong anh hạnh phúc, mong anh luôn sống tốt khoảng đời còn lại.

Mặc dù không thấy được trang cá nhân của anh, nhưng trong lòng cô vẫn âm thầm chúc phúc cho anh, chúc anh luôn hạnh phúc và ngày càng tốt hơn.

Tiết Tiểu Mãn.

Vào mùa hè, thời tiết ngày càng nóng.

Chúc Kim Hạ lau mồ hôi trên trán, vội vã chạy về hành lang, chuẩn bị xong mọi thứ để nghỉ hè, cô chỉ còn vài công việc cuối cùng để hoàn thành. Sau đó cô sẽ lên máy bay về Bắc Kinh.

Cô đã thu dọn xong hành lý, chỉ còn chờ đến giờ ra sân bay.

Chúc Kim Hạ không thể chờ đợi mà chạy vội vào thang máy, hận không thể ngay lập tức thoát khỏi cái nóng bức, nhìn vào gương thấy đầu đầy mồ hôi, cô không nhịn được mà nhớ lại, hồi nhỏ mùa hè chẳng hề oi bức như thế này?

Ngày trước, không có điều hòa, chỉ cần một chút gió mát, hay ăn dưa hấu là đã cảm thấy mát mẻ, giờ thì khác, Tứ Xuyên nóng đến mức có thể đốt cháy người!

Càng nóng, càng hao tổn điện, vì tiết kiệm nhiên liệu, thành phố công khai hạn chế điện năng, yêu cầu các tòa nhà cao không được sử dụng thang máy và điều hòa chỉ được phép sử dụng trong một thời gian nhất định.

Cứ thế, phòng làm việc của Chúc Kim Hạ lại nằm ở tầng bốn, mỗi ngày cô phải chạy vội lên xuống cầu thang, leo lên tầng bốn trong cái nắng nóng gần 40 độ, người như vừa được vớt ra khỏi nước vậy. Mà phòng làm việc thì vẫn không có máy lạnh.

Chúc Kim Hạ bước vào nhà, đôi chân hơi nhũn ra, chuẩn bị nhấc hành lý lên đi ngay, nhưng vừa bước vào cửa, cô lập tức cảm thấy khó chịu, dạ dày như cuộn trào.

Chỉ trong một giây, Chúc Kim Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, và theo bản năng chạy vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo, cả người như muốn tan ra, khiến món cháo gà cô ăn tối hôm đó hoàn toàn bị lãng phí.

Sau khi nôn, cô vẫn cảm thấy chóng mặt, chân tay run rẩy, lảo đảo về phòng khách, ngã gục lên sofa, cảm thấy cả người nóng bừng lên.

Không phải vì thời tiết, mà là cơ thể cô nóng ran, đầu óc như cháy lên.

Liệu có phải là cảm nắng?

Chúc Kim Hạ nằm một lúc mà không thấy đỡ, đành phải cố gắng chống đỡ đi tìm nhiệt kế, đồng thời bật điều hòa.

Còn ba tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ cất cánh, vẫn còn kịp nghỉ ngơi thêm một lát.

Trong lúc đo thân nhiệt, cô mơ màng thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là nửa tiếng đồng hồ sau, lấy nhiệt kế ra xem, 37 độ 9, hơi sốt nhẹ một chút.

Nhìn đồng hồ thấy cũng không còn nhiều thời gian, Chúc Kim Hạ kéo vali đi ra ngoài, trước tiên định ghé qua hiệu thuốc nhỏ ở cổng khu nhà để mua chút thuốc hạ sốt, tiện thể uống một chai nước Hoắc Hương Chính Khí để tạm thời giảm bớt mệt mỏi.

Khi cô đang đợi nhân viên hiệu thuốc lấy thuốc, một người phụ nữ trung niên bước vào, hỏi xem tiệm có bán thuốc điều hòa khí huyết không.

Nhân viên tiệm hỏi: “Chị nói rõ hơn chút, thuốc điều hòa khí huyết là gì?”

Người phụ nữ liếc qua Chúc Kim Hạ, ngại ngùng đáp: “Hai tháng nay tôi chưa có kinh nguyệt, có phải là tuyệt kinh rồi không…?”

Chúc Kim Hạ không muốn hỏi chuyện riêng tư của người khác, tai trái nghe qua, tai phải ra ngoài. Nhưng khi đang chuẩn bị thanh toán, cô bỗng dừng lại, nhớ lại lần cuối cùng mình có kinh nguyệt là khi nào…

Chẳng lẽ…?

Cô bất chợt đứng khựng lại, quay lại quầy thuốc.

Nhân viên hỏi: “Còn cần gì nữa không?”

Cô hít sâu một hơi, nói: “Phiền cô lấy cho tôi một hộp thử thai.”

Mười lăm phút sau, Chúc Kim Hạ đến sân bay, cô không uống thuốc Hoắc Hương Chánh Khí cũng không dùng thuốc hạ sốt, vội vàng vào nhà vệ sinh sân bay, mở hộp thử thai ra làm theo hướng dẫn.

Năm phút sau, hai vạch hiện lên.

Cô cúi xuống, khẽ chạm vào bụng mình, vẫn còn bằng phẳng đến mức không thể nhìn thấy chút dấu hiệu nào. Không biết nên khóc hay cười, đầu năm cô vẫn còn bâng quơ hỏi Thời Tự có muốn có con không, vậy mà bây giờ, thời gian mới chỉ trôi qua bao lâu…?

Nói đến là đến, đứa bé này thật nóng tính, không biết giống ai nữa.

Sau này, khi Viên Phong biết chuyện này đã nói, chắc chắn là giống cậu ta, xét cho cùng Thời Tự và Chúc Kim Hạ đều không phải người có tính cách nóng vội.

Nghe thế, Thời Tự chỉ hỏi Viên Phong một câu là có phải không muốn sống nữa không, nếu không muốn sống nữa thì có thể nói thẳng, không cần uyển chuyển như vậy.

Nhưng đó là chuyện sau này, tối hôm đó Chúc Kim Hạ mang theo vật chứng bay đến Bắc Kinh, vừa ra khỏi sảnh sân bay đã thấy Thời Tự, anh trong đám người đón máy bay vẫn nổi bật, như hạc giữa bầy gà, chỉ là vẫn như mọi khi mang chút lạnh lùng khó gần.

Nhưng khi nhìn thấy cô, anh bỗng nhiên nở một nụ cười ấm áp, như làm tan chảy mọi giá lạnh xung quanh.

Điều kỳ lạ là, vào những lúc thế này, cô giáo Chúc Kim Hạ của chúng ta thường sẽ giống như một con chim non vừa rời tổ, háo hức không chờ được mà lao ngay vào vòng tay của người yêu, tỏ ra thân thiết không chút do dự. Nhưng hôm nay lại khác thường, cô dường như đã kiềm chế hơn, từ tốn đứng lên, xách hành lý một cách duyên dáng, chậm rãi từng bước đến trước mặt Thời Tự.

Thời Tự định đưa tay ra nhận hành lý, nhưng cô không đưa vali cho anh mà lấy từ túi ra một thứ gì đó nhỏ bé và nhét vào tay anh. Anh cúi đầu nhìn thứ ấy, ngay lập tức ngừng thở, ngẩng lên thì thấy nụ cười của cô tựa mùa xuân rạng rỡ.

Trong khoảnh khắc ấy, ước chừng nửa phút, giữa sân bay đông đúc, chỉ còn hai người đứng ngây ra. Dường như Thời Tự đã bị dính phải một lời nguyền không thể cử động, không phản ứng gì.

Cuối cùng, Chúc Kim Hạ hỏi: “Anh có vui không?”

 Anh gật đầu thật sâu, nghẹn ngào không thốt nên lời, chỉ biết nắm chặt món đồ trong tay.

Chúc Kim Hạ mỉm cười: “Nếu vui thì sao không cười?”

Thời Tự không cười, nhưng giây tiếp theo, anh ôm cô vào lòng, ánh mắt ngập tràn cảm xúc ấm áp.

Chúc Kim Hạ nói đùa: “Không cười thì thôi, sao lại có vẻ muốn khóc thế?”

Trên đường về, cô thấy Thời Tự cẩn thận từng chút, thắt dây an toàn cho cô rồi lại điều chỉnh ghế ngồi. Cô không khỏi bật cười: “Hiện giờ nó chỉ lớn cỡ này thôi mà.” Cô giơ ngón cái và ngón trỏ lên: “Anh không cần lo lắng thái quá như vậy.”

Nhưng Thời Tự không cười, bất kể cô nói đùa thế nào, anh vẫn giữ nét mặt trầm tĩnh.

Mãi đến tối hôm đó, khi cô gần như đã ngủ, nhưng vẫn cảm nhận được người đàn ông ôm chặt lấy cô, cuối cùng dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng cô, cô mới mơ màng mở mắt, ừm một tiếng tỏ ý hỏi.

Thời Tự vẫn im lặng, từ phía sau ôm trọn lấy cô, áp mặt nhẹ nhàng vào cổ cô, cảm nhận sự ấm áp thân thuộc.

Chúc Kim Hạ vỗ vỗ tay anh, nói: “Thời Tự, em chỉ có một yêu cầu thôi.”

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Yêu cầu gì?”

“Anh còn cả nửa đời còn lại để làm một người cha nghiêm khắc, nên trong mười tháng tới trước khi đứa trẻ chào đời, mong anh cười nhiều một chút.”

Anh vẫn không cười, nhưng nhẹ nhàng hôn lên má cô, khẽ nói: “Cảm ơn em, Chúc Kim Hạ.”

“Cảm ơn em điều gì?”

“Cảm ơn em đã hoàn thiện cuộc đời anh.”

Lang thang nửa đời người, là em đã cho anh một mái nhà.

Tiết Bạch Lộ.

Mùa thu này, Thời Tự cảm thấy biết ơn rất nhiều người, như một vị thần tình yêu, gửi những lá thư cảm ơn đến khắp mọi nơi – bằng lời nói.

Anh luôn biết ơn bà nội, người đã chăm sóc Chúc Kim Hạ chu đáo, giữ cho cô ấy luôn mạnh khỏe

Nhắc đến chuyện mang thai mười tháng, Chúc Kim Hạ gần như chưa phải chịu khổ gì, ngay cả việc buồn nôn cũng ít, chỉ thỉnh thoảng vào giai đoạn đầu có cảm giác buồn nôn, nhưng rồi nhanh chóng qua đi, cô lại cảm thấy mọi thứ thật dễ chịu.

Vì để chăm sóc tốt hơn cho cuộc sống hằng ngày của Chúc Kim Hạ, bà nội đã chuyển đến sống cùng cô. Ban ngày, khi Chúc Kim Hạ đi dạy, bà dậy sớm chuẩn bị bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng. Bữa trưa bà cũng tự tay nấu, và tối khi Chúc Kim Hạ về nhà, luôn có những món ăn nóng hổi chờ sẵn.

Cô nhìn mình trong gương, hơi lo lắng: “Có phải em lên cân rồi không?”

Mỗi tuần khi Thời Tự trở về, anh sẽ nắm lấy cằm cô, quan sát tỉ mỉ và nói: “Trước kia em gầy quá, bây giờ vừa vặn hơn.”

Lẽ nào là “người yêu nhìn ra Tây Thi”? Người tốt nhà ai mà có thể nắm lấy cằm đôi của vợ và không biết xấu hổ nói là đẹp chứ!

Chúc Kim Hạ không phục, nhưng khi đêm xuống, trong giấc ngủ, người phía sau lại nhẹ nhàng vén chăn lên: “Được bốn tháng rồi, theo như lời dặn, có thể được rồi chứ?”

Trong những động tác tỏ ra kiềm chế của anh, cô hơi xấu hổ khi cảm nhận được phần thịt mình tăng lên trong mấy tháng qua đều đang rung lắc, nhưng ngước mắt nhìn lên, ánh mắt đắm say của người đàn ông rõ ràng đang xác nhận những lời anh đã nói ban ngày.

Anh thực sự không cho rằng mập lên một chút là điều tồi tệ, ngược lại rất thích…

Được thôi, không ngạc nhiên khi anh cứ cảm ơn bà nội đã nuôi cô tốt như vậy, mọi thứ tích tụ trên người cô, nhưng người được hưởng lợi lại là anh?

Thật ra, anh cũng cảm ơn Viên Phong, người đã luôn chăm sóc Chúc Kim Hạ chu đáo.

Trường học là nơi Chúc Kim Hạ giảng dạy, ngoài tầm với của anh, may mà có Viên Phong. Viên Phong đã thăng chức lên Chủ nhiệm phòng Giáo vụ, càng trở nên giống bà mẹ lo lắng đủ chuyện lớn nhỏ.

Và giờ đây với một phụ nữ mang thai bên cạnh, Chủ nhiệm Viên càng tung ra trăm phương nghìn kế, khéo léo phát huy mạng lưới quan hệ đến mức tối đa, có thể nói là bất cứ nơi nào Chúc Kim Hạ đến, ai cũng chăm sóc cô.

