Một chữ, dứt khoát lưu loát, vô cùng khí thế. Mark búng tay một cái, lấy từ trong túi quần ra một cái USB đẩy tới trước mặt Đàm Hi. “Gì đây?” Nhún vai, dáng vẻ vô lại đầy tiêu chuẩn: “Nhìn xem liền biết thôi.” Đàm Hi nhíu mày. Cô nhìn anh ta đầy nghi ngờ: “Không phải lại mấy cái linh tinh vớ vẩn...” “No, no... Nghiêm túc một chút đi, OK? Hơn nữa, tôi là người nhàm chán tới mức đó sao?” Ha ha. “Năm ngoái con gián, năm kia bóng đèn, năm kìa là trai trẻ trần truồng...” “Éc, trời ơi! Cô đang nói gì thế? Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì hết!” Giọng điệu vô tội, biểu hiện khoa trương, nhìn thế nào cũng cảm thấy tên này đang ngứa đòn. Ba năm trước, khi lực lượng của tập đoàn CK mới xuất hiện đã nhanh chóng trở thành tinh anh số một trong ngành đầu tư ở Zurich, theo phạm vi nghiệp vụ không ngừng mở rộng, người đắc tội cũng càng lúc càng nhiều. Trong một lần làm ăn với một tập đoàn lớn, vì nội bộ CK giám sát không tốt nên đã xảy ra một sự kiện lộ bí mật cực kỳ ác liệt. Tuy Đàm Hi đã nhanh chóng trấn an đối tác, cũng lợi dụng kỹ thuật hacker cao siêu của mình bắt được kẻ nội gian, nhưng tổn thất vẫn là không nhỏ, biện pháp tốt nhất là sửa chữa lỗ hổng hệ thống, phòng ngừa chuyện sẽ càng có nhiều bí mật hơn bị lộ, lấp kín lỗ hổng đúng lúc. Đàm Hi là một hacker nên quen sắm vai “kẻ phá hoại” hơn, trong phương diện tu bổ quả thật không quá rành. Đúng lúc này, Mark xuất hiện, tốt nghiệp khoa công nghệ thông tin của đại học Standford, xét trên một mặt nào đó thì cũng coi như là một nửa sự đệ của Đàm Hi. Sau một cuộc phỏng vấn chưa đến hai mươi phút, Đàm Hi quyết định dứt khoát, giao phòng hệ thống lại cho anh ta toàn quyền phụ trách. Mark cũng không phụ sự trông chờ của mọi người, chỉ dùng thời gian ba ngày đã giải quyết hoàn mỹ nguy cơ lần này, trong quá trình sửa chữa còn thu thập được bằng chứng ăn trộm thông tin của đối phương, làm chứng cứ quan trọng để kiện ra tòa. Nếu nói Đàm Hi là kẻ trộm hào hiệp, nửa chính nửa tà thì anh ta chính là hiệp khách, cứu khổ cứu nạn. Nhưng con người Mark này, thực lực quả thực rất tốt nhưng tính cách thì... một lời khó nói hết. Nói đơn giản một chút, chính là trêu chí chọc mèo, tán gái, đánh nhau, chơi xấu, đùa dai, làm không biết mệt. Lãnh đạo ở công ty, bao gồm cả Đàm Hi, không ít lần dính phải chiều trò của anh ta. Thế nên, Đàm Hi cẩn thận cũng không phải không có lý. Dù sao thì người này cũng đã có tiền án rồi. “Tôi đảm bảo, lần này tuyệt đối không có bất kỳ trò đùa nào đâu.” Mark nghiêm trang, “Là hai đứa nhóc nhà cô, dám giương oai tại địa bàn quân đội Hoa Hạ, gan thật lớn...” Đàm Hi ngơ ngẩn. “Nói theo kiểu của người Hoa Hạ các cô, gọi là cái gì mà... nghé mới sinh không sợ cọp nhỉ?” Câu cuối cùng anh ta nói bằng tiếng Trung, ngọng líu ngọng lô khiến người ta thấy buồn cười. Nhưng có người lại hoàn toàn không cười nổi... Quân đội ư? Đàm Hi vừa nghe tới hai chữ này đã lập tức ngồi thẳng người lên, đồng tử không ngừng co lại vì kinh ngạc, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó nhìn... “Cậu lặp lại lần nữa, bọn nó trêu vào ai?” Mark trở tay cắm USB vào máy tính của Đàm Hi, cầm lấy con chuột nhấp mấy cái, một đoạn video lập tức nhảy ra, bắt đầu chạy. “Tôi bận mở họp giao ban nên không có thời gian quản hai đứa nó, hai đứa nhóc lập tức làm xằng làm bậy, cô tự xem đi...” “Có điều, kỹ thuật của Tiểu A Lưu của chúng ta càng ngày càng tốt, chắc bình thường có cũng dạy không ít phải không? Cứ theo xu thế phát triển như bây giờ, thằng nhóc này chắc có thể lật trời đó.” “Haizz, tôi cũng khá là khó hiểu, vô duyên vô cớ hai chị em bọn nó xâm nhập vào hệ thống của quân đội nhà người ta làm gì chứ? Mấu chốt là, chỉ xâm nhập, không tấn công, chẳng khác nào cởi quần ngồi xổm trên bồn cầu nhưng lại không đi ị ấy: Vô dụng lại mất mặt...” “Câm miệng!” Đàm Hi lập tức ném cho anh ta ánh mắt hình viên đạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện