“Chúc mừng cô đã đoán đúng, nhưng sẽ không có giải thưởng.” Cô cười lạnh: “Nếu anh gọi điện thoại đến là vì những điều này thì tôi đã nghe thấy rồi, có cần vỗ tay khen ngợi anh không?” “Cái đó thì không cần.” “Ha...” Cười mỉa mai. “Thế nào, có thấy vừa mắt với hồ sơ tuyệt mật mà cô đã vắt hết mưu kế để trộm về không? Có nhận được đáp án mà cô muốn chưa? Chỗ tôi vẫn còn bản giấy đây, tặng miễn phí, muốn không?” Nụ cười của Đàm Hi cứng đờ: “Anh nói gì?” “Rõ ràng có nghe thấy rất rõ, cần gì phải hỏi thừa?” “Không biết anh đang nói gì...” Vào khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn muốn ném chiếc điện thoại đi, giống như ném một củ khoai bỏng tay. “Lúc này rồi, còn giả vờ thì qua luôn đi” Giọng nói của hắn ta trầm xuống, âm thầm cảnh cáo. Cô siết chặt bàn tay, ngón tay trắng bệch. Cô gần như khẽ gào lên: “Dịch Phong Tước, rốt cuộc anh muốn làm gì?!” “Đàm Hi, à, nên gọi cô là...Viêm Hề. Tôi nói rồi, đây đều là do cô mắc nợ nó.” “Ha ha ha...” Hắn ta cau mày: “Cô cười cái gì?” “Cố Miền đâu? Đây là suy nghĩ của cậu ấy ư, hay là do anh tự bày ra?” Nghe thấy tên em trai được thốt ra từ miệng cố, Dịch Phong Tước nổi cơn thịnh nộ: “Cô dựa vào cái gì mà dám hùng hồn như thế? Chẳng qua ỷ vào việc nó yêu cô, không đành lòng, nhưng năm xưa có đối xử với nó ra sao? Lời lẽ cay độc, phát điện trên đường, sau đó còn bắt nó dâng lên cả tính mạng, cô có tư cách gì khiến nó trở nên hèn mọn, bất chấp tất cả để yêu cô như thế?” “Việm Hề, cô không xứng!” Tiếng thắng xe, nụ cười bình yên của chàng trai trẻ, và một mảng máu tràn đầy mặt đất... Cảnh tượng năm xưa bỗng nhiên hiện lên trong đầu cổ, trở thành ngọn nguồn của mọi sự hổ thẹn và ăn năn, giống như con kiến gặm nhấm máu và thịt trong người cố. Cô cho rằng, thời gian có thể xóa đi tất cả, sống chết sẽ làm phai nhạt vết thương. Kiếp trước, cái chết của Cố Miên trở thành nguồn gốc cơn ác mộng trong cô. Chết đi một lần, sống lại thành một con người khác, cô ngây thơ cho rằng có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng sự thật chứng minh, thứ không thể trốn thoát được sẽ mãi mãi không thể trốn thoát được. Vì thế, cô thật sự không thể phạm sai lầm. Món nợ nào rồi cũng sẽ phải trả. “Anh sớm đã biết tôi sẽ lẻn vào quân khu, lấy cắp tư liệu?” Vẻ mặt Đàm Hi không cảm xúc, ngay cả giọng nói cũng tê dại. “Đúng vậy.” “Ha... Chẳng trách tôi lại có thể thành công dễ dàng như thế, trong này chắc có không ít công lao của anh nhỉ?” “Bình thường.” “Anh làm nhiều như thế, suy tính từng bước một, chỉ vì muốn chơi xỏ tôi, có đáng không?” “Tất nhiên.” “Vì Cố Miền?” “Còn có Lục Chinh nữa. Trừng phạt cô là cách tốt nhất để báo thù hắn ta.” “Dịch Phong Tước, anh là đồ để tiện!” “Tài năng không bằng người khác thì phải biết nhận thua, đã biết chưa?” Đàm Hi cười lạnh: “Được thôi, vậy tôi nhận thua.” “Cái gì? Yan cũng có ngày chịu nhận thua sao? BW của năm xưa lại cúi đầu với người khác?” Dịch Phong Tước cố ý giả vờ kinh ngạc, nhưng thực tế lời lẽ lại mang đầy vẻ trào phúng mỉa mai. “Đây không phải là thứ mà anh muốn sao?” Đầu dây bên kia im lặng, Dịch Phong Tước ngừng lại, đúng vậy, tất cả những điều này đều là những thứ hắn ta dày công mưu tính, là thứ hắn ta hy vọng sẽ được nhìn thấy vào lúc cuối cùng, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy... thiếu chút gì đó? Thiếu gì nhỉ? Tính thử thách! Đối phương nhận thua quá nhanh, quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn. Cho dù là Viêm Hề hay Đàm Hi, cho dù thay đổi diện mạo, nhưng tính cách đã ăn bám vào trong tâm hồn, và vẫn kiêu căng phách lối như năm nào. Và người có tính tình như vậy, tuyệt đối sẽ không chịu nhận thua. Nhưng bây giờ... “Nhận thua quá nhanh, không có thành ý.” Đàm Hi tức nghẹn họng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” “Tôi muốn một A Miên hoàn chỉnh nguyên vẹn, cô có thể cho tôi không?” Hoàn chỉnh nguyên vẹn? Có nghĩa là sao? Chẳng lẽ... “Có phải cậu ấy vẫn còn sống không? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Sống có tốt không?” “Dịch Phong Tước, anh nói gì đi chứ!”
Danh sách chương