Biểu hiện cụ thể là khi cô vừa bước vào nhà ăn, lập tức có người giúp cô múc cơm, sắp xếp chỗ ngồi. Khi cô vừa vào tòa nhà dạy học, sinh viên đều ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không nghịch ngợm quậy phá.

Có một lần, trong lớp có một cậu sinh viên ngủ gật rồi còn cãi lại cô trong giờ học, Chúc Kim Hạ vẫn không để ý. Sau đó mới biết cậu ta bị Viên Phong gọi lên phòng Giáo vụ, khiển trách một trận. Sau đó, cậu ta không dám chểnh mảng nữa.

“Không cần phải lo lắng như vậy, giới trẻ bây giờ có tính cách riêng của họ. Tôi vẫn nghĩ rằng nếu một giáo viên không giữ được học trò của mình, có nghĩa là giáo viên đó chưa đủ tốt, bởi vì lựa chọn luôn là hai chiều mà.”

Viên Phong nói: “Tôi chỉ sợ cậu tức giận thôi mà?”

Chúc Kim Hạ đáp: “… Cậu lo quá rồi.”

Quả thực là lo lắng quá, gió thổi mưa rơi, Chủ nhiệm Viên đích thân đón đưa, còn cầm ô bước từng bước theo sau cô.

Chúc Kim Hạ: “… Mưa phùn thôi, thật sự không cần đâu!”

“Cậu cứ đi đường của cậu, tôi cầm ô của tôi, chúng ta không làm phiền nhau.” Viên Phong rất kiên quyết cầm ô đi theo cô.

Thời gian lâu rồi, mọi người đều đùa gọi Chủ nhiệm Viên là Tiểu Viên Tử.

“Nhìn nhanh, Tiểu Viên Tử lại đi hầu hạ Lão Phật Gia rồi, ha ha ha!”

Trát Mỗ đã đến Miên Thủy học rồi, thường hay đến thăm chị dâu vào cuối tuần, thỉnh thoảng có thể gặp Đốn Châu từ trong núi lái xe một mạch đến Miên Thủy.

Thời Tự đối với hai người này, chỉ có một câu: “Đừng gây thêm phiền phức cho chị dâu các em.”

Đốn Châu không phục: “Hai đứa em đến để chăm sóc chị ấy, sao lại thành gây phiền phức?”

Thời Tự: “Trước khi em nói những lời đó, hãy đặt tổ yến trên tay xuống đã.”

“…”

“Và cả nấm tùng nhung trong bát nữa.”

“…”

“Cùng với a dao, nhung hươu đang chuẩn bị đóng gói mang về.”

“…”

Tâm hồn trẻ con của Đốn Châu vẫn còn, cho đến khi đứa trẻ chào đời, cậu vẫn còn ngưỡng mộ không thôi với những món quà mọi người tặng, lén lút nắm tay Chúc Kim Hạ khẽ nài nỉ.

“Chị dâu, em có thể lấy con Capybara đó được không?”

Cuối cùng con Capybara đã được trao cho cậu, và bàn tay của anh trai cậu cũng đồng thời giáng xuống trán cậu.

Tiết Đại Hàn.

Khi Chúc Kim Hạ chuyển dạ, một trận tuyết lớn đã rơi xuống Miên Thủy.

Ở Tứ Xuyên hiếm khi có tuyết rơi nhiều đến như thế, qua một đêm, tuyết phủ kín sân cỏ và cành cây.

Sáng sớm hôm đó, Chúc Kim Hạ tỉnh dậy, ôm bụng than vãn, Thời Tự lập tức ngồi dậy.

Từ khi bụng cô to lên, anh trở nên rất cảnh giác, cứ có tiếng động nhỏ trong đêm là anh lại thức dậy kiểm tra.

“Sao thế?” Anh đỡ Chúc Kim Hạ dậy.

Còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh, Chúc Kim Hạ đã chuyển dạ sớm, ôm bụng nhăn mặt nói: “Có vẻ như sắp sinh rồi…”

Thời Tự, mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ chút bối rối nào. Anh nhanh chóng giúp Chúc Kim Hạ mặc quần áo ấm áp, khoác thêm áo bông dày, và chuẩn bị đầy đủ giấy tờ cần thiết cho việc nhập viện. Cuối cùng, anh ôm Chúc Kim Hạ bước ra khỏi nhà.

Anh đã xin phép nghỉ thai sản, không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào.

