Ăn sáng xong, Đàm Hi về phòng. Hai đứa trẻ đã dậy. A Lưu đang ngồi, vẫn còn ngái ngủ. Ngộ Hạ nằm, ngáp liên tục mấy cái. “Mommy, bế!” Cô bé con duỗi tay ra. A Lưu thấy thế thì âm thầm bĩu môi. Đàm Hi cúi người, mỗi tay ôm một đứa: “Chào buổi sáng các cục cưng.” “Mommy, anh A Thận đi đâu thế ạ?” “Nhà ông ngoại anh ấy.” “Ô? Nơi này không phải nhà ông ngoại anh ấy ạ?” Đàm Hi lắc đầu. “Vậy sao bà ngoại anh ấy lại ở đây?” Mắt hạnh chớp động, tràn đầy tò mò. “... Vấn đề này khá là phức tạp, chờ con lớn hơn sẽ hiểu.” Đàm Hi chỉ có thể giải thích như thế. A Lưu nghe thấy thế liền hừ giọng, nghĩ thầm: Chẳng phải là ly hôn, ra ở riêng sao, có gì mà đáng kỳ quái chứ? Biết được A Thận sắp về nên Ngộ Hạ vui vẻ tới mức nhảy dựng lên. A Lưu thì vẫn bình tĩnh nhưng ánh sáng bừng lên trong mắt không thể nào che giấu được. Tám rưỡi, hai chị em ngồi ăn bữa sáng. Tối qua Hàn Sóc say khá nặng, ngủ thêm một chút cũng tốt, vì thế Đàm Hi không gọi cô dậy. Đột nhiên, có tiếng chuông cửa vang lên. Dì giúp việc chạy ra mở cửa. “A! Anh A Thận về rồi...” Ngộ Hạ tinh mắt, cực kỳ vui sướng. Đàm Hi nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay dắt một đứa trẻ. Người giúp việc cung kính đứng tránh sang một bên: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ.” Đàm Hi nhướng mày, cơ bản đã đoán được người đàn ông này là ai, đang băn khoăn không biết nên chào là “Hàn Tổng” hay nên chào là “bác trai” thì Hàn Quốc Đông đã lựa chọn giúp cố... “Đàm Tổng, ngưỡng mộ đã lâu.” Rồi, không cần phải nghĩ nữa. Đàm Hi đứng lên, hơi gật đầu chào lại, “Hàn Tổng.” “Sao, mọi người ở đây đã quen chưa?” Nhoẻn miệng cười, “Khá tốt.” “Mấy năm nay Ngân hàng đầu tư CK phát triển rõ như ban ngày, không ngờ người đưa ra quyết sách lại còn trẻ như thế, hơn nữa còn là phụ nữ.” Lời là khen ngợi nhưng dừng ở trong tai lại cảm thấy cực kỳ khó nghe. Cái gì mà không ngờ” chứ? “Nam nữ cũng giống nhau cả, giới tính không phải chướng ngại, quan trọng là phải có năng lực.” Giọng điệu Đàm Hi lạnh nhạt và vô cùng thận trọng. “Đạo lý này rất đúng.” Hai người nói chuyện với nhau. Hàn Quốc Đống dù sao cũng là lão tướng rong ruổi nhiều năm trên thương trường, khí thế ép người. Nhưng Đàm Hi cũng không kém, thuần thục, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, khí độ thong dong. Nếu Hàn Quốc Đông đã nhìn nhận cô là CEO của CK mà không phải là bề dưới thì tất nhiên cô cũng nói chuyện với ông ta theo kiểu ngang hàng rồi. Thử thật giả cũng được, lá mặt lá trái cũng thế, tóm lại là sẽ không tồn tại sự tôn kính của bể dưới với bề trên. Mắt thấy Hàn Quốc Đông có xu thế có thể nói tới thiên hoang địa lão, bạn nhỏ A Thận thật sự không nhịn được nữa, lập tức bổ nhào vào lòng Đàm Hi, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ mong chờ, “Mẹ nuôi, con rất nhớ mẹ.” Đàm Hi cúi người, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng, thuận thế xoay người đưa lưng về phía Hàn Quốc Đông, “Cục cứng ngoan, mẹ nuôi cũng nhớ con nhiều!” “Thật không ạ?” Cực kỳ vui sướng. “Đương nhiên.” Người có mắt nhìn thì sẽ lập tức tránh đi, nhưng Hàn Quốc Đông lại không làm thế, ông ta còn muốn nói gì đó, vài lần muốn mở miệng rồi lại thôi. Đáng tiếc, Đàm Hi không phát hiện ra. Mà cho dù có thấy thì cũng sẽ giả vờ như không thấy. “Anh A Thận, anh có nhớ em không?” Cô bé con chớp đôi mắt hạnh to tròn. Trên mặt cậu bé xuất hiện một chút vẻ xấu hổ, cực kỳ đáng yêu, “Nhớ...” Còn nhỏ tuổi mà đã biết thẹn thùng. “Mẹ nuôi, mẹ thả con xuống đi, con nặng lắm.” Đàm Hi hơi ước lượng, đúng thế thật, mới nửa năm không gặp mà thằng bé này đã nặng hơn rất nhiều. Hai chân A Thận chạm xuống mặt đất, đứng vững, tai nhỏ đỏ hồng lên. Rất nhanh, ba đứa trẻ con liền ríu ra ríu rít chơi đùa với nhau. Hàn Quốc Đống họ khẽ một tiếng: “Á Thận, cháu dẫn hai đứa lên trên lầu chơi đi.” A Thận ngẩn ra, đảo mắt nhìn Đàm Hi. Đàm Hi khẽ gật đầu với cậu bé, có điều lại hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt đi nhiều. Nhìn theo bóng dáng ba đứa trẻ đi lên lầu rồi Đàm Hi mới thu ánh mắt lại, nhìn về phía Hàn Quốc Đống: “Hàn Tổng, có việc sao?” “Ngồi xuống rồi nói.” “Được.” Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Đàm Hi cho ông ta mặt mũi này. Hai người ngồi xuống sofa trong phòng khách, người giúp việc bưng một bộ đồ pha trà lên. Hàn Quốc Đông bình tĩnh triển khai tài pha trà, sau đó đẩy một chén trà tới trước mặt Đàm Hi, “Nếm thử xem?” Cô đưa tay nhận lấy, nhẹ nhấp một ngụm: “Không tồi.” Trên mặt người đàn ông hiện lên ý cười, “Không biết Ngân hàng đầu tư CK có hứng thú với ngành địa ốc hay không? Là thế này...” Cuộc nói chuyện này kéo dài suốt một giờ, mà chân chính khiến Đàm Hi đưa ra quyết định lại chỉ có một câu... “Bên khai phá là ai?” “Lục Thị thủ đô.” Hàn Quốc Đống rời đi với vẻ mặt tươi cười, chui vào băng ghế sau xe, phân phó cho tài xế: “Về biệt thự trước.” “Vâng.” Xe Bentley dừng trước cửa lớn. Ông cụ Trần đang chăm sóc vườn hoa hơi kinh ngạc, vội vàng dừng công việc, đi tới mở cửa xe. Chẳng phải đưa cậu chủ nhỏ về xong sẽ tới công ty sao, sao lại quay về nhà rồi? Hàn Quốc Đống không quan tâm tới nghi vấn của ống quản gia mà lập tức đi thẳng tới thư phòng. “Alo, tôi là Hàn Quốc Đống.” “À, thì ra là Hàn Tổng. Nếu ngài gọi cuộc điện thoại này để nói về quyền khai phá khu đô thị mới Sơn Thủy Danh Đô thì tôi e là rất tiếc...” Trần Khải than nhẹ, nói một nửa bỏ lửng một nửa, ý tứ trong đó ai cũng hiểu. “Trợ lý Trần, lời nói trước đừng nói quá vẹn toàn như thế.” Hàn Quốc Đống hừ lạnh trong lòng. Một trợ lý, cho dù có là trợ lý của Tổng giám đốc mà cũng dám cầm lông gà coi như tên lệnh sao, là cái thá gì chứ? “Lục Thị từ chối hợp tác là do Dụ Long không kêu gọi đủ tài chính, nhưng nếu có Ngân hàng đầu tư CK góp vốn thì sao?” Đầu bên kia hơi dừng lại: “... Ngân hàng đầu tư CK?” “Đúng thế.” “Tôi cần phải xin chỉ thị của Lục Tổng, tối nay sẽ cho ngài câu trả lời.” “Không cần, tôi sẽ tự mình nói với Lục Tổng của các cậu.” Có tiền là có tự tin, có CK duy trì, tất nhiên Hàn Quốc Đông sẽ rất tự tin khi nói chuyện rồi. Đầu bên kia trầm ngâm trong chớp mắt. Hàn Quốc Đông lại không kiên nhẫn nổi. Trước đây ông ta bị ăn không ít cục tức ở chỗ Trần Khải, hiện giờ tất nhiên có oán báo oán, có thù báo thù rồi. Lập tức lạnh giọng nói: “Du Long có CK góp vốn, chẳng lẽ còn sợ không tìm được đối tượng hợp tác hay sao? Tôi chỉ cảm thấy nếu Du Long nói trước với Lục Thị một cầu thì tốt xấu gì cũng coi như tới nơi tới chốn...” “Được, ngài chờ một chút.” Sau một loạt những tiếng “tút tút” liền có người nghe máy, “Tôi là Lục Chinh.” Quạnh quẽ, nhạt nhẽo, lạnh thấu tim.
Danh sách chương