Xe đang ở bãi đỗ xe tầng hầm, anh cẩn thận đặt cô vào ghế phụ, đến khi Thời Tự ngồi vào xe và thắt dây an toàn, Chúc Kim Hạ mới nhận ra anh cũng đang lo lắng.

Cô nắm lấy tay Thời Tự, an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Anh thấp giọng đáp lại, nắm chặt tay Chúc Kim Hạ, và cô cảm nhận được anh đang run nhẹ.

Những chuyện sau đó hơi buồn cười, cơn co thắt của Chúc Kim Hạ đến sớm, vào phòng sinh cũng sớm hơn dự kiến. Bác sĩ kiểm tra, mới chỉ mở hai ngón tay thôi, và dặn cô khi nào đau quá thì có thể dùng thuốc giảm đau.

Trong thời gian mang thai, Chúc Kim Hạ đọc khá nhiều sách về sản khoa, gần như trở thành một chuyên gia về vấn đề này. Trong đầu cô tính toán xem bây giờ đã mở bao nhiêu ngón tay, cơn đau đến mức độ nào rồi, nhưng cuối cùng vẫn không gọi bác sĩ, cứ cảm thấy chưa đến lúc.

Đến khi bác sĩ vào kiểm tra lần nữa, họ rất ngạc nhiên, “Ôi trời, sắp sinh rồi kìa!”

Giờ dùng thuốc giảm đau cũng không kịp nữa.

Bác sĩ vừa hỏi cô làm sao chịu đựng được như vậy, vừa đỡ cô sinh nở một cách an toàn.

Chúc Kim Hạ lơ mơ nói: “Cảm giác chưa đến mức đau lắm… A!”

Một tiếng “A” kia dường như đến lúc cần thiết, và cơn đau chỉ kéo dài trong chốc lát, sau một tiếng kêu to, cô đã sinh con.

Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, âm thanh đó thật vang dội, làm sao giống cô — một người sợ giao tiếp xã hội, nghe một phát đã biết là giọng to.

Chúc Kim Hạ lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, nhìn bác sĩ đưa đứa trẻ đến gần cô, bé hồng hào, đáng yêu vô cùng.

Không phải ai cũng nói con trẻ mới sinh không đẹp sao, giống như con khỉ vậy, sao con của cô lại dễ thương thế này?

Cô hỏi bác sĩ: “Là con trai hay con gái?”

Bác sĩ cười: “Là con gái.”

Chúc Kim Hạ cũng cười, cô muốn sờ con gái mình, nhưng không dám. Cuối cùng, cô nhìn bé con, nói với giọng rất tự hào: “Ba con lại đoán sai rồi.”

Anh muốn một cậu con trai khỏe mạnh, nhưng cô thì muốn một cô con gái đáng yêu, mang lại nhiều ấm áp hơn, nhiều tình yêu gia đình hơn cho Thời Tự.

Khi nhân viên đẩy cô và đứa bé ra khỏi phòng sinh, Thời Tự đã chạy đến, nắm lấy tay cô, trời lạnh mà anh vẫn đổ mồ hôi.

Chúc Kim Hạ dịu dàng hỏi: “Máy sưởi trong phòng bệnh nóng thế này à?”

Anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô.

“Thả tay ra đi Thời Tự, mau nhìn con gái anh đi.”

Anh vẫn không động đậy, trong mắt chỉ có Chúc Kim Hạ.

Thật kỳ lạ, con bé như nhận ra sự thiếu quan tâm của ba, bỗng khóc to, tiếng khóc lan khắp hành lang.

Thời Tự quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy của con gái, khi thấy anh, con bé bỗng ngừng khóc, giơ tay nhỏ xíu lên không trung quơ qua quơ lại, giống như đòi một cái ôm.

Chúc Kim Hạ hỏi: “Anh nhìn xem con bé giống ai thế?”

“Giống em.” Thời Tự ôm con gái từ tay y tá, mỉm cười.

“Đâu có, em thanh lịch thư thái thế này, sao có giọng nói to thế cơ chứ.” Chúc Kim Hạ cũng cười, mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Giống anh, giống chú Vượng, giống đứa con gái của núi rừng…”

——Hoàn toàn văn——

••••••••

Lời tác giả:

Vậy là chương cuối cùng cũng đã kết thúc, thật sự không nỡ nhưng cũng phải nói lời tạm biệt. Câu chuyện《Ngày độc lập của tôi》đến đây là kết thúc, chúng ta không gặp không về. Mọi người rảnh rỗi có thể để lại một đánh giá, thỉnh cầu năm sao thay cho sự khen ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện